Một bóng người nhanh nhẹn chạy băng băng trong rừng rậm Thương Khung.
La Chinh đã đẩy tốc độ của bản thân lên tới cực hạn.
Hắn mượn sức mạnh nghịch thiên của vảy rồng truyền vào đôi chân, truy đuổi một cách điên cuồng.
Mỗi bước đạp trên mặt đất đều khiến bùn đất nứt toác thành cái hố to. Nhờ có sức mạnh này mà La Chinh từng bước chạy như bay về phía trước.
Hắn một mạch lao đi, giống như một con thú khổng lồ gây ra động tĩnh to lớn trong rừng rậm, để lại những cái hố to trên mặt đất…
Tuy dùng biện pháp này để nâng cao tốc độ thì quả thật ngu ngốc vô cùng, nhưng lại cực kỳ hiệu quả. Đây cũng là biện pháp duy nhất La Chinh có thể dùng.
Cho dù giữ vững tốc độ như thế, La Chinh vẫn không thể đuổi kịp yêu tướng. Hơn nữa khoảng cách giữa hắn và yêu tướng càng lúc càng xa.
Lúc bắt đầu đuổi theo, La Chinh có thể nhìn thấy yêu tướng và Chu Thiên Ngưng, nhưng giờ đây, hắn chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng dáng yêu tướng qua kẽ hở giữa những cây vân sam.
Một chạy trốn một truy đuổi, tốc độ của yêu và người đều cực kỳ nhanh.
Nếu chạy với tốc độ bình thường, dù là La Chinh hay yêu tướng, sợ rằng chạy một tháng, hai tháng cũng không có vấn đề gì. Võ giả hay yêu tướng đều đã vượt qua giới hạn của sinh mệnh.
Nhưng La Chinh và yêu tướng đang chạy với tốc độ điên cuồng. Trong thời gian một nén nhang thì không sao, nhưng nếu là nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ…
Ngay cả khả năng chịu đựng và sự dẻo dai trứ danh của Yêu tộc cũng không kiên trì được nữa, tốc độ từ từ chậm lại.
Trạng thái thân thể của La Chinh tốt hơn con yêu tướng kia rất nhiều.
Nguyên nhân là sức mạnh của La Chinh lấy từ vảy rồng của Thanh Long trong đầu. Chỉ cần La Chinh cảm thấy sức lực của mình hơi suy kiệt, vảy rồng kia sẽ tỏa ra vầng sáng chói lọi giúp La Chinh khôi phục sức mạnh.
Dẫu vậy, liên tục rút sức mạnh trong vảy rồng đã khiến sắc xanh rực rỡ trên đó dần trở nên ảm đạm.
Sức mạnh trong vảy rồng không phải vô cùng vô tận. Lấy quá nhiều có thể rút cạn nặng lượng trong đó.
“Nhưng tốc độ của con yêu tướng kia ngày càng chậm, chắc hẳn không thể kiên trì được lâu.” La Chinh nghĩ thầm, bước chân không ngừng nghỉ dù chỉ một giây. Bất luận thế nào, hắn cũng muốn cứu Chu Thiên Ngưng từ trong tay yêu tướng.
Giờ phút này, con yêu tướng kia cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Thân thể Yêu tộc mạnh hơn nhiều so với con người.
Ban đầu, con yêu tướng này hoàn toàn không không nghĩ tới tên nhóc loài người kia có thể đuổi kịp nó.
Trên thực tế, lúc bắt đầu đúng là như thế. Tên nhãi kia bị nó bỏ xa ở phía sau. Nhưng rất nhanh nó liền phát hiện, tên nhóc loài người dường như đã kích hoạt bí thuật nào đó. Tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều, chỉ chậm hơn tốc độ của nó một chút.
Từ khi tên nhóc loài người kia giết chết đồng bọn của nó, yêu tướng này đã phát hiện ra sự kỳ lạ của hắn. Thực lực giấu rất sâu, mạnh hơn rất nhiều so với vẻ ngoài.
Nhưng dù mạnh mẽ thế nào cũng có một giới hạn. Thực lực người này mới chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên, rốt cuộc tại sao có thể đuổi theo nó? Thêm nữa, nó đường đường là một yêu tướng, vì sao phải sợ một tên Nửa Bước Tiên Thiên đuổi theo?
Tên kia ngay cả chân nguyên cũng không có, trong thân thể chỉ có chân khí. Trước đây, muốn đối phó một tên nhóc như vậy không phải đơn giản như giẫm chết một con kiến hay sao?
Thật sự vô lý…
Yêu tướng muốn dừng lại phản kích, giải quyết xong tên nhóc kia rồi nói tiếp.
Nhưng nghĩ đến tên đồng bọn cũng là yêu tướng đã chết thảm dưới tay tên nhóc này, nên nó đành thu lại suy nghĩ nọ.
Dọc đường, yêu tướng đã dùng yêu khí phóng ra tín hiệu đặc thù để gọi những con yêu tướng cách đó không xa. Chờ đến khi ba, bốn yêu tướng đến đây thì giải quyết tên nhóc này cũng dễ rồi.
Nghĩ tới đây, thân thể vốn đã mỏi mệt cực kỳ của nó đột ngột tăng thêm chút sức lực. Yêu tướng tiếp tục chạy thẳng phía trước.
La Chinh hiểu được đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi, nhưng bất luận thế nào hắn cũng muốn cứu Chu Thiên Ngưng, cho nên hắn không thể buông tha cho nó.
Thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, ngón tay La Chinh nhẹ nhàng cử động, phi đao nát lập tức bay vào tay hắn!
Thừa dịp đạp một chân lên mặt đất, hắn lao người về phía trước. Phi đao nát thuận thế bắn tới sau lưng con yêu tướng kia như bão tố.
“Vèo!”
Bởi vì tốc độ quá nhanh, sức mạnh quá lớn, phi đao nát cắt ngang không trung, phát ra tiếng rít gào dữ dội.
Con yêu tướng nghe tiếng vang phía sau, quay đầu liền nhìn thấy một thanh phi đao đang bay tới, gương mặt xấu xí lộ vẻ giễu cợt. Bả vai nó khẽ run rẩy, một cái xương nhọn lập tức mọc ra bắn mạnh về phía phi đao nát.
Nếu cái xương nhọn bắn tới phi đao nát từ bên sườn, chắc hẳn có thể khiến phi đao chệch hướng.
Thế nhưng con yêu tướng này chưa từng được chứng kiến uy lực của phi đao nát, nó cho rằng xương nhọn cứng rắn có thể dễ dàng ngăn chặn phi đao.
Nhưng trong nháy mắt, khi gai xương mà nó vẫn lấy làm kiêu ngạo va chạm với phi đao nát, cảnh tượng khiến nó không thể tin nổi đã xuất hiện.
Xương nhọn có độ cứng và sức mạnh có thể so với linh khí mà lại không cách nào ngăn cản được phi đao. Xương nhọn bị phi đao chém gãy thành hai đoạn. Phi đao nát theo quán tính khổng lồ bắn về phía yêu tướng.
Bởi vì phán đoán sai lầm trước đó mà giờ phút này, phi đao đã cách yêu tướng không xa.
Trước tình thế này, yêu tướng chỉ có thể lăn một vòng, tránh né phi đao kinh khủng kia.
Một vòng lăn này đã ảnh hưởng lớn tới tốc độ của nó. La Chinh nhanh chóng đuổi kịp, đồng thời vừa nhảy lên vừa đập tay, từng luồng chân khí Thiên Ma màu tím đen hội tụ trong hai tay, sau đó dồn lực vỗ về phía yêu tướng.
Đường đường là một yêu tướng, vậy mà giờ phút này lại chật vật vô cùng.
Con yêu tướng không chỉ không dám đối đầu trực diện với đòn tấn công của La Chinh mà ngược lại, thuận thế lăn tiếp một vòng trên mặt đất. Nó tránh được song chưởng của La Chinh, tiếp tục mang Chu Thiên Ngưng đang hôn mê bất tỉnh chạy trốn điên cuồng.
Song chưởng của La Chinh liền vỗ vào đất bùn, vọng tới một tiếng ầm vang. Dưới tác động của chưởng lực cường đại, mặt đất dưới chân La Chinh nhô lên một gò núi. Chân khí Thiên Ma không ngừng cắn nuốt, xuyên thủng, cuộn trào trong lòng đất. Lát sau, gò núi kia nhanh chóng sụp xuống, tức khắc biến thành một cái hố lớn!
Uy lực của Thiên Ma Thần Quyền khiến bản thân La Chinh cũng cảm thấy kinh ngạc. Nhưng lúc này không phải lúc để kinh ngạc.
Hắn rút song chưởng từ trong đất bùn ra, ngón cái nhẹ nhàng móc chiếc vòng nhỏ. Phi đao nát không biết ở đâu bay về trong tay hắn. La Chinh tiếp tục nhấc chân đuổi theo yêu tướng.
Có bài học vừa rồi, con yêu tướng đã cảnh giác cực độ đối với mỗi một cử động của La Chinh.
Mỗi lần La Chinh bắn phi đao tới, nó liền đánh một quyền vào những cây vân sam ở hai bên. Những cây vân sam này đều có thân xù xì thô ráp, dù khi ngã xuống ầm ầm không ngăn được phi đao sắc bén, nhưng va đập với thân cây cũng ảnh hưởng tới độ chính xác của phi đao. Vậy nên mấy lần La Chinh bắn phi đao ra đều không có tác dụng.
Cuộc truy đuổi của La Chinh với yêu tướng nhất thời biến thành cục diện bế tắc khó có thể phá vỡ.
Nhưng cục diện bế tắc này không kéo dài bao lâu. Con yêu tướng kia chủ động dừng bước, đôi mắt quái dị nhìn chằm chằm La Chinh, nói ra âm thanh rất khó nghe: “Con người, đuổi theo đủ chưa?”
“Vèo vèo vèo…”
Phi đao nát xoay tròn chặt đứt hai cây vân sam, trở lại trong tay La Chinh.
La Chinh cầm phi đao, cử động thân thể một chút, lạnh giọng nói: “Để nàng xuống, ta thả ngươi đi.”
“Cơ quan trên người nữ nhân này rất thú vị, ta muốn mang nàng đi!” yêu tướng nói.
“Đã như vậy, chỉ sợ ngươi cũng không đi được.” La Chinh chĩa phi đao về phía Yêu tộc, cúi thấp người như một con báo săn đang dồn sức âm thầm tìm cơ hội tấn công con mồi.
Yêu tướng phát ra một trận cười chói tai: “Vậy sao? Ta nghĩ, bây giờ không biết là ai không đi được!”
Yêu tướng vừa dứt lời, từ bên cạnh, phía sau, bên phải… của La Chinh đồng loạt truyền đến từng luồng yêu khí nồng nặc!
Ba con yêu tướng?
Không! Là năm con!
Cộng thêm con yêu tướng trước mắt này, tổng cộng là sáu yêu tướng.
Đối mặt với uy áp của yêu khí như nước lũ cuồn cuộn này, sắc mặt La Chinh nhất thời trở nên sa sầm.
Lấy thực lực chân chính của La Chinh hiện giờ, đối phó với một con yêu tướng không phải vấn đề quá lớn.
Đối mặt với hai con yêu tướng, La Chinh vẫn tự tin có thể giành chiến thắng. Nhưng nếu chạm trán ba con yêu tướng, sợ rằng hắn chỉ còn cách chạy trối chết mà thôi.
Nhưng hiện tại có tới sáu con yêu tướng…
Muốn chạy trốn, chỉ sợ cũng là vô vọng.
“Khặc khặc!” Con yêu tướng nhìn Chu Thiên Ngưng, phát ra tiếng cười quái dị. Mặc dù khuôn mặt xấu xí khác xa con người, nhưng La Chinh vẫn cảm nhận được sự đắc ý của nó.
“Khặc khặc khặc khặc…”
Những con yêu tướng vây quanh La Chinh cũng đồng loạt phát ra tiếng cười.
La Chinh đứng ở chính giữa, sắc mặt bình tĩnh đến lạ.
Hắn đã đi giữa lằn ranh sinh tử rất nhiều lần.
Trong hoàn cảnh nguy khốn này, La Chinh thật sự hiểu rõ, hắn tuyệt đối không thể hoảng loạn. Bởi vì hoảng loạn không giúp ích gì trong tình thế này, ngược lại sẽ khiến hắn tự trói tay chân.
Trước bước đường cùng, chỉ có thể liều mạng!
Dù bỏ mạng cũng không tiếc nuối.
“Phập.”
La Chinh ném phi đao nát xuống đất, lưỡi đao dễ dàng lún sâu. Sau đó, hắn nhìn con yêu tướng trước mặt, nhếch miệng cười.
Con yêu tướng kia nhất thời sửng sốt. Tên nhóc loài người này điên rồi sao? Lúc này vẫn có thể cười được? Hơn nữa còn cắm vũ khí của mình vào đất? Rốt cuộc hắn muốn giở trò gì?
“Khặc khặc, ngươi định giở trò gì? Dù gì cũng đừng hòng trốn thoát, ngươi vẫn nên chịu chết đi. Tên nhóc loài người kỳ lạ, thịt ngươi hẳn là rất ngon…” Con yêu tướng vừa nói xong liền vẫy tay một cái. Mấy con yêu tướng xung quanh liền vây về phía La Chinh!
La Chinh chẳng thiết nghe con yêu tướng kia nói nhảm. Yêu tộc không phải là con người, nói chuyện với nó cũng vô dụng.
Hai tay mở ra hoàn toàn, đạt tới trạng thái cân bằng, thân thể La Chinh đột ngột xoay tròn.
Theo sự chuyển động của La Chinh, phi đao nát chôn sâu dưới đất bị hắn kéo theo, một vòng rồi lại một vòng không ngừng chuyển động trong lòng đất.
Bình luận facebook