Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1004
Chương 1004: Để các ngươi chọn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ai ngờ, hai gã đó lại lao thẳng về phía hắn, vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng là cố ý đụng vào hắn.
La Chinh không muốn gây chuyện, nhưng hắn chưa bao giờ sợ phiền phức. Cũng giống như những người trong mỏ khoáng, bản thân bọn họ đã muốn tìm chết, La Chinh cũng sẽ ra tay không chút do dự.
Hắn đã nhượng bộ trước mà đối phương vẫn không bỏ qua. Sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, nhưng trong cơ thể đã bắt đầu tập trung sức mạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai vị Điện chủ cũng rất sợ hãi. Bọn họ nhận sự ủy thác của người ta, dẫn La Chinh đến Thánh thành. Bây giờ còn chưa đưa3La Chinh đến nơi, nếu xảy ra chuyện không hay, bọn họ biết ăn nói thế nào?
Nhưng hai vị Điện chủ cách La Chinh quá xa, còn hai gã võ giả đối diện vẫn duy trì tốc độ cực cao. Hai người muốn kéo La Chinh ra thì rõ ràng đã không kịp nữa rồi. Nhưng nếu để La Chinh bị hai tên nhóc Thần Hải Cảnh kia đâm phải thì có lẽ hắn sẽ không chịu nổi. Hà điện chủ và Thân điện chủ cũng chỉ kịp lên tiếng nhắc nhở La Chinh mà thôi.
“Mau tránh ra!”
La Chinh đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía hai gã thanh niên phía đối diện.
Trong nháy mắt hai gã thanh1niên kia vọt đến chỗ La Chinh, bọn họ thậm chí còn cười to. Khi tiếng cười truyền đến, khóe miệng La Chinh cũng đồng thời nhếch lên.
Nhìn thấy nụ cười có phần kỳ lạ của La Chinh, trong lòng hai gã kia cũng cảm thấy khó hiểu. Tên nhóc Sinh Tử Cảnh này đang cười cái gì vậy?
Một khắc sau, ba người đâm vào nhau thật mạnh.
Khi cơ thể va chạm vào nhau, một âm thanh trầm đục vang lên.
“Phụt!”
“Nguy rồi.”
Sắc mặt hai vị Điện chủ vô cùng khó coi. Thánh địa Linh Vũ là nơi an toàn như thế nào chứ? Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện La Chinh lại xui xẻo như vậy.
Đám võ giả có cả nam và nữ3trước mặt này rõ ràng toàn là đám quần là áo lượt* trong Thánh thành, hoàn toàn không coi người khác ra gì. Trong từ điển của bọn chúng, ăn hiếp người khác là chuyện đương nhiên, không cần lý do. Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, thế mà bọn chúng lại tìm đến La Chinh?
* Quần là áo lượt: Chỉ những người con nhà giàu sang quyền quý.
Nhưng cảnh tượng tiếp đó lại khiến tất cả đều phải trợn mắt há mồm.
La Chinh chỉ lui về sau mấy chục trượng đã nhanh chóng ngừng lại. Dù sao đối phương cũng là võ giả Thần Hải Cảnh, La Chinh lại không cách nào vận dụng “chuyển dời sức mạnh”, cho nên chỉ có thể3dựa vào cơ thể thánh khí của mình để đối kháng. Nhưng sức mạnh trong cơ thể của hắn cũng chỉ chống đỡ được một phần. Lần va chạm này khiến huyết khí trong người La Chinh quay cuồng, nhưng nó đã nhanh chóng bị cơ thể cường hãn của hắn hóa giải hết. Sở dĩ hắn lui lại một khoảng cách xa như thế là để cơ thể dễ chịu hơn một chút. Nếu La Chinh cậy mạnh, một bước không lùi thì cũng không sao.
Nhưng tình huống của hai gã võ giả Thần Hải Cảnh kia thì rất không ổn.
Trong nháy mắt hai gã vọt đến trước mặt La Chinh, bọn họ lập tức có cảm giác như mình đang vọt đến trước9mặt một ngọn núi lớn.
Chẳng qua với thực lực của võ giả Thần Hải Cảnh, cho dù là một ngọn núi lớn thì bọn họ cũng có thể đâm nát.
Cho nên, đám công tử bột này vẫn luôn đâm tới đâm lui khắp Thánh thành. Trước đó vài ngày, bọn chúng còn đánh nhau với người khác, cũng đã đụng nát mười tòa nhà cao nghìn trượng, nhưng không ai dám nói một câu nào.
Lần này bọn chúng cố ý vọt đến chỗ La Chinh cũng là có ý do. Nhưng nói cho cùng thì nguyên nhân này cũng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Chẳng qua vì thấy La Chinh là một võ giả Sinh Tử Cảnh, hơn nữa nhìn mặt thì cũng chỉ khoảng hai mươi. Tuổi này ở Thượng Giới mà có được tu vi như vậy thì cũng không tính là chậm. Thế là bọn chúng chủ động khiêu khích La Chinh, muốn làm mất mặt La Chinh mà thôi.
Bọn chúng cho rằng La Chinh tất sẽ né tránh.
Ai ngờ La Chinh chẳng những không tránh, ngược lại còn đứng im không hề nhúc nhích.
Đợi đến khi bọn chúng đâm phải La Chinh, bọn chúng mới hiểu được vì sao hắn lại đứng bất động.
Cả hai đều rên lên một tiếng. Va chạm với tốc độ cao như thế, cộng thêm sức mạnh trong người La Chinh bộc phát ra đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của hai người lệch vị trí, ngay cả thế giới bên trong cơ thể cũng không ngừng quay cuồng. Biển chân nguyên sinh ra những con sóng ngập trời, đan điền có cảm giác như bị xé rách.
“Phụt phụt...”
Hai người phun ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng xuống dưới như hai con diều đứt dây, cuối cùng đập xuống mặt đất lạnh buốt.
Bọn họ rơi xuống một con phố người người phàm. Hôm nay, con phố này có rất nhiều người dân thường qua lại, bỗng nhiên lại thấy có hai vị võ giả Thần Hải Cảnh rơi xuống, khiến đám người phàm giật nảy mình.
Trong Thánh thành, người phàm và võ giả là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Người phàm cũng biết tự vệ, nhìn thấy hai vị võ giả rơi xuống thì không ai dám vây xem, ngược lại còn giải tán ngay lập tức, chỉ sợ hai vị võ giả này bò dậy, giận lây sang bọn họ thì khổ.
Võ giả muốn giết phàm nhân thật sự quá đơn giản, mà giết thì cũng đã giết, đều chết oan...
“Cái này...” Hà điện chủ và Thân điện chủ nhất thời không biết nói gì cho phải. Mặc dù bọn họ cảm thấy may mắn khi La Chinh không có chuyện gì, nhưng kết quả này lại hoàn toàn trái ngược với những gì họ đã nghĩ.
Về phần mười võ giả thanh niên còn lại, tất cả đều sững sờ nhìn La Chinh, nhưng có hai võ giả phản ứng đầu tiên, vội lao thẳng xuống dưới, đỡ hai người đang hôn mê bất tỉnh lên.
La Chinh thản nhiên nhìn Hà điện chủ và Thân điện chủ, nói: “Hai vị Điện chủ, chúng ta tiếp tục lên đường chứ?”
Hai vị Điện chủ đồng thời gật đầu, trong lòng thầm nhủ, khó trách tên nhóc này lại được nhân vật lớn nhìn trúng, đúng là là có bản lĩnh.
Ba người vừa định rời đi thì đám võ giả thanh niên kia lập tức cản lại.
Bọn chúng có thể hoành hành bá đạo trong Thánh thành, từ trước tới nay chỉ có bọn chúng bắt người ta chịu thiệt, nào ai có thể khiến bọn chúng chịu thiệt? Quan trọng là hôm nay bọn chúng đã bị thiệt như vậy, thế mà tên nhóc này còn định chuồn êm? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?
“Dừng lại, đâm phải người ta mà còn muốn chạy?” Một gã thanh niên lạnh lùng nói.
La Chinh thản nhiên nhìn gã: “Là hắn đâm ta trước đấy chứ.”
“Ha ha, huynh ấy đâm phải ngươi? Ngươi không biết tránh à? Lại còn đứng đấy cho người ta đâm?” Một người khác lên tiếng.
La Chinh cười khẩy: “Nực cười! Đám phế vật các ngươi ăn không ngồi rồi, bản lĩnh lớn thì chẳng thấy đâu, có bị đâm chết cũng đáng đời. Bản thân đã muốn chết, lại còn oán trách trời đất, đúng là phế vật trong phế vật.”
La Chinh nói xong, đám võ giả thanh niên kia không khỏi ngẩn người.
Tất cả mọi người đều cho rằng La Chinh sẽ khổ sở giải thích, cho dù là hai vị Điện chủ thì bọn họ cũng tưởng rằng La Chinh sẽ tiếp tụ nói lý. Dù sao thì suốt chặng đường đi, bọn họ cũng nhìn ra được tính cách của La Chinh khá tốt. Không ngờ mới giải thích được một nửa thì hắn lại điên lên, nhất thời khiến bọn họ không thể tiếp nhận được.
Sau lần lâm vào khốn cảnh tâm hồn lúc trước, La Chinh đã hiểu ra rằng đối với một số người trên thế giới này không cần nói đạo lý. Đối với đám người trước mắt, chỉ dùng thực lực mới có thể khiến bọn họ hiểu được cái gì gọi là hiện thực.
Trong Thánh thành, chưa có ai dám nói lời điên cuồng như vậy trước mặt đám võ giả thanh niên này, cho dù là võ giả có thực lực mạnh. Dù sao thì đám nhóc Thần Hải Cảnh này cũng vô cùng khó chơi. Quan trọng hơn là gia tộc của bọn chúng còn có một đám trưởng bối trong thánh địa Linh Vũ làm chỗ dựa. Cho dù một số cường giả phải chịu thiệt thòi thì cũng nhẫn nhịn cho qua.
Hôm nay, thái độ của La Chinh lại quá khác thường, khiến cho bọn chúng mất hết thể diện, thế nên chúng liền thẳng mặt quát lớn.
Đám công tử bột này rất sĩ diện. Trong mắt bọn chúng, mất gì cũng được, nhưng mặt mũi thì không thể. Bị La Chinh gọi thẳng là phế vật trong phế vật như thế, sắc mặt cả đám đang từ đỏ biến thành trắng. Một gã trong số đó nhanh chóng lên tiếng: “Ngươi có biết chúng ta là ai không?”
“Vù!”
Ánh sáng chợt lóe lên trong nhẫn tu di của La Chinh, một thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay hắn, chỉ thẳng vào đám võ giả thanh niên: “Đừng nói với ta các người là ai, cũng đừng nói với ta trưởng bối trong nhà các người là ai. Đó chỉ là những thứ mà đám phế vật thường dùng để giải quyết vấn đề mà thôi. Lên hết hay từng người một, các ngươi tự chọn đi.”
Tư thế như vậy, chính là hoàn toàn không coi đám nhóc võ giả kia ra gì.
Về phần hai vị Điện chủ, bọn họ lại càng nghẹn họng mà nhìn trân trối. Bọn họ từng nhìn thấy người ngông cuồng, nhưng chưa từng nhìn thấy người nào ngông cuồng như vậy. Một võ giả Sinh Tử Cảnh mà lại dám đấu với một đám võ giả Thần Hải Cảnh?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
La Chinh không muốn gây chuyện, nhưng hắn chưa bao giờ sợ phiền phức. Cũng giống như những người trong mỏ khoáng, bản thân bọn họ đã muốn tìm chết, La Chinh cũng sẽ ra tay không chút do dự.
Hắn đã nhượng bộ trước mà đối phương vẫn không bỏ qua. Sắc mặt La Chinh không hề thay đổi, nhưng trong cơ thể đã bắt đầu tập trung sức mạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai vị Điện chủ cũng rất sợ hãi. Bọn họ nhận sự ủy thác của người ta, dẫn La Chinh đến Thánh thành. Bây giờ còn chưa đưa3La Chinh đến nơi, nếu xảy ra chuyện không hay, bọn họ biết ăn nói thế nào?
Nhưng hai vị Điện chủ cách La Chinh quá xa, còn hai gã võ giả đối diện vẫn duy trì tốc độ cực cao. Hai người muốn kéo La Chinh ra thì rõ ràng đã không kịp nữa rồi. Nhưng nếu để La Chinh bị hai tên nhóc Thần Hải Cảnh kia đâm phải thì có lẽ hắn sẽ không chịu nổi. Hà điện chủ và Thân điện chủ cũng chỉ kịp lên tiếng nhắc nhở La Chinh mà thôi.
“Mau tránh ra!”
La Chinh đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía hai gã thanh niên phía đối diện.
Trong nháy mắt hai gã thanh1niên kia vọt đến chỗ La Chinh, bọn họ thậm chí còn cười to. Khi tiếng cười truyền đến, khóe miệng La Chinh cũng đồng thời nhếch lên.
Nhìn thấy nụ cười có phần kỳ lạ của La Chinh, trong lòng hai gã kia cũng cảm thấy khó hiểu. Tên nhóc Sinh Tử Cảnh này đang cười cái gì vậy?
Một khắc sau, ba người đâm vào nhau thật mạnh.
Khi cơ thể va chạm vào nhau, một âm thanh trầm đục vang lên.
“Phụt!”
“Nguy rồi.”
Sắc mặt hai vị Điện chủ vô cùng khó coi. Thánh địa Linh Vũ là nơi an toàn như thế nào chứ? Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện La Chinh lại xui xẻo như vậy.
Đám võ giả có cả nam và nữ3trước mặt này rõ ràng toàn là đám quần là áo lượt* trong Thánh thành, hoàn toàn không coi người khác ra gì. Trong từ điển của bọn chúng, ăn hiếp người khác là chuyện đương nhiên, không cần lý do. Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, thế mà bọn chúng lại tìm đến La Chinh?
* Quần là áo lượt: Chỉ những người con nhà giàu sang quyền quý.
Nhưng cảnh tượng tiếp đó lại khiến tất cả đều phải trợn mắt há mồm.
La Chinh chỉ lui về sau mấy chục trượng đã nhanh chóng ngừng lại. Dù sao đối phương cũng là võ giả Thần Hải Cảnh, La Chinh lại không cách nào vận dụng “chuyển dời sức mạnh”, cho nên chỉ có thể3dựa vào cơ thể thánh khí của mình để đối kháng. Nhưng sức mạnh trong cơ thể của hắn cũng chỉ chống đỡ được một phần. Lần va chạm này khiến huyết khí trong người La Chinh quay cuồng, nhưng nó đã nhanh chóng bị cơ thể cường hãn của hắn hóa giải hết. Sở dĩ hắn lui lại một khoảng cách xa như thế là để cơ thể dễ chịu hơn một chút. Nếu La Chinh cậy mạnh, một bước không lùi thì cũng không sao.
Nhưng tình huống của hai gã võ giả Thần Hải Cảnh kia thì rất không ổn.
Trong nháy mắt hai gã vọt đến trước mặt La Chinh, bọn họ lập tức có cảm giác như mình đang vọt đến trước9mặt một ngọn núi lớn.
Chẳng qua với thực lực của võ giả Thần Hải Cảnh, cho dù là một ngọn núi lớn thì bọn họ cũng có thể đâm nát.
Cho nên, đám công tử bột này vẫn luôn đâm tới đâm lui khắp Thánh thành. Trước đó vài ngày, bọn chúng còn đánh nhau với người khác, cũng đã đụng nát mười tòa nhà cao nghìn trượng, nhưng không ai dám nói một câu nào.
Lần này bọn chúng cố ý vọt đến chỗ La Chinh cũng là có ý do. Nhưng nói cho cùng thì nguyên nhân này cũng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Chẳng qua vì thấy La Chinh là một võ giả Sinh Tử Cảnh, hơn nữa nhìn mặt thì cũng chỉ khoảng hai mươi. Tuổi này ở Thượng Giới mà có được tu vi như vậy thì cũng không tính là chậm. Thế là bọn chúng chủ động khiêu khích La Chinh, muốn làm mất mặt La Chinh mà thôi.
Bọn chúng cho rằng La Chinh tất sẽ né tránh.
Ai ngờ La Chinh chẳng những không tránh, ngược lại còn đứng im không hề nhúc nhích.
Đợi đến khi bọn chúng đâm phải La Chinh, bọn chúng mới hiểu được vì sao hắn lại đứng bất động.
Cả hai đều rên lên một tiếng. Va chạm với tốc độ cao như thế, cộng thêm sức mạnh trong người La Chinh bộc phát ra đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của hai người lệch vị trí, ngay cả thế giới bên trong cơ thể cũng không ngừng quay cuồng. Biển chân nguyên sinh ra những con sóng ngập trời, đan điền có cảm giác như bị xé rách.
“Phụt phụt...”
Hai người phun ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng xuống dưới như hai con diều đứt dây, cuối cùng đập xuống mặt đất lạnh buốt.
Bọn họ rơi xuống một con phố người người phàm. Hôm nay, con phố này có rất nhiều người dân thường qua lại, bỗng nhiên lại thấy có hai vị võ giả Thần Hải Cảnh rơi xuống, khiến đám người phàm giật nảy mình.
Trong Thánh thành, người phàm và võ giả là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Người phàm cũng biết tự vệ, nhìn thấy hai vị võ giả rơi xuống thì không ai dám vây xem, ngược lại còn giải tán ngay lập tức, chỉ sợ hai vị võ giả này bò dậy, giận lây sang bọn họ thì khổ.
Võ giả muốn giết phàm nhân thật sự quá đơn giản, mà giết thì cũng đã giết, đều chết oan...
“Cái này...” Hà điện chủ và Thân điện chủ nhất thời không biết nói gì cho phải. Mặc dù bọn họ cảm thấy may mắn khi La Chinh không có chuyện gì, nhưng kết quả này lại hoàn toàn trái ngược với những gì họ đã nghĩ.
Về phần mười võ giả thanh niên còn lại, tất cả đều sững sờ nhìn La Chinh, nhưng có hai võ giả phản ứng đầu tiên, vội lao thẳng xuống dưới, đỡ hai người đang hôn mê bất tỉnh lên.
La Chinh thản nhiên nhìn Hà điện chủ và Thân điện chủ, nói: “Hai vị Điện chủ, chúng ta tiếp tục lên đường chứ?”
Hai vị Điện chủ đồng thời gật đầu, trong lòng thầm nhủ, khó trách tên nhóc này lại được nhân vật lớn nhìn trúng, đúng là là có bản lĩnh.
Ba người vừa định rời đi thì đám võ giả thanh niên kia lập tức cản lại.
Bọn chúng có thể hoành hành bá đạo trong Thánh thành, từ trước tới nay chỉ có bọn chúng bắt người ta chịu thiệt, nào ai có thể khiến bọn chúng chịu thiệt? Quan trọng là hôm nay bọn chúng đã bị thiệt như vậy, thế mà tên nhóc này còn định chuồn êm? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?
“Dừng lại, đâm phải người ta mà còn muốn chạy?” Một gã thanh niên lạnh lùng nói.
La Chinh thản nhiên nhìn gã: “Là hắn đâm ta trước đấy chứ.”
“Ha ha, huynh ấy đâm phải ngươi? Ngươi không biết tránh à? Lại còn đứng đấy cho người ta đâm?” Một người khác lên tiếng.
La Chinh cười khẩy: “Nực cười! Đám phế vật các ngươi ăn không ngồi rồi, bản lĩnh lớn thì chẳng thấy đâu, có bị đâm chết cũng đáng đời. Bản thân đã muốn chết, lại còn oán trách trời đất, đúng là phế vật trong phế vật.”
La Chinh nói xong, đám võ giả thanh niên kia không khỏi ngẩn người.
Tất cả mọi người đều cho rằng La Chinh sẽ khổ sở giải thích, cho dù là hai vị Điện chủ thì bọn họ cũng tưởng rằng La Chinh sẽ tiếp tụ nói lý. Dù sao thì suốt chặng đường đi, bọn họ cũng nhìn ra được tính cách của La Chinh khá tốt. Không ngờ mới giải thích được một nửa thì hắn lại điên lên, nhất thời khiến bọn họ không thể tiếp nhận được.
Sau lần lâm vào khốn cảnh tâm hồn lúc trước, La Chinh đã hiểu ra rằng đối với một số người trên thế giới này không cần nói đạo lý. Đối với đám người trước mắt, chỉ dùng thực lực mới có thể khiến bọn họ hiểu được cái gì gọi là hiện thực.
Trong Thánh thành, chưa có ai dám nói lời điên cuồng như vậy trước mặt đám võ giả thanh niên này, cho dù là võ giả có thực lực mạnh. Dù sao thì đám nhóc Thần Hải Cảnh này cũng vô cùng khó chơi. Quan trọng hơn là gia tộc của bọn chúng còn có một đám trưởng bối trong thánh địa Linh Vũ làm chỗ dựa. Cho dù một số cường giả phải chịu thiệt thòi thì cũng nhẫn nhịn cho qua.
Hôm nay, thái độ của La Chinh lại quá khác thường, khiến cho bọn chúng mất hết thể diện, thế nên chúng liền thẳng mặt quát lớn.
Đám công tử bột này rất sĩ diện. Trong mắt bọn chúng, mất gì cũng được, nhưng mặt mũi thì không thể. Bị La Chinh gọi thẳng là phế vật trong phế vật như thế, sắc mặt cả đám đang từ đỏ biến thành trắng. Một gã trong số đó nhanh chóng lên tiếng: “Ngươi có biết chúng ta là ai không?”
“Vù!”
Ánh sáng chợt lóe lên trong nhẫn tu di của La Chinh, một thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay hắn, chỉ thẳng vào đám võ giả thanh niên: “Đừng nói với ta các người là ai, cũng đừng nói với ta trưởng bối trong nhà các người là ai. Đó chỉ là những thứ mà đám phế vật thường dùng để giải quyết vấn đề mà thôi. Lên hết hay từng người một, các ngươi tự chọn đi.”
Tư thế như vậy, chính là hoàn toàn không coi đám nhóc võ giả kia ra gì.
Về phần hai vị Điện chủ, bọn họ lại càng nghẹn họng mà nhìn trân trối. Bọn họ từng nhìn thấy người ngông cuồng, nhưng chưa từng nhìn thấy người nào ngông cuồng như vậy. Một võ giả Sinh Tử Cảnh mà lại dám đấu với một đám võ giả Thần Hải Cảnh?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook