• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New BÁC SĨ SỞ, HÃY YÊU ĐI! (8 Viewers)

  • Chương 10: Lạt mềm buộc chặt?

Kế đó, trong phòng phẫu thuật lúc đó, cả Sở Trạch Hiên và Hạ Thư Di đều rất nghiêm túc, dường như mọi yêu cầu hay dụng cụ cần thiết cho ca phẫu thuật mà Sở Trạch Hiên cần đến Thư Di đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Điều đó khiến cho ca phẫu thuật trở nên không những nhanh chóng mà còn vô cùng thuận lợi. Hai người họ giống như một cặp bài trùng vậy, rất đặc biệt.



Bên ngoài phòng phẫu thuật, những vị bác sĩ đang theo dõi, quan sát kia và ngay cả viện trưởng viện nghiên cứu cũng phải gật đầu tán thưởng trước sự kết hợp ăn ý của hai người họ. Trong giọng nói của viện trưởng cất lên có 3 phần ngưỡng mộ 7 phần thán phục.



“Bác sĩ Sở và bác sĩ Hạ đang phối hợp rất ăn ý với nhau, có vẻ như bác sĩ Hạ đã biết trước bác sĩ Sở định làm gì, cô ấy vốn không phải bác sĩ chuyên khoa Tim nhưng lại rất thông thạo. Thật sự rất hiếm gặp!”



“Bác sĩ Sở thì quá nhanh, người hiếm khi làm việc với anh ấy khó có thể theo kịp tiết tấu. Vậy mà giờ đây bác sĩ Hạ lại làm được điều đó”



3 tiếng sau



Sau một hồi “vật lộn” với tử thần, cuối cùng Sở Vân Trạch và Hạ Thư Di đều thành công làm cho nhịp tim của bệnh nhân ổn định trở lại.



“Bác sĩ Sở, nhịp tim của bệnh nhân đã trở về bình thường!” Người phụ tá đứng bên cạnh anh thông báo.



Sở Trạch Hiên lúc này mới dám thở phù một hơi giống như việc anh vừa trút được gánh nặng trên vai mình xuống vậy. Sau đó, anh quay sang nói với người phụ tá vài lời rồi rời đi.



“Giúp tôi khâu vết mổ của bệnh nhân lại”



“Vâng”



Bên trong phòng, người đàn ông phụ tá kia giờ đây mới có thể bình tĩnh lại được, anh ta nhắm mắt thở hắt ra.



“Cuối cùng, ca phẫu thuật cũng xong rồi”



Tiếp đó, anh ta quay sang Thư Di nói lời cảm ơn.



“Bác sĩ Hạ, cảm ơn cô vì đã ra tay giúp tôi”



“Không có gì đâu”



“Cô có vẻ rất quen thuộc với ca phẫu thuật tim, liệu cô có thấy hứng thú với nó không?”



“Hứng thú sao?”



Thư Di lại rơi vào trầm tư. Căn bản trước đây cô một hai theo học ngành Y là vì muốn theo chân Trạch Hiên nhưng hiện tại thì…



____________



Phòng ăn



Mọi người sau khi quan sát sự thành thạo của Thư Di và sự hợp tác ăn ý đến mức kì lạ giữa cô với Sở Trạch Hiên liền khen ngợi không ngớt.



“Thư Di, cậu đỉnh thật đấy! Mình đứng bên ngoài mà còn thấy động tác của Trạch Hiên rất nhanh, chỉ kịp nhìn theo chuyển động của anh ta vậy mà cậu lại có thể biết rõ được như vậy”



“Đúng thế, đúng thế. Bác sĩ chuyên khoa Tim mạch như tôi cũng bị cô làm cho bất ngờ đấy” Người phụ nữ ngồi cùng bàn với cô lên tiếng.



“Các bác sĩ khác cũng tò mò về cô lắm, hiếm có bác sĩ nào có thể nhanh được như bác sĩ Sở” Một người đàn ông khác cũng nói.



Đối với những lời khen có cánh của mọi người, Thư Di chỉ biết cười ái ngại, tất nhiên không dám nhận mình tài giỏi hơn người rồi.



“Mọi người nói quá rồi”



“Thư Di, mình thấy cậu đừng nên ở khoa Ngoại nữa, phí lắm” Cô nàng Viên Viên nháy mắt với Thư Di.



Lúc sau, đang trò chuyện vui vẻ bỗng dưng Thư Di bất ngờ trước sự xuất hiện của Sở Trạch Hiên ở đây, anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh đó dường như trong mắt anh không hề tồn tại một chút thiện cảm nào với cô vậy.



Tất nhiên sự hiện diện của anh ở đây sẽ khiến mọi người ngỡ ngàng một phen tiếp đó là sợ hãi bởi sát khí nơi anh toả ra thật sự rất ghê rợn, khiến tất cả mọi người ở đây đều rùng mình. Cách duy nhất để họ có thể bình yên chính là lảng tránh đi một nơi khác.



“Bác sĩ Sở, anh ngồi chỗ của tôi đi, tôi đi lấy thêm thức ăn”



“Ừm, bác sĩ Hạ, tôi sẽ sang bàn khác ngồi. Chúc cô ngon miệng”



Thư Di ngỡ ngàng trước thái độ của họ khi Trạch Hiên xuất hiện. Cô không hiểu vì sao họ lại hốt hoảng rời đi như vậy chứ? Trạch Hiên đâu có đáng sợ đến mức như vậy?



Sở Trạch Hiên không thèm quan tâm đến những thứ khác, anh dứt khoát kéo mạnh chiếc ghế sang một bên rồi ngồi xuống lạnh lùng nhìn cô mà buông lời tán thưởng.



“Cô thật sự đã khiến tôi kinh ngạc lúc ở trong phòng phẫu thuật đấy. Tình huống như vậy mà cô vẫn có thể giữ bình tĩnh được, phải nói là tôi rất ấn tượng”



“Cảm ơn lời khen của anh”



Hơ… Trạch Hiên tốn công đến đây, mất thời gian ngồi đây chỉ để nói những lời này với cô thôi sao? Khó hiểu thật! .



Lúc sau, Sở Trạch Hiên lại nổi tính tò mò.



“Cô rất có khả năng về Tim mạch, tôi có thể thấy cô đã bỏ không ít công sức, tâm huyết ở mảng này. Nếu đã cố gắng đến vậy, tại sao cô lại chọn khoa Ngoại?”



Thư Di cúi mặt trầm ngâm, quả thực, cô thật sự không thích khoa Tim mạch, cô dành nhiều thời gian cho nó như vậy là để có thể đến gần Trạch Hiên hơn thôi. Nhưng đến giờ nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân cô thật trẻ con khi trao cả trái tim của mình cho một người không yêu mình, vì vậy người ta sẽ chẳng quan tâm rằng cô đã hi sinh những gì cả.



Thư Di vốn không muốn nói ra lí do phía sau, liền nhìn Trạch Hiên với ánh mắt cương nghị.



“Xin hỏi chuyện đó thì có liên quan gì đến anh Trạch Hiên đây không?”



“Cô lại đang giỏ trò lạt mềm buộc chặt đúng không? Cô muốn tôi chú ý đến cô rồi sau đó từ từ bước vào cuộc đời của tôi đúng không?” Sở Trạch Hiên nghi ngờ.



Thật sự mà nói, sự nghi ngờ quá đáng của Sở Trạch Hiên đã bước qua giới hạn cho phép của Thư Di mất rồi. Cô đứng phắt dậy, đập mạnh tay xuống bàn tức giận nhìn anh chất vấn.



“Đủ rồi… Trạch Hiên, trong lòng anh, chuyện xảy ra giữa chúng ta trong quá khứ khó coi đến như vậy sao?”



Sở Trạch Hiên rất bất ngờ trước thái độ của Thư Di hiện tại. Ngày trước, cô luôn thể hiện cô là một cô gái nhu mì, ngỗ nghịch thích làm theo ý của mình, kể cả khi anh tỏ vẻ khó chịu khi cô suốt ngày bám dính lấy anh thì cô vẫn nhất quyết làm cho bằng được. Nhưng hiện giờ, sự tức giận của Thư Di lại khiến Trạch Hiên nghĩ khác về cô. Giờ đây, cô như là một người khác vậy, trong hoàn cảnh nào cũng không chịu nín lặng, khuất phục trước anh nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom