Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Chương 72: Anh ta đã chữa khỏi cho bệnh nhân sao?
Sau khi mùi thối bốc lên từ cơ thể
của Tony thì đám người lao vào đánh vị
bác sĩ kia lập tức che miệng bỏ chạy.
Lúc này, vị bác sĩ bị đánh cho bầm
dập kia mới run rẩy đứng lên khỏi mặt đất.
“Một đám khốn nạn, dám đánh ông
đây sao? Chúng mày cứ chờ đi, tao mà
không bắt chúng bây đền mỗi người
mấy chục triệu thì tao sẽ không mang
họ Lưu nữa!” Người kia vừa vỗ mông
đứng dậy vừa chửi đổng.
Copy từ web VietWriter
Anh ta tên là Lưu Bình An, sau khi
đứng dậy khỏi mặt đất thì anh ta tức
giận vọt đến chỗ của Tony.
Thế nhưng, khi anh ta phát hiện
Tony không còn trong trạng thái nguy
kịch nữa thì mới sợ hãi rồi nghĩ thầm:
“Không lẽ anh ta đã chữa khỏi cho
bệnh nhân này sao? Bệnh tình vốn dĩ rất
nghiêm trọng mà, tại sao anh ta có thể
nhanh chóng thoát khỏi tình trạng nguy
hiểm cơ chứ?”
“Bây giờ bệnh nhân này như thế nào
rồi?” Lúc này, bên tai anh ta đột nhiên
vang lên một giọng nói uy nghiêm.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Lưu Bình An quay đầu lại, hóa ra là
Viện trưởng của anh ta, ông Tôn Mạnh Hùng.
“Viện trưởng, là ông đấy à?” Lưu
Bình An cười nói với Tôn Mạnh Hùng:
“Bệnh nhân này đã không gặp vấn đề gì
nghiêm trọng nữa. Chỉ là ngộ độc thức
ăn mà thôi, đã được giải độc rồi, kế tiếp
chỉ cần theo dõi thêm hai ngày là được.”
Mặc dù Lưu Bình An bị đánh, nhưng
người nhà của những bệnh nhân đó
không có ra tay quá mức tàn nhẫn, vì
vậy trông anh ta cũng không bầm dập
đến độ người khác không thể nhận ra.
Sau khi Giang Bắc Minh chữa khỏi
bệnh cho Tony xong, những gì anh nói
với Thẩm Thanh Lan đều bị Lưu Bình An nghe thấy.
“Tốt lắm!” Tôn Mạnh Hùng vươn tay
võ võ bả vai của Lưu Bình An, ông ta vui
vẻ nói:
“Bình An, cậu đã cứu người này, cậu
có biết anh ta là ai không? Anh ta tên
Tony, là giám đốc điêu hành của một
công ty lớn ở nước Mỹ. Lần này anh ta
đến thành phố Lâm Hải của chúng ta
chỉ vì muốn bàn luận hợp tác với tập
đoàn nhà họ Thẩm.
_ Ngay sau khi anh ta được đưa đến
đây thì đích thân Tổng giám đốc tập
đoàn nhà họ Tống, cũng chính là Tống
Mạnh Cường đã đặc biệt gọi điện yêu
cầu tôi xuống đây xem xét để đảm bảo
tính mạng của anh ta được an toàn. Ai
ngờ tôi vừa đến thì thằng nhóc như cậu
đã chữa khỏi bệnh cho anh ta rồi!
Bình An, cậu đã lập công lớn cho
bệnh viện của chúng ta đấy! Đợi lát nữa
tôi gặp trưởng khoa của cậu, báo với
ông ấy tháng này đưa cho cậu mấy
chục triệu đồng tiền thưởng.
Hơn nữa, gần đây chúng tôi đang
đánh giá lại tất cả các bác sĩ làm việc
trong bệnh viện, những người có kết
quả xuất sắc thì sẽ được cân nhắc về
việc thăng chức. Thắng nhóc như cậu
lo làm việc cho tốt đi, đợi đánh giá xong
thì tôi sẽ đề bạt cậu lên làm chức phó
khoat”
“Hả?” Lưu Bình An sửng sốt, không
ngờ Viện trưởng lại thật sự cho rằng
anh ta đã chữa khỏi bệnh cho anh Tony!
Anh ta muốn nói rằng người bệnh
không phải do anh ta điều trị, nhưng đột
nhiên nghĩ đến tiền thưởng và chức phó
khoa thì anh ta lại không thể thốt nên lời!
“Ha ha, Viện trưởng, ông nói quá lên
rồi. Cứu người vốn dĩ là việc mà các
bác sĩ như chúng ta nên làm, đâu cần
tiền thưởng hay thăng chức gì chứ.” Lưu
Bình An lập tức thay đổi sắc mặt, dù
sao bây giờ Tony cũng không còn ở
trong tình trạng nghiêm trọng nữa, anh
ta có nhận công về mình thì cũng
chẳng sao cả.
“Ừ, biết khiêm tốn, tốt lắm! Tốt lắm!”
Tôn Mạnh Hùng hài lòng gật đầu: “Được
rồi, cậu nhớ chăm sóc bệnh nhân này
thật tốt.”
“Vâng, cảm ơn Viện trưởng, cảm ơn
Viện trưởng.” Lưu Bình An đột nhiên
cảm thấy vui vẻ, anh ta thật sự không
ngờ bản thân lại gặp may đến thế, vừa
nghĩ tới chức danh phó khoa thôi mà
anh ta đã vui sướng đến muốn nhảy
dựng lên!
Lưu Bình An đã đảm nhiệm vị trí
bác sĩ chủ nhiệm từ lâu, anh đã mong
chờ một ngày nào đó mình sẽ được
thăng chức, không ngờ cơ hội này lại
đến trong hôm nay.
Đúng lúc này thì thư ký của Thẩm
Thanh Lan bước vào.
“Chuyện này không thành vấn đề!”
Lưu Bình An vui vẻ nói: “Vì là khách quý,
cho nên tôi sẽ sắp xếp cho anh ta nằm
ở khu V.I.P, cô thấy như thế nào?”
“Tốt lắm, cảm ơn anh.”
Văn phòng Viện trưởng.
Tôn Mạnh Hùng cầm điện thoại trên
bàn rồi gọi điện.
“Xin lỗi, có phải là anh Tống không?
Anh cứ yên tâm, anh Tony hiện giờ đã
qua cơn nguy kịch rồi. Thực ra cũng
không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là ngộ
độc thực phẩm mà thôi. Bác sĩ ở bệnh
viện chúng tôi đã cấp cứu rồi, kế tiếp,
anh ấy chỉ cần nằm viện hai ngày để
quan sát là có thể xuất viện!”
Tôn Mạnh Hùng nói với Tống Mạnh
Cường qua điện thoại.
Sau khi mùi thối bốc lên từ cơ thể
của Tony thì đám người lao vào đánh vị
bác sĩ kia lập tức che miệng bỏ chạy.
Lúc này, vị bác sĩ bị đánh cho bầm
dập kia mới run rẩy đứng lên khỏi mặt đất.
“Một đám khốn nạn, dám đánh ông
đây sao? Chúng mày cứ chờ đi, tao mà
không bắt chúng bây đền mỗi người
mấy chục triệu thì tao sẽ không mang
họ Lưu nữa!” Người kia vừa vỗ mông
đứng dậy vừa chửi đổng.
Copy từ web VietWriter
Anh ta tên là Lưu Bình An, sau khi
đứng dậy khỏi mặt đất thì anh ta tức
giận vọt đến chỗ của Tony.
Thế nhưng, khi anh ta phát hiện
Tony không còn trong trạng thái nguy
kịch nữa thì mới sợ hãi rồi nghĩ thầm:
“Không lẽ anh ta đã chữa khỏi cho
bệnh nhân này sao? Bệnh tình vốn dĩ rất
nghiêm trọng mà, tại sao anh ta có thể
nhanh chóng thoát khỏi tình trạng nguy
hiểm cơ chứ?”
“Bây giờ bệnh nhân này như thế nào
rồi?” Lúc này, bên tai anh ta đột nhiên
vang lên một giọng nói uy nghiêm.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Lưu Bình An quay đầu lại, hóa ra là
Viện trưởng của anh ta, ông Tôn Mạnh Hùng.
“Viện trưởng, là ông đấy à?” Lưu
Bình An cười nói với Tôn Mạnh Hùng:
“Bệnh nhân này đã không gặp vấn đề gì
nghiêm trọng nữa. Chỉ là ngộ độc thức
ăn mà thôi, đã được giải độc rồi, kế tiếp
chỉ cần theo dõi thêm hai ngày là được.”
Mặc dù Lưu Bình An bị đánh, nhưng
người nhà của những bệnh nhân đó
không có ra tay quá mức tàn nhẫn, vì
vậy trông anh ta cũng không bầm dập
đến độ người khác không thể nhận ra.
Sau khi Giang Bắc Minh chữa khỏi
bệnh cho Tony xong, những gì anh nói
với Thẩm Thanh Lan đều bị Lưu Bình An nghe thấy.
“Tốt lắm!” Tôn Mạnh Hùng vươn tay
võ võ bả vai của Lưu Bình An, ông ta vui
vẻ nói:
“Bình An, cậu đã cứu người này, cậu
có biết anh ta là ai không? Anh ta tên
Tony, là giám đốc điêu hành của một
công ty lớn ở nước Mỹ. Lần này anh ta
đến thành phố Lâm Hải của chúng ta
chỉ vì muốn bàn luận hợp tác với tập
đoàn nhà họ Thẩm.
_ Ngay sau khi anh ta được đưa đến
đây thì đích thân Tổng giám đốc tập
đoàn nhà họ Tống, cũng chính là Tống
Mạnh Cường đã đặc biệt gọi điện yêu
cầu tôi xuống đây xem xét để đảm bảo
tính mạng của anh ta được an toàn. Ai
ngờ tôi vừa đến thì thằng nhóc như cậu
đã chữa khỏi bệnh cho anh ta rồi!
Bình An, cậu đã lập công lớn cho
bệnh viện của chúng ta đấy! Đợi lát nữa
tôi gặp trưởng khoa của cậu, báo với
ông ấy tháng này đưa cho cậu mấy
chục triệu đồng tiền thưởng.
Hơn nữa, gần đây chúng tôi đang
đánh giá lại tất cả các bác sĩ làm việc
trong bệnh viện, những người có kết
quả xuất sắc thì sẽ được cân nhắc về
việc thăng chức. Thắng nhóc như cậu
lo làm việc cho tốt đi, đợi đánh giá xong
thì tôi sẽ đề bạt cậu lên làm chức phó
khoat”
“Hả?” Lưu Bình An sửng sốt, không
ngờ Viện trưởng lại thật sự cho rằng
anh ta đã chữa khỏi bệnh cho anh Tony!
Anh ta muốn nói rằng người bệnh
không phải do anh ta điều trị, nhưng đột
nhiên nghĩ đến tiền thưởng và chức phó
khoa thì anh ta lại không thể thốt nên lời!
“Ha ha, Viện trưởng, ông nói quá lên
rồi. Cứu người vốn dĩ là việc mà các
bác sĩ như chúng ta nên làm, đâu cần
tiền thưởng hay thăng chức gì chứ.” Lưu
Bình An lập tức thay đổi sắc mặt, dù
sao bây giờ Tony cũng không còn ở
trong tình trạng nghiêm trọng nữa, anh
ta có nhận công về mình thì cũng
chẳng sao cả.
“Ừ, biết khiêm tốn, tốt lắm! Tốt lắm!”
Tôn Mạnh Hùng hài lòng gật đầu: “Được
rồi, cậu nhớ chăm sóc bệnh nhân này
thật tốt.”
“Vâng, cảm ơn Viện trưởng, cảm ơn
Viện trưởng.” Lưu Bình An đột nhiên
cảm thấy vui vẻ, anh ta thật sự không
ngờ bản thân lại gặp may đến thế, vừa
nghĩ tới chức danh phó khoa thôi mà
anh ta đã vui sướng đến muốn nhảy
dựng lên!
Lưu Bình An đã đảm nhiệm vị trí
bác sĩ chủ nhiệm từ lâu, anh đã mong
chờ một ngày nào đó mình sẽ được
thăng chức, không ngờ cơ hội này lại
đến trong hôm nay.
Đúng lúc này thì thư ký của Thẩm
Thanh Lan bước vào.
“Chuyện này không thành vấn đề!”
Lưu Bình An vui vẻ nói: “Vì là khách quý,
cho nên tôi sẽ sắp xếp cho anh ta nằm
ở khu V.I.P, cô thấy như thế nào?”
“Tốt lắm, cảm ơn anh.”
Văn phòng Viện trưởng.
Tôn Mạnh Hùng cầm điện thoại trên
bàn rồi gọi điện.
“Xin lỗi, có phải là anh Tống không?
Anh cứ yên tâm, anh Tony hiện giờ đã
qua cơn nguy kịch rồi. Thực ra cũng
không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là ngộ
độc thực phẩm mà thôi. Bác sĩ ở bệnh
viện chúng tôi đã cấp cứu rồi, kế tiếp,
anh ấy chỉ cần nằm viện hai ngày để
quan sát là có thể xuất viện!”
Tôn Mạnh Hùng nói với Tống Mạnh
Cường qua điện thoại.
Bình luận facebook