Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Trong lòng Lãnh Tư Thần đầu tiên là buông lỏng, ngay sau đó lại là căng thẳng, cánh tay dài duỗi ra, đem cô gái nhỏ xinh trong tủ quần áo gắt gao ôm vào trong ngực.
Hận không thể đem cô dung nhập vào xương thịt mình, nhưng lại không dám dùng sức, sợ dọa đến cô.
Trong nháy mắt kia, nước mắt ẩn nhẫn lâu ngày nhỏ giọt trên gương mặt cô gái, nói: “Tiểu huân……”
Nhìn một màn này, mới vừa rồi Nam Cung Mặc còn phẫn nộ thế nhưng lại không nhẫn tâm tiến lên quấy rầy.
Âu Minh Hiên chậm rãi ngẩng đầu, không thể tin nổi mà nhìn một màn trước mắt, gọi:“Úc huân……”
Vì cái gì cô lại trốn trong ngăn tủ?
“Hư ——” Nam Cung Mặc tức khắc tiến lên che miệng anh lại, nói: “Đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận đánh thức cô ấy.”
“Cô ấy bất tỉnh, tôi như thế nào cùng cô ấy giải thích, như thế nào cùng cô ấy xin lỗi?” Âu Minh Hiên gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, giờ phút này anh vội vã sám hối, còn chưa kịp phản ứng lại tình hình Hạ Úc Huân không thích hợp.
Gối đầu trong lòng cô ngăn cản anh ôm, Lãnh Tư Thần vừa định đem gối đầu kia rút ra, trong lúc ngủ mơ Hạ Úc Huân lập tức theo bản năng mà mạnh mẽ mà đem nó gắt gao nắm chặt vào lòng.
Nam Cung Mặc bên này còn chưa biết đối phó, nhìn thấy ý đồ của Lãnh Tư Thần muốn lấy gối đầu của Hạ Úc Huân, một dạng như lửa cháy đến nơi cuống quít ném xuống một câu khuyên bảo Âu Minh Hiên liền chạy qua, nói: “Đừng đừng đừng! Ngàn vạn lần đừng! Đừng nhúc nhích cái gối này!”
“Vì cái gì?” Lãnh Tư Thần nhíu mày.
“Bởi vì sẽ chết a! Sẽ phải chết!”
Vừa dứt lời, cô gái trong lòng ngực Lãnh Tư Thần chậm rãi mở to mắt, Nam Cung Mặc tức khắc mặt thành tro tàn, sau đó cả kinh né xa ba thước.
“Bốp ——” Tiếng bạt tai dự kiến vang lên.
Sau một cái bạt tai thật mạnh, Hạ Úc Huân trước khi Lãnh Tư Thần phản ứng kịp đã xoạt một tiếng từ trên người anh bò xuống dưới, sau đó vèo vèo vèo nhanh chóng chạy về tủ quần áo, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Tĩnh mịch……
Nam Cung Mặc nuốt nước bọt, nói: “Cũng may, cũng may, so với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn nhiều, tôi cho rằng cô ấy sẽ giết anh……”
Trên mặt Lãnh Tư Thần còn hằn rõ dấu bàn tay, cúi đầu nguyền rủa một tiếng lại kéo cửa.
“Rầm ——” Anh mới vừa kéo ra đã bị người từ bên trong đóng lại,
Anh lại kéo, “Rầm ——” lại bị đóng lại.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại lại rất nhiều lần, Lãnh Tư Thần rốt cuộc phát hỏa, vừa kéo cửa tủ, một tay đem Hạ Úc Huân đang trốn ở bên trong kéo ra.
“A ——” Hạ Úc Huân thê lương mà hét lên một tiếng, cắn trên mu bàn tay Lãnh Tư Thần một cái.
“Ách……” Lãnh Tư Thần đau đến kêu lên một tiếng, nhưng lục đạo trên tay vẫn không chút thả lỏng, một bàn tay gắt gao ôm eo cô, một tay khác cứ như vậy bị cô hung hăng cắn ở trong miệng.
Máu tươi rất nhanh liền tràn ngập khoang miệng, Hạ Úc Huân tựa hồ chán ghét hương vị như vậy, bỗng ho nhẹ buông anh ra, tứ chi bắt đầu đá đánh loạn xạ người trước mặt đụng chạm cô.
Vốn dĩ là luyện công phu, hiện tại tuy rằng thần trí mơ hồ không thành thạo, nhưng mỗi chiêu đều ngoan độc dứt khoát, đánh đến Lãnh Tư Thần thiếu chút nữa nội thương.
Quần áo cô không chỉnh tề, tóc hỗn độn, thần trí không rõ ràng, hoàn toàn mất đi lý trí mà cắn xé đấm đánh, gào rống, ngay cả tiếng nói đều đã khàn……
Lãnh Tư Thần vẫn không nhúc nhích mà đứng tùy ý cô đánh, tùy ý cô cắn, trong chốc lát đã vết cắn cùng vết xanh tím đầy người.
Tuy rằng anh là người bị thương, nhưng, giờ phút này Hạ Úc Huân bị anh giam giữ trong lồng ngực với vẻ mặt tuyệt vọng điên cuồng lại càng khiến lòng người ta đau trăm ngàn lần.
Nam Cung Mặc rốt cuộc rốt cuộc nhịn không được, nói: “Lãnh Tư Thần, anh buông cô ấy ra! Anh không thấy cô ấy đang rất sợ hãi sao? Không thấy cô ấy khó chịu sao?”
Âu Minh Hiên đã hoàn toàn ngây dại, anh không thể tin được cô gái hoàn toàn mất khống chế điên khùng trước mặt sẽ là Hạ Úc Huân.
“Lãnh Tư Thần, đủ rồi!” Âu Minh Hiên tiến lên một phen kéo tay Lãnh Tư Thần ra.
Hạ Úc Huân lập tức nhân cơ hội lùi về trong ngăn tủ.
Hận không thể đem cô dung nhập vào xương thịt mình, nhưng lại không dám dùng sức, sợ dọa đến cô.
Trong nháy mắt kia, nước mắt ẩn nhẫn lâu ngày nhỏ giọt trên gương mặt cô gái, nói: “Tiểu huân……”
Nhìn một màn này, mới vừa rồi Nam Cung Mặc còn phẫn nộ thế nhưng lại không nhẫn tâm tiến lên quấy rầy.
Âu Minh Hiên chậm rãi ngẩng đầu, không thể tin nổi mà nhìn một màn trước mắt, gọi:“Úc huân……”
Vì cái gì cô lại trốn trong ngăn tủ?
“Hư ——” Nam Cung Mặc tức khắc tiến lên che miệng anh lại, nói: “Đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận đánh thức cô ấy.”
“Cô ấy bất tỉnh, tôi như thế nào cùng cô ấy giải thích, như thế nào cùng cô ấy xin lỗi?” Âu Minh Hiên gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, giờ phút này anh vội vã sám hối, còn chưa kịp phản ứng lại tình hình Hạ Úc Huân không thích hợp.
Gối đầu trong lòng cô ngăn cản anh ôm, Lãnh Tư Thần vừa định đem gối đầu kia rút ra, trong lúc ngủ mơ Hạ Úc Huân lập tức theo bản năng mà mạnh mẽ mà đem nó gắt gao nắm chặt vào lòng.
Nam Cung Mặc bên này còn chưa biết đối phó, nhìn thấy ý đồ của Lãnh Tư Thần muốn lấy gối đầu của Hạ Úc Huân, một dạng như lửa cháy đến nơi cuống quít ném xuống một câu khuyên bảo Âu Minh Hiên liền chạy qua, nói: “Đừng đừng đừng! Ngàn vạn lần đừng! Đừng nhúc nhích cái gối này!”
“Vì cái gì?” Lãnh Tư Thần nhíu mày.
“Bởi vì sẽ chết a! Sẽ phải chết!”
Vừa dứt lời, cô gái trong lòng ngực Lãnh Tư Thần chậm rãi mở to mắt, Nam Cung Mặc tức khắc mặt thành tro tàn, sau đó cả kinh né xa ba thước.
“Bốp ——” Tiếng bạt tai dự kiến vang lên.
Sau một cái bạt tai thật mạnh, Hạ Úc Huân trước khi Lãnh Tư Thần phản ứng kịp đã xoạt một tiếng từ trên người anh bò xuống dưới, sau đó vèo vèo vèo nhanh chóng chạy về tủ quần áo, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Tĩnh mịch……
Nam Cung Mặc nuốt nước bọt, nói: “Cũng may, cũng may, so với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn nhiều, tôi cho rằng cô ấy sẽ giết anh……”
Trên mặt Lãnh Tư Thần còn hằn rõ dấu bàn tay, cúi đầu nguyền rủa một tiếng lại kéo cửa.
“Rầm ——” Anh mới vừa kéo ra đã bị người từ bên trong đóng lại,
Anh lại kéo, “Rầm ——” lại bị đóng lại.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại lại rất nhiều lần, Lãnh Tư Thần rốt cuộc phát hỏa, vừa kéo cửa tủ, một tay đem Hạ Úc Huân đang trốn ở bên trong kéo ra.
“A ——” Hạ Úc Huân thê lương mà hét lên một tiếng, cắn trên mu bàn tay Lãnh Tư Thần một cái.
“Ách……” Lãnh Tư Thần đau đến kêu lên một tiếng, nhưng lục đạo trên tay vẫn không chút thả lỏng, một bàn tay gắt gao ôm eo cô, một tay khác cứ như vậy bị cô hung hăng cắn ở trong miệng.
Máu tươi rất nhanh liền tràn ngập khoang miệng, Hạ Úc Huân tựa hồ chán ghét hương vị như vậy, bỗng ho nhẹ buông anh ra, tứ chi bắt đầu đá đánh loạn xạ người trước mặt đụng chạm cô.
Vốn dĩ là luyện công phu, hiện tại tuy rằng thần trí mơ hồ không thành thạo, nhưng mỗi chiêu đều ngoan độc dứt khoát, đánh đến Lãnh Tư Thần thiếu chút nữa nội thương.
Quần áo cô không chỉnh tề, tóc hỗn độn, thần trí không rõ ràng, hoàn toàn mất đi lý trí mà cắn xé đấm đánh, gào rống, ngay cả tiếng nói đều đã khàn……
Lãnh Tư Thần vẫn không nhúc nhích mà đứng tùy ý cô đánh, tùy ý cô cắn, trong chốc lát đã vết cắn cùng vết xanh tím đầy người.
Tuy rằng anh là người bị thương, nhưng, giờ phút này Hạ Úc Huân bị anh giam giữ trong lồng ngực với vẻ mặt tuyệt vọng điên cuồng lại càng khiến lòng người ta đau trăm ngàn lần.
Nam Cung Mặc rốt cuộc rốt cuộc nhịn không được, nói: “Lãnh Tư Thần, anh buông cô ấy ra! Anh không thấy cô ấy đang rất sợ hãi sao? Không thấy cô ấy khó chịu sao?”
Âu Minh Hiên đã hoàn toàn ngây dại, anh không thể tin được cô gái hoàn toàn mất khống chế điên khùng trước mặt sẽ là Hạ Úc Huân.
“Lãnh Tư Thần, đủ rồi!” Âu Minh Hiên tiến lên một phen kéo tay Lãnh Tư Thần ra.
Hạ Úc Huân lập tức nhân cơ hội lùi về trong ngăn tủ.
Bình luận facebook