Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-27
Chương 27: Lục Nhan
Tấm thẻ này...
Anh kích động nhìn tấm thẻ bài trong tay.
Anh biết, đây mới là thứ quý giá nhất trong mỏ quặng!
Bề mặt thẻ hoàn chỉnh.
Không có vết rách.
Chỉ có dấu vết mờ nhạt.
Ừm… Không cần nói, đây chắc chắn là kiệt tác của anh mèo. Vẫn tốt, bề mặt chỉ có vết mờ mờ, không hề xuất hiện vết tia chớp hay bị hỏng gì.
"Mặt trên này…"
Ngón tay Lục Minh miết nhè nhẹ góc trên bên phải tấm thẻ bài, cảm thấy rõ ràng kết cấu không giống nhau.
Hiển nhiên.
Đây là một tấm thẻ bài đã được chứng thực!
Chứng thực là gì?
Chính là được chính thức công nhận bởi hiệp hội!
Sau khi bạn chi trả một khoản tiền, bọn họ sẽ tiến hành đánh giá toàn diện tấm thẻ này.
Trên cơ sở không sử dụng thẻ bài, họ sẽ dùng cách riêng để đánh giá hiệu quả sử dụng của tấm thẻ, rồi đưa ra đánh giá cuối cùng.
Cấp thẻ bài!
Loại thẻ bài!
Cấp năng lực!
Tên thẻ bài!
Họ sẽ sử dụng mã năng lượng, một loại mã kỹ thuật giống như tia laser khắc chúng lên góc trên bên phải của thẻ bài, lúc khởi động năng lượng chúng sẽ xuất hiện.
Vì thế những tấm thẻ có thể chứng thực thông thường đều là những tấm thẻ rất mạnh!
Dù sao...
Phí chứng thực cực kì đắt!
Như Lục Minh, anh thường tự dán nhãn thủ công lên góc phải bên trên thẻ bài.
Để tiết kiệm tiền.
"Để xem rốt cuộc là thẻ bài gì nào?"
Advertisement / Quảng cáo
Năng lượng trong tay Lục Minh lóe lên.
Ở góc trên bên phải, nơi đã được chứng thực hiện lên một lớp ảo ảnh dữ liệu.
- ---
Tên thẻ bài: Nguyệt Ảnh
Loại thẻ: Thẻ truyền thừa.
Bộ thẻ bài: Một trong bảy tấm thẻ Nguyệt Ảnh.
- ---
"Đây là..."
Lục Minh khiếp sợ.
Thẻ truyền thừa!
Bộ thẻ!
Thế mà lại là món đồ này!
Thẻ truyền thừa là gì?
Nói trắng ra chính là thẻ dùng để truyền cho đệ tử!
Người truyền thừa lấy kinh nghiệm của bản thân, những thứ mà mình đã học cả một đời ủy thác cho chuyên gia chế tạo thẻ làm thành thẻ bài, đây chính là thẻ truyền thừa.
Thẻ truyền thừa thông thường đều là tài sản quý giá nhất mà những lão tiền bối sắp lìa trần để lại cho người sau.
Vô cùng quý giá!
Trong đó, có khả năng còn có từng chiêu thức mà vị tiền bối đó cảm ngộ được!
Sau khi người sau được thừa kế, có thể chầm chậm học tập, cảm ngộ, mãi đến khi trở thành một người thực sự mạnh mẽ. Phương thức này rõ ràng an toàn hơn quán đỉnh* gì gì đó!
(*) Quán đỉnh: Nghĩa đen là rưới nước lên đầu, một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng. Trong phật giáo Tây Tạng, người ta hay sử dụng danh từ "Truyền lực".
"Thứ này..."
Lục Minh biết rõ món đồ trong tay mình quý giá đến mức nào.
Có điều, đây chỉ là một tấm trong bộ thẻ!
Bộ thẻ là gì?
Do giới hạn bởi cấp độ của thẻ bài hoặc trình độ của chuyên gia chế tạo thẻ bài, họ không có cách nào vẽ mọi thứ lên một tấm thẻ, vậy nên họ sẽ sử dụng một kỹ thuật đặc biệt.
Kỹ thuật này vô cùng kinh khủng!
Nghĩ mà xem, phải chia hàng nghìn đường vân thành vài phần, còn phải bảo đảm sau khi các đường vân được chia ra tự động hợp thành một thể, sẽ không xuất hiện tình huống năng lượng không ổn định, rồi lại lần lượt phong ấn những đường vân đó vào các thẻ bài khác nhau, sau đó còn phải thêm kỹ thuật mã hóa!
Vì thế độ khó vô cùng cao!
Những thứ cần tiến hành kỹ thuật phong ấn này thông thường đều vô cùng quý giá.
Nó là vô giá!
"Thứ này..."
Lục Minh vô cùng chấn động.
Thảo nào Phó Hồng Danh lại có thẻ truyền tống!
Thảo nào vì tấm thẻ này mà bọn họ cực khổ ngụy trang thành công nhân!
Không phải.
Có thể đó không phải là Phó Hồng Danh.
Dựa vào thực lực của Phó Hồng Danh vốn không thể có được tấm thẻ truyền tống, còn có được tin tức tuyệt mật như thế, rất có khả năng anh ta làm việc dưới trướng của người khác!
Mạch suy nghĩ của Lục Minh nhanh như chớp.
Vậy thì…
Cho dù thế nào anh cũng không thể động vào tấm thẻ này.
Bởi vì nó quá mức nguy hiểm!
Bởi vì nó vô cùng bỏng tay!
Huống hồ cần phải thu thập đủ bảy tấm thẻ, Lục Minh không có vốn liếng và thời gian để thu thập thứ này!
Đương nhiên.
Còn có điều quan trọng nhất.
Truyền thừa của tiền bối Nguyệt Ảnh chẳng có chút tác dụng gì với anh!
Dựa vào tin tức tìm hiểu được trên mạng, vị tiền bối này dường như là một kiếm tu có thực lực hùng mạnh? Nghề nghiệp này cách xa đến nỗi có bắn đại bác cũng chẳng liên quan đến chuyên gia chế tạo thẻ bài.
Một chuyên gia chế tạo thẻ bài như anh có gom đủ bảy thẻ cũng vô dụng thôi, giữ lại làm gì?
Gom đủ bảy thẻ để triệu hồi rồng thần à?
"Anh mèo?"
Lục Minh lại rón rén quay lại biển ý thức.
"Chuyện là..."
"Hay là anh lấy lại tấm thẻ này đi?"
Lục Minh cười khổ.
"…"
Mèo mun lạnh lùng quắc mắt, lại gặm thẻ gốc đi mất.
Anh mèo không cần nữa à?
Lục Minh cạn lời.
Hiển nhiên, mèo mun chẳng thèm cái thứ thẻ vừa buông móng vuốt đã biến mất này nữa.
Vậy xử lý thế nào đây?
Lục Minh cảm thấy đau đầu.
Anh thật sự không ngờ tấm thẻ này lại khó giải quyết đến vậy.
Bán đi?
Không thể được.
Chỉ cần thẻ Nguyệt Ảnh lộ ra, anh sẽ toi đời! Chỉ cần sơ sẩy một chút, e sẽ gây ra họa chết người! Anh hoàn toàn không cần mạo hiểm đến vậy!
Có điều...
Suy nghĩ Lục Minh khẽ xoay chuyển.
Tấm thẻ này là một củ khoai nóng bỏng trong tay anh, thế nhưng có thể có tác dụng trong tay một số người!
Ví dụ…
Bà chị hời kia của anh!
Dựa theo hồi ức của Lục Minh bé nhỏ, bà chị này là một quái vật chân chính sở hữu thiên phú đáng sợ, từ nhỏ đã tung hoành không ai địch lại được giống như phần mềm hack vậy.
Mà thầy của chị ấy cũng là một người lợi hại trong truyền thuyết, thuộc kiểu có thể treo lên trưng trên tường ở trường học ấy!
Rất xuất sắc!
Nếu như đưa tấm thẻ này cho chị ấy…
Có khi lại ổn.
Advertisement / Quảng cáo
...
Ở một chỗ khác.
Có mấy người đang tranh chấp trong phòng họp.
"Chuyện của bọn nhỏ, để chúng nó tự làm đi."
"Đúng vậy."
"Tuyệt đối không được để cậu ta tham gia!"
Một người nói với giọng kiên định.
Anh ta chính là người tổ chức hoạt động truyền thừa lần này, Ngô Hồng Phi. Vì hoạt động lần này mà bọn họ đã đánh đổi không biết bao nhiêu, không ngờ lại xảy ra sai sót ở đây.
"Nếu như tôi cứ muốn thì sao?"
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Toàn bộ không khí trong phòng họp trở nên lạnh lẽo.
Một cô gái ngồi ở vị trí ghế ngồi cuối cùng trên chiếc bàn hội nghị dài, mặc một bộ trang phục luyện công màu trắng giản dị, nhìn có vẻ mộc mạc nhưng không ai dám xem thường cô.
Bởi vì cô là Lục Nhan.
Bởi vì sức mạnh của cô.
"Cô…"
Ngô Hồng Phi đau đầu.
Là như thế này.
Nơi truyền thừa không hề đơn giản, tuy rằng có nhiều cơ duyên nhưng cũng có không ít nguy hiểm, khắp nơi đều có cấm chế, huống hồ lần này là bảy tấm thẻ!
Bảy tấm thẻ Nguyệt Ảnh, bảy dấu ấn truyền thừa!
Chỉ có bảy người có thẻ mới có tư cách cạnh tranh, mà mỗi một người truyền thừa chỉ có thể dẫn theo một người đồng hành giúp đỡ họ tranh đoạt!
Bọn họ hiểu rất rõ một chuyện…
Truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này lấy "thẻ bài" làm vật trung gian, vậy những cấm chế trong đó chắc chắn có liên quan đến thẻ bài, vì thế bọn họ bắt buộc phải chọn chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Mỗi người được chọn dẫn theo một chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Còn Ngô Hồng Phi thì sao?
Để nhanh chóng phá giải cấm chế và nhận được truyền thừa nhanh hơn, anh ta quyết định chọn một chuyên gia chế tạo thẻ bài có thực lực mạnh từ bên ngoài để hỗ trợ anh ta.
Vì vậy, anh ta sẽ kết hợp với hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài, tổ chức một hoạt động công khai.
Yêu cầu…
1. Có danh tiếng.
2. Có tác phẩm tiêu biểu.
3. Phải được người của Học viện Đệ Nhất đề cử.
Không thể thiếu một điều kiện nào trong ba điều kiện này, đây thực chất là một cuộc tuyển chọn nghiêm ngặt, dù sao Học viện Đệ Nhất của bọn họ là học viện số một thế giới danh xứng với thực!
Ngay cả ông cụ canh cổng của học viện bọn họ cũng là bốn sao!
Có gì mà phải lo lắng!
Sau khi thỏa mãn ba điều kiện trên, còn phải là người nổi tiếng nhất được mọi người bầu chọn mới có thể tham gia hoạt động truyền thừa lần này!
Điều kiện rất khắt khe.
Ít nhất, anh ta cho là như thế.
Nhưng mà.
Sau khi hoạt động bắt đầu.
Không biết có tên nào đó ngu ngốc đề cử tấm thẻ "Fruit Ninja", đúng lúc ấy Fruit Ninja vô cùng nổi tiếng, sau đó…
Không có sau đó nữa.
Người được chọn cuối cùng trong hoạt động, là một tên không biết chui ở đâu ra tên là Lục Minh.
Đây là ai vậy chứ?
Khuôn mặt Ngô Hồng Phi nhất thời tái mét.
Nhất là lúc nhìn thấy danh hiệu "Chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao".
Anh ta giật bắn mình.
Nếu thật sự phải dẫn cậu ta đi theo thì chắc là đến một cấm chế cũng chẳng phá giải được, không trông mong gì được truyền thừa nữa rồi!
Vậy nên, cho dù hoạt động lần này đã được chứng thực bởi hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài, cho dù là người được bầu chọn, anh ta vẫn quyết định hủy bỏ!
Anh ta không thể mạo hiểm nổi.
Cùng lắm thì bồi thường một khoản tiền lớn là được!
Có điều, mới chỉ hai ngày trôi qua, chính chủ đã tìm đến tận nơi.
Chẳng ai ngờ được, chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao tạo ra Fruit Ninja kia lại chính là em trai ruột của thiên tài yêu nghiệt Lục Nhan ở học viện của bọn họ!
"Lục Nhan!"
Ngô Hồng Phi thở dài một hơi: "Cô có biết thẻ Nguyệt Ảnh này quý giá đến mức nào không?"
"Biết chứ."
Lục Nhan thản nhiên nói: "Vậy nên tôi nhất định muốn để em ấy đi, chuyên gia chế tạo thẻ bài sẽ học được rất nhiều thứ ở nơi truyền thừa có phong ấn thẻ bài."
"Em trai của cô như thế nào, cô không rõ à?"
"Hả?"
"Trình độ của cậu ta quá thấp, chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao, lại còn mới nhập môn! Trình độ chế tạo thẻ bài của cậu ta chỉ ở mức cơ bản, sao mà tham gia được?"
"Tôi sẽ không để cậu ta ngáng chân đâu!"
Ngô Hồng Phi tức giận nói.
Roẹt!
Sự lạnh lẽo bao trùm.
Một thanh kiếm lạnh lẽo được tạo thành từ năng lượng đột ngột xuất hiện trên không trung, chĩa thẳng vào giữa trán của anh ta, sát khí chết chóc toát ra khiến nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống mấy chục độ!
Cả phòng họp trở nên yên lặng.
Trên bệ cửa sổ, cây cối vốn đã lụi tàn lại xuất hiện băng tuyết.
"Nói tiếp đi."
Lục Nhan bình thản nói.
"…"
Ngô Hồng Phi cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trước mặt, không dám mở miệng.
"Hoạt động này do cậu tổ chức."
Lục Nhan chậm rãi nói: "Nội dung của hoạt động cũng là cậu và hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài quyết định. Hoạt động có tầm cỡ thế này hẳn là phải ký cam kết, cậu muốn vi phạm à?"
"Tôi…"
Sắc mặt Ngô Hồng Phi trở nên khó coi.
Đương nhiên là anh ta muốn vi phạm rồi!
Thế nhưng vi phạm cam kết cũng phải chờ sau khi truyền thừa mới nhắc đến! Đến lúc đó kết cục đã định, cùng lắm là bồi thường mà thôi, bây giờ mà vi phạm cam kết có lẽ sẽ bị ép thực hiện!
Advertisement / Quảng cáo
Ai mà muốn người sáng tạo ra Fruit Ninja đi cùng mình cơ chứ?
Đi làm gì?
Chém trái cây à?!
Chết tiệt, có trời mới biết tại sao lại chọn ra cái loại này?
"Em có biết mình đang làm gì không?"
Lúc này, thầy giáo bên cạnh Ngô Hồng Phi cuối cùng cũng lên tiếng: "Truyền thừa lần này không phải là truyền thừa chuyên gia chế tạo thẻ bài! Mà là truyền thừa kiếm tu! Chuyên gia chế tạo thẻ bài đi theo để phá giải cấm chế!"
"Em trai của em…"
"Cậu ta không có năng lực phá giải chúng, đi theo chỉ có thể làm cảnh thôi!"
"Có tác dụng gì chứ?"
Thầy giáo của anh ta cũng rất bất lực.
"Bởi vì tôi muốn cho em ấy trải sự đời."
Lục Nhan rất thản nhiên.
"Nhưng cậu ta sẽ phá đám tôi!"
Ngô Hồng Phi gào lên: "Con đường truyền thừa đâu đâu cũng là cấm chế, cô có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu vì tấm thẻ này không?"
"Liên quan gì tới tôi?"
Lục Nhan nhìn anh ta cười híp mắt: "Hiện giờ tôi chỉ yêu cầu cậu thực hiện theo đúng cam kết. Nhóc à, quy tắc do chính mình tạo ra thì có chết cũng phải tuân thủ."
"Cô…"
Ngô Hồng Phi suy sụp.
Anh ta chỉ có thể trông chờ vào thầy giáo bên cạnh anh ta.
"Thế này đi."
Thầy giáo nhìn anh ta thở dài: "Tôi sẽ sắp xếp một lớp học cho Lục Minh, thế nào? Tôi sẽ mời cao thủ chế tạo thẻ bài để dạy cho em trai của em khóa học chế tạo thẻ bài trong một tháng! Tôi cam đoan, mọi thứ mà em ấy học được tuyệt đối sẽ không ít hơn lợi ích khi đến nơi truyền thừa, như vậy sẽ cho em ấy một tương lai tốt hơn, em thấy thế nào?"
Thầy giáo đã thỏa hiệp rồi.
Chẳng còn cách nào.
Dù sao cũng không thể đánh nhau một trận với Lục Nhan được?
Trước tiên không nói đến giáo viên và sinh viên động tay động chân chẳng ra thể thống gì… có thể đánh thắng được hay không mới là vấn đề!
Tấm thẻ này...
Anh kích động nhìn tấm thẻ bài trong tay.
Anh biết, đây mới là thứ quý giá nhất trong mỏ quặng!
Bề mặt thẻ hoàn chỉnh.
Không có vết rách.
Chỉ có dấu vết mờ nhạt.
Ừm… Không cần nói, đây chắc chắn là kiệt tác của anh mèo. Vẫn tốt, bề mặt chỉ có vết mờ mờ, không hề xuất hiện vết tia chớp hay bị hỏng gì.
"Mặt trên này…"
Ngón tay Lục Minh miết nhè nhẹ góc trên bên phải tấm thẻ bài, cảm thấy rõ ràng kết cấu không giống nhau.
Hiển nhiên.
Đây là một tấm thẻ bài đã được chứng thực!
Chứng thực là gì?
Chính là được chính thức công nhận bởi hiệp hội!
Sau khi bạn chi trả một khoản tiền, bọn họ sẽ tiến hành đánh giá toàn diện tấm thẻ này.
Trên cơ sở không sử dụng thẻ bài, họ sẽ dùng cách riêng để đánh giá hiệu quả sử dụng của tấm thẻ, rồi đưa ra đánh giá cuối cùng.
Cấp thẻ bài!
Loại thẻ bài!
Cấp năng lực!
Tên thẻ bài!
Họ sẽ sử dụng mã năng lượng, một loại mã kỹ thuật giống như tia laser khắc chúng lên góc trên bên phải của thẻ bài, lúc khởi động năng lượng chúng sẽ xuất hiện.
Vì thế những tấm thẻ có thể chứng thực thông thường đều là những tấm thẻ rất mạnh!
Dù sao...
Phí chứng thực cực kì đắt!
Như Lục Minh, anh thường tự dán nhãn thủ công lên góc phải bên trên thẻ bài.
Để tiết kiệm tiền.
"Để xem rốt cuộc là thẻ bài gì nào?"
Advertisement / Quảng cáo
Năng lượng trong tay Lục Minh lóe lên.
Ở góc trên bên phải, nơi đã được chứng thực hiện lên một lớp ảo ảnh dữ liệu.
- ---
Tên thẻ bài: Nguyệt Ảnh
Loại thẻ: Thẻ truyền thừa.
Bộ thẻ bài: Một trong bảy tấm thẻ Nguyệt Ảnh.
- ---
"Đây là..."
Lục Minh khiếp sợ.
Thẻ truyền thừa!
Bộ thẻ!
Thế mà lại là món đồ này!
Thẻ truyền thừa là gì?
Nói trắng ra chính là thẻ dùng để truyền cho đệ tử!
Người truyền thừa lấy kinh nghiệm của bản thân, những thứ mà mình đã học cả một đời ủy thác cho chuyên gia chế tạo thẻ làm thành thẻ bài, đây chính là thẻ truyền thừa.
Thẻ truyền thừa thông thường đều là tài sản quý giá nhất mà những lão tiền bối sắp lìa trần để lại cho người sau.
Vô cùng quý giá!
Trong đó, có khả năng còn có từng chiêu thức mà vị tiền bối đó cảm ngộ được!
Sau khi người sau được thừa kế, có thể chầm chậm học tập, cảm ngộ, mãi đến khi trở thành một người thực sự mạnh mẽ. Phương thức này rõ ràng an toàn hơn quán đỉnh* gì gì đó!
(*) Quán đỉnh: Nghĩa đen là rưới nước lên đầu, một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng. Trong phật giáo Tây Tạng, người ta hay sử dụng danh từ "Truyền lực".
"Thứ này..."
Lục Minh biết rõ món đồ trong tay mình quý giá đến mức nào.
Có điều, đây chỉ là một tấm trong bộ thẻ!
Bộ thẻ là gì?
Do giới hạn bởi cấp độ của thẻ bài hoặc trình độ của chuyên gia chế tạo thẻ bài, họ không có cách nào vẽ mọi thứ lên một tấm thẻ, vậy nên họ sẽ sử dụng một kỹ thuật đặc biệt.
Kỹ thuật này vô cùng kinh khủng!
Nghĩ mà xem, phải chia hàng nghìn đường vân thành vài phần, còn phải bảo đảm sau khi các đường vân được chia ra tự động hợp thành một thể, sẽ không xuất hiện tình huống năng lượng không ổn định, rồi lại lần lượt phong ấn những đường vân đó vào các thẻ bài khác nhau, sau đó còn phải thêm kỹ thuật mã hóa!
Vì thế độ khó vô cùng cao!
Những thứ cần tiến hành kỹ thuật phong ấn này thông thường đều vô cùng quý giá.
Nó là vô giá!
"Thứ này..."
Lục Minh vô cùng chấn động.
Thảo nào Phó Hồng Danh lại có thẻ truyền tống!
Thảo nào vì tấm thẻ này mà bọn họ cực khổ ngụy trang thành công nhân!
Không phải.
Có thể đó không phải là Phó Hồng Danh.
Dựa vào thực lực của Phó Hồng Danh vốn không thể có được tấm thẻ truyền tống, còn có được tin tức tuyệt mật như thế, rất có khả năng anh ta làm việc dưới trướng của người khác!
Mạch suy nghĩ của Lục Minh nhanh như chớp.
Vậy thì…
Cho dù thế nào anh cũng không thể động vào tấm thẻ này.
Bởi vì nó quá mức nguy hiểm!
Bởi vì nó vô cùng bỏng tay!
Huống hồ cần phải thu thập đủ bảy tấm thẻ, Lục Minh không có vốn liếng và thời gian để thu thập thứ này!
Đương nhiên.
Còn có điều quan trọng nhất.
Truyền thừa của tiền bối Nguyệt Ảnh chẳng có chút tác dụng gì với anh!
Dựa vào tin tức tìm hiểu được trên mạng, vị tiền bối này dường như là một kiếm tu có thực lực hùng mạnh? Nghề nghiệp này cách xa đến nỗi có bắn đại bác cũng chẳng liên quan đến chuyên gia chế tạo thẻ bài.
Một chuyên gia chế tạo thẻ bài như anh có gom đủ bảy thẻ cũng vô dụng thôi, giữ lại làm gì?
Gom đủ bảy thẻ để triệu hồi rồng thần à?
"Anh mèo?"
Lục Minh lại rón rén quay lại biển ý thức.
"Chuyện là..."
"Hay là anh lấy lại tấm thẻ này đi?"
Lục Minh cười khổ.
"…"
Mèo mun lạnh lùng quắc mắt, lại gặm thẻ gốc đi mất.
Anh mèo không cần nữa à?
Lục Minh cạn lời.
Hiển nhiên, mèo mun chẳng thèm cái thứ thẻ vừa buông móng vuốt đã biến mất này nữa.
Vậy xử lý thế nào đây?
Lục Minh cảm thấy đau đầu.
Anh thật sự không ngờ tấm thẻ này lại khó giải quyết đến vậy.
Bán đi?
Không thể được.
Chỉ cần thẻ Nguyệt Ảnh lộ ra, anh sẽ toi đời! Chỉ cần sơ sẩy một chút, e sẽ gây ra họa chết người! Anh hoàn toàn không cần mạo hiểm đến vậy!
Có điều...
Suy nghĩ Lục Minh khẽ xoay chuyển.
Tấm thẻ này là một củ khoai nóng bỏng trong tay anh, thế nhưng có thể có tác dụng trong tay một số người!
Ví dụ…
Bà chị hời kia của anh!
Dựa theo hồi ức của Lục Minh bé nhỏ, bà chị này là một quái vật chân chính sở hữu thiên phú đáng sợ, từ nhỏ đã tung hoành không ai địch lại được giống như phần mềm hack vậy.
Mà thầy của chị ấy cũng là một người lợi hại trong truyền thuyết, thuộc kiểu có thể treo lên trưng trên tường ở trường học ấy!
Rất xuất sắc!
Nếu như đưa tấm thẻ này cho chị ấy…
Có khi lại ổn.
Advertisement / Quảng cáo
...
Ở một chỗ khác.
Có mấy người đang tranh chấp trong phòng họp.
"Chuyện của bọn nhỏ, để chúng nó tự làm đi."
"Đúng vậy."
"Tuyệt đối không được để cậu ta tham gia!"
Một người nói với giọng kiên định.
Anh ta chính là người tổ chức hoạt động truyền thừa lần này, Ngô Hồng Phi. Vì hoạt động lần này mà bọn họ đã đánh đổi không biết bao nhiêu, không ngờ lại xảy ra sai sót ở đây.
"Nếu như tôi cứ muốn thì sao?"
Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Toàn bộ không khí trong phòng họp trở nên lạnh lẽo.
Một cô gái ngồi ở vị trí ghế ngồi cuối cùng trên chiếc bàn hội nghị dài, mặc một bộ trang phục luyện công màu trắng giản dị, nhìn có vẻ mộc mạc nhưng không ai dám xem thường cô.
Bởi vì cô là Lục Nhan.
Bởi vì sức mạnh của cô.
"Cô…"
Ngô Hồng Phi đau đầu.
Là như thế này.
Nơi truyền thừa không hề đơn giản, tuy rằng có nhiều cơ duyên nhưng cũng có không ít nguy hiểm, khắp nơi đều có cấm chế, huống hồ lần này là bảy tấm thẻ!
Bảy tấm thẻ Nguyệt Ảnh, bảy dấu ấn truyền thừa!
Chỉ có bảy người có thẻ mới có tư cách cạnh tranh, mà mỗi một người truyền thừa chỉ có thể dẫn theo một người đồng hành giúp đỡ họ tranh đoạt!
Bọn họ hiểu rất rõ một chuyện…
Truyền thừa Nguyệt Ảnh lần này lấy "thẻ bài" làm vật trung gian, vậy những cấm chế trong đó chắc chắn có liên quan đến thẻ bài, vì thế bọn họ bắt buộc phải chọn chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Mỗi người được chọn dẫn theo một chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Còn Ngô Hồng Phi thì sao?
Để nhanh chóng phá giải cấm chế và nhận được truyền thừa nhanh hơn, anh ta quyết định chọn một chuyên gia chế tạo thẻ bài có thực lực mạnh từ bên ngoài để hỗ trợ anh ta.
Vì vậy, anh ta sẽ kết hợp với hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài, tổ chức một hoạt động công khai.
Yêu cầu…
1. Có danh tiếng.
2. Có tác phẩm tiêu biểu.
3. Phải được người của Học viện Đệ Nhất đề cử.
Không thể thiếu một điều kiện nào trong ba điều kiện này, đây thực chất là một cuộc tuyển chọn nghiêm ngặt, dù sao Học viện Đệ Nhất của bọn họ là học viện số một thế giới danh xứng với thực!
Ngay cả ông cụ canh cổng của học viện bọn họ cũng là bốn sao!
Có gì mà phải lo lắng!
Sau khi thỏa mãn ba điều kiện trên, còn phải là người nổi tiếng nhất được mọi người bầu chọn mới có thể tham gia hoạt động truyền thừa lần này!
Điều kiện rất khắt khe.
Ít nhất, anh ta cho là như thế.
Nhưng mà.
Sau khi hoạt động bắt đầu.
Không biết có tên nào đó ngu ngốc đề cử tấm thẻ "Fruit Ninja", đúng lúc ấy Fruit Ninja vô cùng nổi tiếng, sau đó…
Không có sau đó nữa.
Người được chọn cuối cùng trong hoạt động, là một tên không biết chui ở đâu ra tên là Lục Minh.
Đây là ai vậy chứ?
Khuôn mặt Ngô Hồng Phi nhất thời tái mét.
Nhất là lúc nhìn thấy danh hiệu "Chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao".
Anh ta giật bắn mình.
Nếu thật sự phải dẫn cậu ta đi theo thì chắc là đến một cấm chế cũng chẳng phá giải được, không trông mong gì được truyền thừa nữa rồi!
Vậy nên, cho dù hoạt động lần này đã được chứng thực bởi hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài, cho dù là người được bầu chọn, anh ta vẫn quyết định hủy bỏ!
Anh ta không thể mạo hiểm nổi.
Cùng lắm thì bồi thường một khoản tiền lớn là được!
Có điều, mới chỉ hai ngày trôi qua, chính chủ đã tìm đến tận nơi.
Chẳng ai ngờ được, chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao tạo ra Fruit Ninja kia lại chính là em trai ruột của thiên tài yêu nghiệt Lục Nhan ở học viện của bọn họ!
"Lục Nhan!"
Ngô Hồng Phi thở dài một hơi: "Cô có biết thẻ Nguyệt Ảnh này quý giá đến mức nào không?"
"Biết chứ."
Lục Nhan thản nhiên nói: "Vậy nên tôi nhất định muốn để em ấy đi, chuyên gia chế tạo thẻ bài sẽ học được rất nhiều thứ ở nơi truyền thừa có phong ấn thẻ bài."
"Em trai của cô như thế nào, cô không rõ à?"
"Hả?"
"Trình độ của cậu ta quá thấp, chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao, lại còn mới nhập môn! Trình độ chế tạo thẻ bài của cậu ta chỉ ở mức cơ bản, sao mà tham gia được?"
"Tôi sẽ không để cậu ta ngáng chân đâu!"
Ngô Hồng Phi tức giận nói.
Roẹt!
Sự lạnh lẽo bao trùm.
Một thanh kiếm lạnh lẽo được tạo thành từ năng lượng đột ngột xuất hiện trên không trung, chĩa thẳng vào giữa trán của anh ta, sát khí chết chóc toát ra khiến nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống mấy chục độ!
Cả phòng họp trở nên yên lặng.
Trên bệ cửa sổ, cây cối vốn đã lụi tàn lại xuất hiện băng tuyết.
"Nói tiếp đi."
Lục Nhan bình thản nói.
"…"
Ngô Hồng Phi cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trước mặt, không dám mở miệng.
"Hoạt động này do cậu tổ chức."
Lục Nhan chậm rãi nói: "Nội dung của hoạt động cũng là cậu và hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài quyết định. Hoạt động có tầm cỡ thế này hẳn là phải ký cam kết, cậu muốn vi phạm à?"
"Tôi…"
Sắc mặt Ngô Hồng Phi trở nên khó coi.
Đương nhiên là anh ta muốn vi phạm rồi!
Thế nhưng vi phạm cam kết cũng phải chờ sau khi truyền thừa mới nhắc đến! Đến lúc đó kết cục đã định, cùng lắm là bồi thường mà thôi, bây giờ mà vi phạm cam kết có lẽ sẽ bị ép thực hiện!
Advertisement / Quảng cáo
Ai mà muốn người sáng tạo ra Fruit Ninja đi cùng mình cơ chứ?
Đi làm gì?
Chém trái cây à?!
Chết tiệt, có trời mới biết tại sao lại chọn ra cái loại này?
"Em có biết mình đang làm gì không?"
Lúc này, thầy giáo bên cạnh Ngô Hồng Phi cuối cùng cũng lên tiếng: "Truyền thừa lần này không phải là truyền thừa chuyên gia chế tạo thẻ bài! Mà là truyền thừa kiếm tu! Chuyên gia chế tạo thẻ bài đi theo để phá giải cấm chế!"
"Em trai của em…"
"Cậu ta không có năng lực phá giải chúng, đi theo chỉ có thể làm cảnh thôi!"
"Có tác dụng gì chứ?"
Thầy giáo của anh ta cũng rất bất lực.
"Bởi vì tôi muốn cho em ấy trải sự đời."
Lục Nhan rất thản nhiên.
"Nhưng cậu ta sẽ phá đám tôi!"
Ngô Hồng Phi gào lên: "Con đường truyền thừa đâu đâu cũng là cấm chế, cô có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu vì tấm thẻ này không?"
"Liên quan gì tới tôi?"
Lục Nhan nhìn anh ta cười híp mắt: "Hiện giờ tôi chỉ yêu cầu cậu thực hiện theo đúng cam kết. Nhóc à, quy tắc do chính mình tạo ra thì có chết cũng phải tuân thủ."
"Cô…"
Ngô Hồng Phi suy sụp.
Anh ta chỉ có thể trông chờ vào thầy giáo bên cạnh anh ta.
"Thế này đi."
Thầy giáo nhìn anh ta thở dài: "Tôi sẽ sắp xếp một lớp học cho Lục Minh, thế nào? Tôi sẽ mời cao thủ chế tạo thẻ bài để dạy cho em trai của em khóa học chế tạo thẻ bài trong một tháng! Tôi cam đoan, mọi thứ mà em ấy học được tuyệt đối sẽ không ít hơn lợi ích khi đến nơi truyền thừa, như vậy sẽ cho em ấy một tương lai tốt hơn, em thấy thế nào?"
Thầy giáo đã thỏa hiệp rồi.
Chẳng còn cách nào.
Dù sao cũng không thể đánh nhau một trận với Lục Nhan được?
Trước tiên không nói đến giáo viên và sinh viên động tay động chân chẳng ra thể thống gì… có thể đánh thắng được hay không mới là vấn đề!