Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Chương 58: Dương Tư Khôn
“Cậu là bác sĩ sao?” Tôn Thanh Tùng
nhìn Giang Bắc Minh hỏi lại một lần nữa.
Giang Bắc Minh khẽ mỉm cười, gật
đầu nói: “Thầy Tôn, đúng vậy, tôi là một
bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ Đông y.
Đúng như lời tôi vừa mới nói, tôi không
tìm bất kỳ ai tìm hiểu tình trạng của ông,
tôi biết nhiêu như vậy cũng là bởi vì sau
khi cùng ông bắt tay tôi mới biết.”
“Về phần tôi có mục đích gì…” Giang
Bắc Minh nói: “Thật ra mục đích của tôi
thì rất đơn giản, tôi muốn ông hỗ trợ giúp
tôi điêu khắc mấy thứ đồ thôi.”
“Nhưng mà…” Tôn Thanh Tùng cười nói:
Copy từ web VietWriter
“Cậu đã nói đến mức này, tôi đây
cũng không có gì phải giấu. Quả thật bản
thân tôi đối với nghề điêu khắc này, vô
cùng yêu, vô cùng quý trọng. Một năm
này mặc dù tôi đi du lịch khắp nơi không
đụng vào ngọc bích, không chạm vào dao
điêu khắc, cảm giác này với tôi mà nói
đúng là một loại hành hạ.
Tôi rất muốn có thể cầm lên dao điêu
khắc một lần nữa, có thể tiến hành điêu
khắc ngọc bích một lần nữa, chỉ tiếc tôi
mắc phải loại bệnh này. Tôi cũng tìm tới
không ít bác sĩ, thế nhưng nền y học hiện
tại, đối với việc chữa trị Parkinson lại
chưa tìm ra được một pháp đồ điều trị
hoàn chỉnh, không thể chữa trị khỏi hoàn toàn.
Cho nên tôi bất đắc dĩ chỉ có thể lựa
chọn buông tha cho sở thích nhiều năm
như vậy. Cậu muốn có tác phẩm của tôi
nhưng rất lấy làm tiếc tôi không thể giúp cậu.”
Giang Bắc Minh nói: “Thầy Tôn, chẳng
lẽ cho đến bây giờ, ông còn không có
nghe hiểu được ý tứ của tôi hay sao?”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Cậu…” Trong phút chốc hai mắt của
Tôn Thanh Tùng tỏa sáng, nhìn Giang Bắc
Minh nói: “Cậu nói là cậu có thể chữa khỏi
bệnh cho tôi?”
“Chính xác” Giang Bắc Minh gật đầu
một cái nói: “Hội chứng Parkinson đối với
điều kiện y học hiện tại xác thực không có
một pháp đồ điều trị hoàn chỉnh, thế
nhưng đối với tôi mà nói, đó cũng không
phải việc gì khó. Huống chỉ ông mới ở giai
đoạn đầu chưa đến giai đoạn cuối cho
nên điều trị rất dễ dàng!”
“Được !” Tôn Thanh Tùng trong nháy
mắt kích động nhìn Giang Bắc Minh nói:
“Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi hội chứng
Parkinson cho tôi, từ nay về sau chỉ cần
tôi còn chưa chết, cậu muốn tôi điêu khắc
cái gì, tôi sẽ điêu khắc cho cậu, và toàn bộ
đều miễn phí!”
“Được!” Nghe được Tôn Thanh Tùng
nói như vậy, Giang Bắc Minh cũng vô cùng
kích động nói: “Tốt lắm, thầy Tôn chúng ta
đừng nói những thứ vô dụng này bắt đầu
chữa trị luôn đi!”
“Được!”
Vừa nói, Giang Bắc Minh bèn đem kim
châm cứu ở trong túi lấy ra.
Hội chứng Parkinson, chính xác rất
khó khăn trong việc chữa trị, thế nhưng
đối với một người am hiểu hơn một ngàn
huyệt vị trên cơ thể người như Giang Bắc
Minh, lại còn có linh khí trong người,
chuyện này chính là một đĩa đồ ăn, vô
cùng đơn giản!
“Chờ một chút!” Lúc này, cậu Bạch đột
nhiên đưa tay ra ngăn cản Giang Bắc Minh.
Đem ánh mắt nhìn về phía Tôn Thanh
Tùng, nói.”Thầy tại sao có thể tùy tiện tin
tưởng một người như vậy? Hội chứng
Parkinson, đây chính là bệnh cả thế giới
đều không cách nào chữa trị, mà Giang
Bắc Minh còn là một bác sĩ đông y…”
“Con chớ xem thường bác sĩ đông y,
đông y là một báu vật của nước Việt, coi
như là người Việt chúng ta…” Tôn Thanh
Tùng nổi giận nói cậu Bạch.
“Thầy, con không có ý xem thường
bác sĩ đông y!” Cậu Bạch vội vàng nói.
“Con chỉ nói là, Giang Bắc Minh là một
bác sĩ đông y, nhưng mọi người đều biết,
những bác sĩ đông y có năng lực thì
không phải đều già rồi sao? Không năm
chục thì cũng sáu mươi tuổi, cũng không
dám nói ở bên trong giới đông y bản thân
mình có bao nhiêu thành tựu, thầy xem
Giang Bắc Minh vẫn còn trẻ như vậy…”
“Huống chi, từ trước tới nay đều là
bệnh nhân đi tìm thầy thuốc, nào có thầy
thuốc chủ động tới tìm bệnh nhân?”
“Chuyện này…” Bị cậu Bạch nhắc nhở
như vậy, Tôn Thanh Tùng cũng có chút
hoài nghi.
Quả thật, đông y rất là lợi hại, thế
nhưng đông ylợi hại, vẫn luôn là những
người cao tuổi lợi hại hơn, trung y cũng
không phải là một sớm một chiều có thể
học giỏi, mà phải yêu cầu dựa vào thời
gian, tích lũy từng chút từng chút, đồng
thời thực hành từng li từng tí, như vậy mới
có thể trở thành trung y!
“Thầy!” Cậu Bạch lại lên tiếng tiếp: “Từ
khi bị mắc hội chứng Parkinson liền
không thể nào điêu khắc nữa, con làm
một người học trò cũng vậy vẫn luôn lấy
làm tiếc nuối và bi thương cho thầy. Lần
này con mời thầy tới thành phố Lâm Hải,
trên thực tế là ở bên này con tìm được
cho thầy một vị chuyên gia đông y tới
xem bệnh của thầy.”
“Chuyên gia đông y?” Tôn Thanh Tùng
sững sờ nói: “Thật ra thầy cũng có nghe
nói qua ở thành phố Lâm Hải có một
chuyên gia đông y, gọi là Dương, Dương
cái gì đó, thây quên mất rồi?”
Việc này làm cho ông ta cảm thấy rất mất thể diện!
Không nghĩ tới, vào giờ phút này lại
gặp phải Giang Bắc Minh ở đây!
Trong lòng của Dương Tư Khôn hiện
lên cảm giác không tốt!
Cảm giác giống như bản thân mình lại
chuẩn bị bị mất mặt!
“Thầy thuốc Dương, thầy biết anh ta
sao?” Nghe được Dương Tư Khôn nói
chuyện cùng Giang Bắc Minh, cậu Bạch
có chút ngoài ý muốn.
“Nhận biết chứ, tại sao có thể không
biết được?” Dương Tư Khôn lạnh giọng
tức giận nói: “Có lẽ tôi không cần ở chỗ
này. Dĩ nhiên không phải là tôi hẹp hòi, mà
là cái loại dựa vào giả thân giả quỷ để lừa
gạt người cũng ở đây, một lúc nữa nếu có
chuyện gì xảy ra, tôi cũng không muốn có
chuyện liên quan tới mình!”
“Cậu là bác sĩ sao?” Tôn Thanh Tùng
nhìn Giang Bắc Minh hỏi lại một lần nữa.
Giang Bắc Minh khẽ mỉm cười, gật
đầu nói: “Thầy Tôn, đúng vậy, tôi là một
bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ Đông y.
Đúng như lời tôi vừa mới nói, tôi không
tìm bất kỳ ai tìm hiểu tình trạng của ông,
tôi biết nhiêu như vậy cũng là bởi vì sau
khi cùng ông bắt tay tôi mới biết.”
“Về phần tôi có mục đích gì…” Giang
Bắc Minh nói: “Thật ra mục đích của tôi
thì rất đơn giản, tôi muốn ông hỗ trợ giúp
tôi điêu khắc mấy thứ đồ thôi.”
“Nhưng mà…” Tôn Thanh Tùng cười nói:
Copy từ web VietWriter
“Cậu đã nói đến mức này, tôi đây
cũng không có gì phải giấu. Quả thật bản
thân tôi đối với nghề điêu khắc này, vô
cùng yêu, vô cùng quý trọng. Một năm
này mặc dù tôi đi du lịch khắp nơi không
đụng vào ngọc bích, không chạm vào dao
điêu khắc, cảm giác này với tôi mà nói
đúng là một loại hành hạ.
Tôi rất muốn có thể cầm lên dao điêu
khắc một lần nữa, có thể tiến hành điêu
khắc ngọc bích một lần nữa, chỉ tiếc tôi
mắc phải loại bệnh này. Tôi cũng tìm tới
không ít bác sĩ, thế nhưng nền y học hiện
tại, đối với việc chữa trị Parkinson lại
chưa tìm ra được một pháp đồ điều trị
hoàn chỉnh, không thể chữa trị khỏi hoàn toàn.
Cho nên tôi bất đắc dĩ chỉ có thể lựa
chọn buông tha cho sở thích nhiều năm
như vậy. Cậu muốn có tác phẩm của tôi
nhưng rất lấy làm tiếc tôi không thể giúp cậu.”
Giang Bắc Minh nói: “Thầy Tôn, chẳng
lẽ cho đến bây giờ, ông còn không có
nghe hiểu được ý tứ của tôi hay sao?”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Cậu…” Trong phút chốc hai mắt của
Tôn Thanh Tùng tỏa sáng, nhìn Giang Bắc
Minh nói: “Cậu nói là cậu có thể chữa khỏi
bệnh cho tôi?”
“Chính xác” Giang Bắc Minh gật đầu
một cái nói: “Hội chứng Parkinson đối với
điều kiện y học hiện tại xác thực không có
một pháp đồ điều trị hoàn chỉnh, thế
nhưng đối với tôi mà nói, đó cũng không
phải việc gì khó. Huống chỉ ông mới ở giai
đoạn đầu chưa đến giai đoạn cuối cho
nên điều trị rất dễ dàng!”
“Được !” Tôn Thanh Tùng trong nháy
mắt kích động nhìn Giang Bắc Minh nói:
“Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi hội chứng
Parkinson cho tôi, từ nay về sau chỉ cần
tôi còn chưa chết, cậu muốn tôi điêu khắc
cái gì, tôi sẽ điêu khắc cho cậu, và toàn bộ
đều miễn phí!”
“Được!” Nghe được Tôn Thanh Tùng
nói như vậy, Giang Bắc Minh cũng vô cùng
kích động nói: “Tốt lắm, thầy Tôn chúng ta
đừng nói những thứ vô dụng này bắt đầu
chữa trị luôn đi!”
“Được!”
Vừa nói, Giang Bắc Minh bèn đem kim
châm cứu ở trong túi lấy ra.
Hội chứng Parkinson, chính xác rất
khó khăn trong việc chữa trị, thế nhưng
đối với một người am hiểu hơn một ngàn
huyệt vị trên cơ thể người như Giang Bắc
Minh, lại còn có linh khí trong người,
chuyện này chính là một đĩa đồ ăn, vô
cùng đơn giản!
“Chờ một chút!” Lúc này, cậu Bạch đột
nhiên đưa tay ra ngăn cản Giang Bắc Minh.
Đem ánh mắt nhìn về phía Tôn Thanh
Tùng, nói.”Thầy tại sao có thể tùy tiện tin
tưởng một người như vậy? Hội chứng
Parkinson, đây chính là bệnh cả thế giới
đều không cách nào chữa trị, mà Giang
Bắc Minh còn là một bác sĩ đông y…”
“Con chớ xem thường bác sĩ đông y,
đông y là một báu vật của nước Việt, coi
như là người Việt chúng ta…” Tôn Thanh
Tùng nổi giận nói cậu Bạch.
“Thầy, con không có ý xem thường
bác sĩ đông y!” Cậu Bạch vội vàng nói.
“Con chỉ nói là, Giang Bắc Minh là một
bác sĩ đông y, nhưng mọi người đều biết,
những bác sĩ đông y có năng lực thì
không phải đều già rồi sao? Không năm
chục thì cũng sáu mươi tuổi, cũng không
dám nói ở bên trong giới đông y bản thân
mình có bao nhiêu thành tựu, thầy xem
Giang Bắc Minh vẫn còn trẻ như vậy…”
“Huống chi, từ trước tới nay đều là
bệnh nhân đi tìm thầy thuốc, nào có thầy
thuốc chủ động tới tìm bệnh nhân?”
“Chuyện này…” Bị cậu Bạch nhắc nhở
như vậy, Tôn Thanh Tùng cũng có chút
hoài nghi.
Quả thật, đông y rất là lợi hại, thế
nhưng đông ylợi hại, vẫn luôn là những
người cao tuổi lợi hại hơn, trung y cũng
không phải là một sớm một chiều có thể
học giỏi, mà phải yêu cầu dựa vào thời
gian, tích lũy từng chút từng chút, đồng
thời thực hành từng li từng tí, như vậy mới
có thể trở thành trung y!
“Thầy!” Cậu Bạch lại lên tiếng tiếp: “Từ
khi bị mắc hội chứng Parkinson liền
không thể nào điêu khắc nữa, con làm
một người học trò cũng vậy vẫn luôn lấy
làm tiếc nuối và bi thương cho thầy. Lần
này con mời thầy tới thành phố Lâm Hải,
trên thực tế là ở bên này con tìm được
cho thầy một vị chuyên gia đông y tới
xem bệnh của thầy.”
“Chuyên gia đông y?” Tôn Thanh Tùng
sững sờ nói: “Thật ra thầy cũng có nghe
nói qua ở thành phố Lâm Hải có một
chuyên gia đông y, gọi là Dương, Dương
cái gì đó, thây quên mất rồi?”
Việc này làm cho ông ta cảm thấy rất mất thể diện!
Không nghĩ tới, vào giờ phút này lại
gặp phải Giang Bắc Minh ở đây!
Trong lòng của Dương Tư Khôn hiện
lên cảm giác không tốt!
Cảm giác giống như bản thân mình lại
chuẩn bị bị mất mặt!
“Thầy thuốc Dương, thầy biết anh ta
sao?” Nghe được Dương Tư Khôn nói
chuyện cùng Giang Bắc Minh, cậu Bạch
có chút ngoài ý muốn.
“Nhận biết chứ, tại sao có thể không
biết được?” Dương Tư Khôn lạnh giọng
tức giận nói: “Có lẽ tôi không cần ở chỗ
này. Dĩ nhiên không phải là tôi hẹp hòi, mà
là cái loại dựa vào giả thân giả quỷ để lừa
gạt người cũng ở đây, một lúc nữa nếu có
chuyện gì xảy ra, tôi cũng không muốn có
chuyện liên quan tới mình!”