-
Chương 68: Thiên Lí Tiêu Diêu Danh Lợi Thu
Hôm nay đã là ngày ba mươi kể từ khi Đoạn Vân rời Thiên Long thành. Bọn họ đã sắp sửa tiến vào cảnh nội A Nhĩ Ti Tư.
Trong khoảng thời gian này, đoàn người Đoạn Vân hành quân với một tốc độ rất khác thường. Nói bọn họ tốc độ khác thường, không phải là nói về tốc độ bọn họ rất nhanh! Mà phải nói là ngược lại, ba mươi ngày này hành trình của bọn họ chỉ bằng được một nửa người bình thường. Về phần tại sao lại đi với tốc độ rùa bò như thế? Cái đó phải hỏi Đoạn Vân mới biết. Theo thuyết pháp của Đoạn Vân thị: chúng ta là một đội ngũ chính nghĩa, còn Đoạn Vân ta là thánh tế tự truyền kỳ mới nổi ở đại lục, cũng là đại tế ti của thần điện. Chúng ta lần này hành quân, không phải đào vong, mà là phát dương quang huy của thần điện! Ta muốn những nơi ta đi qua không còn có bệnh tật!
Kỳ thật Đoạn Vân sở dĩ cho hành quân thong thả, hắn thật sự có vài mục đích tư lợi, chứ kiếm cả ngày cũng chẳng mò ra được cái thứ cao thượng đó trong đầu hắn. Một là để tạo thêm danh khí mình và kiếm chút tiền còm; Đoạn Vân mỗi khi đến một tòa thành thị hơi lớn một chút, thì lưu lại vài ngày ở thành chủ phủ, cũng ra tay chữa bệnh cứu người khắp nơi. Để tránh phiền toái, Đoạn Vân nhất định phải chỉ những bệnh nhân mà các tế tự khác không trị được mới có tư cách tìm đến mình xin trị liệu! Dùng cách của Đoạn Vân nói là: người khác trị không hết bệnh cho ngươi, vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi có thể tới tìm ta, ta nếu cũng không trị hết, vậy phải chúc mừng ngươi một lần nữa, bởi vì ngươi trở thành một người đặc biệt trong số hơn một tỷ người, tên của ngươi sẽ vĩnh viễn truyền lưu trong lịch sử tế tự. Đương nhiên, muốn xem bệnh tự nhiên là phải trả tiền. Còn phương thức Đoạn Vân kiếm tiền một lần nữa làm cho những người đến xem bệnh đều phải giật mình khâm phục! Bởi vì cam kết của Đoạn Vân là: bất luận ai chịu được đến đâu thì trả tiền đến đó phần còn lại ta trả cho ngươi. Bất quá phần phí chữa bệnh của Đoạn Vân cũng làm cho khối kẻ có tiền kêu cha khóc mẹ. Bởi vì khi Đoạn Vân xem bệnh cho người, hắn tự định đọat số phí chữa bênh tùy vào trường hợp. Căn bệnh như nhau, người nghèo chỉ cần đưa vài ngân tệ là được rồi, còn hắn lại lột của người có tiền mấy vạn kim tệ thậm chí hơn mười vạn. Lần thu phí cao nhất của Đoạn Vân đạt tới mức năm trăm vạn! Do đó người có tiền đặt cho Đoạn Vân cái ngoại hiệu ' quý tộc hấp huyết quỷ'. Bất quá cho dù như thế, vẫn có vô số người có tiền lũ lượt tìm đến Đoạn Vân chữa bệnh. Tại sao vậy? Vì theo như tình hình trước mắt, chưa hề có một căn bệnh nào mà Đoạn Vân trị không hết cả! Nhưng cũng có không ít cố ý tới để lấy lòng Đoạn Vân, dù sao bên người Đoạn Vân có đi theo hai vị công chúa. Trong mắt họ, Đoạn Vân rất có thể sẽ là quốc chủ tương lai của Thiên Long đế quốc. Bởi vì trước nay trong lịch sử đại lục chưa hề có một đế quốc nào mà đồng thời đem hai công chúa gả cho một người cả, hơn nữa người này cũng không phải là hoàng tử của Thiên Long Đế Quốc. Bất quá chẳng ai ngờ là, Đoạn Vân kia bây giờ đã là một tên phản quốc của Thiên Long. Chiếu thư công cáo về tội hành của Đoạn Vân chỉ được phát ra sau khi Đoạn Vân đã bước vào A Nhĩ Ti Tư, sẽ được truyền tới mọi ngõ ngách của đại lục! Sau này quả là có không ít quý tộc dở khóc dở mếu! Bất quá chuyện này sẽ nói sau.
Một đường tiến tới, thanh danh Đoạn Vân trên đại lục càng ngày càng vang dội, những truyền kỳ về tế tự được mọi người truyền đi càng ly kỳ hơn nữa! Còn số tiền mà Đoạn Vân kiếm được dọc đường đi cũng đủ để làm hắn đang ngủ cũng sướng quá mà choàng tỉnh dậy- số tiền đã đột phá một ức kim tệ.
Mục đích thứ hai làm Đoạn Vân thong thả hành quân là để luyện binh. Hơn bảy ngàn tướng sĩ Nanh Sói, mỗi ngày vừa hành quân vừa huấn luyện không ngừng. Hơn nữa Đoạn Vân còn thường xuyên giao cho họ vài nhiệm vụ truy quét thổ phỉ. Nanh Sói hôm nay đã là một chi bộ đội dã chiến có thực lực phi thường cường hãn. Dọc theo đường đi, bọn họ độc lập tác chiến, liên tục tiêu diệt hết đám sơn tặc, đến ngay cả băng cướp Sáp Huyết nổi tiếng kiêu ngạo vài chục năm ở Thiên Long quốc mà dưới sự công kích thần kỳ của sư Nanh Sói cũng phải nuốt hận mà xuống tuyền đài. Thực lực của những binh lính Nanh Sói cũng được đề cao không ít. Trải qua gần ba mươi ngày liên tục không ngừng thông qua những đợt huấn luyện đặc biệt, toàn bộ đã có đột phá. Có không ít người được đề cao đến hai cấp. Hôm nay bát cấp đại kiếm sư đã có gần trăm, thất cấp Cao Cấp Kiếm Sư thì có hai ngàn, những người khác cơ bản đều là lục cấp Trung Cấp Kiếm Sư. Sở dĩ có tiến bộ lớn như vậy là vì không chỉ nhờ vào phương pháp huấn luyện của bộ đội đặc chủng do Đoạn Vân truyền thụ, mà cũng nhờ vào bọn họ không ngừng cọ xát chiến đấu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đoạn Vân đưa ra chỉ thị cho Nanh Sói là: chỉ có không ngừng thực chiến mới có thể không ngừng tiến bộ, nếu chỉ đóng cửa với nhau thì có luyện đến đâu cũng không thể sinh ra quân nhân săt máu chính thức được! Những lời này của Đoạn Vân được toàn sư Nanh Sói chép vào trong chương trình huấn luyện. Hơn nữa mấy trăm năm sau, những lời này xuất hiện trong mỗi một quyển sách giáo khoa quân sự.
Về phần một trăm hai mươi Thú Nhân hộ vệ của Đoạn Vân lại càng không phải nói nữa. Vì trong lần đầu tiên Đoạn Vân phát Tẩy Tủy Đan cho họ đã hứa hẹn, ai có thể có đột phá một lần nữa sẽ được thưởng thêm một viên Tẩy Tủy Đan. Còn một trăm hai mươi Thú Nhân cũng thật sự là một lũ trâu bò, bọn họ ai cũng đã được đề cao một giai. Sau đó một thời gian, nhờ có tác dụng của những viên Tẩy Tủy Đan của hắn, Đoạn Vân đã sở hữu trong tay một đội kiếm thánh hộ vệ không ai có thể sánh được trên toàn đại lục, hơn nữa lại là một trăm hai mươi Thú Nhân kiếm thánh. Để đảm bảo cho đội quân này có được sự phối hợp tác chiến tốt nhất, Đoạn Vân ban ra một mệnh lệnh cực kỳ vô nhân tính: ai có thực lực yếu thì sẽ bị những người khác đánh, hơn nữa còn bị đánh rất đau! Về phần tại sao lại đẻ ra cái chính sách quái đản như vậy, thì thật ra Đoạn Vân muốn san bằng những chênh lệch giữa bọn họ, buộc những người có thực lực hơi yếu hơn phải nỗi lực vượt lên cố đuổi kịp đồng đội. Nhờ có sự kích thích của Đoạn Vân như vậy, mấy tên gia hỏa có thực lực hơi yếu một chút trong thời gian rất nhanh đã đuổi kịp mọi người. Bất quá chênh lệch vẫn cứ tồn tại như trước, nhưng không rõ ràng lắm thôi. Thấy Thú Nhân hộ vệ áp dụng hiệu quả như vậy, sau đó Đoạn Vân lại áp dụng luôn cả phương pháp này vào Nanh Sói sư đoàn. Mục đích đơn giản là để cho quân đội được đồng đều và hợp đồng tốt. Dù sao nguyên tắc lớn nhất của quân đội chính là phối hợp với nhau, có nhiều người thực lực mạnh nhưng lởm khởm cũng không có tác dụng gì lớn
Dọc theo đường đi, Đoạn Vân còn tranh thủ thu hoạch rất nhiều dược tài, là nguồn bổ sung rất phong phú cho kho thuốc của hắn! Đoạn Vân đi đến đâu là bán thuốc dạo tới đó. Đương nhiên, đại bộ phận là 'Kim Thương Bất Khuất', còn có một ít giải độc hoàn. Đoạn Vân đặc biệt không hề bán lấy một viên hoàn dương đan nào!
Về phần tại sao Tiểu Bạch không bị Tạp Lỗ khám phá ra thân phận Long Tộc của nó, Đoạn Vân có hỏi bọn Phì Tử. Bọn họ nói gần đây họ cũng không nhìn ra Tiểu Bạch có phải là Long Tộc hay không nữa, nhìn kỹ lắm chỉ thấy chút long khí phảng phất thôi. Về phần tại sao lại như vậy? Đoạn Vân sau khi kiểm kê tính ra tiểu tử này đã xơi tái của mình bao nhiêu Tẩy Tủy Đan thì không còn nghi hoặc nữa! Tiểu Bạch tiền tiền hậu hậu phục dụng không dưới ba mươi viên Tẩy Tủy Đan! Chỉ có điều, Đoạn Vân vẫn rất hoài nghi về thực lực của Tiểu Bạch. Nếu nói nó không có một chút thực lực nào, vậy bao nhiêu năng lượng từ Tẩy Tủy Đan chạy đi đâu hết cả đây? Nhưng hình dáng Tiểu Bạch bình thường vẫn rất yếu đuối cỡ gió nhẹ cũng thổi bay mất, lại không giống như đang ngụy trang gì cả. Điều này làm Đoạn Vân nghĩ trăm đường, vỡ cả đầu ra cũng không có cách nào giải thích được!
"Sư trưởng, phía trước là Bao Đầu Sơn rồi, qua quả núi này, chúng ta sẽ tiến vào cảnh nội của A Nhĩ Ti Tư. Nghe binh lính ngoài biên cương nói, nơi này vốn chỉ toàn phường trộm vặt, thực lực sơn tặc nơi này vốn rất bình thường, chỉ nhờ chiếm lợi thế địa hình mới có thể cầm cự với binh lính địa phương. Bất quá, nghe nói một tháng trước sơn tặc đột nhiên từ ba ngàn tăng vọt lên tới ba vạn. Hơn nữa căn cứ vào lời kể của bọn binh lính đã từng giao thủ với chúng, bọn họ rất có thể là binh lính chính quy! Hơn nữa bọn họ còn nói thủ lĩnh của bọn là nữ nhân!" Phó sư trưởng Hi La bẩm báo về tình huống trước mặt cho Đoạn Vân.
"Sao? Còn có nữ sơn tặc! Lạ nhỉ! Không biết có phải là mỹ nữ không?" Đoạn Vân hỏi một câu chẳng ăn nhập gì cả, một nữ sơn tặc lại bị hắn đem ra so sánh với mỹ nữ. Bất quá kỳ thật cũng không thể trách hắn, dù sao đó là những lầm lẫn của phim hiện đại trên TV. Bởi vì cơ hồ tất cả phim trên TV thì nữ sơn tặc đều bị nhất định phải là mỹ nữ! Đoạn Vân nghĩ như vậy cũng không có gì sai. Hơn nữa lần này hắn cũng đoán đúng, nữ sơn tặc kia đích thực là một mỹ nữ, hơn nữa là một đại mỹ nữ!
"Tướng quân, chúng ta có cần xuất binh tiêu diệt bọn chúng không!" Hi La quay sang xin lệnh chiến đấu.
Đoạn Vân ngẫm nghĩ, cười nói: " Ta nghĩ bọn họ có thể đã chuẩn bị mai phục phía trước trong khi ta đang phát phóng Tẩy Tủy Đan lúc nãy, bây giờ chỉ chờ chúng ta đi qua là tấn công thôi! Nếu tiến thẳng vào đó thì chẳng khác gì khẩu đại vãng lí toản (tự chui đầu vào rọ), làm vậy thì dường như hơi bị ngu! Hơn nữa bọn họ có binh lực tới ba vạn. Chúng ta kéo bừa lên mặc dù không sợ thương vong, nhưng các ngươi không thể mỗi lần đánh là một lần ngạnh chiến, các ngươi đã được học rất nhiều về cách làm sao lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh. Ngạnh chiến chỉ áp dụng khi nắm chắc mới đánh. Truyền lệnh của ta, trước hết phái ra một đội trinh sát điều tra xem động tĩnh và vị trí cụ thể của địch nhân. Sau đó căn cứ vào địa hình cụ thể mới bố trí phương pháp tác chiến tương ứng, phái ra năm trăm tinh anh bí mật xuất động, dùng mọi biện pháp nắm cho được những hành động của quân địch. Lần này mục đích của chúng ta là hoạt tróc đầu não của bọn họ. Nhớ kỹ, chiêu này tên là cầm tặc tiên cầm vương! Trong chiến tranh, chỉ cần phá được trung tâm chỉ huy, địch nhân sẽ không công tự phá. Nhớ kỹ, mấu chốt là tốc độ! Ngàn vạn lần không được đả thảo kinh xà! Chỉ cần bắt được đầu não của bọn họ, bọn họ sẽ tự đầu hàng! Cho dù không đầu hàng thì sĩ khí cũng rơi xuống mức thấp nhất! Ba vạn con mèo nhỏ đó có thể sẽ phải biến thành mèo mù cả lũ!"
"Tuân lệnh!" Hi La lĩnh lệnh đi ngay!
Trong khoảng thời gian này, đoàn người Đoạn Vân hành quân với một tốc độ rất khác thường. Nói bọn họ tốc độ khác thường, không phải là nói về tốc độ bọn họ rất nhanh! Mà phải nói là ngược lại, ba mươi ngày này hành trình của bọn họ chỉ bằng được một nửa người bình thường. Về phần tại sao lại đi với tốc độ rùa bò như thế? Cái đó phải hỏi Đoạn Vân mới biết. Theo thuyết pháp của Đoạn Vân thị: chúng ta là một đội ngũ chính nghĩa, còn Đoạn Vân ta là thánh tế tự truyền kỳ mới nổi ở đại lục, cũng là đại tế ti của thần điện. Chúng ta lần này hành quân, không phải đào vong, mà là phát dương quang huy của thần điện! Ta muốn những nơi ta đi qua không còn có bệnh tật!
Kỳ thật Đoạn Vân sở dĩ cho hành quân thong thả, hắn thật sự có vài mục đích tư lợi, chứ kiếm cả ngày cũng chẳng mò ra được cái thứ cao thượng đó trong đầu hắn. Một là để tạo thêm danh khí mình và kiếm chút tiền còm; Đoạn Vân mỗi khi đến một tòa thành thị hơi lớn một chút, thì lưu lại vài ngày ở thành chủ phủ, cũng ra tay chữa bệnh cứu người khắp nơi. Để tránh phiền toái, Đoạn Vân nhất định phải chỉ những bệnh nhân mà các tế tự khác không trị được mới có tư cách tìm đến mình xin trị liệu! Dùng cách của Đoạn Vân nói là: người khác trị không hết bệnh cho ngươi, vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi có thể tới tìm ta, ta nếu cũng không trị hết, vậy phải chúc mừng ngươi một lần nữa, bởi vì ngươi trở thành một người đặc biệt trong số hơn một tỷ người, tên của ngươi sẽ vĩnh viễn truyền lưu trong lịch sử tế tự. Đương nhiên, muốn xem bệnh tự nhiên là phải trả tiền. Còn phương thức Đoạn Vân kiếm tiền một lần nữa làm cho những người đến xem bệnh đều phải giật mình khâm phục! Bởi vì cam kết của Đoạn Vân là: bất luận ai chịu được đến đâu thì trả tiền đến đó phần còn lại ta trả cho ngươi. Bất quá phần phí chữa bệnh của Đoạn Vân cũng làm cho khối kẻ có tiền kêu cha khóc mẹ. Bởi vì khi Đoạn Vân xem bệnh cho người, hắn tự định đọat số phí chữa bênh tùy vào trường hợp. Căn bệnh như nhau, người nghèo chỉ cần đưa vài ngân tệ là được rồi, còn hắn lại lột của người có tiền mấy vạn kim tệ thậm chí hơn mười vạn. Lần thu phí cao nhất của Đoạn Vân đạt tới mức năm trăm vạn! Do đó người có tiền đặt cho Đoạn Vân cái ngoại hiệu ' quý tộc hấp huyết quỷ'. Bất quá cho dù như thế, vẫn có vô số người có tiền lũ lượt tìm đến Đoạn Vân chữa bệnh. Tại sao vậy? Vì theo như tình hình trước mắt, chưa hề có một căn bệnh nào mà Đoạn Vân trị không hết cả! Nhưng cũng có không ít cố ý tới để lấy lòng Đoạn Vân, dù sao bên người Đoạn Vân có đi theo hai vị công chúa. Trong mắt họ, Đoạn Vân rất có thể sẽ là quốc chủ tương lai của Thiên Long đế quốc. Bởi vì trước nay trong lịch sử đại lục chưa hề có một đế quốc nào mà đồng thời đem hai công chúa gả cho một người cả, hơn nữa người này cũng không phải là hoàng tử của Thiên Long Đế Quốc. Bất quá chẳng ai ngờ là, Đoạn Vân kia bây giờ đã là một tên phản quốc của Thiên Long. Chiếu thư công cáo về tội hành của Đoạn Vân chỉ được phát ra sau khi Đoạn Vân đã bước vào A Nhĩ Ti Tư, sẽ được truyền tới mọi ngõ ngách của đại lục! Sau này quả là có không ít quý tộc dở khóc dở mếu! Bất quá chuyện này sẽ nói sau.
Một đường tiến tới, thanh danh Đoạn Vân trên đại lục càng ngày càng vang dội, những truyền kỳ về tế tự được mọi người truyền đi càng ly kỳ hơn nữa! Còn số tiền mà Đoạn Vân kiếm được dọc đường đi cũng đủ để làm hắn đang ngủ cũng sướng quá mà choàng tỉnh dậy- số tiền đã đột phá một ức kim tệ.
Mục đích thứ hai làm Đoạn Vân thong thả hành quân là để luyện binh. Hơn bảy ngàn tướng sĩ Nanh Sói, mỗi ngày vừa hành quân vừa huấn luyện không ngừng. Hơn nữa Đoạn Vân còn thường xuyên giao cho họ vài nhiệm vụ truy quét thổ phỉ. Nanh Sói hôm nay đã là một chi bộ đội dã chiến có thực lực phi thường cường hãn. Dọc theo đường đi, bọn họ độc lập tác chiến, liên tục tiêu diệt hết đám sơn tặc, đến ngay cả băng cướp Sáp Huyết nổi tiếng kiêu ngạo vài chục năm ở Thiên Long quốc mà dưới sự công kích thần kỳ của sư Nanh Sói cũng phải nuốt hận mà xuống tuyền đài. Thực lực của những binh lính Nanh Sói cũng được đề cao không ít. Trải qua gần ba mươi ngày liên tục không ngừng thông qua những đợt huấn luyện đặc biệt, toàn bộ đã có đột phá. Có không ít người được đề cao đến hai cấp. Hôm nay bát cấp đại kiếm sư đã có gần trăm, thất cấp Cao Cấp Kiếm Sư thì có hai ngàn, những người khác cơ bản đều là lục cấp Trung Cấp Kiếm Sư. Sở dĩ có tiến bộ lớn như vậy là vì không chỉ nhờ vào phương pháp huấn luyện của bộ đội đặc chủng do Đoạn Vân truyền thụ, mà cũng nhờ vào bọn họ không ngừng cọ xát chiến đấu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đoạn Vân đưa ra chỉ thị cho Nanh Sói là: chỉ có không ngừng thực chiến mới có thể không ngừng tiến bộ, nếu chỉ đóng cửa với nhau thì có luyện đến đâu cũng không thể sinh ra quân nhân săt máu chính thức được! Những lời này của Đoạn Vân được toàn sư Nanh Sói chép vào trong chương trình huấn luyện. Hơn nữa mấy trăm năm sau, những lời này xuất hiện trong mỗi một quyển sách giáo khoa quân sự.
Về phần một trăm hai mươi Thú Nhân hộ vệ của Đoạn Vân lại càng không phải nói nữa. Vì trong lần đầu tiên Đoạn Vân phát Tẩy Tủy Đan cho họ đã hứa hẹn, ai có thể có đột phá một lần nữa sẽ được thưởng thêm một viên Tẩy Tủy Đan. Còn một trăm hai mươi Thú Nhân cũng thật sự là một lũ trâu bò, bọn họ ai cũng đã được đề cao một giai. Sau đó một thời gian, nhờ có tác dụng của những viên Tẩy Tủy Đan của hắn, Đoạn Vân đã sở hữu trong tay một đội kiếm thánh hộ vệ không ai có thể sánh được trên toàn đại lục, hơn nữa lại là một trăm hai mươi Thú Nhân kiếm thánh. Để đảm bảo cho đội quân này có được sự phối hợp tác chiến tốt nhất, Đoạn Vân ban ra một mệnh lệnh cực kỳ vô nhân tính: ai có thực lực yếu thì sẽ bị những người khác đánh, hơn nữa còn bị đánh rất đau! Về phần tại sao lại đẻ ra cái chính sách quái đản như vậy, thì thật ra Đoạn Vân muốn san bằng những chênh lệch giữa bọn họ, buộc những người có thực lực hơi yếu hơn phải nỗi lực vượt lên cố đuổi kịp đồng đội. Nhờ có sự kích thích của Đoạn Vân như vậy, mấy tên gia hỏa có thực lực hơi yếu một chút trong thời gian rất nhanh đã đuổi kịp mọi người. Bất quá chênh lệch vẫn cứ tồn tại như trước, nhưng không rõ ràng lắm thôi. Thấy Thú Nhân hộ vệ áp dụng hiệu quả như vậy, sau đó Đoạn Vân lại áp dụng luôn cả phương pháp này vào Nanh Sói sư đoàn. Mục đích đơn giản là để cho quân đội được đồng đều và hợp đồng tốt. Dù sao nguyên tắc lớn nhất của quân đội chính là phối hợp với nhau, có nhiều người thực lực mạnh nhưng lởm khởm cũng không có tác dụng gì lớn
Dọc theo đường đi, Đoạn Vân còn tranh thủ thu hoạch rất nhiều dược tài, là nguồn bổ sung rất phong phú cho kho thuốc của hắn! Đoạn Vân đi đến đâu là bán thuốc dạo tới đó. Đương nhiên, đại bộ phận là 'Kim Thương Bất Khuất', còn có một ít giải độc hoàn. Đoạn Vân đặc biệt không hề bán lấy một viên hoàn dương đan nào!
Về phần tại sao Tiểu Bạch không bị Tạp Lỗ khám phá ra thân phận Long Tộc của nó, Đoạn Vân có hỏi bọn Phì Tử. Bọn họ nói gần đây họ cũng không nhìn ra Tiểu Bạch có phải là Long Tộc hay không nữa, nhìn kỹ lắm chỉ thấy chút long khí phảng phất thôi. Về phần tại sao lại như vậy? Đoạn Vân sau khi kiểm kê tính ra tiểu tử này đã xơi tái của mình bao nhiêu Tẩy Tủy Đan thì không còn nghi hoặc nữa! Tiểu Bạch tiền tiền hậu hậu phục dụng không dưới ba mươi viên Tẩy Tủy Đan! Chỉ có điều, Đoạn Vân vẫn rất hoài nghi về thực lực của Tiểu Bạch. Nếu nói nó không có một chút thực lực nào, vậy bao nhiêu năng lượng từ Tẩy Tủy Đan chạy đi đâu hết cả đây? Nhưng hình dáng Tiểu Bạch bình thường vẫn rất yếu đuối cỡ gió nhẹ cũng thổi bay mất, lại không giống như đang ngụy trang gì cả. Điều này làm Đoạn Vân nghĩ trăm đường, vỡ cả đầu ra cũng không có cách nào giải thích được!
"Sư trưởng, phía trước là Bao Đầu Sơn rồi, qua quả núi này, chúng ta sẽ tiến vào cảnh nội của A Nhĩ Ti Tư. Nghe binh lính ngoài biên cương nói, nơi này vốn chỉ toàn phường trộm vặt, thực lực sơn tặc nơi này vốn rất bình thường, chỉ nhờ chiếm lợi thế địa hình mới có thể cầm cự với binh lính địa phương. Bất quá, nghe nói một tháng trước sơn tặc đột nhiên từ ba ngàn tăng vọt lên tới ba vạn. Hơn nữa căn cứ vào lời kể của bọn binh lính đã từng giao thủ với chúng, bọn họ rất có thể là binh lính chính quy! Hơn nữa bọn họ còn nói thủ lĩnh của bọn là nữ nhân!" Phó sư trưởng Hi La bẩm báo về tình huống trước mặt cho Đoạn Vân.
"Sao? Còn có nữ sơn tặc! Lạ nhỉ! Không biết có phải là mỹ nữ không?" Đoạn Vân hỏi một câu chẳng ăn nhập gì cả, một nữ sơn tặc lại bị hắn đem ra so sánh với mỹ nữ. Bất quá kỳ thật cũng không thể trách hắn, dù sao đó là những lầm lẫn của phim hiện đại trên TV. Bởi vì cơ hồ tất cả phim trên TV thì nữ sơn tặc đều bị nhất định phải là mỹ nữ! Đoạn Vân nghĩ như vậy cũng không có gì sai. Hơn nữa lần này hắn cũng đoán đúng, nữ sơn tặc kia đích thực là một mỹ nữ, hơn nữa là một đại mỹ nữ!
"Tướng quân, chúng ta có cần xuất binh tiêu diệt bọn chúng không!" Hi La quay sang xin lệnh chiến đấu.
Đoạn Vân ngẫm nghĩ, cười nói: " Ta nghĩ bọn họ có thể đã chuẩn bị mai phục phía trước trong khi ta đang phát phóng Tẩy Tủy Đan lúc nãy, bây giờ chỉ chờ chúng ta đi qua là tấn công thôi! Nếu tiến thẳng vào đó thì chẳng khác gì khẩu đại vãng lí toản (tự chui đầu vào rọ), làm vậy thì dường như hơi bị ngu! Hơn nữa bọn họ có binh lực tới ba vạn. Chúng ta kéo bừa lên mặc dù không sợ thương vong, nhưng các ngươi không thể mỗi lần đánh là một lần ngạnh chiến, các ngươi đã được học rất nhiều về cách làm sao lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh. Ngạnh chiến chỉ áp dụng khi nắm chắc mới đánh. Truyền lệnh của ta, trước hết phái ra một đội trinh sát điều tra xem động tĩnh và vị trí cụ thể của địch nhân. Sau đó căn cứ vào địa hình cụ thể mới bố trí phương pháp tác chiến tương ứng, phái ra năm trăm tinh anh bí mật xuất động, dùng mọi biện pháp nắm cho được những hành động của quân địch. Lần này mục đích của chúng ta là hoạt tróc đầu não của bọn họ. Nhớ kỹ, chiêu này tên là cầm tặc tiên cầm vương! Trong chiến tranh, chỉ cần phá được trung tâm chỉ huy, địch nhân sẽ không công tự phá. Nhớ kỹ, mấu chốt là tốc độ! Ngàn vạn lần không được đả thảo kinh xà! Chỉ cần bắt được đầu não của bọn họ, bọn họ sẽ tự đầu hàng! Cho dù không đầu hàng thì sĩ khí cũng rơi xuống mức thấp nhất! Ba vạn con mèo nhỏ đó có thể sẽ phải biến thành mèo mù cả lũ!"
"Tuân lệnh!" Hi La lĩnh lệnh đi ngay!
Bình luận facebook