Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Chương 73: Không ngừng cố gắng
“Được rồi, cảm ơn ông, Viện trưởng
Tôn.” Tống Mạnh Cường ở đầu dây bên
kia điện thoại lập tức thả lỏng sau khi
nghe được câu này.
Mặc dù đơn hàng đã được giao lại
cho tập đoàn nhà họ Thẩm xử lý, nhưng
Tống Mạnh Cường vẫn coi Tony là
khách của mình. Bây giờ Tony xảy ra
chuyện, nếu không phải Tống Mạnh
Cường đang ở thành phố khác, không
kịp trở về thì anh ta chính là người đầu
tiên chạy đến bệnh viện rồi.
May mắn thay, tình trạng của Tony
không quá nghiêm trọng, hơn nữa cũng
đã qua cơn nguy kịch.
Tôn Mạnh Hùng cúp điện thoại
xong thì ngồi trên ghế với một gương
mặt hạnh phúc. Mặc dù Bệnh viện Nhân
dân số 1 Lâm Hải là bệnh viện công,
nhưng đến cả viện trưởng như ông
cũng không dám xúc phạm đến các tập
đoàn gia đình nổi tiếng ở Lâm Hải như
tập đoàn của Tống Mạnh Cường và
Thẩm Thanh Lan.
Copy từ web VietWriter
Thứ nhất, mỗi năm họ quyên góp
hàng trăm tỷ đồng cho bệnh viện, thứ
hai là họ thuộc dòng họ lâu năm ở
thành phố Lâm Hải, hơn nữa còn có
nhiêu mối quan hệ phức tạp, nếu ông ta
đắc tội với họ thì chỉ rước họa vào thân
mà thôi.
Có thể nói, cho dù làm mất lòng
giám đốc Sở Y tế Lâm Hải cũng tốt hơn
nhiêu so với xúc phạm một gia đình lớn
như gia đình của Tống Mạnh Cường.
Chính vì lý do này, sau khi biết Tony
đã an toàn thì Tôn Mạnh Hùng cảm
thấy cực kỳ sung sướng.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Phó Viện trưởng bước vào.
“Viện trưởng Tôn, đây là danh sách
các bác sĩ được thăng chức lần này của
bệnh viện chúng ta, anh có muốn xem
qua hay không?” Phó Viện trưởng
Trương Kiệt hỏi.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Không cần.” Tôn Mạnh Hùng xua
tay: “Tôi đã xem danh sách này từ lâu
rồi. Ồ, đúng rồi, có một bác sĩ tên Lưu
Bình An đang điều trị trong phòng cấp
cứu, thêm tên của cậu ta vào rồi thăng
chức lên vị trí phó khoa đi!”
“Được!” Trương Kiệt gật đầu nói:
“Tôi sẽ làm ngay bây giờ.”
“Được, đi đi!” Tôn Mạnh Hùng xua
tay nói.
Thẩm Thanh Lan và Giang Bắc
Minh trực tiếp đến sân bay để gặp Lục
Kỳ Yến, sau sự việc hôm đó thì Lục Kỳ
Yến đã gọi điện cho công ty rồi thay đổi
người đại diện.
Lần này, người đại diện đi với Lục
Kỳ Yến không còn là chị Lương như
trước đây nữa.
“Tổng giám đốc Thẩm, Bắc Minh!”
Lục Kỳ Yến bước đến chào hỏi trước
mặt Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh
Lan.
“Cô Lục, chào mừng cô đến Lâm
Hải.” Thẩm Thanh Lan lúc này không
còn lo lắng gì về Tony nữa, cô mỉm cười
bắt tay với Lục Kỳ Yến.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi thực sự
xin lỗi! Ngay từ đầu tôi đã đồng ý làm
người phát ngôn riêng cho công ty của
cô, thế nhưng lại không thông báo cho
công ty tôi biết nên không thể thu xếp
lịch trình ngay lập tức được, cho nên chỉ
có đúng hai tiếng đồng hồ mà thôi.” Lục
Kỳ Yến xin lỗi Thẩm Thanh Lan.
“Cô Lục sẵn sàng làm người phát
ngôn cho tập đoàn nhà họ Thẩm, điều
này là một vinh dự lớn cho công ty của
chúng tôi. Hơn nữa, cô Lục lại dành ra
hai tiếng nghỉ ngơi để giúp chúng tôi
quay quảng cáo, vậy nên tôi mới phải là
người nói lời xin lỗi chứ.” Thẩm Thanh
Lan nói với Lục Kỳ Yến.
“Cô Lục, xin mời đi bên này…”
Bọn họ nhanh chóng lên xe để chạy
đến địa điểm quay.
Địa điểm ghi hình nằm tại một công
ty truyên thông quảng cáo ở thành phố
Lâm Hải, quảng cáo lần này cũng do
công ty đó phụ trách.
Mặc dù Lục Kỳ Yến chưa quay
quảng cáo, nhưng cô đã quay rất nhiều
phim truyền hình và điện ảnh, cho nên
kỹ năng diễn xuất của cô cực kỳ tuyệt
vời.
Vì vậy mà họ chỉ mất một giờ để
hoàn thành đoạn phim, tiếp theo là
chụp thêm một số hình ảnh khác để
đăng lên các tấm áp phích lớn, sau đó
thì buổi ghi hình được kết thúc một
cách hoàn hảo.
“Bắc Minh, vốn dĩ tôi định mời anh
đi ăn tối, nhưng lần này tôi phải có mặt
để tham dự một sự kiện ở thành phố
gần đây lúc bảy giờ tối, cho nên không
thể ở đây lâu được. Lần sau đi, lần sau
tôi nhất định sẽ mời hai người dùng
bữa.” Lục Kỳ Yến nói với Giang Bắc Minh.
Lục Kỳ Yến luôn biết ơn anh vì đã
cứu cô ta tận hai lần, tiếc rằng cô ta lại
là một ngôi sao nổi tiếng nên rất hiếm
có thời gian rảnh rỗi, nếu không thì lần
này cô ta đã không phải lấy hai tiếng
thời gian nghỉ ngơi của mình để đi quay
chụp quảng cáo cho tập đoàn nhà họ Thẩm.
“Không sao, lần sau cũng được. Lần
sau tôi sẽ mời cơm!” Giang Bắc Minh cười nói.
“Được thôi!” Lục Kỳ Yến cười: “Nếu
gần đây có dịp đi đến thủ thì có thể tìm
gặp tôi, công ty của tôi tên là ‘Công ty
truyên thông và giải trí Thiên An! Hai
người đến Hà Nội thì có thể trực tiếp
đến công ty của tôi, gần đây tôi thường
phải quay phim ở Hà Nội.”
“Được!” Giang Bắc Minh gật đầu.
Mặc dù Lục Kỳ Yến đã ký hợp đồng
với công ty môi giới, tuy nhiên, việc
những ngôi sao lớn như cô ta tự thành
lập công ty hoặc phòng thu cá nhân rồi
ký hợp đồng với các ngôi sao khác là
chuyện bình thường.
Sau khi Lục Kỳ Yến rời đi, Thẩm
Thanh Lan và Giang Bắc Minh mới lái xe
trở về công ty.
Trên đường đi, Thẩm Thanh Lan
nhìn Giang Bắc Minh rồi nói: “Lục Kỳ
Yến có ấn tượng tốt về anh.”
“Anh muốn sao cũng được!” Thẩm
Thanh Lan trả lời: “Nhưng hãy nhớ rằng
kỹ thuật của anh vẫn chưa đủ để trở
thành bác sĩ đâu! Về sau đừng tùy tiện
khám bệnh cho người khác, nếu không
chữa được thì sẽ gặp rắc rối lớn!”
“Được rồi, tôi hiểu rồi!”
Giang Bắc Minh gật đầu, trong lòng
anh lập tức cảm thấy yên tâm. Cũng
may Thẩm Thanh lan không phải kiểu
người không hỏi được thì sẽ không bỏ
qua, thế nhưng dù sao thì anh vẫn phải
suy nghĩ một chút.
Sau này chắc chản sẽ còn nhiều
chuyện bị phơi bày, cho nên anh phải
chuẩn bị sẵn câu trả lời, nếu không lần
sau cô lại hỏi những câu tương tự thì
anh thật sự không biết nên trả lời như
thế nào nữa!
“Được rồi, cảm ơn ông, Viện trưởng
Tôn.” Tống Mạnh Cường ở đầu dây bên
kia điện thoại lập tức thả lỏng sau khi
nghe được câu này.
Mặc dù đơn hàng đã được giao lại
cho tập đoàn nhà họ Thẩm xử lý, nhưng
Tống Mạnh Cường vẫn coi Tony là
khách của mình. Bây giờ Tony xảy ra
chuyện, nếu không phải Tống Mạnh
Cường đang ở thành phố khác, không
kịp trở về thì anh ta chính là người đầu
tiên chạy đến bệnh viện rồi.
May mắn thay, tình trạng của Tony
không quá nghiêm trọng, hơn nữa cũng
đã qua cơn nguy kịch.
Tôn Mạnh Hùng cúp điện thoại
xong thì ngồi trên ghế với một gương
mặt hạnh phúc. Mặc dù Bệnh viện Nhân
dân số 1 Lâm Hải là bệnh viện công,
nhưng đến cả viện trưởng như ông
cũng không dám xúc phạm đến các tập
đoàn gia đình nổi tiếng ở Lâm Hải như
tập đoàn của Tống Mạnh Cường và
Thẩm Thanh Lan.
Copy từ web VietWriter
Thứ nhất, mỗi năm họ quyên góp
hàng trăm tỷ đồng cho bệnh viện, thứ
hai là họ thuộc dòng họ lâu năm ở
thành phố Lâm Hải, hơn nữa còn có
nhiêu mối quan hệ phức tạp, nếu ông ta
đắc tội với họ thì chỉ rước họa vào thân
mà thôi.
Có thể nói, cho dù làm mất lòng
giám đốc Sở Y tế Lâm Hải cũng tốt hơn
nhiêu so với xúc phạm một gia đình lớn
như gia đình của Tống Mạnh Cường.
Chính vì lý do này, sau khi biết Tony
đã an toàn thì Tôn Mạnh Hùng cảm
thấy cực kỳ sung sướng.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Phó Viện trưởng bước vào.
“Viện trưởng Tôn, đây là danh sách
các bác sĩ được thăng chức lần này của
bệnh viện chúng ta, anh có muốn xem
qua hay không?” Phó Viện trưởng
Trương Kiệt hỏi.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Không cần.” Tôn Mạnh Hùng xua
tay: “Tôi đã xem danh sách này từ lâu
rồi. Ồ, đúng rồi, có một bác sĩ tên Lưu
Bình An đang điều trị trong phòng cấp
cứu, thêm tên của cậu ta vào rồi thăng
chức lên vị trí phó khoa đi!”
“Được!” Trương Kiệt gật đầu nói:
“Tôi sẽ làm ngay bây giờ.”
“Được, đi đi!” Tôn Mạnh Hùng xua
tay nói.
Thẩm Thanh Lan và Giang Bắc
Minh trực tiếp đến sân bay để gặp Lục
Kỳ Yến, sau sự việc hôm đó thì Lục Kỳ
Yến đã gọi điện cho công ty rồi thay đổi
người đại diện.
Lần này, người đại diện đi với Lục
Kỳ Yến không còn là chị Lương như
trước đây nữa.
“Tổng giám đốc Thẩm, Bắc Minh!”
Lục Kỳ Yến bước đến chào hỏi trước
mặt Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh
Lan.
“Cô Lục, chào mừng cô đến Lâm
Hải.” Thẩm Thanh Lan lúc này không
còn lo lắng gì về Tony nữa, cô mỉm cười
bắt tay với Lục Kỳ Yến.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi thực sự
xin lỗi! Ngay từ đầu tôi đã đồng ý làm
người phát ngôn riêng cho công ty của
cô, thế nhưng lại không thông báo cho
công ty tôi biết nên không thể thu xếp
lịch trình ngay lập tức được, cho nên chỉ
có đúng hai tiếng đồng hồ mà thôi.” Lục
Kỳ Yến xin lỗi Thẩm Thanh Lan.
“Cô Lục sẵn sàng làm người phát
ngôn cho tập đoàn nhà họ Thẩm, điều
này là một vinh dự lớn cho công ty của
chúng tôi. Hơn nữa, cô Lục lại dành ra
hai tiếng nghỉ ngơi để giúp chúng tôi
quay quảng cáo, vậy nên tôi mới phải là
người nói lời xin lỗi chứ.” Thẩm Thanh
Lan nói với Lục Kỳ Yến.
“Cô Lục, xin mời đi bên này…”
Bọn họ nhanh chóng lên xe để chạy
đến địa điểm quay.
Địa điểm ghi hình nằm tại một công
ty truyên thông quảng cáo ở thành phố
Lâm Hải, quảng cáo lần này cũng do
công ty đó phụ trách.
Mặc dù Lục Kỳ Yến chưa quay
quảng cáo, nhưng cô đã quay rất nhiều
phim truyền hình và điện ảnh, cho nên
kỹ năng diễn xuất của cô cực kỳ tuyệt
vời.
Vì vậy mà họ chỉ mất một giờ để
hoàn thành đoạn phim, tiếp theo là
chụp thêm một số hình ảnh khác để
đăng lên các tấm áp phích lớn, sau đó
thì buổi ghi hình được kết thúc một
cách hoàn hảo.
“Bắc Minh, vốn dĩ tôi định mời anh
đi ăn tối, nhưng lần này tôi phải có mặt
để tham dự một sự kiện ở thành phố
gần đây lúc bảy giờ tối, cho nên không
thể ở đây lâu được. Lần sau đi, lần sau
tôi nhất định sẽ mời hai người dùng
bữa.” Lục Kỳ Yến nói với Giang Bắc Minh.
Lục Kỳ Yến luôn biết ơn anh vì đã
cứu cô ta tận hai lần, tiếc rằng cô ta lại
là một ngôi sao nổi tiếng nên rất hiếm
có thời gian rảnh rỗi, nếu không thì lần
này cô ta đã không phải lấy hai tiếng
thời gian nghỉ ngơi của mình để đi quay
chụp quảng cáo cho tập đoàn nhà họ Thẩm.
“Không sao, lần sau cũng được. Lần
sau tôi sẽ mời cơm!” Giang Bắc Minh cười nói.
“Được thôi!” Lục Kỳ Yến cười: “Nếu
gần đây có dịp đi đến thủ thì có thể tìm
gặp tôi, công ty của tôi tên là ‘Công ty
truyên thông và giải trí Thiên An! Hai
người đến Hà Nội thì có thể trực tiếp
đến công ty của tôi, gần đây tôi thường
phải quay phim ở Hà Nội.”
“Được!” Giang Bắc Minh gật đầu.
Mặc dù Lục Kỳ Yến đã ký hợp đồng
với công ty môi giới, tuy nhiên, việc
những ngôi sao lớn như cô ta tự thành
lập công ty hoặc phòng thu cá nhân rồi
ký hợp đồng với các ngôi sao khác là
chuyện bình thường.
Sau khi Lục Kỳ Yến rời đi, Thẩm
Thanh Lan và Giang Bắc Minh mới lái xe
trở về công ty.
Trên đường đi, Thẩm Thanh Lan
nhìn Giang Bắc Minh rồi nói: “Lục Kỳ
Yến có ấn tượng tốt về anh.”
“Anh muốn sao cũng được!” Thẩm
Thanh Lan trả lời: “Nhưng hãy nhớ rằng
kỹ thuật của anh vẫn chưa đủ để trở
thành bác sĩ đâu! Về sau đừng tùy tiện
khám bệnh cho người khác, nếu không
chữa được thì sẽ gặp rắc rối lớn!”
“Được rồi, tôi hiểu rồi!”
Giang Bắc Minh gật đầu, trong lòng
anh lập tức cảm thấy yên tâm. Cũng
may Thẩm Thanh lan không phải kiểu
người không hỏi được thì sẽ không bỏ
qua, thế nhưng dù sao thì anh vẫn phải
suy nghĩ một chút.
Sau này chắc chản sẽ còn nhiều
chuyện bị phơi bày, cho nên anh phải
chuẩn bị sẵn câu trả lời, nếu không lần
sau cô lại hỏi những câu tương tự thì
anh thật sự không biết nên trả lời như
thế nào nữa!