-
Chương 29
Chương 39
Tiệm chụp hình Thiên Đô nằm ở vị trí hết sức đắc địa. Bốn phương tám hướng, tiếp xúc với ngã tư, có thể nói là địa điểm bắt mắt nhất, song Thiên Đô nổi bật nhất không phải vị trí của nó mà là nhiếp ảnh gia. Nghe nói nhiếp ảnh gia này từng nhận được rất nhiều giải thưởng nhiếp ảnh, trong đó cao nhất là giải thưởng của Orsay. Giải thưởng quốc tế này đã đưa tiếng tăm của tiệm lên đỉnh cao không ai đọ nổi. Có điều, đây là lần đầu tiên Nhất Thế biết tới nó, đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Tống An Thần chở Nhất Thế tới nơi đã hơn mười giờ sáng. Lúc này mặt trời chói chang, nắng rọi trên đầu, sóng lòng cũng dâng cao. Tống An Thần cùng Nhất Thế bước vào tiệm thì thấy bà Tống chờ ở đó đã lâu. Hôm nay bà mặc một cái áo khoác nilon màu tối, bên trong mặc áo bằng vải chiffon. Tuy rằng đã hơn nửa đời người nhưng vẫn còn phong vận như năm nào. Bà Tống cười tít mắt đi lại, không nói câu nào liền kéo Nhất Thế lại ngắm một lượt, sau đó vuốt bụng cô “Ừ, may mà bụng chưa nhìn thấy rõ, mặc áo cưới An Thần lựa nhất định rất đẹp.”
Nhất Thế vừa nghe tới vấn đề “bụng lớn nhỏ” đột nhiên cảm thấy luống cuống, tái mặt. Tống An Thần tinh nghịch nháy mắt với cô, tỏ vẻ an ủi, sau đó quay sang nói với bà Tống, “Mẹ, đừng làm trễ giờ của nhiếp ảnh gia, bọn con dự định chỉ cần hai tiếng thôi.”
Bà Tống trề môi, lườm con, giả bộ nói “Quả nhiên là có vợ quên mẹ. Mẹ mới nói có mấy phút chứ mấy! Bất hiếu.” Nhìn bà Tống có vẻ tức giận, nhưng tốc độ thay đổi sắc mặt của bà còn nhanh hơn kịch biến mặt nổi tiếng của Trung Quốc, còn thần kỳ hơn nữa.
Đằng xa có tiếng bước chân xuống lầu, bà Tống lập tức nở nụ cười rạng rỡ bước nhanh tới cầu thang.
“Darling…” Bà Tống gọi một tiếng, không ngọt ngào nhưng rất thân thiết.
Một người nước ngoài đi xuống, khá cao to, ước chừng phải hơn 1m90, bản thân bà Tống vốn cao gầy nhưng cũng chỉ đứng đến vai ông ta. Hai người vừa thấy mặt liền ôm hôn má nhau, bà Tống giới thiệu với ông ta “Đây là cục cưng nhà em cùng với cục cưng của cục cưng!”
Cục cưng của cục cưng! Mặt Nhất Thế suýt đen kịt. Tống An Thần kéo Nhất Thế đi tới, gật đầu với ông ta, tiện tay nhéo tay Nhất Thế chậm chạp chẳng biết phép tắc một cái. Nhất Thế vội vàng cúi đầu cung kính “Chào bác ạ.”
“Darling, cục cưng nhà em xinh đẹp thật, cục cưng của cục cưng nhà em rất hoạt hình.” Ông bác ngoại quốc cười tít mắt nói với bà Tống.
Bà Tống ngỡ ngàng, con trai thì nói “xinh đẹp”, con dâu lại bảo là hoạt hình, lại còn là lần đầu tiên gặp mặt nữa chứ. Bà kéo ông lại “Con trai phải nói là tuấn tú.” Còn như nói Nhất Thế hoạt hình, bà Tống còn đang suy nghĩ xem đó là gì.
Người đàn ông ngoại quốc vòng tay ôm bà Tống, “Cực kỳ tuyệt vời, em tặng cho anh một đứa con Trung Quốc thật đẹp trai.”
Giỡn nửa ngày, thì ra ông ta là người chồng Pháp của bà Tống. Tống An Thần hình như đã biết, anh chỉ mỉm cười đáp lại.
“Channing đang chờ các con trên đó.” Ông nói với Tống An Thần.
Bà Tống dựa vào người ông nói: “Mau dẫn Nhất Thế đi chụp hình đi, thời gian không chờ ai đâu.”
Tống An Thần dắt Nhất Thế sải bước lên lầu. Nhất Thế đi sau anh níu lấy tay Tống An Thần hỏi: “Anh tới đây mấy lần rồi?”
“Nhiều lắm, không nhớ nổi.” Tống An Thần thản nhiên, tỏ vẻ không quan trọng nhưng Nhất Thế lại cảm thấy ngọt ngào, thì ra anh sốt ruột như thế.
Lên lầu, nhiệt độ thình lình tăng cao, trước mặt xuất hiện một người đàn ông chỉ quấn mỗi cái khăn lông che nửa thân dưới đứng cạnh bức tường treo đầy ảnh chụp, vuốt cằm suy nghĩ nhìn số ảnh đó.
Tống An Thần ho khẽ một tiếng, người kia mới quay đầu lại.
Người đàn ông này đúng kiểu con lai, thuộc loại phối hợp gene rất chuẩn, mặt mũi đẹp đẽ, dáng người cũng rất xuất sắc. Thứ lỗi cho Nhất Thế nghĩ vậy, thật tình chịu thua. Người đàn ông này quấn mỗi cái khăn thế mà còn không tự giác, thấy phụ nữ vào cũng chẳng ngại ngần.
Channing đột nhiên giống như gặp ma ngó Tống An Thần, thét lên “Fuck!”, sau đó xông tới, túm chặt hai vai Tống An Thần, lại nhìn Nhất Thế, cười như không cười: “Là anh.”
Tống An Thần nhìn Channing khó hiểu. Channing bất thần phát hiện mình bất lịch sự, vội thả hai tay ra, thản nhiên như chưa có chuyện gì, sau đó nói tiếng phổ thông không chuẩn xác lắm, hỏi thẳng: “Anh là Tống An Thần đúng không?”
Tống An Thần vẫn dửng dưng nhìn cái người có vẻ kích động trước mặt. Người đó quan sát Tống An Thần, tặc lưỡi khen ngợi: “Vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt tuyệt đẹp, phong thái này, nhất là ánh mắt thi thoảng thoáng hiện chút mê hoặc lại thâm trầm, đúng là tác phẩm điêu khắc tuyệt vời của thượng đế.” Kế đó Channing chuyển mắt sang Nhất Thế, chặc lưỡi: “Thượng đế tạo ra tác phẩm này chắc hẳn lúc đó lên cơn động kinh, run tay.”
Nhất Thế lập tức đáp lễ anh ta bằng cặp mắt trợn ngược. Channing phì cười “Đường nét run run trên khuôn mặt này sao mà hoàn mỹ thế chứ?” Nói rồi muốn sờ mặt Nhất Thế. Tống An Thần lập tức gạt phắt cánh tay không biết yên phận của anh ta ra, cười nhạt “Thời gian chụp ảnh của nhiếp ảnh gia quý giá như vàng, tôi nghĩ chúng ta vào thẳng việc chính đi.”
“Vốn dĩ là thế.” Channing lấy áo khoác ở sofa bên cạnh mặc vô người, khoanh tay trước ngực cười với Tống An Thần “Rất hiếm khi tôi ở Thiên Đô, chủ yếu là do cha tôi mở, chứ không còn lâu tôi mới đến đây. Người có thể mời được tôi, chỉ có khách hàng của tôi thôi.” Channing cười cười, nhìn Tống An Thần chòng chọc “Tôi rất hài lòng với bề ngoài của anh. Yêu cầu của tôi vô cùng đơn giản, không cần tiền, tôi chụp miễn phí cho hai người, đổi lại tôi muốn quyền sở hữu ảnh chân dung của cả hai. Bảo đảm không làm gì xấu, đồng ý chứ?”
Cả hai đều lưỡng lự.
Channing đế thêm: “Tôi biết anh là đứa con Trung Quốc của Irvine, thừa sức bỏ tiền mời tôi, nhưng… tâm trạng tôi không vui thì tiền cũng là mây khói thôi.”
Cái này là uy hiếp trắng trợn. Nhất Thế bước lên một bước, định từ chối thẳng Tống An Thần lại kéo cô lại, mỉm cười “Có thể.”
Nhất Thế không dám tin, ngoảnh đầu nhìn Tống An Thần, thấy vẻ mặt anh thản nhiên như không, dường như chuyện đó chẳng có vấn đề gì.
“OK. Vậy qua đây đi. Mau thay đồ cưới.” Channing vỗ tay đánh bốp, đi thẳng vào khu chụp ảnh, dáng vóc rất đẹp. Hai người đi cách đằng sau một đoạn, Nhất Thế thì thầm “Áo cưới còn chưa lựa nữa.”
“Anh chọn sẵn cho em rồi.” Tống An Thần mỉm cười, đẩy cô vào phòng thay đồ. Trong phòng đã có sẵn một thợ trang điểm đã chờ từ nãy. Tay cô ấy máng lụa màu trắng ngà và tơ trắng có rất nhiều nếp uốn. Nhìn sao cũng không thấy giống áo cưới, chẳng có hình dạng gì cả. Lúc ấy Nhất Thế nghĩ, chắc chắn là áo cưới của cô dâu nào đó đặt sẵn rồi bỏ. Song tới khi cô thợ trang điểm dẫn cô vào thay đồ, quàng bộ áo cưới đó lên người cô mới biết đó đúng là áo cưới.
Trời ạ, áo cưới của cô lại là kiểu quấn từng lớp từng lớp vải lên người…
“Tôi muốn đổi áo cưới.” Nhất Thế vội vàng ngăn cô ấy tiếp tục làm việc. Cô ta lại mỉm cười, dừng tay nói: “Cái này là anh Tống đặc biệt chọn cho cô, cũng là bảng hiệu của tiệm đó.”
“Lỡ tuột xuống thì làm sao bây giờ?” Cô cứ cảm giác bộ này rất lỏng lẻo, không phải là hở một chút mà là lộ toàn bộ.
Cô thợ trang điểm bật cười “Cô yên tâm, cái này là thiết kế đặc biệt, khuy bên trong rất nhiều, sẽ không có chuyện tuột xuống đâu. Với lại ngoại trừ thắt lưng dùng lụa xếp nếp ‘động một sợi tóc cả người đều rung động’ nếu không có người kéo thì không cách nào tuột được.”
Đột nhiên Nhất Thế có cảm giác rét lạnh toàn thân? Vì sao động một cái thì cả người đều động? Chẳng lẽ chỉ cần có người kéo thắt lưng, cả người cô đều tuột luốt ra hết. Nhất Thế không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, Tống An Thần đúng là tên cầm thú khoác áo blouse trắng.
“Cô dâu đẹp quá.” Lúc này nhân viên trang điểm đã mặc xong áo cưới cho cô, dẫn Nhất Thế đi ra, vừa vặn đụng Tống An Thần đã thay xong đồ ở phòng đối diện. Trong thoáng chốc, Nhất Thế có ảo giác như đang ở cõi vĩnh hằng. Tống An Thần đứng đối diện, mặc lễ phục màu trắng, khuôn mắt tuấn mỹ, lại thêm dáng người hoàn hảo, nụ cười nhàn nhạt quen thuộc, Nhất Thế cảm thấy choáng váng.
Tống An Thần cũng nhìn thấy Nhất Thế ngượng nghịu trong bộ áo cưới trắng dài quá đầu gối, lộ ra bờ vai. Đời này kiếp này, cô là vợ anh, bất kể sinh lão bệnh tử đều không chia không lìa. Dường như anh đang quay lại thời thơ ấu, lúc cùng Nhất Thế tham dự hôn lễ của người khác, cha xứ ngân nga lời thề cả đời này anh không bao giờ quên. Anh cố chấp mãi, nhất quyết không chia không lìa, rốt cuộc…
“Nhất Thế.” Hai người nhìn nhau, đột ngột Tống An Thần gọi, nắm lấy tay cô mỉm cười.
“Dạ?”
“Vợ à.”
“Hơ.”
Nhất Thế cảm thấy Tống An Thần uống lộn thuốc rồi.
“Tách…” Đèn đột nhiên lóe lên, phá hỏng bầu không khí hiếm có giữa hai người, chỉ thấy Channing chụp lén thành công cực kỳ hài lòng thưởng thức tác phẩm của mình, cái gọi là nắm tay đến già cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
“Ôi cha, đẹp mắt thật.” Channing tặc lưỡi khen ngợi. Cô nhân viên trang điểm lại trách móc “Cô dâu còn chưa trang điểm mà.”
“Không cần đâu, cô ấy đẹp lắm rồi.” Tống An Thần nhìn Nhất Thế mỉm cười, nhấn từng chữ một. Nhất Thế nghe anh khen cô, không nén được níu áo anh, kề bên tai anh năn nỉ “Em trai…”
“Hử?” Anh hừ mũi.
“Chồng ơi ~~” Nhất Thế lập tức sửa miệng.
Tống An Thần nheo mắt, hiển nhiên cho phép Nhất Thế tiếp tục nói. Nhất Thế khựng lại, ấp úng “Anh cứ như bình thường đi, em không quen.”
“Ồ? Bây giờ anh không bình thường à?” Tống An Thần kinh ngạc nhìn cô.
Nhất Thế gật như điên. Trong suy nghĩ của cô, Tống An Thần quá mức dịu dàng nhất định sẽ có chuyện gì đó. Trước giờ anh không phải là một con cừu non hiền lành, sẽ không nói chuyện mềm mỏng như thế, hoàn toàn là một con sói lớn dụ dỗ thỏ ra khỏi hang.
Tống An Thần cười cười “Vậy à ~~” Anh ngân dài giọng, làm bộ như đã hiểu rồi quay qua hỏi Channing: “Xin hỏi có máy chụp hình gì không?”
“Anh định làm gì?” Channing vặn lại.
Tống An Thần mỉm cười nhìn Nhất Thế, nụ cười này chắc chắn chứa dao bên trong. Nhất Thế nhìn thấy kiểu cười của anh, đột nhiên cô nghĩ, mình không phải loại thỏ phải nhìn thấy đuôi thỏ mới thả sói vào, mà là con thỏ ngốc bắt buộc nhìn thấy đuôi sói mới tự mình mở cửa, chui vào miệng sói.
“Nến.”
Channing sửng sốt trừng mắt, Nhất Thế cũng nhìn Tống An Thần bằng ánh mắt không trong sáng, chỉ thấy anh cười mủm mỉm, cực kỳ hấp dẫn.
Chương 40
Channing bảo người đóng hết cửa sổ, kéo rèm xuống. Phòng vốn đã âm u, chỉ nhờ mấy cánh cửa sổ mà có chút ánh sáng, bây giờ ánh sáng bị chặn lại, hiệu quả thị giác chỉ có thể nói là mập mờ. Nhất Thế nhìn ngọn lửa trên tay Tống An Thần đang nhảy nhót, lắc lư xiêu vẹo theo bước đi của anh, có cảm giác không ổn. Đang yên đang lành dùng nến làm cái gì? Không lẽ nhất thời “thú tính” khơi dậy, muốn SM? Cô dịch lùi lại một bước, ngượng ngùng lên tiếng: “Nến không phải thứ chơi được đâu.”
Tống An Thần chỉ cười, cầm nến tiếp tục đi tới chỗ cô. Nhất Thế đành cầu cứu Channing, ai dè Channing còn mải mê nhìn, ánh mắt cực kỳ trông chờ, giống như một bức tượng không cử động, có vẻ hết sức thích thú với thứ này.
Ông trời ơi, rốt cuộc Tống An Thần muốn làm gì đây?
“Nhất Thế, em còn nhớ trong lễ truy điệu mẹ em, em đã nói gì không?” Tống An Thần đi đến trước mặt cô, đưa tay vén sợi tóc rối của cô ra sau mang tai, dáng vẻ cực kỳ dịu dàng.
Sao Nhất Thế có thể quên ngày hôm đó? Trong tang lễ mẹ cô, một mình cô ngồi dưới sàn, mắt sưng không mở lên nổi. Cô cứ cúi gằm, Tống An Thần ngồi bên cạnh.
Cô nói: “Bây giờ cái gì tớ cũng không có nữa. Giống như ngọn nến đang cháy vậy, sắp không còn nước mắt nữa, sắp chết rồi. Tớ không biết có thể chịu đựng hơn mẹ được bao lâu.” Cô che mặt muốn khóc, lại phát hiện nước mắt đã cạn khô. Thật sự cái gì cũng không có nữa, không ba, không mẹ, chỉ còn mỗi mình cô.
Tống An Thần ở bên cạnh mặc kệ mọi người, vòng tay ôm lấy Nhất Thế “Tớ sẽ chăm sóc cậu cả đời, cậu còn có tớ.”
Nhất Thế nhớ đến đây, bỗng dưng tỉnh người, ngước mắt lên thì lệ đã vòng quanh nơi khóe mắt, chỉ cần chớp một cái, nước mắt sẽ ào ạt tuôn ra. Mắt cô rưng rưng, mím môi nhìn ngọn nến nơi tay Tống An Thần đăm đăm, giống như chính mình.
“Nhất Thế, có câu nói thế này, nến cháy số mạng ngắn ngủi.” Anh giơ cao cây nến đang thắp trong tay “Có phải em vẫn đang cháy mãi?”
Nhất Thế không biết nên nói thế nào mới phải. Cô hoàn toàn không ngờ Tống An Thần sẽ làm như thế, muốn cô tỏ thái độ. Tống An Thần tự tin như vậy, cô luôn cho rằng với ánh mắt hơn người coi trời bằng vung của Tống An Thần, anh là người tự tin tuyệt đối. Mà cô chỉ là hạt bụi dưới chân anh, chỉ có thể ngước lên sùng bái nhìn anh trên cao vời vợi. Cô không tự tin, có thể thông cảm được, bởi vì cô không giỏi giang, chỉ là một người phụ nữ bình thường đi trên đường có thể gặp được. Nhưng Tống An Thần thì khác, anh xuất sắc, anh đẹp trai, anh biết chăm lo gia đình, đi mòn gót giày cũng không tìm được người đàn ông như thế… Vì sao, vì sao bây giờ anh lại khiến cô cảm thấy anh không tự tin, sợ cô không động lòng vì anh, vẫn một mình tự cháy? Nhất Thế không khỏi cười khổ, trong mắt cô, anh là trời, cao không với tới. Còn trong mắt Tống An Thần, cô lại là mây, vô hình vô dạng, không cách nào nắm bắt.
Bỗng dưng Nhất Thế muốn khóc, nếu bọn họ bày tỏ tâm ý của mình sớm hơn một chút, có lẽ sẽ không thất lạc nhau nhiều năm như thế… may mà vẫn còn kịp. Nhất Thế bước về phía Tống An Thần, bước chân vững vàng nhất trong đời cô, khoảng cách giữa cô và anh rất gần. Cằm Nhất Thế ngang với ngọn nến đang cháy.
Cô nói: “Ông xã, anh không biết rằng mình đã dập tắt ngọn lửa tự thiêu trong lòng em từ lâu rồi ư?” Cô níu khuỷu tay Tống An Thần, đưa ngọn nến lên gần môi anh, dịu dàng nhìn anh đăm đắm, mỉm cười.
Tống An Thần chấn động, ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm nhìn cô, nhẹ nhàng hé môi thổi một hơi. Ngọn nến trước mắt lay động không yên, giãy dụa một hồi rồi tắt ngúm.
Nhất Thế bật cười. Cô không thể nào tin được Tống An Thần cũng có lúc thiếu tự tin như thế.
“Vợ à ~~”
“Dạ?” Nhất Thế đáp lại một tiếng, Tống An Thần lập tức ôm chặt lấy cô, áp sát cô vào người anh, sau đó mặt dày mày dạn quay qua bảo Channing: “Phiền anh chụp một tấm.”
“Hả?” Channing còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy cặp cô dâu chú rể trước mặt chẳng biết xấu hổ hôn nhau nồng nhiệt.
Channing đã quen chinh chiến sa trường, tình cảnh như thế nhìn mãi, không quen cũng thành quen. Duy có lần này không hiểu sao lại đỏ mặt, có lẽ là vì cảnh ấy diễn ra dưới ngọn nến trong tay Tống An Thần, lại thêm bộ áo cưới đặc biệt của cô dâu.
Channing không khỏi nghĩ tới khúc dạo đầu trước khi SM…
“Tách.” Lúc Channing chụp xong tấm ảnh, anh ta nghĩ, nếu dùng nó làm chiêu bài cho tiệm, có phải quá nghệ thuật hay không?
Khó khăn lắm Nhất Thế mới đổi hơi được, mặt đỏ như gấc nhìn Tống An Thần cười như vừa được ăn kẹo xong, nguýt anh “Anh không chú ý hình tượng gì hết.”
Anh cười không đáp, nắm lấy tay cô “Phần còn lại về nhà tiếp tục, chúng ta làm chuyện quan trọng trước đã.”
Nhất Thế bị Tống An Thần lôi xuống lầu, hơi ngạc nhiên, không phải chụp trong phòng đó sao? Sau khi xuống lầu, Nhất Thế bị nhét vào xe, Tống An Thần nói gì đó với bà Tống, tạm biệt bà xong liền lên xe, mới giải thích với Nhất Thế “Chọn ba cảnh ngoài trời. Công viên, di tích cố đô, với nhà chúng ta.”
Y như sét đánh bên tai, chụp ảnh cưới thì chụp, mắc gì về nhà chụp?
Thừa dịp trời trong gió mát, Tống An Thần dẫn Nhất Thế đến công viên, Channing đúng là nhiếp ảnh gia xảo trá. Anh ta yêu cầu đủ kiểu biểu cảm, vui buồn giận hờn đủ cả. Nhất Thế không hiểu gì hết. Không phải kết hôn cần phải vui vẻ sao? Vì sao phải đủ các loại cảm xúc như thế? Giải thích của Channing: đây là nghệ thuật.
Được rồi, thì là nghệ thuật. Hiến thân vì nghệ thuật, Nhất Thế dốc hết tâm huyết. Mới một ngoại cảnh đã giày vò cô muốn rã rời.
Ngoại cảnh thứ hai ở di tích cổ. Channing lại bắt cái gì mà dựa vào tường mỉm cười. Thời tiết đã chuyển lạnh, Nhất Thế lạnh cứng cả người. Tống An Thần đau lòng, chụp được có hai tấm liền đòi về nhà, chụp ngoại cảnh cuối cùng.
Channing vừa vào nhà họ đã hét lên như quỷ rống “Fuck! Sạch thế.” Channing sờ thử bàn ghế, không vương một hạt bụi. Sau đó lại sờ đông sờ tây, muốn tìm xem có chỗ nào dơ không nhưng không được như ý. Anh ta ngạc nhiên quay đầu quan sát Nhất Thế “Không nhìn ra được cô ưa sạch sẽ vậy đó.”
Nhất Thế lập tức thấy xấu hổ, không thể nói là trước giờ cô không quét dọn được. Từ hồi chuyển đến đây, cô mới lau dọn nhà cửa có một lần. Bình thường đều là cô xả, Tống An Thần dọn. Không thể không nói, Tống An Thần đúng là mắc bệnh ưa sạch sẽ, nhất quyết không để thứ gì dính bụi. Gạch men phải bóng láng, nếu không sẽ chùi đi chùi lại mới thôi. Cái bệnh sạch sẽ này thật biết dày vò người ta.
Tống An Thần không nói câu nào, nhìn lên lầu: “Chụp mấy tấm trên giường nhiều chút.”
“Phụt…” Thiếu điều Nhất Thế phun nước miếng, hoảng sợ nhìn bóng lưng Tống An Thần, giống như anh là hồn ma vậy. Tống An Thần đưa mắt nhìn cô cười, nheo đôi mắt hẹp dài của anh thành đường kẻ “Bà xã, được chứ?”
Channing xen vào “Tôi chụp cảnh trên giường cũng cần nghệ thuật.”
Nhất Thế lừ mắt nhìn Channing “Sao mới tính là nghệ thuật?”
“Có biết nghệ thuật cơ thể không?” Channing bày ra bộ dạng “cô còn chả biết nghệ thuật là cái gì” nhìn Nhất Thế. Lần này Nhất Thế thật đúng là ói máu, nghiêm mặt từ chối “Không được.”
Tống An Thần đi tới chỗ Channing “Không được lộ ba chỗ.”
Channing lườm anh, miễn cưỡng nói: “Nể mặt Irvine, phá lệ một lần vậy.”
Nhất Thế chửi thầm “Phá lệ con khỉ, rõ ràng là anh thô bỉ.” Thuận tiện trừng mắt sau lưng anh ta, không dè cô vừa trừng, sau lưng Channing như mọc thêm con mắt, quay ngoắt ra sau nhìn cô, hại cô hoảng vía. Tống An Thần phì cười, ôm Nhất Thế vào lòng, thủ thỉ bên tai: “Em không biết người làm nghệ thuật nhạy cảm vô cùng hay sao? Sau này đừng có làm chuyện ngốc nghếch nữa.” Nói rồi dắt Nhất Thế lên lầu.
Nhất Thế mím môi, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tống An Thần. lo lắng níu áo anh “Chúng ta đừng chụp ảnh trên giường được không, biến thái quá.”
“Ồ?” Tống An Thần nghiêm túc suy nghĩ, “Có thể nghĩ cách biến thái một chút, rục rịch ngóc đầu dậy.”
Miệng Nhất Thế co rúm, lườm anh, sao cô lại vớ cái tên cầm thú này chứ?
Dường như Channing có trình độ chụp cảnh giường chiếu rất cao, anh ta biết lựa góc độ thế nào để đạt được hiệu quả “nghệ thuật” hơn. Chỉ là bị dày vò một hồi, bộ áo cưới đầy nguy cơ của Nhất Thế lại có xu hướng trượt xuống.
Lúc hai người chia nhau ngồi trên ghế, đối mặt với nhau, Channing yêu cầu Tống An Thần đứng lên, chồm người lại gần Nhất Thế. Nhất Thế phải ngửa mặt lên, hai người nhìn nhau thắm thiết.
Bọn họ làm theo lời Channing, nhưng lúc cả hai đang đăm đắm nhìn nhau, ánh mắt Tống An Thần đột nhiên trượt xuống dưới xương quai xanh của Nhất Thế, mặc dù vẫn chăm chú như cũ.
Nhất Thế cũng cúi đầu nhìn, hồn vía lên mây. Áo cưới tuột xuống nửa ngực, lộ cả đầu vú ra, Tống An Thần lại nhìn từ trên xuống, không nghi ngờ gì càng phơi bày hẳn ra, cực kỳ hấp dẫn.
“Đừng nhúc nhích.” Tống An Thần mỉm cười nhìn Nhất Thế. Nhất Thế cũng ngước mắt nhìn anh. Ngoài cửa sổ, nắng chiều rọi trên người họ, hắt bóng nhàn nhạt, cảnh đẹp cực kỳ. Tách một tiếng, tấm ảnh chụp ngay trong khoảnh khắc đó.
“Channing, chụp tới đây thôi, nhiều rồi.” Tống An Thần bình thản đi tới trước mặt Channing, không nhìn Nhất Thế.
Channing gật đầu, định chào Nhất Thế nhưng mắt lại bị Tống An Thần cản lại. Anh ta định ngoẹo đầu qua chào, lại bị Tống An Thần lôi xuống lầu, nói: “Nhân viên trang điểm chờ anh trên xe lâu rồi.”
Channing chịu thua, ngước đầu gọi với lên lầu: “Tạm biệt, bà Tống.”
“Bye bye.” Nhất Thế ngồi trên ghế, không dám động đậy. Cô sợ vừa nhúc nhích, áo cưới sẽ rớt ra từng mảnh.
Tống An Thần tiễn Channing ra tới cửa liền đóng cửa lại. Anh lên lầu, lại thấy Nhất Thế còn ngồi nguyên tại chỗ, như bức tượng, không dám rục rịch.
Tống An Thần dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như đang xem kịch “Vợ à, mấy tháng nay, xoa bóp hàng ngày cho em không uổng công chút nào, lớn hơn rất nhiều, rất gợi cảm, anh thích.”
Nhất Thế giận dữ trừng anh, lại không thể xông lên nhéo anh. Cái tên này, miệng chó không mọc được ngà voi.
“Bà xã, em định cảm ơn anh thế nào đây?” Tống An Thần vẫn cười cười nhìn Nhất Thế.
Nhất Thế nghiến răng “Em muốn lột da anh.”
“Hiểu rồi.” Tống An Thần bước lại chỗ Nhất Thế, cô có cảm giác không xong, hỏi “Anh định làm gì?”
Tống An Thần đã tới cạnh cô, khom người thì thầm bên tai cô “Dẫn em đi lột da anh đó ~~” nói rồi cắn khẽ vành tai cô, hai tay ôm chặt, bế bổng cô lên giường.
Trên đường đi, Tống An Thần tiện tay kéo một cái, áo cưới cứ thế tuột xuống, rải rác trên sàn nhà. Nhất Thế hét lên, Tống An Thần vô tội nói: “Không cẩn thận kéo một cái, anh đâu dè bộ váy này không chắc chắn như thế.”
“Không phải tại anh lựa sao.” Vừa rơi xuống giường, Nhất Thế túm chăn bọc kín lại thân hình trần như nhộng của mình.
Tống An Thần sửng sốt chớp mắt, sau đó phì cười, khá bất lực “Không phải anh chọn.”
Mắt Nhất Thế co giật, không phải Tống An Thần, vậy là ai chọn bộ váy này? Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được… ngoài bà Tống ra còn có ai nữa? Kêu bọn họ đi chụp ảnh cưới là bà Tống, dẫn Tống An Thần tới tiệm này cũng là bà Tống.
Đúng là đồng chí nhiệt tình ghê, tuyên truyền “vấn đề sinh đẻ” giùm nhà nước…
Tống An Thần cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Nhất Thế, rủ rỉ rù rì: “Chúng ta nên đón nhận ý tốt của mẹ.”
Thật ra là vì tên cầm thú Tống An Thần chỉ tìm cái cớ không thể phản bác.
Tiệm chụp hình Thiên Đô nằm ở vị trí hết sức đắc địa. Bốn phương tám hướng, tiếp xúc với ngã tư, có thể nói là địa điểm bắt mắt nhất, song Thiên Đô nổi bật nhất không phải vị trí của nó mà là nhiếp ảnh gia. Nghe nói nhiếp ảnh gia này từng nhận được rất nhiều giải thưởng nhiếp ảnh, trong đó cao nhất là giải thưởng của Orsay. Giải thưởng quốc tế này đã đưa tiếng tăm của tiệm lên đỉnh cao không ai đọ nổi. Có điều, đây là lần đầu tiên Nhất Thế biết tới nó, đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Tống An Thần chở Nhất Thế tới nơi đã hơn mười giờ sáng. Lúc này mặt trời chói chang, nắng rọi trên đầu, sóng lòng cũng dâng cao. Tống An Thần cùng Nhất Thế bước vào tiệm thì thấy bà Tống chờ ở đó đã lâu. Hôm nay bà mặc một cái áo khoác nilon màu tối, bên trong mặc áo bằng vải chiffon. Tuy rằng đã hơn nửa đời người nhưng vẫn còn phong vận như năm nào. Bà Tống cười tít mắt đi lại, không nói câu nào liền kéo Nhất Thế lại ngắm một lượt, sau đó vuốt bụng cô “Ừ, may mà bụng chưa nhìn thấy rõ, mặc áo cưới An Thần lựa nhất định rất đẹp.”
Nhất Thế vừa nghe tới vấn đề “bụng lớn nhỏ” đột nhiên cảm thấy luống cuống, tái mặt. Tống An Thần tinh nghịch nháy mắt với cô, tỏ vẻ an ủi, sau đó quay sang nói với bà Tống, “Mẹ, đừng làm trễ giờ của nhiếp ảnh gia, bọn con dự định chỉ cần hai tiếng thôi.”
Bà Tống trề môi, lườm con, giả bộ nói “Quả nhiên là có vợ quên mẹ. Mẹ mới nói có mấy phút chứ mấy! Bất hiếu.” Nhìn bà Tống có vẻ tức giận, nhưng tốc độ thay đổi sắc mặt của bà còn nhanh hơn kịch biến mặt nổi tiếng của Trung Quốc, còn thần kỳ hơn nữa.
Đằng xa có tiếng bước chân xuống lầu, bà Tống lập tức nở nụ cười rạng rỡ bước nhanh tới cầu thang.
“Darling…” Bà Tống gọi một tiếng, không ngọt ngào nhưng rất thân thiết.
Một người nước ngoài đi xuống, khá cao to, ước chừng phải hơn 1m90, bản thân bà Tống vốn cao gầy nhưng cũng chỉ đứng đến vai ông ta. Hai người vừa thấy mặt liền ôm hôn má nhau, bà Tống giới thiệu với ông ta “Đây là cục cưng nhà em cùng với cục cưng của cục cưng!”
Cục cưng của cục cưng! Mặt Nhất Thế suýt đen kịt. Tống An Thần kéo Nhất Thế đi tới, gật đầu với ông ta, tiện tay nhéo tay Nhất Thế chậm chạp chẳng biết phép tắc một cái. Nhất Thế vội vàng cúi đầu cung kính “Chào bác ạ.”
“Darling, cục cưng nhà em xinh đẹp thật, cục cưng của cục cưng nhà em rất hoạt hình.” Ông bác ngoại quốc cười tít mắt nói với bà Tống.
Bà Tống ngỡ ngàng, con trai thì nói “xinh đẹp”, con dâu lại bảo là hoạt hình, lại còn là lần đầu tiên gặp mặt nữa chứ. Bà kéo ông lại “Con trai phải nói là tuấn tú.” Còn như nói Nhất Thế hoạt hình, bà Tống còn đang suy nghĩ xem đó là gì.
Người đàn ông ngoại quốc vòng tay ôm bà Tống, “Cực kỳ tuyệt vời, em tặng cho anh một đứa con Trung Quốc thật đẹp trai.”
Giỡn nửa ngày, thì ra ông ta là người chồng Pháp của bà Tống. Tống An Thần hình như đã biết, anh chỉ mỉm cười đáp lại.
“Channing đang chờ các con trên đó.” Ông nói với Tống An Thần.
Bà Tống dựa vào người ông nói: “Mau dẫn Nhất Thế đi chụp hình đi, thời gian không chờ ai đâu.”
Tống An Thần dắt Nhất Thế sải bước lên lầu. Nhất Thế đi sau anh níu lấy tay Tống An Thần hỏi: “Anh tới đây mấy lần rồi?”
“Nhiều lắm, không nhớ nổi.” Tống An Thần thản nhiên, tỏ vẻ không quan trọng nhưng Nhất Thế lại cảm thấy ngọt ngào, thì ra anh sốt ruột như thế.
Lên lầu, nhiệt độ thình lình tăng cao, trước mặt xuất hiện một người đàn ông chỉ quấn mỗi cái khăn lông che nửa thân dưới đứng cạnh bức tường treo đầy ảnh chụp, vuốt cằm suy nghĩ nhìn số ảnh đó.
Tống An Thần ho khẽ một tiếng, người kia mới quay đầu lại.
Người đàn ông này đúng kiểu con lai, thuộc loại phối hợp gene rất chuẩn, mặt mũi đẹp đẽ, dáng người cũng rất xuất sắc. Thứ lỗi cho Nhất Thế nghĩ vậy, thật tình chịu thua. Người đàn ông này quấn mỗi cái khăn thế mà còn không tự giác, thấy phụ nữ vào cũng chẳng ngại ngần.
Channing đột nhiên giống như gặp ma ngó Tống An Thần, thét lên “Fuck!”, sau đó xông tới, túm chặt hai vai Tống An Thần, lại nhìn Nhất Thế, cười như không cười: “Là anh.”
Tống An Thần nhìn Channing khó hiểu. Channing bất thần phát hiện mình bất lịch sự, vội thả hai tay ra, thản nhiên như chưa có chuyện gì, sau đó nói tiếng phổ thông không chuẩn xác lắm, hỏi thẳng: “Anh là Tống An Thần đúng không?”
Tống An Thần vẫn dửng dưng nhìn cái người có vẻ kích động trước mặt. Người đó quan sát Tống An Thần, tặc lưỡi khen ngợi: “Vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt tuyệt đẹp, phong thái này, nhất là ánh mắt thi thoảng thoáng hiện chút mê hoặc lại thâm trầm, đúng là tác phẩm điêu khắc tuyệt vời của thượng đế.” Kế đó Channing chuyển mắt sang Nhất Thế, chặc lưỡi: “Thượng đế tạo ra tác phẩm này chắc hẳn lúc đó lên cơn động kinh, run tay.”
Nhất Thế lập tức đáp lễ anh ta bằng cặp mắt trợn ngược. Channing phì cười “Đường nét run run trên khuôn mặt này sao mà hoàn mỹ thế chứ?” Nói rồi muốn sờ mặt Nhất Thế. Tống An Thần lập tức gạt phắt cánh tay không biết yên phận của anh ta ra, cười nhạt “Thời gian chụp ảnh của nhiếp ảnh gia quý giá như vàng, tôi nghĩ chúng ta vào thẳng việc chính đi.”
“Vốn dĩ là thế.” Channing lấy áo khoác ở sofa bên cạnh mặc vô người, khoanh tay trước ngực cười với Tống An Thần “Rất hiếm khi tôi ở Thiên Đô, chủ yếu là do cha tôi mở, chứ không còn lâu tôi mới đến đây. Người có thể mời được tôi, chỉ có khách hàng của tôi thôi.” Channing cười cười, nhìn Tống An Thần chòng chọc “Tôi rất hài lòng với bề ngoài của anh. Yêu cầu của tôi vô cùng đơn giản, không cần tiền, tôi chụp miễn phí cho hai người, đổi lại tôi muốn quyền sở hữu ảnh chân dung của cả hai. Bảo đảm không làm gì xấu, đồng ý chứ?”
Cả hai đều lưỡng lự.
Channing đế thêm: “Tôi biết anh là đứa con Trung Quốc của Irvine, thừa sức bỏ tiền mời tôi, nhưng… tâm trạng tôi không vui thì tiền cũng là mây khói thôi.”
Cái này là uy hiếp trắng trợn. Nhất Thế bước lên một bước, định từ chối thẳng Tống An Thần lại kéo cô lại, mỉm cười “Có thể.”
Nhất Thế không dám tin, ngoảnh đầu nhìn Tống An Thần, thấy vẻ mặt anh thản nhiên như không, dường như chuyện đó chẳng có vấn đề gì.
“OK. Vậy qua đây đi. Mau thay đồ cưới.” Channing vỗ tay đánh bốp, đi thẳng vào khu chụp ảnh, dáng vóc rất đẹp. Hai người đi cách đằng sau một đoạn, Nhất Thế thì thầm “Áo cưới còn chưa lựa nữa.”
“Anh chọn sẵn cho em rồi.” Tống An Thần mỉm cười, đẩy cô vào phòng thay đồ. Trong phòng đã có sẵn một thợ trang điểm đã chờ từ nãy. Tay cô ấy máng lụa màu trắng ngà và tơ trắng có rất nhiều nếp uốn. Nhìn sao cũng không thấy giống áo cưới, chẳng có hình dạng gì cả. Lúc ấy Nhất Thế nghĩ, chắc chắn là áo cưới của cô dâu nào đó đặt sẵn rồi bỏ. Song tới khi cô thợ trang điểm dẫn cô vào thay đồ, quàng bộ áo cưới đó lên người cô mới biết đó đúng là áo cưới.
Trời ạ, áo cưới của cô lại là kiểu quấn từng lớp từng lớp vải lên người…
“Tôi muốn đổi áo cưới.” Nhất Thế vội vàng ngăn cô ấy tiếp tục làm việc. Cô ta lại mỉm cười, dừng tay nói: “Cái này là anh Tống đặc biệt chọn cho cô, cũng là bảng hiệu của tiệm đó.”
“Lỡ tuột xuống thì làm sao bây giờ?” Cô cứ cảm giác bộ này rất lỏng lẻo, không phải là hở một chút mà là lộ toàn bộ.
Cô thợ trang điểm bật cười “Cô yên tâm, cái này là thiết kế đặc biệt, khuy bên trong rất nhiều, sẽ không có chuyện tuột xuống đâu. Với lại ngoại trừ thắt lưng dùng lụa xếp nếp ‘động một sợi tóc cả người đều rung động’ nếu không có người kéo thì không cách nào tuột được.”
Đột nhiên Nhất Thế có cảm giác rét lạnh toàn thân? Vì sao động một cái thì cả người đều động? Chẳng lẽ chỉ cần có người kéo thắt lưng, cả người cô đều tuột luốt ra hết. Nhất Thế không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, Tống An Thần đúng là tên cầm thú khoác áo blouse trắng.
“Cô dâu đẹp quá.” Lúc này nhân viên trang điểm đã mặc xong áo cưới cho cô, dẫn Nhất Thế đi ra, vừa vặn đụng Tống An Thần đã thay xong đồ ở phòng đối diện. Trong thoáng chốc, Nhất Thế có ảo giác như đang ở cõi vĩnh hằng. Tống An Thần đứng đối diện, mặc lễ phục màu trắng, khuôn mắt tuấn mỹ, lại thêm dáng người hoàn hảo, nụ cười nhàn nhạt quen thuộc, Nhất Thế cảm thấy choáng váng.
Tống An Thần cũng nhìn thấy Nhất Thế ngượng nghịu trong bộ áo cưới trắng dài quá đầu gối, lộ ra bờ vai. Đời này kiếp này, cô là vợ anh, bất kể sinh lão bệnh tử đều không chia không lìa. Dường như anh đang quay lại thời thơ ấu, lúc cùng Nhất Thế tham dự hôn lễ của người khác, cha xứ ngân nga lời thề cả đời này anh không bao giờ quên. Anh cố chấp mãi, nhất quyết không chia không lìa, rốt cuộc…
“Nhất Thế.” Hai người nhìn nhau, đột ngột Tống An Thần gọi, nắm lấy tay cô mỉm cười.
“Dạ?”
“Vợ à.”
“Hơ.”
Nhất Thế cảm thấy Tống An Thần uống lộn thuốc rồi.
“Tách…” Đèn đột nhiên lóe lên, phá hỏng bầu không khí hiếm có giữa hai người, chỉ thấy Channing chụp lén thành công cực kỳ hài lòng thưởng thức tác phẩm của mình, cái gọi là nắm tay đến già cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
“Ôi cha, đẹp mắt thật.” Channing tặc lưỡi khen ngợi. Cô nhân viên trang điểm lại trách móc “Cô dâu còn chưa trang điểm mà.”
“Không cần đâu, cô ấy đẹp lắm rồi.” Tống An Thần nhìn Nhất Thế mỉm cười, nhấn từng chữ một. Nhất Thế nghe anh khen cô, không nén được níu áo anh, kề bên tai anh năn nỉ “Em trai…”
“Hử?” Anh hừ mũi.
“Chồng ơi ~~” Nhất Thế lập tức sửa miệng.
Tống An Thần nheo mắt, hiển nhiên cho phép Nhất Thế tiếp tục nói. Nhất Thế khựng lại, ấp úng “Anh cứ như bình thường đi, em không quen.”
“Ồ? Bây giờ anh không bình thường à?” Tống An Thần kinh ngạc nhìn cô.
Nhất Thế gật như điên. Trong suy nghĩ của cô, Tống An Thần quá mức dịu dàng nhất định sẽ có chuyện gì đó. Trước giờ anh không phải là một con cừu non hiền lành, sẽ không nói chuyện mềm mỏng như thế, hoàn toàn là một con sói lớn dụ dỗ thỏ ra khỏi hang.
Tống An Thần cười cười “Vậy à ~~” Anh ngân dài giọng, làm bộ như đã hiểu rồi quay qua hỏi Channing: “Xin hỏi có máy chụp hình gì không?”
“Anh định làm gì?” Channing vặn lại.
Tống An Thần mỉm cười nhìn Nhất Thế, nụ cười này chắc chắn chứa dao bên trong. Nhất Thế nhìn thấy kiểu cười của anh, đột nhiên cô nghĩ, mình không phải loại thỏ phải nhìn thấy đuôi thỏ mới thả sói vào, mà là con thỏ ngốc bắt buộc nhìn thấy đuôi sói mới tự mình mở cửa, chui vào miệng sói.
“Nến.”
Channing sửng sốt trừng mắt, Nhất Thế cũng nhìn Tống An Thần bằng ánh mắt không trong sáng, chỉ thấy anh cười mủm mỉm, cực kỳ hấp dẫn.
Chương 40
Channing bảo người đóng hết cửa sổ, kéo rèm xuống. Phòng vốn đã âm u, chỉ nhờ mấy cánh cửa sổ mà có chút ánh sáng, bây giờ ánh sáng bị chặn lại, hiệu quả thị giác chỉ có thể nói là mập mờ. Nhất Thế nhìn ngọn lửa trên tay Tống An Thần đang nhảy nhót, lắc lư xiêu vẹo theo bước đi của anh, có cảm giác không ổn. Đang yên đang lành dùng nến làm cái gì? Không lẽ nhất thời “thú tính” khơi dậy, muốn SM? Cô dịch lùi lại một bước, ngượng ngùng lên tiếng: “Nến không phải thứ chơi được đâu.”
Tống An Thần chỉ cười, cầm nến tiếp tục đi tới chỗ cô. Nhất Thế đành cầu cứu Channing, ai dè Channing còn mải mê nhìn, ánh mắt cực kỳ trông chờ, giống như một bức tượng không cử động, có vẻ hết sức thích thú với thứ này.
Ông trời ơi, rốt cuộc Tống An Thần muốn làm gì đây?
“Nhất Thế, em còn nhớ trong lễ truy điệu mẹ em, em đã nói gì không?” Tống An Thần đi đến trước mặt cô, đưa tay vén sợi tóc rối của cô ra sau mang tai, dáng vẻ cực kỳ dịu dàng.
Sao Nhất Thế có thể quên ngày hôm đó? Trong tang lễ mẹ cô, một mình cô ngồi dưới sàn, mắt sưng không mở lên nổi. Cô cứ cúi gằm, Tống An Thần ngồi bên cạnh.
Cô nói: “Bây giờ cái gì tớ cũng không có nữa. Giống như ngọn nến đang cháy vậy, sắp không còn nước mắt nữa, sắp chết rồi. Tớ không biết có thể chịu đựng hơn mẹ được bao lâu.” Cô che mặt muốn khóc, lại phát hiện nước mắt đã cạn khô. Thật sự cái gì cũng không có nữa, không ba, không mẹ, chỉ còn mỗi mình cô.
Tống An Thần ở bên cạnh mặc kệ mọi người, vòng tay ôm lấy Nhất Thế “Tớ sẽ chăm sóc cậu cả đời, cậu còn có tớ.”
Nhất Thế nhớ đến đây, bỗng dưng tỉnh người, ngước mắt lên thì lệ đã vòng quanh nơi khóe mắt, chỉ cần chớp một cái, nước mắt sẽ ào ạt tuôn ra. Mắt cô rưng rưng, mím môi nhìn ngọn nến nơi tay Tống An Thần đăm đăm, giống như chính mình.
“Nhất Thế, có câu nói thế này, nến cháy số mạng ngắn ngủi.” Anh giơ cao cây nến đang thắp trong tay “Có phải em vẫn đang cháy mãi?”
Nhất Thế không biết nên nói thế nào mới phải. Cô hoàn toàn không ngờ Tống An Thần sẽ làm như thế, muốn cô tỏ thái độ. Tống An Thần tự tin như vậy, cô luôn cho rằng với ánh mắt hơn người coi trời bằng vung của Tống An Thần, anh là người tự tin tuyệt đối. Mà cô chỉ là hạt bụi dưới chân anh, chỉ có thể ngước lên sùng bái nhìn anh trên cao vời vợi. Cô không tự tin, có thể thông cảm được, bởi vì cô không giỏi giang, chỉ là một người phụ nữ bình thường đi trên đường có thể gặp được. Nhưng Tống An Thần thì khác, anh xuất sắc, anh đẹp trai, anh biết chăm lo gia đình, đi mòn gót giày cũng không tìm được người đàn ông như thế… Vì sao, vì sao bây giờ anh lại khiến cô cảm thấy anh không tự tin, sợ cô không động lòng vì anh, vẫn một mình tự cháy? Nhất Thế không khỏi cười khổ, trong mắt cô, anh là trời, cao không với tới. Còn trong mắt Tống An Thần, cô lại là mây, vô hình vô dạng, không cách nào nắm bắt.
Bỗng dưng Nhất Thế muốn khóc, nếu bọn họ bày tỏ tâm ý của mình sớm hơn một chút, có lẽ sẽ không thất lạc nhau nhiều năm như thế… may mà vẫn còn kịp. Nhất Thế bước về phía Tống An Thần, bước chân vững vàng nhất trong đời cô, khoảng cách giữa cô và anh rất gần. Cằm Nhất Thế ngang với ngọn nến đang cháy.
Cô nói: “Ông xã, anh không biết rằng mình đã dập tắt ngọn lửa tự thiêu trong lòng em từ lâu rồi ư?” Cô níu khuỷu tay Tống An Thần, đưa ngọn nến lên gần môi anh, dịu dàng nhìn anh đăm đắm, mỉm cười.
Tống An Thần chấn động, ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm nhìn cô, nhẹ nhàng hé môi thổi một hơi. Ngọn nến trước mắt lay động không yên, giãy dụa một hồi rồi tắt ngúm.
Nhất Thế bật cười. Cô không thể nào tin được Tống An Thần cũng có lúc thiếu tự tin như thế.
“Vợ à ~~”
“Dạ?” Nhất Thế đáp lại một tiếng, Tống An Thần lập tức ôm chặt lấy cô, áp sát cô vào người anh, sau đó mặt dày mày dạn quay qua bảo Channing: “Phiền anh chụp một tấm.”
“Hả?” Channing còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy cặp cô dâu chú rể trước mặt chẳng biết xấu hổ hôn nhau nồng nhiệt.
Channing đã quen chinh chiến sa trường, tình cảnh như thế nhìn mãi, không quen cũng thành quen. Duy có lần này không hiểu sao lại đỏ mặt, có lẽ là vì cảnh ấy diễn ra dưới ngọn nến trong tay Tống An Thần, lại thêm bộ áo cưới đặc biệt của cô dâu.
Channing không khỏi nghĩ tới khúc dạo đầu trước khi SM…
“Tách.” Lúc Channing chụp xong tấm ảnh, anh ta nghĩ, nếu dùng nó làm chiêu bài cho tiệm, có phải quá nghệ thuật hay không?
Khó khăn lắm Nhất Thế mới đổi hơi được, mặt đỏ như gấc nhìn Tống An Thần cười như vừa được ăn kẹo xong, nguýt anh “Anh không chú ý hình tượng gì hết.”
Anh cười không đáp, nắm lấy tay cô “Phần còn lại về nhà tiếp tục, chúng ta làm chuyện quan trọng trước đã.”
Nhất Thế bị Tống An Thần lôi xuống lầu, hơi ngạc nhiên, không phải chụp trong phòng đó sao? Sau khi xuống lầu, Nhất Thế bị nhét vào xe, Tống An Thần nói gì đó với bà Tống, tạm biệt bà xong liền lên xe, mới giải thích với Nhất Thế “Chọn ba cảnh ngoài trời. Công viên, di tích cố đô, với nhà chúng ta.”
Y như sét đánh bên tai, chụp ảnh cưới thì chụp, mắc gì về nhà chụp?
Thừa dịp trời trong gió mát, Tống An Thần dẫn Nhất Thế đến công viên, Channing đúng là nhiếp ảnh gia xảo trá. Anh ta yêu cầu đủ kiểu biểu cảm, vui buồn giận hờn đủ cả. Nhất Thế không hiểu gì hết. Không phải kết hôn cần phải vui vẻ sao? Vì sao phải đủ các loại cảm xúc như thế? Giải thích của Channing: đây là nghệ thuật.
Được rồi, thì là nghệ thuật. Hiến thân vì nghệ thuật, Nhất Thế dốc hết tâm huyết. Mới một ngoại cảnh đã giày vò cô muốn rã rời.
Ngoại cảnh thứ hai ở di tích cổ. Channing lại bắt cái gì mà dựa vào tường mỉm cười. Thời tiết đã chuyển lạnh, Nhất Thế lạnh cứng cả người. Tống An Thần đau lòng, chụp được có hai tấm liền đòi về nhà, chụp ngoại cảnh cuối cùng.
Channing vừa vào nhà họ đã hét lên như quỷ rống “Fuck! Sạch thế.” Channing sờ thử bàn ghế, không vương một hạt bụi. Sau đó lại sờ đông sờ tây, muốn tìm xem có chỗ nào dơ không nhưng không được như ý. Anh ta ngạc nhiên quay đầu quan sát Nhất Thế “Không nhìn ra được cô ưa sạch sẽ vậy đó.”
Nhất Thế lập tức thấy xấu hổ, không thể nói là trước giờ cô không quét dọn được. Từ hồi chuyển đến đây, cô mới lau dọn nhà cửa có một lần. Bình thường đều là cô xả, Tống An Thần dọn. Không thể không nói, Tống An Thần đúng là mắc bệnh ưa sạch sẽ, nhất quyết không để thứ gì dính bụi. Gạch men phải bóng láng, nếu không sẽ chùi đi chùi lại mới thôi. Cái bệnh sạch sẽ này thật biết dày vò người ta.
Tống An Thần không nói câu nào, nhìn lên lầu: “Chụp mấy tấm trên giường nhiều chút.”
“Phụt…” Thiếu điều Nhất Thế phun nước miếng, hoảng sợ nhìn bóng lưng Tống An Thần, giống như anh là hồn ma vậy. Tống An Thần đưa mắt nhìn cô cười, nheo đôi mắt hẹp dài của anh thành đường kẻ “Bà xã, được chứ?”
Channing xen vào “Tôi chụp cảnh trên giường cũng cần nghệ thuật.”
Nhất Thế lừ mắt nhìn Channing “Sao mới tính là nghệ thuật?”
“Có biết nghệ thuật cơ thể không?” Channing bày ra bộ dạng “cô còn chả biết nghệ thuật là cái gì” nhìn Nhất Thế. Lần này Nhất Thế thật đúng là ói máu, nghiêm mặt từ chối “Không được.”
Tống An Thần đi tới chỗ Channing “Không được lộ ba chỗ.”
Channing lườm anh, miễn cưỡng nói: “Nể mặt Irvine, phá lệ một lần vậy.”
Nhất Thế chửi thầm “Phá lệ con khỉ, rõ ràng là anh thô bỉ.” Thuận tiện trừng mắt sau lưng anh ta, không dè cô vừa trừng, sau lưng Channing như mọc thêm con mắt, quay ngoắt ra sau nhìn cô, hại cô hoảng vía. Tống An Thần phì cười, ôm Nhất Thế vào lòng, thủ thỉ bên tai: “Em không biết người làm nghệ thuật nhạy cảm vô cùng hay sao? Sau này đừng có làm chuyện ngốc nghếch nữa.” Nói rồi dắt Nhất Thế lên lầu.
Nhất Thế mím môi, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tống An Thần. lo lắng níu áo anh “Chúng ta đừng chụp ảnh trên giường được không, biến thái quá.”
“Ồ?” Tống An Thần nghiêm túc suy nghĩ, “Có thể nghĩ cách biến thái một chút, rục rịch ngóc đầu dậy.”
Miệng Nhất Thế co rúm, lườm anh, sao cô lại vớ cái tên cầm thú này chứ?
Dường như Channing có trình độ chụp cảnh giường chiếu rất cao, anh ta biết lựa góc độ thế nào để đạt được hiệu quả “nghệ thuật” hơn. Chỉ là bị dày vò một hồi, bộ áo cưới đầy nguy cơ của Nhất Thế lại có xu hướng trượt xuống.
Lúc hai người chia nhau ngồi trên ghế, đối mặt với nhau, Channing yêu cầu Tống An Thần đứng lên, chồm người lại gần Nhất Thế. Nhất Thế phải ngửa mặt lên, hai người nhìn nhau thắm thiết.
Bọn họ làm theo lời Channing, nhưng lúc cả hai đang đăm đắm nhìn nhau, ánh mắt Tống An Thần đột nhiên trượt xuống dưới xương quai xanh của Nhất Thế, mặc dù vẫn chăm chú như cũ.
Nhất Thế cũng cúi đầu nhìn, hồn vía lên mây. Áo cưới tuột xuống nửa ngực, lộ cả đầu vú ra, Tống An Thần lại nhìn từ trên xuống, không nghi ngờ gì càng phơi bày hẳn ra, cực kỳ hấp dẫn.
“Đừng nhúc nhích.” Tống An Thần mỉm cười nhìn Nhất Thế. Nhất Thế cũng ngước mắt nhìn anh. Ngoài cửa sổ, nắng chiều rọi trên người họ, hắt bóng nhàn nhạt, cảnh đẹp cực kỳ. Tách một tiếng, tấm ảnh chụp ngay trong khoảnh khắc đó.
“Channing, chụp tới đây thôi, nhiều rồi.” Tống An Thần bình thản đi tới trước mặt Channing, không nhìn Nhất Thế.
Channing gật đầu, định chào Nhất Thế nhưng mắt lại bị Tống An Thần cản lại. Anh ta định ngoẹo đầu qua chào, lại bị Tống An Thần lôi xuống lầu, nói: “Nhân viên trang điểm chờ anh trên xe lâu rồi.”
Channing chịu thua, ngước đầu gọi với lên lầu: “Tạm biệt, bà Tống.”
“Bye bye.” Nhất Thế ngồi trên ghế, không dám động đậy. Cô sợ vừa nhúc nhích, áo cưới sẽ rớt ra từng mảnh.
Tống An Thần tiễn Channing ra tới cửa liền đóng cửa lại. Anh lên lầu, lại thấy Nhất Thế còn ngồi nguyên tại chỗ, như bức tượng, không dám rục rịch.
Tống An Thần dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như đang xem kịch “Vợ à, mấy tháng nay, xoa bóp hàng ngày cho em không uổng công chút nào, lớn hơn rất nhiều, rất gợi cảm, anh thích.”
Nhất Thế giận dữ trừng anh, lại không thể xông lên nhéo anh. Cái tên này, miệng chó không mọc được ngà voi.
“Bà xã, em định cảm ơn anh thế nào đây?” Tống An Thần vẫn cười cười nhìn Nhất Thế.
Nhất Thế nghiến răng “Em muốn lột da anh.”
“Hiểu rồi.” Tống An Thần bước lại chỗ Nhất Thế, cô có cảm giác không xong, hỏi “Anh định làm gì?”
Tống An Thần đã tới cạnh cô, khom người thì thầm bên tai cô “Dẫn em đi lột da anh đó ~~” nói rồi cắn khẽ vành tai cô, hai tay ôm chặt, bế bổng cô lên giường.
Trên đường đi, Tống An Thần tiện tay kéo một cái, áo cưới cứ thế tuột xuống, rải rác trên sàn nhà. Nhất Thế hét lên, Tống An Thần vô tội nói: “Không cẩn thận kéo một cái, anh đâu dè bộ váy này không chắc chắn như thế.”
“Không phải tại anh lựa sao.” Vừa rơi xuống giường, Nhất Thế túm chăn bọc kín lại thân hình trần như nhộng của mình.
Tống An Thần sửng sốt chớp mắt, sau đó phì cười, khá bất lực “Không phải anh chọn.”
Mắt Nhất Thế co giật, không phải Tống An Thần, vậy là ai chọn bộ váy này? Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được… ngoài bà Tống ra còn có ai nữa? Kêu bọn họ đi chụp ảnh cưới là bà Tống, dẫn Tống An Thần tới tiệm này cũng là bà Tống.
Đúng là đồng chí nhiệt tình ghê, tuyên truyền “vấn đề sinh đẻ” giùm nhà nước…
Tống An Thần cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Nhất Thế, rủ rỉ rù rì: “Chúng ta nên đón nhận ý tốt của mẹ.”
Thật ra là vì tên cầm thú Tống An Thần chỉ tìm cái cớ không thể phản bác.
Bình luận facebook