• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BÁC SĨ CẦM THÚ (1 Viewer)

  • Chương 33

“Có thể là ba của tiểu Viễn đón nó đi rồi?” Niếp Duy Bình nhíu mày, thằng nhóc kia còn nhỏ nhưng là một con quỷ con, rất thông minh cũng sẽ không tùy tiện đi cùng người lạ.

Na Na ánh mắt buồn bã, trầm mặc lắc lắc đầu.

Na Na khởi động lại máy, vừa mở ra liền có mấy tin nhắn đến, toàn bộ đều đến từ Ngụy Triết.

Na Na nhẹ nhàng thở ra: “Là Ngụy Triết đưa đi rồi…… Bác sĩ Niếp anh cho tôi mượn di động gọi một cuộc điện thoại!”

Niếp Duy Bình sắc mặt lạnh lùng lấy ra điện thoại nhưng không có đưa cho cô, thản nhiên mở miệng nói: “Đọc số.”

Na Na cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp đọc số của Ngụy Triết cho hắn.

Cuộc gọi vừa thông đã nghe thấy tiếng trẻ con ồn ào cười đùa từ đầu dây bên kia truyền đến, Niếp Duy Bình ngữ khí trầm thấp hỏi: “Ngụy Triết?”

Ngụy Triết hiển nhiên không nghĩ là Niếp Duy Bình gọi tới, dừng một chút mới hỏi lại: “Là tôi, Na Na ở bên cạnh cậu?”

Niếp Duy Bình ánh mắt lạnh như băng quét về phía con thỏ nhỏ bên cạnh đang nôn nóng bất an, thản nhiên “Ân” một tiếng.

Ngụy Triết thanh âm trước sau như một vẫn ấm áp như gió, cũng trước sau như một…… làm cho Niếp Duy Bình cảm giác chán ghét sâu sắc.

“Tiểu Bình, có thể đem điện thoại đưa cho Na Na không? Tôi muốn nói với cô ấy mấy câu?”

Niếp Duy Bình không chút do dự mà cự tuyệt: “Không thể!”

Bên kia Ngụy Triết rõ ràng cũng không dự đoán được hắn lại trả lời như vậy, trực tiếp bị hắn không chút khách khí cự tuyệt, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời.

Na Na nghe hắn còn chưa hỏi vào chuyện chính, gấp đến không chịu được, ở bên cạnh không ngừng kéo cánh tay Niếp Duy Bình, ý bảo hắn nhanh hỏi chuyện tiểu Viễn.

Niếp Duy Bình biết cô sốt ruột, trong lòng cũng không lỡ, đành phải không tình nguyện hỏi: “Na Viễn có phải bị cậu mang đi ?”

Ngụy Triết đã bình tĩnh lại, ngữ khí không thay đổi cười nói: “Mới tan tầm trở về vừa lúc qua nhà trẻ, nhìn thấy tiểu Viễn một mình tội nghiệp ngồi xổm ở cửa, tôi nghĩ Na Na có tình huống khẩn cấp gì đó…… Điện thoại của cô ấy gọi mới không nghe, tiểu tử kia đói nên bụng kêu gào, tôi nghĩ trước hết dẫn nó đi ăn một chút gì……”

Niếp Duy Bình không kiên nhẫn nghe hắn thao thao bất tuyệt giải thích, lạnh lùng đánh gãy lời hắn, ngữ khí không tốt hỏi: “Ngụy Triết, đứa bé nhà tôi cậu quan tâm làm gì?”

Na Na vốn ánh mắt đang vội vàng lo lắng nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt khiếp sợ ngây ngốc ở tại chỗ.

Niếp Duy Bình cũng không thèm nhìn tới cô một cái, không có một chút không được tự nhiên, đúng lý hợp tình nói: “Cậu nếu thật sự nhàn rỗi quá mức, nam khoa cách văn phòng cậu cũng không xa!”

Dù Ngụy Triết tính tình có tốt đến mấy cũng chịu không nổi vô duyên vô cớ bị mắng, huống chi hắn đã nhiều lần nhường nhịn lại đổi lấy Niếp Duy Bình được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!

Ngụy Triết nhịn không được tức giận nhắc nhở hắn: “Niếp Duy Bình! Cậu nói lời này là có ý gì! Tôi cũng chỉ là có ý tốt……”

“Ý tốt?” Niếp Duy Bình khinh thường cười nhạo, lạnh lùng châm chọc nói: “Là ý tốt hay là dụng tâm kín đáo? Mỗi ngày có nhiều đứa trẻ bị cha mẹ quên chưa kịp đi đón như vậy, tại sao không thấy cậu đối với bọn họ có ‘ý tốt’?”

Mấy đứa trẻ đó tử hắn lại không biết a!

Ngụy Triết cảm giác vô lực sâu sắc, Niếp Duy Bình nói lời ác độc đúng là không có ai chống đỡ được, căn bản một chút ý thức cũng không chịu hiểu!

Cùng hắn tranh luận…… Quả thực chính là ở tự ngược!

Ngụy Triết thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói: “Tôi cùng tiểu Viễn ở ngã ba Tân Hoa Xã ăn gà……”

Niếp Duy Bình lúc này liền tắt điện thoại, nói với Na Na: “Thằng nhóc bị Ngụy Triết mang đi rồi, chúng ta đi đón nó!”

Na Na nghe xong cũng nhẹ lòng, cười thuận miệng nói: “Có Ngụy Triết em cũng an tâm hơn……”

Nói còn chưa xong, Na Na liền cảm thấy một hơi thở bén nhọn lạnh lẽo, giống như băng nghìn năm trên đỉnh Viễn Sơn, sắc bén nguy hiểm, hàn khí bức người.

Na Na kinh ngạc ngẩng đầu, liền chống lại gương mặt Niếp Duy Bình đằng đằng sát khí, cô sợ tới mức vội vàng lảo đảo lui ra phía sau hai bước.

“Sao… Làm sao vậy……”

Niếp Duy Bình sắc mặt khó coi đến cực điểm, ánh mắt thay đổi, thật lâu sau đột nhiên gợi lên khóe môi lộ ra tươi cười xót xa.

Na Na chân mềm nhũn, thiếu chút nữa chống đỡ không được ngã xuống đất.

Niếp Duy Bình hai mắt nặng nề, chậm rãi cười nói: “Tốt lắm…… Đi thôi!”

Nói xong, duỗi ra tay kéo cô, không khỏi thất thần mà siết chặt bàn tay đang nắm cái cổ tay nhỏ nhắn kia.

Na Na cố tránh nhưng không thể rút tay ra, liền bị hắn hung hăng trừng mắt nhìn một cái không dám giãy dụa nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phiếm hồng, cúi đầu thành thành thật thật đi theo phía sau hắn.

Bàn tay khô ráo lại có những vết chai thô ráp dán trên cổ tay mẫn cảm của cô, Na Na tim đập thật nhanh, lại sợ nó đạp quá nhanh sẽ tiết lộ cảm xúc của mình.

Rõ ràng nhìn qua là một người lạnh lùng như bậy, lại có bàn tay ôn hoà hiền hậu như thế……

Na Na không khỏi nghĩ đến thời điểm vừa mới rồi, khi hoang mang lo sợ là bàn tay này đã truyền sự tin cậy ấm áp, làm cho cô bình tĩnh hơn……

Na Na kinh ngạc nhìn bóng dáng phía trước như trúc cao ngất, đột nhiên cảm thấy, nếu có thể cứ nắm lấy một đôi tay kiên định ấm áp như vậy đi hết cuộc đời…… Cô sẽ không bao giờ còn sợ hãi bàng hoàng, sẽ không bao giờ có loại cảm giác lang bạt tiêu điều lạnh lẽo này nữa.

Bàn tay được nắm chặt lấy thon dài tái nhợt, gân xanh nổi rõ, làm cho người ta an tâm, kiên định, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.

Tân Hoa Xã cách quân tổng bệnh viện cũng không xa, không bao lâu đã tới.

Phía xa là trong quán gà có khá nhiều khách, Niếp Duy Bình cau mày tránh khỏi mấy đứa trẻ chạy nhảy đùa giỡn, gian nan xuyên qua đám người tìm thấy nhóc thịt viên ở bàn bên cửa sổ tầng hai.

Tuy rằng tiểu Viễn ở cùng Ngụy Triết nhất định không có việc gì, nhưng không tận mắt nhìn vẫn sẽ lo lắng, lúc này rốt cục nhìn thấy bé hoàn hảo không tổn hao gì, Na Na không khỏi vui vẻ gọi một tiếng: “Tiểu Viễn!”

Bạn nhỏ Na Viễn hai tay đang cầm chân gà cắn ngon lành, nghe tiếng liền ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ cười hì hì gọi: “Cô út cô út ~ mau tới nha ~ Chú Ngụy mua thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon ~”

Ngụy Triết cười xoa xoa đầu bé, khi quay đầu nhìn về phía Na Na, tầm mắt dừng ở trên bàn tay Niếp Duy Bình đang nắm chặt lấy tay của cô một chút, sau đó dường như không có việc gì dời.

“Na Na, tiểu Bình! Còn chưa ăn cơm đi? Mau tới cùng nhau ăn một chút!”

Na Na cao hứng gật đầu, vừa muốn tiến lên liền cảm thấy trên tay bị siết chặt,“Ai” một tiếng, bên tai truyền đến tiếng hừ lạnh đầy tức giận của Niếp Duy Bình.

Na Na ngẩn người, thế này mới phát hiện không biết khi nào thì…… vốn là bàn tay đang nắm cổ tay của mình đã biến thành mười ngón đan vào nhau cùng mình, thân mật gắt gao giao nắm……

Niếp Duy Bình kéo cô tiến lên, cùng nhau ngồi ở bên cạnh bàn, khinh thường liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, trào phúng hỏi: “Cậu cho đứa nhỏ nhà tôi ăn mấy cái thứ này để kích thích cái bệnh cúm gà?”

Bạn nhỏ Na Viễn đang vui vẻ gặm thịt, nghe nói như thế, miếng thịt gà thơm ngon thật lớn vừa mới ra sức cắn đột nhiên liền nuốt không nổi nữa……

Na Viễn mặt nhăn mày nhíu, tiếc nuối nhìn nhìn mấy cái chân gà trên đĩa, ngẩng đầu quyệt cái miệng nhỏ nhắn, mất hứng mở miệng: “Chú xấu xa~ chú thật đáng ghét!”

Niếp Duy Bình trong lòng nhất thời nổi cơn tức, lòng bàn tay ngưa ngứa nghĩ muốn đè thằng nhóc thối này ra mà tét đít!

Tốt!

Dám kêu hắn một câu lại một câu “Chú xấu xa”, kêu người khác lại là ngoan ngoãn ngọt ngào “chú Ngụy”!

Con sói nhỏ không lương tâm! Mấy loại thức ăn đầy chất bảo quản cũng có thể thu mua nó, thằng oắt con nhà ngươi lại còn dám hỗn láo sao?

Sự thật chứng minh…… thật sự còn dám!

Na Viễn hưng phấn mà xua xua bàn tay béo dính đầy mỡ, sung sướng báo cáo với cô út: “Cô út~ Chú Ngụy thật tốt, chú còn đáp ứng cuối tuần mang cháu đi trượt băng ~”

Bạn nhỏ Na Viễn yêu nhất là trượt băng, trước kia mỗi cuối tuần đều đi chơi cả buổi sáng.

Na Na thương tiếc giúp bé lau miệng, quay sang Ngụy Triết xin lỗi cười nói: “Thật sự là ngại quá, tiểu Viễn có phải làm ầm ĩ làm cho anh thêm không ít phiền toái?”

Ngụy Triết cười cười: “Ai, cô lời này nói là sao chứ! Tôi thực thích tiểu Viễn a, bảo bảo thực ngoan, tôi thương nó còn không kịp, như thế nào lại ngại nó phiền?”

Thịt viên nhỏ ở bên cạnh dùng sức gật đầu, gương mặt còn thật nghiêm túc: “Cô út, cô nói bậy ~ cháu mới không có nháo chú Ngụy! Cháu thực nghe lời ~ là chú Ngụy cảm thấy cháu đáng yêu, cho nên mới muốn dẫn cháu đi ~”

Ngụy Triết nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé: “Đúng! Bảo bối nhỏ đáng yêu nhất!”

Niếp Duy Bình thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng không rõ tư vị gì…… Miễn bàn có bao nhiêu tức giận!

Tiểu vương bát đản!

Về sau không bao giờ đem ngươi đi tiểu !

Cũng đừng mơ tưởng nằm trên giường hắn!

Ngụy Triết đưa tay cầm đồ uống đưa cho Na Na, nhiệt tình mời: “Cô cũng cùng nhau đến đi, tôi không dám một mình đi cùng đứa bé, sợ có sơ sẩy gì…… Cuối tuần chúng ta cùng nhau mang tiểu Viễn đi chơi thôi!”

Na Na vốn cảm thấy thiếu tiểu Viễn rất nhiều, cô sở dĩ mang đứa nhỏ theo bên người vì muốn chăm sóc nó thật tốt, cũng không thể chỉ để nó suốt ngày nghẹn ở trong phòng đi!

Bất quá……

Na Na do dự nghiêng mặt, thật cẩn thận nhìn về phía Niếp Duy Bình.

Niếp Duy Bình nhận thấy được ánh mắt cô, cư nhiên lại tốt tính không có dùng lưỡi độc, ngược lại đối với cô mỉm cười ôn nhu hỏi: “Như thế nào? Muốn anh đi cùng sao?”

Na Na “A” một tiếng, vội vàng giải thích: “Không……”

“Đi a!” Niếp Duy Bình cắt đứt lời của cô: “Cuối tuần dù sao cũng không có việc gì, chúng ta mang đứa nhỏ đi chơi…… Cũng nên mang theo nó để rèn luyện !”

Niếp Duy Bình trìu mến nhìn về phía vẻ mặt mất hứng của Na Viễn, ưu sầu mà thở dài nói: “Ăn như vậy, nếu không vận động…… thật sẽ mau chết a!”

Na Na: “……”

Na Viễn: “……”

Lời nói dọa đến nhóc thịt viên, liền ném chân gà trong tay, ủy khuất méo miệng hỏi: “Cô út ~ vì sao chúng ta không được ở nhà chú Ngụy? Chú xấu xa thật đáng chán ghét ~”

Na Na trong lòng nhảy dựng, sợ tới mức tay chân luống cuống bịt mồm bé nhưng là đã không còn kịp rồi……

Niếp Duy Bình ánh mắt lạnh như băng, thản nhiên mở miệng: “Bởi vì cô út cháu đã ngủ trên giường của chú……”

Ngụy Triết tay liền run lên, không cẩn thận làm nghiêng cốc cola, chất lỏng màu nâu chảy đầy bàn, nổi bọt khí nhỏ rung động, trong hoàn cảnh tranh cãi ầm ĩ ồn ào cư nhiên thật rõ ràng nổi bật.

Ngụy Triết tươi cười trên mặt rốt cuộc duy trì không nổi nữa, tùy ý lau đi cola trên quần áo, mặt không chút thay đổi chống lại ánh mắt khiêu khích của Niếp Duy Bình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bác Sĩ Cầm Thú
  • Miêu Diệc Hữu Tú
Chương 67
Bác Sĩ Thần Thông
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom