Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 835
Chương 835:
Nụ cười của đối phương trở nên âm trầm cân nhắc: “Một thứ mà ba ngàn năm trăm tỷ là tôi có thể lấy được, mà bắt tôi bỏ ra ba mươi mấy ngàn tỷ thì tôi sẽ không vui, nhà họ Trịnh cũng sẽ không vui.”
Tuy là đối phương vẫn cười nhưng mà trong giọng nói thì tràn ngập vênh váo, còn có cả sự chỉ tay năm ngón, hiển nhiên cũng là người sống trong nhung lụa.
Diệp Phi uống một ngụm nước chanh, nhà họ Trịnh sao?
Chẳng lẽ là một trong năm gia tộc lớn?
Sao Đường Nhược Tuyết lại xảy ra xung đột với bọn họ được?
“Anh và nhà họ Trịnh có vui hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Đường Nhược Tuyết không hề nể mặt đối phương chút nào: “Hoặc là bỏ tiền, hoặc là bị knock out”
Vậy là tổng giám đốc Đường quyết tâm đối địch với Trịnh Tuấn Khanh tôi sao?”
Nụ cười của đối phương càng lạnh lùng hơn: “Cô như vậy là đang xem tôi là kẻ thù, trở thành kẻ thù của Trịnh Tuấn Khanh tôi sẽ có kết cục rất thảm”
Giọng Đường Nhược Tuyết cũng trầm xuống: “Tổng giám đốc Trịnh, anh đang uy hiếp tôi sao?”
Trịnh Tuấn Khanh hờ hững trả lời: “Không phải là uy hiếp cô, chỉ là nhắc nhở cô”
“Mặc dù cô là người đứng đầu của một trong mười ba chỉ thứ của Đường Môn, nhưng mà cô và Đường Tam Quốc vẫn chỉ là ngoại tộc của Đường Môn, cho dù mấy người xảy ra chuyện gì thì Đường Môn cũng sẽ không can thiệp quá nhiều”
“Hơn nữa, toàn bộ Đường Môn có năng lực chống chọi với nhà họ Trịnh, nhưng không có nghĩa là chỉ thứ mười ba như cô cũng có thể tranh đấu với tôi”
Anh ta châm biếm rất rõ ràng: “Cô không nên cản đường của tôi, nếu vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác”
Đường Nhược Tuyết cười cười: “Xem ra cậu chủ Trịnh muốn dùng thủ đoạn thấp hèn?”
Trịnh Tuấn Khanh cũng không dấu giếm: “Nam Lăng cũng được xem là địa bàn của tôi, tôi có cả trăm ngàn cách để hủy hoại các người.”
“Phụ nữ ấy mà, ở trong nhà và lúc ở trên giường thì còn khá tốt, đừng nên xuất đầu lộ diện đánh đánh giết giết”
“Nếu không… dễ xảy ra chuyện không may lắm đó.”
“Cô nói xem, nếu như cô bị người ta phanh ngực mổ bụng hoặc là tông xe trên đường mà lại tìm không được hung thủ thì sao!
“Trên dưới Đường Môn sẽ đau lòng đến mức nào chứ”
Giọng cười của Trịnh Tuấn Khanh nhẹ nhàng âm ngoan.
Tay Đường Nhược Tuyết năm chặt thành đấm, hận không thể một phát đấm chết đối phương: “Trịnh Tuấn Khanh, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đồng ý với anh”
“Quyền đấu giá Núi Vân Đỉnh tôi sẽ không bao giờ nhường cho anh!”
“Anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi”
Cô nói chắc như đỉnh đóng cột.
Vẻ mặt Diệp Phi khiếp sợ, khó mà tin được, thật không ngờ Núi Vân Đỉnh đã không đụng đến mấy chục năm nay sẽ được đấu giá, hơn nữa còn có người muốn tranh giành.
“Được! Được!”
Trịnh Tuấn Khanh lại nở nụ cười, sự âm u trong đó khiến người ta khiếp sợ: “Đúng là thích người phụ nữ cuồng vọng như cô, không có sự can đảm ngu ngốc của cô thì cuộc sống cũng quá nhàm chán rồi!”
“Chiều nay tôi xuất phát từ Long Đô, đoán là trước sáu giờ chiều nay sẽ đến được Nam Lăng”
“Hôm nay tôi đã nói đến nước này, nếu như trước sáu giờ cô vẫn không đồng ý thì cô cũng đừng trách tôi ra tay độc ác”
Anh ta nhấn từng chữ: “Tôi ra lệnh một tiếng thì ngay cả Nam Lăng cô cũng không bước ra nổi”
Không đợi Đường Nhược Tuyết tức giận, Diệp Phi cầm tay cô, nói vào trong điện thoại: “Cút!”
Diệp Phi cũng có chút ấn tượng về Trịnh Tuấn Khanh.
Lúc Chu Trường Sinh bị bệnh nặng anh ta không từ thủ đoạn ép vua nhường ngôi, lúc nhà họ Tống xảy ra chuyện anh ta lại nhân cơ hội đục nước béo cò, nên Diệp Phi đã sớm liệt anh ta vào danh sách đen.
Nụ cười của đối phương trở nên âm trầm cân nhắc: “Một thứ mà ba ngàn năm trăm tỷ là tôi có thể lấy được, mà bắt tôi bỏ ra ba mươi mấy ngàn tỷ thì tôi sẽ không vui, nhà họ Trịnh cũng sẽ không vui.”
Tuy là đối phương vẫn cười nhưng mà trong giọng nói thì tràn ngập vênh váo, còn có cả sự chỉ tay năm ngón, hiển nhiên cũng là người sống trong nhung lụa.
Diệp Phi uống một ngụm nước chanh, nhà họ Trịnh sao?
Chẳng lẽ là một trong năm gia tộc lớn?
Sao Đường Nhược Tuyết lại xảy ra xung đột với bọn họ được?
“Anh và nhà họ Trịnh có vui hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Đường Nhược Tuyết không hề nể mặt đối phương chút nào: “Hoặc là bỏ tiền, hoặc là bị knock out”
Vậy là tổng giám đốc Đường quyết tâm đối địch với Trịnh Tuấn Khanh tôi sao?”
Nụ cười của đối phương càng lạnh lùng hơn: “Cô như vậy là đang xem tôi là kẻ thù, trở thành kẻ thù của Trịnh Tuấn Khanh tôi sẽ có kết cục rất thảm”
Giọng Đường Nhược Tuyết cũng trầm xuống: “Tổng giám đốc Trịnh, anh đang uy hiếp tôi sao?”
Trịnh Tuấn Khanh hờ hững trả lời: “Không phải là uy hiếp cô, chỉ là nhắc nhở cô”
“Mặc dù cô là người đứng đầu của một trong mười ba chỉ thứ của Đường Môn, nhưng mà cô và Đường Tam Quốc vẫn chỉ là ngoại tộc của Đường Môn, cho dù mấy người xảy ra chuyện gì thì Đường Môn cũng sẽ không can thiệp quá nhiều”
“Hơn nữa, toàn bộ Đường Môn có năng lực chống chọi với nhà họ Trịnh, nhưng không có nghĩa là chỉ thứ mười ba như cô cũng có thể tranh đấu với tôi”
Anh ta châm biếm rất rõ ràng: “Cô không nên cản đường của tôi, nếu vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác”
Đường Nhược Tuyết cười cười: “Xem ra cậu chủ Trịnh muốn dùng thủ đoạn thấp hèn?”
Trịnh Tuấn Khanh cũng không dấu giếm: “Nam Lăng cũng được xem là địa bàn của tôi, tôi có cả trăm ngàn cách để hủy hoại các người.”
“Phụ nữ ấy mà, ở trong nhà và lúc ở trên giường thì còn khá tốt, đừng nên xuất đầu lộ diện đánh đánh giết giết”
“Nếu không… dễ xảy ra chuyện không may lắm đó.”
“Cô nói xem, nếu như cô bị người ta phanh ngực mổ bụng hoặc là tông xe trên đường mà lại tìm không được hung thủ thì sao!
“Trên dưới Đường Môn sẽ đau lòng đến mức nào chứ”
Giọng cười của Trịnh Tuấn Khanh nhẹ nhàng âm ngoan.
Tay Đường Nhược Tuyết năm chặt thành đấm, hận không thể một phát đấm chết đối phương: “Trịnh Tuấn Khanh, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đồng ý với anh”
“Quyền đấu giá Núi Vân Đỉnh tôi sẽ không bao giờ nhường cho anh!”
“Anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi”
Cô nói chắc như đỉnh đóng cột.
Vẻ mặt Diệp Phi khiếp sợ, khó mà tin được, thật không ngờ Núi Vân Đỉnh đã không đụng đến mấy chục năm nay sẽ được đấu giá, hơn nữa còn có người muốn tranh giành.
“Được! Được!”
Trịnh Tuấn Khanh lại nở nụ cười, sự âm u trong đó khiến người ta khiếp sợ: “Đúng là thích người phụ nữ cuồng vọng như cô, không có sự can đảm ngu ngốc của cô thì cuộc sống cũng quá nhàm chán rồi!”
“Chiều nay tôi xuất phát từ Long Đô, đoán là trước sáu giờ chiều nay sẽ đến được Nam Lăng”
“Hôm nay tôi đã nói đến nước này, nếu như trước sáu giờ cô vẫn không đồng ý thì cô cũng đừng trách tôi ra tay độc ác”
Anh ta nhấn từng chữ: “Tôi ra lệnh một tiếng thì ngay cả Nam Lăng cô cũng không bước ra nổi”
Không đợi Đường Nhược Tuyết tức giận, Diệp Phi cầm tay cô, nói vào trong điện thoại: “Cút!”
Diệp Phi cũng có chút ấn tượng về Trịnh Tuấn Khanh.
Lúc Chu Trường Sinh bị bệnh nặng anh ta không từ thủ đoạn ép vua nhường ngôi, lúc nhà họ Tống xảy ra chuyện anh ta lại nhân cơ hội đục nước béo cò, nên Diệp Phi đã sớm liệt anh ta vào danh sách đen.
Bình luận facebook