Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1063
Chương 1063: Vượt qua
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng có thể dẫn động gió lốc quy tắc tối tăm mờ mịt này thì đối với La Chinh cũng đã đủ rồi.
Dù sao dưới sự điều khiển của La Chinh, những gió lốc quy tắc này gần như không thể nào gây trở ngại đối với hắn! Hắn vẫn di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, không khác gì ở thế giới bên ngoài!
La Chinh không ngừng tăng tốc, tốc độ tiến lên cũng càng lúc càng nhanh!
Mà các Cung chủ kia cũng càng ngày càng kinh ngạc hơn.
Trong khoảnh khắc, La Chinh đã đột phá một vạn chín nghìn dặm!
Sau đó chính là hai vạn dặm...
Hai vạn một nghìn dặm...
Hai vạn hai nghìn dặm...
La Chinh cũng giống như Ngải An Tâm, không hề ngừng3nghỉ, không hề bị cản trở, hắn cứ thế nhanh chóng tiến về phía trước, tiến thẳng một mạch!
“Tốc độ này... đến ở bên ngoài cho dù bay cũng chỉ được như thế!”
“Rốt cuộc người này dùng bí pháp gì? Ăn gian phải không!”
Tiết Mộc Dương đang ở một góc trên quảng trường, hắn vẫn đang chữa thương. Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Ngải An Tâm và La Chinh, trên mặt hắn lộ ra nụ cười thảm hại.
Chứng minh bản thân?
Muốn giành được vị trí số một trong truyền thừa Tân Hỏa?
Có hai kẻ yêu nghiệt Ngải An Tâm và La Chinh này tồn tại thì hắn căn bản là đang nằm mơ! Chênh lệch giữa hắn và hai người này quá lớn.
Mà1lúc này, rốt cuộc Ngải An Tâm cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Trái tim nàng đập thình thịch, đôi tay cũng nắm thành quả đấm. Bởi vì nắm quá chặt nên máu khó lưu thông đến đầu ngón tay, cho nên đã biến thành một màu trắng bệch!
“Hai vạn ba nghìn dặm. Vẫn tiếp tục đi nữa ư?” Ngải An Tâm căng thẳng nói. Nàng thật sự muốn hô ngừng, muốn La Chinh dừng lại, không muốn hắn tiến về phía trước nữa, hắn không thể tiến về phía trước nữa!
Nhưng tốc độ của La Chinh vẫn như trước.
Hai vạn ba nghìn dặm...
Hai vạn bốn nghìn dặm...
Hai vạn năm nghìn dặm...
“Đã phá mốc hai vạn năm nghìn dặm!” Giới chủ Lạc Nhật vỗ tay6cười nói: “Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc. Trước đây đã bỏ qua hắn, vậy mà không ngờ người cuối cùng trong tháp này lại là hắn ta. Có thể làm tới mức này, thật sự rất đáng quý!”
Vân Lạc thản nhiên cười nói: “Xem ra Giới chủ Lạc Nhật lại phải tốn kém rồi?”
Giới chủ Lạc Nhật gật đầu, nhưng lại nói ngay: “Ta vẫn luôn phóng khoáng với nhóm tiểu bối, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, sao có thể nuốt lời?”
Lúc này, bỗng nhiên Vân Lạc lại nghĩ đến điều gì, vẻ mặt gian xảo, hỏi: “Hai vạn dặm thì có một phần thưởng, không biết nếu đạt được ba vạn dặm thì có phần thưởng gì không?”
Nghe4nàng nói như vậy, Giới chủ Lạc Nhật hơi sững sờ, mà trên mặt các Cung chủ còn lại cũng là vẻ cổ quái.
“Ba vạn dặm? Không thể nào đâu!” Một vị Cung chủ lắc đầu nói.
Giới chủ Lạc Nhật cười ha ha một tiếng: “Vân Lạc, ngươi cũng không phải không biết, vì sao vừa rồi Ngải An Tâm lại dừng ở hai vạn tám nghìn dặm?”
Vân Lạc gật đầu: “Hai vạn tám nghìn dặm chính là mốc tiến vào vòng trong gió lốc của quy tắc này. Lực quy tắc trong đó cũng chưa hoàn toàn vỡ nát, đối với võ giả có cấp bậc như La Chinh thì chính là cấm địa.”
“Đã như vậy, ngươi còn có lòng tin cho là La3Chinh có thể đột phá ba vạn dặm?” Một vị Cung chủ châm chọc nói.
Bây giờ La Chinh còn đang tiếp tục tiến tới, biểu hiện có thể dùng từ kinh người để hình dung. Nhưng bảo La Chinh đột phá ba vạn dặm, như vậy có vẻ hơi hoang tưởng.
“Ngươi dựa vào đâu mà tự tin như vậy?” Một vị Cung chủ khác hỏi.
Vân Lạc khẽ mỉm cười, nàng không để ý đến những nghi ngờ của các Cung chủ này.
Có thể đột phá ba vạn dặm hay không, dĩ nhiên Vân Lạc không có tự tin. Nhưng căn cứ vào trí nhớ của nàng, La Chinh luôn có thể vượt ngoài dự đoán của mọi người. Niềm tự tin duy nhất của nàng bắt nguồn từ chính điểm này!
Vì vậy, Vân Lạc nói thẳng với Giới chủ Lạc Nhật: “Thật ra ta không có tự tin gì, nhưng lỡ như chuyện đó xảy ra thì sao?”
“Không có lỡ như, tuyệt đối không thể!” Một vị Cung chủ khác nói như đinh đóng cột.
Vân Lạc hậm hực trừng mắt với vị Cung chủ kia: “Không cần ngươi lắm mồm!”
Thấy Vân Lạc như vậy, Giới chủ Lạc Nhật cười ha ha nói: “Nếu Vân Lạc cũng đã lên tiếng, vậy tên nhóc này thật sự có thể đột phá ba vạn dặm thì tất nhiên lão phu sẽ có phần thưởng, hơn nữa còn là phần thưởng lớn!”
Sau khi nghe Giới chủ Lạc Nhật hứa hẹn như vậy, Vân Lạc mới cười một tiếng.
Ngải An Tâm ở bên cạnh tất nhiên nghe được những lời bọn họ nói chuyện. Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại hết sức không cam.
Ba vạn dặm?
Bây giờ ngay cả kỷ lục hai vạn tám nghìn dặm của nàng mà La Chinh cũng chưa phá được, vậy mà đã nhắm tới ba vạn dặm? Nói cứ như La Chinh nhất định có thể vượt qua nàng vậy!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nỗi lo của nàng càng ngày càng mãnh liệt!
Thế tiến lên của La Chinh đang lúc này nhất định cũng không kém gì nàng, thậm chí còn mạnh hơn, nhanh hơn nàng.
“Tại sao có thể như vậy...”
“Ngay cả Ngọc Môn Tiên Đấu ta cũng đã mở ra...”
“Nhưng La Chinh này, ngay cả chân nguyên hộ thể cũng không hề đụng tới, hắn chỉ dựa vào cơ thể của chính mình mà đã có thể tiến sâu hơn hai vạn dặm, tại sao có thể như vậy?”
Trong lòng Ngải An Tâm rất mất thăng bằng.
Nàng vốn là con cưng của trời, từ khi tiến vào thiên cung Vân Miểu tới nay, có ai được nàng để vào mắt?
Võ giả mười ba cung, không có ai có thể nhìn theo bóng lưng nàng!
Nhưng ngày đầu tiên tiến vào thiên cung Vân Miểu, nàng liền mơ hồ cảm nhận được sự uy hiếp từ La Chinh đối với nàng. Mặc dù nàng rất xem nhẹ cảm giác này, nhưng nó càng ngày lại càng mãnh liệt.
Bây giờ nhìn lại, cảm giác này quả là vô cùng chính xác, tiếng ồn ào từ bên kia quảng trường truyền tới đã khiến nàng hơi choáng.
“Vượt qua hai vạn sáu nghìn dặm!”
“La Chinh này nhất định sẽ vượt qua Ngải An Tâm!”
“Vượt qua Ngải An Tâm không phải là vấn đề lớn lắm!”
“Hai vạn bảy nghìn dặm!”
“Hai vạn tám nghìn dặm! Chỉ còn hai trăm dặm nữa là có thể vượt qua Ngải An Tâm!”
Lúc này, gương mặt vốn trắng nõn của Ngải An Tâm liền trở nên tái nhợt, móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng cũng đâm sâu vào da thịt.
Hai trăm dặm...
Dựa vào tốc độ của La Chinh mà nói, khoảng cách như vậy cũng chỉ là mấy nhịp thở.
Vượt qua mình, đã không còn là chuyện khó đoán nữa.
Nếu sớm biết như vậy, mình phải liều mạng thêm một chút, cho dù có bị thương một chút thì cũng phải kéo dài khoảng cách. Vốn dĩ mình có thể làm được!
Trong lòng Ngải An Tâm sinh ra một tia hối hận.
Bởi vì nàng vững tin rằng La Chinh không thể nào đuổi tới khoảng cách này được, cho nên mới yên tâm rời khỏi tháp kết giới Nhất Niệm. Nhưng bây giờ Ngải An Tâm mới phát hiện, dường như bản thân nàng vẫn quá ngây thơ.
Trong lúc nàng còn đang hối hận thì La Chinh đã vượt qua hai vạn tám nghìn hai trăm dặm, phá vỡ kỷ lục của nàng rồi.
Rất nhiều võ giả vốn cho rằng kỷ lục này của Ngải An Tâm sẽ là một kỷ lục vô tiền khoáng hậu. Kỷ lục này của nàng, có lẽ trong một diễn kỷ cũng không thể phá vỡ được.
Nhưng kết quả lại khiến cho rất nhiều người được mở rộng tầm mắt.
Ngải An Tâm đã tạo ra một kỷ lục khiến người người phải trầm trồ, nhưng La Chinh lại vượt qua nó một cách dễ dàng.
Kỷ lục của nàng chỉ giữ được mấy canh giờ, đã bị phá vỡ.
“La Chinh, còn tiếp tục tiến tới sao?”
“Hắn có thể đột phá hai vạn chín nghìn dặm hay không?”
“Hai vạn tám nghìn dặm đã vào vòng trong của quy tắc gió lốc rồi, độ khó của nó những vòng ngoài kia không thể so sánh được. Cho nên sau khi Ngải An Tâm vượt qua mốc này, nàng cũng chỉ tiến thêm hai trăm dặm nữa liền chủ động buông tay. Sau khi La Chinh vượt qua Ngải An Tâm, chắc cũng sẽ chủ động từ bỏ thôi!”
Dưới con mắt của bọn họ, La Chinh đã là người cuối cùng trong tháp kết giới Nhất Niệm, phía sau không còn ai có thể cạnh tranh với hắn nữa. Nếu hắn đã nắm giữ vị trí số một thì có thể chủ động rời khỏi tháp kết giới Nhất Niệm, bởi có đi tiếp cũng không còn quá nhiều ý nghĩa nữa.
Nhưng bọn họ đã lầm.
Bởi vì ngay từ đầu, La Chinh chưa từng nghĩ phải vượt qua người khác, hắn chỉ dựa theo tiết tấu của chính mình, một đường thẳng tiến.
Người hắn muốn khiêu chiến cũng không phải là người khác, mà là chính mình!
Cho nên hắn không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Vòng trong của gió lốc đã không thể dùng mắt thường để quan sát động tĩnh của hắn nữa.” Một vị Cung chủ ngưng mắt nhìn gió lốc quy tắc màu xám đậm.
“Nhưng vẫn có thể cảm nhận được khoảng cách của hắn. Hắn đã đi đến hai vạn chín nghìn dặm rồi.” Giới chủ Lạc Nhật bất đắc dĩ cười nói, tên nhóc này thật sự định chạy đến ba nghìn dặm rồi!
Lúc này, lại có một vị Cung chủ nói: “Ta nhớ là ở phạm vi hai vạn chín nghìn tám trăm dặm có một hồ lửa, là Bất Diệt Huyền Hỏa năm đó Huyền Hỏa Thiên Tôn để lại. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng hồ lửa đó cũng không hoàn toàn bị gió lốc quy tắc hấp thu. La Chinh không thể vượt qua hồ lửa này được!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù sao dưới sự điều khiển của La Chinh, những gió lốc quy tắc này gần như không thể nào gây trở ngại đối với hắn! Hắn vẫn di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, không khác gì ở thế giới bên ngoài!
La Chinh không ngừng tăng tốc, tốc độ tiến lên cũng càng lúc càng nhanh!
Mà các Cung chủ kia cũng càng ngày càng kinh ngạc hơn.
Trong khoảnh khắc, La Chinh đã đột phá một vạn chín nghìn dặm!
Sau đó chính là hai vạn dặm...
Hai vạn một nghìn dặm...
Hai vạn hai nghìn dặm...
La Chinh cũng giống như Ngải An Tâm, không hề ngừng3nghỉ, không hề bị cản trở, hắn cứ thế nhanh chóng tiến về phía trước, tiến thẳng một mạch!
“Tốc độ này... đến ở bên ngoài cho dù bay cũng chỉ được như thế!”
“Rốt cuộc người này dùng bí pháp gì? Ăn gian phải không!”
Tiết Mộc Dương đang ở một góc trên quảng trường, hắn vẫn đang chữa thương. Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Ngải An Tâm và La Chinh, trên mặt hắn lộ ra nụ cười thảm hại.
Chứng minh bản thân?
Muốn giành được vị trí số một trong truyền thừa Tân Hỏa?
Có hai kẻ yêu nghiệt Ngải An Tâm và La Chinh này tồn tại thì hắn căn bản là đang nằm mơ! Chênh lệch giữa hắn và hai người này quá lớn.
Mà1lúc này, rốt cuộc Ngải An Tâm cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Trái tim nàng đập thình thịch, đôi tay cũng nắm thành quả đấm. Bởi vì nắm quá chặt nên máu khó lưu thông đến đầu ngón tay, cho nên đã biến thành một màu trắng bệch!
“Hai vạn ba nghìn dặm. Vẫn tiếp tục đi nữa ư?” Ngải An Tâm căng thẳng nói. Nàng thật sự muốn hô ngừng, muốn La Chinh dừng lại, không muốn hắn tiến về phía trước nữa, hắn không thể tiến về phía trước nữa!
Nhưng tốc độ của La Chinh vẫn như trước.
Hai vạn ba nghìn dặm...
Hai vạn bốn nghìn dặm...
Hai vạn năm nghìn dặm...
“Đã phá mốc hai vạn năm nghìn dặm!” Giới chủ Lạc Nhật vỗ tay6cười nói: “Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc. Trước đây đã bỏ qua hắn, vậy mà không ngờ người cuối cùng trong tháp này lại là hắn ta. Có thể làm tới mức này, thật sự rất đáng quý!”
Vân Lạc thản nhiên cười nói: “Xem ra Giới chủ Lạc Nhật lại phải tốn kém rồi?”
Giới chủ Lạc Nhật gật đầu, nhưng lại nói ngay: “Ta vẫn luôn phóng khoáng với nhóm tiểu bối, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, sao có thể nuốt lời?”
Lúc này, bỗng nhiên Vân Lạc lại nghĩ đến điều gì, vẻ mặt gian xảo, hỏi: “Hai vạn dặm thì có một phần thưởng, không biết nếu đạt được ba vạn dặm thì có phần thưởng gì không?”
Nghe4nàng nói như vậy, Giới chủ Lạc Nhật hơi sững sờ, mà trên mặt các Cung chủ còn lại cũng là vẻ cổ quái.
“Ba vạn dặm? Không thể nào đâu!” Một vị Cung chủ lắc đầu nói.
Giới chủ Lạc Nhật cười ha ha một tiếng: “Vân Lạc, ngươi cũng không phải không biết, vì sao vừa rồi Ngải An Tâm lại dừng ở hai vạn tám nghìn dặm?”
Vân Lạc gật đầu: “Hai vạn tám nghìn dặm chính là mốc tiến vào vòng trong gió lốc của quy tắc này. Lực quy tắc trong đó cũng chưa hoàn toàn vỡ nát, đối với võ giả có cấp bậc như La Chinh thì chính là cấm địa.”
“Đã như vậy, ngươi còn có lòng tin cho là La3Chinh có thể đột phá ba vạn dặm?” Một vị Cung chủ châm chọc nói.
Bây giờ La Chinh còn đang tiếp tục tiến tới, biểu hiện có thể dùng từ kinh người để hình dung. Nhưng bảo La Chinh đột phá ba vạn dặm, như vậy có vẻ hơi hoang tưởng.
“Ngươi dựa vào đâu mà tự tin như vậy?” Một vị Cung chủ khác hỏi.
Vân Lạc khẽ mỉm cười, nàng không để ý đến những nghi ngờ của các Cung chủ này.
Có thể đột phá ba vạn dặm hay không, dĩ nhiên Vân Lạc không có tự tin. Nhưng căn cứ vào trí nhớ của nàng, La Chinh luôn có thể vượt ngoài dự đoán của mọi người. Niềm tự tin duy nhất của nàng bắt nguồn từ chính điểm này!
Vì vậy, Vân Lạc nói thẳng với Giới chủ Lạc Nhật: “Thật ra ta không có tự tin gì, nhưng lỡ như chuyện đó xảy ra thì sao?”
“Không có lỡ như, tuyệt đối không thể!” Một vị Cung chủ khác nói như đinh đóng cột.
Vân Lạc hậm hực trừng mắt với vị Cung chủ kia: “Không cần ngươi lắm mồm!”
Thấy Vân Lạc như vậy, Giới chủ Lạc Nhật cười ha ha nói: “Nếu Vân Lạc cũng đã lên tiếng, vậy tên nhóc này thật sự có thể đột phá ba vạn dặm thì tất nhiên lão phu sẽ có phần thưởng, hơn nữa còn là phần thưởng lớn!”
Sau khi nghe Giới chủ Lạc Nhật hứa hẹn như vậy, Vân Lạc mới cười một tiếng.
Ngải An Tâm ở bên cạnh tất nhiên nghe được những lời bọn họ nói chuyện. Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại hết sức không cam.
Ba vạn dặm?
Bây giờ ngay cả kỷ lục hai vạn tám nghìn dặm của nàng mà La Chinh cũng chưa phá được, vậy mà đã nhắm tới ba vạn dặm? Nói cứ như La Chinh nhất định có thể vượt qua nàng vậy!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nỗi lo của nàng càng ngày càng mãnh liệt!
Thế tiến lên của La Chinh đang lúc này nhất định cũng không kém gì nàng, thậm chí còn mạnh hơn, nhanh hơn nàng.
“Tại sao có thể như vậy...”
“Ngay cả Ngọc Môn Tiên Đấu ta cũng đã mở ra...”
“Nhưng La Chinh này, ngay cả chân nguyên hộ thể cũng không hề đụng tới, hắn chỉ dựa vào cơ thể của chính mình mà đã có thể tiến sâu hơn hai vạn dặm, tại sao có thể như vậy?”
Trong lòng Ngải An Tâm rất mất thăng bằng.
Nàng vốn là con cưng của trời, từ khi tiến vào thiên cung Vân Miểu tới nay, có ai được nàng để vào mắt?
Võ giả mười ba cung, không có ai có thể nhìn theo bóng lưng nàng!
Nhưng ngày đầu tiên tiến vào thiên cung Vân Miểu, nàng liền mơ hồ cảm nhận được sự uy hiếp từ La Chinh đối với nàng. Mặc dù nàng rất xem nhẹ cảm giác này, nhưng nó càng ngày lại càng mãnh liệt.
Bây giờ nhìn lại, cảm giác này quả là vô cùng chính xác, tiếng ồn ào từ bên kia quảng trường truyền tới đã khiến nàng hơi choáng.
“Vượt qua hai vạn sáu nghìn dặm!”
“La Chinh này nhất định sẽ vượt qua Ngải An Tâm!”
“Vượt qua Ngải An Tâm không phải là vấn đề lớn lắm!”
“Hai vạn bảy nghìn dặm!”
“Hai vạn tám nghìn dặm! Chỉ còn hai trăm dặm nữa là có thể vượt qua Ngải An Tâm!”
Lúc này, gương mặt vốn trắng nõn của Ngải An Tâm liền trở nên tái nhợt, móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng cũng đâm sâu vào da thịt.
Hai trăm dặm...
Dựa vào tốc độ của La Chinh mà nói, khoảng cách như vậy cũng chỉ là mấy nhịp thở.
Vượt qua mình, đã không còn là chuyện khó đoán nữa.
Nếu sớm biết như vậy, mình phải liều mạng thêm một chút, cho dù có bị thương một chút thì cũng phải kéo dài khoảng cách. Vốn dĩ mình có thể làm được!
Trong lòng Ngải An Tâm sinh ra một tia hối hận.
Bởi vì nàng vững tin rằng La Chinh không thể nào đuổi tới khoảng cách này được, cho nên mới yên tâm rời khỏi tháp kết giới Nhất Niệm. Nhưng bây giờ Ngải An Tâm mới phát hiện, dường như bản thân nàng vẫn quá ngây thơ.
Trong lúc nàng còn đang hối hận thì La Chinh đã vượt qua hai vạn tám nghìn hai trăm dặm, phá vỡ kỷ lục của nàng rồi.
Rất nhiều võ giả vốn cho rằng kỷ lục này của Ngải An Tâm sẽ là một kỷ lục vô tiền khoáng hậu. Kỷ lục này của nàng, có lẽ trong một diễn kỷ cũng không thể phá vỡ được.
Nhưng kết quả lại khiến cho rất nhiều người được mở rộng tầm mắt.
Ngải An Tâm đã tạo ra một kỷ lục khiến người người phải trầm trồ, nhưng La Chinh lại vượt qua nó một cách dễ dàng.
Kỷ lục của nàng chỉ giữ được mấy canh giờ, đã bị phá vỡ.
“La Chinh, còn tiếp tục tiến tới sao?”
“Hắn có thể đột phá hai vạn chín nghìn dặm hay không?”
“Hai vạn tám nghìn dặm đã vào vòng trong của quy tắc gió lốc rồi, độ khó của nó những vòng ngoài kia không thể so sánh được. Cho nên sau khi Ngải An Tâm vượt qua mốc này, nàng cũng chỉ tiến thêm hai trăm dặm nữa liền chủ động buông tay. Sau khi La Chinh vượt qua Ngải An Tâm, chắc cũng sẽ chủ động từ bỏ thôi!”
Dưới con mắt của bọn họ, La Chinh đã là người cuối cùng trong tháp kết giới Nhất Niệm, phía sau không còn ai có thể cạnh tranh với hắn nữa. Nếu hắn đã nắm giữ vị trí số một thì có thể chủ động rời khỏi tháp kết giới Nhất Niệm, bởi có đi tiếp cũng không còn quá nhiều ý nghĩa nữa.
Nhưng bọn họ đã lầm.
Bởi vì ngay từ đầu, La Chinh chưa từng nghĩ phải vượt qua người khác, hắn chỉ dựa theo tiết tấu của chính mình, một đường thẳng tiến.
Người hắn muốn khiêu chiến cũng không phải là người khác, mà là chính mình!
Cho nên hắn không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Vòng trong của gió lốc đã không thể dùng mắt thường để quan sát động tĩnh của hắn nữa.” Một vị Cung chủ ngưng mắt nhìn gió lốc quy tắc màu xám đậm.
“Nhưng vẫn có thể cảm nhận được khoảng cách của hắn. Hắn đã đi đến hai vạn chín nghìn dặm rồi.” Giới chủ Lạc Nhật bất đắc dĩ cười nói, tên nhóc này thật sự định chạy đến ba nghìn dặm rồi!
Lúc này, lại có một vị Cung chủ nói: “Ta nhớ là ở phạm vi hai vạn chín nghìn tám trăm dặm có một hồ lửa, là Bất Diệt Huyền Hỏa năm đó Huyền Hỏa Thiên Tôn để lại. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng hồ lửa đó cũng không hoàn toàn bị gió lốc quy tắc hấp thu. La Chinh không thể vượt qua hồ lửa này được!”
Bình luận facebook