Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: “Vì điều gì?”
Lúc xuống xe ai nấy vừa mệt vừa đói, khách ra vào lại đông nên chẳng để ý đến, nhưng vắng người bớt, được bà chủ quán đích thân giới thiệu, ai nấy đều tò mò mở to mắt chờ đợi.
Cô gái tên Khả Liên được bà chủ quán gọi ra là một thiếu nữ sỡ hữu vẻ ngoài xinh đẹp trong sáng, đồng nghiệp nam của Kiều Dương ai nấy đều trầm trồ, hai mắt bừng sáng khi thấy người đẹp.
“Mẹ gọi con ạ?”
Giọng nói mềm mại lễ phép của Khả Liên vừa cất lên, nhóm đàn ông ngoài mặt tử tế lại bắt đầu lộ bản tính, miệng không ngừng xuýt xoa cảm thán. Khả Liên có mái tóc dài thẳng đen tự nhiên, kết hợp với nhan sắc vốn có lại tôn. lên vẻ dịu dàng thục nữ.
Bà chủ quán chỉ chăm chăm để ý đến Kiều Dương, bà vỗ vai anh bôm bốp, tự hào khoe khoang: “Nói cậu nghe, con gái dì mới tốt nghiệp đại học chuyên ngành báo chí, suốt mười mấy năm đều là học sinh giỏi, lại hiếu thuận giỏi giang, cậu mà lấy con gái dì là xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp.”
“Mẹ.Khả Liên xấu hổ không dám nhìn thẳng, lén kéo tay mẹ mình, nhỏ giọng gọi.
Bà chủ quán vẫn kiên quyết làm mai, còn cười cười ẩn ý tiếp lời: “Nhìn băng rôn trên xe, chắc cậu là bác sĩ đi khám bệnh từ thiện đúng không? Còn trẻ mà đã đi khám từ thiện chắc cũng giỏi lắm nhỉ?”
“Dạ phải.” Kiều Dương cười lịch sự đáp lời: “Con giỏi nhất là cứu người, giỏi nhì là kiên trì theo đuổi cô ấy.”
Bao nhiêu ánh mắt của những người có mặt đều đồng loạt hướng về đối tượng được Kiều Dương chỉ tay. Hà Mật Khuế đang hờ hững dặn lòng không để tâm, nhưng câu nói của Kiều Dương cùng sự im lặng vây quanh lại buộc cô phải ngẩng đầu chú ý.
Mặt mày bà chủ quán sượng đi vài phần, ý tứ qua nét mặt cũng có chút xem thường.
Kiều Dương trước sau đều điềm tĩnh, xoay đầu nhìn Hà Mật Khuê một cái như hành động đánh dấu chủ quyền, không nhanh không chậm tiếp lời: “Cảm ơn ý tốt mai mối của dì nhưng con sắp có vợ rồi, là cô ấy.”
Hà Mật Khuê: “...”
Những người khác chứng kiến từ đầu đến cuối: “...”
Mắt không thấy, tai không nghe, miệng không nói, tim sẽ không đau.
Tuy Kiều Dương có hơi “khoe khoang”, lúc đầu Hà Mật Khuê quả thật xấu hổ nhưng sau đó lại cảm thấy dễ chịu trong lòng. Nhờ vào đó, tâm trạng sa sút của cô rất nhanh đã lấy lại được phấn chấn, những chuyện không vui sớm vứt sau đầu.
Nghỉ ngơi ăn trưa xong, mọi người lại tiếp tục lên xe tiếp tục di chuyển, Kiều Dương chủ động đổi chỗ với Hà Mật Khuê để tránh hơi hóng từ ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào.
Đợi tất cả ổn định, bác tài tiếp tục chuyến hành trình, trong xe mọi người kéo rèm che nắng, tranh thủ nghỉ ngơi. Kiều Dương buông rèm, tiếp đó chồm qua kéo cần gạc dưới ghế ngả lưng ghế của Hà Mật Khuê ra sau.
Hà Mật Khuê lẳng lặng dõi mắt theo từng cử chỉ của Kiều Dương, cảm giác vừa ấm áp lại vừa tin tưởng đáng dựa dẫm.
“Cảm ơn anh.”
Kiều Dương có chút ngạc nhiên xoay đầu qua, thấp giọng hỏi: “Vì điều gì?”
“Không biết.” Hà Mật Khuê lơ ngơ lắc đầu, giọng nói thỏ thẻ tránh làm ồn đến người khác.
Nhìn bộ dạng có phần ngốc nghếch của Hà Mật Khuê, Kiều Dương cong môi cười, giữa ngực lơ lửng cảm giác yên bình.
Sau hơn bảy tiếng đồng hồ ngồi xe đi đường dài cũng đến nơi, chủ tịch xã và một số cán bộ cũng đã đứng sẵn trong sân ủy ban chào đón. Cả xã tổng số chỉ tầm một ngàn người dân, khu vực nằm ở vùng cao đường đá gập ghềnh, bao quanh hai bên lối đi là rừng cây lớn u uất, về chiều tối không khí thổi ra rừng cây có phần lạnh lẽo.
Hiếm khi nhìn thấy được khung cảnh núi rừng tự nhiên chưa được khai phá, nhưng ngay khi Hà Mật Khuê vừa mới giơ máy ảnh lên định chụp lại thì Kiều Dương bỗng dùng lòng bàn tay che ống kính lại, thấp giọng thần bí: “Đừng chụp lung tung.”
Hà Mật Khuê hiểu ý tứ ám chỉ của Kiều Dương, chỉ là không nghĩ anh mê tín dị đoan. Có điều, có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
Cô gái tên Khả Liên được bà chủ quán gọi ra là một thiếu nữ sỡ hữu vẻ ngoài xinh đẹp trong sáng, đồng nghiệp nam của Kiều Dương ai nấy đều trầm trồ, hai mắt bừng sáng khi thấy người đẹp.
“Mẹ gọi con ạ?”
Giọng nói mềm mại lễ phép của Khả Liên vừa cất lên, nhóm đàn ông ngoài mặt tử tế lại bắt đầu lộ bản tính, miệng không ngừng xuýt xoa cảm thán. Khả Liên có mái tóc dài thẳng đen tự nhiên, kết hợp với nhan sắc vốn có lại tôn. lên vẻ dịu dàng thục nữ.
Bà chủ quán chỉ chăm chăm để ý đến Kiều Dương, bà vỗ vai anh bôm bốp, tự hào khoe khoang: “Nói cậu nghe, con gái dì mới tốt nghiệp đại học chuyên ngành báo chí, suốt mười mấy năm đều là học sinh giỏi, lại hiếu thuận giỏi giang, cậu mà lấy con gái dì là xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp.”
“Mẹ.Khả Liên xấu hổ không dám nhìn thẳng, lén kéo tay mẹ mình, nhỏ giọng gọi.
Bà chủ quán vẫn kiên quyết làm mai, còn cười cười ẩn ý tiếp lời: “Nhìn băng rôn trên xe, chắc cậu là bác sĩ đi khám bệnh từ thiện đúng không? Còn trẻ mà đã đi khám từ thiện chắc cũng giỏi lắm nhỉ?”
“Dạ phải.” Kiều Dương cười lịch sự đáp lời: “Con giỏi nhất là cứu người, giỏi nhì là kiên trì theo đuổi cô ấy.”
Bao nhiêu ánh mắt của những người có mặt đều đồng loạt hướng về đối tượng được Kiều Dương chỉ tay. Hà Mật Khuế đang hờ hững dặn lòng không để tâm, nhưng câu nói của Kiều Dương cùng sự im lặng vây quanh lại buộc cô phải ngẩng đầu chú ý.
Mặt mày bà chủ quán sượng đi vài phần, ý tứ qua nét mặt cũng có chút xem thường.
Kiều Dương trước sau đều điềm tĩnh, xoay đầu nhìn Hà Mật Khuê một cái như hành động đánh dấu chủ quyền, không nhanh không chậm tiếp lời: “Cảm ơn ý tốt mai mối của dì nhưng con sắp có vợ rồi, là cô ấy.”
Hà Mật Khuê: “...”
Những người khác chứng kiến từ đầu đến cuối: “...”
Mắt không thấy, tai không nghe, miệng không nói, tim sẽ không đau.
Tuy Kiều Dương có hơi “khoe khoang”, lúc đầu Hà Mật Khuê quả thật xấu hổ nhưng sau đó lại cảm thấy dễ chịu trong lòng. Nhờ vào đó, tâm trạng sa sút của cô rất nhanh đã lấy lại được phấn chấn, những chuyện không vui sớm vứt sau đầu.
Nghỉ ngơi ăn trưa xong, mọi người lại tiếp tục lên xe tiếp tục di chuyển, Kiều Dương chủ động đổi chỗ với Hà Mật Khuê để tránh hơi hóng từ ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào.
Đợi tất cả ổn định, bác tài tiếp tục chuyến hành trình, trong xe mọi người kéo rèm che nắng, tranh thủ nghỉ ngơi. Kiều Dương buông rèm, tiếp đó chồm qua kéo cần gạc dưới ghế ngả lưng ghế của Hà Mật Khuê ra sau.
Hà Mật Khuê lẳng lặng dõi mắt theo từng cử chỉ của Kiều Dương, cảm giác vừa ấm áp lại vừa tin tưởng đáng dựa dẫm.
“Cảm ơn anh.”
Kiều Dương có chút ngạc nhiên xoay đầu qua, thấp giọng hỏi: “Vì điều gì?”
“Không biết.” Hà Mật Khuê lơ ngơ lắc đầu, giọng nói thỏ thẻ tránh làm ồn đến người khác.
Nhìn bộ dạng có phần ngốc nghếch của Hà Mật Khuê, Kiều Dương cong môi cười, giữa ngực lơ lửng cảm giác yên bình.
Sau hơn bảy tiếng đồng hồ ngồi xe đi đường dài cũng đến nơi, chủ tịch xã và một số cán bộ cũng đã đứng sẵn trong sân ủy ban chào đón. Cả xã tổng số chỉ tầm một ngàn người dân, khu vực nằm ở vùng cao đường đá gập ghềnh, bao quanh hai bên lối đi là rừng cây lớn u uất, về chiều tối không khí thổi ra rừng cây có phần lạnh lẽo.
Hiếm khi nhìn thấy được khung cảnh núi rừng tự nhiên chưa được khai phá, nhưng ngay khi Hà Mật Khuê vừa mới giơ máy ảnh lên định chụp lại thì Kiều Dương bỗng dùng lòng bàn tay che ống kính lại, thấp giọng thần bí: “Đừng chụp lung tung.”
Hà Mật Khuê hiểu ý tứ ám chỉ của Kiều Dương, chỉ là không nghĩ anh mê tín dị đoan. Có điều, có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
Bình luận facebook