Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
“Phụt” một tiếng huýt gió đột ngột vang lên, một luồng hàn quang phóng về phía Sở Ly. Sở Ly vội nghiêng người né tránh.
- A di đà phật.
Trong rừng vọng ra tiếng Phật hiệu vang như chuông đồng Đại Lữ, vọng khắp khu rừng. Giọng của Pháp Thiện vang lên:
- Bần tăng xin chào Sở thí chủ!
Sở Ly nói:
- Hòa thượng, ta tha mạng cho ngươi, ngươi vẫn không biết điều sao?
- Thí chủ có dám đánh một trận nữa không?
Vừa dứt lời, Pháp Thiện và hai tăng nhân áo xám xuất hiện, đứng cách những cô nương hơn mười mét, ngẩng đầu quan sát Sở Ly, ánh mắt bình tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc. Pháp Thiện mỉm cười, hai tăng nhân trung niên vẻ mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly, cho dù đang ngẩng đầu nhìn nhưng vẫn là ánh mắt dò xét nhìn từ cao xuống, giống như nhìn một tên đệ tử bất tài, xấu xa.
Sở Ly đưa mắt ra hiệu cho Triệu Dĩnh, để nàng đứng một bên hỗ trợ. Hắn bay tới cách Pháp Thiện năm bước, hai tăng nhân còn lại là huynh đệ, tướng mạo bình thường, đầu trọc dẹt như cái đĩa, là cao thủ Tiên Thiên. Dáng dấp hai người gầy gò, khô đét, thiếu dinh dưỡng, Sở Ly nhìn thấy được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong cơ thể của họ, tu vi không hề thua kém Pháp Thiện, ba người bọn họ cộng lại sẽ tạo thành uy hiếp trí mạng đối với hắn.
Hai hòa thượng trung niên quan sát Sở Ly xong liền nhìn sang Triệu Dĩnh và các cô nương, lông mày nhíu lại, thái độ khinh thường, giống như nhìn thấy những thứ xấu xa. Sở Ly biết được suy nghĩ của bọn họ, lắc đầu.
Bọn họ ghét cay ghét đắng những cô nương này, nữ sắc là nguồn gốc của tội ác, hồng nhan họa thủy, chả trách sư điệt sa đọa biến chất, mặc dù là do bản thân không đủ định lực, nhưng cũng là vì những cô nương này quá hấp dẫn, khiến người khác không thể cưỡng lại, họ chính là cội nguồn tội nghiệt!
Sở Ly cảm nhận được sát ý của họ đối với các cô gái.
- Sở thí chú tuổi trẻ nhưng tu vi cao thâm, bần tăng xấu hổ không bằng, đành phải ba người cùng ứng chiến.
Pháp Thiện chắp tay mỉm cười, nói:
- Nếu Sở thí chủ có thể toàn mạng rút lui, bần tăng tuyệt đối sẽ không quấy rầy, quay người bước đi.
Sở Ly khẽ cười, lời những gì lão nói chắc qua là kế dụ địch, mục đính là để an ủi tâm tư của mình, không để mình bỏ trốn.
- Sở thí chủ, chúng ta tỉ thí lại có được không?
Pháp Thiện mỉm cười nói.
Sở Ly gật đầu:
- Ta cũng đang muốn lĩnh giáo!
- Mời…!
Pháp Thiện cười lớn hơn, trong lòng sát khí đằng đằng. Tinh quang trong mắt hai tăng nhân trung niên lóe sáng, sát khí ẩn hiện. Ba người họ quyết tâm giết chết Sở Ly, không để hắn chạy thoát, ba người họ có thể bày Tiểu Tam Tài trận, hỗ trợ tăng sức mạnh, Sở Ly cho dù có bản lĩnh thông thiên mọc cánh cũng không thể thoát được. Sở Ly tay giữ chuôi kiếm, thở dài:
- Hòa thượng, đúng là không chết thì không thôi à?
- Sở thí chủ nói vậy là có ý gì?
Pháp Thiện mỉm cười nói:
- Chỉ là tỉ thí mà thôi.
Sở Ly lắc đầu, không còn gì để nói với sự giả dối của Pháp Thiện, nói một đằng làm một nẻo như lão cũng thật hiếm gặp, người xuất gia không nói dối, đây mới là giới luật của Phật môn, Pháp Thiện là kẻ muốn dựa vào vận may để thành công. Sở Ly bất thình lình giơ tay lên: “phụt, phụt” hai luồng hàn quang phóng đi. Hai hòa thượng trung niên đột nhiên sững người, ôm chặt cổ họng, hai mắt trợn trừng nhìn Sở Ly, nét mặt vô cùng kinh hãi.
“Rầm! Rầm!” hai người ngã ngửa xuống đất, cổ họng cắm một cây phi đao tinh xảo, máu tươi phun ra, thấm ướt lá khô trên mặt đất. Sở Ly mặt không đổi sắc nhìn Pháp Thiện. Nụ cười trên mặt Pháp Thiện lập tức cứng đờ, nhìn hai sư đệ không dám tin vào mắt mình, rồi lại nhìn Sở Ly
- Ngươi… ngươi…
Trên mặt lão kim quang ẩn hiện, vận Kim Cang Độ Ách Thần Công.
- A di đà phật…
Pháp Thiện chắp tay niệm một tràng Phật hiệu, niệm xong sắc mắt lập tức nghiêm túc trở lại, xót thương nhìn hai sư đệ nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Sở Ly:
- Sở thí chủ, lẽ nào ngươi không sợ bổn tự truy sát sao?
Sở Ly mỉm cười:
- Ta là thị vệ của phủ Quốc Công, Đại Lôi Âm tự không thể vào phủ Quốc Công bắt người đúng không?
- Phủ Quốc Công sẽ chống lưng cho thí chủ sao?
- Đương nhiên!
- Được… được, bần tăng cáo lui!
Pháp Thiện cười lạnh hai tiếng, liếc nhìn các cô nương thật lâu sau đó quay người bước đi.
Sở Ly nhìn lão ta chậm rãi bước đi mà không đuổi theo. Bàn tay dưới áo nhà sư của Pháp Thiện cầm chặt một ám khí, có thể phóng về phía các cô gái bất cứ lúc nào, chỉ cần ra tay hắn sẽ phóng ám khí về phía tim mình. Triệu Dĩnh bay xuống trước mặt hắn, liếc nhìn hai tăng nhân trên mặt đất, thở dài bất lực, nàng sợ sẽ phải đi tới bước đường này, kết quả vẫn là tình trạng xấu nhất. Người đã giết rồi, giờ cần lo lắng cho tính mạng của Sở sư huynh, nàng hối thúc:
- Sư huynh, mau đuổi theo, hắn chạy rồi, Đại Lôi Âm tự sẽ biết chuyện!
Sở Ly lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, tha mạng cho hắn!
- Sư huynh, sao huynh có thể hồ đồ vậy chứ!
Triệu Dĩnh lo lắng nói:
- Mau bắt hắn lại, không thể để cho hắn đi báo tin.
Sở Ly cười nói:
- Chúng ta là phủ vệ của phủ Quốc Công, lẽ nào phải sợ Đại Lôi Âm tự, đi thôi!
Tên Pháp Thiện này hoàn toàn không có sự nhân từ và ngu muội của người xuất gia, ra tay tàn độc, không từ thủ đoạn, thực sự không thể giữ lại, nhưng hiện giờ mình phải bảo vệ các cô nương kia, hành động gò bó, dẫn họ về Sùng Minh thành trước rồi tính.
Triệu Dĩnh giậm chân, tròn mắt, lo lắng nhưng không biết phải làm sao:
- Sư huynh, thực sự không biết nói gì với huynh nữa!
Sở Ly nói:
- Sau này muội cũng nên cẩn thận, Đại Lôi Âm tự nói không chừng cũng sẽ truy sát cả muội, ra ngoài ít thôi!
- Muội…
Triệu Dĩnh nhíu mày, chậm rãi gật đầu. Nàng thực sự rất lo lắng, Đại Lôi Âm tự hành sự bá đạo, chắc chắn sẽ nói nàng là đồng mưu, cùng truy sát, ôi… thực đau đầu!
Nàng nhìn Sở Ly rồi lại lắc đầu. Sở Ly nói:
- Yên tâm đi, Đại Lôi Âm tự có bá đạo thế nào đi nữa cũng không dám gây sự ở Sùng Minh thành!
- Hi vọng là vậy!
Triệu Dĩnh thở dài.
Các cô nương cũng có chút lo lắng, vội hối thúc xuất phát, họ liền đi suốt đêm, chiều tối ngày hôm sau họ về tới Sùng Minh thành. Hơn một trăm con ngựa khí thế rầm rộ, quan thủ thành mặt biến sắc, đợi Sở Ly đưa ra lệnh bài phủ vệ, quan thủ thành mới thở phào nhẹ nhõm, mặt cười rạng rỡ. Phủ Quốc Công là thế lực lớn nhất Sùng Minh thành, phủ vệ của Quốc Công Phủ làm gì đâu tới lượt một tên quan thủ thành nhỏ bé quản thúc, chỉ có thể vui vẻ cho qua.
Hơn năm mươi mỹ nữ tiến vào thành thu hút vô số ánh mắt dõi theo, tuy nhan sắc của họ không phải đỉnh cấp nhưng tất cả đều là mỹ nữ, mỗi người một vẻ, những người xung quanh đều có thể tìm được mục tiêu yêu thích của mình.
Triệu Dĩnh thúc ngựa đi trước chạy về phủ tìm Lý Việt, Sở Ly thì dẫn các cô nương tới nhà mới mua. Đợi họ tới nơi, Lý Việt đã mở cửa đợi sẵn, mặc dù biết người đông nhưng nhìn thấy năm mươi mỹ nữ hắn vẫn kinh ngạc trợn tròn mắt, hết nhìn người này lại nhìn người khác, cảm thấy mắt không đủ dùng, nhìn mãi cũng không đủ.
- Huynh đệ, đây… đây là…
Hắn kéo lấy Sở Ly, nói nhỏ:
- Ở đâu ra nhiều mỹ nữ vậy?
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Lát sau sẽ nói, nói chung, hãy sắp xếp cho họ trước.
- Nói cho ta biết trước đi.
Lý Việt không kìm nén được hiếu kỳ:
- Rốt cuộc là ở đâu ra vậy?
- Từ từ sẽ nói cho huynh biết, mau làm việc đi.
Sở Ly đẩy hắn.
Lý Việt đành phải bước tới chào hỏi các cô nương. Hai ngày nay, hắn đã làm quen hết khu nhà, nhanh nhẹn sắp xếp chỗ ở cho họ, phòng rất nhiều, nhưng không thể mỗi người một phòng mà hai người ở chung một phòng.
Sở Ly kéo Triệu Dĩnh tới, dặn dò nàng, đợi họ thu xếp xong thì tìm thợ may tới may cho mỗi người hai bộ đồ, sửa soạn một lượt rồi ra khỏi nhà đi dạo một vòng để thích ứng với môi trường.
Triệu Dĩnh gật đầu:
- Không vấn đề gì, giao hết cho muội, sư huynh, huynh định đi đâu?
Sở Ly nói:
- Đuổi theo Pháp Thiện!
- Giờ đuổi theo có kịp không?
- Cứ thử xem sao.
- Vậy có thể đuổi kịp không?
- Phải thử mới biết được.
- Vậy chẳng bằng không đi nữa.
Triệu Dĩnh lắc đầu nói:
- Dù sao thì cũng không đuổi theo kịp, cho dù đuổi kịp thì tin tức cũng đã bị tiết lộ rồi, hà tất phải tốn công?
Sở Ly lắc đầu:
- Tên hòa thượng Pháp Thiện này rất nguy hiểm, cần phải giải quyết!
- Lỡ như hắn còn có trợ thủ thì sao, cần phải cẩn thận.
Triệu Dĩnh nói:
- Hắn có thể tìm được hai người tới thì cũng có thể tìm được người khác.
Sở Ly gật đầu, lặng lẽ rời đi.
Triệu Dĩnh nhìn theo lưng hắn, nhíu mày vô cùng lo lắng, hòa thượng của Đại Lôi Âm tự không dễ đối phó!
- Huynh đệ của ta đâu rồi?
Lý Việt chạy tới hỏi:
- Triệu sư muội, muội không sao chứ?
- Không sao.
Triệu Dĩnh cố kìm nén lo lắng:
- Làm phiền huynh rồi, Lý sư huynh.
- Ừm, chỉ là việc nhỏ, được giúp đỡ các mỹ nữ là vinh hạnh của ta.
Lý Việt vội vàng xua tay, cười ha ha nói:
- Đúng rồi, Triệu sư muội, sao lại có nhiều mỹ nữ thế này?
- Việc này sau này sẽ nói với sư huynh.
Triệu Dĩnh cười nói.
Lý Việt cười toét miệng, lắc đầu than thở, ai cũng kín mồm kín miệng, song hắn có cảm giác rằng lai lịch của những mỹ nữ này có vấn đề. Cũng may thái độ của họ rất hòa nhã, không kén chọn, ngang ngược.
Sở Ly bay ra khỏi thành, không cưỡi ngựa mà thi triển khinh công lao nhanh đi, nội lực cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng dồn tới từ dưới chân, giúp hắn thi triển khinh công đạt tới mức tối đa. Đợi đi tới khu rừng bữa trước họ đừng chân nghỉ ngơi, Sở Ly nhìn thấy dấu chân của Pháp Thiện, dùng Đại Viên Kính Trí kiểm tra, lao nhanh đi theo dấu chân của Pháp Thiện, Đại Viên Kính Trí có thể bao trùm khắp ba dặm, tìm được dấu chân của Pháp Thiện có thể giúp hắn không cần dừng lại quan sát.
Hắn đuổi một mạch tới khi trời sáng, Sở Ly tới đỉnh một ngọn núi cao, dừng trên vách đá thẳng đứng cao chừng mười mấy mét, trên lưng chừng vách đá có một hang động, Pháp Thiện đang ngồi trong hang đá khoanh chân điều khí, đột nhiên cảm thấy Sở Ly đang tiến lại gần, lão lập tức mở mắt. Pháp Thiện thò đầu ra thấy Sở Ly đứng trên vách đá vẫy tay:
- Hòa thượng, chúng ta lại gặp mặt rồi!
- Sở thí chủ định làm gì?
Sắc mặt Pháp Thiện sa sầm, lão đứng dậy bước tới cửa hang quát lớn:
- Lẽ nào thí chủ định đuổi cùng giết tận?
Sở Ly nói:
- Đây không phải việc hòa thượng ngươi đã làm sao? Ta chỉ là trả lại cho ngươi thôi!
Hắn nói xong liền bay người lên, Pháp Thiện lập tức móc từ trong ngực ra một viên đan hoàn cho vào miệng, sắc mặt lập tức đỏ bừng như say rượu, không né tránh kiếm của Sở Ly, gương mặt đỏ bừng của lão nhanh chóng bao phủ một màu tử kim.
- A di đà phật.
Trong rừng vọng ra tiếng Phật hiệu vang như chuông đồng Đại Lữ, vọng khắp khu rừng. Giọng của Pháp Thiện vang lên:
- Bần tăng xin chào Sở thí chủ!
Sở Ly nói:
- Hòa thượng, ta tha mạng cho ngươi, ngươi vẫn không biết điều sao?
- Thí chủ có dám đánh một trận nữa không?
Vừa dứt lời, Pháp Thiện và hai tăng nhân áo xám xuất hiện, đứng cách những cô nương hơn mười mét, ngẩng đầu quan sát Sở Ly, ánh mắt bình tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc. Pháp Thiện mỉm cười, hai tăng nhân trung niên vẻ mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly, cho dù đang ngẩng đầu nhìn nhưng vẫn là ánh mắt dò xét nhìn từ cao xuống, giống như nhìn một tên đệ tử bất tài, xấu xa.
Sở Ly đưa mắt ra hiệu cho Triệu Dĩnh, để nàng đứng một bên hỗ trợ. Hắn bay tới cách Pháp Thiện năm bước, hai tăng nhân còn lại là huynh đệ, tướng mạo bình thường, đầu trọc dẹt như cái đĩa, là cao thủ Tiên Thiên. Dáng dấp hai người gầy gò, khô đét, thiếu dinh dưỡng, Sở Ly nhìn thấy được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong cơ thể của họ, tu vi không hề thua kém Pháp Thiện, ba người bọn họ cộng lại sẽ tạo thành uy hiếp trí mạng đối với hắn.
Hai hòa thượng trung niên quan sát Sở Ly xong liền nhìn sang Triệu Dĩnh và các cô nương, lông mày nhíu lại, thái độ khinh thường, giống như nhìn thấy những thứ xấu xa. Sở Ly biết được suy nghĩ của bọn họ, lắc đầu.
Bọn họ ghét cay ghét đắng những cô nương này, nữ sắc là nguồn gốc của tội ác, hồng nhan họa thủy, chả trách sư điệt sa đọa biến chất, mặc dù là do bản thân không đủ định lực, nhưng cũng là vì những cô nương này quá hấp dẫn, khiến người khác không thể cưỡng lại, họ chính là cội nguồn tội nghiệt!
Sở Ly cảm nhận được sát ý của họ đối với các cô gái.
- Sở thí chú tuổi trẻ nhưng tu vi cao thâm, bần tăng xấu hổ không bằng, đành phải ba người cùng ứng chiến.
Pháp Thiện chắp tay mỉm cười, nói:
- Nếu Sở thí chủ có thể toàn mạng rút lui, bần tăng tuyệt đối sẽ không quấy rầy, quay người bước đi.
Sở Ly khẽ cười, lời những gì lão nói chắc qua là kế dụ địch, mục đính là để an ủi tâm tư của mình, không để mình bỏ trốn.
- Sở thí chủ, chúng ta tỉ thí lại có được không?
Pháp Thiện mỉm cười nói.
Sở Ly gật đầu:
- Ta cũng đang muốn lĩnh giáo!
- Mời…!
Pháp Thiện cười lớn hơn, trong lòng sát khí đằng đằng. Tinh quang trong mắt hai tăng nhân trung niên lóe sáng, sát khí ẩn hiện. Ba người họ quyết tâm giết chết Sở Ly, không để hắn chạy thoát, ba người họ có thể bày Tiểu Tam Tài trận, hỗ trợ tăng sức mạnh, Sở Ly cho dù có bản lĩnh thông thiên mọc cánh cũng không thể thoát được. Sở Ly tay giữ chuôi kiếm, thở dài:
- Hòa thượng, đúng là không chết thì không thôi à?
- Sở thí chủ nói vậy là có ý gì?
Pháp Thiện mỉm cười nói:
- Chỉ là tỉ thí mà thôi.
Sở Ly lắc đầu, không còn gì để nói với sự giả dối của Pháp Thiện, nói một đằng làm một nẻo như lão cũng thật hiếm gặp, người xuất gia không nói dối, đây mới là giới luật của Phật môn, Pháp Thiện là kẻ muốn dựa vào vận may để thành công. Sở Ly bất thình lình giơ tay lên: “phụt, phụt” hai luồng hàn quang phóng đi. Hai hòa thượng trung niên đột nhiên sững người, ôm chặt cổ họng, hai mắt trợn trừng nhìn Sở Ly, nét mặt vô cùng kinh hãi.
“Rầm! Rầm!” hai người ngã ngửa xuống đất, cổ họng cắm một cây phi đao tinh xảo, máu tươi phun ra, thấm ướt lá khô trên mặt đất. Sở Ly mặt không đổi sắc nhìn Pháp Thiện. Nụ cười trên mặt Pháp Thiện lập tức cứng đờ, nhìn hai sư đệ không dám tin vào mắt mình, rồi lại nhìn Sở Ly
- Ngươi… ngươi…
Trên mặt lão kim quang ẩn hiện, vận Kim Cang Độ Ách Thần Công.
- A di đà phật…
Pháp Thiện chắp tay niệm một tràng Phật hiệu, niệm xong sắc mắt lập tức nghiêm túc trở lại, xót thương nhìn hai sư đệ nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Sở Ly:
- Sở thí chủ, lẽ nào ngươi không sợ bổn tự truy sát sao?
Sở Ly mỉm cười:
- Ta là thị vệ của phủ Quốc Công, Đại Lôi Âm tự không thể vào phủ Quốc Công bắt người đúng không?
- Phủ Quốc Công sẽ chống lưng cho thí chủ sao?
- Đương nhiên!
- Được… được, bần tăng cáo lui!
Pháp Thiện cười lạnh hai tiếng, liếc nhìn các cô nương thật lâu sau đó quay người bước đi.
Sở Ly nhìn lão ta chậm rãi bước đi mà không đuổi theo. Bàn tay dưới áo nhà sư của Pháp Thiện cầm chặt một ám khí, có thể phóng về phía các cô gái bất cứ lúc nào, chỉ cần ra tay hắn sẽ phóng ám khí về phía tim mình. Triệu Dĩnh bay xuống trước mặt hắn, liếc nhìn hai tăng nhân trên mặt đất, thở dài bất lực, nàng sợ sẽ phải đi tới bước đường này, kết quả vẫn là tình trạng xấu nhất. Người đã giết rồi, giờ cần lo lắng cho tính mạng của Sở sư huynh, nàng hối thúc:
- Sư huynh, mau đuổi theo, hắn chạy rồi, Đại Lôi Âm tự sẽ biết chuyện!
Sở Ly lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, tha mạng cho hắn!
- Sư huynh, sao huynh có thể hồ đồ vậy chứ!
Triệu Dĩnh lo lắng nói:
- Mau bắt hắn lại, không thể để cho hắn đi báo tin.
Sở Ly cười nói:
- Chúng ta là phủ vệ của phủ Quốc Công, lẽ nào phải sợ Đại Lôi Âm tự, đi thôi!
Tên Pháp Thiện này hoàn toàn không có sự nhân từ và ngu muội của người xuất gia, ra tay tàn độc, không từ thủ đoạn, thực sự không thể giữ lại, nhưng hiện giờ mình phải bảo vệ các cô nương kia, hành động gò bó, dẫn họ về Sùng Minh thành trước rồi tính.
Triệu Dĩnh giậm chân, tròn mắt, lo lắng nhưng không biết phải làm sao:
- Sư huynh, thực sự không biết nói gì với huynh nữa!
Sở Ly nói:
- Sau này muội cũng nên cẩn thận, Đại Lôi Âm tự nói không chừng cũng sẽ truy sát cả muội, ra ngoài ít thôi!
- Muội…
Triệu Dĩnh nhíu mày, chậm rãi gật đầu. Nàng thực sự rất lo lắng, Đại Lôi Âm tự hành sự bá đạo, chắc chắn sẽ nói nàng là đồng mưu, cùng truy sát, ôi… thực đau đầu!
Nàng nhìn Sở Ly rồi lại lắc đầu. Sở Ly nói:
- Yên tâm đi, Đại Lôi Âm tự có bá đạo thế nào đi nữa cũng không dám gây sự ở Sùng Minh thành!
- Hi vọng là vậy!
Triệu Dĩnh thở dài.
Các cô nương cũng có chút lo lắng, vội hối thúc xuất phát, họ liền đi suốt đêm, chiều tối ngày hôm sau họ về tới Sùng Minh thành. Hơn một trăm con ngựa khí thế rầm rộ, quan thủ thành mặt biến sắc, đợi Sở Ly đưa ra lệnh bài phủ vệ, quan thủ thành mới thở phào nhẹ nhõm, mặt cười rạng rỡ. Phủ Quốc Công là thế lực lớn nhất Sùng Minh thành, phủ vệ của Quốc Công Phủ làm gì đâu tới lượt một tên quan thủ thành nhỏ bé quản thúc, chỉ có thể vui vẻ cho qua.
Hơn năm mươi mỹ nữ tiến vào thành thu hút vô số ánh mắt dõi theo, tuy nhan sắc của họ không phải đỉnh cấp nhưng tất cả đều là mỹ nữ, mỗi người một vẻ, những người xung quanh đều có thể tìm được mục tiêu yêu thích của mình.
Triệu Dĩnh thúc ngựa đi trước chạy về phủ tìm Lý Việt, Sở Ly thì dẫn các cô nương tới nhà mới mua. Đợi họ tới nơi, Lý Việt đã mở cửa đợi sẵn, mặc dù biết người đông nhưng nhìn thấy năm mươi mỹ nữ hắn vẫn kinh ngạc trợn tròn mắt, hết nhìn người này lại nhìn người khác, cảm thấy mắt không đủ dùng, nhìn mãi cũng không đủ.
- Huynh đệ, đây… đây là…
Hắn kéo lấy Sở Ly, nói nhỏ:
- Ở đâu ra nhiều mỹ nữ vậy?
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Lát sau sẽ nói, nói chung, hãy sắp xếp cho họ trước.
- Nói cho ta biết trước đi.
Lý Việt không kìm nén được hiếu kỳ:
- Rốt cuộc là ở đâu ra vậy?
- Từ từ sẽ nói cho huynh biết, mau làm việc đi.
Sở Ly đẩy hắn.
Lý Việt đành phải bước tới chào hỏi các cô nương. Hai ngày nay, hắn đã làm quen hết khu nhà, nhanh nhẹn sắp xếp chỗ ở cho họ, phòng rất nhiều, nhưng không thể mỗi người một phòng mà hai người ở chung một phòng.
Sở Ly kéo Triệu Dĩnh tới, dặn dò nàng, đợi họ thu xếp xong thì tìm thợ may tới may cho mỗi người hai bộ đồ, sửa soạn một lượt rồi ra khỏi nhà đi dạo một vòng để thích ứng với môi trường.
Triệu Dĩnh gật đầu:
- Không vấn đề gì, giao hết cho muội, sư huynh, huynh định đi đâu?
Sở Ly nói:
- Đuổi theo Pháp Thiện!
- Giờ đuổi theo có kịp không?
- Cứ thử xem sao.
- Vậy có thể đuổi kịp không?
- Phải thử mới biết được.
- Vậy chẳng bằng không đi nữa.
Triệu Dĩnh lắc đầu nói:
- Dù sao thì cũng không đuổi theo kịp, cho dù đuổi kịp thì tin tức cũng đã bị tiết lộ rồi, hà tất phải tốn công?
Sở Ly lắc đầu:
- Tên hòa thượng Pháp Thiện này rất nguy hiểm, cần phải giải quyết!
- Lỡ như hắn còn có trợ thủ thì sao, cần phải cẩn thận.
Triệu Dĩnh nói:
- Hắn có thể tìm được hai người tới thì cũng có thể tìm được người khác.
Sở Ly gật đầu, lặng lẽ rời đi.
Triệu Dĩnh nhìn theo lưng hắn, nhíu mày vô cùng lo lắng, hòa thượng của Đại Lôi Âm tự không dễ đối phó!
- Huynh đệ của ta đâu rồi?
Lý Việt chạy tới hỏi:
- Triệu sư muội, muội không sao chứ?
- Không sao.
Triệu Dĩnh cố kìm nén lo lắng:
- Làm phiền huynh rồi, Lý sư huynh.
- Ừm, chỉ là việc nhỏ, được giúp đỡ các mỹ nữ là vinh hạnh của ta.
Lý Việt vội vàng xua tay, cười ha ha nói:
- Đúng rồi, Triệu sư muội, sao lại có nhiều mỹ nữ thế này?
- Việc này sau này sẽ nói với sư huynh.
Triệu Dĩnh cười nói.
Lý Việt cười toét miệng, lắc đầu than thở, ai cũng kín mồm kín miệng, song hắn có cảm giác rằng lai lịch của những mỹ nữ này có vấn đề. Cũng may thái độ của họ rất hòa nhã, không kén chọn, ngang ngược.
Sở Ly bay ra khỏi thành, không cưỡi ngựa mà thi triển khinh công lao nhanh đi, nội lực cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng dồn tới từ dưới chân, giúp hắn thi triển khinh công đạt tới mức tối đa. Đợi đi tới khu rừng bữa trước họ đừng chân nghỉ ngơi, Sở Ly nhìn thấy dấu chân của Pháp Thiện, dùng Đại Viên Kính Trí kiểm tra, lao nhanh đi theo dấu chân của Pháp Thiện, Đại Viên Kính Trí có thể bao trùm khắp ba dặm, tìm được dấu chân của Pháp Thiện có thể giúp hắn không cần dừng lại quan sát.
Hắn đuổi một mạch tới khi trời sáng, Sở Ly tới đỉnh một ngọn núi cao, dừng trên vách đá thẳng đứng cao chừng mười mấy mét, trên lưng chừng vách đá có một hang động, Pháp Thiện đang ngồi trong hang đá khoanh chân điều khí, đột nhiên cảm thấy Sở Ly đang tiến lại gần, lão lập tức mở mắt. Pháp Thiện thò đầu ra thấy Sở Ly đứng trên vách đá vẫy tay:
- Hòa thượng, chúng ta lại gặp mặt rồi!
- Sở thí chủ định làm gì?
Sắc mặt Pháp Thiện sa sầm, lão đứng dậy bước tới cửa hang quát lớn:
- Lẽ nào thí chủ định đuổi cùng giết tận?
Sở Ly nói:
- Đây không phải việc hòa thượng ngươi đã làm sao? Ta chỉ là trả lại cho ngươi thôi!
Hắn nói xong liền bay người lên, Pháp Thiện lập tức móc từ trong ngực ra một viên đan hoàn cho vào miệng, sắc mặt lập tức đỏ bừng như say rượu, không né tránh kiếm của Sở Ly, gương mặt đỏ bừng của lão nhanh chóng bao phủ một màu tử kim.
Bình luận facebook