Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186
Edit:
"Tiểu Tô tô, mình ở chỗ này có hai vé xem phim, chính là bộ phim lần trước mình nói, mình chính là tốn không ít công sức mới lấy được hai tờ." .
Nhiễm Mạn biết Tô Thiển không thích xem chiếu bóng, vây quanh cô nịnh nọt.
Tô Thiển mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà: "Cậu thật là nhàm chán, Bân Tử cũng ra ngoài mấy ngày rồi, một chút tin tức cũng không có, cậu không lo lắng sao." .
Nhiễm Mạn cất xong vé, quái dị quan sát cô một cái, lúc này mới âm dương quái khí: " Cậu chính là lo lắng cho An Thần nhà cậu thôi." .
Hai ngày trước, An Thần nhận được một cú điện thoại liền mang theo Bân Tử, Thánh Khiết, An Dịch đi ra ngoài, chỉ nói là một đơn hàng ở Châu Phi bị cướp.
Mặc dù Y Na không ngừng cùng cô nói không có gì, không có gì, nhưng cô trong lòng rõ ràng, có thể làm cho An Thần tự ra tay , chuyện cũng không nhỏ.
Gọi điện thoại cho anh anh, vẫn trong trạng thái tắt máy, càng làm cho cô lòng như lửa đốt.
Nếu An Thần là buôn bán bình thường, Tô Thiển cũng sẽ không lo lắng như vậy, anh lăn lộn đấy nguy hiểm như vậy, coi như anh đủ cường đại, cũng tùy thời đều có thể bỏ mạng.
Càng nghĩ, lòng của cô lại càng bất an, càng nghĩ, cô lại càng ngồi không yên.
"Chẳng lẽ cậu cũng không lo lắng sao? Thật không tim không phổi mà’’.
Nhìn hồi lâu, cô cũng không nhìn thấy nha đầu này có chỗ nào là đang lo lắng.
Nhiễm Mạn khẽ đề ra chân mày: "Phải ha, đi ra ngoài đã lâu như vậy, cũng không biết gọi điện thoại về." .
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bụng đầy tâm tư tay chống cằm, im lặng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một mảnh xanh thẳm.
An Thần ở bên kia, cũng quả thật gặp phải một chút tình huống không lường trước được, đối phương là người hùng bá ở Châu Phi Tây Tác, đều nói, người này cũng không theo lẽ thường mà làm việc, thường cướp hàng hóa của anh đi ngang qua địa bàn này.
Bất kể đối phương là người nào, anh cũng dám động, hơn nữa người này trong đầu toàn bộ đều là tà môn ma đạo, chưa từng giao thiệp với người của anh, mười phần, có chín lần muốn ăn thua thiệt.
Tây Tác có chủ ý muốn đánh An Thần, không phải là ngày một ngày hai, đều nói anh không dám đánh trả.
Nghe nói có một đống hàng mấy ngày nữa sẽ qua địa bàn của anh, liền sớm lập kế hoạch thật tốt.
An Thần bay đến Châu Phi, cũng là trong dự liệu của anh, sáng sớm khi đang nghiên cứu địa hình thì gặp chuyện. Anh vừa tới, liền bị nhóm người vây bắt, không cần hỏi anh cũng rõ ràng, đó là người của Tây Tác.
Anh còn chưa có hành động, liền dám trắng trợn tìm anh gây phiền toái, quả thực là chán sống.
Đối mặt với mấy trăm hộ vệ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, An Thần mang theo có chừng mười mấy người, bị vây trong đám người đó, An Thần bị chọc giận, vô cùng tức giận,như Diêm Vương đặc biệt có thể lấy mạng bất cứ ai , những người này, sao có thể là đối thủ của bọn anh, vừa ra tay, liền có một người ngã xuống, ra tay, chấm dứt chính là một đôi.
An Thần khi đã dính máu, cả người càng thêm khát máu, những người còn lại, sống lưng đều đổ mồ hôi lạnh, đến tận gót chân.
Những người này, là ma quỷ, là ma quỷ đáng sợ nhất. Nhất là người đàn ông đứng đầu, toàn thân của anh ta, đều phát ra loại khí thể cường thế độc nhất.
"Giết hết cho tôi, không chừa một mống!" . Giọng điệu của anh nhàn nhạt, lại lộ khí phách và ma lực không thể kháng cự.
Phân phó Bân Tử mang theo 50 người cùng anh đi cướp hàng, phi cơ mới vừa vào khu vực kia, cũng đã rõ ràng cảm nhận được có máy điện tử quấy nhiễu phi cơ.
Bân tử không nhịn được thấp giọng mắng, Tây Tác tên khốn kiếp này, xem ra là đã sớm có chuẩn bị.
An Thần tròng mắt nguy hiểm híp lại, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh khát máu.
Tây Tác người này, quả thật là không muốn sống.
"Lão Đại, không tốt, phi cơ mất khống chế, có thể nguy hiểm." . An Dịch đi tới.
An Thần cả người phát ra ý lạnh, ra lệnh phòng lái quay ngược trở lại.
Sóng nhiễu quá mạnh, những người này đều là thủ hạ đắc lực của anh, không thể mạo hiểm như vậy.
Lão Đại, phi cơ không giữ được, nhảy đi.
Trong một khu nhà, vệ tinh định vị đặt trước mặt, một chấm đỏ nhỏ đang từ từ hướng tới gần địa điểm mà hắn dự liệu, Tây Tác khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị.
Nhàn nhã bắt chéo chân, nhận lấy chén trà thủ hạ mang đến từ từ nhâm nhi thưởng thức.
Hắn lần này, nhất định phải giết chết người đó, ở trên thế giới này, không được phép có nhiều bá chủ như vậy.
Lần này là An Thần, lần sau, chính là Mộ Dung Kiệt. . . . . .
Trên đời này, có rất nhiều người tự cao tự đại, hắn vẫn luôn cảm thấy, người khác không bằng hắn, chỉ cần hắn muốn cho ai chết, người đó nhất định phải chết.
"Rốt cuộc có được hay không? Không được liền nhảy dù, đừng chậm trễ thời gian." .
Thân phi cơ lay động , An Thần mắt lạnh quét qua mỗi người, thật thấp rống, nội tâm thoáng qua khuôn mặt quật cường của Tô Thiển.
"Lão Đại, phi cơ không giữ được, nhảy đi." . Bân Tử nhanh chóng đưa cho anh dù để nhảy.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau nhảy." , nhận lấy cái dù, An Thần thoáng qua trong mắt một tia lẫm liệt, Tây Tác, ngươi khá lắm! ! !
Mới nhảy xuống, phi cơ liền thẳng tắp rơi xuống, ngọn lửa đỏ bừng xông thẳng lên, khí nóng mãnh liệt cơ hồ muốn đem thân thể của con người thiêu đốt.
An Thần bọn họ còn không kịp bay xa hơn, liền bị khí cường đại này làm cho rơi thất linh bát lạc, dù để nhảy thoát khỏi trong gang tấc, thẳng tắp từ giữa không trung rơi xuống.
Phía dưới đều là lùm cây cao lớn, rơi xuống, cả thân thể cũng bị nhánh cây, gai nhọn cào rách vết thương chồng chất, nếu không phải ở giữa không trung bị nhánh cây cản mà rơi xuống, té cũng sẽ chết là chắc chắn.
An Thần ở trên mặt đất lộn mấy vòng, rơi vào một cái hố mới dừng lại được.
Tây Tác nhìn chằm chằm màn hình giám thị vào điểm đỏ thẳng tắp rơi xuống dưới, nổ tung, trước sau không tới năm giây , miệng cũng cười tét.
Ngay cả khi hắn nhảy xuống rồi, cái này không thể nào tránh thoát được lúc phi cơ rơi xuống bị ảnh hưởng, hắn không chết, mới là lạ.
An Thần trên mặt đất bất tỉnh hai giờ, khi tỉnh lại sắc trời đã tối, quanh thân cũng đau đớn hết sức, kiểm tra một chút thương thế của mình, cơ hồ không có một chỗ nào là không bị thương.
Cũng may, cũng không phải là không thể động.
Khắp mọi nơi, trừ cây cối cao lớn rậm rạp, cũng không có gì khác cả, cũng không biết bọn Bân Tử bị rơi ở nơi nào.
Tìm khắp toàn thân, trừ trên cổ tay còn máy theo dõi tự động định vị cùng một khẩu súng một cây roi ngựa, bên ngoài, không có gì cả.
"Tiểu Tô tô, mình ở chỗ này có hai vé xem phim, chính là bộ phim lần trước mình nói, mình chính là tốn không ít công sức mới lấy được hai tờ." .
Nhiễm Mạn biết Tô Thiển không thích xem chiếu bóng, vây quanh cô nịnh nọt.
Tô Thiển mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà: "Cậu thật là nhàm chán, Bân Tử cũng ra ngoài mấy ngày rồi, một chút tin tức cũng không có, cậu không lo lắng sao." .
Nhiễm Mạn cất xong vé, quái dị quan sát cô một cái, lúc này mới âm dương quái khí: " Cậu chính là lo lắng cho An Thần nhà cậu thôi." .
Hai ngày trước, An Thần nhận được một cú điện thoại liền mang theo Bân Tử, Thánh Khiết, An Dịch đi ra ngoài, chỉ nói là một đơn hàng ở Châu Phi bị cướp.
Mặc dù Y Na không ngừng cùng cô nói không có gì, không có gì, nhưng cô trong lòng rõ ràng, có thể làm cho An Thần tự ra tay , chuyện cũng không nhỏ.
Gọi điện thoại cho anh anh, vẫn trong trạng thái tắt máy, càng làm cho cô lòng như lửa đốt.
Nếu An Thần là buôn bán bình thường, Tô Thiển cũng sẽ không lo lắng như vậy, anh lăn lộn đấy nguy hiểm như vậy, coi như anh đủ cường đại, cũng tùy thời đều có thể bỏ mạng.
Càng nghĩ, lòng của cô lại càng bất an, càng nghĩ, cô lại càng ngồi không yên.
"Chẳng lẽ cậu cũng không lo lắng sao? Thật không tim không phổi mà’’.
Nhìn hồi lâu, cô cũng không nhìn thấy nha đầu này có chỗ nào là đang lo lắng.
Nhiễm Mạn khẽ đề ra chân mày: "Phải ha, đi ra ngoài đã lâu như vậy, cũng không biết gọi điện thoại về." .
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bụng đầy tâm tư tay chống cằm, im lặng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một mảnh xanh thẳm.
An Thần ở bên kia, cũng quả thật gặp phải một chút tình huống không lường trước được, đối phương là người hùng bá ở Châu Phi Tây Tác, đều nói, người này cũng không theo lẽ thường mà làm việc, thường cướp hàng hóa của anh đi ngang qua địa bàn này.
Bất kể đối phương là người nào, anh cũng dám động, hơn nữa người này trong đầu toàn bộ đều là tà môn ma đạo, chưa từng giao thiệp với người của anh, mười phần, có chín lần muốn ăn thua thiệt.
Tây Tác có chủ ý muốn đánh An Thần, không phải là ngày một ngày hai, đều nói anh không dám đánh trả.
Nghe nói có một đống hàng mấy ngày nữa sẽ qua địa bàn của anh, liền sớm lập kế hoạch thật tốt.
An Thần bay đến Châu Phi, cũng là trong dự liệu của anh, sáng sớm khi đang nghiên cứu địa hình thì gặp chuyện. Anh vừa tới, liền bị nhóm người vây bắt, không cần hỏi anh cũng rõ ràng, đó là người của Tây Tác.
Anh còn chưa có hành động, liền dám trắng trợn tìm anh gây phiền toái, quả thực là chán sống.
Đối mặt với mấy trăm hộ vệ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, An Thần mang theo có chừng mười mấy người, bị vây trong đám người đó, An Thần bị chọc giận, vô cùng tức giận,như Diêm Vương đặc biệt có thể lấy mạng bất cứ ai , những người này, sao có thể là đối thủ của bọn anh, vừa ra tay, liền có một người ngã xuống, ra tay, chấm dứt chính là một đôi.
An Thần khi đã dính máu, cả người càng thêm khát máu, những người còn lại, sống lưng đều đổ mồ hôi lạnh, đến tận gót chân.
Những người này, là ma quỷ, là ma quỷ đáng sợ nhất. Nhất là người đàn ông đứng đầu, toàn thân của anh ta, đều phát ra loại khí thể cường thế độc nhất.
"Giết hết cho tôi, không chừa một mống!" . Giọng điệu của anh nhàn nhạt, lại lộ khí phách và ma lực không thể kháng cự.
Phân phó Bân Tử mang theo 50 người cùng anh đi cướp hàng, phi cơ mới vừa vào khu vực kia, cũng đã rõ ràng cảm nhận được có máy điện tử quấy nhiễu phi cơ.
Bân tử không nhịn được thấp giọng mắng, Tây Tác tên khốn kiếp này, xem ra là đã sớm có chuẩn bị.
An Thần tròng mắt nguy hiểm híp lại, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh khát máu.
Tây Tác người này, quả thật là không muốn sống.
"Lão Đại, không tốt, phi cơ mất khống chế, có thể nguy hiểm." . An Dịch đi tới.
An Thần cả người phát ra ý lạnh, ra lệnh phòng lái quay ngược trở lại.
Sóng nhiễu quá mạnh, những người này đều là thủ hạ đắc lực của anh, không thể mạo hiểm như vậy.
Lão Đại, phi cơ không giữ được, nhảy đi.
Trong một khu nhà, vệ tinh định vị đặt trước mặt, một chấm đỏ nhỏ đang từ từ hướng tới gần địa điểm mà hắn dự liệu, Tây Tác khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị.
Nhàn nhã bắt chéo chân, nhận lấy chén trà thủ hạ mang đến từ từ nhâm nhi thưởng thức.
Hắn lần này, nhất định phải giết chết người đó, ở trên thế giới này, không được phép có nhiều bá chủ như vậy.
Lần này là An Thần, lần sau, chính là Mộ Dung Kiệt. . . . . .
Trên đời này, có rất nhiều người tự cao tự đại, hắn vẫn luôn cảm thấy, người khác không bằng hắn, chỉ cần hắn muốn cho ai chết, người đó nhất định phải chết.
"Rốt cuộc có được hay không? Không được liền nhảy dù, đừng chậm trễ thời gian." .
Thân phi cơ lay động , An Thần mắt lạnh quét qua mỗi người, thật thấp rống, nội tâm thoáng qua khuôn mặt quật cường của Tô Thiển.
"Lão Đại, phi cơ không giữ được, nhảy đi." . Bân Tử nhanh chóng đưa cho anh dù để nhảy.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau nhảy." , nhận lấy cái dù, An Thần thoáng qua trong mắt một tia lẫm liệt, Tây Tác, ngươi khá lắm! ! !
Mới nhảy xuống, phi cơ liền thẳng tắp rơi xuống, ngọn lửa đỏ bừng xông thẳng lên, khí nóng mãnh liệt cơ hồ muốn đem thân thể của con người thiêu đốt.
An Thần bọn họ còn không kịp bay xa hơn, liền bị khí cường đại này làm cho rơi thất linh bát lạc, dù để nhảy thoát khỏi trong gang tấc, thẳng tắp từ giữa không trung rơi xuống.
Phía dưới đều là lùm cây cao lớn, rơi xuống, cả thân thể cũng bị nhánh cây, gai nhọn cào rách vết thương chồng chất, nếu không phải ở giữa không trung bị nhánh cây cản mà rơi xuống, té cũng sẽ chết là chắc chắn.
An Thần ở trên mặt đất lộn mấy vòng, rơi vào một cái hố mới dừng lại được.
Tây Tác nhìn chằm chằm màn hình giám thị vào điểm đỏ thẳng tắp rơi xuống dưới, nổ tung, trước sau không tới năm giây , miệng cũng cười tét.
Ngay cả khi hắn nhảy xuống rồi, cái này không thể nào tránh thoát được lúc phi cơ rơi xuống bị ảnh hưởng, hắn không chết, mới là lạ.
An Thần trên mặt đất bất tỉnh hai giờ, khi tỉnh lại sắc trời đã tối, quanh thân cũng đau đớn hết sức, kiểm tra một chút thương thế của mình, cơ hồ không có một chỗ nào là không bị thương.
Cũng may, cũng không phải là không thể động.
Khắp mọi nơi, trừ cây cối cao lớn rậm rạp, cũng không có gì khác cả, cũng không biết bọn Bân Tử bị rơi ở nơi nào.
Tìm khắp toàn thân, trừ trên cổ tay còn máy theo dõi tự động định vị cùng một khẩu súng một cây roi ngựa, bên ngoài, không có gì cả.
Bình luận facebook