Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1099
Chương 1099: Kinh động
Nhìn thấy U Thần Ảnh của mình bị đánh vỡ ngay lập tức, thân hình La Chinh nhanh chóng men theo khoảng không gian cấm chế bao trùm mà lùi về phía sau!
“Thực lực của cường giả Thần Cực Cảnh quả là lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình. Người này chỉ là một Thành chủ nho nhỏ mà thôi, thiên phú hẳn không thể coi là xuất chúng. Nhưng uy lực mà cây thương máu kia bộc phát ra vẫn vượt khỏi dự đoán của mình.”
Trong đầu La Chinh không ngừng suy nghĩ. Đối mặt với trường thương màu máu đột nhiên đâm tới kia, La Chinh vung nhẹ trường kiếm, từng lưỡi đao gió và tia sét lại3quét về phía võ giả áo đỏ lần nữa! Nhưng trường thương màu máu vô cùng quỷ dị, nó lập tức hóa thành một bông hoa máu, kết hợp với lực quy tắc, trực tiếp khiến đánh tan đao gió và tia sét kia.
“Vô ích thôi, nhóc con. Quả thực trong số võ giả Thần Hải Cảnh, thực lực của ngươi được xem là kinh hãi thế tục. Nhưng lĩnh ngộ lực quy tắc của ngươi vẫn còn rất nông… Khà khà.” Nói xong, võ giả áo đỏ lại giơ trường thương màu máu lên. Trong phút chốc, dường như cả khoảng không bị cấm chế bao trùm của thành Hoa Thiên đều liên kết với ông ta!
Vốn dĩ trên cái lưới1lớn màu đen kia tràn đầy từng luồng khí huyết sát, giờ nó lại dần chuyển sang màu đỏ sậm, bên dưới lại bắt đầu kéo dài ra thành từng sợi tơ máu nhỏ như sợi tóc. Chúng không ngừng đan xen, tạo thành một cái lồng giam bằng lưới màu máu khổng lồ, nhốt hai người La Chinh và võ giả áo đỏ ở trong đó.
Mộ Minh Tuyết ngồi trên con ngựa Thiên Loan, vẻ mặt cũng hết sức căng thẳng. Trong lần ra chiêu vừa rồi, La Chinh liên tiếp bại lui. Lúc này La Chinh đã bị nhốt lại, không có đường lui nữa!
“Kết thúc rồi… Ngươi và Mộ Minh Tuyết là người phi thăng cùng kỳ, không hiểu8ngươi làm cách nào mà trong thời gian một năm ngắn ngủi đã có thể lấy được thần khí nhất phẩm, và cả con ngựa Thiên Loan kia. Nhưng việc này đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì mọi thứ của ngươi sẽ là của ta!
Ở trong lồng giam, vẻ tham lam trên mặt võ giả áo đỏ dần dần hiện rõ hơn, không còn che đậy nữa.
La Chinh hờ hững liếc nhìn võ giả áo đỏ một cái, không hề nói gì mà chỉ dựng đứng trường kiếm ở trước mặt mình. Sau đó con ngươi hắn hơi co lại, khí chất cả người đột nhiên có sự biến đổi mạnh mẽ.
Chút biến đổi kia xảy ra chỉ trong9nháy mắt…
Cả quá trình chỉ mất không đến một nhịp thở. Võ giả áo đỏ còn chưa kịp phản ứng thì một kiếm của La Chinh đã đâm ra.
Ngay lập tức, trường thương của võ giả áo đỏ cũng nhẹ nhàng vung lên, hoa máu trên đó vẫn nở rộ vô cùng vô tận, dồn dập bắn về phía La Chinh. Ở trong mắt ông ta, lực quy tắc mà La Chinh kích phát ra căn bản không đáng nhắc tới. Chỉ cần ông ta không ngừng làm tan rã chúng thì thoải mái hóa giải. Sau đó lại bồi thêm một thương là có thể lấy mạng của thằng nhóc này!
Nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ được rằng, một kiếm7nhìn như tùy ý đâm ra của La Chinh lại khác xa với một kiếm trước đó!
Ông ta cảm nhận được một luồng uy lực mà bản thân không thể hiểu nổi được tỏa ra từ kiếm này!
Đây chẳng qua chỉ là một kiếm bình thường mà thôi!
Thậm chí còn không kích phát lực quy tắc, chỉ có một đường kiếm ý hẹp dài sắc bén.
Một kiếm này nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thế kiếm ẩn chứa trong đó lại khiến ông ta có cảm giác hoang mang.
Ông ta cảm thấy dường như ngay lúc này, La Chinh đã không phải là một sinh linh, mà là một tảng đá, một tảng đá không có bất kỳ sự sống nào.
Nhưng tảng đá thì làm sao có thể vung kiếm?
Lại làm sao có thể đâm ra một kiếm kinh khủng như thế?
Quan trọng nhất chính là người này không hề có sự chuẩn bị, cứ như vậy đột nhiên đâm ra một kiếm, giống như chỉ là tiện tay mà thôi. Vậy mà nó lại khiến võ giả áo đỏ cảm nhận được một luồng uy lực hoàn toàn không thể ngăn cản nổi.
Dịch Thần Nhất Kiếm…
Một kiếm có thể khiến thần bị thương trong truyền thuyết. Mặc dù La Chinh thi triển ra chưa được hoàn hảo lắm, nhưng thế kiếm ẩn chứa trong đó đã đủ đáng sợ rồi.
Điểm đáng sợ của Dịch Thần Nhất Kiếm không chỉ ở uy lực bất khả chiến bại của nó, mà quan trọng hơn là, so với những đòn sát thủ khác, chiêu kiếm này hoàn toàn không cần chuẩn bị gì. Chỉ cần lĩnh ngộ xong là có thể thi triển ra lúc nào cũng được. Dưới sự thúc đẩy của kiếm ý, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể hủy trời diệt đất.
Từ đầu tới cuối, võ giả áo đỏ không hề lo lắng. Ở trong mắt ông ta, tuy La Chinh thể hiện ra thực lực không tồi, nhưng dưới vùng cấm của nơi này phối hợp với Huyết Công Hắc Ám của ông ta thì La Chinh chỉ như một món đồ chơi thôi.
Song, tình thế lại chuyển biến đảo ngược chỉ trong nháy mắt!
Ngay khi ông ta đang chuẩn bị tra tấn La Chinh, cho hắn hiểu được cái giá mà bản thân phải trả, thì người này lại đột nhiên đâm ra một kiếm như vậy.
Đợi đến khi trong lòng ông ta hết hoang mang thì đã phát hiện bản thân bị một kiếm của La Chinh xuyên thẳng qua rồi. Ngay sau đó, cả thân thể ông ta liền hóa thành từng mảnh vụn nhỏ, bắt đầu tan biến một cách nhanh chóng.
Thân thể ông ta bắt đầu tan biến trước, cuối cùng mới là đầu…
Trước khi đầu ông ta còn chưa hoàn toàn bị vỡ vụn, ánh mắt La Chinh vẫn lạnh nhạt như trước hỏi: “Nói cho ta biết, rốt cuộc phải trả cái giá gì?”
Cái đầu của võ giả áo đỏ không cam lòng trừng mắt nhìn La Chinh, sau đó bắt đầu vỡ vụn ra thành từng mảnh vụn nhỏ, từ từ tan biến giữa trời đất…
“Làm sao có thể có yêu nghiệt như vậy tồn tại… Chỉ dùng một kiếm đã giết chết thân thể chính của ta! A a a!”
Cùng lúc đó, ở sâu trong phủ Thành chủ thành Hoa Thiên, trong một căn phòng bí mật đầy mùi máu tươi, một đám tinh huyết trôi nổi trong không trung, biến thành một bóng người ngửa mặt lên trời gào thét! Huyết Công Hắc Ám mà võ giả áo đỏ tu luyện là công pháp có thể tạo ra thân thể tinh huyết!
Nếu đủ thời gian, ông ta còn có thể lợi dụng thân thể huyết phách này, ngưng tụ thành cơ thể thứ hai, giống như đúc với bản thể.
Nhưng ông ta chưa hoàn toàn tu luyện xong thân thể huyết phách, thân thể chính đã chết. Đây là đả kích rất lớn đối với ông ta!
Bóng người do đám tinh huyết ngưng tụ thành đang gào thét điên cuồng thì đột nhiên, dường như ông ta phát hiện ra điều gì, trên khuôn mặt máu me nhầy nhụa liền lộ ra vẻ bất ngờ: “Điện chủ! Hình như Điện chủ bay tới thành Hoa Thiên của ta. Ta mà báo tin này cho hắn, thì vẫn còn một cơ hội cuối cùng!”
Thân thể chính bất ngờ bị đánh chết, dĩ nhiên là tổn thất rất lớn đối với Thành chủ thành Hoa Thiên. Nhưng nếu Điện chủ đồng ý che chở cho ông ta, chút tổn thất này lại có thể được bù đắp!
Một Điện chủ nắm trong tay một nghìn thành trì. Ở trong mắt Thành chủ thành Hoa Thiên, Điện chủ chính là sự tồn tại ở tít trên cao, cũng là nhân vật cực kỳ quan trọng ở trong thánh địa Linh Vũ. Ngay sau đó. người máu bắt đầu kia hút hết máu trong bể rồi chạy ra khỏi mật thất.
Uy lực từ một kiếm này của La Chinh bộc phát ra rất mãnh liệt. Nó dễ dàng xuyên qua thân thể của võ giả áo đỏ, cũng dễ dàng phá hủy hoàn toàn khoảng không cấm chế. Một đường kiếm ý kia kéo dài về rất xa, qua mấy vạn dặm rồi mới từ từ tiêu tan…
Ngay cả khi đã tiêu tan thì vẫn có không ít cường giả cảm ứng được uy lực của thế kiếm kia.
Các cường giả trong phạm vi hơn mười nghìn dặm đều đồng thời cảm nhận được khí thế mà một kiếm này phát ra. Các Thành chủ của hơn trăm tòa thành lớn đều rời khỏi phủ của mình, ngẩng đầu lên nhìn một kiếm từ phía tây xuyên đến kia, sắc mặt đều rất nghiêm trọng.
Trong trường hợp bình thường, thánh địa Linh Vũ sẽ không có tranh chấp nào đặc biệt lớn. Dù sao thì võ giả bình thường cũng không dám ra tay ở trong lãnh địa của thánh địa Linh Vũ. Nhưng vừa rồi là người nào đã ra tay? Cũng chỉ khi cường giả Thần Cực Cảnh dốc toàn lực mới có thể bộc phát ra uy lực như thế…
Không ít Thành chủ cảm nhận được uy lực còn dư lại từ một kiếm kia phát ra liền chạy về phía thành Hoa Thiên với tốc độ nhanh nhất. Song, người chạy đến đầu tiên là một vị Điện chủ của thánh địa Linh Vũ.
Điện chủ này họ Thân, được coi là một người quen cũ của La Chinh. Trước khi rời khỏi mỏ quặng, vị Thân điện chủ này và một vị Hà điện chủ đã cùng dẫn La Chinh tới Thánh thành.
Hắn vừa mới từ bên ngoài chạy tới thì lại nhìn thấy một người máu với ánh máu chập chờn lao thẳng về phía mình.
“Thực lực của cường giả Thần Cực Cảnh quả là lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình. Người này chỉ là một Thành chủ nho nhỏ mà thôi, thiên phú hẳn không thể coi là xuất chúng. Nhưng uy lực mà cây thương máu kia bộc phát ra vẫn vượt khỏi dự đoán của mình.”
Trong đầu La Chinh không ngừng suy nghĩ. Đối mặt với trường thương màu máu đột nhiên đâm tới kia, La Chinh vung nhẹ trường kiếm, từng lưỡi đao gió và tia sét lại3quét về phía võ giả áo đỏ lần nữa! Nhưng trường thương màu máu vô cùng quỷ dị, nó lập tức hóa thành một bông hoa máu, kết hợp với lực quy tắc, trực tiếp khiến đánh tan đao gió và tia sét kia.
“Vô ích thôi, nhóc con. Quả thực trong số võ giả Thần Hải Cảnh, thực lực của ngươi được xem là kinh hãi thế tục. Nhưng lĩnh ngộ lực quy tắc của ngươi vẫn còn rất nông… Khà khà.” Nói xong, võ giả áo đỏ lại giơ trường thương màu máu lên. Trong phút chốc, dường như cả khoảng không bị cấm chế bao trùm của thành Hoa Thiên đều liên kết với ông ta!
Vốn dĩ trên cái lưới1lớn màu đen kia tràn đầy từng luồng khí huyết sát, giờ nó lại dần chuyển sang màu đỏ sậm, bên dưới lại bắt đầu kéo dài ra thành từng sợi tơ máu nhỏ như sợi tóc. Chúng không ngừng đan xen, tạo thành một cái lồng giam bằng lưới màu máu khổng lồ, nhốt hai người La Chinh và võ giả áo đỏ ở trong đó.
Mộ Minh Tuyết ngồi trên con ngựa Thiên Loan, vẻ mặt cũng hết sức căng thẳng. Trong lần ra chiêu vừa rồi, La Chinh liên tiếp bại lui. Lúc này La Chinh đã bị nhốt lại, không có đường lui nữa!
“Kết thúc rồi… Ngươi và Mộ Minh Tuyết là người phi thăng cùng kỳ, không hiểu8ngươi làm cách nào mà trong thời gian một năm ngắn ngủi đã có thể lấy được thần khí nhất phẩm, và cả con ngựa Thiên Loan kia. Nhưng việc này đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì mọi thứ của ngươi sẽ là của ta!
Ở trong lồng giam, vẻ tham lam trên mặt võ giả áo đỏ dần dần hiện rõ hơn, không còn che đậy nữa.
La Chinh hờ hững liếc nhìn võ giả áo đỏ một cái, không hề nói gì mà chỉ dựng đứng trường kiếm ở trước mặt mình. Sau đó con ngươi hắn hơi co lại, khí chất cả người đột nhiên có sự biến đổi mạnh mẽ.
Chút biến đổi kia xảy ra chỉ trong9nháy mắt…
Cả quá trình chỉ mất không đến một nhịp thở. Võ giả áo đỏ còn chưa kịp phản ứng thì một kiếm của La Chinh đã đâm ra.
Ngay lập tức, trường thương của võ giả áo đỏ cũng nhẹ nhàng vung lên, hoa máu trên đó vẫn nở rộ vô cùng vô tận, dồn dập bắn về phía La Chinh. Ở trong mắt ông ta, lực quy tắc mà La Chinh kích phát ra căn bản không đáng nhắc tới. Chỉ cần ông ta không ngừng làm tan rã chúng thì thoải mái hóa giải. Sau đó lại bồi thêm một thương là có thể lấy mạng của thằng nhóc này!
Nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ được rằng, một kiếm7nhìn như tùy ý đâm ra của La Chinh lại khác xa với một kiếm trước đó!
Ông ta cảm nhận được một luồng uy lực mà bản thân không thể hiểu nổi được tỏa ra từ kiếm này!
Đây chẳng qua chỉ là một kiếm bình thường mà thôi!
Thậm chí còn không kích phát lực quy tắc, chỉ có một đường kiếm ý hẹp dài sắc bén.
Một kiếm này nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thế kiếm ẩn chứa trong đó lại khiến ông ta có cảm giác hoang mang.
Ông ta cảm thấy dường như ngay lúc này, La Chinh đã không phải là một sinh linh, mà là một tảng đá, một tảng đá không có bất kỳ sự sống nào.
Nhưng tảng đá thì làm sao có thể vung kiếm?
Lại làm sao có thể đâm ra một kiếm kinh khủng như thế?
Quan trọng nhất chính là người này không hề có sự chuẩn bị, cứ như vậy đột nhiên đâm ra một kiếm, giống như chỉ là tiện tay mà thôi. Vậy mà nó lại khiến võ giả áo đỏ cảm nhận được một luồng uy lực hoàn toàn không thể ngăn cản nổi.
Dịch Thần Nhất Kiếm…
Một kiếm có thể khiến thần bị thương trong truyền thuyết. Mặc dù La Chinh thi triển ra chưa được hoàn hảo lắm, nhưng thế kiếm ẩn chứa trong đó đã đủ đáng sợ rồi.
Điểm đáng sợ của Dịch Thần Nhất Kiếm không chỉ ở uy lực bất khả chiến bại của nó, mà quan trọng hơn là, so với những đòn sát thủ khác, chiêu kiếm này hoàn toàn không cần chuẩn bị gì. Chỉ cần lĩnh ngộ xong là có thể thi triển ra lúc nào cũng được. Dưới sự thúc đẩy của kiếm ý, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể hủy trời diệt đất.
Từ đầu tới cuối, võ giả áo đỏ không hề lo lắng. Ở trong mắt ông ta, tuy La Chinh thể hiện ra thực lực không tồi, nhưng dưới vùng cấm của nơi này phối hợp với Huyết Công Hắc Ám của ông ta thì La Chinh chỉ như một món đồ chơi thôi.
Song, tình thế lại chuyển biến đảo ngược chỉ trong nháy mắt!
Ngay khi ông ta đang chuẩn bị tra tấn La Chinh, cho hắn hiểu được cái giá mà bản thân phải trả, thì người này lại đột nhiên đâm ra một kiếm như vậy.
Đợi đến khi trong lòng ông ta hết hoang mang thì đã phát hiện bản thân bị một kiếm của La Chinh xuyên thẳng qua rồi. Ngay sau đó, cả thân thể ông ta liền hóa thành từng mảnh vụn nhỏ, bắt đầu tan biến một cách nhanh chóng.
Thân thể ông ta bắt đầu tan biến trước, cuối cùng mới là đầu…
Trước khi đầu ông ta còn chưa hoàn toàn bị vỡ vụn, ánh mắt La Chinh vẫn lạnh nhạt như trước hỏi: “Nói cho ta biết, rốt cuộc phải trả cái giá gì?”
Cái đầu của võ giả áo đỏ không cam lòng trừng mắt nhìn La Chinh, sau đó bắt đầu vỡ vụn ra thành từng mảnh vụn nhỏ, từ từ tan biến giữa trời đất…
“Làm sao có thể có yêu nghiệt như vậy tồn tại… Chỉ dùng một kiếm đã giết chết thân thể chính của ta! A a a!”
Cùng lúc đó, ở sâu trong phủ Thành chủ thành Hoa Thiên, trong một căn phòng bí mật đầy mùi máu tươi, một đám tinh huyết trôi nổi trong không trung, biến thành một bóng người ngửa mặt lên trời gào thét! Huyết Công Hắc Ám mà võ giả áo đỏ tu luyện là công pháp có thể tạo ra thân thể tinh huyết!
Nếu đủ thời gian, ông ta còn có thể lợi dụng thân thể huyết phách này, ngưng tụ thành cơ thể thứ hai, giống như đúc với bản thể.
Nhưng ông ta chưa hoàn toàn tu luyện xong thân thể huyết phách, thân thể chính đã chết. Đây là đả kích rất lớn đối với ông ta!
Bóng người do đám tinh huyết ngưng tụ thành đang gào thét điên cuồng thì đột nhiên, dường như ông ta phát hiện ra điều gì, trên khuôn mặt máu me nhầy nhụa liền lộ ra vẻ bất ngờ: “Điện chủ! Hình như Điện chủ bay tới thành Hoa Thiên của ta. Ta mà báo tin này cho hắn, thì vẫn còn một cơ hội cuối cùng!”
Thân thể chính bất ngờ bị đánh chết, dĩ nhiên là tổn thất rất lớn đối với Thành chủ thành Hoa Thiên. Nhưng nếu Điện chủ đồng ý che chở cho ông ta, chút tổn thất này lại có thể được bù đắp!
Một Điện chủ nắm trong tay một nghìn thành trì. Ở trong mắt Thành chủ thành Hoa Thiên, Điện chủ chính là sự tồn tại ở tít trên cao, cũng là nhân vật cực kỳ quan trọng ở trong thánh địa Linh Vũ. Ngay sau đó. người máu bắt đầu kia hút hết máu trong bể rồi chạy ra khỏi mật thất.
Uy lực từ một kiếm này của La Chinh bộc phát ra rất mãnh liệt. Nó dễ dàng xuyên qua thân thể của võ giả áo đỏ, cũng dễ dàng phá hủy hoàn toàn khoảng không cấm chế. Một đường kiếm ý kia kéo dài về rất xa, qua mấy vạn dặm rồi mới từ từ tiêu tan…
Ngay cả khi đã tiêu tan thì vẫn có không ít cường giả cảm ứng được uy lực của thế kiếm kia.
Các cường giả trong phạm vi hơn mười nghìn dặm đều đồng thời cảm nhận được khí thế mà một kiếm này phát ra. Các Thành chủ của hơn trăm tòa thành lớn đều rời khỏi phủ của mình, ngẩng đầu lên nhìn một kiếm từ phía tây xuyên đến kia, sắc mặt đều rất nghiêm trọng.
Trong trường hợp bình thường, thánh địa Linh Vũ sẽ không có tranh chấp nào đặc biệt lớn. Dù sao thì võ giả bình thường cũng không dám ra tay ở trong lãnh địa của thánh địa Linh Vũ. Nhưng vừa rồi là người nào đã ra tay? Cũng chỉ khi cường giả Thần Cực Cảnh dốc toàn lực mới có thể bộc phát ra uy lực như thế…
Không ít Thành chủ cảm nhận được uy lực còn dư lại từ một kiếm kia phát ra liền chạy về phía thành Hoa Thiên với tốc độ nhanh nhất. Song, người chạy đến đầu tiên là một vị Điện chủ của thánh địa Linh Vũ.
Điện chủ này họ Thân, được coi là một người quen cũ của La Chinh. Trước khi rời khỏi mỏ quặng, vị Thân điện chủ này và một vị Hà điện chủ đã cùng dẫn La Chinh tới Thánh thành.
Hắn vừa mới từ bên ngoài chạy tới thì lại nhìn thấy một người máu với ánh máu chập chờn lao thẳng về phía mình.