Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Tiểu Huân của anh, quá khứ hơn hai mươi năm, anh cư nhiên vẫn luôn chịu đựng không chạm vào em……
Ẩn nhẫn chống đỡ lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gọi là chán ghét khinh thường, hay là vì bản thân yếu đuối, bởi vì không dám thừa nhận ngọn lửa tình yêu cực nóng từ em.
“Hôn thật sự có thể không đau sao?” Hạ Úc Huân khẩn trương hỏi anh.
“Uhm, đã không đau. Nhưng, về sau có thể sẽ còn đau, em sẽ giúp anh chứ?” Lãnh Tư Thần một bộ nhu nhu nhược nhược thật muốn được bảo vệ.
Hạ Úc Huân cự ckỳ nghĩa khí gật gật đầu, “Được, anh đã cứu tôi.”
Cô biết, là anh cứu mình, cô muốn báo đáp anh.
“Chỉ là bởi vì anh cứu em sao?” Vẻ mặt Lãnh Tư Thần tức khắc trở nên mất mát chua xót. Còn tưởng rằng mấy ngày này ở chung, cho dù cô vẫn không nhận ra mình, ít nhất mình đối với cô mà nói cũng là khác biệt.
Là báo ứng rồi!
Đã từng, anh nhất ngôn nhất ngữ đều ảnh hưởng đến lòng cô, hiện tại, đến phiên anh vì nhất cử nhất động của cô mà cảm xúc trầm bổng khác nhau.
Hạ Úc Huân nghe vậy cực kỳ mê muội, không phải bởi vì cái này sao? Vậy thì bởi vì cái gì?
“Không sao, anh sẽ làm em hiểu rõ.” Lãnh Tư Thần thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ tràn đầy khó hiểu của cô, an ủi mà hôn trán cô.
Cô không nhận ra anh, không tin tưởng anh, không thuận theo anh, những thứ này đều không sao cả, anh sẽ từng chút một sắp xếp nhắc lại tất cả mọi việc cho cô nhớ.
Không yêu, liền một lần nữa làm cô yêu.
Yêu rồi, sau đó a?
Tương lai của anh vốn không có vị trí cho cô, cô lại giống như nữ tặc khiêng đại đao hoành hành ngang ngược từ trên trời giáng xuống, kiêu ngạo chắn ngang con đường anh đi mà hô lên: Lãnh Tư Thần, bà cô vừa ý với anh! Ta cho anh hai lựa chọn, một, tôi cưới anh. Hai, anh gả cho tôi!
Lúc cô nhiệt tình, tình cảm mãnh liệt của cô, tình cảm yêu mến của cô, lần lượt gặp sự đối xử lạnh nhạt cùng tàn nhẫn cự tuyệt của anh, khi đó, anh cũng chưa từng nhìn qua bóng dáng cô đơn bi thương của cô.
Anh vẫn cho rằng Hạ Úc Huân là không thể chinh phục, là vĩnh viễn sức sống bắn ra bốn phía, mà hiện giờ, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh đau đến mức trái tim đều sắp vỡ vụn.
“Hạ Úc Huân! Ngoại trừ việc quấn lấy tôi, cô chẳng lẽ không có việc làm gì khác sao?”
Bởi vì những lời này, cô thế nhưng đã từng đi học nấu nướng, học cắm hoa, vẽ tranh…… Những thứ này đối với cô mà nói hoàn toàn là sự tra tấn.
“Hạ Úc Huân! Cô đủ rồi! Muốn tôi nói bao nhiêu lần cô mới cam tâm? Tôi đối với cô không cảm giác!”
Bởi vì những lời này, cô trăm phương nghìn kế bỏ qua hết thảy tôn nghiêm khuất nhục một bên, chủ động câu dẫn anh, lại bị anh chà đạp dưới chân.
“Hạ Úc Huân! Nhìn rõ thân phận hiện tại của cô đi! Nếu không, lập tức rời khỏi công ty cho tôi! Tôi không cần một cấp dưới công và tư không phân biệt.”
Bởi vì những lời này, cô thậm chí kinh sợ mà ngay cả tên anh cũng không hề dám kêu một tiếng. Mà sau khi cô thật sự lạnh nhạt xa cách gọi “Tổng tài”, người không thói quen, tịch mịch lại chính là anh.
Anh không biết yêu như thế nào mới có thể khiến một cô gái đối với bất cứ chuyện gì đều chỉ nóng được ba phút lại kiên trì yêu một người nhiều năm như vậy.
Yêu anh, chuyện này e là công trình to lớn vĩ đại nhất trong cuộc sống của cô.
Hình tượng Hạ Úc Huân trong nháy mắt trở nên chói chang rực rỡ.
Anh không biết vì cái gì cô có thể lần lượt ảnh hưởng đến nhân sinh quan xây dựng vài thập niên nay của anh.
Anh không biết vì cái gì thứ trước nay anh luôn khinh thường, một khi biến mất anh thế nhưng lại hoảng loạn như vậy.
Lúc cô ôm gối đầu kia gọi nó A Thần, lúc cô mang theo thân thể thương tích chạy đến công ty cứu anh, có lẽ sớm hơn, lúc cô đáng thương giơ tay nhỏ nắm góc áo quấn lấy anh cùng cô chơi, anh cũng đã không thả cô ra rồi.
Ẩn nhẫn chống đỡ lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gọi là chán ghét khinh thường, hay là vì bản thân yếu đuối, bởi vì không dám thừa nhận ngọn lửa tình yêu cực nóng từ em.
“Hôn thật sự có thể không đau sao?” Hạ Úc Huân khẩn trương hỏi anh.
“Uhm, đã không đau. Nhưng, về sau có thể sẽ còn đau, em sẽ giúp anh chứ?” Lãnh Tư Thần một bộ nhu nhu nhược nhược thật muốn được bảo vệ.
Hạ Úc Huân cự ckỳ nghĩa khí gật gật đầu, “Được, anh đã cứu tôi.”
Cô biết, là anh cứu mình, cô muốn báo đáp anh.
“Chỉ là bởi vì anh cứu em sao?” Vẻ mặt Lãnh Tư Thần tức khắc trở nên mất mát chua xót. Còn tưởng rằng mấy ngày này ở chung, cho dù cô vẫn không nhận ra mình, ít nhất mình đối với cô mà nói cũng là khác biệt.
Là báo ứng rồi!
Đã từng, anh nhất ngôn nhất ngữ đều ảnh hưởng đến lòng cô, hiện tại, đến phiên anh vì nhất cử nhất động của cô mà cảm xúc trầm bổng khác nhau.
Hạ Úc Huân nghe vậy cực kỳ mê muội, không phải bởi vì cái này sao? Vậy thì bởi vì cái gì?
“Không sao, anh sẽ làm em hiểu rõ.” Lãnh Tư Thần thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ tràn đầy khó hiểu của cô, an ủi mà hôn trán cô.
Cô không nhận ra anh, không tin tưởng anh, không thuận theo anh, những thứ này đều không sao cả, anh sẽ từng chút một sắp xếp nhắc lại tất cả mọi việc cho cô nhớ.
Không yêu, liền một lần nữa làm cô yêu.
Yêu rồi, sau đó a?
Tương lai của anh vốn không có vị trí cho cô, cô lại giống như nữ tặc khiêng đại đao hoành hành ngang ngược từ trên trời giáng xuống, kiêu ngạo chắn ngang con đường anh đi mà hô lên: Lãnh Tư Thần, bà cô vừa ý với anh! Ta cho anh hai lựa chọn, một, tôi cưới anh. Hai, anh gả cho tôi!
Lúc cô nhiệt tình, tình cảm mãnh liệt của cô, tình cảm yêu mến của cô, lần lượt gặp sự đối xử lạnh nhạt cùng tàn nhẫn cự tuyệt của anh, khi đó, anh cũng chưa từng nhìn qua bóng dáng cô đơn bi thương của cô.
Anh vẫn cho rằng Hạ Úc Huân là không thể chinh phục, là vĩnh viễn sức sống bắn ra bốn phía, mà hiện giờ, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh đau đến mức trái tim đều sắp vỡ vụn.
“Hạ Úc Huân! Ngoại trừ việc quấn lấy tôi, cô chẳng lẽ không có việc làm gì khác sao?”
Bởi vì những lời này, cô thế nhưng đã từng đi học nấu nướng, học cắm hoa, vẽ tranh…… Những thứ này đối với cô mà nói hoàn toàn là sự tra tấn.
“Hạ Úc Huân! Cô đủ rồi! Muốn tôi nói bao nhiêu lần cô mới cam tâm? Tôi đối với cô không cảm giác!”
Bởi vì những lời này, cô trăm phương nghìn kế bỏ qua hết thảy tôn nghiêm khuất nhục một bên, chủ động câu dẫn anh, lại bị anh chà đạp dưới chân.
“Hạ Úc Huân! Nhìn rõ thân phận hiện tại của cô đi! Nếu không, lập tức rời khỏi công ty cho tôi! Tôi không cần một cấp dưới công và tư không phân biệt.”
Bởi vì những lời này, cô thậm chí kinh sợ mà ngay cả tên anh cũng không hề dám kêu một tiếng. Mà sau khi cô thật sự lạnh nhạt xa cách gọi “Tổng tài”, người không thói quen, tịch mịch lại chính là anh.
Anh không biết yêu như thế nào mới có thể khiến một cô gái đối với bất cứ chuyện gì đều chỉ nóng được ba phút lại kiên trì yêu một người nhiều năm như vậy.
Yêu anh, chuyện này e là công trình to lớn vĩ đại nhất trong cuộc sống của cô.
Hình tượng Hạ Úc Huân trong nháy mắt trở nên chói chang rực rỡ.
Anh không biết vì cái gì cô có thể lần lượt ảnh hưởng đến nhân sinh quan xây dựng vài thập niên nay của anh.
Anh không biết vì cái gì thứ trước nay anh luôn khinh thường, một khi biến mất anh thế nhưng lại hoảng loạn như vậy.
Lúc cô ôm gối đầu kia gọi nó A Thần, lúc cô mang theo thân thể thương tích chạy đến công ty cứu anh, có lẽ sớm hơn, lúc cô đáng thương giơ tay nhỏ nắm góc áo quấn lấy anh cùng cô chơi, anh cũng đã không thả cô ra rồi.
Bình luận facebook