Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-34
Chương 34: Đến lượt anh
"Hửm?"
Lục Minh hơi nghi ngờ.
Giọng điệu này...
Kẻ thù?
Anh không nhớ bản thân có kẻ thù ở đây, chẳng lẽ là người của công ty cho vay?
Không thể nào, người của công ty cho vay sẽ không ngu ngốc như vậy, ban ngày ban mặt lại kiếm chuyện gây sự ở trung tâm thành phố náo nhiệt nhất này! Đây chính là hành động tìm chết.
Vậy là ai?
Lục Minh không biết.
Nhưng anh biết rõ một chuyện, làm ầm ĩ như vậy sẽ có không ít người hiếu kỳ vây xem. Người vây xem xung quanh càng nhiều, anh lại càng an toàn.
Cạch!
Lục Minh mở cửa.
Quả nhiên, bởi vì người kia la hét ầm ĩ nên ở đây đã có một đám người vây quanh.
"Anh là ai?"
Lục Minh nhìn người đàn ông xuất hiện trước mắt.
Có ria mép.
Khoảng ba mươi tuổi.
Mặc đồ kẻ ca rô như có thù với thời trang vậy, lúc này anh ta đang tức giận nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vô cùng căm phẫn.
Ừm...
Lục Minh chắc chắn bản thân không quen biết.
"Tôi tên là Giang Vân Sơn."
"Đương nhiên, có thể cậu không biết cái tên này."
Sắc mặt của người đàn ông có ria mép rất u ám: "Nhưng chắc cậu biết món đồ này chứ?"
Bộp!
Anh ta ném ra một vài thẻ bài.
Lục Minh nhìn kĩ, lại là thẻ bài Fruit Ninja!
"Tôi là ai ư?"
"Tôi là phụ huynh của đứa trẻ!"
Advertisement / Quảng cáo
Giang Vân Sơn lạnh lùng nói: "Con nhà tôi vốn là học sinh giỏi mỗi lần kiểm tra đều nằm trong top mười, là đứa có hy vọng đậu vào trường cấp hai trọng điểm trong thành phố nhất, vậy mà gần đây lại mê mệt thẻ bài Fruit Ninja gì đó của cậu, cuối cùng thi trượt, cậu nói xem tại sao tôi lại tới đây?"
Ủa?
Là phụ huynh của đứa trẻ.
Lục Minh kinh ngạc.
"Tôi đợi cậu mấy ngày, cậu đều không mở cửa, sáng nay nhìn thấy cậu đi ra mới biết cậu trốn trong đó không dám ra! Chuyện này cậu phải ăn nói cho rõ ràng với tôi!"
Giang Vân Sơn lớn tiếng quát.
"Việc đó..."
Lục Minh thật sự cạn lời: "Chỗ tôi đã rất lâu không bán thẻ bài rồi."
Anh nhìn những thẻ bài kia, quả thật có vài tấm là thẻ bài của mình, nhưng phần lớn hình như là của tiệm khác bán thì phải?
"Thứ này là do cậu chế tạo ra, tôi không tìm cậu thì tìm ai!"
Giang Vân Sơn vô cùng tức giận.
"Đợi chút."
Lục Minh vò đầu: "Mạo muội hỏi một chút, con của anh dùng bao nhiêu thẻ bài một ngày?"
"Không biết, chắc khoảng ba mươi bốn mươi thẻ?"
Giang Vân Sơn suy nghĩ.
"..."
Lục Minh thở dài: "Anh xem, cho dù một ngày ăn ba mươi bốn mươi bữa cơm cũng sẽ no chết đấy?"
Một vài người xung quanh lập tức bật cười.
Không đúng sao.
Con trai nhà anh, bản thân anh không dạy dỗ cho tốt, lại đổ lên cửa hàng nhà người ta làm gì?
Thẻ bài này có tính năng gì, tác dụng gì, thời gian duy trì không phải đều được viết rất rõ ràng rồi sao? Bản thân anh không dạy dỗ con trai, lại bắt cửa hàng người ta lo giúp hay sao?
Một ngày ba bốn chục lần, làm gì cũng dễ xảy ra chuyện!
"Cậu già mồm cãi láo."
Giang Vân Sơn tức giận: "Rõ ràng chính cậu là người tạo ra mấy thẻ game vớ vẩn này!"
"Người anh em như vậy là không được."
Lục Minh thở dài: "Mấy cách đẩy trách nhiệm này tôi giỏi hơn anh nhiều, phải nắm chắc kỹ thuật, đúng lúc, còn phải nhanh tay, anh lại đẩy bậy bạ!"
Nói đến đây.
Lục Minh rất bình tĩnh ấn nút báo cảnh sát, gây rối trật tự nội thành, tên này đang tìm chết mà.
"Được lắm."
Giang Vân Sơn đương nhiên nhìn thấy hành động của anh.
"Rất được."
"Cậu cho rằng cảnh sát xử lý hết được sao?"
"Ha ha."
"Nếu đã như vậy, trước tiên tôi sẽ dạy cho cậu một bài học."
Ầm!
Một luồng năng lượng toát ra từ người anh ta.
Lục Minh nhướng mày, khá lắm, thật sự dám ra tay ở đây sao?!
"Đám buôn bán đồ chơi làm hại trẻ con các người chính là khối u ác tính! Cảnh sát có tới, ông đây đền tiền là được, còn trước đó, tao nhất định phải dạy cho mày một bài học đàng hoàng."
Giang Vân Sơn đầy sát khí xông lên.
Anh ta tuyệt đối không để những tên gian thương này làm hại những mầm non của tổ quốc.
Thẻ tu luyện?
Cái quỷ gì, đó rõ ràng là thẻ game!
Là khối u ác tính!
"..."
Lục Minh thật sự cạn lời.
Anh còn có thể nói gì?
Cơn nghiện của thế giới khác!
Anh nhớ rõ, kiếp trước cũng vì chuyện tương tự, game trong nước vừa ra mắt phải đón nhận một thời kỳ đen tối vì các phụ huynh này gây chuyện, bị bôi nhọ, bị lên án là thứ nghiện ngập.
Thậm chí trước khi anh xuyên không, game vẫn là khối u ác tính!
Chơi game vẫn bị ví là nghiện ngập!
Monster Hunter Online bị gỡ bỏ, ngay cả số hiệu game cũng không được duyệt!
Rất nhiều người đều đang reo hò: Giáo dục con cái, cứu game đi!
Anh cũng rất tò mò, phụ huynh không chịu trách nhiệm, giáo dục không ra gì, dựa vào đâu đổ tội cho game?
Huống hồ.
Fruit Ninja là thẻ gì?
Thẻ tu luyện!
Ngay cả cơ quan giáo dục đều công nhận, mấy tên hề nhảy nhót này đáng là gì?
Vù...
Năng lượng xung quanh Giang Vân Sơn chuyển động, một luồng lửa ngưng tụ trong tay, trực tiếp tấn công cửa hàng.
Ầm!
Ngọn lửa vỡ ra.
Tủ kính trong cửa hàng vỡ loảng xoảng xuống đất.
Tốc độ rất nhanh!
Ba sao!
Anh ta lại là người tu luyện ba sao!
Người xem vây quanh hoảng sợ tránh xa, ai cũng không muốn rước họa vào thân, đánh nhau ở đây sẽ bị phạt rất nặng.
"Hà tất phải như vậy chứ?"
Lục Minh nhún vai.
Anh phá hoại như vậy, ngay cả cái sịp để đền cũng chẳng còn đâu.
Còn về chiến đấu?
Ừm...
Nếu là bên ngoài đúng là anh bó tay hết cách.
Người tu luyện ba sao tuyệt đối không phải đối thủ mà anh có thể chống lại, nhưng đây là đâu?
Cửa hàng của anh mà!
Thẻ năng lượng, thẻ đàn trâu, thẻ phá hủy...
Lục Minh sờ vào máy kích hoạt thẻ bài, có vài món đồ anh không muốn dùng, nhưng tên này lại muốn tự tìm cái chết, vậy đừng trách anh không khách sáo.
Có điều.
Vào lúc anh chuẩn bị ra tay.
"Ai to gan như vậy!"
Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Advertisement / Quảng cáo
Chỉ thấy một bóng đen cường tráng nhào tới, quật ngã Giang Vân Sơn: "Lại dám gây rối ở địa bàn của ông đây, chán sống rồi sao?"
"Ngươi dám."
Giang Vân Sơn nổi giận, ngọn lửa quanh thân chuyển động.
"Ha ha."
Bóng dáng kia lấy ra một cây côn điện đánh vào mông Giang Vân Sơn một phát.
Xẹt...
Ánh điện lóe ra.
Giang Vân Sơn xụi lơ trên mặt đất.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Bởi vì người đến không ngờ lại là cảnh sát của khu vực này, Trương Uy.
Nhanh vậy đã tới rồi sao?
Lục Minh vô cùng kinh ngạc.
Thông thường thì bọn họ phải chờ mình dùng uy lực mạnh mẽ đánh Giang Vân Sơn tơi bời xong mới đến thu dọn tàn cuộc chứ nhỉ? Phim ảnh quả nhiên đều là giả!
"Đồ khốn!"
"Các người dám bắt tôi!"
"Mấy tên đáng chết các người."
"Anh nên bắt Lục Minh!"
"Cậu ta mới là đầu sỏ trong việc đầu độc sự trưởng thành của con em."
Giang Vân Sơn vẫn tức giận giãy giụa: "Á... đừng đánh vào mông tôi... đau đau đau!"
Hơ hơ.
Trương Uy lạnh lùng thu hồi côn điện.
Bởi vì hôm đó không làm tròn bổn phận, con phố kế bên bị cướp khiến bọn họ bị cấp trên mắng té tát, mấy ngày nay đang ôm một bụng tức, vừa cảm nhận được năng lượng dao động bèn chạy tới ngay.
"Xin lỗi ông chủ Lục, tôi tới hơi muộn một chút."
Trương Uy hơi áy náy nói với Lục Minh.
Bởi vì cơn bão Fruit Ninja nên bọn họ coi như đều quen biết Lục Minh, cho dù thế nào, Lục Minh cũng là người có chút danh tiếng quanh đây.
Nếu như Lục Minh xảy ra chuyện, sợ rằng bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.
"Không sao."
Lục Minh rất hào phóng khoát tay, giả vờ đã quên đi chuyện hôm nay chưa mở cửa: "Nhưng tổn thất cần đền bù không thể thiếu, ngoài ra còn có doanh thu của hôm nay bị ảnh hưởng nữa."
"Đó là đương nhiên."
Trương Uy hiểu rõ.
"Dẫn đi!"
Trương Uy đưa Giang Vân Sơn rời khỏi, người vây xem đương nhiên cũng giải tán ngay lập tức.
"Chuyện gì vậy trời."
Lục Minh nhìn trong cửa hàng, một mớ hỗn loạn.
Game...
Phụ huynh...
Chậc, giống y hệt như kiếp trước.
Có vài người đúng là cả đời đều cổ hủ không thay đổi, nhưng điều khiến anh hơi nghi ngờ chính là kiểu vạch lá tìm sâu này có hơi ngu xuẩn một chút.
Kiểu vai phụ ngu ngốc này không phải là chường mặt ra cho đánh sao?
Có ý nghĩa gì chứ?
Luôn cảm giác...
Có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Có mờ ám?"
Lục Minh nhướng mày
Lục Minh quyết định nâng cao cảnh giác, buổi tối chú ý nhiều hơn một chút, bây giờ anh đã có ý thức nhất định về nguy hiểm, không dám tùy ý giống như trước đây nữa.
Anh thu dọn cửa hàng sạch sẽ.
Tủ kính bị vỡ phân nửa, nhưng không sao, vốn cũng không dùng tới nó, Lục Minh bé nhỏ thường dùng nó để giữ thể diện khi chị tới.
Bây giỡ đã vỡ, vừa hay có thể đòi thêm chút bồi thường.
Lục Minh nghĩ vậy.
Chỉ là.
Anh không biết Giang Vân Sơn gây sự kia vừa bị bắt đi không lâu đã được thả ra.
Ban đêm.
Giang Vân Sơn về đến nhà.
Một người trung niên hơi giống ông ta đang ngồi vẽ thẻ bài trong phòng khách.
Nếu có học sinh ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, chính là hiệu trưởng của trường Lục Minh - Giang Phong, cũng là anh họ của Giang Vân Sơn.
Soạt!
Soạt!
Ông ta nhẹ nhàng đặt bút chế tạo thẻ xuống.
Phía trước...
Lại chính là một tấm thẻ Fruit Ninja!
"Anh."
Giang Vân Sơn thấp giọng nói.
"Chuyện bảo em làm sao rồi?"
Giang Phong thản nhiên nói.
"Đã hoàn thành."
Giang Vân Sơn thở dài: "Nhưng có hơi mất mặt, anh Phong, sao phải dùng cách ngu xuẩn này gây sự, nếu như muốn quấy rối, em còn nhiều cách hơn."
"Em thì biết cái gì."
Giang Phong thản nhiên nói: "Thằng bé đó... không tầm thường."
"Ha ha."
Giang Vân Sơn cười khan.
Chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao, có gì mà không tầm thường, nếu không phải anh họ nói tới đó quấy rối, phá hỏng vài thứ, đừng làm tổn thương người gì gì đó, còn đợi cảnh sát tới sao?
Giang Phong không quan tâm đến anh ta.
Soạt!
Soạt!
Bàn tay đang chế tạo thẻ của ông ta hơi dừng lại một chút, vẫn thất bại.
"Nền tảng..."
Giang Phong thở dài.
Kể từ sau khi Lục Minh nổi tiếng, ông ta mua một vài thẻ Fruit Ninja, định cho thằng bé này một vài gợi ý, sau đó ông ta lập tức kinh ngạc khi nhìn thấy đường vân phía sau tấm thẻ đó!
Đường vân gần như hoàn hảo!
Trong tấm thẻ rác rưởi Fruit Ninja này lại xuất hiện đường vân gần như hoàn hảo!
Advertisement / Quảng cáo
Ông ta thử dựa theo nét bút của Lục Minh để vẽ, tỷ lệ thất bại rất cao!
Ông ta có thể ung dung làm ra được thẻ này, bởi vì ông ta rất mạnh, vì kỹ thuật ông ta nắm giữ mạnh hơn!
Ông ta có thể dễ dàng làm được tốt hơn Lục Minh, hiệu quả mạnh hơn, thẻ bài tiết kiệm hơn, nhưng bên trong đều chứa kỹ thuật cấp cao!
Vẽ đường vân nền tảng giống với Lục Minh?
Rất khó!
Ông ta phải dùng năng lực kiểm soát rất mạnh của bản thân, năng lượng vượt xa tiêu chuẩn một sao của mình để kiểm soát bút chế tạo thẻ bài, như vậy mới có thể miễn cưỡng vẽ ra đường vân tinh tế như vậy.
Nhưng...
Vẫn thất bại!
Mà Lục Minh...
Lưu loát sinh động!
Đáng sợ nhất là, Lục Minh vốn không tiếp xúc Fruit Ninja quá lâu.
Những thẻ bài có đường vân khác nhau này thể hiện một quá trình - sau khi Lục Minh chế tạo Fruit Ninja có tiền, cậu ta đã mua giáo trình, sau đó tự học thành tài, bắt đầu đột phá tăng mạnh!
Đây là thiên phú.
Thiên phú không gì sánh được!
Mặc dù ông ta cãi nhau với lão Giang, nói nền tảng bình thường là được, nhưng ông ta biết rõ nền tảng có ảnh hưởng tới việc tăng thực lực bản thân.
Việc gì cũng phải có trình tự từ thấp tới cao, quan trọng nhất đương nhiên là nền tảng, trong điều kiện cho phép, đương nhiên nền tảng càng xuất sắc càng tốt!
Nền tảng và thực lực cái nào quan trọng?
Đều quan trọng cả!
"Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Giang Vân Sơn tràn đầy nghi hoặc.
Người anh này của anh ta trước đây là chuyên gia chế tạo thẻ bài thích ở lì trong nhà nghiên cứu, có lẽ vì đóng đô ở nhà quá lâu nên hơi lập dị. Từ sau khi lên làm hiệu trưởng, nhờ tiếp xúc nhất định với những người khác mới tốt lên một chút, nhưng cách nghĩ vẫn kỳ quái như trước.
Nếu không năm đó cũng sẽ không...
Chẳng lẽ...
Đầu óc lại hỏng rồi à?
"Làm chuyện anh nên làm."
Ánh mắt của Giang Phong nhìn xa xăm: "Lão Giang đã làm..."
"An Mộ Phong đã làm..."
"Bây giờ, đến anh."
"Hửm?"
Lục Minh hơi nghi ngờ.
Giọng điệu này...
Kẻ thù?
Anh không nhớ bản thân có kẻ thù ở đây, chẳng lẽ là người của công ty cho vay?
Không thể nào, người của công ty cho vay sẽ không ngu ngốc như vậy, ban ngày ban mặt lại kiếm chuyện gây sự ở trung tâm thành phố náo nhiệt nhất này! Đây chính là hành động tìm chết.
Vậy là ai?
Lục Minh không biết.
Nhưng anh biết rõ một chuyện, làm ầm ĩ như vậy sẽ có không ít người hiếu kỳ vây xem. Người vây xem xung quanh càng nhiều, anh lại càng an toàn.
Cạch!
Lục Minh mở cửa.
Quả nhiên, bởi vì người kia la hét ầm ĩ nên ở đây đã có một đám người vây quanh.
"Anh là ai?"
Lục Minh nhìn người đàn ông xuất hiện trước mắt.
Có ria mép.
Khoảng ba mươi tuổi.
Mặc đồ kẻ ca rô như có thù với thời trang vậy, lúc này anh ta đang tức giận nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vô cùng căm phẫn.
Ừm...
Lục Minh chắc chắn bản thân không quen biết.
"Tôi tên là Giang Vân Sơn."
"Đương nhiên, có thể cậu không biết cái tên này."
Sắc mặt của người đàn ông có ria mép rất u ám: "Nhưng chắc cậu biết món đồ này chứ?"
Bộp!
Anh ta ném ra một vài thẻ bài.
Lục Minh nhìn kĩ, lại là thẻ bài Fruit Ninja!
"Tôi là ai ư?"
"Tôi là phụ huynh của đứa trẻ!"
Advertisement / Quảng cáo
Giang Vân Sơn lạnh lùng nói: "Con nhà tôi vốn là học sinh giỏi mỗi lần kiểm tra đều nằm trong top mười, là đứa có hy vọng đậu vào trường cấp hai trọng điểm trong thành phố nhất, vậy mà gần đây lại mê mệt thẻ bài Fruit Ninja gì đó của cậu, cuối cùng thi trượt, cậu nói xem tại sao tôi lại tới đây?"
Ủa?
Là phụ huynh của đứa trẻ.
Lục Minh kinh ngạc.
"Tôi đợi cậu mấy ngày, cậu đều không mở cửa, sáng nay nhìn thấy cậu đi ra mới biết cậu trốn trong đó không dám ra! Chuyện này cậu phải ăn nói cho rõ ràng với tôi!"
Giang Vân Sơn lớn tiếng quát.
"Việc đó..."
Lục Minh thật sự cạn lời: "Chỗ tôi đã rất lâu không bán thẻ bài rồi."
Anh nhìn những thẻ bài kia, quả thật có vài tấm là thẻ bài của mình, nhưng phần lớn hình như là của tiệm khác bán thì phải?
"Thứ này là do cậu chế tạo ra, tôi không tìm cậu thì tìm ai!"
Giang Vân Sơn vô cùng tức giận.
"Đợi chút."
Lục Minh vò đầu: "Mạo muội hỏi một chút, con của anh dùng bao nhiêu thẻ bài một ngày?"
"Không biết, chắc khoảng ba mươi bốn mươi thẻ?"
Giang Vân Sơn suy nghĩ.
"..."
Lục Minh thở dài: "Anh xem, cho dù một ngày ăn ba mươi bốn mươi bữa cơm cũng sẽ no chết đấy?"
Một vài người xung quanh lập tức bật cười.
Không đúng sao.
Con trai nhà anh, bản thân anh không dạy dỗ cho tốt, lại đổ lên cửa hàng nhà người ta làm gì?
Thẻ bài này có tính năng gì, tác dụng gì, thời gian duy trì không phải đều được viết rất rõ ràng rồi sao? Bản thân anh không dạy dỗ con trai, lại bắt cửa hàng người ta lo giúp hay sao?
Một ngày ba bốn chục lần, làm gì cũng dễ xảy ra chuyện!
"Cậu già mồm cãi láo."
Giang Vân Sơn tức giận: "Rõ ràng chính cậu là người tạo ra mấy thẻ game vớ vẩn này!"
"Người anh em như vậy là không được."
Lục Minh thở dài: "Mấy cách đẩy trách nhiệm này tôi giỏi hơn anh nhiều, phải nắm chắc kỹ thuật, đúng lúc, còn phải nhanh tay, anh lại đẩy bậy bạ!"
Nói đến đây.
Lục Minh rất bình tĩnh ấn nút báo cảnh sát, gây rối trật tự nội thành, tên này đang tìm chết mà.
"Được lắm."
Giang Vân Sơn đương nhiên nhìn thấy hành động của anh.
"Rất được."
"Cậu cho rằng cảnh sát xử lý hết được sao?"
"Ha ha."
"Nếu đã như vậy, trước tiên tôi sẽ dạy cho cậu một bài học."
Ầm!
Một luồng năng lượng toát ra từ người anh ta.
Lục Minh nhướng mày, khá lắm, thật sự dám ra tay ở đây sao?!
"Đám buôn bán đồ chơi làm hại trẻ con các người chính là khối u ác tính! Cảnh sát có tới, ông đây đền tiền là được, còn trước đó, tao nhất định phải dạy cho mày một bài học đàng hoàng."
Giang Vân Sơn đầy sát khí xông lên.
Anh ta tuyệt đối không để những tên gian thương này làm hại những mầm non của tổ quốc.
Thẻ tu luyện?
Cái quỷ gì, đó rõ ràng là thẻ game!
Là khối u ác tính!
"..."
Lục Minh thật sự cạn lời.
Anh còn có thể nói gì?
Cơn nghiện của thế giới khác!
Anh nhớ rõ, kiếp trước cũng vì chuyện tương tự, game trong nước vừa ra mắt phải đón nhận một thời kỳ đen tối vì các phụ huynh này gây chuyện, bị bôi nhọ, bị lên án là thứ nghiện ngập.
Thậm chí trước khi anh xuyên không, game vẫn là khối u ác tính!
Chơi game vẫn bị ví là nghiện ngập!
Monster Hunter Online bị gỡ bỏ, ngay cả số hiệu game cũng không được duyệt!
Rất nhiều người đều đang reo hò: Giáo dục con cái, cứu game đi!
Anh cũng rất tò mò, phụ huynh không chịu trách nhiệm, giáo dục không ra gì, dựa vào đâu đổ tội cho game?
Huống hồ.
Fruit Ninja là thẻ gì?
Thẻ tu luyện!
Ngay cả cơ quan giáo dục đều công nhận, mấy tên hề nhảy nhót này đáng là gì?
Vù...
Năng lượng xung quanh Giang Vân Sơn chuyển động, một luồng lửa ngưng tụ trong tay, trực tiếp tấn công cửa hàng.
Ầm!
Ngọn lửa vỡ ra.
Tủ kính trong cửa hàng vỡ loảng xoảng xuống đất.
Tốc độ rất nhanh!
Ba sao!
Anh ta lại là người tu luyện ba sao!
Người xem vây quanh hoảng sợ tránh xa, ai cũng không muốn rước họa vào thân, đánh nhau ở đây sẽ bị phạt rất nặng.
"Hà tất phải như vậy chứ?"
Lục Minh nhún vai.
Anh phá hoại như vậy, ngay cả cái sịp để đền cũng chẳng còn đâu.
Còn về chiến đấu?
Ừm...
Nếu là bên ngoài đúng là anh bó tay hết cách.
Người tu luyện ba sao tuyệt đối không phải đối thủ mà anh có thể chống lại, nhưng đây là đâu?
Cửa hàng của anh mà!
Thẻ năng lượng, thẻ đàn trâu, thẻ phá hủy...
Lục Minh sờ vào máy kích hoạt thẻ bài, có vài món đồ anh không muốn dùng, nhưng tên này lại muốn tự tìm cái chết, vậy đừng trách anh không khách sáo.
Có điều.
Vào lúc anh chuẩn bị ra tay.
"Ai to gan như vậy!"
Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Advertisement / Quảng cáo
Chỉ thấy một bóng đen cường tráng nhào tới, quật ngã Giang Vân Sơn: "Lại dám gây rối ở địa bàn của ông đây, chán sống rồi sao?"
"Ngươi dám."
Giang Vân Sơn nổi giận, ngọn lửa quanh thân chuyển động.
"Ha ha."
Bóng dáng kia lấy ra một cây côn điện đánh vào mông Giang Vân Sơn một phát.
Xẹt...
Ánh điện lóe ra.
Giang Vân Sơn xụi lơ trên mặt đất.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Bởi vì người đến không ngờ lại là cảnh sát của khu vực này, Trương Uy.
Nhanh vậy đã tới rồi sao?
Lục Minh vô cùng kinh ngạc.
Thông thường thì bọn họ phải chờ mình dùng uy lực mạnh mẽ đánh Giang Vân Sơn tơi bời xong mới đến thu dọn tàn cuộc chứ nhỉ? Phim ảnh quả nhiên đều là giả!
"Đồ khốn!"
"Các người dám bắt tôi!"
"Mấy tên đáng chết các người."
"Anh nên bắt Lục Minh!"
"Cậu ta mới là đầu sỏ trong việc đầu độc sự trưởng thành của con em."
Giang Vân Sơn vẫn tức giận giãy giụa: "Á... đừng đánh vào mông tôi... đau đau đau!"
Hơ hơ.
Trương Uy lạnh lùng thu hồi côn điện.
Bởi vì hôm đó không làm tròn bổn phận, con phố kế bên bị cướp khiến bọn họ bị cấp trên mắng té tát, mấy ngày nay đang ôm một bụng tức, vừa cảm nhận được năng lượng dao động bèn chạy tới ngay.
"Xin lỗi ông chủ Lục, tôi tới hơi muộn một chút."
Trương Uy hơi áy náy nói với Lục Minh.
Bởi vì cơn bão Fruit Ninja nên bọn họ coi như đều quen biết Lục Minh, cho dù thế nào, Lục Minh cũng là người có chút danh tiếng quanh đây.
Nếu như Lục Minh xảy ra chuyện, sợ rằng bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.
"Không sao."
Lục Minh rất hào phóng khoát tay, giả vờ đã quên đi chuyện hôm nay chưa mở cửa: "Nhưng tổn thất cần đền bù không thể thiếu, ngoài ra còn có doanh thu của hôm nay bị ảnh hưởng nữa."
"Đó là đương nhiên."
Trương Uy hiểu rõ.
"Dẫn đi!"
Trương Uy đưa Giang Vân Sơn rời khỏi, người vây xem đương nhiên cũng giải tán ngay lập tức.
"Chuyện gì vậy trời."
Lục Minh nhìn trong cửa hàng, một mớ hỗn loạn.
Game...
Phụ huynh...
Chậc, giống y hệt như kiếp trước.
Có vài người đúng là cả đời đều cổ hủ không thay đổi, nhưng điều khiến anh hơi nghi ngờ chính là kiểu vạch lá tìm sâu này có hơi ngu xuẩn một chút.
Kiểu vai phụ ngu ngốc này không phải là chường mặt ra cho đánh sao?
Có ý nghĩa gì chứ?
Luôn cảm giác...
Có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Có mờ ám?"
Lục Minh nhướng mày
Lục Minh quyết định nâng cao cảnh giác, buổi tối chú ý nhiều hơn một chút, bây giờ anh đã có ý thức nhất định về nguy hiểm, không dám tùy ý giống như trước đây nữa.
Anh thu dọn cửa hàng sạch sẽ.
Tủ kính bị vỡ phân nửa, nhưng không sao, vốn cũng không dùng tới nó, Lục Minh bé nhỏ thường dùng nó để giữ thể diện khi chị tới.
Bây giỡ đã vỡ, vừa hay có thể đòi thêm chút bồi thường.
Lục Minh nghĩ vậy.
Chỉ là.
Anh không biết Giang Vân Sơn gây sự kia vừa bị bắt đi không lâu đã được thả ra.
Ban đêm.
Giang Vân Sơn về đến nhà.
Một người trung niên hơi giống ông ta đang ngồi vẽ thẻ bài trong phòng khách.
Nếu có học sinh ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, chính là hiệu trưởng của trường Lục Minh - Giang Phong, cũng là anh họ của Giang Vân Sơn.
Soạt!
Soạt!
Ông ta nhẹ nhàng đặt bút chế tạo thẻ xuống.
Phía trước...
Lại chính là một tấm thẻ Fruit Ninja!
"Anh."
Giang Vân Sơn thấp giọng nói.
"Chuyện bảo em làm sao rồi?"
Giang Phong thản nhiên nói.
"Đã hoàn thành."
Giang Vân Sơn thở dài: "Nhưng có hơi mất mặt, anh Phong, sao phải dùng cách ngu xuẩn này gây sự, nếu như muốn quấy rối, em còn nhiều cách hơn."
"Em thì biết cái gì."
Giang Phong thản nhiên nói: "Thằng bé đó... không tầm thường."
"Ha ha."
Giang Vân Sơn cười khan.
Chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao, có gì mà không tầm thường, nếu không phải anh họ nói tới đó quấy rối, phá hỏng vài thứ, đừng làm tổn thương người gì gì đó, còn đợi cảnh sát tới sao?
Giang Phong không quan tâm đến anh ta.
Soạt!
Soạt!
Bàn tay đang chế tạo thẻ của ông ta hơi dừng lại một chút, vẫn thất bại.
"Nền tảng..."
Giang Phong thở dài.
Kể từ sau khi Lục Minh nổi tiếng, ông ta mua một vài thẻ Fruit Ninja, định cho thằng bé này một vài gợi ý, sau đó ông ta lập tức kinh ngạc khi nhìn thấy đường vân phía sau tấm thẻ đó!
Đường vân gần như hoàn hảo!
Trong tấm thẻ rác rưởi Fruit Ninja này lại xuất hiện đường vân gần như hoàn hảo!
Advertisement / Quảng cáo
Ông ta thử dựa theo nét bút của Lục Minh để vẽ, tỷ lệ thất bại rất cao!
Ông ta có thể ung dung làm ra được thẻ này, bởi vì ông ta rất mạnh, vì kỹ thuật ông ta nắm giữ mạnh hơn!
Ông ta có thể dễ dàng làm được tốt hơn Lục Minh, hiệu quả mạnh hơn, thẻ bài tiết kiệm hơn, nhưng bên trong đều chứa kỹ thuật cấp cao!
Vẽ đường vân nền tảng giống với Lục Minh?
Rất khó!
Ông ta phải dùng năng lực kiểm soát rất mạnh của bản thân, năng lượng vượt xa tiêu chuẩn một sao của mình để kiểm soát bút chế tạo thẻ bài, như vậy mới có thể miễn cưỡng vẽ ra đường vân tinh tế như vậy.
Nhưng...
Vẫn thất bại!
Mà Lục Minh...
Lưu loát sinh động!
Đáng sợ nhất là, Lục Minh vốn không tiếp xúc Fruit Ninja quá lâu.
Những thẻ bài có đường vân khác nhau này thể hiện một quá trình - sau khi Lục Minh chế tạo Fruit Ninja có tiền, cậu ta đã mua giáo trình, sau đó tự học thành tài, bắt đầu đột phá tăng mạnh!
Đây là thiên phú.
Thiên phú không gì sánh được!
Mặc dù ông ta cãi nhau với lão Giang, nói nền tảng bình thường là được, nhưng ông ta biết rõ nền tảng có ảnh hưởng tới việc tăng thực lực bản thân.
Việc gì cũng phải có trình tự từ thấp tới cao, quan trọng nhất đương nhiên là nền tảng, trong điều kiện cho phép, đương nhiên nền tảng càng xuất sắc càng tốt!
Nền tảng và thực lực cái nào quan trọng?
Đều quan trọng cả!
"Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Giang Vân Sơn tràn đầy nghi hoặc.
Người anh này của anh ta trước đây là chuyên gia chế tạo thẻ bài thích ở lì trong nhà nghiên cứu, có lẽ vì đóng đô ở nhà quá lâu nên hơi lập dị. Từ sau khi lên làm hiệu trưởng, nhờ tiếp xúc nhất định với những người khác mới tốt lên một chút, nhưng cách nghĩ vẫn kỳ quái như trước.
Nếu không năm đó cũng sẽ không...
Chẳng lẽ...
Đầu óc lại hỏng rồi à?
"Làm chuyện anh nên làm."
Ánh mắt của Giang Phong nhìn xa xăm: "Lão Giang đã làm..."
"An Mộ Phong đã làm..."
"Bây giờ, đến anh."