-
Chương 27: Thần kì dược hoàn nhạ nhân đố
Đã nghĩ không ra thì Đoạn Vân quyết định không thèm nghĩ nữa, kêu Diệp Cô Thành đi theo, cùng Đoạn Vân đi thẳng vào Hoàng cung. Chỉ chốc lát sau, Đoạn Vân lên đến sân triều. Cả đám văn vũ bá quan đang cung kính đứng hầu hai bên, người ngồi trên ngôi vị Hoàng đế uy nghiêm chính là Tra Lí Hoàng đế Bệ Hạ.
"Thần Đoạn Vân tham kiến Hoàng đế Bệ Hạ, chúc Hoàng đế Bệ Hạ thân thể an khang, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Đoạn Vân đi đến trước bệ rồng, cúi chào Tra Lí bái một lễ, nhất thời không thể nghĩ ra được muốn bái kiến Hoàng đế thì phải nói cái gì, chợt nhớ mấy câu trong phim ảnh vội vàng phun ra mấy câu "vạn tuế" đã được điều chỉnh cho phù hợp với hoàn cảnh. Tra Lí vừa nghe xong, rất là cao hứng, cười ha hả nói: " Đoạn Vân, mấy chữ vạn tuế này nghe hơi lạ, bất quá bổn hoàng rất thích. Ha ha! Quả là đặc sắc!"
Đoạn Vân nghe vậy khẽ mỉm cười rồi cung kính nói: " Không dám ạ, đâu có gì đâu. Một vị vua hiền minh như Ngài đây, nói như thế nào cũng không quá đáng, Ngài tựa như một vì sao sáng ngời, không, là mặt trời chiếu sáng nơi nơi trên Thiên Long quốc, dẫn dắt con dân Thiên Long không ngừng phát triển. Chỉ cần có Ngài, đã là giang sơn chi phúc, dân chúng chi lộc rồi!" Đoạn Vân nói xong, hắn thấy quả là những lời nịnh hót của giới phong kiến thật ghê tởm, bao nhiêu đồ ăn trong bao tử cứ sôi lên òng ọc, muốn ói ra bằng sạch.
"Thôi, Đoạn Vân ái khanh, ngươi không cần dùng những lời này để tâng bốc bổn Hoàng nữa, nói nhiều quá bổn Hoàng mắc cỡ đó. Hôm nay ta truyền ngươi tiến cung, chủ yếu là vì hôm nay có một người dâng lên một bản tố cáo ngươi." Tra Lí cười cười, nói vào chính sự.
"Có người tố cáo ta? Có chuyện gì thế? Dường như ta không hề phạm pháp mà! Sao lại có người tố cáo ta nhỉ?" Đoạn Vân càng nghĩ càng nghi hoặc, mình trước đến nay dường như chưa hề đắc tội với người nào mà!
Lúc này, đế quốc Tả tướng đứng dậy, hướng về Tra Lí cung kính nói: " Bệ hạ, Đoạn Vân Tế tự mấy ngày nay có thể nói là rất tuân thủ pháp luật, hơn nữa hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Bệ Hạ. Phẩm hạnh của hắn được rất nhiều người tán dương, do đó thần khẩn xin Bệ Hạ đừng tin mấy lời bịa đặt của bọn tiểu nhân."
Đoạn Vân nhìn qua tỏ vẻ rất cảm kích Tả tướng Khoa Lí Lôn, chỉ thấy hắn đang rất tức giận trừng mắt nhìn Hữu tướng Bố Khoa Duy Kì. Nguyên lai là lão thất phu Bố Khoa Duy Kì đứng ở sau lưng phỉ báng ta, ngươi dám tố cáo ta như vậy hả? Mà ta dường như không hề gây sự chòng ghẹo gì với ngươi mà! Ngươi coi bộ rảnh rỗi quá hết chuỵên làm rồi phải không!
Kỳ thật Đoạn Vân không biết nguyên nhân sâu xa là đối với những người khác, Đoạn Vân là đệ tử của Phổ Hi Kim, là người cùng phe với Tả tướng Khoa Lí Lôn. Hơn nữa Bố Khoa Duy Kì phát hiện ra Đoạn Vân là một người rất không đơn giản, do đó đã nghĩ đến việc chèn ép, tiêu diệt bớt một ít phe cánh của Tả tướng.
Thấy Tả tướng nói đỡ cho Đoạn Vân, Hữu tướng Bố Khoa Duy Kì đứng dậy nói luôn: " Tả tướng đại nhân nói vậy là phỉ báng ta hay sao? Ta thân là đế quốc Hữu tướng đâu cần phải hạ thấp thân phận mình mà đi phỉ báng một Tế tự nhỏ nhoi vừa mới thượng cung?"
"Chuyện này chỉ có Bố Khoa Duy Kì ngươi biết thôi, hừ!" Khoa Lí Lôn nãy giờ vẫn lấy một thái độ khiêu khích với Hữu tướng, vừa nghe hắn nói như vậy lập tức xổ lại ngay.
Lúc này, Đoạn Vân mở miệng khuyên: " Hai vị đại nhân không cần vì Đoạn Vân mà làm tổn thương hòa khí, hòa khí sanh tài mà!" Dừng một chút, Đoạn Vân hỏi Bố Khoa Duy Kì: " Xin hỏi Hữu tướng đại nhân, chẳng biết hạ quan phạm lỗi ở đâu?"
"Ngươi sử dụng đại lượng Thú Nhân võ sĩ, phạm vào tội tư thông ngoại địch!" Bố Khoa Duy Kì nói rất nghiêm túc.
Tra Lí lúc này nhìn về phía Đoạn Vân, Đoạn Vân nhìn vào ánh mắt của Tra Lí, trong lòng phát rùng mình! Chẳng lẽ là phạm pháp thật sao? Vì vậy hắn vội vàng giải thích: "À, là việc này? Chẳng lẽ dùng vài Thú Nhân làm hộ vệ cũng là tư thông ngoại địch?" Đoạn Vân cảm thấy rất kỳ quái, cái này cũng tính là tư thông ngoại địch sao? Vậy thì phải làm sao mới được chứ? Text được lấy tại truyenfull.vn
"Đúng thế! Hơn nữa theo ta được biết đại bộ phận thành viên gia tộc các ngươi đều là dị tộc! Ngươi lại còn không ưu tiên cho Hoàng thất, trong tay có đại lượng thuốc chữa thương lại không báo cáo (?!). Lại còn có người thấy ngươi từng quấy rối tình dục Công chúa nữa…" Bố Khoa Duy Kì một lèo liệt kê mấy tội trạng lớn của Đoạn Vân, ngay cả chuyện hắn "quấy rối" Công chúa cũng dám nói ra.
Đoạn Vân càng nghe càng căm tức, người kia có phải là ăn lộn thuốc không vậy, ta trước nay không hề đắc tội với hắn mà. Chẳng lẽ hắn nhàn cư vi bất thiện, muốn tìm phiền toái cho vui?
Nén lửa giận trong lòng, Đoạn Vân nói: " Thứ nhất, Thú Nhân võ sĩ của Đoạn Vân gia tộc là do ta mua từ chợ nô lệ về, ta dám nói các vị đại nhân ở đây đều dùng Thú Nhân làm nô lệ! Ta muốn hỏi các vị đại nhân ở đây, mua nô lệ có tính là phạm pháp không?"
Nói xong Đoạn Vân liếc mắt về bốn phía tìm sự ủng hộ. Rất nhiều các vị đại thần xì xào trao đổi, cho rằng chuyện này rất hợp lý!
"Thứ hai, ngươi nói là trong tay ta có rất nhiều thánh dược chữa thương mà không giao ra, đầu tiên ta muốn nói đây là thuốc của ta, không phải của Bố Khoa Duy Kì Hữu tướng đại nhân đâu. Gia đình Hữu tướng đại nhân cũng có rất nhiều kim tệ và vô số sản nghiệp, sao Ngài không giao hết cho quốc gia đi mà lại bắt ta phải trao ra dược hoàn? Quả là không công bằng! Đoạn Vân ta là một Tế tự, việc chế tác mấy viên thuốc mốc đem ra ngoài bán, đó là sinh tồn chi đạo. Mỗi một khoản thu nhập của Đoạn Vân ta đều nộp thuế đầy đủ cả. Mặt khác việc bán thuốc cũng là để phục vụ cho dân chúng. Hơn nữa, ta bán thuốc ở trong nội địa Thiên Long quốc, người được lợi ích chủ yếu là nhân dân của Thiên Long chúng ta, ai dám nói là Đoạn Vân chỉ vì tư lợi! Mà nói cho cùng, cho dù vì tư lợi cũng không có phạm vào pháp luật của đế quốc. Thêm nữa, ngươi nói ta quấy rối Công chúa, ngươi có chứng cớ không? Ngươi nếu không thể đưa ra chứng cớ, hừ! Đoạn Vân ta mặc dù chỉ là một Tế tự nho nhỏ, ngươi lại là một Hữu tướng đại nhân quyền cao chức trọng, nhưng trước bệ rồng ngươi cũng không thể đặt điều vu khống ta!" Càng nói Đoạn Vân càng cao giọng lên, làm Hữu tướng sợ bắn người.
"Ngươi! Ngươi...! Muốn chứng cớ phải không? Chẳng lẽ cả ngày ngươi và Công chúa chơi chung với nhau còn không phải là chứng cớ! Bệ Hạ, cho dù những lời thần nói vừa rồi không đủ định tội Đoạn Vân, nhưng Đoạn Vân vừa rồi lại dám lớn giọng trên triều, vậy là hắn coi rẻ triều thần và Hoàng đế Bệ Hạ rồi, đúng không?" Bố Khoa Duy Kì lúc đầu tưởng rằng mình đã nắm được thóp của Đoạn Vân tiểu tử này, nhưng hắn không biết rằng, tên Đoạn Vân thuần túy là một người điếc không sợ súng, ngay cả trên triều mà cũng dám đứng cãi xoen xoét.
Đoạn Vân cười cười, nói: " Gặp gỡ với Công chúa, cười nói chút đỉnh mà cũng cho là quấy rối Công chúa, vậy không biết từ nãy tới giờ ngươi đứng giữa triều đường lấy không nói có, khinh miệt Bá tước của đế quốc có tính là coi rẻ Hoàng thất và Bệ Hạ không?"
"Ngươi...! Ngươi đây mới là lấy không nói có!"
"Nãy giờ ngươi bịa ra đủ chuyện để hành tội ta chẳng lẽ toàn là chuyện có thật sao?"
Tra Lí vỗ long y giận dữ đứng phắt lên: " Đủ rồi, chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Bố Khoa Duy Kì, ta mặc dù chẳng biết ngươi vì sao lại muốn bôi bác đại trung thần của bổn Hoàng, nhưng lời nói của ngươi làm cho bổn Hoàng rất không hài lòng. Do đó, bổn Hoàng hôm nay phải trừng phạt ngươi. Ta phạt ngươi một năm bổng lộc, cũng buộc ngươi đình chức nửa tháng, ở nhà mà suy nghĩ đi. Coi như bị phạt cảnh cáo a! Sau này còn dám bịa chuyện, còn tìm cách nói xấu đại thần, thì hãy cẩn thận cái đầu của nhà ngươi đấy! Lui mau! Đoạn Vân, ngươi theo ta đến đây!"
Nghe Tra Lí nói, Đoạn Vân cảm thấy rất nghi hoặc. Hoàng đế đâu cần phải phản ứng mạnh như vậy chứ! Có cần phải như vậy không? Làm như Đoạn Vân ta với ngươi là bà con thân thiết vậy, còn bày ra bộ dáng rất tín nhiệm ta nữa chứ? Chẳng lẽ Tra Lí ngu ngốc đến ngay cả đạo lý đơn giản là duy trì sự cân bằng giữa các đại thần trong triều mà cũng không biết? Hẳn là có âm mưu đen tối gì đây!
Đoạn Vân nghĩ mãi cũng nghĩ không ra Tra Lí cuối cùng đang giở thủ đoạn gì, vì vậy cứ nhắm mắt đưa chân theo sau Tra Lí đi về nội đường!
"Thần Đoạn Vân tham kiến Hoàng đế Bệ Hạ, chúc Hoàng đế Bệ Hạ thân thể an khang, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Đoạn Vân đi đến trước bệ rồng, cúi chào Tra Lí bái một lễ, nhất thời không thể nghĩ ra được muốn bái kiến Hoàng đế thì phải nói cái gì, chợt nhớ mấy câu trong phim ảnh vội vàng phun ra mấy câu "vạn tuế" đã được điều chỉnh cho phù hợp với hoàn cảnh. Tra Lí vừa nghe xong, rất là cao hứng, cười ha hả nói: " Đoạn Vân, mấy chữ vạn tuế này nghe hơi lạ, bất quá bổn hoàng rất thích. Ha ha! Quả là đặc sắc!"
Đoạn Vân nghe vậy khẽ mỉm cười rồi cung kính nói: " Không dám ạ, đâu có gì đâu. Một vị vua hiền minh như Ngài đây, nói như thế nào cũng không quá đáng, Ngài tựa như một vì sao sáng ngời, không, là mặt trời chiếu sáng nơi nơi trên Thiên Long quốc, dẫn dắt con dân Thiên Long không ngừng phát triển. Chỉ cần có Ngài, đã là giang sơn chi phúc, dân chúng chi lộc rồi!" Đoạn Vân nói xong, hắn thấy quả là những lời nịnh hót của giới phong kiến thật ghê tởm, bao nhiêu đồ ăn trong bao tử cứ sôi lên òng ọc, muốn ói ra bằng sạch.
"Thôi, Đoạn Vân ái khanh, ngươi không cần dùng những lời này để tâng bốc bổn Hoàng nữa, nói nhiều quá bổn Hoàng mắc cỡ đó. Hôm nay ta truyền ngươi tiến cung, chủ yếu là vì hôm nay có một người dâng lên một bản tố cáo ngươi." Tra Lí cười cười, nói vào chính sự.
"Có người tố cáo ta? Có chuyện gì thế? Dường như ta không hề phạm pháp mà! Sao lại có người tố cáo ta nhỉ?" Đoạn Vân càng nghĩ càng nghi hoặc, mình trước đến nay dường như chưa hề đắc tội với người nào mà!
Lúc này, đế quốc Tả tướng đứng dậy, hướng về Tra Lí cung kính nói: " Bệ hạ, Đoạn Vân Tế tự mấy ngày nay có thể nói là rất tuân thủ pháp luật, hơn nữa hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Bệ Hạ. Phẩm hạnh của hắn được rất nhiều người tán dương, do đó thần khẩn xin Bệ Hạ đừng tin mấy lời bịa đặt của bọn tiểu nhân."
Đoạn Vân nhìn qua tỏ vẻ rất cảm kích Tả tướng Khoa Lí Lôn, chỉ thấy hắn đang rất tức giận trừng mắt nhìn Hữu tướng Bố Khoa Duy Kì. Nguyên lai là lão thất phu Bố Khoa Duy Kì đứng ở sau lưng phỉ báng ta, ngươi dám tố cáo ta như vậy hả? Mà ta dường như không hề gây sự chòng ghẹo gì với ngươi mà! Ngươi coi bộ rảnh rỗi quá hết chuỵên làm rồi phải không!
Kỳ thật Đoạn Vân không biết nguyên nhân sâu xa là đối với những người khác, Đoạn Vân là đệ tử của Phổ Hi Kim, là người cùng phe với Tả tướng Khoa Lí Lôn. Hơn nữa Bố Khoa Duy Kì phát hiện ra Đoạn Vân là một người rất không đơn giản, do đó đã nghĩ đến việc chèn ép, tiêu diệt bớt một ít phe cánh của Tả tướng.
Thấy Tả tướng nói đỡ cho Đoạn Vân, Hữu tướng Bố Khoa Duy Kì đứng dậy nói luôn: " Tả tướng đại nhân nói vậy là phỉ báng ta hay sao? Ta thân là đế quốc Hữu tướng đâu cần phải hạ thấp thân phận mình mà đi phỉ báng một Tế tự nhỏ nhoi vừa mới thượng cung?"
"Chuyện này chỉ có Bố Khoa Duy Kì ngươi biết thôi, hừ!" Khoa Lí Lôn nãy giờ vẫn lấy một thái độ khiêu khích với Hữu tướng, vừa nghe hắn nói như vậy lập tức xổ lại ngay.
Lúc này, Đoạn Vân mở miệng khuyên: " Hai vị đại nhân không cần vì Đoạn Vân mà làm tổn thương hòa khí, hòa khí sanh tài mà!" Dừng một chút, Đoạn Vân hỏi Bố Khoa Duy Kì: " Xin hỏi Hữu tướng đại nhân, chẳng biết hạ quan phạm lỗi ở đâu?"
"Ngươi sử dụng đại lượng Thú Nhân võ sĩ, phạm vào tội tư thông ngoại địch!" Bố Khoa Duy Kì nói rất nghiêm túc.
Tra Lí lúc này nhìn về phía Đoạn Vân, Đoạn Vân nhìn vào ánh mắt của Tra Lí, trong lòng phát rùng mình! Chẳng lẽ là phạm pháp thật sao? Vì vậy hắn vội vàng giải thích: "À, là việc này? Chẳng lẽ dùng vài Thú Nhân làm hộ vệ cũng là tư thông ngoại địch?" Đoạn Vân cảm thấy rất kỳ quái, cái này cũng tính là tư thông ngoại địch sao? Vậy thì phải làm sao mới được chứ? Text được lấy tại truyenfull.vn
"Đúng thế! Hơn nữa theo ta được biết đại bộ phận thành viên gia tộc các ngươi đều là dị tộc! Ngươi lại còn không ưu tiên cho Hoàng thất, trong tay có đại lượng thuốc chữa thương lại không báo cáo (?!). Lại còn có người thấy ngươi từng quấy rối tình dục Công chúa nữa…" Bố Khoa Duy Kì một lèo liệt kê mấy tội trạng lớn của Đoạn Vân, ngay cả chuyện hắn "quấy rối" Công chúa cũng dám nói ra.
Đoạn Vân càng nghe càng căm tức, người kia có phải là ăn lộn thuốc không vậy, ta trước nay không hề đắc tội với hắn mà. Chẳng lẽ hắn nhàn cư vi bất thiện, muốn tìm phiền toái cho vui?
Nén lửa giận trong lòng, Đoạn Vân nói: " Thứ nhất, Thú Nhân võ sĩ của Đoạn Vân gia tộc là do ta mua từ chợ nô lệ về, ta dám nói các vị đại nhân ở đây đều dùng Thú Nhân làm nô lệ! Ta muốn hỏi các vị đại nhân ở đây, mua nô lệ có tính là phạm pháp không?"
Nói xong Đoạn Vân liếc mắt về bốn phía tìm sự ủng hộ. Rất nhiều các vị đại thần xì xào trao đổi, cho rằng chuyện này rất hợp lý!
"Thứ hai, ngươi nói là trong tay ta có rất nhiều thánh dược chữa thương mà không giao ra, đầu tiên ta muốn nói đây là thuốc của ta, không phải của Bố Khoa Duy Kì Hữu tướng đại nhân đâu. Gia đình Hữu tướng đại nhân cũng có rất nhiều kim tệ và vô số sản nghiệp, sao Ngài không giao hết cho quốc gia đi mà lại bắt ta phải trao ra dược hoàn? Quả là không công bằng! Đoạn Vân ta là một Tế tự, việc chế tác mấy viên thuốc mốc đem ra ngoài bán, đó là sinh tồn chi đạo. Mỗi một khoản thu nhập của Đoạn Vân ta đều nộp thuế đầy đủ cả. Mặt khác việc bán thuốc cũng là để phục vụ cho dân chúng. Hơn nữa, ta bán thuốc ở trong nội địa Thiên Long quốc, người được lợi ích chủ yếu là nhân dân của Thiên Long chúng ta, ai dám nói là Đoạn Vân chỉ vì tư lợi! Mà nói cho cùng, cho dù vì tư lợi cũng không có phạm vào pháp luật của đế quốc. Thêm nữa, ngươi nói ta quấy rối Công chúa, ngươi có chứng cớ không? Ngươi nếu không thể đưa ra chứng cớ, hừ! Đoạn Vân ta mặc dù chỉ là một Tế tự nho nhỏ, ngươi lại là một Hữu tướng đại nhân quyền cao chức trọng, nhưng trước bệ rồng ngươi cũng không thể đặt điều vu khống ta!" Càng nói Đoạn Vân càng cao giọng lên, làm Hữu tướng sợ bắn người.
"Ngươi! Ngươi...! Muốn chứng cớ phải không? Chẳng lẽ cả ngày ngươi và Công chúa chơi chung với nhau còn không phải là chứng cớ! Bệ Hạ, cho dù những lời thần nói vừa rồi không đủ định tội Đoạn Vân, nhưng Đoạn Vân vừa rồi lại dám lớn giọng trên triều, vậy là hắn coi rẻ triều thần và Hoàng đế Bệ Hạ rồi, đúng không?" Bố Khoa Duy Kì lúc đầu tưởng rằng mình đã nắm được thóp của Đoạn Vân tiểu tử này, nhưng hắn không biết rằng, tên Đoạn Vân thuần túy là một người điếc không sợ súng, ngay cả trên triều mà cũng dám đứng cãi xoen xoét.
Đoạn Vân cười cười, nói: " Gặp gỡ với Công chúa, cười nói chút đỉnh mà cũng cho là quấy rối Công chúa, vậy không biết từ nãy tới giờ ngươi đứng giữa triều đường lấy không nói có, khinh miệt Bá tước của đế quốc có tính là coi rẻ Hoàng thất và Bệ Hạ không?"
"Ngươi...! Ngươi đây mới là lấy không nói có!"
"Nãy giờ ngươi bịa ra đủ chuyện để hành tội ta chẳng lẽ toàn là chuyện có thật sao?"
Tra Lí vỗ long y giận dữ đứng phắt lên: " Đủ rồi, chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Bố Khoa Duy Kì, ta mặc dù chẳng biết ngươi vì sao lại muốn bôi bác đại trung thần của bổn Hoàng, nhưng lời nói của ngươi làm cho bổn Hoàng rất không hài lòng. Do đó, bổn Hoàng hôm nay phải trừng phạt ngươi. Ta phạt ngươi một năm bổng lộc, cũng buộc ngươi đình chức nửa tháng, ở nhà mà suy nghĩ đi. Coi như bị phạt cảnh cáo a! Sau này còn dám bịa chuyện, còn tìm cách nói xấu đại thần, thì hãy cẩn thận cái đầu của nhà ngươi đấy! Lui mau! Đoạn Vân, ngươi theo ta đến đây!"
Nghe Tra Lí nói, Đoạn Vân cảm thấy rất nghi hoặc. Hoàng đế đâu cần phải phản ứng mạnh như vậy chứ! Có cần phải như vậy không? Làm như Đoạn Vân ta với ngươi là bà con thân thiết vậy, còn bày ra bộ dáng rất tín nhiệm ta nữa chứ? Chẳng lẽ Tra Lí ngu ngốc đến ngay cả đạo lý đơn giản là duy trì sự cân bằng giữa các đại thần trong triều mà cũng không biết? Hẳn là có âm mưu đen tối gì đây!
Đoạn Vân nghĩ mãi cũng nghĩ không ra Tra Lí cuối cùng đang giở thủ đoạn gì, vì vậy cứ nhắm mắt đưa chân theo sau Tra Lí đi về nội đường!
Bình luận facebook