Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Chương 57: Không đánh nhau thì không quen biết
Giang Bắc Minh cười nhạt nói: *Cậu
Bạch, không biết có đôi lời anh có nghe
nói qua hay không, đó là không đánh
nhau thì không quen biết?”
“Không đánh nhau thì không quen
biết?” Cậu Bạch tức giận trừng mắt nhìn
Giang Bắc Minh nói: “Tao đặc biệt không
bao giờ muốn quen biết với mày!”
Giang Bắc Minh châm một điếu thuốc
nói: “Cậu Bạch, cho nên tôi đi lên chủ yếu
là muốn cảm ơn anh đã giúp tôi mua
nhiều đá như vậy, bất kể nói như thế nào,
đó cũng là một trăm lẻ năm tỷ, ha ha!”
Copy từ web VietWriter
Cậu Bạch tức giận liếc mắt nhìn Giang
Bắc Minh, rồi quay đầu sang một bên.
Giang Bắc Minh biết vào giờ phút này
trong người cậu Bạch toàn là lửa giận, nếu
như chuyện này đổi vị trí thành chính anh,
có lẽ anh còn tức giận hơn.
Cho nên, ngồi một lúc Giang Bắc Minh
cũng không có mở miệng nói chuyện, dù
sao ở phương diện ăn nói, Giang Bắc Minh
không quá giỏi, cũng không biết nên mở
miệng nói thế nào mới có thể thuyết phục
cậu Bạch bỏ xuống ngăn cách đem anh
tiến cử cho thầy của cậu ta.
Ngay lúc Giang Bắc Minh vừa hút
xong điếu thuốc, điện thoại di động của
cậu Bạch đột nhiên vang lên.
“Alo, là thầy ạ, thây đến dưới lầu rồi
sao? Vâng vâng, con sẽ xuống đón thây
ngay, thầy không cần sao? Bây giờ thầy
đã đến cửa thang máy rồi ạ? Vâng ạ, thầy
đi lên đi!” Khi cậu Bạch nghe điện thoại,
giọng điệu trong nháy mắt trở nên vô
cùng lễ phép.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Giang Bắc Minh nghe thấy vậy, trong
lòng vô cùng vui vẻ, cái này thật đúng là
đi mòn gót giày không tìm thấy, lúc thấy
rồi thì chẳng mất tí sức nào!
Vốn anh còn không biết nói thế nào
với cậu Bạch, lại không nghĩ tới thây của
cậu ta lại tới!
“Này, tao không cần biết mày có
chuyện gì, có thể hay không rời đi trước?
Tao muốn tiếp đãi một người rất quan
trọng.” Cậu Bạch tức giận nhìn vê phía
Giang Bắc Minh, lớn tiếng nói.
Đây cũng do cậu Bạch không có cách
nào, dưới tay có mấy người như vậy, hơn
nữa toàn bộ cộng lại đều không đánh
được Giang Bắc Minh, bằng không cậu ta
cũng sẽ không kìm nén một bực lửa giận
như vậy.
Giang Bắc Minh chỉ cười một tiếng
nói: “Thầy của anh là ông Tôn Thanh
Tùng, giờ ông ấy đang đến đây sao?”
“Có liên quan gì đến mày không?” Cậu
Bạch tức giận nói: “Đi mau đi, tao cùng
thầy của tao có chuyện muốn nói, chỗ này
của tao không hoan nghênh mày!”
Đang nói chuyện thì một ông già mặc
áo khoác vô cùng có sức sốngđứng ở
trước cửa phòng làm việc.
“Cánh cửa sao lại hỏng rồi?” Ông già
thấy cái phòng làm việc không có cửa
nhìn cậu Bạch nghi ngờ hỏi.
“Thầy, thầy tới rồi ạ!” Cậu Bạch nhanh
chóng đi tới, đỡ lấy người này: “Cửa này là
bị một tên khốn kiếp đá hỏng!”
Cậu Bạch vừa nói vừa hung hăng
trừng mắt nhìn Giang Bắc Minh.
“Thằng nhóc này, cả ngày lẫn đêm
cũng không khiến người ta bớt lo được.”
Ông già nhìn cậu Bạch nói: “Tính khí của
con thầy còn không biết hay sao, có phải
là lại đi gây chuyện phiền phức với người
ta rồi phải không?”
“Không có không có, gần đây con vẫn
luôn rất nghe lời đây!” Cậu Bạch cười cười
nói.
“Con đang có khách à!” Ông già nhìn
thấy Giang Bắc Minh đang ngồi trên ghế
salon hỏi.
“Vị này chính là Tôn Thanh Tùng, thầy
Tôn phải không? Thầy khỏe chứ, tôi gọi là
Giang Bắc Minh, thật vui khi có thể quen
biết thầy!” Giang Bắc Minh đi tới, đưa tay
ra ở trước mặt Tôn Thanh Tùng cười nói.
Không thể không nói, Tôn Thanh Tùng
chăm sóc sức khỏe không tệ, có sức
sống vô cùng nhìn qua chỉ thấy giống như
một người sáu mươi tuổi. Mà tuổi thật
của ông ấy nghe nói đã là tám mươi tuổi
rồi!
“Xin chào cậu!” Tôn Thanh Tùng đưa
tay ra bắt tay với Giang Bắc Minh, sau đó
ngồi xuống ghế sa lon.
Sau khi bắt tay với Tôn Thanh Tùng
lúc buông tay ra Giang Bắc Minh cúi đầu
nhìn một chút tay mình t sau đó khế mỉm
Cười.
“Tôi chỉ là muốn giúp thầy của cậu
một chút mà thôi!” Giang Bắc Minh cười
cười nói:
“Thầy Tôn, nếu như tôi không có đoán
sai, một năm trước ông bị hội chứng
Parkinson đúng không? Hội chứng
Parkinson khiến cho hai tay luôn luôn run
run không khống chế được, hơn nữa còn
làm cho ông không cách nào tập trung.
Mà ông lại là một người vô cùng cố
gắng và hết sức nghiêm túc với điêu khắc,
trải qua nhiều năm như thế, đồ vật ông
điêu khắc ra, đều trở nên quý giá. Tôi có
thể nhìn ra được, ông luôn đối với tác
phẩm vẫn luôn là ký thác rất nhiều kỳ
vọng, hơn nữa không cho phép tác phẩm
của ông xuất hiện bất kỳ tỳ vết nào.
Cho nên mắc bệnh như vậy đã khiến
ông không cách nào tiếp tục điêu khắc
ngọc bích, cho nên ông mới vô cùng bất
đắc dĩ phải tuyên bố rửa tay gác kiếm, từ
nay về sau không bao giờ điêu khắc nữa,
Thầy Tôn không biết tôi nói đúng không?”
“Rầm!” Cậu Bạch vỗ một cái thật
mạnh lên bàn, lớn tiếng mảng Giang Bắc
Minh: “Giang Bắc Minh, mày rốt cuộc là
người nào? Tại sao lại biết rõ tình huống
của thầy tao như vậy? Nói, mày có phải
hay không muốn gây bất lợi cho thầy của
tao? Tao cho mày biết, hôm nay tao có
phải liều mạng cũng sẽ không để mày
làm xăng làm bậy! Mày cút ra ngoài cho
tao, bây giờ mày lập tức cút ra ngoài!
Không thì tao sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
Giang Bắc Minh cười nhạt nói: *Cậu
Bạch, không biết có đôi lời anh có nghe
nói qua hay không, đó là không đánh
nhau thì không quen biết?”
“Không đánh nhau thì không quen
biết?” Cậu Bạch tức giận trừng mắt nhìn
Giang Bắc Minh nói: “Tao đặc biệt không
bao giờ muốn quen biết với mày!”
Giang Bắc Minh châm một điếu thuốc
nói: “Cậu Bạch, cho nên tôi đi lên chủ yếu
là muốn cảm ơn anh đã giúp tôi mua
nhiều đá như vậy, bất kể nói như thế nào,
đó cũng là một trăm lẻ năm tỷ, ha ha!”
Copy từ web VietWriter
Cậu Bạch tức giận liếc mắt nhìn Giang
Bắc Minh, rồi quay đầu sang một bên.
Giang Bắc Minh biết vào giờ phút này
trong người cậu Bạch toàn là lửa giận, nếu
như chuyện này đổi vị trí thành chính anh,
có lẽ anh còn tức giận hơn.
Cho nên, ngồi một lúc Giang Bắc Minh
cũng không có mở miệng nói chuyện, dù
sao ở phương diện ăn nói, Giang Bắc Minh
không quá giỏi, cũng không biết nên mở
miệng nói thế nào mới có thể thuyết phục
cậu Bạch bỏ xuống ngăn cách đem anh
tiến cử cho thầy của cậu ta.
Ngay lúc Giang Bắc Minh vừa hút
xong điếu thuốc, điện thoại di động của
cậu Bạch đột nhiên vang lên.
“Alo, là thầy ạ, thây đến dưới lầu rồi
sao? Vâng vâng, con sẽ xuống đón thây
ngay, thầy không cần sao? Bây giờ thầy
đã đến cửa thang máy rồi ạ? Vâng ạ, thầy
đi lên đi!” Khi cậu Bạch nghe điện thoại,
giọng điệu trong nháy mắt trở nên vô
cùng lễ phép.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Giang Bắc Minh nghe thấy vậy, trong
lòng vô cùng vui vẻ, cái này thật đúng là
đi mòn gót giày không tìm thấy, lúc thấy
rồi thì chẳng mất tí sức nào!
Vốn anh còn không biết nói thế nào
với cậu Bạch, lại không nghĩ tới thây của
cậu ta lại tới!
“Này, tao không cần biết mày có
chuyện gì, có thể hay không rời đi trước?
Tao muốn tiếp đãi một người rất quan
trọng.” Cậu Bạch tức giận nhìn vê phía
Giang Bắc Minh, lớn tiếng nói.
Đây cũng do cậu Bạch không có cách
nào, dưới tay có mấy người như vậy, hơn
nữa toàn bộ cộng lại đều không đánh
được Giang Bắc Minh, bằng không cậu ta
cũng sẽ không kìm nén một bực lửa giận
như vậy.
Giang Bắc Minh chỉ cười một tiếng
nói: “Thầy của anh là ông Tôn Thanh
Tùng, giờ ông ấy đang đến đây sao?”
“Có liên quan gì đến mày không?” Cậu
Bạch tức giận nói: “Đi mau đi, tao cùng
thầy của tao có chuyện muốn nói, chỗ này
của tao không hoan nghênh mày!”
Đang nói chuyện thì một ông già mặc
áo khoác vô cùng có sức sốngđứng ở
trước cửa phòng làm việc.
“Cánh cửa sao lại hỏng rồi?” Ông già
thấy cái phòng làm việc không có cửa
nhìn cậu Bạch nghi ngờ hỏi.
“Thầy, thầy tới rồi ạ!” Cậu Bạch nhanh
chóng đi tới, đỡ lấy người này: “Cửa này là
bị một tên khốn kiếp đá hỏng!”
Cậu Bạch vừa nói vừa hung hăng
trừng mắt nhìn Giang Bắc Minh.
“Thằng nhóc này, cả ngày lẫn đêm
cũng không khiến người ta bớt lo được.”
Ông già nhìn cậu Bạch nói: “Tính khí của
con thầy còn không biết hay sao, có phải
là lại đi gây chuyện phiền phức với người
ta rồi phải không?”
“Không có không có, gần đây con vẫn
luôn rất nghe lời đây!” Cậu Bạch cười cười
nói.
“Con đang có khách à!” Ông già nhìn
thấy Giang Bắc Minh đang ngồi trên ghế
salon hỏi.
“Vị này chính là Tôn Thanh Tùng, thầy
Tôn phải không? Thầy khỏe chứ, tôi gọi là
Giang Bắc Minh, thật vui khi có thể quen
biết thầy!” Giang Bắc Minh đi tới, đưa tay
ra ở trước mặt Tôn Thanh Tùng cười nói.
Không thể không nói, Tôn Thanh Tùng
chăm sóc sức khỏe không tệ, có sức
sống vô cùng nhìn qua chỉ thấy giống như
một người sáu mươi tuổi. Mà tuổi thật
của ông ấy nghe nói đã là tám mươi tuổi
rồi!
“Xin chào cậu!” Tôn Thanh Tùng đưa
tay ra bắt tay với Giang Bắc Minh, sau đó
ngồi xuống ghế sa lon.
Sau khi bắt tay với Tôn Thanh Tùng
lúc buông tay ra Giang Bắc Minh cúi đầu
nhìn một chút tay mình t sau đó khế mỉm
Cười.
“Tôi chỉ là muốn giúp thầy của cậu
một chút mà thôi!” Giang Bắc Minh cười
cười nói:
“Thầy Tôn, nếu như tôi không có đoán
sai, một năm trước ông bị hội chứng
Parkinson đúng không? Hội chứng
Parkinson khiến cho hai tay luôn luôn run
run không khống chế được, hơn nữa còn
làm cho ông không cách nào tập trung.
Mà ông lại là một người vô cùng cố
gắng và hết sức nghiêm túc với điêu khắc,
trải qua nhiều năm như thế, đồ vật ông
điêu khắc ra, đều trở nên quý giá. Tôi có
thể nhìn ra được, ông luôn đối với tác
phẩm vẫn luôn là ký thác rất nhiều kỳ
vọng, hơn nữa không cho phép tác phẩm
của ông xuất hiện bất kỳ tỳ vết nào.
Cho nên mắc bệnh như vậy đã khiến
ông không cách nào tiếp tục điêu khắc
ngọc bích, cho nên ông mới vô cùng bất
đắc dĩ phải tuyên bố rửa tay gác kiếm, từ
nay về sau không bao giờ điêu khắc nữa,
Thầy Tôn không biết tôi nói đúng không?”
“Rầm!” Cậu Bạch vỗ một cái thật
mạnh lên bàn, lớn tiếng mảng Giang Bắc
Minh: “Giang Bắc Minh, mày rốt cuộc là
người nào? Tại sao lại biết rõ tình huống
của thầy tao như vậy? Nói, mày có phải
hay không muốn gây bất lợi cho thầy của
tao? Tao cho mày biết, hôm nay tao có
phải liều mạng cũng sẽ không để mày
làm xăng làm bậy! Mày cút ra ngoài cho
tao, bây giờ mày lập tức cút ra ngoài!
Không thì tao sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
Bình luận facebook