Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Sở Ly than thở:
- Nhị tiểu thư quyết tâm muốn vào An vương phủ sao?
- Tỷ ấy đã hạ quyết tâm ai có thể khuyên được cơ chứ?
Tiêu Kỳ nhìn về phía Tiêu Thiết Ưng.
Vẻ mặt Tiêu Thiết Ưng rất là bất đắc dĩ:
- Ta đã khuyên bao nhiêu lần, vô dụng, mọi người đưa tới, hiện giờ có nói cái gì thì cũng muộn rồi.
Hôn ước giữa An vương và Tiêu Thi trong là ước định miệng nhưng người nói chuyện này chính là hoàng thượng và Quốc Công là lời vàng ý ngọc, nếu như hai bên hiểu ngầm, không muốn thực hiện thì cũng coi như không sao, có thể không làm. Thế nhưng nếu có một bên muốn thực hiện thì một bên khác cũng chỉ có thể vâng theo.
Sở Ly cau mày không nói gì.
Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của nhị tiểu thư, phủ Dật Quốc Công từ từ suy yếu mà phủ Nhân Quốc Công lại thông gia cùng phủ Hoài Quốc Công. Bọn họ ép sát từng bước một, phủ Dật Quốc Công càng ngày càng yếu nếu như có thể thông gia cùng phủ An vương thì có thể nâng cao tinh thần của phủ Dật Quốc Công làm cho xu hướng suy tàn ngừng lại.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Sở Ly, ài... Chuyện này làm khó ngươi rồi!
Hắn nhận định Sở Ly có tình cảm chân thành với Tiêu Thi bằng không sẽ không liều mình cứu Tiêu Thi hai lần như vậy.
Sở Ly thở dài:
- Chuyện đến nước này vẫn nên cố gắng thuyết phục nhị tiểu thư, nàng một thân một mình tiến vào vương phủ ta thực sự không yên lòng.
- Yên tâm đi.
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Chuyện này không thể để cho nó tùy ý làm, cho dù nó không đồng ý ngươi cũng đi theo nó cho ta.
Sở Ly nói:
- Nếu như nhị tiểu thư đuổi ta về, ta cũng không có cách nào kháng mệnh của nàng.
- Ta sẽ viết một đạo thủ lệnh cho ngươi.
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Lời của nhị muội nói không tính.
Sở Ly gật gù:
- Như vậy là tốt nhất.
Tiêu Kỳ lườm Tiêu Thiết Ưng một chút, đại ca cũng thật là, nếu sớm mạnh mẽ như vậy thì mọi chuyện đâu đi đến một bước này, rước lấy người An vương phủ tới đây cơ chứ?
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Sở Ly, chăm sóc cho nhị muội thật tốt, nó cũng đang làm khổ chính mình, hai người các ngươi ấy...
Hắn nói lắc đầu một cái, cảm giác rất có lỗi với Sở Ly đã làm khó Sở Ly.
Thân là một nam tử hán đội trời đạp đất nhìn nữ nhân mình yêu gả cho nam nhân khác còn phải đi theo nàng, đây thực sự là một loại dằn vặt.
Sở Ly có thể đồng ý chuyện này quả thực đã coi như là chịu nhục rồi, lấy đại cục làm trọng, cho nên hắn phải bồi thường cho đối phương.
Hắn quay đầu nói:
- Tiểu muội, hiện tại Sở Ly cũng đã chưởng quản một viện cắt cho hắn một hòn đảo đi.
Sở Ly vội vã xua tay cười nói:
- Đại công tử, không được, ta không dám nhận.
Cắt cho một hòn đảo so với phụ trách chuyện trên đảo tuyệt nhiên không giống nhau là chân chính ban hòn đảo này cho hắn, tất cả mọi thứ trên đảo đều thuộc về mình, phủ Quốc Công không có quyền can thiệp chẳng khác nào trong phủ có phủ, địa vị đã hoàn toàn khác nhau.
Mê hoặc này rất lớn nhưng hắn không muốn rời khỏi Ngọc Kỳ đảo, ở Ngọc Kỳ đảo chẳng khác nào ở cùng một chỗ với Tiêu Kỳ nếu hắn muốn nhìn thấy nàng thì thi triển Đại Viên Trí Kính là có thể nhìn thấy, một ngày không gặp thì trong lòng hắn đã cảm thấy trống rỗng.
Nếu như một mình sống ở một đảo sẽ trở nên rất là vô vị.
Tiêu Kỳ nhíu mày trầm ngâm:
- Ồ, cho hắn một hòn đảo cũng tốt.
Sở Ly vội nói:
- Tiểu thư!
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi cũng không thể luôn ở lại trên đảo của ta.
Sở Ly cười nhạt:
- Ta ở đâu cũng không quan trọng... Huống hồ tiểu thư cũng sắp rời phủ. Tô tổng quản cũng phải đi theo Ngọc Kỳ đảo cũng không thể không có ai chăm nom!
- Cái này, cũng đúng!
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Như vậy đi, ban cho ngươi một đảo, ngươi có thể tới đó cai quản cũng có thể ở lại Ngọc Kỳ đảo cứ theo ý của ngươi... Nếu có thời gian thì tự ngươi đi chọn lấy một hòn đảo sau khi chọn xong cứ nói với ta một tiếng là được.
- Đa tạ công tử.
Sở Ly không cự tuyệt nữa, đây quả thật là ban thưởng chí cao cho thị vệ của phủ Quốc Công.
Hắn đổi chủ đề, nói:
- Chuyện liên quan tới thành chủ Thê Lương thành nên xử trí như thế nào đây?
- Ài...
Tiêu Thiết Ưng khẽ thở dài:
- Rất phiền phức!
- Rốt cuộc vì sao huynh đệ Vương thị lại muốn giết hắn?
Sở Ly hỏi.
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Thành chủ Thê Lương thành này quả thực rất đáng chết, nhi tử của hắn trắng trợn cướp đoạt dân nữ. Phụ mẫu người ta đi tới phủ nha cáo trạng, hắn thì lại tốt, ném bọn họ vào trong lao ngục dằn vặt đến chết quả thực là coi trời bằng vung.
Sở Ly cau mày.
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói:
- Động tác này của huynh đệ Vương thị quả thực làm cho lòng người hả hê. Thực sự là...
Sở Ly nói:
- Đã như vậy, trong tấu chương dâng lên cho hoàng thượng cũng đừng nói hắn bị người ta giết hại cứ nói là nhiễm bệnh mà chết liệu có được không?
- Sao?
Tiêu Thiết Ưng sờ sờ cằm rồi nói:
- Đây cũng là một biện pháp tốt, chúng ta nói như vậy lại đưa tờ giấy thỉnh tội của tiểu Tống lên trên, như vậy Hoàng thượng cũng phải giả bộ hồ đồ.
- Vừa bảo toàn bộ mặt của phủ Quốc Công chúng ta.
Sở Ly nói:
- Đây cũng là một lời cảnh cáo cho các thành chủ làm xằng làm bậy, chúng ta sẽ không bảo vệ cho bọn họ.
- Ý kiến hay!
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Những người này chưởng quản một thành không bị người ta ràng buộc thường làm xằng làm bậy mà những người trong võ lâm kia lại không nuốt giận được, tới khi đó chúng ta lại phải ra mặt dàn xếp, ta đã chán ngấy chuyện này rồi, cho nên cho bọn họ một lời cảnh cáo như vậy là tốt nhất.
Tiêu Kỳ nhíu mày nói:
- Như vậy cũng sẽ đắc tội với những thành chủ kia.
- Đắc tội thì đắc tội.
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Bọn họ không dám làm gì chúng ta!
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, đối với loại thành chủ này có thể gõ một chút để bọn họ có chút kiêng dè bằng không bọn chúng sẽ làm xằng làm bậy người người oán trách, khi đó người bị bại hoại thanh danh vẫn là phủ Quốc Công chúng ta.
- Đúng vậy!
Tiêu Thiết Ưng vỗ bàn một cái:
- Cũng nên sớm trừng trị bọn họ.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sở Ly trở lại tiểu viện, Tuyết Lăng ân cần hầu hạ làm một bàn thức ăn ngon lại dâng rượu ngon lên.
Bàn tay trắng như ngọc của nàng rót đầy rượu, sau đó ngồi vào phía đối diện Sở Ly, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười:
- Công tử, đã bắt được hung thủ về chưa?
Sở Ly khẽ nhấp một ngụm rượu, lắc đầu.
- Không phải là huynh đệ Vương thị sao?
Tuyết Lăng nói:
- Lần này công tử qua đó không bắt được hai huynh đệ bọn hắn sao?
Sở Ly nói:
- Bọn họ là cung phụng của phủ Hoài Quốc Công.
- Như vậy là không thể động vào bọn họ hay sao?
Tuyết Lăng không cam lòng hừ lạnh nói.
Đương nhiên nàng biết thế lực của phủ Quốc Công rất mạnh, công tử của nàng giết cung phụng cấm cung mà vẫn bình yên vô sự huống hồ chỉ là thành chủ.
Sở Ly gật gù:
- Không động vào bọn họ được.
Bờ môi đỏ của Tuyết Lăng nhếch lên.
Sở Ly nói:
- Ngươi biết vì sao Vương Công Chính và Vương Tử Hư lại giết thành chủ Thê Lương thành hay không?
Hắn nói ra nguyên nhân mọi chuyện một phen.
Hai hàng lông mi của Tuyết Lăng nhíu lên:
- Làm quan mà bất chính ức hiếp bách tính thật là đáng chết!
Sở Ly đút một khối thịt bò vào miệng, chậm rãi nghiền ngẫm.
Tuyết Lăng hừ lạnh nói:
- Như vậy chuyện này coi như xong rồi sao?
- Không xong thì thế nào chứ?
Sở Ly nói:
- Dù sao cũng có chỗ đuối lý, ra mặt thay cho loại người này cũng chính là danh bất ngôn thuận, cũng sẽ làm cho những thành chủ này càng thêm trắng trợn không kiêng dè, huống hồ cũng không làm gì được bên phủ Hoài Quốc Công.
Hắn nói chuyện đã xảy ra một lần, Tuyết Lăng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn:
- Công tử, tại sao loại chuyện đắc tội với người ta này đều đến tay công tử cơ chứ?
Sở Ly cười nói:
- Ta không đi thì ai đi đây?
- Đại công tử tự mình đi, Tống Quốc Công cũng không dám làm chuyện quá đáng.
- Vậy cũng không hẳn.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Vạn nhất Tống Quốc Công thật sự khiến cho đại công tử khó coi, như vậy mặt mũi của phủ Quốc Công cũng sẽ mất hết.
- Tống Quốc Công sẽ thật sự quá mức như vậy sao?
- Người chết, nhân tình chấm hết.
Sở Ly thở dài:
- Hắn cảm thấy Quốc Công gia đang lành ít dữ nhiều.
- Như vậy cũng quá làm cho người ta thất vọng!
Tuyết Lăng hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Trong chuyện này còn có nội tình, người ngoài không hiểu rõ đâu, được rồi, không nói tới bọn họ nữa, bên trong phủ có chuyện lớn gì hay không?
- Tất cả mọi người đều đang bàn luận hôn ước của nhị tiểu thư và An vương.
Tuyết Lăng Tiếu nói:
- Mọi người đều rất vui vẻ.
Sở Ly nhíu nhíu mày.
Tuyết Lăng nói:
- Danh tiếng của An vương rất tốt lại là hoàng tử, mọi người cũng cảm thấy chỉ có hắn mới xứng với nhị tiểu thư hơn nữa nhị tiểu thư gả đi, như vậy phủ Nhân Quốc Công cũng không dám tiếp tục làm xằng làm bậy nữa.
Sở Ly khẽ thở dài một hơi, gật gù.
- Cốc cốc!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Tô Như đã đẩy cửa đi vào, người mặc một bộ y phục màu xanh, đôi mắt trong sáng không chút tì vết.
Nàng nhẹ nhàng bay tới đình nhỏ, nói:
- Sở Ly, nhị tiểu thư gọi ngươi qua đó.
- Tổng quản!
Tuyết Lăng đứng dậy đón nàng.
Tô Như vung tay lên, ra hiệu không cần đa lễ, cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly gật đầu đứng dậy rồi đi ra ngoài.
- Nhị tiểu thư quyết tâm muốn vào An vương phủ sao?
- Tỷ ấy đã hạ quyết tâm ai có thể khuyên được cơ chứ?
Tiêu Kỳ nhìn về phía Tiêu Thiết Ưng.
Vẻ mặt Tiêu Thiết Ưng rất là bất đắc dĩ:
- Ta đã khuyên bao nhiêu lần, vô dụng, mọi người đưa tới, hiện giờ có nói cái gì thì cũng muộn rồi.
Hôn ước giữa An vương và Tiêu Thi trong là ước định miệng nhưng người nói chuyện này chính là hoàng thượng và Quốc Công là lời vàng ý ngọc, nếu như hai bên hiểu ngầm, không muốn thực hiện thì cũng coi như không sao, có thể không làm. Thế nhưng nếu có một bên muốn thực hiện thì một bên khác cũng chỉ có thể vâng theo.
Sở Ly cau mày không nói gì.
Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của nhị tiểu thư, phủ Dật Quốc Công từ từ suy yếu mà phủ Nhân Quốc Công lại thông gia cùng phủ Hoài Quốc Công. Bọn họ ép sát từng bước một, phủ Dật Quốc Công càng ngày càng yếu nếu như có thể thông gia cùng phủ An vương thì có thể nâng cao tinh thần của phủ Dật Quốc Công làm cho xu hướng suy tàn ngừng lại.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Sở Ly, ài... Chuyện này làm khó ngươi rồi!
Hắn nhận định Sở Ly có tình cảm chân thành với Tiêu Thi bằng không sẽ không liều mình cứu Tiêu Thi hai lần như vậy.
Sở Ly thở dài:
- Chuyện đến nước này vẫn nên cố gắng thuyết phục nhị tiểu thư, nàng một thân một mình tiến vào vương phủ ta thực sự không yên lòng.
- Yên tâm đi.
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Chuyện này không thể để cho nó tùy ý làm, cho dù nó không đồng ý ngươi cũng đi theo nó cho ta.
Sở Ly nói:
- Nếu như nhị tiểu thư đuổi ta về, ta cũng không có cách nào kháng mệnh của nàng.
- Ta sẽ viết một đạo thủ lệnh cho ngươi.
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Lời của nhị muội nói không tính.
Sở Ly gật gù:
- Như vậy là tốt nhất.
Tiêu Kỳ lườm Tiêu Thiết Ưng một chút, đại ca cũng thật là, nếu sớm mạnh mẽ như vậy thì mọi chuyện đâu đi đến một bước này, rước lấy người An vương phủ tới đây cơ chứ?
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Sở Ly, chăm sóc cho nhị muội thật tốt, nó cũng đang làm khổ chính mình, hai người các ngươi ấy...
Hắn nói lắc đầu một cái, cảm giác rất có lỗi với Sở Ly đã làm khó Sở Ly.
Thân là một nam tử hán đội trời đạp đất nhìn nữ nhân mình yêu gả cho nam nhân khác còn phải đi theo nàng, đây thực sự là một loại dằn vặt.
Sở Ly có thể đồng ý chuyện này quả thực đã coi như là chịu nhục rồi, lấy đại cục làm trọng, cho nên hắn phải bồi thường cho đối phương.
Hắn quay đầu nói:
- Tiểu muội, hiện tại Sở Ly cũng đã chưởng quản một viện cắt cho hắn một hòn đảo đi.
Sở Ly vội vã xua tay cười nói:
- Đại công tử, không được, ta không dám nhận.
Cắt cho một hòn đảo so với phụ trách chuyện trên đảo tuyệt nhiên không giống nhau là chân chính ban hòn đảo này cho hắn, tất cả mọi thứ trên đảo đều thuộc về mình, phủ Quốc Công không có quyền can thiệp chẳng khác nào trong phủ có phủ, địa vị đã hoàn toàn khác nhau.
Mê hoặc này rất lớn nhưng hắn không muốn rời khỏi Ngọc Kỳ đảo, ở Ngọc Kỳ đảo chẳng khác nào ở cùng một chỗ với Tiêu Kỳ nếu hắn muốn nhìn thấy nàng thì thi triển Đại Viên Trí Kính là có thể nhìn thấy, một ngày không gặp thì trong lòng hắn đã cảm thấy trống rỗng.
Nếu như một mình sống ở một đảo sẽ trở nên rất là vô vị.
Tiêu Kỳ nhíu mày trầm ngâm:
- Ồ, cho hắn một hòn đảo cũng tốt.
Sở Ly vội nói:
- Tiểu thư!
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi cũng không thể luôn ở lại trên đảo của ta.
Sở Ly cười nhạt:
- Ta ở đâu cũng không quan trọng... Huống hồ tiểu thư cũng sắp rời phủ. Tô tổng quản cũng phải đi theo Ngọc Kỳ đảo cũng không thể không có ai chăm nom!
- Cái này, cũng đúng!
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Như vậy đi, ban cho ngươi một đảo, ngươi có thể tới đó cai quản cũng có thể ở lại Ngọc Kỳ đảo cứ theo ý của ngươi... Nếu có thời gian thì tự ngươi đi chọn lấy một hòn đảo sau khi chọn xong cứ nói với ta một tiếng là được.
- Đa tạ công tử.
Sở Ly không cự tuyệt nữa, đây quả thật là ban thưởng chí cao cho thị vệ của phủ Quốc Công.
Hắn đổi chủ đề, nói:
- Chuyện liên quan tới thành chủ Thê Lương thành nên xử trí như thế nào đây?
- Ài...
Tiêu Thiết Ưng khẽ thở dài:
- Rất phiền phức!
- Rốt cuộc vì sao huynh đệ Vương thị lại muốn giết hắn?
Sở Ly hỏi.
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Thành chủ Thê Lương thành này quả thực rất đáng chết, nhi tử của hắn trắng trợn cướp đoạt dân nữ. Phụ mẫu người ta đi tới phủ nha cáo trạng, hắn thì lại tốt, ném bọn họ vào trong lao ngục dằn vặt đến chết quả thực là coi trời bằng vung.
Sở Ly cau mày.
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói:
- Động tác này của huynh đệ Vương thị quả thực làm cho lòng người hả hê. Thực sự là...
Sở Ly nói:
- Đã như vậy, trong tấu chương dâng lên cho hoàng thượng cũng đừng nói hắn bị người ta giết hại cứ nói là nhiễm bệnh mà chết liệu có được không?
- Sao?
Tiêu Thiết Ưng sờ sờ cằm rồi nói:
- Đây cũng là một biện pháp tốt, chúng ta nói như vậy lại đưa tờ giấy thỉnh tội của tiểu Tống lên trên, như vậy Hoàng thượng cũng phải giả bộ hồ đồ.
- Vừa bảo toàn bộ mặt của phủ Quốc Công chúng ta.
Sở Ly nói:
- Đây cũng là một lời cảnh cáo cho các thành chủ làm xằng làm bậy, chúng ta sẽ không bảo vệ cho bọn họ.
- Ý kiến hay!
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Những người này chưởng quản một thành không bị người ta ràng buộc thường làm xằng làm bậy mà những người trong võ lâm kia lại không nuốt giận được, tới khi đó chúng ta lại phải ra mặt dàn xếp, ta đã chán ngấy chuyện này rồi, cho nên cho bọn họ một lời cảnh cáo như vậy là tốt nhất.
Tiêu Kỳ nhíu mày nói:
- Như vậy cũng sẽ đắc tội với những thành chủ kia.
- Đắc tội thì đắc tội.
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Bọn họ không dám làm gì chúng ta!
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, đối với loại thành chủ này có thể gõ một chút để bọn họ có chút kiêng dè bằng không bọn chúng sẽ làm xằng làm bậy người người oán trách, khi đó người bị bại hoại thanh danh vẫn là phủ Quốc Công chúng ta.
- Đúng vậy!
Tiêu Thiết Ưng vỗ bàn một cái:
- Cũng nên sớm trừng trị bọn họ.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sở Ly trở lại tiểu viện, Tuyết Lăng ân cần hầu hạ làm một bàn thức ăn ngon lại dâng rượu ngon lên.
Bàn tay trắng như ngọc của nàng rót đầy rượu, sau đó ngồi vào phía đối diện Sở Ly, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười:
- Công tử, đã bắt được hung thủ về chưa?
Sở Ly khẽ nhấp một ngụm rượu, lắc đầu.
- Không phải là huynh đệ Vương thị sao?
Tuyết Lăng nói:
- Lần này công tử qua đó không bắt được hai huynh đệ bọn hắn sao?
Sở Ly nói:
- Bọn họ là cung phụng của phủ Hoài Quốc Công.
- Như vậy là không thể động vào bọn họ hay sao?
Tuyết Lăng không cam lòng hừ lạnh nói.
Đương nhiên nàng biết thế lực của phủ Quốc Công rất mạnh, công tử của nàng giết cung phụng cấm cung mà vẫn bình yên vô sự huống hồ chỉ là thành chủ.
Sở Ly gật gù:
- Không động vào bọn họ được.
Bờ môi đỏ của Tuyết Lăng nhếch lên.
Sở Ly nói:
- Ngươi biết vì sao Vương Công Chính và Vương Tử Hư lại giết thành chủ Thê Lương thành hay không?
Hắn nói ra nguyên nhân mọi chuyện một phen.
Hai hàng lông mi của Tuyết Lăng nhíu lên:
- Làm quan mà bất chính ức hiếp bách tính thật là đáng chết!
Sở Ly đút một khối thịt bò vào miệng, chậm rãi nghiền ngẫm.
Tuyết Lăng hừ lạnh nói:
- Như vậy chuyện này coi như xong rồi sao?
- Không xong thì thế nào chứ?
Sở Ly nói:
- Dù sao cũng có chỗ đuối lý, ra mặt thay cho loại người này cũng chính là danh bất ngôn thuận, cũng sẽ làm cho những thành chủ này càng thêm trắng trợn không kiêng dè, huống hồ cũng không làm gì được bên phủ Hoài Quốc Công.
Hắn nói chuyện đã xảy ra một lần, Tuyết Lăng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn:
- Công tử, tại sao loại chuyện đắc tội với người ta này đều đến tay công tử cơ chứ?
Sở Ly cười nói:
- Ta không đi thì ai đi đây?
- Đại công tử tự mình đi, Tống Quốc Công cũng không dám làm chuyện quá đáng.
- Vậy cũng không hẳn.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Vạn nhất Tống Quốc Công thật sự khiến cho đại công tử khó coi, như vậy mặt mũi của phủ Quốc Công cũng sẽ mất hết.
- Tống Quốc Công sẽ thật sự quá mức như vậy sao?
- Người chết, nhân tình chấm hết.
Sở Ly thở dài:
- Hắn cảm thấy Quốc Công gia đang lành ít dữ nhiều.
- Như vậy cũng quá làm cho người ta thất vọng!
Tuyết Lăng hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Trong chuyện này còn có nội tình, người ngoài không hiểu rõ đâu, được rồi, không nói tới bọn họ nữa, bên trong phủ có chuyện lớn gì hay không?
- Tất cả mọi người đều đang bàn luận hôn ước của nhị tiểu thư và An vương.
Tuyết Lăng Tiếu nói:
- Mọi người đều rất vui vẻ.
Sở Ly nhíu nhíu mày.
Tuyết Lăng nói:
- Danh tiếng của An vương rất tốt lại là hoàng tử, mọi người cũng cảm thấy chỉ có hắn mới xứng với nhị tiểu thư hơn nữa nhị tiểu thư gả đi, như vậy phủ Nhân Quốc Công cũng không dám tiếp tục làm xằng làm bậy nữa.
Sở Ly khẽ thở dài một hơi, gật gù.
- Cốc cốc!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Tô Như đã đẩy cửa đi vào, người mặc một bộ y phục màu xanh, đôi mắt trong sáng không chút tì vết.
Nàng nhẹ nhàng bay tới đình nhỏ, nói:
- Sở Ly, nhị tiểu thư gọi ngươi qua đó.
- Tổng quản!
Tuyết Lăng đứng dậy đón nàng.
Tô Như vung tay lên, ra hiệu không cần đa lễ, cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly gật đầu đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Bình luận facebook