Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
“Đại ca, cùng chó nhà có tang có nói chuyện làm gì? Nhanh chóng đem cô gái kia về báo cáo kết quả công tác là được rồi!” Không biết ai nói một câu.
Mấy tên tiểu đệ sôi nổi phụ họa, “Đúng đó đại ca! Đừng cùng hắn nhiều lời, để tránh đêm dài lắm mộng!”
“Từ từ! Một vấn đề cuối cùng……” Lãnh Tư Thần đột nhiên lên tiếng, đồng thời ở trong lòng đếm thầm.
Vài giây qua đi……
Phía sau một trận thanh âm đông cơ ô tô từ xa truyền đến, người của anh đã chạy tới.
Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng thở ra, đồng thời ngừng thở chờ đợi cơ hội chạy thoát.
Cơ hội, cơ hội, cơ hội…… Để những người kia tạm thời buông lỏng cảnh giác……
Rốt cuộc nên làm như thế nào……
Lúc này, Hạ Úc Huân đột nhiên từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hỉ mà hướng về phía giữa không trung phía sau kia.
Sau đó, cô thanh thúy dễ nghe, giàu sức cuốn hút mà hô to một tiếng, nói: “Nhìn kìa! Tiểu trư màu hồng phấn bay trên trời ——”
Quay đầu lại! Cả đám người kia đều quay đầu lại……
Lãnh Tư Thần quả thực trợn tròn mắt, như vậy cũng được?
Lãnh Tư Thần nhân cơ hội lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem Hạ Úc Huân ôm lại vào xe, mà cô cư nhiên còn đang lưu luyến ngón tay để giữa không trung, nói: “Tiểu trư! Màu hồng phấn! Muốn!”
Còn tưởng rằng cô tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi, xem ra vẫn là thật ngốc.
Trên thực tế, giữa không trung thật sự có một chùm bong bóng tiểu trư màu hồng phấn bay qua. Đó là tiết mục gaiỉ trí buổi tối ở quảng trường thời đại.
Chờ những người đó phản ứng lại, đã sớm đã bị người của Lãnh Tư Thần bao vây quanh.
“Lão đại, tôi đã tới chậm!” Lương Khiêm vừa lau mồ hôi, vừa đi xuống xe đã ra sức nhận tội: “Chị dâu không có việc gì chứ?”
Đối với xưng hô này, Lãnh Tư Thần cũng không có gì không vui, đáp: “Không có việc gì.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Tư Thần, Lương Khiêm liền biết, anh đánh cuộc chính xác.
Đi theo lão đại nhiều năm như vậy, đã sớm biết cô gái bên cạnh anh về sau tuyệt đối có tương lai. Quả nhiên, rất nhanh đã lên chức chị dâu, xem ra về sau phải hảo hảo nịnh bợ một chút.
Tuy rằng tình thế đã được khống chế, nhưng Lãnh Tư Thần lại luôn là có dự cảm không tốt.
“Tiểu trư, màu hồng phấn……” Cả người Hạ Úc Huân đều ghé vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.
“A! Chị dâu thích loại bong bóng này sao? Tôi đây liền cho người đi mua!” Nói nịnh bợ liền nịnh bợ, Lương Khiêm một chút đều không chần chờ mà tận dụng mọi thứ.
Lúc này tâm Lãnh Tư Thần thực loạn, một tay đem Hạ Úc Huân trên ghế phó ôm vào trong lòng ngực mới cảm thấy an tâm chút.
Hạ Úc Huân tựa hồ cảm giác được anh bất an, thế nhưng chỉ chớp chớp mắt không có lộn xộn, không có đẩy anh ra.
Giờ phút này, trong bóng tối, vẫn luôn ẩn nấp họng súng đang lặng lẽ nhắm ngay đầu Hạ Úc Huân.
“Không được, góc độ này không được, sẽ bị thương đến tư thần, chúng ta vòng qua bên kia.”
“Bạch đại mỹ nữ, tin tưởng thương pháp của tôi đi.”
“Không được!”
“Đừng nhúc nhích, cô lại gây trở ngại cho tôi, tôi có thể không cam đoan phát súng này là bắn tới ai a.”
“Ngươi……”
“Phanh ——” Bên trái Lãnh Tư Thần truyền đến một tiếng súng vang.
Thân thể anh bỗng nhiên run lên, viên đạn nóng rực cao tốc bắn vào trong cơ thể anh.
Vài giây trước, đối phương dịch chuyển kính xe phản quang đã kinh động tới Lãnh Tư Thần, hết sức nghìn cân treo sợi tóc, anh đúng lúc bảo vệ được Hạ Úc Huân.
“Lão đại, lão đại anh không sao chứ!” Lương Khiêm đại kinh thất sắc, quát: “SHIT! TM là tên khốn nạn nào bắn lén! Có phải các ngươi hay không, có phải các ngươi hay không?”
“Không phải chúng tôi, tôi thề không phải người của chúng tôi!”
“Lục soát cho ta!”
……
Tức khắc, cục diện rối thành một nùi.
Nhưng, mọi thứ bên ngoài anh đều nhìn không thấy nghe không được, anh chỉ cần nhìn thấy cô an an ổn ổn mà là đủ rồi.
“Không có việc gì thì tốt……” Lãnh Tư Thần mang ban ftay đầy máu ôn nhu mà mơn trớn gương mặt tái nhợt của cô.
Mấy tên tiểu đệ sôi nổi phụ họa, “Đúng đó đại ca! Đừng cùng hắn nhiều lời, để tránh đêm dài lắm mộng!”
“Từ từ! Một vấn đề cuối cùng……” Lãnh Tư Thần đột nhiên lên tiếng, đồng thời ở trong lòng đếm thầm.
Vài giây qua đi……
Phía sau một trận thanh âm đông cơ ô tô từ xa truyền đến, người của anh đã chạy tới.
Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng thở ra, đồng thời ngừng thở chờ đợi cơ hội chạy thoát.
Cơ hội, cơ hội, cơ hội…… Để những người kia tạm thời buông lỏng cảnh giác……
Rốt cuộc nên làm như thế nào……
Lúc này, Hạ Úc Huân đột nhiên từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hỉ mà hướng về phía giữa không trung phía sau kia.
Sau đó, cô thanh thúy dễ nghe, giàu sức cuốn hút mà hô to một tiếng, nói: “Nhìn kìa! Tiểu trư màu hồng phấn bay trên trời ——”
Quay đầu lại! Cả đám người kia đều quay đầu lại……
Lãnh Tư Thần quả thực trợn tròn mắt, như vậy cũng được?
Lãnh Tư Thần nhân cơ hội lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem Hạ Úc Huân ôm lại vào xe, mà cô cư nhiên còn đang lưu luyến ngón tay để giữa không trung, nói: “Tiểu trư! Màu hồng phấn! Muốn!”
Còn tưởng rằng cô tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi, xem ra vẫn là thật ngốc.
Trên thực tế, giữa không trung thật sự có một chùm bong bóng tiểu trư màu hồng phấn bay qua. Đó là tiết mục gaiỉ trí buổi tối ở quảng trường thời đại.
Chờ những người đó phản ứng lại, đã sớm đã bị người của Lãnh Tư Thần bao vây quanh.
“Lão đại, tôi đã tới chậm!” Lương Khiêm vừa lau mồ hôi, vừa đi xuống xe đã ra sức nhận tội: “Chị dâu không có việc gì chứ?”
Đối với xưng hô này, Lãnh Tư Thần cũng không có gì không vui, đáp: “Không có việc gì.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Tư Thần, Lương Khiêm liền biết, anh đánh cuộc chính xác.
Đi theo lão đại nhiều năm như vậy, đã sớm biết cô gái bên cạnh anh về sau tuyệt đối có tương lai. Quả nhiên, rất nhanh đã lên chức chị dâu, xem ra về sau phải hảo hảo nịnh bợ một chút.
Tuy rằng tình thế đã được khống chế, nhưng Lãnh Tư Thần lại luôn là có dự cảm không tốt.
“Tiểu trư, màu hồng phấn……” Cả người Hạ Úc Huân đều ghé vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.
“A! Chị dâu thích loại bong bóng này sao? Tôi đây liền cho người đi mua!” Nói nịnh bợ liền nịnh bợ, Lương Khiêm một chút đều không chần chờ mà tận dụng mọi thứ.
Lúc này tâm Lãnh Tư Thần thực loạn, một tay đem Hạ Úc Huân trên ghế phó ôm vào trong lòng ngực mới cảm thấy an tâm chút.
Hạ Úc Huân tựa hồ cảm giác được anh bất an, thế nhưng chỉ chớp chớp mắt không có lộn xộn, không có đẩy anh ra.
Giờ phút này, trong bóng tối, vẫn luôn ẩn nấp họng súng đang lặng lẽ nhắm ngay đầu Hạ Úc Huân.
“Không được, góc độ này không được, sẽ bị thương đến tư thần, chúng ta vòng qua bên kia.”
“Bạch đại mỹ nữ, tin tưởng thương pháp của tôi đi.”
“Không được!”
“Đừng nhúc nhích, cô lại gây trở ngại cho tôi, tôi có thể không cam đoan phát súng này là bắn tới ai a.”
“Ngươi……”
“Phanh ——” Bên trái Lãnh Tư Thần truyền đến một tiếng súng vang.
Thân thể anh bỗng nhiên run lên, viên đạn nóng rực cao tốc bắn vào trong cơ thể anh.
Vài giây trước, đối phương dịch chuyển kính xe phản quang đã kinh động tới Lãnh Tư Thần, hết sức nghìn cân treo sợi tóc, anh đúng lúc bảo vệ được Hạ Úc Huân.
“Lão đại, lão đại anh không sao chứ!” Lương Khiêm đại kinh thất sắc, quát: “SHIT! TM là tên khốn nạn nào bắn lén! Có phải các ngươi hay không, có phải các ngươi hay không?”
“Không phải chúng tôi, tôi thề không phải người của chúng tôi!”
“Lục soát cho ta!”
……
Tức khắc, cục diện rối thành một nùi.
Nhưng, mọi thứ bên ngoài anh đều nhìn không thấy nghe không được, anh chỉ cần nhìn thấy cô an an ổn ổn mà là đủ rồi.
“Không có việc gì thì tốt……” Lãnh Tư Thần mang ban ftay đầy máu ôn nhu mà mơn trớn gương mặt tái nhợt của cô.
Bình luận facebook