Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 875
Chương 875:
“Anh thích đá hoàng đế xanh, ngày mai chúng ta đến tiệm đồ cổ mua vài thứ là được”
Cô ta không muốn thấy Diệp Phi cố tình gây sự, đùa gì chứ, tự mình xem tiền như rác bỏ ra 17000 tỷ mua ngọc thạch, còn muốn Trịnh Tuấn Khanh bỏ ra 28000 tỷ.
Cô ta hoàn toàn bị thù hận làm mê muội đầu óc.
Diệp Phi lạnh lùng nói: “31500 tỷ”
“Đầu anh bị cửa kẹp sao?”
Lăng Thiên Thủy cười nhạt: “Tự bản thân xem tiền như rác, còn muốn lừa tiền cậu chủ Trịnh?”
“Anh nghĩ cậu chủ Trịnh bị ngu à?”
Cô ta ngước cằm lên cười, vẻ mặt khinh thường.
Diệp Phi rất bình tĩnh: “35 ngàn tỷ”
Ánh mắt Lăng Thiên Thủy lạnh lếo: “Sao anh không ra giá 350 ngàn tỷ luôn đi…”
“Bốp!” Lần này chưa đợi cô ta nói xong thì Trịnh Tuấn Khanh đã tát cô ta một bạt tai: “Im ngay cho ông!”
Nhiều lời thêm một câu lại tăng thêm 3500 tỷ, tim anh ta đã rỉ máu rồi.
Lăng Thiên Thủy ấm ức bưng mặt, nhưng dù thế nào cũng không dám… lắm mồm nữa.
Cả hội trường thấy thế thì ngạc nhiên, dù thế nào cũng không ngờ đến Trịnh Tuấn Khanh vì Kê Minh Thiên Hạ mà ngay cả người thích nhất cũng đánh.
“Hôm nay tao đồng ý”
Trịnh Tuấn Khanh kéo cổ áo ra, chỉ tay lên trán Diệp Phi cười nhạt: “Nhưng mà đường còn dài, mong là mày đừng làm †ao thất vọng”
Đối thủ của anh ta ở dưới kêu lên: “Trả 35 000 tỷ đi!”
“Chà!” Thấy Trịnh Tuấn Khanh thỏa hiệp, lại còn trả 35000 tỷ thật thì khiến cho toàn bộ hội trường ngẩn ra.
Không ít những phu nhân nhà giàu đã bịt kín miệng, không để cho mình hét lên.
Quá đáng sợ! Thật không thể tin được! Ngọc thạch chỉ gân hai nghìn tỷ được người ta mua lại với giá 35000 tỷ, thật sự là vượt quá nhận thức của mọi người.
“Cậu chủ Trịnh, ngọc thạch trị giá 35000 tỷ, phải cất cho tốt nhé, thiếu mất một góc là thiếu mất mấy chục tỷ rồi”
Sau khi nhận được 35000 tỷ, Diệp Phi đưa Kê Minh Thiên Hạ cho Trịnh Tuấn Khanh.
Sau đó anh nói với người chủ trì buổi đấu giá, học theo động tác đưa ngón tay của Trịnh Tuấn Khanh: “Tiếp tục đi…
Sau một trận tranh đấu ngắn ngủi, buổi đấu giá lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh lần nữa, người bán đấu giá tiếp tục đấu giá những đồ vật khác.
Chẳng qua suy nghĩ của rất nhiều người đều bị dẫn đi rồi, thường xuyên nhìn thoáng qua Diệp Phi.
Không biết thằng nhóc này chui ở đâu ra, thế mà lại có thể ép cậu ba nhà họ Trịnh chịu thiệt lớn như vậy.
Khuôn mặt Trịnh Tuấn Khanh trâm như nước không nhìn ra vui buồn, nhưng bàn tay đang cầm hộp ngọc thạch chợt nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là đang cố gắng kiểm soát cơn tức giận của mình.
Cũng khó trách anh ta tức giận như thế.
Vốn dĩ hôm nay sẽ có câu chuyện đứa con trai có hiếu, địa vị của mình cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, kết quả lại bị Diệp Phi làm cho hoàn toàn trái ngược.
Tuy rằng cuối cùng anh ta vẫn lấy được Kê Minh Thiên Hạ, nhưng bảy trăm tỷ và 35000 tỷ chênh lệch rất lớn.
Dùng 700 tỷ để đổi lấy Kê Minh Thiên Hạ, tất cả mọi người sẽ nói anh ta bày mưu lập kế để tấn công chuẩn xác, một trận hoàn toàn thăng lợi.
Mà 35000 tỷ lại không khác gì coi tiền như rác.
Dù sao món đồ sứ Thần Châu thời Càn Long quý nhất cũng chỉ 1750 tỷ.
Ông cụ nhà họ Trịnh có khi còn hứng thú khi nhìn thấy ngọc thạch giá như vậy, nếu làm không tốt có khi sẽ mắng Trịnh Tuấn Khanh ngu ngốc.
“Cậu chủ Trịnh, rất xin lỗi!”
“Anh thích đá hoàng đế xanh, ngày mai chúng ta đến tiệm đồ cổ mua vài thứ là được”
Cô ta không muốn thấy Diệp Phi cố tình gây sự, đùa gì chứ, tự mình xem tiền như rác bỏ ra 17000 tỷ mua ngọc thạch, còn muốn Trịnh Tuấn Khanh bỏ ra 28000 tỷ.
Cô ta hoàn toàn bị thù hận làm mê muội đầu óc.
Diệp Phi lạnh lùng nói: “31500 tỷ”
“Đầu anh bị cửa kẹp sao?”
Lăng Thiên Thủy cười nhạt: “Tự bản thân xem tiền như rác, còn muốn lừa tiền cậu chủ Trịnh?”
“Anh nghĩ cậu chủ Trịnh bị ngu à?”
Cô ta ngước cằm lên cười, vẻ mặt khinh thường.
Diệp Phi rất bình tĩnh: “35 ngàn tỷ”
Ánh mắt Lăng Thiên Thủy lạnh lếo: “Sao anh không ra giá 350 ngàn tỷ luôn đi…”
“Bốp!” Lần này chưa đợi cô ta nói xong thì Trịnh Tuấn Khanh đã tát cô ta một bạt tai: “Im ngay cho ông!”
Nhiều lời thêm một câu lại tăng thêm 3500 tỷ, tim anh ta đã rỉ máu rồi.
Lăng Thiên Thủy ấm ức bưng mặt, nhưng dù thế nào cũng không dám… lắm mồm nữa.
Cả hội trường thấy thế thì ngạc nhiên, dù thế nào cũng không ngờ đến Trịnh Tuấn Khanh vì Kê Minh Thiên Hạ mà ngay cả người thích nhất cũng đánh.
“Hôm nay tao đồng ý”
Trịnh Tuấn Khanh kéo cổ áo ra, chỉ tay lên trán Diệp Phi cười nhạt: “Nhưng mà đường còn dài, mong là mày đừng làm †ao thất vọng”
Đối thủ của anh ta ở dưới kêu lên: “Trả 35 000 tỷ đi!”
“Chà!” Thấy Trịnh Tuấn Khanh thỏa hiệp, lại còn trả 35000 tỷ thật thì khiến cho toàn bộ hội trường ngẩn ra.
Không ít những phu nhân nhà giàu đã bịt kín miệng, không để cho mình hét lên.
Quá đáng sợ! Thật không thể tin được! Ngọc thạch chỉ gân hai nghìn tỷ được người ta mua lại với giá 35000 tỷ, thật sự là vượt quá nhận thức của mọi người.
“Cậu chủ Trịnh, ngọc thạch trị giá 35000 tỷ, phải cất cho tốt nhé, thiếu mất một góc là thiếu mất mấy chục tỷ rồi”
Sau khi nhận được 35000 tỷ, Diệp Phi đưa Kê Minh Thiên Hạ cho Trịnh Tuấn Khanh.
Sau đó anh nói với người chủ trì buổi đấu giá, học theo động tác đưa ngón tay của Trịnh Tuấn Khanh: “Tiếp tục đi…
Sau một trận tranh đấu ngắn ngủi, buổi đấu giá lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh lần nữa, người bán đấu giá tiếp tục đấu giá những đồ vật khác.
Chẳng qua suy nghĩ của rất nhiều người đều bị dẫn đi rồi, thường xuyên nhìn thoáng qua Diệp Phi.
Không biết thằng nhóc này chui ở đâu ra, thế mà lại có thể ép cậu ba nhà họ Trịnh chịu thiệt lớn như vậy.
Khuôn mặt Trịnh Tuấn Khanh trâm như nước không nhìn ra vui buồn, nhưng bàn tay đang cầm hộp ngọc thạch chợt nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là đang cố gắng kiểm soát cơn tức giận của mình.
Cũng khó trách anh ta tức giận như thế.
Vốn dĩ hôm nay sẽ có câu chuyện đứa con trai có hiếu, địa vị của mình cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, kết quả lại bị Diệp Phi làm cho hoàn toàn trái ngược.
Tuy rằng cuối cùng anh ta vẫn lấy được Kê Minh Thiên Hạ, nhưng bảy trăm tỷ và 35000 tỷ chênh lệch rất lớn.
Dùng 700 tỷ để đổi lấy Kê Minh Thiên Hạ, tất cả mọi người sẽ nói anh ta bày mưu lập kế để tấn công chuẩn xác, một trận hoàn toàn thăng lợi.
Mà 35000 tỷ lại không khác gì coi tiền như rác.
Dù sao món đồ sứ Thần Châu thời Càn Long quý nhất cũng chỉ 1750 tỷ.
Ông cụ nhà họ Trịnh có khi còn hứng thú khi nhìn thấy ngọc thạch giá như vậy, nếu làm không tốt có khi sẽ mắng Trịnh Tuấn Khanh ngu ngốc.
“Cậu chủ Trịnh, rất xin lỗi!”