Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
Chương 226
“…” Diệp Mộc Châu lập tức ngậm miệng, cái cảm giác như cơn nhồi máu cơ tim đột nhiên xuất hiện là sao đây.
Vấn đề này cô phải trả lời thế nào!
Nếu nói theo suy nghĩ của bản thân, dựa trên tính tình khó dỗ của Hoắc Việt Bách, phỏng chừng mười ngày nửa tháng sau cô đừng hòng hôn anh, thế thì vị giác của cô phải làm sao
đây?
Nếu nói ăn ngon…
Diệp Mộc Châu xem nhẹ cái chết, ngẩng đầu lên: “Đúng, đồ ăn rất ngon, cực kỳ ngon! Ngài Cửu chắc chắn chính là thiên tài trong truyền thuyết, lần đầu tiên vào bếp đã có thể nấu được như thế này, tài nghệ này thật sự quả lợi hại!”
Hoắc Việt Bách nhếch môi, hờ hững nói: “Xem ra bà chủ Hoắc rất thích?”
Diệp Mộc Châu nuốt nước miếng: “Thích, đặc biệt thích”
“Ừ, vậy thì em ăn hết đi”
Diệp Mộc Châu: “..”
Biết ngay là cái kết quả này mà! Tên đàn ông khốn nạn này có thù tất báo, chắc chắn sẽ ép cô ăn hết đống này!
Chẳng qua cũng không có vấn đề gì, dù sao cô chỉ hôn nhẹ anh một cái, vị giác ước chừng chỉ kéo dài năm phút thôi.
Chờ năm phút trôi qua, cô sẽ không cảm giác được mùi vị gì nữa, bữa cơm này đối với cô mà nói chẳng khác gì bữa cơm tối bình thường.
Có thể dỗ dành Hoắc Việt Bách mà không cần phải nhấm nháp đống thức ăn giống y như vũ khí sinh hóa này, cô đúng là một thiên tài!
“Bà chủ Hoắc.”
Nhưng năm phút sau, Hoắc Việt Bách đột nhiên lên tiếng: “Để bày tỏ lòng cảm ơn của mình, tôi muốn hôn em”
Anh vừa dứt lời, không đợi cô kịp phản ứng liền hôn lên môi cô.
Nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn đạp nước, chỉ là hai đôi môi chạm vào nhau một cái, thời gian còn chưa đến một giây.
Diệp Mộc Châu vẫn chưa nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, vị giác cứ như thế trở lại bình thường.
Hoắc Việt Bách là tên khốn đúng không!
Nước mắt Diệp Mộc Châu ngay lập tức tuôn ra, cô gian nan nuốt miếng thịt gà, rồi chỉ ăn cơm cho hết thời gian năm phút, đợi vị giác biến mất mới run rẩy gắp một đũa đồ ăn, ngay sau đó…
“Bà chủ Hoắc, tôi lại muốn hôn em rồi.”
Diệp Mộc Châu: “…”
Đồ khốn, đây nhất định là một tên khốn nạn!
Có thể cô không phải là người nhưng chắc chắn Hoắc Việt Bách là một tên khốn!
Cô cơ bản không thể từ chối nụ hôn của anh, lỡ như lần này từ chối sau này Hoắc Việt Bách không chịu để cho cô hồn nữa thì phải làm sao?
Cô không muốn vị giác của mình biến mất cả đời đâu!
Diệp Mộc Châu vừa ăn cơm vừa khóc lóc, bỗng nhiên cô nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh.
“…” Diệp Mộc Châu lập tức ngậm miệng, cái cảm giác như cơn nhồi máu cơ tim đột nhiên xuất hiện là sao đây.
Vấn đề này cô phải trả lời thế nào!
Nếu nói theo suy nghĩ của bản thân, dựa trên tính tình khó dỗ của Hoắc Việt Bách, phỏng chừng mười ngày nửa tháng sau cô đừng hòng hôn anh, thế thì vị giác của cô phải làm sao
đây?
Nếu nói ăn ngon…
Diệp Mộc Châu xem nhẹ cái chết, ngẩng đầu lên: “Đúng, đồ ăn rất ngon, cực kỳ ngon! Ngài Cửu chắc chắn chính là thiên tài trong truyền thuyết, lần đầu tiên vào bếp đã có thể nấu được như thế này, tài nghệ này thật sự quả lợi hại!”
Hoắc Việt Bách nhếch môi, hờ hững nói: “Xem ra bà chủ Hoắc rất thích?”
Diệp Mộc Châu nuốt nước miếng: “Thích, đặc biệt thích”
“Ừ, vậy thì em ăn hết đi”
Diệp Mộc Châu: “..”
Biết ngay là cái kết quả này mà! Tên đàn ông khốn nạn này có thù tất báo, chắc chắn sẽ ép cô ăn hết đống này!
Chẳng qua cũng không có vấn đề gì, dù sao cô chỉ hôn nhẹ anh một cái, vị giác ước chừng chỉ kéo dài năm phút thôi.
Chờ năm phút trôi qua, cô sẽ không cảm giác được mùi vị gì nữa, bữa cơm này đối với cô mà nói chẳng khác gì bữa cơm tối bình thường.
Có thể dỗ dành Hoắc Việt Bách mà không cần phải nhấm nháp đống thức ăn giống y như vũ khí sinh hóa này, cô đúng là một thiên tài!
“Bà chủ Hoắc.”
Nhưng năm phút sau, Hoắc Việt Bách đột nhiên lên tiếng: “Để bày tỏ lòng cảm ơn của mình, tôi muốn hôn em”
Anh vừa dứt lời, không đợi cô kịp phản ứng liền hôn lên môi cô.
Nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn đạp nước, chỉ là hai đôi môi chạm vào nhau một cái, thời gian còn chưa đến một giây.
Diệp Mộc Châu vẫn chưa nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, vị giác cứ như thế trở lại bình thường.
Hoắc Việt Bách là tên khốn đúng không!
Nước mắt Diệp Mộc Châu ngay lập tức tuôn ra, cô gian nan nuốt miếng thịt gà, rồi chỉ ăn cơm cho hết thời gian năm phút, đợi vị giác biến mất mới run rẩy gắp một đũa đồ ăn, ngay sau đó…
“Bà chủ Hoắc, tôi lại muốn hôn em rồi.”
Diệp Mộc Châu: “…”
Đồ khốn, đây nhất định là một tên khốn nạn!
Có thể cô không phải là người nhưng chắc chắn Hoắc Việt Bách là một tên khốn!
Cô cơ bản không thể từ chối nụ hôn của anh, lỡ như lần này từ chối sau này Hoắc Việt Bách không chịu để cho cô hồn nữa thì phải làm sao?
Cô không muốn vị giác của mình biến mất cả đời đâu!
Diệp Mộc Châu vừa ăn cơm vừa khóc lóc, bỗng nhiên cô nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh.
Bình luận facebook