Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94 – Mừng năm mới
Về đến phòng làm việc, trời cũng tối. Thực ra bản thân tôi đã không thể phân biệt rõ khi nào thì trời tối, khi nào thì trời sáng rồi.
Tất cả tâm tư của tôi đều đặt trên suy nghĩ báo thù cho Lý Tuyền.
Bản ghi âm trong hộp thuốc lá nhất định phải sử dụng thật tốt.
Sau khi chuyển bản ghi âm sang máy tính, tôi cẩn thận nghe từng đoạn, nghe đi nghe lại không chỉ vì xác nhận chứng cứ phạm tội của Triệu Phong.
Mà càng vì nghe lại giọng nói của Lý Tuyền hơn.
“Cậu thật sự muốn giết tôi?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cho dù là thời khắc đó cũng không hề sợ hãi.
Nghĩ đến lúc giao đoạn ghi âm này lên sẽ không nghe được giọng nói của Lý Tuyền nữa, tôi liền không muốn tắt.
Nhưng không còn nhiều thời gian nữa. Nhất định phải nhanh chóng hành động, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Sau khi cóp bản ghi âm ra làm mấy bản nữa, tôi gọi điện cho Bành Uy. “Cậu đang ở đâu, mau đến phòng làm việc đi.”
Từ lúc chia nhau ra ở cửa phòng cấp cứu, tôi chưa liên lạc với Bành Uy lần nào, giọng nói của cậu ấy ở đầu dây bên kia rất sốt ruột.
“Anh Địch, anh đi đâu mà biến mất lâu như vậy. Em tìm anh rất lâu, đừng nói là anh nghĩ không thông nên đi nhảy sông nhé?”
Bành Uy nói chuyện làm tôi không nhịn được cong khóe miệng, nhưng còn chưa kịp nở nụ cười thì đã vụt tắt.
“Bành Uy, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp. Cậu qua đây một chuyến đi.” Rất ít khi tôi nói chuyện khách khí với Bành Uy, chứ đừng nói là nhờ giúp đỡ. Cậu ấy sửng sốt một chút rồi nói: “Được rồi, giờ em qua ngay.”
Cửa cuốn nhanh chóng được kéo lên, Bành Uy xách một túi đồ lớn vào trong.
“Anh Địch, nhanh lại đây. Ăn chút gì đi, canh thịt dê này, còn nóng đấy.” Cậu ấy nói xong đem túi nilong vứt sang một bên, đưa canh thịt dê cho tôi.
Tôi nhìn bát canh mà lòng cuộn trào, suýt nữa thì nôn ra.
Lại nhớ đến Lý Tuyền, Bành Uy đúng là không có tim, vậy mà vẫn có thể nuốt trôi.
“Được rồi, tôi ăn không vào, chúng ta nói chuyện chính trước.” Tôi với tay lấy canh thịt dê của Bành Uy, cậu ấy không vui trừng mắt nhìn tôi.
“Sao vậy, anh nhìn anh bây giờ xem. Người không ra người quỷ không ra quỷ, như cái xác không hồn. Mẹ kiếp, đừng tưởng rằng cả thế giới này chỉ có mình anh buồn, chuyện đã qua thì nghĩ thoáng chút.”
Không làm sao được, tôi lấy bát canh, vừa mới ăn một miếng, vô số hình ảnh hiện lên trước mắt tôi.
“Ăn thận dê nhiều chút, bồi bổ thân thể.” Lý Tuyền luôn thích trêu đùa trước mặt tôi như thế. Tôi luôn nghĩ chị ấy đang châm trọc tôi.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ chị ấy cũng không vui vẻ nhưng thù giết cha không cho phép chị ấy sống phóng khoáng.
Giết cha? Tôi đột nhiên nhớ đến mẹ Lý Tuyền đâu? “Bành Uy, mẹ của Tiểu Tuyền vẫn ở bệnh viện, không có ai chăm sóc bà ấy sao được?”
Nói xong tôi bước ra ngoài. Có lẽ chưa có ai nói cho bà ấy biết chuyện Lý Tuyền đã chết, có phải bà ấy vẫn đang đợi ở phòng truyền máu không?
Vừa mới đi được hai bước, Bành Uy đã nắm lấy tay tôi.
“Đợi anh qua đó thì người đã đi từ lâu rồi. Yên tâm đi, bà ấy không sao. Em đã thuê người chăm nom rồi. Chuyện chị Tuyền tạm thời em không nói cho bà ấy biết. Bà ấy ở bệnh viện đỏ mắt chờ mong chị Tuyền về, em không mở miệng nói cho bà ấy biết sự thật được.”
Bành Uy vừa nói vừa lắc đầu, lại đặt bát canh lên tay tôi. “Được rồi, anh lo cho bản thân mình trước đi.”
Nghĩ đến dáng vẻ mẹ Lý Tuyền mà lòng tôi rối bời. Tôi đặt bát canh sang một bên, đưa USB cho Bành Uy.
“Đây là bằng chứng để lật đổ Triệu Phong. Cậu liên hệ với bên truyền thông đi, trời vừa sáng tôi sẽ đi tìm Triệu Phong ngăn cản ông ta. Cậu nhanh chóng phát nội dung bên trong USB ra ngoài. Đề phòng việc truyền thông bị Triệu Phong khống chế, cậu phải tự mình phát một ít tin tức.”
“Về phần nội dung bài báo sẽ đăng tôi đã chuẩn bị hết rồi, ở bên trong USB đấy.”
Bành Uy nghe thế sững sờ, sau đó mừng như điên.
“Thì ra anh có bằng chứng. Không đúng, bằng chứng này anh lấy ở đâu ra thế, không phải là anh tự mình ghép ảnh đấy chứ? Vậy không được đâu, đợi đến lúc bên trình tự tư pháp cầm được, mời một nhân viên kĩ thuật chuyên nghiệp đến sẽ lộ ngay.”
Bành Uy xua tay, dáng vẻ không tin tưởng. Tôi tát cậu ấy một cái, cũng không tức giận như trước kia, chỉ lười đấu võ mồm với cậu ấy.
“Cậu tự xem sẽ rõ, cứ làm như tôi nói đi. Lần này có thể lật đổ Triệu Phong báo thù cho Lý Tuyền hay không phải xem cậu rồi.”
Bành Uy không nói chuyện, cắm USB vào máy tính xem. Tôi thở dài một hơi, cầm bát canh thịt dê lên uống.
Mùi vị vẫn không đổi, cũng không biết Tưởng Linh sau này còn tiếp tục mở cửa hàng canh thịt dê này nữa không?
Mọi thứ đều thay đổi rồi, đợi lật đổ Triệu Phong, tôi cũng có thể chết đi phải không? Cuộc sống này thật khiến người ta mệt mỏi.
Ăn no lại thêm hệ thống sưởi ấm, tôi có chút buồn ngủ. Nhưng tôi biết bây giờ bản thân không thể ngủ.
Tôi bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, chợt phát hiện ra bản thân như già đi mười tuổi.
Trên trán có một vết sẹo lớn, cả mặt đầy máu, bàn tay cũng đầy máu. Khuôn mặt bị đánh bầm dập lúc ở trong ngục giam, thảo nào trên đường về nhà nhiều người chỉ trỏ tôi như vậy.
Dáng vẻ như ma này chẳng trách dọa người ta sợ hãi. Tôi sửa soạn lại bản thân, cao sạch râu, cuối cùng có quay lại dáng vẻ trắng trẻo đẹp trai ban đầu.
Nhưng ánh mắt mệt mỏi làm thế nào cũng không che được. Cuối cùng tôi cũng không phải Ngô Địch trước kia nữa.
Tôi giúp người khác chia tay, làm nhiều chuyện tội lỗi nên giờ mới ra nông nỗi này.
Nhưng vẫn may. Chỉ cần còn một chút sức lực tôi cũng sẽ báo thù cho Lý Tuyền.
Bước ra khỏi nhà tắm, Bành Uy đã đi rồi, chỉ để lại tờ giấy nhắn: “Em về trước chuẩn bị, ngày mai nhớ giữ liên lạc.”
Tôi vo tờ giấy thành một nắm ném đi. Chỉ sợ ngày mai khó mà liên lạc được.
Tôi ngồi trên sofa đợi trời sáng. Không gian im ắng không chút tiếng động, ngay khi tôi cảm thấy bản thân sắp bị cắn nuốt, tiếng báo thức trên điện thoại di động mà Bành Uy để lại cho tôi chợt reo.
“Ba, hai, một!” Là giọng nói của Lý Tuyền. Tôi tỉnh táo lại, cứ nghĩ sẽ có người đến đánh tôi, thúc giục tôi rời giường.
Nhưng không có ai. Thằng nhóc Bành Uy này, sao lại đặt chuông báo như này chứ.
Tôi không dám nghe nhiều, tắt chuông báo thức, ra cửa bắt taxi.
“Người anh em, năm mới đi chúc Tết bộ trưởng Triệu à? Nhìn cậu xem, chẳng mang gì cả.”
Tài xế là một người nói nhiều, còn chưa lái xe đã tìm chuyện để nói rồi. Tôi gật đầu, không muốn nói chuyện.
Nếu là trước kia chắc chắn tôi sẽ đùa giỡn với anh ta nhưng giờ cảnh còn người mất, tôi không còn tâm tình như vậy nữa.
“Này, cậu sao thế, còn giữ bí mật à?” Tài xế từng chở rất nhiều người đến nhà Triệu Phong tặng quà mừng năm mới.
Nhưng những người đó có lẽ cũng không biết, người mà mình tặng quà không chỉ là người đứng thứ hai trong quân đội mà còn là sếp tổng Lâm – người mà mọi người vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Hôm nay đợi tin tức này tuôn ra sẽ khiến cho bao người lo sợ cùng ngạc nhiên đây.
Tất cả tâm tư của tôi đều đặt trên suy nghĩ báo thù cho Lý Tuyền.
Bản ghi âm trong hộp thuốc lá nhất định phải sử dụng thật tốt.
Sau khi chuyển bản ghi âm sang máy tính, tôi cẩn thận nghe từng đoạn, nghe đi nghe lại không chỉ vì xác nhận chứng cứ phạm tội của Triệu Phong.
Mà càng vì nghe lại giọng nói của Lý Tuyền hơn.
“Cậu thật sự muốn giết tôi?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cho dù là thời khắc đó cũng không hề sợ hãi.
Nghĩ đến lúc giao đoạn ghi âm này lên sẽ không nghe được giọng nói của Lý Tuyền nữa, tôi liền không muốn tắt.
Nhưng không còn nhiều thời gian nữa. Nhất định phải nhanh chóng hành động, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Sau khi cóp bản ghi âm ra làm mấy bản nữa, tôi gọi điện cho Bành Uy. “Cậu đang ở đâu, mau đến phòng làm việc đi.”
Từ lúc chia nhau ra ở cửa phòng cấp cứu, tôi chưa liên lạc với Bành Uy lần nào, giọng nói của cậu ấy ở đầu dây bên kia rất sốt ruột.
“Anh Địch, anh đi đâu mà biến mất lâu như vậy. Em tìm anh rất lâu, đừng nói là anh nghĩ không thông nên đi nhảy sông nhé?”
Bành Uy nói chuyện làm tôi không nhịn được cong khóe miệng, nhưng còn chưa kịp nở nụ cười thì đã vụt tắt.
“Bành Uy, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp. Cậu qua đây một chuyến đi.” Rất ít khi tôi nói chuyện khách khí với Bành Uy, chứ đừng nói là nhờ giúp đỡ. Cậu ấy sửng sốt một chút rồi nói: “Được rồi, giờ em qua ngay.”
Cửa cuốn nhanh chóng được kéo lên, Bành Uy xách một túi đồ lớn vào trong.
“Anh Địch, nhanh lại đây. Ăn chút gì đi, canh thịt dê này, còn nóng đấy.” Cậu ấy nói xong đem túi nilong vứt sang một bên, đưa canh thịt dê cho tôi.
Tôi nhìn bát canh mà lòng cuộn trào, suýt nữa thì nôn ra.
Lại nhớ đến Lý Tuyền, Bành Uy đúng là không có tim, vậy mà vẫn có thể nuốt trôi.
“Được rồi, tôi ăn không vào, chúng ta nói chuyện chính trước.” Tôi với tay lấy canh thịt dê của Bành Uy, cậu ấy không vui trừng mắt nhìn tôi.
“Sao vậy, anh nhìn anh bây giờ xem. Người không ra người quỷ không ra quỷ, như cái xác không hồn. Mẹ kiếp, đừng tưởng rằng cả thế giới này chỉ có mình anh buồn, chuyện đã qua thì nghĩ thoáng chút.”
Không làm sao được, tôi lấy bát canh, vừa mới ăn một miếng, vô số hình ảnh hiện lên trước mắt tôi.
“Ăn thận dê nhiều chút, bồi bổ thân thể.” Lý Tuyền luôn thích trêu đùa trước mặt tôi như thế. Tôi luôn nghĩ chị ấy đang châm trọc tôi.
Sau này tôi mới nhận ra, có lẽ chị ấy cũng không vui vẻ nhưng thù giết cha không cho phép chị ấy sống phóng khoáng.
Giết cha? Tôi đột nhiên nhớ đến mẹ Lý Tuyền đâu? “Bành Uy, mẹ của Tiểu Tuyền vẫn ở bệnh viện, không có ai chăm sóc bà ấy sao được?”
Nói xong tôi bước ra ngoài. Có lẽ chưa có ai nói cho bà ấy biết chuyện Lý Tuyền đã chết, có phải bà ấy vẫn đang đợi ở phòng truyền máu không?
Vừa mới đi được hai bước, Bành Uy đã nắm lấy tay tôi.
“Đợi anh qua đó thì người đã đi từ lâu rồi. Yên tâm đi, bà ấy không sao. Em đã thuê người chăm nom rồi. Chuyện chị Tuyền tạm thời em không nói cho bà ấy biết. Bà ấy ở bệnh viện đỏ mắt chờ mong chị Tuyền về, em không mở miệng nói cho bà ấy biết sự thật được.”
Bành Uy vừa nói vừa lắc đầu, lại đặt bát canh lên tay tôi. “Được rồi, anh lo cho bản thân mình trước đi.”
Nghĩ đến dáng vẻ mẹ Lý Tuyền mà lòng tôi rối bời. Tôi đặt bát canh sang một bên, đưa USB cho Bành Uy.
“Đây là bằng chứng để lật đổ Triệu Phong. Cậu liên hệ với bên truyền thông đi, trời vừa sáng tôi sẽ đi tìm Triệu Phong ngăn cản ông ta. Cậu nhanh chóng phát nội dung bên trong USB ra ngoài. Đề phòng việc truyền thông bị Triệu Phong khống chế, cậu phải tự mình phát một ít tin tức.”
“Về phần nội dung bài báo sẽ đăng tôi đã chuẩn bị hết rồi, ở bên trong USB đấy.”
Bành Uy nghe thế sững sờ, sau đó mừng như điên.
“Thì ra anh có bằng chứng. Không đúng, bằng chứng này anh lấy ở đâu ra thế, không phải là anh tự mình ghép ảnh đấy chứ? Vậy không được đâu, đợi đến lúc bên trình tự tư pháp cầm được, mời một nhân viên kĩ thuật chuyên nghiệp đến sẽ lộ ngay.”
Bành Uy xua tay, dáng vẻ không tin tưởng. Tôi tát cậu ấy một cái, cũng không tức giận như trước kia, chỉ lười đấu võ mồm với cậu ấy.
“Cậu tự xem sẽ rõ, cứ làm như tôi nói đi. Lần này có thể lật đổ Triệu Phong báo thù cho Lý Tuyền hay không phải xem cậu rồi.”
Bành Uy không nói chuyện, cắm USB vào máy tính xem. Tôi thở dài một hơi, cầm bát canh thịt dê lên uống.
Mùi vị vẫn không đổi, cũng không biết Tưởng Linh sau này còn tiếp tục mở cửa hàng canh thịt dê này nữa không?
Mọi thứ đều thay đổi rồi, đợi lật đổ Triệu Phong, tôi cũng có thể chết đi phải không? Cuộc sống này thật khiến người ta mệt mỏi.
Ăn no lại thêm hệ thống sưởi ấm, tôi có chút buồn ngủ. Nhưng tôi biết bây giờ bản thân không thể ngủ.
Tôi bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, chợt phát hiện ra bản thân như già đi mười tuổi.
Trên trán có một vết sẹo lớn, cả mặt đầy máu, bàn tay cũng đầy máu. Khuôn mặt bị đánh bầm dập lúc ở trong ngục giam, thảo nào trên đường về nhà nhiều người chỉ trỏ tôi như vậy.
Dáng vẻ như ma này chẳng trách dọa người ta sợ hãi. Tôi sửa soạn lại bản thân, cao sạch râu, cuối cùng có quay lại dáng vẻ trắng trẻo đẹp trai ban đầu.
Nhưng ánh mắt mệt mỏi làm thế nào cũng không che được. Cuối cùng tôi cũng không phải Ngô Địch trước kia nữa.
Tôi giúp người khác chia tay, làm nhiều chuyện tội lỗi nên giờ mới ra nông nỗi này.
Nhưng vẫn may. Chỉ cần còn một chút sức lực tôi cũng sẽ báo thù cho Lý Tuyền.
Bước ra khỏi nhà tắm, Bành Uy đã đi rồi, chỉ để lại tờ giấy nhắn: “Em về trước chuẩn bị, ngày mai nhớ giữ liên lạc.”
Tôi vo tờ giấy thành một nắm ném đi. Chỉ sợ ngày mai khó mà liên lạc được.
Tôi ngồi trên sofa đợi trời sáng. Không gian im ắng không chút tiếng động, ngay khi tôi cảm thấy bản thân sắp bị cắn nuốt, tiếng báo thức trên điện thoại di động mà Bành Uy để lại cho tôi chợt reo.
“Ba, hai, một!” Là giọng nói của Lý Tuyền. Tôi tỉnh táo lại, cứ nghĩ sẽ có người đến đánh tôi, thúc giục tôi rời giường.
Nhưng không có ai. Thằng nhóc Bành Uy này, sao lại đặt chuông báo như này chứ.
Tôi không dám nghe nhiều, tắt chuông báo thức, ra cửa bắt taxi.
“Người anh em, năm mới đi chúc Tết bộ trưởng Triệu à? Nhìn cậu xem, chẳng mang gì cả.”
Tài xế là một người nói nhiều, còn chưa lái xe đã tìm chuyện để nói rồi. Tôi gật đầu, không muốn nói chuyện.
Nếu là trước kia chắc chắn tôi sẽ đùa giỡn với anh ta nhưng giờ cảnh còn người mất, tôi không còn tâm tình như vậy nữa.
“Này, cậu sao thế, còn giữ bí mật à?” Tài xế từng chở rất nhiều người đến nhà Triệu Phong tặng quà mừng năm mới.
Nhưng những người đó có lẽ cũng không biết, người mà mình tặng quà không chỉ là người đứng thứ hai trong quân đội mà còn là sếp tổng Lâm – người mà mọi người vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Hôm nay đợi tin tức này tuôn ra sẽ khiến cho bao người lo sợ cùng ngạc nhiên đây.
Bình luận facebook