Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 867
“Hạ Úc Huân, em có ý gì?” Lãnh Tư Thần xiết chặt hai đấm, thân thể hơi có chút run rẩy.
“A, ý tôi chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Lãnh Tư Thần, vấn đề giữa chúng ta không chỉ là vấn đề năm đó, vấn đề quan trọng nhất là, tình cảm tôi đối với anh, tình yêu của tôi với anh đã bị thời gian phai mờ bị hiện thực tiêu phí rồi…” Hạ Úc Huân dừng một chút, dưới ánh mắt sắc bén như dò xét nhân tâm của anh, cơ hồ có chút nói không được, cuối cùng, vẫn kiên định mà nói xong một câu cuối cùng: “Lãnh Tư Thần, tôi đã không yêu anh, cho nên anh làm cái gì đều vô ích, hiện tại, anh hiểu chứ?”
Sống lưng Lãnh Tư Thần đột nhiên cứng đờ, toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông đều kịch liệt đau đớn: “Hạ Úc Huân, em nói dối!”
“Tôi không có nói dối! Trên thực tế, bắt đầu từ khi rời khỏi anh 5 năm trước, tôi cũng đã không yêu, 5 năm qua, không có anh, tôi vẫn sống rất ổn!” Hạ Úc Huân từng chữ rõ ràng mà nói.
Lãnh Tư Thần nắm chặt nắm đấm, ánh mắt băng hàn đến xương tủy, đáp: “Anh không tin! Em dám nói hiện tại em đối với anh một chút cảm giác đều không có?”
Nghe được cô nói, 5 năm qua cô sống rất ổn, anh có lẽ hẳn là an ủi, nhưng đáng chết anh một chút đều vui vẻ không nổi, ngược lại phẫn nộ mà hận không thể bóp chết cô. Bởi vì, cô lại không nói, không có anh, cô vượt qua rất khá!
Hạ Úc Huân tự giễu mà cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt lộ ra vài phần tang thương, nói:“Lãnh Tư Thần, anh dựa vào cái gì không tin? Tôi không yêu anh, khó có thể tin như vậy sao? Trước kia tôi vẫn luôn chạy theo sau anh, luôn lấy anh là trung tâm của thế giới, khi đó, Hạ Úc Huân yêu đến đánh mất bản thân mình thật sự rất ngốc rất hèn hạ. Người ta có thể ngớ ngẩn hèn hạ, nhưng không thể luôn luôn hèn hạ ngớ ngẩn, chẳng lẽ anh không thể cho phép tôi bình thường một lần sao?”
“A, không yêu…… Không yêu……” Lãnh Tư Thần thất thần mà không ngừng lẩm bẩm.
Cho tới nay, cô chỉ nói vì cái chết của ba cô, vẫn là lần đầu tiên nói với anh ba chữ này.
Duy nhất một lần kia anh mất đi kiên trì cùng dũng khí, là một câu của Tư Triệt “Cô ấy thích anh” cứu vớt anh.
Nhưng hiện tại thì sao, cô cư nhiên chính miệng nói với anh không yêu!
Nếu cô không yêu, anh còn có thể có biện pháp nào?
Nếu cô không yêu……
Anh thế nhưng chưa từng nghĩ tới khả năng này……
“Ha, không yêu, hay cho một câu không yêu…… Hạ Úc Huân, em đủ tàn nhẫn!”
Lãnh Tư Thần đột nhiên cười lớn một tiếng, sau đó lảo đảo xông ra ngoài.
Lãnh Tư Thần đi rồi.
Nhìn thân ảnh thất hồn lạc phách rời đi của anh, Hạ Úc Huân cả người đều xụi lơ, như sa vào bùn lầy ngồi bệt trên mặt đất.
Lãnh Tư Thần, kỳ thật tôi không có tàn nhẫn được như trong tưởng tượng của anh đâu, nếu tôi thật sự có thể làm được như vậy, sẽ không đau khổ như bây giờ.
Anh càng tới gần, tim cô càng dao động, càng dao động thì càng thống khổ, đau đớn muốn chết……
Cô đau khổ, anh cũng đau khổ……
Vì cái gì không buông tha lẫn nhau?
Hà tất lại phải tra tấn nhau?
Không biết ngồi như vậy qua bao lâu, Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, chuẩn bị đứng lên, lại trong nháy mắt đứng dậy đột nhiên hộc ra một ngụm máu, sau đó ngã ngồi xuống.
“Nam Cung huân ——” Thẩm Diệu An bởi vì một màn vừa rồi còn đang ngẩn người, không có phản ứng lại cả kinh hồn phi phách tán mà chạy như bay lại đây, sau đó phát hiện cô đã hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ nó! Đáng chết!”
Giữa hai người này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn biết giữa bọn họ không đơn giản, nhưng lại không nghĩ phức tạp như vậy!
Vừa rồi Lãnh Tư Thần gọi cô cái gì? Hạ Úc Huân? Đây là tên trước kia của cô sao?
“A, ý tôi chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Lãnh Tư Thần, vấn đề giữa chúng ta không chỉ là vấn đề năm đó, vấn đề quan trọng nhất là, tình cảm tôi đối với anh, tình yêu của tôi với anh đã bị thời gian phai mờ bị hiện thực tiêu phí rồi…” Hạ Úc Huân dừng một chút, dưới ánh mắt sắc bén như dò xét nhân tâm của anh, cơ hồ có chút nói không được, cuối cùng, vẫn kiên định mà nói xong một câu cuối cùng: “Lãnh Tư Thần, tôi đã không yêu anh, cho nên anh làm cái gì đều vô ích, hiện tại, anh hiểu chứ?”
Sống lưng Lãnh Tư Thần đột nhiên cứng đờ, toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông đều kịch liệt đau đớn: “Hạ Úc Huân, em nói dối!”
“Tôi không có nói dối! Trên thực tế, bắt đầu từ khi rời khỏi anh 5 năm trước, tôi cũng đã không yêu, 5 năm qua, không có anh, tôi vẫn sống rất ổn!” Hạ Úc Huân từng chữ rõ ràng mà nói.
Lãnh Tư Thần nắm chặt nắm đấm, ánh mắt băng hàn đến xương tủy, đáp: “Anh không tin! Em dám nói hiện tại em đối với anh một chút cảm giác đều không có?”
Nghe được cô nói, 5 năm qua cô sống rất ổn, anh có lẽ hẳn là an ủi, nhưng đáng chết anh một chút đều vui vẻ không nổi, ngược lại phẫn nộ mà hận không thể bóp chết cô. Bởi vì, cô lại không nói, không có anh, cô vượt qua rất khá!
Hạ Úc Huân tự giễu mà cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt lộ ra vài phần tang thương, nói:“Lãnh Tư Thần, anh dựa vào cái gì không tin? Tôi không yêu anh, khó có thể tin như vậy sao? Trước kia tôi vẫn luôn chạy theo sau anh, luôn lấy anh là trung tâm của thế giới, khi đó, Hạ Úc Huân yêu đến đánh mất bản thân mình thật sự rất ngốc rất hèn hạ. Người ta có thể ngớ ngẩn hèn hạ, nhưng không thể luôn luôn hèn hạ ngớ ngẩn, chẳng lẽ anh không thể cho phép tôi bình thường một lần sao?”
“A, không yêu…… Không yêu……” Lãnh Tư Thần thất thần mà không ngừng lẩm bẩm.
Cho tới nay, cô chỉ nói vì cái chết của ba cô, vẫn là lần đầu tiên nói với anh ba chữ này.
Duy nhất một lần kia anh mất đi kiên trì cùng dũng khí, là một câu của Tư Triệt “Cô ấy thích anh” cứu vớt anh.
Nhưng hiện tại thì sao, cô cư nhiên chính miệng nói với anh không yêu!
Nếu cô không yêu, anh còn có thể có biện pháp nào?
Nếu cô không yêu……
Anh thế nhưng chưa từng nghĩ tới khả năng này……
“Ha, không yêu, hay cho một câu không yêu…… Hạ Úc Huân, em đủ tàn nhẫn!”
Lãnh Tư Thần đột nhiên cười lớn một tiếng, sau đó lảo đảo xông ra ngoài.
Lãnh Tư Thần đi rồi.
Nhìn thân ảnh thất hồn lạc phách rời đi của anh, Hạ Úc Huân cả người đều xụi lơ, như sa vào bùn lầy ngồi bệt trên mặt đất.
Lãnh Tư Thần, kỳ thật tôi không có tàn nhẫn được như trong tưởng tượng của anh đâu, nếu tôi thật sự có thể làm được như vậy, sẽ không đau khổ như bây giờ.
Anh càng tới gần, tim cô càng dao động, càng dao động thì càng thống khổ, đau đớn muốn chết……
Cô đau khổ, anh cũng đau khổ……
Vì cái gì không buông tha lẫn nhau?
Hà tất lại phải tra tấn nhau?
Không biết ngồi như vậy qua bao lâu, Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, chuẩn bị đứng lên, lại trong nháy mắt đứng dậy đột nhiên hộc ra một ngụm máu, sau đó ngã ngồi xuống.
“Nam Cung huân ——” Thẩm Diệu An bởi vì một màn vừa rồi còn đang ngẩn người, không có phản ứng lại cả kinh hồn phi phách tán mà chạy như bay lại đây, sau đó phát hiện cô đã hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ nó! Đáng chết!”
Giữa hai người này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn biết giữa bọn họ không đơn giản, nhưng lại không nghĩ phức tạp như vậy!
Vừa rồi Lãnh Tư Thần gọi cô cái gì? Hạ Úc Huân? Đây là tên trước kia của cô sao?
Bình luận facebook