Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-74
Chương 74: Lý Lệ Không Cam Lòng
Lãnh Diễm nhìn Lãnh Tiểu Tam nói, nhướn mày, lạnh lùng quát: “Nói năng cái gì đó, không phải chỉ bảo cậu đi điều tra người thôi sao!”
Lãnh Tiểu Tam bĩu môi, tra thì tra, đến lúc đó mình là người biết chuyện trước, xác định Nghiêm Tử Hoa và nhà họ Nghiêm có quan hệ gì. Từ đầu mình cũng đã biết Nghiêm Tử Hoa là mẹ của Nghiêm Hi, từ nhỏ mình đã theo đuôi Lãnh Diễm, cho nên cũng đã tiếp nhận mọi chuyện của Lãnh Diễm từ sớm. Ngay từ lúc mấy năm trước cậu ta đã bắt đầu giúp đỡ Lãnh Diễm điều tra để ý hầu hết mọi chuyện.
Chỉ là lần này vì sao lại điều tra nhà họ Nghiêm? Chẳng lẽ mẹ ruột Nghiêm Hi thật sự là con gái nhà họ Nghiêm?
Không thể nào, Nghiêm Hi lớn lên ở nhà họ Lãnh, hiện tại nếu trở thành cháu gái nhà họ Nghiêm, sau này địa vị của Nghiêm Hi sẽ rất cao!
Nhìn Lãnh Tiểu Tam ngoan ngoãn đi ra ngoài, hai mắt Lãnh Diễm như đèn quang, lóe lên vô số ý tưởng, sáng long lanh.
Nghiêm Hi trở về căn phòng tổng thống ở tầng một trăm ba mươi hai của khách sạn sáu sao cao cấp trước đó.
Trong phòng, Nghiêm Hi nhìn người đàn ông nhiều năm không gặp, khẽ mỉm cười, lễ phép chào hỏi, “Chú Tống, đã lâu không gặp.”
Trên miệng Tống Quốc Bằng chợt xuất hiện nụ cười tươi mới, nhìn cô gái nhỏ bé xinh đẹp trước mắt đã khẽ mỉm cười này: “Ừ, Hi Hi đã lớn rồi.” Đây chỉ là lời duy nhất Tống Quốc Bằng có thể nghĩ tới lúc này, ai có thể nghĩ rằng cô bé ông tìm kiếm khắp cả nước cũng không thấy mười bảy năm trước bây giờ đã trở thành một cô gái xinh đẹp yêu kiều. Nếu như Tử Hoa vẫn còn, thấy được con gái mình lớn như vậy sẽ rất vui vẻ.
Nghiêm Hi nhìn Tống Quốc Bằng, thấy trong mắt ông dường như đang đầy ắp những hoài niệm vui vẻ, trong lòng không nhịn được kích động. Cô nhớ chú Tống, đó là người đã theo mẹ cùng gây dựng nên tập đoàn Thánh Đức, Không ngờ, đã cách nhiều năm sau khi gặp lại cô, chú Tống vẫn kính cẩn với cô như vậy.
Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, “Chú Tống, mấy năm gần đây bên kia có động tĩnh gì không?” Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Nghiêm Hi đi thẳng vào vấn đề, không hề dài dòng dây dưa.
Tống Quốc Bằng khẽ nghiêm mặt, lấy từ trong túi xách mình mang theo bên người bộ tài liệu mình đã chuẩn bị thật tốt, đưa một phần cho Nghiêm Hi xem: “Cháu xem một chút, đây là tình hình công ty mấy năm nay.”
Nghiêm Hi nhận lấy, xem qua, mấy năm nay Thánh Đức rất có lời, nhưng đây không phải là vấn đề Nghiêm Hi quan tâm, ngẩng đầu lên, đặt tài liệu qua một bên, “Những thứ này lát nữa cháu sẽ xem sau, chú Tống, bây giờ Lý Thánh Đức đã xuất hiện, cũng coi như ông ta và Lý Lệ đã nhận nhau. Tiếp đó, chúng ta phải chuẩn bị thật cẩn thận. Mặc dù kế hoạch rất chu đáo nhưng ai biết được sẽ xảy ra vấn đề gì đó. Cháu muốn phá hủy bọn họ chỉ trong một lần, không có bất kỳ cơ hội xoay xở nào. Chú hiểu không?!” http://diendanlequydon.com
Lời Nghiêm Hi nói rất quan trọng. Đúng, Nghiêm Hi không thể không thừa nhận, bản thân đã trải qua một thời gian diễn trò dài, dù biết bộ mặt thật của Lý Lệ là vậy thì thế nào, chẳng lẽ chỉ nói cho mọi người biết Lý Lệ xấu xa thế nào sao? Không, cô không quên được mười bảy năm trước, sau khi Nghiêm Tử Hoa chết Lý Lệ đã lén diễn trò trước mặt Lý Thánh Đức đang say rượu nói cô hình như bị kích thích quá mức, dường như sẽ bị tinh thần phân liệt.
Khi đó Nghiêm Hi mới năm tuổi, đồng nghĩa với Lý Lệ cũng chỉ là đứa bé năm tuổi chỉ hơn Nghiêm Hi vài tháng tuổi mà thôi. Tại sao một đứa bé như vậy đã có thể học được cách khóc trước mặt người lớn nói: “Ba, sau khi ba đi Hi Hi như biến thành người khác. Nó luôn rất gào lên rất mạnh, luôn đập hư đồ trong nhà” “Ba, Hi Hi hình như rất khác, một mình nó lầm bầm lầu bầu cái gì đó” “Hu hu, ba, Hi Hi nói ba là hung thủ giết người, nó nói một ngày nào đó nó sẽ giết ba.”
Lúc đó Nghiêm Hi rất ngu ngốc, sau khi Nghiêm Tử Hoa chết luôn tự mình ngây ngô, cũng không nói chuyện, dù Lý Lệ ở nhà càng ngày càng phách lối cô bé cũng không hề nói một câu nào.
Bây giờ suy nghĩ lại, tính cách đó của Lý Lệ đã hình thành từ khi cô ta còn bé, đứa bé đó thật sự rất ‘cao cấp’.
Tống Quốc Bằng biết thời gian đó Nghiêm Hi phải chịu khổ rất nhiều, ông cũng hiểu trong lòng đứa nhỏ này có biết bao oán hận, “Hi Hi, năm đó… chuyện xảy ra lúc cháu năm tuổi cháu còn nhớ bao nhiêu?” Vốn dĩ ông nghĩ rằng đứa bé năm tuổi có thể nhớ được bao nhiêu chuyện, còn tưởng rằng dù con bé nhớ được nhiều chuyện, nhưng sau mười năm sống cuộc sống nhàn hạ, nhất định Nghiêm Hi sẽ quên chuyện năm đó thật nhanh. Nhưng hôm nay tới đây ông nhìn thấy lúc Nghiêm Hi nhắc tới mấy người đó, ánh mắt hết sức oán hận, ông mới hiểu rằng, thì ra chuyện này vẫn luôn nằm trong tim Nghiêm Hi, chưa từng biến mất.
Nghiêm Hi nghe Tống Quốc Bằng hỏi như vậy, hơi sững sờ: “Đều là chuyện không vui, cho nên không cần nhắc lại.” Cô không muốn nói, thật sự không muốn nói. Thật sự cô nghĩ không ra, tại sao người lớn trên thế giới nhiều như vậy, nhưng cô cũng không muốn hiểu đằng sau những chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì. Cô chỉ nhớ khi mình còn bé bị Lý Thánh Đức biến thành kẻ điên đưa vào viện người điên.
Ngày đó khi cô bị xe bệnh viện đưa đi, tinh ý nhìn thấy vẻ hài lòng nhanh chóng biến mất trong mắt Lý Lệ, giống như cuối cùng đã loại trừ được một chướng ngại, bây giờ thiên hạ này là của cô ta. Ánh mắt đó khắc thật sâu vào trong trái tim Nghiêm Hi bé nhỏ.
Cô hận, từ sau khi cô vào bệnh viện tâm thần càng không nói nổi một câu, luôn ngửa đầu lên nhìn trời, buổi tối thường đếm sao trên trời, nếu cô nhìn thấy vì sao nào sáng nhất, đẹp nhất trên bầu trời cô sẽ tự nghĩ đó là mẹ mình: Mẹ, nếu như mẹ biết có một ngày Hi Hi sẽ bị Lý Lệ biến thành như vậy, lúc đầu mẹ sẽ không tốt bụng dẫn Lý Lệ vào trong nhà đâu.
Nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên khóe miệng Nghiêm Hi, những người này thật sự xem cô là thỏ, nghĩ cô nhất định rất dễ bị coi thường, cho nên đã cho rằng cô bé năm tuổi năm đó đã chết từ lâu. Vì thế hiện tại lúc mình xuất hiện sờ sờ trước mặt hai cha con bọn họ, bọn họ vẫn không hề nhận ra!
Tống Quốc Bằng nhìn nụ cười tự giễu trên khóe miệng Nghiêm Hi, trong lòng đau nhói, đứng lên đi tới bên cạnh Nghiêm Hi, đau lòng xoa đầu cô, vô cùng áy náy nói: “Đều là do chú Tống tới muộn, nếu chú biết tin tức từ sớm, nhanh chóng chạy tới, không chừng bây giờ mẹ cháu vẫn được gặp cháu, đều là lỗi của chú Tống.” Tống Quốc Bằng biết tất cả mọi chuyện năm đó, ít nhất còn biết nhiều hơn Nghiêm Hi. Hiện tại những chuyện Nghiêm Hi biết cũng là từ bốn năm trước cô tìm được Tống Quốc Bằng, là chính miệng Tống Quốc Bằng nói cho cô biết.
Từ nhỏ cô đã biết tình cảm của chú Tống và mẹ mình, khi còn bé thậm chí Nghiêm Hi còn gọi Tống Quốc Bằng là ba. Khi đó cô chỉ là đứa bé mới mở miệng học được, sao có thể nhận biết hoàn toàn. Cô chỉ biết chọn người mình gặp nhiều nhất, thích nhất gọi là ba.
Cũng bởi vì chuyện này, Lý Thánh Đức bắt đầu ác cảm, từ lúc Nghiêm Hi bắt đầu hiểu chuyện cũng biết, ba mình không thích mẹ lắm, nhưng điều nằm ngoài dự đoán là ba cực kỳ yêu thích Nghiêm Hi bé nhỏ.
Nghĩ đến Lý Thánh Đức lúc đó, Nghiêm Hi nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn chú Tống đang ân cần xoa tóc mình. Chú Tống này dường như còn đối xử với cô tốt hơn ba ruột cô, thật sự tốt hơn rất nhiều. Nghiêm Hi ngẩng đầu lên nhìn ông, khẽ mỉm cười: “Chú Tống, không quan trọng, đây là số mệnh, cho dù ngày đó chú kịp thời chạy tới, Lý Thánh Đức cũng sẽ đuổi mẹ cháu đi. Điều quan trọng là hai ngày tự do sau đó, mẹ tự nhốt mình vào phòng, kết quả rồi cũng giống nhau, chỉ là chậm hơn vài ngày mà thôi. Chú không cần phải tự trách bản thân.”
Sao Tống Quốc Bằng có thể không trách mình, đó là người phụ nữ mình yêu trong cả cuộc đời, cũng bởi vì mình đang phải thuyết trình dự án, lúc trở lại chỉ còn thấy phần mộ Nghiêm Tử Hoa!
Mà cô bé Hi Hi mình luôn xem như con gái cũng bị bác sĩ chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, đưa vào bệnh viện tiến hành toàn bộ trị liệu chứng tự kỷ. Khoảng thời gian đó Tống Quốc Bằng cảm thấy bầu trời sụp đổ. Ông vẫn biết Nghiêm Tử Hoa gả cho Lý Thánh Đức không hạnh phúc, ông vẫn luôn cố gắng, cũng từng nắm tay Tử Hoa thề, một ngày nào đó thế lực ông sẽ vượt qua cả Lý Thánh Đức, sẽ để cô ấy không hề do dự đến bên cạnh ông. Ông vẫn luôn nghĩ hết mọi cách để Tử Hoa biết, nhất định ông sẽ bảo vệ cô ấy và con gái cô ấy thật tốt.
Ai biết rằng, không đợi mình cố gắng hoàn thành, người ấy đã không còn.
“Đối với người đàn ông như vậy, sao chú có thể tha thứ. Vốn tưởng rằng hắn sẽ phải ngồi trong tù hết cả quãng đời còn lại, ai biết rằng hắn có thể ra. Loại người cặn bã như thế, nếu như không phải có người ở trên, vậy còn ai còn nhớ tới một người như vậy.” Lúc nói đến Lý Thánh Đức, Tống Quốc Bằng nghiến răng nghiến lợi. Ông cực kỳ hận người đó. Năm đó lúc ông gặp Nghiêm Tử Hoa cũng là lúc thấy Nghiêm Tử Hoa đang ôm bụng lớn đứng trên đường phố G khóc, vĩnh viễn không thể quên được. Nghiêm Tử Hoa mặc đồ trắng toàn thân đứng trên đường yên lặng khóc, mặc cho xe chạy tới chạy lui cô cũng không hề nhúc nhích.
Tống Quốc Bằng đi từ xa tới, chỉ cảm thấy cô như tiên nữ xuống trần, da thịt trắng nõn khiến người ta không đành lòng làm vỡ, hai mắt to chữa những giọt nước như thủy tinh rơi xuống, dưới phản xạ của ánh mặt trời, thực sự rất giống thủy tinh, phản xạ ánh sáng.
Tống Quốc Bằng nhìn đến mức ngẩn ngơ, thật lâu không phản ứng kịp. Một tiếng còi xe chói tai xuyên qua lỗ tai mọi người trên đường, cũng làm cho Tống Quốc Bằng đang suy nghĩ bình tĩnh trở lại, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe đang tiến thẳng về phía trước. Tống Quốc Bằng không hề suy nghĩ, giống như một kẻ liều lĩnh không để ý đến tính mạng của mình xông thẳng tới ôm Nghiêm Tử Hoa, vừa dùng sức, ôm Nghiêm Tử Hoa đang muốn tìm đến cái chết ngã vào ven đường.
Tống Quốc Bằng thật sự không hiểu tại sao tiên trời muốn tự sát, nhưng ông không ngờ mình còn gặp lại tiên trời, từ đó về sau mình vẫn chăm sóc cô ấy đến lúc Lý Thánh Đức xuất hiện một lần nữa, bảo là muốn đón vợ mình về nhà.
Mặc dù ông biết Nghiêm Tử Hoa đã kết hôn, nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn âm thầm bảo vệ, ông vẫn là một người bảo vệ trái tim cô ấy.
Ngọt bùi đắng cay trong đó, e rằng chỉ có ông biết.
Nhìn sự oán hận trên mặt Tống Quốc Bằng, Nghiêm Hi đột nhiên bật cười. Tống Quốc Bằng không hiểu, Nghiêm Hi giải thích: “Chú Tống, chú xem hai người chúng ta, gặp nhau cũng chỉ vì mục đích này. Không phải là mẹ đang giúp chúng ta sao? Bà biết cháu một mình không ai chăm sóc, cho nên cách xa ngàn dặm vẫn tìm chú Tống là người để cháu nương tựa, để một đứa thiếu sót tình thương của cha từ nhỏ được bồi thường sao?”
Mặc dù lời nói của Nghiêm Hi rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu cực kỳ giống đứa bé nghịch ngợm, hai mắt to nháy nháy làm ra vẻ thần bí, rốt cuộc cũng chọc cười Tống Quốc Bằng. Tống Quốc Bằng khẽ than thở, con bé này thật sự rất giống Tử Hoa, rõ ràng trong lòng mình rất khó chịu, rõ ràng bản thân không hề có tế bào hài hước nào những vẫn cố gắng làm ông vui.
Ông rất oan ức.
“Cháu đó!” Như một người cha yêu chiều con, Tống Quốc Bằng gõ lên đầu Nghiêm Hi một cái, bất đắc dĩ nói.
“Cháu nói thật cho chú biết, vì sao lúc nói tới Lý Thánh Đức cháu đều ngậm miệng không nói ra. Thành thật mà nói, cục cưng, có phải sau lưng cháu đang cố gắng tóm hắn không?”
Tống Quốc Bằng đoán vậy không phải là không có lý. Từ bốn năm trước lúc Nghiêm Hi bắt đầu tìm đến ông, cô nhóc này đã làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được. Vẫn nói rằng chuyện này đều đã có kế hoạch từ trước nhưng kết quả là ông không thể hiểu kế hoạch của con bé thế nào, chẳng lẽ là ông già rồi?
Nghiêm Hi dí dỏm le lưỡi, như làm nũng với ba mình vậy, “Ai gu, cháu chỉ để ông ta ra ngoài tiếp xúc với xã hội một chút, ông ta ở trong đó sẽ rất ngốc, người khác cũng không thấy được ông ta, ông ta cũng không thấy được người khác, vậy sao có thể làm tốt?” Nghiêm Hi nói rất mơ hồ, ý nghĩa là, chỉ có người đi ra mới có thể xử lý, nếu ông ta ngây ngốc ở trong đó, đặc biệt còn được các chú cảnh sát bảo vệ, như vậy sao có thể triển khai kế hoạch?
Tống Quốc Bằng nghe vậy vô cùng sửng sốt, nhìn lại trong mắt Nghiêm Hi lóe lên vẻ tính toán, đột nhiên hơi buồn bực. Cô con gái trong sáng này trở nên tính toán như vậy từ lúc nào? Trước kia con bé tuyệt đối là một người đàng hoàng hiền hậu, con bé này trải chuyện mười tám lần chẳng lẽ tính tình cũng thay đổi mười tám lần sao?
Tống Quốc Bằng không biết Lãnh Diễm, không rõ Lãnh đại gia dạy dỗ thế nào nhưng Nghiêm Hi có thể giữ được tấm lòng lương thiện như bây giờ đã không phải là điều dễ dàng.
Sau khi gặp Nghiêm Hi, Tống Quốc Bằng trở về công ty, tên công ty trước mắt vẫn là tập đoàn Thánh Đức. Nói thật lúc đầu đi theo Nghiêm Tử Hoa gây dựng sự nghiệp ông cũng không thích cái tên này, tại sao muốn dùng tên tuổi của người này. Nhưng Nghiêm Tử Hoa chỉ cười không nói. Theo hiểu biết của ông đối với Nghiêm Tử Hoa, chắc chắn cô ấy không phải là người phụ nữ yêu Lý Thánh Đức đến mức chết đi sống lại. Nhưng vấn đề tên công ty vẫn luôn là vấn đề khiến lòng ông không thoải mái.
Mãi cho đến khi Nghiêm Tử Hoa chết, công ty tạm thời giao cho ông, qua nhiều năm như vậy, dần dần giống như đứa bé mình nuôi lớn, nên cũng không cảm thấy tên này có ý nghĩa gì đặc biệt.
Lãnh Diễm nhìn Lãnh Tiểu Tam nói, nhướn mày, lạnh lùng quát: “Nói năng cái gì đó, không phải chỉ bảo cậu đi điều tra người thôi sao!”
Lãnh Tiểu Tam bĩu môi, tra thì tra, đến lúc đó mình là người biết chuyện trước, xác định Nghiêm Tử Hoa và nhà họ Nghiêm có quan hệ gì. Từ đầu mình cũng đã biết Nghiêm Tử Hoa là mẹ của Nghiêm Hi, từ nhỏ mình đã theo đuôi Lãnh Diễm, cho nên cũng đã tiếp nhận mọi chuyện của Lãnh Diễm từ sớm. Ngay từ lúc mấy năm trước cậu ta đã bắt đầu giúp đỡ Lãnh Diễm điều tra để ý hầu hết mọi chuyện.
Chỉ là lần này vì sao lại điều tra nhà họ Nghiêm? Chẳng lẽ mẹ ruột Nghiêm Hi thật sự là con gái nhà họ Nghiêm?
Không thể nào, Nghiêm Hi lớn lên ở nhà họ Lãnh, hiện tại nếu trở thành cháu gái nhà họ Nghiêm, sau này địa vị của Nghiêm Hi sẽ rất cao!
Nhìn Lãnh Tiểu Tam ngoan ngoãn đi ra ngoài, hai mắt Lãnh Diễm như đèn quang, lóe lên vô số ý tưởng, sáng long lanh.
Nghiêm Hi trở về căn phòng tổng thống ở tầng một trăm ba mươi hai của khách sạn sáu sao cao cấp trước đó.
Trong phòng, Nghiêm Hi nhìn người đàn ông nhiều năm không gặp, khẽ mỉm cười, lễ phép chào hỏi, “Chú Tống, đã lâu không gặp.”
Trên miệng Tống Quốc Bằng chợt xuất hiện nụ cười tươi mới, nhìn cô gái nhỏ bé xinh đẹp trước mắt đã khẽ mỉm cười này: “Ừ, Hi Hi đã lớn rồi.” Đây chỉ là lời duy nhất Tống Quốc Bằng có thể nghĩ tới lúc này, ai có thể nghĩ rằng cô bé ông tìm kiếm khắp cả nước cũng không thấy mười bảy năm trước bây giờ đã trở thành một cô gái xinh đẹp yêu kiều. Nếu như Tử Hoa vẫn còn, thấy được con gái mình lớn như vậy sẽ rất vui vẻ.
Nghiêm Hi nhìn Tống Quốc Bằng, thấy trong mắt ông dường như đang đầy ắp những hoài niệm vui vẻ, trong lòng không nhịn được kích động. Cô nhớ chú Tống, đó là người đã theo mẹ cùng gây dựng nên tập đoàn Thánh Đức, Không ngờ, đã cách nhiều năm sau khi gặp lại cô, chú Tống vẫn kính cẩn với cô như vậy.
Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, “Chú Tống, mấy năm gần đây bên kia có động tĩnh gì không?” Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Nghiêm Hi đi thẳng vào vấn đề, không hề dài dòng dây dưa.
Tống Quốc Bằng khẽ nghiêm mặt, lấy từ trong túi xách mình mang theo bên người bộ tài liệu mình đã chuẩn bị thật tốt, đưa một phần cho Nghiêm Hi xem: “Cháu xem một chút, đây là tình hình công ty mấy năm nay.”
Nghiêm Hi nhận lấy, xem qua, mấy năm nay Thánh Đức rất có lời, nhưng đây không phải là vấn đề Nghiêm Hi quan tâm, ngẩng đầu lên, đặt tài liệu qua một bên, “Những thứ này lát nữa cháu sẽ xem sau, chú Tống, bây giờ Lý Thánh Đức đã xuất hiện, cũng coi như ông ta và Lý Lệ đã nhận nhau. Tiếp đó, chúng ta phải chuẩn bị thật cẩn thận. Mặc dù kế hoạch rất chu đáo nhưng ai biết được sẽ xảy ra vấn đề gì đó. Cháu muốn phá hủy bọn họ chỉ trong một lần, không có bất kỳ cơ hội xoay xở nào. Chú hiểu không?!” http://diendanlequydon.com
Lời Nghiêm Hi nói rất quan trọng. Đúng, Nghiêm Hi không thể không thừa nhận, bản thân đã trải qua một thời gian diễn trò dài, dù biết bộ mặt thật của Lý Lệ là vậy thì thế nào, chẳng lẽ chỉ nói cho mọi người biết Lý Lệ xấu xa thế nào sao? Không, cô không quên được mười bảy năm trước, sau khi Nghiêm Tử Hoa chết Lý Lệ đã lén diễn trò trước mặt Lý Thánh Đức đang say rượu nói cô hình như bị kích thích quá mức, dường như sẽ bị tinh thần phân liệt.
Khi đó Nghiêm Hi mới năm tuổi, đồng nghĩa với Lý Lệ cũng chỉ là đứa bé năm tuổi chỉ hơn Nghiêm Hi vài tháng tuổi mà thôi. Tại sao một đứa bé như vậy đã có thể học được cách khóc trước mặt người lớn nói: “Ba, sau khi ba đi Hi Hi như biến thành người khác. Nó luôn rất gào lên rất mạnh, luôn đập hư đồ trong nhà” “Ba, Hi Hi hình như rất khác, một mình nó lầm bầm lầu bầu cái gì đó” “Hu hu, ba, Hi Hi nói ba là hung thủ giết người, nó nói một ngày nào đó nó sẽ giết ba.”
Lúc đó Nghiêm Hi rất ngu ngốc, sau khi Nghiêm Tử Hoa chết luôn tự mình ngây ngô, cũng không nói chuyện, dù Lý Lệ ở nhà càng ngày càng phách lối cô bé cũng không hề nói một câu nào.
Bây giờ suy nghĩ lại, tính cách đó của Lý Lệ đã hình thành từ khi cô ta còn bé, đứa bé đó thật sự rất ‘cao cấp’.
Tống Quốc Bằng biết thời gian đó Nghiêm Hi phải chịu khổ rất nhiều, ông cũng hiểu trong lòng đứa nhỏ này có biết bao oán hận, “Hi Hi, năm đó… chuyện xảy ra lúc cháu năm tuổi cháu còn nhớ bao nhiêu?” Vốn dĩ ông nghĩ rằng đứa bé năm tuổi có thể nhớ được bao nhiêu chuyện, còn tưởng rằng dù con bé nhớ được nhiều chuyện, nhưng sau mười năm sống cuộc sống nhàn hạ, nhất định Nghiêm Hi sẽ quên chuyện năm đó thật nhanh. Nhưng hôm nay tới đây ông nhìn thấy lúc Nghiêm Hi nhắc tới mấy người đó, ánh mắt hết sức oán hận, ông mới hiểu rằng, thì ra chuyện này vẫn luôn nằm trong tim Nghiêm Hi, chưa từng biến mất.
Nghiêm Hi nghe Tống Quốc Bằng hỏi như vậy, hơi sững sờ: “Đều là chuyện không vui, cho nên không cần nhắc lại.” Cô không muốn nói, thật sự không muốn nói. Thật sự cô nghĩ không ra, tại sao người lớn trên thế giới nhiều như vậy, nhưng cô cũng không muốn hiểu đằng sau những chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì. Cô chỉ nhớ khi mình còn bé bị Lý Thánh Đức biến thành kẻ điên đưa vào viện người điên.
Ngày đó khi cô bị xe bệnh viện đưa đi, tinh ý nhìn thấy vẻ hài lòng nhanh chóng biến mất trong mắt Lý Lệ, giống như cuối cùng đã loại trừ được một chướng ngại, bây giờ thiên hạ này là của cô ta. Ánh mắt đó khắc thật sâu vào trong trái tim Nghiêm Hi bé nhỏ.
Cô hận, từ sau khi cô vào bệnh viện tâm thần càng không nói nổi một câu, luôn ngửa đầu lên nhìn trời, buổi tối thường đếm sao trên trời, nếu cô nhìn thấy vì sao nào sáng nhất, đẹp nhất trên bầu trời cô sẽ tự nghĩ đó là mẹ mình: Mẹ, nếu như mẹ biết có một ngày Hi Hi sẽ bị Lý Lệ biến thành như vậy, lúc đầu mẹ sẽ không tốt bụng dẫn Lý Lệ vào trong nhà đâu.
Nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên khóe miệng Nghiêm Hi, những người này thật sự xem cô là thỏ, nghĩ cô nhất định rất dễ bị coi thường, cho nên đã cho rằng cô bé năm tuổi năm đó đã chết từ lâu. Vì thế hiện tại lúc mình xuất hiện sờ sờ trước mặt hai cha con bọn họ, bọn họ vẫn không hề nhận ra!
Tống Quốc Bằng nhìn nụ cười tự giễu trên khóe miệng Nghiêm Hi, trong lòng đau nhói, đứng lên đi tới bên cạnh Nghiêm Hi, đau lòng xoa đầu cô, vô cùng áy náy nói: “Đều là do chú Tống tới muộn, nếu chú biết tin tức từ sớm, nhanh chóng chạy tới, không chừng bây giờ mẹ cháu vẫn được gặp cháu, đều là lỗi của chú Tống.” Tống Quốc Bằng biết tất cả mọi chuyện năm đó, ít nhất còn biết nhiều hơn Nghiêm Hi. Hiện tại những chuyện Nghiêm Hi biết cũng là từ bốn năm trước cô tìm được Tống Quốc Bằng, là chính miệng Tống Quốc Bằng nói cho cô biết.
Từ nhỏ cô đã biết tình cảm của chú Tống và mẹ mình, khi còn bé thậm chí Nghiêm Hi còn gọi Tống Quốc Bằng là ba. Khi đó cô chỉ là đứa bé mới mở miệng học được, sao có thể nhận biết hoàn toàn. Cô chỉ biết chọn người mình gặp nhiều nhất, thích nhất gọi là ba.
Cũng bởi vì chuyện này, Lý Thánh Đức bắt đầu ác cảm, từ lúc Nghiêm Hi bắt đầu hiểu chuyện cũng biết, ba mình không thích mẹ lắm, nhưng điều nằm ngoài dự đoán là ba cực kỳ yêu thích Nghiêm Hi bé nhỏ.
Nghĩ đến Lý Thánh Đức lúc đó, Nghiêm Hi nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn chú Tống đang ân cần xoa tóc mình. Chú Tống này dường như còn đối xử với cô tốt hơn ba ruột cô, thật sự tốt hơn rất nhiều. Nghiêm Hi ngẩng đầu lên nhìn ông, khẽ mỉm cười: “Chú Tống, không quan trọng, đây là số mệnh, cho dù ngày đó chú kịp thời chạy tới, Lý Thánh Đức cũng sẽ đuổi mẹ cháu đi. Điều quan trọng là hai ngày tự do sau đó, mẹ tự nhốt mình vào phòng, kết quả rồi cũng giống nhau, chỉ là chậm hơn vài ngày mà thôi. Chú không cần phải tự trách bản thân.”
Sao Tống Quốc Bằng có thể không trách mình, đó là người phụ nữ mình yêu trong cả cuộc đời, cũng bởi vì mình đang phải thuyết trình dự án, lúc trở lại chỉ còn thấy phần mộ Nghiêm Tử Hoa!
Mà cô bé Hi Hi mình luôn xem như con gái cũng bị bác sĩ chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, đưa vào bệnh viện tiến hành toàn bộ trị liệu chứng tự kỷ. Khoảng thời gian đó Tống Quốc Bằng cảm thấy bầu trời sụp đổ. Ông vẫn biết Nghiêm Tử Hoa gả cho Lý Thánh Đức không hạnh phúc, ông vẫn luôn cố gắng, cũng từng nắm tay Tử Hoa thề, một ngày nào đó thế lực ông sẽ vượt qua cả Lý Thánh Đức, sẽ để cô ấy không hề do dự đến bên cạnh ông. Ông vẫn luôn nghĩ hết mọi cách để Tử Hoa biết, nhất định ông sẽ bảo vệ cô ấy và con gái cô ấy thật tốt.
Ai biết rằng, không đợi mình cố gắng hoàn thành, người ấy đã không còn.
“Đối với người đàn ông như vậy, sao chú có thể tha thứ. Vốn tưởng rằng hắn sẽ phải ngồi trong tù hết cả quãng đời còn lại, ai biết rằng hắn có thể ra. Loại người cặn bã như thế, nếu như không phải có người ở trên, vậy còn ai còn nhớ tới một người như vậy.” Lúc nói đến Lý Thánh Đức, Tống Quốc Bằng nghiến răng nghiến lợi. Ông cực kỳ hận người đó. Năm đó lúc ông gặp Nghiêm Tử Hoa cũng là lúc thấy Nghiêm Tử Hoa đang ôm bụng lớn đứng trên đường phố G khóc, vĩnh viễn không thể quên được. Nghiêm Tử Hoa mặc đồ trắng toàn thân đứng trên đường yên lặng khóc, mặc cho xe chạy tới chạy lui cô cũng không hề nhúc nhích.
Tống Quốc Bằng đi từ xa tới, chỉ cảm thấy cô như tiên nữ xuống trần, da thịt trắng nõn khiến người ta không đành lòng làm vỡ, hai mắt to chữa những giọt nước như thủy tinh rơi xuống, dưới phản xạ của ánh mặt trời, thực sự rất giống thủy tinh, phản xạ ánh sáng.
Tống Quốc Bằng nhìn đến mức ngẩn ngơ, thật lâu không phản ứng kịp. Một tiếng còi xe chói tai xuyên qua lỗ tai mọi người trên đường, cũng làm cho Tống Quốc Bằng đang suy nghĩ bình tĩnh trở lại, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe đang tiến thẳng về phía trước. Tống Quốc Bằng không hề suy nghĩ, giống như một kẻ liều lĩnh không để ý đến tính mạng của mình xông thẳng tới ôm Nghiêm Tử Hoa, vừa dùng sức, ôm Nghiêm Tử Hoa đang muốn tìm đến cái chết ngã vào ven đường.
Tống Quốc Bằng thật sự không hiểu tại sao tiên trời muốn tự sát, nhưng ông không ngờ mình còn gặp lại tiên trời, từ đó về sau mình vẫn chăm sóc cô ấy đến lúc Lý Thánh Đức xuất hiện một lần nữa, bảo là muốn đón vợ mình về nhà.
Mặc dù ông biết Nghiêm Tử Hoa đã kết hôn, nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn âm thầm bảo vệ, ông vẫn là một người bảo vệ trái tim cô ấy.
Ngọt bùi đắng cay trong đó, e rằng chỉ có ông biết.
Nhìn sự oán hận trên mặt Tống Quốc Bằng, Nghiêm Hi đột nhiên bật cười. Tống Quốc Bằng không hiểu, Nghiêm Hi giải thích: “Chú Tống, chú xem hai người chúng ta, gặp nhau cũng chỉ vì mục đích này. Không phải là mẹ đang giúp chúng ta sao? Bà biết cháu một mình không ai chăm sóc, cho nên cách xa ngàn dặm vẫn tìm chú Tống là người để cháu nương tựa, để một đứa thiếu sót tình thương của cha từ nhỏ được bồi thường sao?”
Mặc dù lời nói của Nghiêm Hi rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu cực kỳ giống đứa bé nghịch ngợm, hai mắt to nháy nháy làm ra vẻ thần bí, rốt cuộc cũng chọc cười Tống Quốc Bằng. Tống Quốc Bằng khẽ than thở, con bé này thật sự rất giống Tử Hoa, rõ ràng trong lòng mình rất khó chịu, rõ ràng bản thân không hề có tế bào hài hước nào những vẫn cố gắng làm ông vui.
Ông rất oan ức.
“Cháu đó!” Như một người cha yêu chiều con, Tống Quốc Bằng gõ lên đầu Nghiêm Hi một cái, bất đắc dĩ nói.
“Cháu nói thật cho chú biết, vì sao lúc nói tới Lý Thánh Đức cháu đều ngậm miệng không nói ra. Thành thật mà nói, cục cưng, có phải sau lưng cháu đang cố gắng tóm hắn không?”
Tống Quốc Bằng đoán vậy không phải là không có lý. Từ bốn năm trước lúc Nghiêm Hi bắt đầu tìm đến ông, cô nhóc này đã làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được. Vẫn nói rằng chuyện này đều đã có kế hoạch từ trước nhưng kết quả là ông không thể hiểu kế hoạch của con bé thế nào, chẳng lẽ là ông già rồi?
Nghiêm Hi dí dỏm le lưỡi, như làm nũng với ba mình vậy, “Ai gu, cháu chỉ để ông ta ra ngoài tiếp xúc với xã hội một chút, ông ta ở trong đó sẽ rất ngốc, người khác cũng không thấy được ông ta, ông ta cũng không thấy được người khác, vậy sao có thể làm tốt?” Nghiêm Hi nói rất mơ hồ, ý nghĩa là, chỉ có người đi ra mới có thể xử lý, nếu ông ta ngây ngốc ở trong đó, đặc biệt còn được các chú cảnh sát bảo vệ, như vậy sao có thể triển khai kế hoạch?
Tống Quốc Bằng nghe vậy vô cùng sửng sốt, nhìn lại trong mắt Nghiêm Hi lóe lên vẻ tính toán, đột nhiên hơi buồn bực. Cô con gái trong sáng này trở nên tính toán như vậy từ lúc nào? Trước kia con bé tuyệt đối là một người đàng hoàng hiền hậu, con bé này trải chuyện mười tám lần chẳng lẽ tính tình cũng thay đổi mười tám lần sao?
Tống Quốc Bằng không biết Lãnh Diễm, không rõ Lãnh đại gia dạy dỗ thế nào nhưng Nghiêm Hi có thể giữ được tấm lòng lương thiện như bây giờ đã không phải là điều dễ dàng.
Sau khi gặp Nghiêm Hi, Tống Quốc Bằng trở về công ty, tên công ty trước mắt vẫn là tập đoàn Thánh Đức. Nói thật lúc đầu đi theo Nghiêm Tử Hoa gây dựng sự nghiệp ông cũng không thích cái tên này, tại sao muốn dùng tên tuổi của người này. Nhưng Nghiêm Tử Hoa chỉ cười không nói. Theo hiểu biết của ông đối với Nghiêm Tử Hoa, chắc chắn cô ấy không phải là người phụ nữ yêu Lý Thánh Đức đến mức chết đi sống lại. Nhưng vấn đề tên công ty vẫn luôn là vấn đề khiến lòng ông không thoải mái.
Mãi cho đến khi Nghiêm Tử Hoa chết, công ty tạm thời giao cho ông, qua nhiều năm như vậy, dần dần giống như đứa bé mình nuôi lớn, nên cũng không cảm thấy tên này có ý nghĩa gì đặc biệt.
Bình luận facebook