Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-267
Chương 267: Bồi dưỡng chuyên gia thẻ kiếm phải bắt đầu từ trẻ nhỏ!
Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Ngày hôm sau.
Lục Minh dậy sớm, tinh thần sung mãn.
Chuyện cảnh hư ảo coi như đã có kết thúc. Đối với hành động lần này, anh cũng khá hài lòng. Tuy quá trình tương đối trắc trở, nhưng kết quả nói cho cùng vẫn là tốt.
Đầu tiên, cuối cùng cũng đột phá rồi!
Tuy khiêu chiến vượt cấp rất thoải mái, khiêu chiến vượt hai cấp còn thoải mái hơn, khiêu chiến vượt ba cấp thì phải gọi là sướng ngút trời…
Nhưng việc chỉ có ba sao đỉnh cao đã quyết định sự hạn chế năng lượng của Lục Minh. Chuyện như khiêu chiến vượt cấp này chỉ có thể giải quyết nhờ "lật bàn".
Hơn nữa dùng xong thì coi như bỏ đi, mỗi lần cơ thể đều sẽ bị móc sạch năng lượng...
Quá không đáng tin!
Hơn nữa, nhỡ ngày nào đó dùng hết rồi, lại gặp phải kẻ địch thì sao?
Chết chắc.
Mà lần đột phá này cũng đã giải quyết vấn đề Lục Minh lo lắng nhất, năng lượng! Từ ba sao đỉnh cao ban đầu, trực tiếp lột xác đến phẩm chất bốn sao!
Thậm chí trị số năng lượng còn cao tới một trăm nghìn!
Một con số cho dù là người tu luyện bốn sao đỉnh cao cũng phải mơ ước!
Dù sao đối với người tu luyện bình thường, nếu có bản lĩnh tu luyện từ mười nghìn lên một trăm nghìn thì họ đã dùng để đột phá năm sao rồi, ai thừa hơi đi tăng năng lượng cho bản thân chứ?
"Con số này…"
Lục Minh cảm nhận năng lượng trong cơ thể.
Anh đoán việc khiêu chiến vượt cấp sau này chắc sẽ không còn là giấc mơ nữa rồi!
Ví dụ...
Đấu năm sao!
Trước đây, lực chiến tiêu chuẩn của anh là đánh bay bốn sao, nhưng đối mặt với người tu luyện năm sao và trên năm sao, tất cả đều phải trực tiếp lật bàn...
Bởi vì đánh không lại!
Hiện tại thì sao...
Lục Minh mỉm cười.
Có lẽ, có thể thử xem bản thân đang ở giai đoạn nào của năm sao.
Còn về bốn sao?
Xin lỗi.
Vốn chẳng bao giờ coi ra gì.
Thứ hai, truyền thừa Nguyệt Ảnh.
Kỹ năng truyền thừa Nguyệt Ảnh, mỗi sao sẽ cung cấp một kỹ năng! Trước đây khi ba sao đã giành được Nguyệt Luân Sát, cũng chính là cú chém tia chớp cuối cùng có tạo hình chữ Z!
Mà bây giờ, cùng với đột phá bốn sao, trong đầu rốt cuộc cũng có thứ mới, chính là chiêu thức thứ hai của truyền thừa Nguyệt Ảnh!
"Đến đây nào!"
Tâm trạng của Lục Minh xao động.
Sau đó.
Sau khi lật đọc thì phát hiện, ừm...
Đọc không hiểu.
Trong truyền thừa, một bóng sáng bay lượn trong ký ức, tay cầm kiếm quang, đang thi triển kiếm thuật, phương thức truyền dạy hóa ra giống hệt với Nguyệt Luân khi xưa!
Ồ.
Thảo nào trước đây lại có sát hạch Nguyệt Luân...
Đợi đã.
Trước đây anh học được Nguyệt Luân như thế nào nhỉ?
Phong ấn...
Thôi bỏ đi.
Lục Minh thở dài.
Thứ như truyền thừa trực tiếp xuất hiện trong ký ức, tổng thể mà nói, đương nhiên sẽ nhanh hơn tự học tự xem rất nhiều, nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn cần phải học.
Ừm...
"Tiểu Bạch?"
"Dạ."
Tiểu Bạch đang nấu cơm quay đầu lại.
"Hai ngày nay có chăm chỉ đọc sách không?"
Lục Minh hỏi.
"Có ạ."
Tiểu Bạch vui vẻ nói: "Em đã đọc hết tất cả sách có trong nhà rồi."
Trong nhà...
Tất cả...
Khụ khụ.
"Rất tốt."
Lục Minh suy nghĩ một lát: "Vậy thì, đợi em qua giai đoạn này rồi, đó sẽ là lúc học ý nghĩa sâu xa thật sự của chuyên gia thẻ kiếm. Trước đó, anh đã mua giáo trình "Nhập môn cơ bản kiếm thuật" trước, em nhớ kêu cha em trả tiền nhé."
"Dạ vâng ạ."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáp.
Lục Minh rất vui mừng, vẫn là Tiểu Bạch tốt với mình nhất.
Ồ...
Hai ngày nữa xem trước kiến thức cơ bản kiếm thuật là được rồi…
Đợi đã.
Lục Minh bỗng nhiên nghĩ ra, tại sao anh lại phải tự mình đọc chứ? Tuy anh không hề hiểu về kiếm thuật, nhưng chẳng phải bản thân Tiểu Tiểu Kiếm có xuất thân từ linh kiếm sao?!
"Mày đến đây."
Lục Minh gọi Tiểu Tiểu Kiếm đến.
"Làm gì?"
Tiểu Tiểu Kiếm đang lôi kéo quan hệ với Tiểu Tiểu Bạch nói một cách rất khó chịu.
"Trước đây mày thật sự là linh kiếm hả?"
"Ừ."
"Vậy là mày hiểu kiếm thuật?"
"Ừ."
"Vậy sao mày không dùng?"
Lục Minh kinh ngạc.
M* kiếp.
Thì ra mày biết!
Mày ngầu như vậy, sao lúc đánh nhau mấy hôm trước mày không dùng?
"…"
Tiểu Tiểu Kiếm liếc nhìn Lục Minh.
Không nói gì.
Nó biết nhiều kiếm thuật hơn nữa thì dùng vào đâu?
Sự tồn tại của linh kiếm về cơ bản là phát huy uy lực mạnh nhất của kiếm thuật!
Ví dụ như...
Sau khi đánh ra một chiêu nào đó, linh kiếm có thể khống chế hướng đi, góc độ, tốc độ và các vấn đề của nó một cách dễ dàng. Những thứ kiếm tu phải tu luyện nhiều năm, linh kiếm đều nắm chắc trong lòng bàn tay!
Bình thường Nguyệt Luân chỉ có thể vòng đi vòng lại.
Mà linh kiếm ư?
Nó không chỉ có thể quay về, xoay ngược, xoay nghiêng cũng được…
Đây mới là tác dụng của linh kiếm!
Nhưng ở chỗ Lục Minh, thân là linh thể, nó không những phải tối ưu hóa uy lực kỹ năng, M* kiếp, lại còn phải tự tu luyện, tự đọc sách, tự xuất chiêu…
Những thứ này còn chưa tính.
Bây giờ còn muốn nó tự học kỹ năng...
Thể diện đâu?!
Còn nói nghề nghiệp mới...
Bốp!
Lục Minh bước lên: "Rốt cuộc mày có biết hay không vậy?"
"Biết."
Tiểu Tiểu Kiếm rất bất đắc dĩ.
"Sao lại không dùng?"
Lục Minh tò mò.
"Bởi vì cậu không biết mà."
Tiểu Tiểu Kiếm cạn lời.
"Mày không biết tự thi triển sao?"
Lục Minh nhíu mày.
"Không được!"
Tiểu Tiểu Kiếm nhìn Lục Minh như nhìn một kẻ ngốc.
Mặc dù về cơ bản linh kiếm đại diện cho kiếm, nhưng thứ như kiếm thuật không chỉ cần bản thân kiếm, còn cần những phương diện khác như ý nghĩ, năng lượng… phối hợp lại!
Thân là linh thể trong thẻ gốc...
Nó không có quyền chi phối cơ thể, năng lượng và ý nghĩ của Lục Minh!
Vì thế không được!
Nếu như vậy mà được...
Tiểu Tiểu Kiếm nghĩ một cách đầy nham hiểm, sau này ông đây là chủ nhân mới đúng!
"Được rồi."
Lục Minh thỏa hiệp.
Có điều, anh nhanh chóng nghĩ ra biện pháp mới.
Phải biết rằng, lười là động lực hàng đầu phát triển nguồn khoa học kỹ thuật, Lục Minh là kẻ lười biếng, rất nhanh chóng nghĩ ra phương án tốt nhất để thi triển Tiểu Tiểu Kiếm.
"Vậy đi."
"Tao không hiểu lắm về thứ mang tên kiếm thuật này."
"Nếu mày hiểu nó, sau này mày cứ thi triển là được!"
"Sau đó, mày nói cho tao biết, thi triển năng lực này cần bao nhiêu năng lượng, bao nhiêu ý nghĩ, có hiệu quả gì là được rồi."
"Những thứ còn lại."
"Những thứ phức tạp hơn, mày tự xử lý là được."
Lục Minh trầm ngâm nói.
"Hả?"
Tiểu Tiểu Kiếm hoang mang, vậy, vậy cũng được sao?
"Đương nhiên."
Lục Minh thích thú: "Đây gọi là phong ấn khuôn tính năng. Sau khi thiết lập tính năng nào đó, sau này khi cần dùng tao chỉ cần lấy ra dùng thông qua cổng kết nối là được…"
"Nào, thử đi."
Lục Minh suy nghĩ một lát: "Ví dụ kiếm thuật Nguyệt Luân, mày chỉ cần nói cho tao biết năng lực mà tao cần làm ra, còn lại mày tự mình hoàn thành thử xem sao."
"Thật không vậy?"
Tiểu Tiểu Kiếm nửa ngờ nửa tin, có điều, nó vẫn tò mò muốn thử.
"Nguyệt Luân, tiêu hao năng lượng: Tám trăm điểm; tiêu hao ý nghĩ: Có thể có, có thể không; hiệu quả: Kiếm khí có được sự tuần hoàn giống như mặt trăng, tạo nên hiệu quả sát thương; phương thức thi triển: Đưa năng lượng vào thẻ gốc, nhắm chuẩn đối tượng thi triển, sau đó… còn lại tôi có thể tự mình hoàn thành."
Soạt!
Lục Minh nhắm chuẩn một phương hướng thi triển.
Ùng...
Ánh trăng huyền ảo.
Tiểu Tiểu Kiếm khống chế vô cùng hoàn hảo.
"Rất tốt."
Lục Minh rất hài lòng: "Mày xem, vậy là phối hợp thành công rồi."
"Hả?"
Tiểu Tiểu Kiếm hoang mang.
Vậy đã được coi là thi triển thành công rồi ư?
"Sau này tao chỉ cần hét Nguyệt Luân, lập tức sẽ đưa những năng lượng này vào.
Lục Minh đầy ý sâu xa: "Những thứ còn lại giao cho mày xử lý là được, đối với tao, phương pháp thao tác đơn giản hơn rất nhiều, đây gọi là điều động và sử dụng theo khuôn mẫu."
"Ồ!"
"Thì ra là thế."
Tiểu Tiểu Kiếm tỉnh ngộ.
Thì ra đây là điều động và sử dụng theo khuôn mẫu?
Dáng vẻ rất cao siêu...
Đợi đã.
Nó bỗng hiểu ra.
M* kiếp!
Trước đây nó chỉ cần thao túng Nguyệt Luân do Lục Minh thi triển là được, bây giờ thì sao, đến Nguyệt Luân nó cũng phải tự thi triển rồi…
Có gì không đủ hỏi đòi Lục Minh là được.
Đại khái là ý này.
Mà ví dụ này còn dùng Nguyệt Luân, vậy nếu là năng lực mới thì sao?
Đầu tiên, nó phải phân tích, phân giải năng lực đó, giao cho Lục Minh tất cả những yếu tố cần Lục Minh hoàn thành như năng lượng, ý nghĩ, giác quan… Nó phải tự mình xử lý những thứ còn lại …
Lục Minh chỉ phụ trách đưa ra yêu cầu khi thi triển năng lực!
Nếu đến đây mà vẫn chưa hiểu được...
Nói nôm na, tên khốn kiếp Lục Minh muốn chỉ là một giao diện kỹ năng giống như thường thấy trong game, xem được ba thứ như tiêu hao, sát thương, CD là đủ rồi!
Còn lại...
Nội bộ Tiểu Tiểu Kiếm tự xử lý là được!
"…"
Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Lục Minh có hiểu nhầm gì về linh kiếm phải không?!
Nó là linh kiếm!
Chứ không phải CPU!
Nó không có năng lực tính toán mạnh như vậy!
"Mày là linh kiếm mà."
Lục Minh vỗ thẻ gốc: "Mày từng nói, năng lực kiếm thuật của mày đều dựa vào giác quan và trực giác mà!"
"Tôi từng nói vậy ư?"
Tiểu Tiểu Kiếm rất hoài nghi.
"Đúng vậy."
Lục Minh xuýt xoa không ngớt: "Cố lên, tao không biết linh thể thời viễn cổ có dáng vẻ thế nào, nhưng ở thời đại này của bọn tao, linh kiếm chính là như vậy."
Nói rồi, Lục Minh nhìn Tiểu Tiểu Bạch đang phát sáng ở góc phòng.
Xẹt!
Xẹt!
Tiểu Tiểu Bạch phát sáng một cách vui vẻ.
Trước mắt, một quyển sách có tên "Thuyết tương đối về nhập môn và nghĩa rộng của hình học vi phân" đang lật trang một cách chậm rãi...
Hự!
Hự!
Nó còn khiêng một hàng gạch được đặt làm riêng, đang cố gắng vận động lên xuống.
"..."
Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Thật sự là như vậy sao?
Từ khi thức tỉnh đến nay, nó chưa hề tiếp xúc với linh kiếm. Nó chưa từng ngờ tới, linh kiếm thời đại này có lẽ đã không còn giống như linh kiếm ở thời đại đó nữa...
Đúng vậy!
Tiểu Tiểu Bạch là một linh thẻ mà cũng chăm chỉ như vậy, linh kiếm thì sao?
Có lẽ...
Mình trách oan Lục Minh rồi?
"Đến đây!"
Lục Minh mặt nở nụ cười: "Thân là linh kiếm, mày phải thích việc học kiếm thuật lắm mới phải. Vừa hay, tao có thể truyền dạy kiếm thuật mới cho mày!"
"Ha ha."
Tiểu Tiểu Kiếm cảm thấy không đáng.
Kiếm thuật?
Nó chưa thấy qua kiếm thuật nào chứ?!
Từ cổ chí kim, ế, đây là gì?!
Soạt!
Lục Minh truyền chiêu thức thứ hai của truyền thừa Nguyệt Ảnh sang cho nó, đây là một năng lực Tiểu Tiểu Kiếm chưa từng thấy, cũng có nghĩa là...
Đây là kiếm thuật mới tự sáng chế!
Xẹt!
Xẹt!
Tiểu Tiểu Kiếm phát sáng.
"Đi thôi."
"Học cho đàng hoàng."
Lục Minh mỉm cười: "Học xong nhớ nói cho tao nghe yêu cầu nhé."
"Biết rồi."
Tiểu Tiểu Kiếm khó chịu đi về góc phòng, bắt đầu suy nghĩ.
Ồ...
Kiếm thuật này...
Nơi đây...
Lục Minh nhìn Tiểu Tiểu Kiếm đang trầm tư và phân tích, nhân tiện tặng thêm cho nó mấy cục gạch, để khi vận động tư duy, nó vẫn có thể tôi luyện...
Hoàn hảo!
Thế là trong góc cửa hàng.
Hai thẻ gốc đang dựa vào, không ngừng phát sáng, phát sáng…
...
Như vậy chắc có thể bỏ qua bước học kiếm thuật nhỉ!?
Lục Minh vui mừng.
Thứ song tu này trước giờ đều rất khó, tinh lực của con người thật sự có giới hạn. Một lần anh tu luyện những hai nghề, sao có thể sánh kịp người khác được?
Vì thế ý nghĩa sâu xa của chuyên gia thẻ kiếm chính là bản thân chủ yếu tu luyện thẻ, linh thẻ chủ yếu tu luyện kiếm thuật!
Như vậy.
Kiếm cũng có.
Thẻ cũng có.
Tốc độ tu luyện cũng không bị chậm!
Thật tốt nhỉ?
Lục Minh nhìn Tiểu Tiểu Kiếm, đột nhiên cảm thấy bản thân đúng là rất ngầu.
Thật sự.
Trước đây khi mới bắt được Tiểu Tiểu Kiếm, dáng vẻ của nó thế nào? Tính khí nóng nảy, còn làm ra một con yêu tinh xà, vốn chẳng phải thứ tốt lành gì!
Hiện tại thì sao?
Ngoan ngoãn tu luyện.
Nó thao túng thẻ gốc, đang nỗ lực vẽ đường vân!
Nó khiêng gạch, đang nỗ lực tôi luyện cơ thể!
Nó vận chuyển tư duy, đang nỗ lực phân tích kiếm thuật!
Tu luyện, tôi luyện cơ thể, học tập, ba bước cùng tiến hành, ai dám nói nó không nỗ lực chứ?
Mà những thứ này đều do anh dạy mà ra!
...
"Sư phụ, ăn cơm trước đã."
Tiểu Bạch vẫy tay.
"Ừ."
Lục Minh đi qua ăn cơm: "Hai ngày nay có xảy ra chuyện gì không?"
"Ừm..."
Tiểu Bạch suy nghĩ một lát: "Không có chuyện gì ạ, chỉ là hai hôm trước Tam sư đệ có đến đây, nói muốn tuyên truyền cho chuyên gia thẻ kiếm, sau đó thì hết rồi."
"Vậy thì tốt."
Lục Minh rất hài lòng.
Cũng đúng.
Anh mới đi có vài ngày, có thể xảy ra chuyện gì lớn chứ?
Thành phố Thanh Minh là nơi người tu luyện có mặt khắp nơi, chờ linh thể sinh ra. Nhưng cục diện càng như vậy thì mọi người càng không dám làm bừa, sợ gây ra họa gì đó!
Vì thế lúc này, chính là thời điểm yên bình nhất!
Còn về hơi thở lạnh lẽo...
Lục Minh quen rồi.
Đợi qua một thời gian nữa, thành phố Thanh Minh không còn xuất hiện "linh thể" nữa, có lẽ những tên này sẽ rời đi, ừm… cứ đợi thêm là được.
Hiện giờ Lục Minh vô cùng bình tĩnh.
Còn về tuyên truyền...
Chuyên gia thẻ kiếm có gì đáng tuyên truyền chứ?
Không phải là lừa dối sao...
Khụ khụ.
Nhưng nghĩ kĩ lại, anh có hơi áy náy. Đối với nghề nghiệp chuyên gia thẻ kiếm, Lý Hạo Nhiên bỏ tâm sức hơn anh nhiều, nhưng việc tuyên truyền…
Làm sao tuyên truyền đây?
Phát tờ rơi?
Dán quảng cáo?
Ồ...
Mở diễn đàn chuyên gia thẻ kiếm ra xem.
"Ế..."
Lục Minh liền hút một miếng phở xào.
"Sư phụ!"
Tiểu Bạch thở phì phò liếc nhìn Lục Minh, bưng bát phở xào trước mặt anh đi.
Đáng ghét!
Sư phụ thật quá đáng!
Đã lâu như vậy rồi mà thói hư tật xấu này vẫn chưa đổi...
Hứ!
Không cho ăn nữa!
"Tên Lý Hạo Nhiên này…"
Lục Minh kinh ngạc.
Lý Hạo Nhiên đi tuyên truyền thật rồi.
Tuyên truyền thế nào vậy?
Tham gia thi đấu!
Anh ta lôi bạn Nghiêm Tô Kỳ đáng yêu của chúng ta đi tham gia cuộc thi thách đấu liên minh nghề nghiệp vị thành niên gì đó, trước mắt đã tiến vào vòng chung kết…
???
Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm.
Đùa gì vậy?!
Mà giờ phút này.
Lục Minh cũng nhìn thấy ở góc phải của màn hình có tin nhắn của Lý Hạo Nhiên gửi đến.
"Sư phụ, lần trước chỉ có mình Tứ sư đệ vượt qua sát hạch!"
"Tuổi cũng lớn quá."
"Nhan sắc cũng thấp, còn không bằng một phần mười của sư phụ!"
"Vì thế, tôi dự định đi tuyên truyền từ giai đoạn tuổi nhỏ hơn, sư phụ, anh thấy Nhị sư huynh đi tham gia cuộc thi liên minh nghề nghiệp vị thành niên có được không?"
"Sư phụ, tuổi này đều là trẻ vị thành niên, là lớp dự bị thiên tài trong truyền thuyết, họ đều đã hoàn thành giáo dục nghĩa vụ chín năm, trước mắt đều mới bắt đầu tu luyện…"
"Tuổi này dễ bị ảnh hưởng."
"Tuổi này tu luyện lại cũng dễ dàng."
"Nếu ra tay với bọn họ, tôi thấy có thể tăng thêm rất nhiều người cho chuyên gia thẻ kiếm… Tôi nghĩ bồi dưỡng chuyên gia thẻ kiếm có thể bắt đầu từ bọn trẻ!"
"Sư phụ, anh cảm thấy thế nào?"
...
"Sư phụ, bọn tôi đi tham gia thi đấu rồi, đã nộp hồ sơ cho Đại sư tỷ rồi!"
"Sư phụ, bọn tôi đã qua vòng tuyển chọn rồi!"
...
"Sư phụ, bọn tôi vào top 8 rồi!"
"Sư phụ, bọn tôi vào vòng chung kết rồi!"
...
Má!
Lục Minh càng xem càng sợ.
M* kiếp, bắt đầu từ con nít!
Tên này muốn lên chầu trời à!
Nhưng chỉ có mình anh biết, nghề chuyên gia thẻ kiếm này, người bình thường e là khó có thể tu luyện, đến khi đó phụ huynh của chúng đến tìm thì rất phiền phức…
Thế là Lục Minh lập tức gửi tin nhắn: "Hạo Nhiên, vòng chung kết có thể thua, chúng ta phải lấy lùi làm tiến…"
Nhưng anh còn chưa viết xong, vòng tay bỗng nhiên rung động, một tin nhắn bỗng nhiên gửi tới: "Sư phụ, bọn tôi thắng chung kết rồi, Nhị sư huynh lấy được giải quán quân rồi. Tôi bảo Nhị sư huynh phát biểu cảm nghĩ, không biết có hiệu quả không O(∩_∩)O ha ha."
"…"
Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm.
Đang muốn nói gì, bỗng nhiên, vòng tay lại bắt đầu rung lên một cách điên cuồng.
Ting!
Ting!
Ting!
Số lượng lớn đơn xin gia nhập đập vào mặt.
Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Ngày hôm sau.
Lục Minh dậy sớm, tinh thần sung mãn.
Chuyện cảnh hư ảo coi như đã có kết thúc. Đối với hành động lần này, anh cũng khá hài lòng. Tuy quá trình tương đối trắc trở, nhưng kết quả nói cho cùng vẫn là tốt.
Đầu tiên, cuối cùng cũng đột phá rồi!
Tuy khiêu chiến vượt cấp rất thoải mái, khiêu chiến vượt hai cấp còn thoải mái hơn, khiêu chiến vượt ba cấp thì phải gọi là sướng ngút trời…
Nhưng việc chỉ có ba sao đỉnh cao đã quyết định sự hạn chế năng lượng của Lục Minh. Chuyện như khiêu chiến vượt cấp này chỉ có thể giải quyết nhờ "lật bàn".
Hơn nữa dùng xong thì coi như bỏ đi, mỗi lần cơ thể đều sẽ bị móc sạch năng lượng...
Quá không đáng tin!
Hơn nữa, nhỡ ngày nào đó dùng hết rồi, lại gặp phải kẻ địch thì sao?
Chết chắc.
Mà lần đột phá này cũng đã giải quyết vấn đề Lục Minh lo lắng nhất, năng lượng! Từ ba sao đỉnh cao ban đầu, trực tiếp lột xác đến phẩm chất bốn sao!
Thậm chí trị số năng lượng còn cao tới một trăm nghìn!
Một con số cho dù là người tu luyện bốn sao đỉnh cao cũng phải mơ ước!
Dù sao đối với người tu luyện bình thường, nếu có bản lĩnh tu luyện từ mười nghìn lên một trăm nghìn thì họ đã dùng để đột phá năm sao rồi, ai thừa hơi đi tăng năng lượng cho bản thân chứ?
"Con số này…"
Lục Minh cảm nhận năng lượng trong cơ thể.
Anh đoán việc khiêu chiến vượt cấp sau này chắc sẽ không còn là giấc mơ nữa rồi!
Ví dụ...
Đấu năm sao!
Trước đây, lực chiến tiêu chuẩn của anh là đánh bay bốn sao, nhưng đối mặt với người tu luyện năm sao và trên năm sao, tất cả đều phải trực tiếp lật bàn...
Bởi vì đánh không lại!
Hiện tại thì sao...
Lục Minh mỉm cười.
Có lẽ, có thể thử xem bản thân đang ở giai đoạn nào của năm sao.
Còn về bốn sao?
Xin lỗi.
Vốn chẳng bao giờ coi ra gì.
Thứ hai, truyền thừa Nguyệt Ảnh.
Kỹ năng truyền thừa Nguyệt Ảnh, mỗi sao sẽ cung cấp một kỹ năng! Trước đây khi ba sao đã giành được Nguyệt Luân Sát, cũng chính là cú chém tia chớp cuối cùng có tạo hình chữ Z!
Mà bây giờ, cùng với đột phá bốn sao, trong đầu rốt cuộc cũng có thứ mới, chính là chiêu thức thứ hai của truyền thừa Nguyệt Ảnh!
"Đến đây nào!"
Tâm trạng của Lục Minh xao động.
Sau đó.
Sau khi lật đọc thì phát hiện, ừm...
Đọc không hiểu.
Trong truyền thừa, một bóng sáng bay lượn trong ký ức, tay cầm kiếm quang, đang thi triển kiếm thuật, phương thức truyền dạy hóa ra giống hệt với Nguyệt Luân khi xưa!
Ồ.
Thảo nào trước đây lại có sát hạch Nguyệt Luân...
Đợi đã.
Trước đây anh học được Nguyệt Luân như thế nào nhỉ?
Phong ấn...
Thôi bỏ đi.
Lục Minh thở dài.
Thứ như truyền thừa trực tiếp xuất hiện trong ký ức, tổng thể mà nói, đương nhiên sẽ nhanh hơn tự học tự xem rất nhiều, nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn cần phải học.
Ừm...
"Tiểu Bạch?"
"Dạ."
Tiểu Bạch đang nấu cơm quay đầu lại.
"Hai ngày nay có chăm chỉ đọc sách không?"
Lục Minh hỏi.
"Có ạ."
Tiểu Bạch vui vẻ nói: "Em đã đọc hết tất cả sách có trong nhà rồi."
Trong nhà...
Tất cả...
Khụ khụ.
"Rất tốt."
Lục Minh suy nghĩ một lát: "Vậy thì, đợi em qua giai đoạn này rồi, đó sẽ là lúc học ý nghĩa sâu xa thật sự của chuyên gia thẻ kiếm. Trước đó, anh đã mua giáo trình "Nhập môn cơ bản kiếm thuật" trước, em nhớ kêu cha em trả tiền nhé."
"Dạ vâng ạ."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáp.
Lục Minh rất vui mừng, vẫn là Tiểu Bạch tốt với mình nhất.
Ồ...
Hai ngày nữa xem trước kiến thức cơ bản kiếm thuật là được rồi…
Đợi đã.
Lục Minh bỗng nhiên nghĩ ra, tại sao anh lại phải tự mình đọc chứ? Tuy anh không hề hiểu về kiếm thuật, nhưng chẳng phải bản thân Tiểu Tiểu Kiếm có xuất thân từ linh kiếm sao?!
"Mày đến đây."
Lục Minh gọi Tiểu Tiểu Kiếm đến.
"Làm gì?"
Tiểu Tiểu Kiếm đang lôi kéo quan hệ với Tiểu Tiểu Bạch nói một cách rất khó chịu.
"Trước đây mày thật sự là linh kiếm hả?"
"Ừ."
"Vậy là mày hiểu kiếm thuật?"
"Ừ."
"Vậy sao mày không dùng?"
Lục Minh kinh ngạc.
M* kiếp.
Thì ra mày biết!
Mày ngầu như vậy, sao lúc đánh nhau mấy hôm trước mày không dùng?
"…"
Tiểu Tiểu Kiếm liếc nhìn Lục Minh.
Không nói gì.
Nó biết nhiều kiếm thuật hơn nữa thì dùng vào đâu?
Sự tồn tại của linh kiếm về cơ bản là phát huy uy lực mạnh nhất của kiếm thuật!
Ví dụ như...
Sau khi đánh ra một chiêu nào đó, linh kiếm có thể khống chế hướng đi, góc độ, tốc độ và các vấn đề của nó một cách dễ dàng. Những thứ kiếm tu phải tu luyện nhiều năm, linh kiếm đều nắm chắc trong lòng bàn tay!
Bình thường Nguyệt Luân chỉ có thể vòng đi vòng lại.
Mà linh kiếm ư?
Nó không chỉ có thể quay về, xoay ngược, xoay nghiêng cũng được…
Đây mới là tác dụng của linh kiếm!
Nhưng ở chỗ Lục Minh, thân là linh thể, nó không những phải tối ưu hóa uy lực kỹ năng, M* kiếp, lại còn phải tự tu luyện, tự đọc sách, tự xuất chiêu…
Những thứ này còn chưa tính.
Bây giờ còn muốn nó tự học kỹ năng...
Thể diện đâu?!
Còn nói nghề nghiệp mới...
Bốp!
Lục Minh bước lên: "Rốt cuộc mày có biết hay không vậy?"
"Biết."
Tiểu Tiểu Kiếm rất bất đắc dĩ.
"Sao lại không dùng?"
Lục Minh tò mò.
"Bởi vì cậu không biết mà."
Tiểu Tiểu Kiếm cạn lời.
"Mày không biết tự thi triển sao?"
Lục Minh nhíu mày.
"Không được!"
Tiểu Tiểu Kiếm nhìn Lục Minh như nhìn một kẻ ngốc.
Mặc dù về cơ bản linh kiếm đại diện cho kiếm, nhưng thứ như kiếm thuật không chỉ cần bản thân kiếm, còn cần những phương diện khác như ý nghĩ, năng lượng… phối hợp lại!
Thân là linh thể trong thẻ gốc...
Nó không có quyền chi phối cơ thể, năng lượng và ý nghĩ của Lục Minh!
Vì thế không được!
Nếu như vậy mà được...
Tiểu Tiểu Kiếm nghĩ một cách đầy nham hiểm, sau này ông đây là chủ nhân mới đúng!
"Được rồi."
Lục Minh thỏa hiệp.
Có điều, anh nhanh chóng nghĩ ra biện pháp mới.
Phải biết rằng, lười là động lực hàng đầu phát triển nguồn khoa học kỹ thuật, Lục Minh là kẻ lười biếng, rất nhanh chóng nghĩ ra phương án tốt nhất để thi triển Tiểu Tiểu Kiếm.
"Vậy đi."
"Tao không hiểu lắm về thứ mang tên kiếm thuật này."
"Nếu mày hiểu nó, sau này mày cứ thi triển là được!"
"Sau đó, mày nói cho tao biết, thi triển năng lực này cần bao nhiêu năng lượng, bao nhiêu ý nghĩ, có hiệu quả gì là được rồi."
"Những thứ còn lại."
"Những thứ phức tạp hơn, mày tự xử lý là được."
Lục Minh trầm ngâm nói.
"Hả?"
Tiểu Tiểu Kiếm hoang mang, vậy, vậy cũng được sao?
"Đương nhiên."
Lục Minh thích thú: "Đây gọi là phong ấn khuôn tính năng. Sau khi thiết lập tính năng nào đó, sau này khi cần dùng tao chỉ cần lấy ra dùng thông qua cổng kết nối là được…"
"Nào, thử đi."
Lục Minh suy nghĩ một lát: "Ví dụ kiếm thuật Nguyệt Luân, mày chỉ cần nói cho tao biết năng lực mà tao cần làm ra, còn lại mày tự mình hoàn thành thử xem sao."
"Thật không vậy?"
Tiểu Tiểu Kiếm nửa ngờ nửa tin, có điều, nó vẫn tò mò muốn thử.
"Nguyệt Luân, tiêu hao năng lượng: Tám trăm điểm; tiêu hao ý nghĩ: Có thể có, có thể không; hiệu quả: Kiếm khí có được sự tuần hoàn giống như mặt trăng, tạo nên hiệu quả sát thương; phương thức thi triển: Đưa năng lượng vào thẻ gốc, nhắm chuẩn đối tượng thi triển, sau đó… còn lại tôi có thể tự mình hoàn thành."
Soạt!
Lục Minh nhắm chuẩn một phương hướng thi triển.
Ùng...
Ánh trăng huyền ảo.
Tiểu Tiểu Kiếm khống chế vô cùng hoàn hảo.
"Rất tốt."
Lục Minh rất hài lòng: "Mày xem, vậy là phối hợp thành công rồi."
"Hả?"
Tiểu Tiểu Kiếm hoang mang.
Vậy đã được coi là thi triển thành công rồi ư?
"Sau này tao chỉ cần hét Nguyệt Luân, lập tức sẽ đưa những năng lượng này vào.
Lục Minh đầy ý sâu xa: "Những thứ còn lại giao cho mày xử lý là được, đối với tao, phương pháp thao tác đơn giản hơn rất nhiều, đây gọi là điều động và sử dụng theo khuôn mẫu."
"Ồ!"
"Thì ra là thế."
Tiểu Tiểu Kiếm tỉnh ngộ.
Thì ra đây là điều động và sử dụng theo khuôn mẫu?
Dáng vẻ rất cao siêu...
Đợi đã.
Nó bỗng hiểu ra.
M* kiếp!
Trước đây nó chỉ cần thao túng Nguyệt Luân do Lục Minh thi triển là được, bây giờ thì sao, đến Nguyệt Luân nó cũng phải tự thi triển rồi…
Có gì không đủ hỏi đòi Lục Minh là được.
Đại khái là ý này.
Mà ví dụ này còn dùng Nguyệt Luân, vậy nếu là năng lực mới thì sao?
Đầu tiên, nó phải phân tích, phân giải năng lực đó, giao cho Lục Minh tất cả những yếu tố cần Lục Minh hoàn thành như năng lượng, ý nghĩ, giác quan… Nó phải tự mình xử lý những thứ còn lại …
Lục Minh chỉ phụ trách đưa ra yêu cầu khi thi triển năng lực!
Nếu đến đây mà vẫn chưa hiểu được...
Nói nôm na, tên khốn kiếp Lục Minh muốn chỉ là một giao diện kỹ năng giống như thường thấy trong game, xem được ba thứ như tiêu hao, sát thương, CD là đủ rồi!
Còn lại...
Nội bộ Tiểu Tiểu Kiếm tự xử lý là được!
"…"
Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Lục Minh có hiểu nhầm gì về linh kiếm phải không?!
Nó là linh kiếm!
Chứ không phải CPU!
Nó không có năng lực tính toán mạnh như vậy!
"Mày là linh kiếm mà."
Lục Minh vỗ thẻ gốc: "Mày từng nói, năng lực kiếm thuật của mày đều dựa vào giác quan và trực giác mà!"
"Tôi từng nói vậy ư?"
Tiểu Tiểu Kiếm rất hoài nghi.
"Đúng vậy."
Lục Minh xuýt xoa không ngớt: "Cố lên, tao không biết linh thể thời viễn cổ có dáng vẻ thế nào, nhưng ở thời đại này của bọn tao, linh kiếm chính là như vậy."
Nói rồi, Lục Minh nhìn Tiểu Tiểu Bạch đang phát sáng ở góc phòng.
Xẹt!
Xẹt!
Tiểu Tiểu Bạch phát sáng một cách vui vẻ.
Trước mắt, một quyển sách có tên "Thuyết tương đối về nhập môn và nghĩa rộng của hình học vi phân" đang lật trang một cách chậm rãi...
Hự!
Hự!
Nó còn khiêng một hàng gạch được đặt làm riêng, đang cố gắng vận động lên xuống.
"..."
Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Thật sự là như vậy sao?
Từ khi thức tỉnh đến nay, nó chưa hề tiếp xúc với linh kiếm. Nó chưa từng ngờ tới, linh kiếm thời đại này có lẽ đã không còn giống như linh kiếm ở thời đại đó nữa...
Đúng vậy!
Tiểu Tiểu Bạch là một linh thẻ mà cũng chăm chỉ như vậy, linh kiếm thì sao?
Có lẽ...
Mình trách oan Lục Minh rồi?
"Đến đây!"
Lục Minh mặt nở nụ cười: "Thân là linh kiếm, mày phải thích việc học kiếm thuật lắm mới phải. Vừa hay, tao có thể truyền dạy kiếm thuật mới cho mày!"
"Ha ha."
Tiểu Tiểu Kiếm cảm thấy không đáng.
Kiếm thuật?
Nó chưa thấy qua kiếm thuật nào chứ?!
Từ cổ chí kim, ế, đây là gì?!
Soạt!
Lục Minh truyền chiêu thức thứ hai của truyền thừa Nguyệt Ảnh sang cho nó, đây là một năng lực Tiểu Tiểu Kiếm chưa từng thấy, cũng có nghĩa là...
Đây là kiếm thuật mới tự sáng chế!
Xẹt!
Xẹt!
Tiểu Tiểu Kiếm phát sáng.
"Đi thôi."
"Học cho đàng hoàng."
Lục Minh mỉm cười: "Học xong nhớ nói cho tao nghe yêu cầu nhé."
"Biết rồi."
Tiểu Tiểu Kiếm khó chịu đi về góc phòng, bắt đầu suy nghĩ.
Ồ...
Kiếm thuật này...
Nơi đây...
Lục Minh nhìn Tiểu Tiểu Kiếm đang trầm tư và phân tích, nhân tiện tặng thêm cho nó mấy cục gạch, để khi vận động tư duy, nó vẫn có thể tôi luyện...
Hoàn hảo!
Thế là trong góc cửa hàng.
Hai thẻ gốc đang dựa vào, không ngừng phát sáng, phát sáng…
...
Như vậy chắc có thể bỏ qua bước học kiếm thuật nhỉ!?
Lục Minh vui mừng.
Thứ song tu này trước giờ đều rất khó, tinh lực của con người thật sự có giới hạn. Một lần anh tu luyện những hai nghề, sao có thể sánh kịp người khác được?
Vì thế ý nghĩa sâu xa của chuyên gia thẻ kiếm chính là bản thân chủ yếu tu luyện thẻ, linh thẻ chủ yếu tu luyện kiếm thuật!
Như vậy.
Kiếm cũng có.
Thẻ cũng có.
Tốc độ tu luyện cũng không bị chậm!
Thật tốt nhỉ?
Lục Minh nhìn Tiểu Tiểu Kiếm, đột nhiên cảm thấy bản thân đúng là rất ngầu.
Thật sự.
Trước đây khi mới bắt được Tiểu Tiểu Kiếm, dáng vẻ của nó thế nào? Tính khí nóng nảy, còn làm ra một con yêu tinh xà, vốn chẳng phải thứ tốt lành gì!
Hiện tại thì sao?
Ngoan ngoãn tu luyện.
Nó thao túng thẻ gốc, đang nỗ lực vẽ đường vân!
Nó khiêng gạch, đang nỗ lực tôi luyện cơ thể!
Nó vận chuyển tư duy, đang nỗ lực phân tích kiếm thuật!
Tu luyện, tôi luyện cơ thể, học tập, ba bước cùng tiến hành, ai dám nói nó không nỗ lực chứ?
Mà những thứ này đều do anh dạy mà ra!
...
"Sư phụ, ăn cơm trước đã."
Tiểu Bạch vẫy tay.
"Ừ."
Lục Minh đi qua ăn cơm: "Hai ngày nay có xảy ra chuyện gì không?"
"Ừm..."
Tiểu Bạch suy nghĩ một lát: "Không có chuyện gì ạ, chỉ là hai hôm trước Tam sư đệ có đến đây, nói muốn tuyên truyền cho chuyên gia thẻ kiếm, sau đó thì hết rồi."
"Vậy thì tốt."
Lục Minh rất hài lòng.
Cũng đúng.
Anh mới đi có vài ngày, có thể xảy ra chuyện gì lớn chứ?
Thành phố Thanh Minh là nơi người tu luyện có mặt khắp nơi, chờ linh thể sinh ra. Nhưng cục diện càng như vậy thì mọi người càng không dám làm bừa, sợ gây ra họa gì đó!
Vì thế lúc này, chính là thời điểm yên bình nhất!
Còn về hơi thở lạnh lẽo...
Lục Minh quen rồi.
Đợi qua một thời gian nữa, thành phố Thanh Minh không còn xuất hiện "linh thể" nữa, có lẽ những tên này sẽ rời đi, ừm… cứ đợi thêm là được.
Hiện giờ Lục Minh vô cùng bình tĩnh.
Còn về tuyên truyền...
Chuyên gia thẻ kiếm có gì đáng tuyên truyền chứ?
Không phải là lừa dối sao...
Khụ khụ.
Nhưng nghĩ kĩ lại, anh có hơi áy náy. Đối với nghề nghiệp chuyên gia thẻ kiếm, Lý Hạo Nhiên bỏ tâm sức hơn anh nhiều, nhưng việc tuyên truyền…
Làm sao tuyên truyền đây?
Phát tờ rơi?
Dán quảng cáo?
Ồ...
Mở diễn đàn chuyên gia thẻ kiếm ra xem.
"Ế..."
Lục Minh liền hút một miếng phở xào.
"Sư phụ!"
Tiểu Bạch thở phì phò liếc nhìn Lục Minh, bưng bát phở xào trước mặt anh đi.
Đáng ghét!
Sư phụ thật quá đáng!
Đã lâu như vậy rồi mà thói hư tật xấu này vẫn chưa đổi...
Hứ!
Không cho ăn nữa!
"Tên Lý Hạo Nhiên này…"
Lục Minh kinh ngạc.
Lý Hạo Nhiên đi tuyên truyền thật rồi.
Tuyên truyền thế nào vậy?
Tham gia thi đấu!
Anh ta lôi bạn Nghiêm Tô Kỳ đáng yêu của chúng ta đi tham gia cuộc thi thách đấu liên minh nghề nghiệp vị thành niên gì đó, trước mắt đã tiến vào vòng chung kết…
???
Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm.
Đùa gì vậy?!
Mà giờ phút này.
Lục Minh cũng nhìn thấy ở góc phải của màn hình có tin nhắn của Lý Hạo Nhiên gửi đến.
"Sư phụ, lần trước chỉ có mình Tứ sư đệ vượt qua sát hạch!"
"Tuổi cũng lớn quá."
"Nhan sắc cũng thấp, còn không bằng một phần mười của sư phụ!"
"Vì thế, tôi dự định đi tuyên truyền từ giai đoạn tuổi nhỏ hơn, sư phụ, anh thấy Nhị sư huynh đi tham gia cuộc thi liên minh nghề nghiệp vị thành niên có được không?"
"Sư phụ, tuổi này đều là trẻ vị thành niên, là lớp dự bị thiên tài trong truyền thuyết, họ đều đã hoàn thành giáo dục nghĩa vụ chín năm, trước mắt đều mới bắt đầu tu luyện…"
"Tuổi này dễ bị ảnh hưởng."
"Tuổi này tu luyện lại cũng dễ dàng."
"Nếu ra tay với bọn họ, tôi thấy có thể tăng thêm rất nhiều người cho chuyên gia thẻ kiếm… Tôi nghĩ bồi dưỡng chuyên gia thẻ kiếm có thể bắt đầu từ bọn trẻ!"
"Sư phụ, anh cảm thấy thế nào?"
...
"Sư phụ, bọn tôi đi tham gia thi đấu rồi, đã nộp hồ sơ cho Đại sư tỷ rồi!"
"Sư phụ, bọn tôi đã qua vòng tuyển chọn rồi!"
...
"Sư phụ, bọn tôi vào top 8 rồi!"
"Sư phụ, bọn tôi vào vòng chung kết rồi!"
...
Má!
Lục Minh càng xem càng sợ.
M* kiếp, bắt đầu từ con nít!
Tên này muốn lên chầu trời à!
Nhưng chỉ có mình anh biết, nghề chuyên gia thẻ kiếm này, người bình thường e là khó có thể tu luyện, đến khi đó phụ huynh của chúng đến tìm thì rất phiền phức…
Thế là Lục Minh lập tức gửi tin nhắn: "Hạo Nhiên, vòng chung kết có thể thua, chúng ta phải lấy lùi làm tiến…"
Nhưng anh còn chưa viết xong, vòng tay bỗng nhiên rung động, một tin nhắn bỗng nhiên gửi tới: "Sư phụ, bọn tôi thắng chung kết rồi, Nhị sư huynh lấy được giải quán quân rồi. Tôi bảo Nhị sư huynh phát biểu cảm nghĩ, không biết có hiệu quả không O(∩_∩)O ha ha."
"…"
Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm.
Đang muốn nói gì, bỗng nhiên, vòng tay lại bắt đầu rung lên một cách điên cuồng.
Ting!
Ting!
Ting!
Số lượng lớn đơn xin gia nhập đập vào mặt.
Bình luận facebook