Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Chương 38: Có Muốn Gặp Đàn Em Hay Không?
Diệp Mộc Châu vội vàng lắc đầu: "Không được không được. Bạn qua mạng gặp nhau dễ bị vỡ mộng"
Giang Bắc Minh nghĩ đến khuôn mặt của Hoắc Việt Bách khéo léo nói: "Đàn anh rất đẹp trai"
Vẻ mặt của Diệp Mộc Châu rất ngạc nhiên.
Đẹp trai hơn nữa thì cũng chỉ là một người đầu trọc bốn mươi tuổi.
Nhưng mà nói đến vấn đề này cô cũng nhớ đến một điều: "Sinh nhật của đàn anh sắp đến rồi phải không? Em muốn tặng cho anh ấy một món quà. Tới lúc đó phiền anh chuyển dùm em"
Ngày sinh nhật của đàn anh cũng là ngày kỷ niệm bọn họ quen biết nhau mười năm.
Đàn anh luôn là "điểm mấu chốt" không thể đụng vào của cô. Trong tám năm bị đuổi ra khỏi nhà thì chính đàn anh đã giúp đỡ cô từng chút từng chút bước ra khỏi bóng ma, từng chút từng chút có được sự tự tin.
Cho dù là một người đầu hói bốn mươi tuổi thì anh ấy vẫn là vĩ đại nhất trong lòng cô. Tình cảm này không liên quan đến giới tính và tuổi tác.
Diệp Mộc Châu nghỉ ngơi nửa tiếng rồi trở lại phòng thiết kế trước khi cuộc thi thiết kế bắt đầu.
Cuộc thi thiết kế yêu cầu mỗi người dựa vào chủ đề về một bản thiết kế tại chỗ. Bản thiết kế sẽ không được công bố. Sau khi Quốc Tế Hoắc Bình chọn lựa thì bản thiết kế được giải nhất sẽ được đưa vào sản xuất."
Vì vậy mỗi người tham gia đều sẽ không biết được thực lực của đối thủ.
Diệp Mộc Châu đến chỗ của mình, xem xong đề thi thì rất nhanh đã có linh cảm, vẽ xong rồi nộp.
Ánh mắt của Diệp Khánh Thy lạnh lùng, cười khẩy một tiếng sau đó sao chép một bản thảo thiết kế hoàn chỉnh vào bài thi của mình.
Nhìn thấy Diệp Mộc Châu có thể nộp bài sớm như vậy thì cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đồ bỏ đi vẫn là đồ bỏ đi, đến tham gia cuộc thi thì có tác dụng gì?
Nhanh như vậy đã nộp bài cho thấy không vẽ ra được cái gì. Hạng nhất này nhất định sẽ là của mình!
Bên kia, Giang Bắc Minh ngồi trước mặt Hoắc Việt Bách nghe anh nói xong chuyện kết hôn của bản thân sau đó anh ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép..
"Đàn anh, ý của anh là anh lấy vợ mà kết quả là người nhà chỉ quan tâm tới lợi ích mà hoàn toàn không quan tâm đến anh sao?"
Đàn anh đẹp trai như vậy mà không làm được gì?
Không phải ngay cả một người phụ nữ cũng không theo đuổi được sao?
Giang Bắc Minh hằng giọng nói: "Muốn theo đuổi một người thì trước tiên..."
"Tôi không theo đuổi cô ấy." Hoắc Việt Bách nhẹ giọng ngắt lời.
"Tôi chỉ là cảm thấy tôi phải nhắc nhở cô ấy tôi là chồng của cô ấy."
Người đàn ông dừng một chút, có chút khó hiểu: "Tôi đã hỏi đàn em, cũng đã thử qua cách của đàn em nhưng vẫn không có tác dụng."
Mua hoa, mua trang sức, mua quần áo.
Diệp Mộc Châu đều không thích.
Giang Bắc Minh nhất thời nghẹn lời: "Bản thân bà cụ nhỏ còn không có nói chuyện yêu đường mà còn dạy anh?"
"Đàn anh à, anh nghe em" Giang Bắc Minh đem những kinh nghiệm trêu em gái nhiều năm nói: "Anh có thể bắt đầu từ cuộc sống của cô ấy, đưa cơm cho cô ấy, chăm sóc cô ấy tỉ mỉ. Sau đó có thể từ từ hẹn hò"
Lông mày Hoắc Việt Bách nhíu chặt.
Đưa cơm? Không được.
Diệp Mộc Châu nhìn thấy đồ ăn chỉ nghĩ đến vị giác của chính mình.
Cô hôn anh chỉ là vì để tạm thời khôi phục lại vị giác mà thôi.
Còn hẹn hò? Hẹn hò lại là cái gì?
Làm sao anh có thể hẹn hò với một người phụ nữ đây? Đây đều là những ý kiến vớ vẩn?
Hoắc Việt Bách ngay lập tức ghét bỏ nói: "Bỏ đi. Xem ra cậu cũng không biết. Cậu có thể đi rồi."
Giang Bắc Minh: "..."
Em là công tử tán gái, anh nói em không biết?
Không đúng, mặc dù anh ấy là công tử tán gái nhưng hiện tại anh ấy vẫn độc thân.
Hiện thực quá bị thảm, Giang Bắc Minh hắng giọng, đột nhiên đổi chủ đề: "Đàn anh, bà cụ nhỏ đang ở đại học Thanh Kiều, anh có muốn đi gặp cô ấy không?"
Hoắc Việt Bách mím môi nói: "Đàn em nói cô ấy không gặp mặt bạn qua mạng. Hơn nữa ngoại hình của cô ấy không xinh đẹp. Cô ấy không thích gặp người khác nên tôi có thể hiểu. Mặc dù... Bất luận đàn em có ngoại hình như thế nào thì trong trái tim tôi vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp nhất"
Đúng vậy, đàn em quả thực nói như vậy. Không muốn gặp bạn qua mạng.
Nhưng mà...
Vẻ mặt của Giang Bắc Minh vô cùng ngạc nhiên, vẫn là nuốt xuống những lời muốn nói.
Nhưng mà tại sao anh và đàn em đều cảm thấy đối phương rất xấu? Anh cảm thấy đàn em là một cô gái xấu xí đến mức không dám gặp người khác. Đàn em cảm thấy anh là một người đầu hói bốn mươi tuổi.
Các người rốt cuộc đã trao đổi sai thông tin nào trong mười năm qua?
Giang Bắc Minh nghĩ đến khuôn mặt của Hoắc Việt Bách khéo léo nói: "Đàn anh rất đẹp trai"
Vẻ mặt của Diệp Mộc Châu rất ngạc nhiên.
Đẹp trai hơn nữa thì cũng chỉ là một người đầu trọc bốn mươi tuổi.
Nhưng mà nói đến vấn đề này cô cũng nhớ đến một điều: "Sinh nhật của đàn anh sắp đến rồi phải không? Em muốn tặng cho anh ấy một món quà. Tới lúc đó phiền anh chuyển dùm em"
Ngày sinh nhật của đàn anh cũng là ngày kỷ niệm bọn họ quen biết nhau mười năm.
Đàn anh luôn là "điểm mấu chốt" không thể đụng vào của cô. Trong tám năm bị đuổi ra khỏi nhà thì chính đàn anh đã giúp đỡ cô từng chút từng chút bước ra khỏi bóng ma, từng chút từng chút có được sự tự tin.
Cho dù là một người đầu hói bốn mươi tuổi thì anh ấy vẫn là vĩ đại nhất trong lòng cô. Tình cảm này không liên quan đến giới tính và tuổi tác.
Diệp Mộc Châu nghỉ ngơi nửa tiếng rồi trở lại phòng thiết kế trước khi cuộc thi thiết kế bắt đầu.
Cuộc thi thiết kế yêu cầu mỗi người dựa vào chủ đề về một bản thiết kế tại chỗ. Bản thiết kế sẽ không được công bố. Sau khi Quốc Tế Hoắc Bình chọn lựa thì bản thiết kế được giải nhất sẽ được đưa vào sản xuất."
Vì vậy mỗi người tham gia đều sẽ không biết được thực lực của đối thủ.
Diệp Mộc Châu đến chỗ của mình, xem xong đề thi thì rất nhanh đã có linh cảm, vẽ xong rồi nộp.
Ánh mắt của Diệp Khánh Thy lạnh lùng, cười khẩy một tiếng sau đó sao chép một bản thảo thiết kế hoàn chỉnh vào bài thi của mình.
Nhìn thấy Diệp Mộc Châu có thể nộp bài sớm như vậy thì cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đồ bỏ đi vẫn là đồ bỏ đi, đến tham gia cuộc thi thì có tác dụng gì?
Nhanh như vậy đã nộp bài cho thấy không vẽ ra được cái gì. Hạng nhất này nhất định sẽ là của mình!
Bên kia, Giang Bắc Minh ngồi trước mặt Hoắc Việt Bách nghe anh nói xong chuyện kết hôn của bản thân sau đó anh ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép..
"Đàn anh, ý của anh là anh lấy vợ mà kết quả là người nhà chỉ quan tâm tới lợi ích mà hoàn toàn không quan tâm đến anh sao?"
Đàn anh đẹp trai như vậy mà không làm được gì?
Không phải ngay cả một người phụ nữ cũng không theo đuổi được sao?
Giang Bắc Minh hằng giọng nói: "Muốn theo đuổi một người thì trước tiên..."
"Tôi không theo đuổi cô ấy." Hoắc Việt Bách nhẹ giọng ngắt lời.
"Tôi chỉ là cảm thấy tôi phải nhắc nhở cô ấy tôi là chồng của cô ấy."
Người đàn ông dừng một chút, có chút khó hiểu: "Tôi đã hỏi đàn em, cũng đã thử qua cách của đàn em nhưng vẫn không có tác dụng."
Mua hoa, mua trang sức, mua quần áo.
Diệp Mộc Châu đều không thích.
Giang Bắc Minh nhất thời nghẹn lời: "Bản thân bà cụ nhỏ còn không có nói chuyện yêu đường mà còn dạy anh?"
"Đàn anh à, anh nghe em" Giang Bắc Minh đem những kinh nghiệm trêu em gái nhiều năm nói: "Anh có thể bắt đầu từ cuộc sống của cô ấy, đưa cơm cho cô ấy, chăm sóc cô ấy tỉ mỉ. Sau đó có thể từ từ hẹn hò"
Lông mày Hoắc Việt Bách nhíu chặt.
Đưa cơm? Không được.
Diệp Mộc Châu nhìn thấy đồ ăn chỉ nghĩ đến vị giác của chính mình.
Cô hôn anh chỉ là vì để tạm thời khôi phục lại vị giác mà thôi.
Còn hẹn hò? Hẹn hò lại là cái gì?
Làm sao anh có thể hẹn hò với một người phụ nữ đây? Đây đều là những ý kiến vớ vẩn?
Hoắc Việt Bách ngay lập tức ghét bỏ nói: "Bỏ đi. Xem ra cậu cũng không biết. Cậu có thể đi rồi."
Giang Bắc Minh: "..."
Em là công tử tán gái, anh nói em không biết?
Không đúng, mặc dù anh ấy là công tử tán gái nhưng hiện tại anh ấy vẫn độc thân.
Hiện thực quá bị thảm, Giang Bắc Minh hắng giọng, đột nhiên đổi chủ đề: "Đàn anh, bà cụ nhỏ đang ở đại học Thanh Kiều, anh có muốn đi gặp cô ấy không?"
Hoắc Việt Bách mím môi nói: "Đàn em nói cô ấy không gặp mặt bạn qua mạng. Hơn nữa ngoại hình của cô ấy không xinh đẹp. Cô ấy không thích gặp người khác nên tôi có thể hiểu. Mặc dù... Bất luận đàn em có ngoại hình như thế nào thì trong trái tim tôi vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp nhất"
Đúng vậy, đàn em quả thực nói như vậy. Không muốn gặp bạn qua mạng.
Nhưng mà...
Vẻ mặt của Giang Bắc Minh vô cùng ngạc nhiên, vẫn là nuốt xuống những lời muốn nói.
Nhưng mà tại sao anh và đàn em đều cảm thấy đối phương rất xấu? Anh cảm thấy đàn em là một cô gái xấu xí đến mức không dám gặp người khác. Đàn em cảm thấy anh là một người đầu hói bốn mươi tuổi.
Các người rốt cuộc đã trao đổi sai thông tin nào trong mười năm qua?
Bình luận facebook