Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-29
Chương 29: Hi Hi, Em Có Yêu Anh Sao?
“Tôi là chủ nhân của Bảo Bảo!” Lãnh Diễm nói xong câu nói đó liền lạnh lùng đứng dậy, đi đến ngồi vào ghế da sau bàn làm việc, lạnh lùng giống như một đức vua, lạnh lùng.
Toàn thân trên dưới đều viết hai chữ: Xin mời!
Chu Khải không ngờ chuyện lại như vậy, nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Bảo Bảo, lúc ấy Nghiêm Hi mới học năm nhất, bởi vì cô ấy ở trong ký túc xá của trường nên không tiện nuôi chó, biết nhà của anh ở gần trường học, liền năn nỉ anh chăm sóc Bảo Bảo giúp cô.
Chu Khải hớn hở đồng ý.
Khi Nghiêm Hi dẫn Bảo Bảo đến chỗ của anh, Chu Khải rất hưng phấn, bởi vì đây là giống chó săn anh thích nhất, lông rất mềm, rất thoải mái, thoạt nhìn rất uy vũ, cũng rất đẹp trai.
“Chú chó này tên là gì?”
Trong mắt Nghiêm Hi đều là hình ảnh của Bảo Bảo, vô cùng yêu mến Bảo Bảo, nghĩ đến sắp tới không được ôm Bảo Bảo ngủ, thật sự cô không thể bỏ được, nghe được câu hỏi của Chu Khải, liền cười cười: “Nó gọi là Bảo Bảo.”
Chu Khải bật cười: “Sao lại đặt tên như vậy?”
Trong nháy mắt, gương mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Hi đều bị đau thương bao trùm, mặc dù cô cố gắng che giấu, nhưng Chu Khải vẫn nhìn ra được, giọng Nghiêm Hi trầm thấp, cô nói: “Bởi vì chủ nhân của nó nói, nó rất lười, lười đến mức khiến anh ấy phải nhức đầu, cho nên, anh ấy đặt tên cho nó là Bảo Bảo.”
Chu Khải hoàn hồn, rét lạnh nhìn về phía Lãnh Diễm, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi nghi vấn của mình: “Có phải anh đã quen biết Hi Hi từ lâu rồi không?”
Lãnh Diễm nghe xong, cười lạnh, người đàn ông này đúng là chưa chịu từ bỏ ý định, anh lạnh lùng nhìn Chu Khải rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu như trong lòng đã có đáp án, vậy cần gì phải hỏi ra miệng.” Sau đó liền cúi đầu nhìn tập tài liệu trên bàn.
Chu Khải đã hiểu rõ mọi chuyện, đến khi anh mất hồn mất vía đi trên đường cái bên ngoài thì mặt trời cũng đã lên cao, đây là thời điểm tốt nhất trong ngày, ánh mắt trời ấm áp, cũng không quá gay gắt, vừa đủ để làm ấm thân thể lạnh lẽo của anh.
Chu Khải nhớ đến nét ưu thương nhàn nhạt anh vừa mới nhìn thấy trong mắt Nghiêm Hi, giống như yêu một người vài chục năm, đột nhiên lại mất đi người đó, đáy mắt, đuôi mày đều mang nét sầu bi khiến người khác đau lòng.
Khi đó, Nghiêm Hi rất cô độc, không thích chơi đùa cùng bạn học, có chuyện gì cô cũng chỉ im lặng đứng một bên, cô rất ít nói.
Anh còn biết, những ngày đó, mỗi ngày Nghiêm Hi đều dẫn theo Bảo Bảo ra phía sau núi ngắm mặt trời lặn. Cô rất yêu quý Bảo Bảo, mỗi lần nhìn thấy Bảo Bảo cũng đều nở nụ cười dịu dàng với nó, trong mắt đều là cưng chiều.
Lúc đầu, anh cho là cô thích chó, nhưng sau đó lại thấy không phải, nhìn thấy những con chó khác, trong ánh mắt cô có chút không vui nhàn nhạt, sau đó sẽ đi đường vòng để tránh những con chó đó, khi đó anh mới biết, cô ghét chó, cô chỉ cưng chiều một mình Bảo Bảo mà thôi.
Cho đến hôm nay anh mới nghĩ đến vấn đề này, tại sao cô lại chỉ thích một mình Bảo Bảo?
“Tôi là chủ nhân của Bảo Bảo” Đột nhiên lại nhớ tới giọng nói lành lạnh của Lãnh Diễm.
Chẳng lẽ là, thật sự yêu ai sẽ yêu cả đường đi lối về?
Hi Hi, rốt cuộc em có yêu anh không?
Ở bộ phận lập kế hoạch, mỗi một nhân viên đều đã vào trạng thái sẵn sàng nghênh đón quân địch, chỉ vì quản lý vừa mới nói, phía trên báo lại, tân tổng giám đốc sắp đi đến phòng lập kế hoạch rồi, văn phòng của bộ phận lập kế hoạch lập tức trở nên yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.
“Đinh” Thang máy mở ra, từ tháng máy đi ra ba người.
Trong những nhân viên của bộ phận lập kế hoạch, Nghiêm Hi đứng sau cùng, cúi đầu nhìn sàn nhà cẩm thạch trơn bóng, chỉ nghe tiếng giày da thanh thúy truyền đến từ phía trước, bước đi ưu nhã, sau đó là tiếng bước chân của người thứ hai, người thứ ba…………..
“Đứng hết ở chỗ này làm cái gì? Không cần làm việc sao?” Giữa không khí yên lặng bỗng nhiên van lên một giọng đàn ông không, thanh âm lành lạnh, ai nghe được cũng đều run lên.
Nghiêm Hi cũng bị dọa sợ chết khiếp, rụt cổ nghĩ thầm, may mà mình dự liệu được trước trốn xuống cuối cùng, nhưng mà, sao giọng của vị tổng giám đốc này nghe quen tai vậy?
Quản lý Triệu vừa nghe tổng giám đốc nghiêm nghị khiển trách liền ngây người, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, bày ra chiêu bài nịnh hót, cười cười nói: “Tổng giám đốc, mọi người đứng đây để chào đón ngài ạ!”
Nghe quản lý nói như vậy, người nọ lại càng không vui, lạnh giọng khiển trách: “Công ty trả lương cho các người đến đây làm việc, hay là để mấy người làm những chuyện này, chuyên tâm vào công việc của mình là được.”
Quản lý Triệu liên tục gật đầu nói “Vâng”.
Lãnh Diễm nhìn Tiếu Thâm đứng trước răn đe bọn họ không khỏi bật cười, Tiếu Thâm ơi là Tiếu Thâm, cậu huấn luyện người đúng là số một.
Tầm mắt nhếch lên, nhìn thấy cô gái cần tìm đang trốn ở trong góc, Nghiêm Hi chỉ cúi đầu không nhìn về bên này lấy một cái, Lãnh Diễm rất bất đắc dĩ. Aiz, nha đầu này sao tính tình vẫn không thay đổi gì thế, cho rằng chuyện gì cũng không liên quan đến mình sao?
Phải dạy bảo một chút mới được!
Bước lên phía trước vài bước, anh hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Ngẩng đầu lên, khi cấp trên phát biểu phải ngẩng đầu lên, cô không biết sao?”
Trái tim Nghiêm Hi liền ngừng đập, cô thấy khó thở, kìm nén đến khó chịu, cô nghĩ: Tại sao giọng nói này nghe quen tai vậy?
Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy ba người đứng trước mặt toàn thể nhân viên của bộ phận lập kế hoạch.
Nghiêm Hi trợn tròn hai mắt, cô bị hoa mắt rồi!
Gắt gao nhìn, sau đó cô nhắm mắt lại, lắc đầu rồi từ từ mở mắt ra.
Tại sao gương mặt của ba người đó vẫn không thay đổi vậy?
Ba người này là: Tiếu Thâm, Lãnh Diễm, Lý Duệ Thần.
Giờ phút này, ba người nhìn dáng vẻ không thể tin được của Nghiêm Hi, trong lòng hồi hộp, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc của những nhà lãnh đạo. Lãnh Diễm quét mắt nhìn bốn phía, dừng lại trên người Nghiêm Hi hai giây, nhưng trong mắt lại chỉ có lạnh nhạt, không còn vẻ gì khác, sau hai giây tầm mắt tiếp tục di chuyển.
Giống như không quen biết Nghiêm Hi, rốt cuộc Nghiêm Hi cũng biết chuyện mình lo lắng lúc ở trong thang máy là chuyện gì, thì ra là chuyện này.
Trong ba người, Lý Duệ Thần đứng cuối cùng, khóe miệng vẫn mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng luôn luôn in hình một cô bé với vẻ mặt rối rắm.
Nghiêm Hi nhìn ba người đàn ông như đang diễn trò, nghĩ không ra, bọn họ thu mua công ty này từ khi nào vậy?
Lãnh Diễm nhìn xung quanh một lượt, rất hài lòng mà gật đầu, tự biên tự diễn nói: “Ừ, không tệ!”
Lúc này, Nghiêm Hi thật sự chỉ muốn xông lên đánh chết anh, cái tên sói dài đuôi này.
Chu Khải như người mất hồn trở lại nhà họ Chu, người giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn nhìn thấy anh liền hỏi: “Thiếu gia đã về, thiếu phu nhân căn dặn, để lại cho cậu món cháo cậu thích nhất, tôi đi lấy giúp cậu.”
Ánh mắt Chu Khải ảm đạm không ánh sáng, liếc mắt nhìn người giúp việc đang bận rộn, không còn hơi sức nói một câu: “Không cần, tôi không đói bụng.” Nói xong liền đi lên lầu.
Lý Lệ cũng đang ở trong phòng, thấy bộ dạng Chu Khải như vậy, nghi ngờ hỏi: “Sáng sớm anh đã ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì?”
Cả người Chu Khải giống như bị người ta rút hết sức lực, cởi áo khoác ném xuống dưới đất, nằm dài ra giường không nhúc nhích.
Lý Lệ lo lắng anh bị bệnh, liền sờ sờ trán của anh, thấy nhiệt độ bình thường, Lý Lệ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ không ra nguyên nhân Chu Khải biến thành thế này, Chu Khải chán ghét hất tay Lý Lệ ra, giọng điệu khó chịu: “Đi ra ngoài!”
“Tôi là chủ nhân của Bảo Bảo!” Lãnh Diễm nói xong câu nói đó liền lạnh lùng đứng dậy, đi đến ngồi vào ghế da sau bàn làm việc, lạnh lùng giống như một đức vua, lạnh lùng.
Toàn thân trên dưới đều viết hai chữ: Xin mời!
Chu Khải không ngờ chuyện lại như vậy, nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Bảo Bảo, lúc ấy Nghiêm Hi mới học năm nhất, bởi vì cô ấy ở trong ký túc xá của trường nên không tiện nuôi chó, biết nhà của anh ở gần trường học, liền năn nỉ anh chăm sóc Bảo Bảo giúp cô.
Chu Khải hớn hở đồng ý.
Khi Nghiêm Hi dẫn Bảo Bảo đến chỗ của anh, Chu Khải rất hưng phấn, bởi vì đây là giống chó săn anh thích nhất, lông rất mềm, rất thoải mái, thoạt nhìn rất uy vũ, cũng rất đẹp trai.
“Chú chó này tên là gì?”
Trong mắt Nghiêm Hi đều là hình ảnh của Bảo Bảo, vô cùng yêu mến Bảo Bảo, nghĩ đến sắp tới không được ôm Bảo Bảo ngủ, thật sự cô không thể bỏ được, nghe được câu hỏi của Chu Khải, liền cười cười: “Nó gọi là Bảo Bảo.”
Chu Khải bật cười: “Sao lại đặt tên như vậy?”
Trong nháy mắt, gương mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Hi đều bị đau thương bao trùm, mặc dù cô cố gắng che giấu, nhưng Chu Khải vẫn nhìn ra được, giọng Nghiêm Hi trầm thấp, cô nói: “Bởi vì chủ nhân của nó nói, nó rất lười, lười đến mức khiến anh ấy phải nhức đầu, cho nên, anh ấy đặt tên cho nó là Bảo Bảo.”
Chu Khải hoàn hồn, rét lạnh nhìn về phía Lãnh Diễm, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi nghi vấn của mình: “Có phải anh đã quen biết Hi Hi từ lâu rồi không?”
Lãnh Diễm nghe xong, cười lạnh, người đàn ông này đúng là chưa chịu từ bỏ ý định, anh lạnh lùng nhìn Chu Khải rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu như trong lòng đã có đáp án, vậy cần gì phải hỏi ra miệng.” Sau đó liền cúi đầu nhìn tập tài liệu trên bàn.
Chu Khải đã hiểu rõ mọi chuyện, đến khi anh mất hồn mất vía đi trên đường cái bên ngoài thì mặt trời cũng đã lên cao, đây là thời điểm tốt nhất trong ngày, ánh mắt trời ấm áp, cũng không quá gay gắt, vừa đủ để làm ấm thân thể lạnh lẽo của anh.
Chu Khải nhớ đến nét ưu thương nhàn nhạt anh vừa mới nhìn thấy trong mắt Nghiêm Hi, giống như yêu một người vài chục năm, đột nhiên lại mất đi người đó, đáy mắt, đuôi mày đều mang nét sầu bi khiến người khác đau lòng.
Khi đó, Nghiêm Hi rất cô độc, không thích chơi đùa cùng bạn học, có chuyện gì cô cũng chỉ im lặng đứng một bên, cô rất ít nói.
Anh còn biết, những ngày đó, mỗi ngày Nghiêm Hi đều dẫn theo Bảo Bảo ra phía sau núi ngắm mặt trời lặn. Cô rất yêu quý Bảo Bảo, mỗi lần nhìn thấy Bảo Bảo cũng đều nở nụ cười dịu dàng với nó, trong mắt đều là cưng chiều.
Lúc đầu, anh cho là cô thích chó, nhưng sau đó lại thấy không phải, nhìn thấy những con chó khác, trong ánh mắt cô có chút không vui nhàn nhạt, sau đó sẽ đi đường vòng để tránh những con chó đó, khi đó anh mới biết, cô ghét chó, cô chỉ cưng chiều một mình Bảo Bảo mà thôi.
Cho đến hôm nay anh mới nghĩ đến vấn đề này, tại sao cô lại chỉ thích một mình Bảo Bảo?
“Tôi là chủ nhân của Bảo Bảo” Đột nhiên lại nhớ tới giọng nói lành lạnh của Lãnh Diễm.
Chẳng lẽ là, thật sự yêu ai sẽ yêu cả đường đi lối về?
Hi Hi, rốt cuộc em có yêu anh không?
Ở bộ phận lập kế hoạch, mỗi một nhân viên đều đã vào trạng thái sẵn sàng nghênh đón quân địch, chỉ vì quản lý vừa mới nói, phía trên báo lại, tân tổng giám đốc sắp đi đến phòng lập kế hoạch rồi, văn phòng của bộ phận lập kế hoạch lập tức trở nên yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.
“Đinh” Thang máy mở ra, từ tháng máy đi ra ba người.
Trong những nhân viên của bộ phận lập kế hoạch, Nghiêm Hi đứng sau cùng, cúi đầu nhìn sàn nhà cẩm thạch trơn bóng, chỉ nghe tiếng giày da thanh thúy truyền đến từ phía trước, bước đi ưu nhã, sau đó là tiếng bước chân của người thứ hai, người thứ ba…………..
“Đứng hết ở chỗ này làm cái gì? Không cần làm việc sao?” Giữa không khí yên lặng bỗng nhiên van lên một giọng đàn ông không, thanh âm lành lạnh, ai nghe được cũng đều run lên.
Nghiêm Hi cũng bị dọa sợ chết khiếp, rụt cổ nghĩ thầm, may mà mình dự liệu được trước trốn xuống cuối cùng, nhưng mà, sao giọng của vị tổng giám đốc này nghe quen tai vậy?
Quản lý Triệu vừa nghe tổng giám đốc nghiêm nghị khiển trách liền ngây người, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, bày ra chiêu bài nịnh hót, cười cười nói: “Tổng giám đốc, mọi người đứng đây để chào đón ngài ạ!”
Nghe quản lý nói như vậy, người nọ lại càng không vui, lạnh giọng khiển trách: “Công ty trả lương cho các người đến đây làm việc, hay là để mấy người làm những chuyện này, chuyên tâm vào công việc của mình là được.”
Quản lý Triệu liên tục gật đầu nói “Vâng”.
Lãnh Diễm nhìn Tiếu Thâm đứng trước răn đe bọn họ không khỏi bật cười, Tiếu Thâm ơi là Tiếu Thâm, cậu huấn luyện người đúng là số một.
Tầm mắt nhếch lên, nhìn thấy cô gái cần tìm đang trốn ở trong góc, Nghiêm Hi chỉ cúi đầu không nhìn về bên này lấy một cái, Lãnh Diễm rất bất đắc dĩ. Aiz, nha đầu này sao tính tình vẫn không thay đổi gì thế, cho rằng chuyện gì cũng không liên quan đến mình sao?
Phải dạy bảo một chút mới được!
Bước lên phía trước vài bước, anh hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Ngẩng đầu lên, khi cấp trên phát biểu phải ngẩng đầu lên, cô không biết sao?”
Trái tim Nghiêm Hi liền ngừng đập, cô thấy khó thở, kìm nén đến khó chịu, cô nghĩ: Tại sao giọng nói này nghe quen tai vậy?
Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy ba người đứng trước mặt toàn thể nhân viên của bộ phận lập kế hoạch.
Nghiêm Hi trợn tròn hai mắt, cô bị hoa mắt rồi!
Gắt gao nhìn, sau đó cô nhắm mắt lại, lắc đầu rồi từ từ mở mắt ra.
Tại sao gương mặt của ba người đó vẫn không thay đổi vậy?
Ba người này là: Tiếu Thâm, Lãnh Diễm, Lý Duệ Thần.
Giờ phút này, ba người nhìn dáng vẻ không thể tin được của Nghiêm Hi, trong lòng hồi hộp, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc của những nhà lãnh đạo. Lãnh Diễm quét mắt nhìn bốn phía, dừng lại trên người Nghiêm Hi hai giây, nhưng trong mắt lại chỉ có lạnh nhạt, không còn vẻ gì khác, sau hai giây tầm mắt tiếp tục di chuyển.
Giống như không quen biết Nghiêm Hi, rốt cuộc Nghiêm Hi cũng biết chuyện mình lo lắng lúc ở trong thang máy là chuyện gì, thì ra là chuyện này.
Trong ba người, Lý Duệ Thần đứng cuối cùng, khóe miệng vẫn mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng luôn luôn in hình một cô bé với vẻ mặt rối rắm.
Nghiêm Hi nhìn ba người đàn ông như đang diễn trò, nghĩ không ra, bọn họ thu mua công ty này từ khi nào vậy?
Lãnh Diễm nhìn xung quanh một lượt, rất hài lòng mà gật đầu, tự biên tự diễn nói: “Ừ, không tệ!”
Lúc này, Nghiêm Hi thật sự chỉ muốn xông lên đánh chết anh, cái tên sói dài đuôi này.
Chu Khải như người mất hồn trở lại nhà họ Chu, người giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn nhìn thấy anh liền hỏi: “Thiếu gia đã về, thiếu phu nhân căn dặn, để lại cho cậu món cháo cậu thích nhất, tôi đi lấy giúp cậu.”
Ánh mắt Chu Khải ảm đạm không ánh sáng, liếc mắt nhìn người giúp việc đang bận rộn, không còn hơi sức nói một câu: “Không cần, tôi không đói bụng.” Nói xong liền đi lên lầu.
Lý Lệ cũng đang ở trong phòng, thấy bộ dạng Chu Khải như vậy, nghi ngờ hỏi: “Sáng sớm anh đã ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì?”
Cả người Chu Khải giống như bị người ta rút hết sức lực, cởi áo khoác ném xuống dưới đất, nằm dài ra giường không nhúc nhích.
Lý Lệ lo lắng anh bị bệnh, liền sờ sờ trán của anh, thấy nhiệt độ bình thường, Lý Lệ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ không ra nguyên nhân Chu Khải biến thành thế này, Chu Khải chán ghét hất tay Lý Lệ ra, giọng điệu khó chịu: “Đi ra ngoài!”
Bình luận facebook