Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242
Chương 242
“Cô ta là thiên tài, bản dịch của cô ta dường như có hơi thở. Cô ta cũng rất cố gắng, thậm chí kỹ năng dùng trong phiên dịch còn vượt qua cả tôi. Có thể nói cô ta là thiên tài cố gắng nhất, không chỉ dựa vào thiên phú của mình. Cô ta có thiên phú nhưng còn cố gắng học tập, người như vậy rất hiếm có.”
Ở trên đài, ban giám khảo đã đưa danh sách người chiến thắng cho người phụ trách.
Người phụ trách mỉm cười đi lên bục, công bố:
“Mười người đánh giá đều chấm điểm cho ông Chu Chính Hà là tác phẩy sáu điểm! Xin chúc mừng!”
Nhưng dưới bục lại rất yên tĩnh, không ai reo hò.
Ngay cả bản thân Chu Chính Hà cũng cắn chặt môi dưới, không cảm thấy vui mừng chút nào.
Cho dù bình thường con số tám phẩy sáu đã là cao rồi, nhưng bây giờ lại không có ai quan tâm đến.
Bởi vì bọn họ biết điểm số của Diệp Mộc Châu chắc chắn sẽ cao hơn.
Quả nhiên người phụ trách nâng giọng cao lên: “Nhưng nhóm đánh giá chấm điểm cho bạn học Diệp Mộc Châu là mười điểm! Chúc mừng bạn Diệp đã giành được chiến thắng trong cuộc thi lần này”
Toàn thân Chu Chính Hà đều run rẩy.
Mười điểm? Diệp Mộc Châu thể mà được mười điểm?
Mỗi giám khảo đều đưa ra một điểm số cho thí sinh, cao nhất là mười điểm và thấp nhất là không điểm.
Diệp Mộc Châu có thể đạt được mười điểm trong cuộc thi này, điều đó có nghĩa… Tất cả giám khảo đều cho cô điểm tuyệt đối!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?
Cô ta chỉ là một sinh viên mới hai mươi tuổi mà thôi, dựa vào cái gì mà có thể đạt được điểm số cao như vậy?
Bản thân đã rong ruổi trong giới phiên dịch bốn mươi năm qua, coi như những người này nể mặt mũi của mình thì cũng không thể để cho ông ta thua trước một sinh viên được!
Người phụ trách mời Diệp Mộc Châu quay về, trao cho cô thẻ điểm thuộc về CÔ.
Sau đó mỗi giám khảo bắt đầu góp ý một chút về bài dịch của hai người họ.
Tất cả mọi người đều để ý đến bài dịch của Diệp Mộc Châu, không hề có một lời phê bình nào, toàn là lời khen ngợi dành cho cô.
Từng câu được nói ra, càng làm cho sắc mặt của Chu Chính Hà tối sầm hơn. Thậm chí ông ta cảm thấy những người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt khác lạ.
Mấy nhà phiên dịch xì xào bàn tán:
“Diệp Mộc Châu đúng là một thiên tài, có thể đạt đến trình độ này trong Cuộc thi Phiên dịch. Chắc chắn cô ta không thể gian lận trong hai bài kiểm tra tiếng Anh lần trước.”
“Từ trước đến nay Chu Chính Hà đã là người như vậy, ai mà giỏi hơn ông ta thì ông ta sẽ nghĩ mọi cách để bôi nhọ người đó. Lần này còn giật dây người hâm mộ trên mạng công kích bạn học Diệp…”
“Nhìn xem, cuộc thi lần này bạn học Diệp đã chèn ép được ông ta, ông ta còn mặt mũi nào nữa đây?”
Chu Chính Hà sắp phát điên lên rồi. Ở trên bục hay dưới bục, tất cả mọi người đều nói ông ta độc ác, vu khống cho một mầm giống tốt, còn nói ông ta không xứng làm nhà phiên dịch.
Không, không phải như vậy! Đáng nhẽ hôm nay người mất mặt phải là Diệp Mộc Châu mới đúng.
“Cô ta là thiên tài, bản dịch của cô ta dường như có hơi thở. Cô ta cũng rất cố gắng, thậm chí kỹ năng dùng trong phiên dịch còn vượt qua cả tôi. Có thể nói cô ta là thiên tài cố gắng nhất, không chỉ dựa vào thiên phú của mình. Cô ta có thiên phú nhưng còn cố gắng học tập, người như vậy rất hiếm có.”
Ở trên đài, ban giám khảo đã đưa danh sách người chiến thắng cho người phụ trách.
Người phụ trách mỉm cười đi lên bục, công bố:
“Mười người đánh giá đều chấm điểm cho ông Chu Chính Hà là tác phẩy sáu điểm! Xin chúc mừng!”
Nhưng dưới bục lại rất yên tĩnh, không ai reo hò.
Ngay cả bản thân Chu Chính Hà cũng cắn chặt môi dưới, không cảm thấy vui mừng chút nào.
Cho dù bình thường con số tám phẩy sáu đã là cao rồi, nhưng bây giờ lại không có ai quan tâm đến.
Bởi vì bọn họ biết điểm số của Diệp Mộc Châu chắc chắn sẽ cao hơn.
Quả nhiên người phụ trách nâng giọng cao lên: “Nhưng nhóm đánh giá chấm điểm cho bạn học Diệp Mộc Châu là mười điểm! Chúc mừng bạn Diệp đã giành được chiến thắng trong cuộc thi lần này”
Toàn thân Chu Chính Hà đều run rẩy.
Mười điểm? Diệp Mộc Châu thể mà được mười điểm?
Mỗi giám khảo đều đưa ra một điểm số cho thí sinh, cao nhất là mười điểm và thấp nhất là không điểm.
Diệp Mộc Châu có thể đạt được mười điểm trong cuộc thi này, điều đó có nghĩa… Tất cả giám khảo đều cho cô điểm tuyệt đối!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?
Cô ta chỉ là một sinh viên mới hai mươi tuổi mà thôi, dựa vào cái gì mà có thể đạt được điểm số cao như vậy?
Bản thân đã rong ruổi trong giới phiên dịch bốn mươi năm qua, coi như những người này nể mặt mũi của mình thì cũng không thể để cho ông ta thua trước một sinh viên được!
Người phụ trách mời Diệp Mộc Châu quay về, trao cho cô thẻ điểm thuộc về CÔ.
Sau đó mỗi giám khảo bắt đầu góp ý một chút về bài dịch của hai người họ.
Tất cả mọi người đều để ý đến bài dịch của Diệp Mộc Châu, không hề có một lời phê bình nào, toàn là lời khen ngợi dành cho cô.
Từng câu được nói ra, càng làm cho sắc mặt của Chu Chính Hà tối sầm hơn. Thậm chí ông ta cảm thấy những người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt khác lạ.
Mấy nhà phiên dịch xì xào bàn tán:
“Diệp Mộc Châu đúng là một thiên tài, có thể đạt đến trình độ này trong Cuộc thi Phiên dịch. Chắc chắn cô ta không thể gian lận trong hai bài kiểm tra tiếng Anh lần trước.”
“Từ trước đến nay Chu Chính Hà đã là người như vậy, ai mà giỏi hơn ông ta thì ông ta sẽ nghĩ mọi cách để bôi nhọ người đó. Lần này còn giật dây người hâm mộ trên mạng công kích bạn học Diệp…”
“Nhìn xem, cuộc thi lần này bạn học Diệp đã chèn ép được ông ta, ông ta còn mặt mũi nào nữa đây?”
Chu Chính Hà sắp phát điên lên rồi. Ở trên bục hay dưới bục, tất cả mọi người đều nói ông ta độc ác, vu khống cho một mầm giống tốt, còn nói ông ta không xứng làm nhà phiên dịch.
Không, không phải như vậy! Đáng nhẽ hôm nay người mất mặt phải là Diệp Mộc Châu mới đúng.
Bình luận facebook