• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Diệp Mộc Châu - Hoắc Ngạn Lâm (7 Viewers)

  • Chương 127-130

Dù sao cho một người vào danh sách đen, thì khi người đó gọi đến, tiếng thông báo cũng là “đang bận” mà.

Thư ký lập tức thử nghiệm lên di động của mình, quả nhiên, điện thoại của Diệp Mộc Châu vẫn trong trạng thái có thể liên lạc.

Copy từ web τАмliлh247.мe
Sắc mặt Hoắc Bách Việt lập tức đen thui. À, thì ra là bà chủ Hoắc cho anh vào danh sách đen? Tốt lắm.

Từ từ, nếu như cho anh vào danh sách đen, vì sao Lâm Khiểu Phương không biết, còn đưa ra cho anh nhiều ý kiến vô dụng như vậy?

Hoắc Bách Việt giận chó đánh mèo: “Đi trừ tiền thưởng của Lâm Khiếu Phương đi”.


Thư ký: "...?

Vệ sĩ Lâm thật tội nghiệp, câu nói gần vua như gần cọp quả nhiên nói không sai.

Diệp Mộc Châu chờ đến tám giờ rưỡi.

Cô đã rất đói rồi! Vì sao tên khốn Hoắc Bách Việt còn chưa về nhà?

Diệp Mộc Châu xác nhận lại lần nữa: “Chú Chương, ngài Cửu thật sự sẽ về ăn cơm sao?”

Chú Chương cũng không chắc chắn, nhưng mà vừa nãy ông ấy đã hỏi ngài Cửu một lần: “Ngài Cửu có nói như vậy, nhưng mà đã trễ rồi, bà chủ có muốn ăn trước hay không? Tôi

sẽ đi sắp xếp những món cô mang về.”

Diệp Mộc Châu u oán: “Không cần, tôi chờ anh ấy”

Cái khác thì không sai, nhưng mà đó là đồ ăn đầu bếp Michelin cố ý làm cho cô...

Không nếm thử hương vị, thì uổng quá.

Chờ đến chín giờ, Diệp Mộc Châu hít sâu, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hoắc Bách Việt.

Thật may là gọi được, anh không cho cô vào danh sách đen.
Theo tính cách của tên khốn Hoắc Bách Việt thì nếu anh. phát hiện có cho anh vào danh sách đen, nhất định sẽ gây ông đập lưng ông, cũng cho cô vào danh sách đen theo.
Bây giờ cô có thể gọi được cho Hoắc Bách Việt, điều đó chứng minh Hoắc Bách Việt vẫn chưa phát hiện chuyện bị cho vào danh sách đen, nếu về nhà có lẽ là do bận.
Rất nhanh, bên kia đã kết nối.
Hơi thở nhẹ nhàng của đàn ông truyền ra từ tai nghe di động.
Giọng nói Diệp Mộc Châu trở nên cứng đờ: “Alo, ngài Cửu?”
Hoắc Bách Việt lạnh nhạt: “Ừ”
Diệp Mộc Châu nuốt ngụm nước miếng: “Đã đến chín giờ, anh nói với chú Chương sẽ về nhà ăn cơm, tại sao vẫn chưa về?"
Hoắc Bách Việt nheo đôi mắt, hừ nhẹ: “Kêu tôi là ngài Cửu?”
Diệp Mộc Châu hơi ngẩn ra một lúc. Hừ, tên khốn này thích cô gọi anh là “anh Bách Việt”. Nhưng chú Chương vẫn ở bên cạnh, cái cách xưng hô



buồn nôn thể này cô không thể nói ra được!

Người đàn ông bên kia hiển nhiên đã mất kiên nhẫn: “Nếu bà chủ Hoắc không biết xưng hô với tôi như thế nào, vậy tôi còn việc bận, cúp máy trước

“Từ từ!” Diệp Mộc Châu vội vàng đứng dậy, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, dùng tay che microphone lại, trên mặt đỏ hồng: “Cửu... À thì, anh có về ăn cơm không, anh anh Bách Việt”.

Hoắc Bách Việt dùng một chút, đuôi lông mày hơi nhíu lại: “Gọi thêm lần nữa.”

Diệp Mộc Châu cố nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh Bách Việt”

Đầu ngón tay Hoắc Bách Việt hơi cong lại, hạ giọng: “Được, tôi sẽ về sớm”.
Diệp Mộc Châu đạt được mục đích gọi điện thoại, nhưng không biết vì sao, trong lòng có một cảm giác bất an...

Sai khi Hoắc Bách Việt về đến nhà, mới vừa cởi tây trang, Diệp Mộc Châu đã đi lên chào đón: “Ngài Cửu, tôi giúp anh cất tẩy trang”

Copy từ web τАмliлh247.мe
Anh nhìn thoáng qua cô: “Bà chủ Hoắc đói bụng sao?

Diệp Mộc Châu lập tức muốn trả lời đói bụng, nhưng cảm thấy nếu vậy thì thật thiếu rụt rè, vì thế lắc đầu mỉm cười: “Chờ ngài Cửu, không đói bụng”.

“Xùy” Người đàn ông ung dung thong thả bước lên lầu: “Nếu không đói bụng, vậy muộn chút rồi ăn”


Trực giác phụ nữ nói cho Diệp Mộc Châu biết, tâm trạng của tên khốn này không tốt.

Bây giờ mà cưỡng hôn anh ta, có thể sẽ khiến cho anh thẹn quá thành giận thật.

Diệp Mộc Châu thấy anh rút ra một điếu thuốc, cô đảo

tròng mắt, vội bước lên: “Ngài Cửu, tôi giúp anh châm thuốc”

Động tác Hoắc Bách Việt hơi ngừng lại, lạnh nhạt nhìn cô: “Bà chủ Hoắc có việc muốn nhờ tôi?”

Vẻ mặt Diệp Mộc Châu hơi khựng lại. Tuy rằng có việc nhờ anh, nhưng cô không nói.

Diệp Mộc Châu nở nụ cười khéo léo: “Nói cái gì vậy, chỉ là tôi quan tâm đến ngài Cửu thôi mà”.

Hoắc Bách Việt cười nhạt một tiếng, nếu anh không đoán sai, là bởi vì cô muốn khôi phục vị giác tạm thời, cho nên mới cố ý lấy lòng anh, vì để muốn anh hôn cô.



Vì vị giác, việc nhỏ châm thuốc này tính là gì?

Diệp Mộc Châu ấn bật lửa xuống, cẩn thận che chở ngọn lửa, đưa đến trước người Hoắc Bách Việt, sau đó nhắm ngay đầu thuốc.

Ánh mắt của cô đầy nghiêm túc, trong mắt chỉ có kia một ngọn lửa nho nhỏ, nhìn không chớp mắt, giống như đây là chuyện quan trọng nhất trên thế giới vậy.

Vậy mà Hoắc Bách Việt lại cảm thấy. Trông cô như vậy, rất mê người.

Đầu thuốc đỏ lên, một luồng khói bốc lên, Diệp Mộc Châu kinh ngạc vui mừng: “Ngài Cửu, tôi châm xong rồi!”

Cô nhìn Hoắc Bách Việt đầy mong đợi, người đàn ông lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, cười như không cười: “Hôm nay bà chủ Hoắc đặc biệt ân cần”
“Ngài Cửu, là vì tôi muốn cảm anh anh đã giúp đỡ tôi trong bữa tiệc!” Diệp Mộc Châu cố nén cảm giác thẹn với lòng, đỏ mặt nói: “Ngài Cửu có thể cho tôi cơ hội cảm ơn anh không?”

Vẻ mặt Hoắc Bách Việt ẩn hiện dưới làn khói lượn lờ càng thêm thâm thúy, anh cười khẽ.

Copy từ web τАмliлh247.мe
“Bà chủ Hoắc muốn cảm ơn tôi như thế nào?”

Diệp Mộc Châu lập tức cảm thấy rất có hy vọng: “Đương nhiên là... Là hôn ngài Cửu rồi”

Hoắc Bách Việt hơi mỉm cười: “Muốn hôn tôi?”


Diệp Mộc Châu vội vàng gật đầu. Anh cong môi: “Kề sát vào một chút” Tim Diệp Mộc Châu đập thình thịch, nhắm mắt lại kề đến.

Người đàn ông này cũng thật là dễ dỗ mà! Xem ra đàn ông nào cũng không ngoại lệ.

Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm tay, Diệp Mộc Châu run rẩy mở to mắt, lông mi run lên nhè nhẹ, làm cho lòng Hoắc Bách Việt hơi ngứa ngứa.

Anh chậc một tiếng, nói: “Bà chủ Hoắc muốn hôn tôi.”

Diệp Mộc Châu cực kỳ kích động, hít sâu một hơi, nhưng khi sắp hôn được rồi thì...

Hoắc Bách Việt nhàn nhạt lùi về sau mười centimet, giọng điệu lạnh nhạt mang theo cười nhạt: “Vậy thì cứ nghĩ tiếp đi.”

... Hả? Diệp Mộc Châu sửng sốt, cứ nghĩ tiếp đi? Cái tên này đùa cô đấy à?

Trên mặt Hoắc Bách Việt đầy trào phúng: “Bà chủ Hoắc không vui? Tôi cũng tò mò, sao mà bà chủ Hoắc không những cho tôi vào danh sách đen, mà còn muốn hôn tôi, hửm?

Diệp Mộc Châu giật mình, lập tức tỉnh táo lại, sau lưng cứng ngắc!



Diệp Mộc Châu đã nghĩ đến những người trong nhà họ Hoắc...

Cô đã sớm nghe nói nhà họ Hoắc là một dòng họ không mấy hòa thuận, Hoắc Bách Việt từ một đứa con riêng trở thành người đứng đầu nhà họ Hoắc, có rất nhiều người không phục, âm thầm ngáng chân.

Hơn nữa Hoắc Bách Việt kết hôn đột ngột, làm một vài người lớn trong nhà họ Hoắc muốn nhét người vào Hoắc Bách Việt thấy không thoải mái.

Cô về nhà họ Hoắc cùng anh, vừa nghĩ là biết sẽ có bao nhiêu người gây khó dễ, còn muốn giả vờ dáng vẻ yêu thương anh...

Diệp Mộc Châu cắn răng, vì vị giác, nhịn!

Cô bỗng nhiên nở một nụ cười thẹn thùng: “Ngài Cửu nói gì vậy, tôi và anh vốn dĩ là cặp vợ chồng nồng thắm, tôi yêu anh đâu phải là giả vờ đâu?”.
Hoắc Bách Việt dời mắt, xùy một tiếng châm biếm.

Diệp Mộc Châu nhanh chóng hôn một cái lên môi anh, sau đó xuống lầu bày đồ ăn của Hạ Lâm ra nếm thử.

Copy từ web τАмliлh247.мe
Quả nhiên là đầu bếp hàng đầu thế giới! Hoắc Bách Việt rời ánh mắt đi. Ngốc muốn chết.

Anh âm thầm rũ mắt: “Chú Chương, nhìn chằm chằm vào nhà họ Giản”

Để cho nhà họ Giản đến xin lỗi, nếu bọn họ chịu ngoan ngoãn xin lỗi, là chuyện ai cũng vui mừng.

Nếu không chịu, một hai phải chơi chiêu trò, vậy đừng trách anh trở mặt vô tình.


Nhà họ Giản.

Giản Ngưng Tuyết bị vệ sĩ mạnh mẽ áp giải về nhà họ Giản, bà Giản còn chưa kịp dỗ dành cổ ta, ông cụ Giản đã về đến, vào cùng ông cụ Giản chính là một cái tát: “Cút đi đến nhà họ Hoắc xin lỗi này!”.

Nước mắt Giản Ngưng Tuyết lập tức tuôn trào: “Ông đánh cháu, vì sao ông nội lại đánh cháu chỉ vì con khốn kia? Cháu không đi xin lỗi, cháu không đi!”

“Chuyện này không phải là cháu muốn đi hay không, Ngưng Tuyết, cháu là cô cả nhà họ Giản, không thể bởi vì tính cách bốc đồng mà hủy hoại nhà họ Giản!”.

Ông cụ Giản hạ lệnh: “Ngày mai nhất định phải cút đi xin lỗi cho ông!”

Dứt lời, ông không bao giờ muốn nhìn thấy cả nhà chỉ làm cho mình thấy phiền lòng, thở phì phò rời đi.

Bà Giản chi rơi lệ, nhìn ông Giản tủi thân nói: “Cha cũng thật quá đáng, Diệp Mộc Châu là cái thứ gì chứ, Ngưng Tuyết

ăn hai cái tát, còn phải đi xin lỗi.”

Cha Giản cũng không hiểu hành vi của ông cụ Giản, ông ta nhíu mày: “Cứ xin lỗi qua loa, Diệp Mộc Châu căn bản không xứng”.

Giản Ngưng Tuyết nghe vậy, thế mà vẫn muốn cô ta xin lỗi, vì thế càng khóc lớn hơn: “Con không đi! Cha mẹ, Diệp Mộc Châu chính là một con khốn, sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ bị anh Bách Việt vứt bỏ, chỉ là một con khốn thì dựa vào đâu mà muốn con xin lỗi? Con hãm hại cô ta chính là phúc phận của cô ta! Cô ta chết vì con thì có gì không đúng! Cô ta ích kỷ như thế, phá hủy danh dự của con, dựa vào đâu mà muốn con xin lỗi!”.

Bà Giản gật đầu: “Đúng là vậy, Nguyên Bác, anh có thể nghĩ ra cách nào hay không?”

Giản Nguyên Bác nheo mắt: “Anh và cha của Diệp Mộc Châu là Diệp Gia Trường có chút giao tình, nhà họ Diệp còn một hạng mục phải dựa vào anh, nếu không thì anh đi nói chuyện với Diệp Gia Trường, bảo ông ta dạy dỗ lại con gái của mình cho tốt?”.

“Đúng vậy, cách này hay, Diệp Mộc Châu kiêu ngạo như vậy, đắc tội chúng ta, Diệp Gia Trường nhất định là hận không thể lột da nó ra!”

Giản Ngưng Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Hủy bỏ hạng mục của nhà họ Diệp đi! Đổ mọi tội danh lên trên người Diệp Mộc Châu, để Diệp Gia Trường đánh chết Diệp Mộc Châu! Vậy thì con không cần xin lỗi nữa!”

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mộc Châu bỗng nhiên nhận được điện thoại, giọng nói đầy tức giận của Diệp Gia Trường vang lên:

“Diệp Mộc Châu, mày cút đến công ty cho tao! Mày đã

làm gì để nhà họ Giản rút nguồn vốn? Nhanh chóng cút đến đây dập đầu bồi tội với cô Giản! Nếu không tạo sẽ đuổi chú hai của mày ra khỏi nhà!”

Diệp Mộc Châu híp mắt lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom