CHƯƠNG 52
Ký túc xá quá nhỏ, Mao Đan đối với việc Na Na dắt theo cháu đến ở thật ra không có ý kiến gì còn vui mừng nhéo nhéo chơi đùa cùng thịt viên nhỏ rồi mới đi trực đêm.
Ký túc xá không thể so với nhà trọ, ngay cả nơi tắm rửa cũng đều không có, cũng may hiện tại thời tiết nóng cũng không lo lắng bị lạnh mà làm khổ đứa nhỏ.
Bạn nhỏ Na Viễn tuy rằng mới năm tuổi nhưng khá là chú ý, vẻ mặt trịnh trọng cự tuyệt đi WC nữ tắm rửa, lớn tiếng bảo mình là có tôn nghiêm nam tử hán.
Na Na dở khóc dở cười, chỉ phải đóng cửa ở phòng ký túc xá cho bé tắm rửa đơn giản, trẻ nhỏ ngoan thế nào cũng tránh không được làm cả phòng bị ướt, Na Na đem người ôm đến bên chăn rồi nhận mệnh cầm giẻ lau nhà.
Na Na bên này không quá tốt Niếp Duy Bình tự nhiên cũng không ổn.
Nổi giận đùng đùng vì bị đánh thành cái đầu heo, xắn tay áo muốn đi tìm Niếp Phụ Phong tính sổ lại bị lão ba cầm gậy đánh ra khỏi cửa.
Niếp Duy Bình rất sĩ diện a, lần trước bị Na Na cắn vào cằm lưu lại hai hàm răng đã tức giận đến đòi mạng, lần này trực tiếp bị đánh thành đầu heo thì hận có chết cũng không chịu ra khỏi cửa.
Trở lại nhà trọ, trong phòng vẫn một mảng lạnh lùng như cũ, Niếp Duy Bình bị ép buộc lâu như vậy còn chưa có ăn cơm bụng trống trơn chỉ phải tự mình động thủ nấu bát mì ăn liền.
Sau khi ăn mì lại không tự chủ được nhớ tới lần đi bệnh viện huyện giải phẫu lần đó, con thỏ nhỏ ngốc nghếch mang tới hai bát mì ăn liền, còn coi như là báu vật đưa cho hắn…… Cái bộ dạng như con thỏ trộm được cà rốt, bộ dạng cũng không xinh đẹp mỹ miều như vậy rốt cuộc là làm sao lại có thể hấp dẫn mình chứ?
Ngũ quan thường thường nhiều nhất là có thể coi như là thanh tú, chỉ có một đôi mắt to tròn ngập nước giống như con chó nhỏ làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được muốn yêu thương. Làn da cũng thật sự rất được mềm mịn đàn hồi như chỉ càn nhéo một cái là có thể chảy ra nước.
Đương nhiên quan trọng nhất là cái xúc cảm tuyệt vời đó.
Thân mình nho nhỏ nhìn qua gầy như vậy nhưng ôm vào trong ngực thì thấy thật ấm áp dễ chịu……
Niếp Duy Bình không tự giác liếm liếm khóe miệng vừa mới ăn xong lại cảm thấy đói bụng……
Không phải đói bụng mà là trong cơ thể toát ra sự thèm khát, ham muốn đem con thỏ nhỏ không ngoan đó dạy dỗ cho thật tốt để giải tỏa sự bức thiết trong cơ thể.
Niếp Duy Bình nằm một mình trên chiêc giường rộng mềm mại lăn qua lộn lại, đêm thật dài trong lòng lại tràn đầy mỏi mệt cùng cô đơn.
Thiếu đi một lớn một nhỏ hai, Niếp Duy Bình cảm thấy thật hư không tịch mịch!
Trằn trọc nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ.
Ngày hôm sau bị đánh thức, Niếp Duy Bình vươn ta tắt đồng hồ báo thức, từ từ nhắm hai mắt sờ soạng xung quanh một phen, đột nhiên giật mình cả kinh mới nhớ lại Na Na cùng đứa nhỏ tất cả đều không ở đây.
Mới sáng sớm mà tâm tình đã không tốt, Niếp Duy Bình nhìn gương cẩn thận cạo râu, tránh đi vết thương ở khóe miệng, mày nhíu thật chặt.
Sau khi súc miệng, Niếp Duy Bình hạ quyết tâm, hôm nay vô luận như thế nào đều phải đem con thỏ ngốc trở về!
Niếp Duy Bình nghĩ thật tốt ai biết đi đến phòng ban lại không thấy người.
Niếp Duy Bình sắc mặt khó coi chặn Lưu Mân lại, thái độ không tốt truy vấn: “Na Na lại không có tới?”
Lưu y tá trưởng cười hì hì nhìn hắn, không đáp hỏi ngược lại: “Cậu đeo khẩu trang làm gì?”
Niếp Duy Bình đeo khẩu trang che kín vết thương trên mặt, nghe thấy vậy trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe thản nhiên nói: “Có chút cảm mạo.”
Lưu y tá trưởng nhún vai: “Na Na có đến đi làm nhưng mà vừa mới bị Ngụy Triết kêu đi rồi, nói là muốn đi xem phòng ở…… Ai nha, Ngụy Triết này thật đúng là không tồi, bộ dạng soái không nói còn ôn nhu săn sóc, hào hoa phong nhã, không giống ai kia, miệng thối chỉ nói lời ác độc lại còn tự ình là đúng!”
Miệng thối chỉ nói lời ác độc còn tự ình là đúng cái người nào đó từ đầu đến chân đã tức giận đến mức trong mắt có thể phóng ra dao sắc rồi!
Tốt, mới từ bên này của hắn rời đi đã vội chạy tới bên cạnh người đan ông khác!
Niếp Duy Bình ghen tuông ngập trời, nếu không phải còn có ca giải phẫu đã chuẩn bị xong, hắn thật sự sẽ nhanh chóng thay quần áo đi bắt kẻ thông dâm!
“Ai, hối hận hả?” Lưu Mân vừa lòng nhìn đầy Niếp Duy Bình như oán phu một cái, khinh miệt cười cười xoay người từ từ tránh ra.
“Không nhanh tay thì tới khi chết sẽ không có ai khác cho đâu!”
Niếp Duy Bình cười lạnh một tiếng tỏ vẻ mình không thèm để ý. Sau đó quay người vội lấy điện thoại ra gọi cho người nào đó.
Lần này rất nhanh liền bắt máy.
Niếp Duy Bình không đợi đối phương nói chuyện, lãnh đạm mở miệng nói: “Bệnh nhân giường số năm giải phẫu, tám giờ rưỡi bắt đầu!”
Niếp Duy Bình nói xong liền trực tiếp tắt máy.
Na Na buông di động áy náy nói với Ngụy Triết bên cạnh: “Thực xin lỗi a, trong khoa có chút việc, tôi phải trở về đi làm…… Nếu được thì để hôm khác tới xem?”
Ngụy Triết tuy rằng không có nghe được tiếng nói trong điện thoại nhưng mà Na Na là một hộ lý mới vẫn còn đang luân chuyển có việc gì mà lại không thể không có cô, tại sao phải gọi cô trở về đi làm gấp như thế?
Ngụy Triết trong lòng biết rõ lại không có nói gì, cười gật gật đầu: “Là tôi không sắp xếp tốt đã vội vàng mang cô đi…… Lần sau hẳn là nên hẹn thời gian trước!”
Na Na vội vàng xua tay: “Ai, anh trăm ngàn đừng nói như vậy bằng không tôi càng áy náy ! Đã làm phiền anh rất nhiều rồi, tôi vốn cảm thấy anh nhanh chóng tìm được như vậy đều là vì muốn tốt cho chúng tôi thôi!”
Ngụy Triết xoay người đi trở về: “Tôi đưa cô đi, vừa lúc cũng muốn trở lại bệnh viện!”
Na Na một đường chạy chậm trở về phòng hộ lý vội vàng thay quần áo liền chạy hướng phòng giải phẫu.
Phòng vô khuẩn cũng không phải tùy tiện để người nào cũng có thể đi vào, Na Na lo lắng tùy tiện gọi người ta sẽ quấy rầy bác sĩ Niếp nên đành phải ngồi ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.
Người nhà bệnh nhân giường số nắm đã chờ ở bên ngoài, trên khuôn mặt bà lão đầy vẻ tang thương tiều tụy, hai bàn tay gầy trơ cả xương gắt gao nắm chặt, đôi môi khô nẻ khẽ mấp máy giống như đang cầu nguyện.
Na Na trước đó có phụ trách chăn sóc phòng bệnh đặc biệt tự nhiên sẽ quen bà, cô liền an ủi nhẹ vỗ trấn an bà lão: “Bác đừng lo lắng, bác sĩ Niếp y thuật rất cao sẽ hết sức cứu con bác!”
“Đúng vậy, bà nội!” Bên cạnh là bé trai mười sáu mười bảy tuổi đang dựa lưng vào tường, trên người còn mặc đồng phục trung học bên chân là cặp sách cũ nát, nghe thấy vậy liền phụ họa nói: “Ba sẽ không có việc gì !”
Bà lão cảm kích gật đầu, thở dài nói: “Bác sĩ Niếp là người thật tốt…… Bà già như tôi cái gì cũng không biết nhưng cũng hiểu bác sĩ mấy người cũng thật khó làm! Tôi cầu xin cậu ấy cứu con trai tôi như vậy quả thật làm hắn khó xử! Nhưng là thật sự không có biện pháp, tôi chỉ có một đứa con, cháu trai lớn còn phải đến trường trong nhà thực sự là không thể không có nó……”
Bà lão lau nước mắt nức nở nói: “Tôi sao có thể để mặc kệ con chờ chết chứ? So với người thực vật qua ngày…… thì chẳng bằng cố thử một lần! Bác sĩ Niếp tâm tính thiện lương nguyện ý giúp tôi, tôi tin hắn……”
Na Na trấn an vài câu trong lòng nhất thời không biết có vị gì.
Cô còn nhớ rõ có một lần vì một bệnh nhân tai nạn xe cộ mà cùng bác sĩ Niếp khắc khẩu, bởi vì hắn từ bỏ trị liệu để người nhà bệnh nhân an trí tại trại an dưỡng mà mắng hắn lãnh huyết tàn nhẫn tư lợi…… Khi đó bác sĩ Niếp đã nói như thế nào?
Hắn nói hắn chữa bệnh không trị mệnh, tuyệt không sẽ không lãng phí thời gian với một bệnh nhân đã không còn hi vọng, hắn thà rằng đem cơ hội lưu cho nhiều người khác.
Mà lần này, bác sĩ Niếp chẳng những không để ý áp lực mà làm lại giải phẫu, trong đó có bao nhiêu là vì cô đây?
Na Na không thể nói rõ trong lòng là cái cảm giác gì, kinh hỉ vui mừng đều có, thương cảm cùng khổ sở cũng có……
Trong phòng giải phẫu, máy theo dõi hô hấp đang chạy, trên vách tường đồng hồ chỉ thời gian đã qua hơn mười một tiếng.
Niếp Duy Bình tay nắm dụng cụ vẫn ổn định như cũ, hai mắt nhìn chằm chằm kính hiển vi trầm tĩnh như nước không thấy chút gợn sóng.
Hộ lý chuẩn bị dụng cụ đã chịu không nổi mà thay đổi vài người, người gây tê cũng ra vào mấy lượt lúc này cũng không chịu nổi mà ngồi xuống.
Y tá trưởng lưu động trước kia là trợ thủ đắc lực của cựu bác sĩ Niếp vốn không tới phiên cô ấy phụ trách nhưng Niếp Duy Bình cố ý tìm tứi nhờ cô ấy hỗ trợ, y tá trưởng tự nhiên thoải mái đáp ứng.
Mắt thấy Niếp Duy Bình vẫn đứng không nhúc nhích hồi lâu, y tá trưởng đeo bao tay, bỏ đi đồ đã dùng lấy ra khăn lau giải phẫu mới, sau đó nhẹ nhàng nhét vào dưới cánh tay của Niếp Duy Bình.
“Đã có thể thả lỏng một chút, bác sĩ Niếp cậu cần nghỉ ngơi một lát không?”
Niếp Duy Bình tay không ngừng nghỉ vô ý thức lẩm bẩm nói: “Không cần.”
Y tá trưởng thở dài, tận lực không làm phiền động tác của hắn, giúp hắn xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.
Na Na ở căn tin mua hai phần cơm đưa cho bà lão cùng cháu của bà, khuyên bọn họ ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi.
Nhìn nhìn thời gian, Na Na gọi cho Mao Đan nhờ cô ấy đi đón tiểu Viễn về rồi tiếp tục ngồi bên ngoài chờ.
Bệnh viện người càng đến thưa thớt, bên ngoài chỉ còn lại có vài người, hành lang trống rỗng làm nói không nên lời sự nặng nề áp lực này.
Giải phẫu tiến hành hơn mười ba tiếng mới chấm dứt.
Bác sĩ Niếp dựa tường mà đi ra, người đàn ông cao lớn trẻ tuổi vẻ mặt xanh xao, ngay cả khí lực cởi mũ giải phẫu cũng đều không có.
Na Na vội vàng xông lên lo lắng hỏi: “Thế nào?”
Vị bác sĩ chỉ còn lại có nửa cái mạng lắc lắc đầu, tiếng nói khàn khàn đối với thân nhân: “Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức……”
Bà lão nhất thời gào khóc, trong lúc nhất thời khí huyết không thông liền ôm ngực mà ngất.
Na Na không hỏi hắn thêm gì nữa luống cuống tay chân đỡ lấy bà lão, tiểu tử kia vừa nghe thấy cha không thể cứu được đã muốn hỏng mất, đấm đá vách tường như muốn phát tiết.
Na Na đành phải một người cố gắng chống đỡ đem bà lão đến bên cạnh xe đẩy sau đó vội vàng đem bà đưa đến phòng cấp cứu dưới tầng.
Bà lão tuổi đã cao lại gặp đả kích nghiem trọng nhất thời không chịu nổi, bác sĩ cấp cứu kiểm tra rồi sắp xếp truyền nước nghỉ ngơi.
Niếp Duy Bình có chút mất nước cơ thể co rút, hai cánh tay giống như không phải của mình, khó chịu đến mức ngay cả quần áo cũng không có khí lực mà thay.
Tựa vào ghế bên ngoài nghỉ ngơi một lát lại nhớ tới Na Na ở bên ngoài, Niếp Duy Bình cắn răng đứng lên gian nan bước đi ra ngoài.
Ngoài cửa một người cũng đều không có, ngay cả hộ lý phụ trách đăng ký cũng đều đã tan tầm về nhà.
Niếp Duy Bình thể xác và tinh thần đều mẹt mỏi đột nhiên cảm thấy mất mát không thôi.
Có thể chấm dứt giải phẫu nhanh như vậy là vì bệnh nhân đã chết.
Không chỉ có là đầu bị thương nặng mà ngay cả cột sống cũng có tổn thương nghiêm trọng.
Niếp Duy Bình cố gắng chữa trị nhưng vẫn không thể cứu được sinh mạng của bệnh nhân, tuỷ sống cùng động mạch trước đã vỡ, hắn chỉ biết bệnh nhân chống đỡ không nổi.
Không phải chưa từng có bệnh nhân khi đang phẫu thuật mà chết đi nhưng chưa bao giờ có trường hợp làm cho hắn khó có thể chấp nhận như vậy.
Nếu…… chết ở trên bàn giải phẫu là Na Hác?
Niếp Duy Bình nhắm mắt thở dài, không đành lòng tưởng tượng đến phản ứng của Na Na.
Bình luận facebook