Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 876
Chương 876:
Lúc này, Lăng Thiên Thủy ngồi trở lại bên cạnh Trịnh Tuấn Khanh: “Em bị oán hận làm cho choáng váng đầu óc, nhất thời không hề nghĩ ra…”
Cho dù cô ta vẫn chưa rõ bí mật của Kê Minh Thiên Hạ, nhưng nếu tĩnh tâm nghĩ lại thì vẫn có thể hiểu được chuyện trong đó.
Ngọc thạch này có lẽ có ý nghĩa quan trọng với nhà họ Trịnh, nếu không Trịnh Tuấn Khanh sẽ không luống cuống như Vậy.
“Việc này không cần nói nữa, mọi chuyện chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc rồi nói”
Giọng nói Trịnh Tuấn Khanh lạnh nhạt: “Cần lấy được núi Vân Đỉnh vào tay trước đã”
“Em hiểu”
Lăng Thiên Thủy gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác: “Cậu Trịnh yên tâm, chỉ cần lấy được núi Vân Đỉnh, vậy thì những tổn thất của anh đều sẽ được bồi thường”
Nghe được lời này, khuôn mặt Trịnh Tuấn Khanh mới dịu lại không ít, dựa vào ghế lạnh nhạt nói: “Trong tay chúng ta có bao nhiêu tiền?”
“Thêm 35000 tiền đặt cọc nữa, tổng cộng có khoảng 105000 tỷ”
Lăng Thiên Thủy hơi thẳng người: “Số tiền này cũng đủ để lấy được núi Vân Đỉnh rồi, Đường Nhược Tuyết căn bản không thể chịu được nhát dao này đâu”
“Mấy dao kia của chúng ta đã chọc cho cô ta sứt đầu mẻ trán rồi”
“Tuy rằng không biết cô ta lấy được bảy trăm tỷ thông qua ai từ ngân hàng Bách Hóa, nhưng số tiền kia chỉ đủ thanh toán cho các nhà cung ứng, ngân hàng, nhân viên và tiền cọc bán đấu giá thôi”
“Trong tay cô ta không có nhiều tiền nữa đâu”
“Mà các chi nhánh công ty của Hi Phượng vẫn còn có tài chính, hôm nay nhiều nhất cô ta cũng chỉ sử dụng được 350 nghìn tỷ mà thôi”
“Chúng ta chỉ cần vượt qua con số này là có thể lấy được”
Cô ta báo cáo tình huống đã điều tra được cho Trịnh Tuấn Khanh: “Cho nên núi Vân Đỉnh không có gì phải lo lắng”
“Sau khi đấu giá xong, nhất định phải giết chết Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết”
Trịnh Tuấn Khanh lộ ra một tia hung ác: “Ban đầu chỉ cần 350 ngàn tỷ là có thể giải quyết được hai món đồ đấu giá rồi, vậy mà tôi đây lại phải trả thêm 700 ngàn tỷ, quá đáng giận”
Anh ta hận Diệp Phi đến tận xương tủy.
“Cậu Trịnh bớt giận”
Lăng Thiên Thủy nhẹ giọng nói nói, mọi chuyện chờ đấu giá xong r : “Theo như lời anh nói tiếp”
“Anh yên tâm, em đã sớm sắp xếp Sakai Yukiko đối phó với Diệp Phi rồi, anh ta không sống được mấy ngày nữa đâu”
Nghe được có người đối phó Diệp Phi, cảm xúc của Trịnh Tuấn Khanh tốt hơn không ít, sao đó lạnh nhạt hỏi: “Phía em sẽ chịu trách nhiệm tất cả tổn thất chứ?”
“Cậu Trịnh yên tâm, chỉ cần lấy được núi Vân Đỉnh, tất cả tổn thất đều sẽ được đền bù”
Lăng Thiên Thủy cười duyên một tiếng: “Kê Minh Thiên Hạ này coi như là quà thăm hỏi của Huyết Y Môn tặng cho ông cụ: Trịnh Tuấn Khanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
35 ngàn tỷ đối với anh ta sẽ không phải chuyện quá lớn với anh ta. nhưng cũng là môt con số đau đầu. hiên tai có người mua, đương nhiên không thể tốt hơn rồi.
Anh ta bỗng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, lần này tôi vất vả lắm mới tới được Nam Lăng, đại ca Thiên Lang bên phía em có phải nên tới gặp tôi một lát không?”
“Tôi hẹn anh ta nhiều lần như vậy, mà anh ta không một lần lộ mặt”
“Không, là từ trước tới nay tôi chưa từng thấy đại ca của các người.”
Giọng nói anh ta mang theo một tia chất vấn: “Bên em che giấu thân phận của anh ta là có ý gì? Là vì không tin tưởng tôi sao?”
Lăng Thiên Thủy nghe vậy thì mí mắt nhảy lên, sau đó cười ra tiếng: “Cậu Trịnh bớt giận, Thiên Lang không phải là không muốn gặp cậu Trịnh, chẳng qua anh ấy bị bệnh nặng nên rất khó gặp người khác”
“Bởi vì bệnh của anh ấy có tính lây lan rất cao nên em cũng chỉ có thể video call thôi”
“Nhưng Huyết Y Môn đang cố gắng hết sức chữa trị cho anh ấy, đến lúc sức khỏe anh ấy tốt hơn một chút, em nhất định sẽ mời anh ấy đến gặp cậu Trịnh”
Cô ta đang tỏ vẻ xin lỗi.
Lúc này, Lăng Thiên Thủy ngồi trở lại bên cạnh Trịnh Tuấn Khanh: “Em bị oán hận làm cho choáng váng đầu óc, nhất thời không hề nghĩ ra…”
Cho dù cô ta vẫn chưa rõ bí mật của Kê Minh Thiên Hạ, nhưng nếu tĩnh tâm nghĩ lại thì vẫn có thể hiểu được chuyện trong đó.
Ngọc thạch này có lẽ có ý nghĩa quan trọng với nhà họ Trịnh, nếu không Trịnh Tuấn Khanh sẽ không luống cuống như Vậy.
“Việc này không cần nói nữa, mọi chuyện chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc rồi nói”
Giọng nói Trịnh Tuấn Khanh lạnh nhạt: “Cần lấy được núi Vân Đỉnh vào tay trước đã”
“Em hiểu”
Lăng Thiên Thủy gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác: “Cậu Trịnh yên tâm, chỉ cần lấy được núi Vân Đỉnh, vậy thì những tổn thất của anh đều sẽ được bồi thường”
Nghe được lời này, khuôn mặt Trịnh Tuấn Khanh mới dịu lại không ít, dựa vào ghế lạnh nhạt nói: “Trong tay chúng ta có bao nhiêu tiền?”
“Thêm 35000 tiền đặt cọc nữa, tổng cộng có khoảng 105000 tỷ”
Lăng Thiên Thủy hơi thẳng người: “Số tiền này cũng đủ để lấy được núi Vân Đỉnh rồi, Đường Nhược Tuyết căn bản không thể chịu được nhát dao này đâu”
“Mấy dao kia của chúng ta đã chọc cho cô ta sứt đầu mẻ trán rồi”
“Tuy rằng không biết cô ta lấy được bảy trăm tỷ thông qua ai từ ngân hàng Bách Hóa, nhưng số tiền kia chỉ đủ thanh toán cho các nhà cung ứng, ngân hàng, nhân viên và tiền cọc bán đấu giá thôi”
“Trong tay cô ta không có nhiều tiền nữa đâu”
“Mà các chi nhánh công ty của Hi Phượng vẫn còn có tài chính, hôm nay nhiều nhất cô ta cũng chỉ sử dụng được 350 nghìn tỷ mà thôi”
“Chúng ta chỉ cần vượt qua con số này là có thể lấy được”
Cô ta báo cáo tình huống đã điều tra được cho Trịnh Tuấn Khanh: “Cho nên núi Vân Đỉnh không có gì phải lo lắng”
“Sau khi đấu giá xong, nhất định phải giết chết Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết”
Trịnh Tuấn Khanh lộ ra một tia hung ác: “Ban đầu chỉ cần 350 ngàn tỷ là có thể giải quyết được hai món đồ đấu giá rồi, vậy mà tôi đây lại phải trả thêm 700 ngàn tỷ, quá đáng giận”
Anh ta hận Diệp Phi đến tận xương tủy.
“Cậu Trịnh bớt giận”
Lăng Thiên Thủy nhẹ giọng nói nói, mọi chuyện chờ đấu giá xong r : “Theo như lời anh nói tiếp”
“Anh yên tâm, em đã sớm sắp xếp Sakai Yukiko đối phó với Diệp Phi rồi, anh ta không sống được mấy ngày nữa đâu”
Nghe được có người đối phó Diệp Phi, cảm xúc của Trịnh Tuấn Khanh tốt hơn không ít, sao đó lạnh nhạt hỏi: “Phía em sẽ chịu trách nhiệm tất cả tổn thất chứ?”
“Cậu Trịnh yên tâm, chỉ cần lấy được núi Vân Đỉnh, tất cả tổn thất đều sẽ được đền bù”
Lăng Thiên Thủy cười duyên một tiếng: “Kê Minh Thiên Hạ này coi như là quà thăm hỏi của Huyết Y Môn tặng cho ông cụ: Trịnh Tuấn Khanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
35 ngàn tỷ đối với anh ta sẽ không phải chuyện quá lớn với anh ta. nhưng cũng là môt con số đau đầu. hiên tai có người mua, đương nhiên không thể tốt hơn rồi.
Anh ta bỗng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, lần này tôi vất vả lắm mới tới được Nam Lăng, đại ca Thiên Lang bên phía em có phải nên tới gặp tôi một lát không?”
“Tôi hẹn anh ta nhiều lần như vậy, mà anh ta không một lần lộ mặt”
“Không, là từ trước tới nay tôi chưa từng thấy đại ca của các người.”
Giọng nói anh ta mang theo một tia chất vấn: “Bên em che giấu thân phận của anh ta là có ý gì? Là vì không tin tưởng tôi sao?”
Lăng Thiên Thủy nghe vậy thì mí mắt nhảy lên, sau đó cười ra tiếng: “Cậu Trịnh bớt giận, Thiên Lang không phải là không muốn gặp cậu Trịnh, chẳng qua anh ấy bị bệnh nặng nên rất khó gặp người khác”
“Bởi vì bệnh của anh ấy có tính lây lan rất cao nên em cũng chỉ có thể video call thôi”
“Nhưng Huyết Y Môn đang cố gắng hết sức chữa trị cho anh ấy, đến lúc sức khỏe anh ấy tốt hơn một chút, em nhất định sẽ mời anh ấy đến gặp cậu Trịnh”
Cô ta đang tỏ vẻ xin lỗi.
Bình luận facebook