• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạch Bào Tổng Quản (4 Viewers)

  • Chương 196

- Hà sư tỷ, hắn làm sao vậy?


Tôn Lệ Hoa quay đầu nhìn Hà Băng Hoa:


- Chúng ta không phải là linh thú, dường như hắn sợ chúng ta vậy!


Hà Băng Hoa lắc đầu nói:


- Sở công tử cũng có ý tốt cho nên mới làm vậy.


- Ý tốt gì?


- Ài... chúng ta vẫn nên cách xa người của phủ Quốc Công một chút cho thỏa đáng.


Hà Băng Hoa lắc đầu nói:


- Tôn sư muội, sau khi về cốc, muội đừng nói chuyện này với sư phụ.


- Rốt cuộc là tại sao?


Tôn Lệ Hoa lay tay trái của Hà Băng Hoa:


- Hà sư tỷ, tỷ nói với muội đi, đừng thừa nước đục thả câu nữa!


- Ài...


Hà Băng Hoa than thở:


- Phụ thân của sư phụ bị người của phủ Quốc Công giết.


Tôn Lệ Hoa hừ lạnh nói:


- Phủ Quốc Công cũng không thể vô duyên vô cớ mà giết người chứ?


- Phụ thân của sư phụ giết một tên tham quan.


Hà Băng Hoa nói.


- Tham quan nên giết!


Tôn Lệ Hoa hừ lạnh nói:


- Chuyện này có gì sai chứ?


Hà Băng Hoa trầm mặt xuống, lạnh nhạt nói:


- Muội đã quên quy củ của Thái Hoa cốc chúng ta rồi sao?


- Không thể động thủ đối với quan chức của triều đình.


Tôn Lệ Hoa bĩu môi, hừ lạnh nói:


- Đây là cái quy củ gì vậy?


Nàng rất không cam lòng đối với quy củ này, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, làm quan là có thể làm xằng làm bậy, hiếp đáp bách tính hay sao?


Nhưng quy củ của trong cốc chính là quy củ, một khi vi phạm, sẽ bị trục xuất ra khỏi Thái Hoa cốc, nàng chỉ có thể tuân theo mà thôi.


Hà Băng Hoa nói:


- Mặc kệ quan lại tốt hay xấu, giết bọn họ, phủ Quốc Công sẽ truy nã hung thủ, giết người đền mạng. Khỏi nói tới chúng ta, cho dù là Đại Lôi Âm Tự cũng không dám giết quan lại của triều đình.


- Không phải người xuất gia không giết người sao?


Tôn Lệ Hoa nói.


Hà Băng Hoa nói:


- Đây là đạo tự bảo vệ bản thân mình, nếu như muội dám giết quan lại thì sẽ không chạy thoát khỏi sự truy sát của phủ Quốc Công, cốc chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.


Tôn Lệ Hoa phẫn nộ hừ một tiếng, không còn lời nào để nói.


Hà Băng Hoa nói:


- Ngẫm mà xem trong lòng sư phụ sẽ nghĩ thế nào chứ? Có cừu oán mà không thể báo, còn phải lẩn tránh bọn họ, người vừa nghe thấy phủ Quốc Công đã tức giận, cho nên muội đừng có chọc lão nhân gia tức giận!


- Quả thực là làm cho người ta tức giận!


Tôn Lệ Hoa than thở.


Trương Phỉ Hoa vẫn luôn trầm mặc, không thích nhiều lời mở miệng nói:


- Xem ra vị Sở công tử này biết chuyện cũ của cốc chủ.


- Ài...


Hà Băng Hoa lắc đầu than nhẹ.


- Không phải phủ Quốc Công đều là người xấu, Sở công tử kia là người rất tốt.


Tôn Lệ Hoa nói.


- Chỉ đáng tiếc hắn là người của phủ Quốc Công.


Trương Phỉ Hoa nói.


Tôn Lệ Hoa chu chu mỏ, hừ một tiếng.


Hà Băng Hoa nhìn phương hướng Sở Ly biến mất, xuất thần một lúc, hổ thẹn hóa thành một tiếng thở dài, nàng nói:


- Đi thôi, chúng ta cũng mau chạy về.


- Hà sư tỷ. Phủ Dật Quốc Công ở ngay trong Sùng Minh thành đúng không?


- Ừm.


- Chúng ta cũng đi tới Sùng Minh thành, không bằng đuổi theo Sở công tử, cùng đi với hắn.


- Muội muốn sư phụ tức chết hay sao?


Trương Phỉ Hoa nói.


Tôn Lệ Hoa trắng mắt liếc mắt nhìn nàng một chút:


- Không cho sư phụ biết là được rồi.


Hà Băng Hoa nói:


- Ta thấy Sở công tử cũng không muốn đi lại quá gần với chúng ta, cho nên ta thấy thôi đi.


Tôn Lệ Hoa có vẻ không vui, bĩu môi hờn dỗi.


Ba người rời khỏi dịch đình phóng ngựa mà đi.


Tháng chín, ông trời nói thay đổi là lập tức thay đổi. Mới lúc trước còn mặt trời chói chang, nóng rực bức người thì một lúc sau đã mây đen phun trào, che kín bầu trời.


Các nàng đẩy nhanh tốc độ, thế nhưng vẫn không thể nào tránh thoát được mưa to, chỉ trong nháy mắt trời đã mưa rào xối xả.


Các nàng không dám dừng lại ở ven đường, bởi vì không thể trì hoãn quá lâu cho nên các nàng chỉ có thể đội mưa đội gió chạy về phía trước. Cho dù thân mang võ công thế nhưng cả người đều bị ướt đẫm.


Đi nửa ngày đường, rốt cục đã nhìn thấy một thành nhỏ, Thê Lương thành, các nàng vội vã tiến vào thành. Tìm một cái khách điếm đổi xiêm y, lại lau khô tóc vốn đã ướt đẫm.


Lúc các nàng đi ra thì ánh đèn rực rỡ đã xuất hiện.


Bên ngoài vẫn còn đang mưa.


Các nàng đi tới phòng khách của khách điếm, muốn ăn tạm một bữa. Cơm nước của khách điếm không bằng tửu lâu, thế nhưng cũng có thể lót cho no cái bụng.


Tam nữ mới vừa bước vào phòng khách thì ánh mắt chung quanh đã lập tức bị hấp dẫn tới đây.


Các nàng đã sớm quen với cảnh này, đôi mắt sáng ngó nghiêng nhìn ra hai phía một chút, bỗng nhiên sáng ngời. Bởi vì các nàng nhìn thấy Sở Ly đang ngồi ở bên trong góc.


Tôn Lệ Hoa liếc mắt nhìn Hà Băng Hoa và Trương Phỉ Hoa, bước chân mềm mại đi tới trước bàn của Sở Ly, nhẹ nhàng cười nói:


- Sở công tử, chúng ta có thể ngồi ở đây không?


Sở Ly liếc mắt nhìn trái phải, hầu như bàn ở chung quanh đều đã có đầy người ngồi, chỉ có cái bàn của hắn là còn có chỗ ngồi mà thôi.


Eo hắn đeo bảo kiếm, thân mặc cẩm phục, ngọc bội bên hông ôn hòa như nước, thêm nữa lại có khí độ phi phàm. Mà lữ khách lui tới nơi này đều là hạng người tinh thông nhìn người, cho nên tất cả đều tránh ra hắn thật xa.


- Sở công tử!


Tôn Lệ Hoa nhìn hắn có chút chần chờ, bất mãn kêu lên một tiếng.


Sở Ly cười gật gù:


- Mời ngồi.


Hà Băng Hoa mỉm cười:


- Quấy rầy rồi. Sở công tử.


Sở Ly cũng mỉm cười:


- Không nghĩ tới lại gặp mặt.


- Chút nữa để chúng ta tính tiền đi.


Hà Băng Hoa nói:


- Coi như là một chút tâm ý của chúng ta.


Sở Ly thoải mái gật đầu đồng ý.


Một lúc sau, trên bàn đã có tám món thức ăn sắc hương đầy đủ, là những món mà lúc trước hắn đã chọn, tám món đều là món ăn quý nhất trong khách điếm.


Hắn xuất thân giàu có, đương nhiên sẽ không bạc đãi miệng của mình, vì vậy luôn chọn thức ăn ngon nhất điếm.


Tam nữ Hà Băng Hoa lại chọn vài món ăn đắt đỏ, Thái Hoa cốc cũng không lo ăn mặc a.


- Sở công tử, chúng ta cũng đi tới Sùng Minh thành.


Tôn Lệ Hoa rót ra một chén rượu cho Sở Ly, cười khanh khách nói:


- Chúng ta cùng đường rồi.


- Tôn sư muội!


Hà Băng Hoa nhíu mày.


Tôn Lệ Hoa không để ý tới nàng mà nói:


- Cũng cùng đường, cho nên mọi người cùng đi là tốt nhất.


Sở Ly cười nhạt.


Hà Băng Hoa nói:


- Sở công tử, gia sư đang ở Sùng Minh thành, chúng ta phải đi tới Sùng Minh thành để hội họp, nếu như không ngại thì chúng ta có thể kết bạn mà đi.


Sở Ly nói:


- Cái này... nếu như để cho gia sư biết, các ngươi sẽ bị phạt.


Hà Băng Hoa nói:


- Nếu như gia sư biết công tử cứu chúng ta, như vậy sẽ không trách tội.


- Có thể đồng hành cùng ba vị cô nương chính là phúc phận ta đã tu luyện được từ kiếp trước.


Sở Ly cười nói:


- Đáng tiếc ta ít phúc, còn có chút chuyện ở trong thành, không biết sẽ phải làm chậm trễ bao lâu.


- Như vậy chúng ta chờ ngươi!


Tôn Lệ Hoa nói.


- Tôn sư muội!


Hà Băng Hoa liếc nhìn nàng một chút, quay đầu cười nói:


- Chúng ta không thể để cho sư phụ đợi lâu, cho nên thực sự xin lỗi công tử.


Nàng nghe ra ý từ từ chối của Sở Ly, hiển nhiên đối phương không muốn quá thân cận cùng ba người các nàng. Có lẽ là vì tránh hiềm nghi, tuy không thoải mái, thế nhưng nàng cũng không miễn cưỡng.


Sở Ly cười gật đầu.


Tôn Lệ Hoa bất mãn trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, lại bĩu môi cúi đầu ăn cơm.


Sở Ly chỉ cười không nói lời nào.


Hắn không muốn đi lại quá gần với người của Thái Hoa cốc, vạn nhất tương lai đệ tử của Thái Hoa cốc phạm phải tử tội, hắn phải đi truy sát, đến lúc đó hắn phải làm sao bây giờ?


Thân cận cùng các nàng chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, biện pháp tốt nhất là giữ một khoảng cách.


Mưa to tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Tới nửa đêm đã trời quang mây tạnh, sau đó có một trận gió to thổi qua mặt đất, tới buổi sáng đã có thể lên đường bình thường được.


Tam nữ Hà Băng Hoa ăn điểm tâm xong trực tiếp xuất phát. Một đường đi rất nhanh.


Sau khi đi được hơn hai mươi dặm đường, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, trong nháy mắt đã vượt qua các nàng, sau đó dừng lại, cản đường đi về phía trước của các nàng.


Sắc mặt tam nữ Hà Băng Hoa hơi thay đổi.


Phía trước tổng cộng có bốn người, đều đệ tử Thanh Mãng sơn, ngoại trừ ba người Hứa Sĩ Tiêu ra còn có thêm một nam tử gần ba mươi tuổi, thân thể cao gầy, khuôn mặt hẹp dài, đao pử bên hông vừa hẹp lại vừa dài, hình thức rất kỳ dị.


- Hứa Sĩ Tiêu, các ngươi lại tới đây làm gì?


Tôn Lệ Hoa hừ lạnh nói:


- Tránh ra!


Hứa Sĩ Tiêu lạnh nhạt nói:


- Vị này chính là tam sư huynh Hạ Tâm Đình của ta, huynh ấy đến đây lĩnh giáo Hà cô nương!


- Thật là không biết xấu hổ, ngươi thua lại còn dám tìm sư huynh đến!


Tôn Lệ Hoa bĩu môi.


Trên khuôn mặt diễm lệ của Hà Băng Hoa hiện lên vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Hạ Tâm Đình.


Hạ Tâm Đình lười biếng quét mắt nhìn tam nữ một chút, lại lạnh nhạt nói:


- Các ngươi có thể cùng tiến lên, tránh cho nói ta lấy lớn ép nhỏ... Nếu các ngươi thất bại, ta sẽ không giết các ngươi, chỉ phế bỏ võ công của các ngươi mà thôi!


Âm thanh của hắn khàn khàn mà khô khốc, giống như từng bị tổn thương.


Dứt lời, hắn không chờ tam nữ nói chuyện mà đã từ lưng ngựa nhảy lên một cái, trường đao bên hông hóa thành một đạo điện mang, chém về phía Hà Băng Hoa.


Tam nữ liên tục rút kiếm vung lên, tức thì ánh kiếm tăng vọt, chặn trường đao của hắn lại.


Hạ Tâm Đình cau mày, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng bắt vào tay. Thế nhưng hắn không nghĩ ba người liên thủ lại có uy lực mạnh như thế, thuật hợp kích của Thái Hoa cốc quả thực là danh bất hư truyền!


- Keng keng keng keng...


Đao kiếm của bốn người cùng va chạm liên miên không dứt.


Hạ Tâm Đình dựa vào kiếm thế giẫm một cái lui về phía sau, trở lại lưng ngựa:


- Được, không trách Hứa sư đệ lại thua. Có mấy phần bản lĩnh, đi!


Hắn nhấc dây cương lên, quay đầu ngựa lại rồi rời đi, ba người Hứa Sĩ Tiêu vội vã thúc ngựa đuổi theo.


- Hừ, đánh không lại thì chạy, còn nói là đệ tử Thanh Mãng sơn gì gì đó!


Tôn Lệ Hoa bĩu môi, cười nói:


- Hà sư tỷ, Thanh Mãng sơn chỉ đến như thế mà thôi!


Hà Băng Hoa lắc đầu một cái, cau mày nhìn bốn người đã đi xa.


Các nàng lại đi được mười dặm, trên đường lại xuất hiện năm người chặn đường.


Trừ bốn người Hứa Sĩ Tiêu ra, còn có một thanh niên cao gầy, tuổi tương đương với Hạ Tâm Đình, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt âm trầm làm cho người ta có cảm giác thâm độc tàn nhẫn.


Tôn Lệ Hoa tức giận chất vấn:


- Họ Hứa kia, Thanh Mãng sơn các ngươi có biết xấu hổ hay không? Vừa đánh một người chạy đi lại có thêm một người nữa, chẳng lẽ cuối cùng sẽ là tông chủ các ngươi ra mặt hay sao?


- Đây là Phùng Thiếu Hoa, Đại sư huynh Phùng Thiếu Hoa của chúng ta!


Hứa Sĩ Tiêu chỉ tay về phía nam tử tuấn tú bên người, trầm giọng nói:


- Nếu như các ngươi có thể đánh bại được Đại sư huynh, vậy ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ!


- Được, đây chính là ngươi nói đó!


Tôn Lệ Hoa hừ lạnh nói:


- Mau động thủ, bớt dài dòng đi, chúng ta đang rất vội!


Dứt lời ba người rút kiếm nhảy lên, đâm về phía Phùng Thiếu Hoa.


Phùng Thiếu Hoa ngồi vững vàng ở trên ngựa, chờ mũi kiếm của ba người đâm tới người, trường đao ở bên hông hắn hóa thành một dải lụa màu bạc, cuốn về cổ họng của ba người.


Thân thể tam nữ nhẹ nhàng lùi về phía sau, lập tức lui xuống.


Phùng Thiếu Hoa bay lên, ánh đao như một dải lụa treo lơ lửng, rơi về phía Hà Băng Hoa.


Tam nữ lần nữa vung kiếm đón đánh.


- Keng...


Trường kiếm của tam nữ đều tuột tay bay ra ngoài.


Dù đã dốc hết toàn lực, tu vi của Phùng Thiếu Hoa hơn xa ba người, cho dù ba người cộng lại thì cũng không phải đối thủ của hắn.


Hai tay của các nàng trống trơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường đao của Phùng Thiếu Hoa chém tới.


Hiển nhiên muốn hạ sát, không phải lúc trước đã nói chỉ phế võ công thì một đao này hạ xuống, ba cánh tay của các nàng đã rời khỏi thân thể rồi.


- Keng...


Đôi mắt sáng của Tôn Lệ Hoa vừa mới nhắm lại thì đã nghe thấy một tiếng thanh thúy vang vọng.


Nàng vội vã mở mắt ra xem thì đã thấy vẻ mặt Phùng Thiếu Hoa âm trầm ngồi ở trên ngựa, trên tay trống trơn, ánh mắt của theo bọn họ nhìn lại. Trường đao của hắn đã cắm ở trên cây cách đó mười thước, chuôi đao không ngừng run rẩy.


- Cao nhân phương nào, kính xin hiện thân gặp mặt!


Phùng Thiếu Hoa lạnh lùng quát.


Chung quanh không có âm thanh, duy chỉ có tiếng gió rít gào.


Phùng Thiếu Hoa lạnh lùng nói:


- Thanh Mãng sơn ở đây làm việc, như có quấy rầy, mong rằng lượng thứ!


Thế nhưng chung quanh vẫn chỉ có tiếng gió thổi.


Ánh mắt âm trầm của Phùng Thiếu Hoa rơi vào trên người ba nữ, liên tục cười lạnh, người nhẹ nhàng như chim diều hâu bay ra ngoài mười thước, rút trường đao ra. Sau đó người nhẹ nhàng xuống lưng ngựa, sau đó giựt dây cương xoay người rời đi.


Mọi người vội vã đuổi theo, trong nháy mắt đã không thấy bóng.


Hà Băng Hoa ôm quyền cất giọng nói:


- Là Sở công tử sao?


Chung quanh không có động tĩnh.


Hà Băng Hoa thở dài, cất giọng nói:


- Đa tạ Sở công tử, đại ân sau này nhất định sẽ báo!


Tam nữ cũng tiếp tục lên đường.


Sở Ly từ trong rừng cây xuất hiện, nhìn bóng lưng ba nữ dần dần biến mất ở phía xa, hắn lắc đầu bật cười, lại cứu các nàng một mạng, xem ra hắn có duyên phận không cạn với Thái Hoa cốc rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom