Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 949
Lúc này trong mắt Lãnh Tư Thần nào còn mấy phóng viên này, chỉ còn lại cô gái nhỏ trong lòng ngực bề ngoài kiên cường, nội tâm yếu ớt, lòng tràn đầy khao khát và dựa dẫm trong tiềm thức của cô làm cho cảm động.
Bây giờ, anh trái lại nên cảm ơn Bạch Thiên Ngưng, nếu không, anh thật sự sắp cảm thấy bản thân mình tồi tệ, sắp mất đi kiên trì dũng khí để tiếp tục...
Cảm giác được thân thể mềm nhũn của cô gái trong lòng, rốt cục thoát lực hoàn toàn hôn mê, mâu quang Lãnh Tư Thần căng thẳng, khẩn trương ôm lấy thắt lưng cô.
Lương Khiêm sớm đã chờ ở nơi đó lập tức mở cửa xe.
Hai vệ sĩ áo đen ngăn cản mấy tên phóng viên cơ hồ muốn điên cuồng nhào lên.
Lãnh Tư Thần thật cẩn thận đem Hạ Úc Huân đặt vào trong xe, sau một lát lại đi ra.
Nhìn bộ dạng này, là có lời muốn nói.
Các phóng viên bạo động, vì khí thế cường đại của Lãnh Tư Thần mà không dám tiếp cận quá gần, tất cả đều đứng cách anh hai bước, chờ anh nói chuyện.
Trong phút chốc, vô số microphone đưa đến trước mặt anh.
Ánh mắt Lãnh Tư Thần trong veo mà lạnh lùng quét qua mọi người một cái, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: "Về chuyện lần này tiểu Huân bị phỉ báng bịa đặt, tôi sẽ toàn quyền giao cho luật sư của tôi giải quyết, kiên quyết truy cứu những người có liên quan chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tôi biết các vị hiện tại có rất nhiều vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp một cuộc họp báo, thông báo cho mọi người tham gia. Trước đó, hi vọng các vị truyền thông tự hạn chế, tôi không hy vọng lại nghe được bất cứ ngôn luận nào nói xấu tiểu Huân. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
Trước mặt tất cả giới kinh doanh, trước mặt tất cả giới truyền thông, trước mặt tất cả thành phố A ném một quả bom nguyên từ khổng lồ, Lãnh Tư Thần liền đi mất.
-
Cùng lúc đó, ở bên kia đại dương xa xôi Nam Cung Lâm trước tiên nhận được tin tức liên quan.
Thấy Nam Cung Lâm dựng râu trừng mắt, vẻ mặt cũng không vui, Đao Sẹo hoang mang hỏi: "Tiên sinh, Lãnh Tư Thần rốt cục đã xuất thủ, đúng như ngài mong muốn sao lại không vui?"
Nam Cung Lâm hừ một tiếng, đáp: "Con gái cũng bị cướp mất rồi, có cái gì mà vui?"
Đao Sẹo không nói gì.
Không ra tay ngài không vui, ra tay rồi, ngài cũng không vui...
-
Trên xe Lãnh Tư Thần.
Nha đầu kia trong cơn hôn mê vẫn gắt gao nắm chặt góc áo anh, cả trái tim Lãnh Tư Thần giống như mặt trời gay gắt chiếu xuống ly kem lạnh.
Cô gái trong lòng giật giật, chậm rãi mở to mắt.
"Tỉnh rồi à, có chỗ nào không thoải mái không?" Lãnh Tư Thần lập tức hỏi.
Mặc dù biết cô chỉ là quá mệt mỏi mới ngất đi, nhưng anh vẫn không yên tâm.
Hạ Úc Huân đờ đẫn, ánh mắt có chút ngưng trệ di chuyển qua người đàn ông dang ôm lấy mặt mình.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô nhìn mình, Lãnh Tư Thần tràn đầy sủng nịch sờ sờ đầu cô, nói: "Sao thế? Bị dọa u mê?"
"Đau..." Hạ Úc Huân nhẹ nhàng nhíu mày thì thào.
Cô mơ mơ màng màng kêu đau, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, không giống như bình thường cầm súng mang côn, thanh âm vừa mềm dẻo vừa điềm đạm. Hiển nhiên là vì mắt mở, nhưng đại não còn chưa tỉnh lại, chưa bắt đầu hoạt động bình thường, nếu không, cô căn bản không biết dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với anh.
"Tiểu Huân, đau ở đâu?" Anh cực kỳ ôn nhu hỏi cô, muốn đi vào tiềm thức của cô.
"Đau quá..." Cô nói thật không rõ ràng, chỉ dán vào lòng anh đáng thương tội nghiệp kêu đau, khiến tim anh cũng hòa tan theo rồi.
"Đau chân sao? Hay cánh tay?" Anh gấp không nhịn được, một hồi xem xét cổ chân sưng đỏ của cô, một hồi xem cánh tay cô vừa rồi có bị ai va chạm không.
"Đều đau..." Thanh âm Hạ Úc Huân mang theo khóc nức nở.
"Anh giúp em xoa xoa được không, trở về giúp em bôi thuốc..."
Bây giờ, anh trái lại nên cảm ơn Bạch Thiên Ngưng, nếu không, anh thật sự sắp cảm thấy bản thân mình tồi tệ, sắp mất đi kiên trì dũng khí để tiếp tục...
Cảm giác được thân thể mềm nhũn của cô gái trong lòng, rốt cục thoát lực hoàn toàn hôn mê, mâu quang Lãnh Tư Thần căng thẳng, khẩn trương ôm lấy thắt lưng cô.
Lương Khiêm sớm đã chờ ở nơi đó lập tức mở cửa xe.
Hai vệ sĩ áo đen ngăn cản mấy tên phóng viên cơ hồ muốn điên cuồng nhào lên.
Lãnh Tư Thần thật cẩn thận đem Hạ Úc Huân đặt vào trong xe, sau một lát lại đi ra.
Nhìn bộ dạng này, là có lời muốn nói.
Các phóng viên bạo động, vì khí thế cường đại của Lãnh Tư Thần mà không dám tiếp cận quá gần, tất cả đều đứng cách anh hai bước, chờ anh nói chuyện.
Trong phút chốc, vô số microphone đưa đến trước mặt anh.
Ánh mắt Lãnh Tư Thần trong veo mà lạnh lùng quét qua mọi người một cái, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: "Về chuyện lần này tiểu Huân bị phỉ báng bịa đặt, tôi sẽ toàn quyền giao cho luật sư của tôi giải quyết, kiên quyết truy cứu những người có liên quan chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tôi biết các vị hiện tại có rất nhiều vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp một cuộc họp báo, thông báo cho mọi người tham gia. Trước đó, hi vọng các vị truyền thông tự hạn chế, tôi không hy vọng lại nghe được bất cứ ngôn luận nào nói xấu tiểu Huân. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
Trước mặt tất cả giới kinh doanh, trước mặt tất cả giới truyền thông, trước mặt tất cả thành phố A ném một quả bom nguyên từ khổng lồ, Lãnh Tư Thần liền đi mất.
-
Cùng lúc đó, ở bên kia đại dương xa xôi Nam Cung Lâm trước tiên nhận được tin tức liên quan.
Thấy Nam Cung Lâm dựng râu trừng mắt, vẻ mặt cũng không vui, Đao Sẹo hoang mang hỏi: "Tiên sinh, Lãnh Tư Thần rốt cục đã xuất thủ, đúng như ngài mong muốn sao lại không vui?"
Nam Cung Lâm hừ một tiếng, đáp: "Con gái cũng bị cướp mất rồi, có cái gì mà vui?"
Đao Sẹo không nói gì.
Không ra tay ngài không vui, ra tay rồi, ngài cũng không vui...
-
Trên xe Lãnh Tư Thần.
Nha đầu kia trong cơn hôn mê vẫn gắt gao nắm chặt góc áo anh, cả trái tim Lãnh Tư Thần giống như mặt trời gay gắt chiếu xuống ly kem lạnh.
Cô gái trong lòng giật giật, chậm rãi mở to mắt.
"Tỉnh rồi à, có chỗ nào không thoải mái không?" Lãnh Tư Thần lập tức hỏi.
Mặc dù biết cô chỉ là quá mệt mỏi mới ngất đi, nhưng anh vẫn không yên tâm.
Hạ Úc Huân đờ đẫn, ánh mắt có chút ngưng trệ di chuyển qua người đàn ông dang ôm lấy mặt mình.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô nhìn mình, Lãnh Tư Thần tràn đầy sủng nịch sờ sờ đầu cô, nói: "Sao thế? Bị dọa u mê?"
"Đau..." Hạ Úc Huân nhẹ nhàng nhíu mày thì thào.
Cô mơ mơ màng màng kêu đau, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, không giống như bình thường cầm súng mang côn, thanh âm vừa mềm dẻo vừa điềm đạm. Hiển nhiên là vì mắt mở, nhưng đại não còn chưa tỉnh lại, chưa bắt đầu hoạt động bình thường, nếu không, cô căn bản không biết dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với anh.
"Tiểu Huân, đau ở đâu?" Anh cực kỳ ôn nhu hỏi cô, muốn đi vào tiềm thức của cô.
"Đau quá..." Cô nói thật không rõ ràng, chỉ dán vào lòng anh đáng thương tội nghiệp kêu đau, khiến tim anh cũng hòa tan theo rồi.
"Đau chân sao? Hay cánh tay?" Anh gấp không nhịn được, một hồi xem xét cổ chân sưng đỏ của cô, một hồi xem cánh tay cô vừa rồi có bị ai va chạm không.
"Đều đau..." Thanh âm Hạ Úc Huân mang theo khóc nức nở.
"Anh giúp em xoa xoa được không, trở về giúp em bôi thuốc..."
Bình luận facebook