Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 943
Kỳ thật, Hạ Úc Huân mới vừa chạy ra đã bắt đầu hối hận, ảo não nghĩ bản thân mình sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, rõ ràng là nghĩ muốn có quan hệ tốt thì phải tỉnh táo, cố gắng bàn bạc hợp đồng này, không nghĩ tới sau cùng lại đem sự việc trở thành càng thêm không xong.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, trong lòng cô hiểu rõ, tiềm thức bản thân mình so với tưởng tượng vẫn còn để ý quan điểm của Lãnh Tư Thần, cho nên người khác nói 100 lần cô cảm thấy không có gì, lại vừa nghe anh châm chọc khiêu khích đã liền phẫn nộ, thậm chí không khống chế được.
Hiện tại nháo thành như vậy, bảo cô quay lại là không có khả năng.
"Thật có lỗi, tôi lại làm hỏng việc rồi..." Hạ Úc Huân ngồi chồm hổm ở ven đường, chôn đầu vào trong đầu gối, giống như một con mèo nhỏ vừa làm vỡ bình hoa của chủ nhân.
Trong lòng Nghiêm Tử Hoa ấm áp, nhịn không được lần đầu tiên vươn tay vỗ vỗ bờ vai cô, nói: "Tiểu thư, không sao, đừng quá tự trách, rõ ràng thấy Lãnh Tư Thần cố ý gây khó dễ cô mà."
Hai vai Hạ Úc Huân khẽ run, đáp: "Nghiêm đại ca, anh sao lại không mắng tôi chứ? Tôi đều đã đem sự việc biến thành như vậy rồi..."
Cảm giác được bả vai cô run rẩy, tay Nghiêm Tử Hoa như bị phỏng, nói: "Tiểu thư, đừng cho bản thân áp lực quá lớn được khôgn? Cô quên lúc trước Chủ tịch nói thế nào rồi à? Cô xem như đang chơi đùa đi!"
Hạ Úc Huân nín khóc mỉm cười: "Thật đúng là, Chủ tịch hồ nháo còn chưa tính, anh sao cũng có thể cùng theo..."
"Tôi nói chính là sự thật, vốn dĩ cô nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bị ép ngồi lên vị trí này, cho dù có sai, sai lớn nhất cũng là người ra quyết định này, toàn bộ hậu quả cũng có thể do ông ấy gánh vác."
"Ưm, vẫn là lần đầu tiên nghe anh nói xấu Chủ tịch..."
"Khụ, phải không..."
Ngay lúc Lãnh Tư Thần đuổi theo ra, nhìn thấy một màn này, người đàn ông cao lớn khom người vỗ nhẹ bả vai cô gái ôn nhu nói gì đó, khuôn mặt nhỏ của cô gái chôn giữa gối rốt cục ngẩng lên, nín khóc mỉm cười...
Dưới ánh trời chiều, một màn kia đẹp đến vậy, khiến người ta không đành lòng phá hoại, không đành lòng quấy nhiễu...
A, Lãnh Tư Thần, mày thật sự là tự đánh giá mình quá cao, cho mình quá mức trọng yếu...
-
Sau khi chạy từ phòng họp tập đoàn Thiên Úc ra, Nghiêm Tử Hoa đưa cô về nhã cũ Nam Cung.
Mới vừa đến nhà, thả lỏng, cả người Hạ Úc Huân đều sắp sửa mềm nhũn rồi.
Toàn thân cô đều đã rất khó chịu, cả người phiền não bất an, trạng thái kém tới cực điểm, tựa như một cuộn len rối nùi một cục.
Mỏi mệt nện bước đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó đem cả người ngã oạch xuống giường.
Thật muốn từ đấy ngủ một giấc dài không dậy...
Vì bảo vệ người nhà, vì nhiều nhân viên như vậy dựa vào công ty kiếm cơm, vì làm gương tốt cho Tiểu Bạch, cô lại không trốn tránh vào thể giới của riêng mình nữa, nhưng, hiện tại cô thật sự quá mệt mỏi...
Ít nhất, cho cô một chút thời gian chữa thương...
Lãnh Tư Thần mới vừa rồi gằn từng tiếng, cho tới bây giờ vẫn cuồn cuộn trong đầu, hóa thành nước biển lạnh băng thấu xương, bao bọc toàn thân cô. Lồng ngực vẫn còn sót lại đau nhức từng đợt truyền tới Tứ Chi Bách Hài...
Nếu nói, những người trước đó ở sau lưng châm chọc khiêu khích là tôi luyện độc Bạo Vũ Lê Hoa Châm, thì Lãnh Tư Thần vừa rồi là trực tiếp đem đao kiếm sắc bén trong tay hung ác chém vào huyết nhục giằng co của cô...
Cô vốn không thèm để ý quan điểm của những người khác, nhưng Lãnh Tư Thần, cô như thế nào cũng không cách nào tiếp thu, vào loại thời điểm này, ngay cả anh cũng bỏ đá xuống giếng, xát muối vào miệng vết thương của cô!
Sở dĩ đau khổ như vậy, khó chịu như vậy, chẳng qua là vì còn để ý, bởi vì quá để ý...
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, trong lòng cô hiểu rõ, tiềm thức bản thân mình so với tưởng tượng vẫn còn để ý quan điểm của Lãnh Tư Thần, cho nên người khác nói 100 lần cô cảm thấy không có gì, lại vừa nghe anh châm chọc khiêu khích đã liền phẫn nộ, thậm chí không khống chế được.
Hiện tại nháo thành như vậy, bảo cô quay lại là không có khả năng.
"Thật có lỗi, tôi lại làm hỏng việc rồi..." Hạ Úc Huân ngồi chồm hổm ở ven đường, chôn đầu vào trong đầu gối, giống như một con mèo nhỏ vừa làm vỡ bình hoa của chủ nhân.
Trong lòng Nghiêm Tử Hoa ấm áp, nhịn không được lần đầu tiên vươn tay vỗ vỗ bờ vai cô, nói: "Tiểu thư, không sao, đừng quá tự trách, rõ ràng thấy Lãnh Tư Thần cố ý gây khó dễ cô mà."
Hai vai Hạ Úc Huân khẽ run, đáp: "Nghiêm đại ca, anh sao lại không mắng tôi chứ? Tôi đều đã đem sự việc biến thành như vậy rồi..."
Cảm giác được bả vai cô run rẩy, tay Nghiêm Tử Hoa như bị phỏng, nói: "Tiểu thư, đừng cho bản thân áp lực quá lớn được khôgn? Cô quên lúc trước Chủ tịch nói thế nào rồi à? Cô xem như đang chơi đùa đi!"
Hạ Úc Huân nín khóc mỉm cười: "Thật đúng là, Chủ tịch hồ nháo còn chưa tính, anh sao cũng có thể cùng theo..."
"Tôi nói chính là sự thật, vốn dĩ cô nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bị ép ngồi lên vị trí này, cho dù có sai, sai lớn nhất cũng là người ra quyết định này, toàn bộ hậu quả cũng có thể do ông ấy gánh vác."
"Ưm, vẫn là lần đầu tiên nghe anh nói xấu Chủ tịch..."
"Khụ, phải không..."
Ngay lúc Lãnh Tư Thần đuổi theo ra, nhìn thấy một màn này, người đàn ông cao lớn khom người vỗ nhẹ bả vai cô gái ôn nhu nói gì đó, khuôn mặt nhỏ của cô gái chôn giữa gối rốt cục ngẩng lên, nín khóc mỉm cười...
Dưới ánh trời chiều, một màn kia đẹp đến vậy, khiến người ta không đành lòng phá hoại, không đành lòng quấy nhiễu...
A, Lãnh Tư Thần, mày thật sự là tự đánh giá mình quá cao, cho mình quá mức trọng yếu...
-
Sau khi chạy từ phòng họp tập đoàn Thiên Úc ra, Nghiêm Tử Hoa đưa cô về nhã cũ Nam Cung.
Mới vừa đến nhà, thả lỏng, cả người Hạ Úc Huân đều sắp sửa mềm nhũn rồi.
Toàn thân cô đều đã rất khó chịu, cả người phiền não bất an, trạng thái kém tới cực điểm, tựa như một cuộn len rối nùi một cục.
Mỏi mệt nện bước đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó đem cả người ngã oạch xuống giường.
Thật muốn từ đấy ngủ một giấc dài không dậy...
Vì bảo vệ người nhà, vì nhiều nhân viên như vậy dựa vào công ty kiếm cơm, vì làm gương tốt cho Tiểu Bạch, cô lại không trốn tránh vào thể giới của riêng mình nữa, nhưng, hiện tại cô thật sự quá mệt mỏi...
Ít nhất, cho cô một chút thời gian chữa thương...
Lãnh Tư Thần mới vừa rồi gằn từng tiếng, cho tới bây giờ vẫn cuồn cuộn trong đầu, hóa thành nước biển lạnh băng thấu xương, bao bọc toàn thân cô. Lồng ngực vẫn còn sót lại đau nhức từng đợt truyền tới Tứ Chi Bách Hài...
Nếu nói, những người trước đó ở sau lưng châm chọc khiêu khích là tôi luyện độc Bạo Vũ Lê Hoa Châm, thì Lãnh Tư Thần vừa rồi là trực tiếp đem đao kiếm sắc bén trong tay hung ác chém vào huyết nhục giằng co của cô...
Cô vốn không thèm để ý quan điểm của những người khác, nhưng Lãnh Tư Thần, cô như thế nào cũng không cách nào tiếp thu, vào loại thời điểm này, ngay cả anh cũng bỏ đá xuống giếng, xát muối vào miệng vết thương của cô!
Sở dĩ đau khổ như vậy, khó chịu như vậy, chẳng qua là vì còn để ý, bởi vì quá để ý...
Bình luận facebook