Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 – Thị uy
“Vậy thì tôi sẽ chỉ cho cậu một con đường, Đường Tiếu Tiếu, tức là vợ của Triệu Phong, chủ động yêu cầu gặp cậu, cậu có thể biết thêm nhiều thông tin từ chỗ cô ta.”
Không ngờ, Lâm Hải vừa xuất hiện thì đã đưa ra một tin tức tuyệt vời như vậy, tôi vui mừng: “Ok, lúc nào gặp.”
“Gặp vào giờ ăn trưa đi, địa điểm là ở nhà cô ta, mấy người giả vờ là bạn của cô ta là được.”
Hây, như thế này thật tốt quá, không cần phải nằm vùng bên ngoài giữa tiết trời rét mướt cắt da cắt thịt này nữa.
“Được, vậy tôi đến nơi sẽ gọi điện cho cô ta, cảm ơn chị Lâm.”
“Đừng vội cám ơn, xong chuyện rồi hãy nói.” Lâm Hải nói rồi cúp điện thoại luôn, người phụ nữ này vẫn hung hăng như vậy.
Có điều cô ta dùng điện thoại của Ân Cầm gọi cho tôi, nói không chừng lại đang làm chuyện gì đó cùng nhau cũng nên.
Đủ thứ hình ảnh quyến luyến của hai người vừa hiện lên trong đầu, đột nhiên bị ai đó vỗ mạnh vào vai.
“Anh Địch, anh làm gì ở đây vậy?” Uy Tử đang cầm một khay cơm trưa, đang đút miếng rõ to vào miệng.
Tôi cảm thấy vui vẻ nên cũng không thèm so đo với cậu ta: “Xe ở đâu, mau lái xe lại đây đi. Không cần chuẩn bị đồ đạc nữa, chờ tôi ở bãi đỗ xe, tôi đi gọi Lý Tuyền.”
Uy Tử ngơ ngác gật đầu, chắc là cũng chưa hiểu, lát nữa sẽ giải thích cho cậu ấy hiểu.
Trong xe, Lý Tuyền và Uy Tử nghe tôi truyền đạt lại những gì Lâm Hải đã nói, một người bắt đầu cười còn người kia thì cau mày.
“Sao hả, Lý Tuyền, chị không tin tưởng Lâm Hải?”
Kể từ khi tôi biết Lý Tuyền là cảnh sát, tôi đã tự hỏi làm thế nào cô ấy và Ân Cầm, Lâm Hải có thể sống hòa thuận với nhau được đây. Ngay cả Uy Tử cũng biết rằng Ân Cầm là người thuộc hai thế giới trắng và đen, trong tay cô ta có rất nhiều súng và đàn em.
Lý Tuyền lắc đầu: “Chỉ là tôi nghĩ hai người họ quá tích cực đối với chuyện này. Có lẽ không chỉ đơn giản là giúp đỡ chị em tốt của mình thôi đâu.”
Khi Lý Tuyền nói điều này, tôi thực sự choáng váng, đích thực là như vậy.
Những người đã nhiều năm ở chiến trường thương mại và thế giới ngầm như Ân Cầm và Lâm Hải không thể nào làm chuyện gì đó mà không mang lại bất cứ lợi ích nào. Cho dù bản thân hai người đó ở bên nhau cũng không chỉ đơn giản là yêu đương.
Sau khi biết Lâm Hải là tình nhân của Ân Cầm, tôi đã đặc biệt yêu cầu Uy Tử điều tra về Lâm Hải.
Cô ta mới là người điều hành thực sự đứng đằng sau Công ty Hải Cầm và cũng chính là người hỗ trợ Ân Cầm trong thế giới ngầm.
Bố cô ta là boss Lâm nổi tiếng, hiện là thủ lĩnh hàng đầu trong thế giới ngầm. Phần lớn địa bàn và đàn em trong thành phố đều nằm trong tay ông ta.
Lý do khiến Lâm Hải và Ân Cầm ở bên nhau, ngoài thứ tình ái không thể giải thích được kia, điều quan trọng hơn là Ân Cầm có tài kinh doanh phi thường, cô đã làm cho công ty Hải Cầm ngày càng lớn mạnh, từ đó giúp Lâm Hải rửa tiền.
Theo thông tin Uy Tử điều tra, quan hệ giữa Lâm Hải và sếp tổng Lâm không mấy thân thiết. Hình như ngày xưa bố của Lâm Hải đã bỏ rơi mẹ cô, cho nên Lâm Hải đã âm thầm tích lũy thực lực của bản thân, nghe chừng có ngày muốn lật đổ sếp tổng Lâm và thay thế ông ta.
“Có thể là tên Triệu Phong này đã động đến quyền lợi nào đó của Lâm Hải, cho nên cô ta cũng muốn nhân cơ hội loại trừ hắn.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói với Lí Tuyền, vừa dứt lời, tôi bỗng thấy buồn cười.
“Hả, sao tôi cảm thấy bây giờ không hiểu sao mình lại bị lẫn vào cuộc cạnh tranh quyền lực trắng đen này rồi, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền về để dễ lấy vợ thôi mà.”
Tôi nói xong uể oải ngã vào cửa kính xe, tôi cảm thấy hơi mệt và có chút hoang mang.
Từng bước từng bước đi đến bây giờ, muốn rút lui khỏi cái mớ này cũng không còn kịp nữa rồi.
Lái xe hồi lâu, dù gì cũng là buổi trưa, giờ cao điểm, kẹt xe đến đáng sợ. Cuối cùng cũng đến được rìa ngoại ô, rốt cuộc cũng được thoải mái hơn một chút.
“Uy Tử, còn bao lâu nữa?” Tôi quay lại nhìn Uy Tử đang lái xe, có lẽ đã đến lúc nên gọi điện cho cái cô Đường Tiếu Tiếu đó.
“Sắp rồi anh Địch, không còn đoạn đường bị tắc nữa. Ở ven thành phố, thấy thoải mái hơn nhiều.”
Tôi gật đầu, quay lại để lấy điện thoại ra, chuông kêu một tiếng đã có người nghe rồi.
“Alo, xin chào?” Thật ngoài dự đoán của tôi, giọng nói rất lanh lảnh, có vẻ như tuổi còn chưa đến ba mươi, mà Triệu Phong đã bốn mươi lăm tuổi rồi, chẳng lẽ hắn đã cưới một cô vợ vừa trẻ vừa đẹp?
“Ơ, xin chào, tôi là Ngô Địch, chúng tôi gần đến biệt thự của cô rồi, cô chỉ đường đi, làm sao tới được đây?”
Có lẽ giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại nghe quá dịu dàng, nên giọng điệu của tôi cũng thoải mái hơn một chút.
“Ồ, Ngô tiên sinh, tôi sẽ cho tài xế ra đón anh. Đường ở đây khá quanh co.”
Không biết đường quanh co quá, hay … có ai đó ngăn lại nữa?
Tôi tự giễu thầm, trong lòng vẫn thầm đề cao cảnh giác với cái cô Đường Tiếu Tiếu này, tuổi còn trẻ đã có thể gả cho một tay hạng hai trong quân đội, không thể nào là hạng ngọt ngào ngu ngơ được.
Đường ngày càng ít người, và càng lúc càng rộng, ở cuối một bãi cỏ, một chiếc Mercedes màu đen đang đậu.
“Uy Tử, vẫn nên cảnh giác một chút.” Tôi nhắc nhở, sau đó mở cửa xe bước tới.
Anh lính trong chiếc Mercedes có lẽ nhìn thấy tôi bước tới nên nghiêng người ra.
Hắn ta trông cao ráo, mặc vest, không hiểu sao nhìn dáng người trông quen quen.
“Xin chào, cậu là Ngô tiên sinh phải không, vợ tôi bảo tôi đến đón cậu.”
Người đàn ông đưa tay ra, tôi cũng lịch sự bắt tay, rồi hắn ta dẫn chúng tôi vào trong, vừa đến cửa thì hắn dừng lại.
“Xin lỗi, theo nội quy ở đây, trước khi vào nhà phải khám người trước.”
Tôi hơi sửng sốt, không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn Lý Tuyền. Tôi biết Uy Tử rất rõ, không có súng ống đạn dược gì, nhưng còn Lý Tuyền?
Tuy nhiên, biểu hiện của Lý Tuyền không có gì khác lạ, thay vào đó, cô ấy bước đến trước mặt tôi một cách tự nhiên.
“Bắt đầu từ tôi đi, tôi muốn vào trong đi vệ sinh trước.”
Người đàn ông mỉm cười khó hiểu khi nhìn thấy Lý Tuyền: “Được rồi.”
Khi hắn đặt tay lên vai Lý Tuyền, tôi nhìn có chút khó chịu, dù sao Lý Tuyền cũng sẽ không để mình bị thiệt đâu, nghĩ đến đây, tôi liền quay ngoắt đầu lại.
“Người đẹp, cô có thể vào trong rồi.” Người đàn ông mặc vest lục soát một hồi, mẹ nó sao tôi cảm giác hắn muốn lợi dụng Lý Tuyền.
Nhưng nếu như Lý Tuyền đã làm như vậy, đương nhiên có lý của mình.
Sau đó Uy Tử và tôi nhanh chóng bị lục soát cơ thể. Bước qua cánh cửa mới nhận ra căn biệt thự này rộng lớn như thế nào.
Đây mới là người giàu có thật sự này. Tôi thầm thở dài, ông đây đã làm việc này nhiều năm và nhận được rất nhiều đơn đặt hàng. Nhưng mà mẹ nó chứ, tôi còn không thể mua nổi tầng một của căn biệt thự này, đừng nói đến việc có được những đồ trang trí và đồ sưu tầm này.
Có điều, nghe nói cán bộ trong quân đội quản lý việc tham ô tham nhũng rất nghiêm mà. Tại sao trong nhà Triệu Phong lại có nhiều đồ tốt như vậy, không sợ bị tố cáo hay sao?
Đang suy nghĩ lung tung, tôi thấy mình đi theo người đàn ông mặc vest vào một phòng khách rộng lớn.
Sàn nhà trải thảm mềm mại, trên chiếc ghế sofa ở giữa là một người phụ nữ mặc đồ đen dài với vẻ mặt dịu dàng đang bày bộ ấm trà trên bàn. Trong phòng đang bật máy sưởi nên rất ấm áp. Cô ta mặc một bộ sườn xám, cổ tay áo cài nút thắt, để lộ cổ tay trắng nõn, trông giống như người mẫu đang bán bộ trà hoặc lá trà trên bàn vẽ vậy.
Mắt và mũi cô ta nhỏ nhắn, không mê hoặc nhưng rất thu hút.
“Bà xã, Ngô tiên sinh và người đi cùng cậu ấy đến rồi.” Người đàn ông mặc vest nói và đi ra ngoài.
Đường Tiếu Tiếu, người đang mặc sườn xám, không hề nhúc nhích, cũng không nói gì, vẫn đang hí hoáy với tách trà trong tay.
Có chuyện gì vậy, chuyện này như là, đang thị uy sao?
Không ngờ, Lâm Hải vừa xuất hiện thì đã đưa ra một tin tức tuyệt vời như vậy, tôi vui mừng: “Ok, lúc nào gặp.”
“Gặp vào giờ ăn trưa đi, địa điểm là ở nhà cô ta, mấy người giả vờ là bạn của cô ta là được.”
Hây, như thế này thật tốt quá, không cần phải nằm vùng bên ngoài giữa tiết trời rét mướt cắt da cắt thịt này nữa.
“Được, vậy tôi đến nơi sẽ gọi điện cho cô ta, cảm ơn chị Lâm.”
“Đừng vội cám ơn, xong chuyện rồi hãy nói.” Lâm Hải nói rồi cúp điện thoại luôn, người phụ nữ này vẫn hung hăng như vậy.
Có điều cô ta dùng điện thoại của Ân Cầm gọi cho tôi, nói không chừng lại đang làm chuyện gì đó cùng nhau cũng nên.
Đủ thứ hình ảnh quyến luyến của hai người vừa hiện lên trong đầu, đột nhiên bị ai đó vỗ mạnh vào vai.
“Anh Địch, anh làm gì ở đây vậy?” Uy Tử đang cầm một khay cơm trưa, đang đút miếng rõ to vào miệng.
Tôi cảm thấy vui vẻ nên cũng không thèm so đo với cậu ta: “Xe ở đâu, mau lái xe lại đây đi. Không cần chuẩn bị đồ đạc nữa, chờ tôi ở bãi đỗ xe, tôi đi gọi Lý Tuyền.”
Uy Tử ngơ ngác gật đầu, chắc là cũng chưa hiểu, lát nữa sẽ giải thích cho cậu ấy hiểu.
Trong xe, Lý Tuyền và Uy Tử nghe tôi truyền đạt lại những gì Lâm Hải đã nói, một người bắt đầu cười còn người kia thì cau mày.
“Sao hả, Lý Tuyền, chị không tin tưởng Lâm Hải?”
Kể từ khi tôi biết Lý Tuyền là cảnh sát, tôi đã tự hỏi làm thế nào cô ấy và Ân Cầm, Lâm Hải có thể sống hòa thuận với nhau được đây. Ngay cả Uy Tử cũng biết rằng Ân Cầm là người thuộc hai thế giới trắng và đen, trong tay cô ta có rất nhiều súng và đàn em.
Lý Tuyền lắc đầu: “Chỉ là tôi nghĩ hai người họ quá tích cực đối với chuyện này. Có lẽ không chỉ đơn giản là giúp đỡ chị em tốt của mình thôi đâu.”
Khi Lý Tuyền nói điều này, tôi thực sự choáng váng, đích thực là như vậy.
Những người đã nhiều năm ở chiến trường thương mại và thế giới ngầm như Ân Cầm và Lâm Hải không thể nào làm chuyện gì đó mà không mang lại bất cứ lợi ích nào. Cho dù bản thân hai người đó ở bên nhau cũng không chỉ đơn giản là yêu đương.
Sau khi biết Lâm Hải là tình nhân của Ân Cầm, tôi đã đặc biệt yêu cầu Uy Tử điều tra về Lâm Hải.
Cô ta mới là người điều hành thực sự đứng đằng sau Công ty Hải Cầm và cũng chính là người hỗ trợ Ân Cầm trong thế giới ngầm.
Bố cô ta là boss Lâm nổi tiếng, hiện là thủ lĩnh hàng đầu trong thế giới ngầm. Phần lớn địa bàn và đàn em trong thành phố đều nằm trong tay ông ta.
Lý do khiến Lâm Hải và Ân Cầm ở bên nhau, ngoài thứ tình ái không thể giải thích được kia, điều quan trọng hơn là Ân Cầm có tài kinh doanh phi thường, cô đã làm cho công ty Hải Cầm ngày càng lớn mạnh, từ đó giúp Lâm Hải rửa tiền.
Theo thông tin Uy Tử điều tra, quan hệ giữa Lâm Hải và sếp tổng Lâm không mấy thân thiết. Hình như ngày xưa bố của Lâm Hải đã bỏ rơi mẹ cô, cho nên Lâm Hải đã âm thầm tích lũy thực lực của bản thân, nghe chừng có ngày muốn lật đổ sếp tổng Lâm và thay thế ông ta.
“Có thể là tên Triệu Phong này đã động đến quyền lợi nào đó của Lâm Hải, cho nên cô ta cũng muốn nhân cơ hội loại trừ hắn.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói với Lí Tuyền, vừa dứt lời, tôi bỗng thấy buồn cười.
“Hả, sao tôi cảm thấy bây giờ không hiểu sao mình lại bị lẫn vào cuộc cạnh tranh quyền lực trắng đen này rồi, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền về để dễ lấy vợ thôi mà.”
Tôi nói xong uể oải ngã vào cửa kính xe, tôi cảm thấy hơi mệt và có chút hoang mang.
Từng bước từng bước đi đến bây giờ, muốn rút lui khỏi cái mớ này cũng không còn kịp nữa rồi.
Lái xe hồi lâu, dù gì cũng là buổi trưa, giờ cao điểm, kẹt xe đến đáng sợ. Cuối cùng cũng đến được rìa ngoại ô, rốt cuộc cũng được thoải mái hơn một chút.
“Uy Tử, còn bao lâu nữa?” Tôi quay lại nhìn Uy Tử đang lái xe, có lẽ đã đến lúc nên gọi điện cho cái cô Đường Tiếu Tiếu đó.
“Sắp rồi anh Địch, không còn đoạn đường bị tắc nữa. Ở ven thành phố, thấy thoải mái hơn nhiều.”
Tôi gật đầu, quay lại để lấy điện thoại ra, chuông kêu một tiếng đã có người nghe rồi.
“Alo, xin chào?” Thật ngoài dự đoán của tôi, giọng nói rất lanh lảnh, có vẻ như tuổi còn chưa đến ba mươi, mà Triệu Phong đã bốn mươi lăm tuổi rồi, chẳng lẽ hắn đã cưới một cô vợ vừa trẻ vừa đẹp?
“Ơ, xin chào, tôi là Ngô Địch, chúng tôi gần đến biệt thự của cô rồi, cô chỉ đường đi, làm sao tới được đây?”
Có lẽ giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại nghe quá dịu dàng, nên giọng điệu của tôi cũng thoải mái hơn một chút.
“Ồ, Ngô tiên sinh, tôi sẽ cho tài xế ra đón anh. Đường ở đây khá quanh co.”
Không biết đường quanh co quá, hay … có ai đó ngăn lại nữa?
Tôi tự giễu thầm, trong lòng vẫn thầm đề cao cảnh giác với cái cô Đường Tiếu Tiếu này, tuổi còn trẻ đã có thể gả cho một tay hạng hai trong quân đội, không thể nào là hạng ngọt ngào ngu ngơ được.
Đường ngày càng ít người, và càng lúc càng rộng, ở cuối một bãi cỏ, một chiếc Mercedes màu đen đang đậu.
“Uy Tử, vẫn nên cảnh giác một chút.” Tôi nhắc nhở, sau đó mở cửa xe bước tới.
Anh lính trong chiếc Mercedes có lẽ nhìn thấy tôi bước tới nên nghiêng người ra.
Hắn ta trông cao ráo, mặc vest, không hiểu sao nhìn dáng người trông quen quen.
“Xin chào, cậu là Ngô tiên sinh phải không, vợ tôi bảo tôi đến đón cậu.”
Người đàn ông đưa tay ra, tôi cũng lịch sự bắt tay, rồi hắn ta dẫn chúng tôi vào trong, vừa đến cửa thì hắn dừng lại.
“Xin lỗi, theo nội quy ở đây, trước khi vào nhà phải khám người trước.”
Tôi hơi sửng sốt, không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn Lý Tuyền. Tôi biết Uy Tử rất rõ, không có súng ống đạn dược gì, nhưng còn Lý Tuyền?
Tuy nhiên, biểu hiện của Lý Tuyền không có gì khác lạ, thay vào đó, cô ấy bước đến trước mặt tôi một cách tự nhiên.
“Bắt đầu từ tôi đi, tôi muốn vào trong đi vệ sinh trước.”
Người đàn ông mỉm cười khó hiểu khi nhìn thấy Lý Tuyền: “Được rồi.”
Khi hắn đặt tay lên vai Lý Tuyền, tôi nhìn có chút khó chịu, dù sao Lý Tuyền cũng sẽ không để mình bị thiệt đâu, nghĩ đến đây, tôi liền quay ngoắt đầu lại.
“Người đẹp, cô có thể vào trong rồi.” Người đàn ông mặc vest lục soát một hồi, mẹ nó sao tôi cảm giác hắn muốn lợi dụng Lý Tuyền.
Nhưng nếu như Lý Tuyền đã làm như vậy, đương nhiên có lý của mình.
Sau đó Uy Tử và tôi nhanh chóng bị lục soát cơ thể. Bước qua cánh cửa mới nhận ra căn biệt thự này rộng lớn như thế nào.
Đây mới là người giàu có thật sự này. Tôi thầm thở dài, ông đây đã làm việc này nhiều năm và nhận được rất nhiều đơn đặt hàng. Nhưng mà mẹ nó chứ, tôi còn không thể mua nổi tầng một của căn biệt thự này, đừng nói đến việc có được những đồ trang trí và đồ sưu tầm này.
Có điều, nghe nói cán bộ trong quân đội quản lý việc tham ô tham nhũng rất nghiêm mà. Tại sao trong nhà Triệu Phong lại có nhiều đồ tốt như vậy, không sợ bị tố cáo hay sao?
Đang suy nghĩ lung tung, tôi thấy mình đi theo người đàn ông mặc vest vào một phòng khách rộng lớn.
Sàn nhà trải thảm mềm mại, trên chiếc ghế sofa ở giữa là một người phụ nữ mặc đồ đen dài với vẻ mặt dịu dàng đang bày bộ ấm trà trên bàn. Trong phòng đang bật máy sưởi nên rất ấm áp. Cô ta mặc một bộ sườn xám, cổ tay áo cài nút thắt, để lộ cổ tay trắng nõn, trông giống như người mẫu đang bán bộ trà hoặc lá trà trên bàn vẽ vậy.
Mắt và mũi cô ta nhỏ nhắn, không mê hoặc nhưng rất thu hút.
“Bà xã, Ngô tiên sinh và người đi cùng cậu ấy đến rồi.” Người đàn ông mặc vest nói và đi ra ngoài.
Đường Tiếu Tiếu, người đang mặc sườn xám, không hề nhúc nhích, cũng không nói gì, vẫn đang hí hoáy với tách trà trong tay.
Có chuyện gì vậy, chuyện này như là, đang thị uy sao?