Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1101
Chương 1101: Chiêu đãi nồng hậu
Bối cảnh như vậy, quả thực khiến hai người Thân điện chủ và Hà điện chủ nghĩ đến mà sợ. Thậm chí, bọn họ còn cẩn thận nhớ lại trên đường đi, mình có chăm sóc La Chinh chu đáo hay không?
Vậy mà không ngờ lúc này La Chinh lại trở về thánh địa Linh Vũ!
Chặng đường này phải vượt qua hơn một nghìn Đại Giới. Cho dù là Thân điện chủ hắn muốn vượt qua hơn một nghìn Đại Giới thì cũng là một chuyện hết sức khó khăn, có lẽ phải dốc hết tất cả gia sản, tốn rất nhiều thời gian.
La Chinh vượt qua hơn một nghìn Đại Giới để rời đi, sau đó lại vượt qua hơn một nghìn Đại Giới để quay trở về…
Dù La Chinh không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, nhưng trong3đám võ giả, đây tuyệt đối là một hành động vĩ đại! Ít nhất thì ở tu vi Thần Hải Cảnh, không nhiều võ giả có thể vượt qua được nhiều Đại Giới như vậy. Cũng chỉ có các thiên tài cấp cao của Đại Giới mới có được của cải và bản lĩnh này.
Thân điện chủ chỉ cần đảo mắt qua liền nhận ra con ngựa Thiên Loan ở sau lưng La Chinh. Mà thanh trường kiếm trong tay La Chinh, tuy hắn không thể nói được nguồn gốc, nhưng với kiến thức của hắn thì việc phân biệt được thần khí nhất phẩm cũng không khó khăn gì. Hơn nữa, từ khí tức quy tắc mơ hồ mà thanh kiếm kia truyền tới thì hẳn cũng có thể nhận định, đó là thần khí hàng đầu trong đám thần khí1nhất phẩm.
Nếu là người bình thường, một tay dắt ngựa Thiên Loan, một tay cầm một thần khí nhất phẩm như thế, có lẽ Thân điện chủ còn định giết người đoạt bảo. Dù sao thì đồ vật cấp bậc này, chỉ sợ Thân điện chủ hắn có phấn đấu cả đời cũng khó có được một trong số đó. Nhưng đây lại là La Chinh… nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không những không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại còn giơ tay lên giết chết tinh huyết của Mộ Kinh Luân, luyện hóa thành một khối tinh phách tinh huyết.
Sau đó hắn mới ra vẻ xin lỗi, dâng tinh phách tinh huyết kia cho La Chinh: “Người này tu luyện Huyết Công Hắc Ám, chính là rút toàn bộ tinh huyết của bản thân mình ra,8tái tạo một thân xác khác. Nhưng có lẽ hắn đã không thể tạo ra được thân xác thứ hai nữa. Tinh phách tinh huyết này lại là vật đại bổ, xin thiếu hiệp La Chinh nhận lấy.”
La Chinh lạnh nhạt liếc tinh phách tinh huyết kia một cái, giá trị của vật này đối với La Chinh không lớn, nhưng hắn cũng không từ chối. Sau khi nhận từ tay Thân điện chủ, hắn lại đưa cho Mộ Minh Tuyết bên cạnh: “Dù sao thì người thúc thúc ruột này cũng là người thân nhất của ngươi. Người nên nhận tinh phách tinh huyết này là ngươi mới phải.”
Nghe thấy lời này của La Chinh, cơ thể Mộ Minh Tuyết khẽ run lên. Khi thúc thúc muốn đưa nàng tới cho vị Thân điện chủ này, nàng liền cảm thấy tuyệt9vọng lần nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, nàng bắt đầu từ tuyệt vọng mà nhìn thấy hy vọng, sau đó lại lần nữa rơi vào tuyệt vọng, rồi lại thấy hy vọng… Cảm xúc trong lòng đúng là đã thay đổi nhanh như chong chóng.
Mà càng khiến nàng bất ngờ hơn là, sau khi Thân điện chủ đến đây lại khách sáo với La Chinh như vậy. Thậm chí có thể thấy được vẻ ân cần từ trong ánh mắt của hắn. Sau đó, hắn giơ tay lên, trực tiếp tiêu diệt thân thể tinh huyết của thúc thúc nàng, mục đích chẳng phải vì muốn bồi thường cho La Chinh sao?
Rốt cuộc La Chinh là nhân vật nào?
Thời gian một năm đối với võ giả mà nói cũng không quá dài, đối với Mộ Minh Tuyết thì7gần như là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Khi ở trong giếng phi thăng, Mộ Minh Tuyết nhàn nhã nói chuyện, mà La Chinh lại mang vẻ mặt lạnh nhạt chìm mình trong nước ở một bên, không nói một từ. Về sau, hắn gần như chẳng mất bao nhiêu thời gian đã thích ứng được với nguyên khí trời đất của Thượng Giới…
Người dùng con đường phi thăng thì chắc chắn là người phi thăng. Nhưng những người phi thăng cùng kỳ với La Chinh, phần lớn vẫn còn bị mắc kẹt trong mỏ để đào quặng. Mộ Minh Tuyết nàng có thể rời đi sớm, cũng coi như là một người phi thăng khá may mắn. Có điều, lúc này La Chinh lại đã có được địa vị như thế!
Cho dù Mộ Minh Tuyết nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra, trong một năm ngắn ngủi này, La Chinh đã trải qua những chuyện gì?
Sau khi nhận lấy tinh phách tinh huyết từ trong tay La Chinh, Mộ Minh Tuyết cũng không hấp thu. Mộ Kinh Luân chính là thúc thúc ruột của nàng. Tinh phách tinh huyết này rất có lợi cho khí huyết của võ giả, nhưng nàng còn chưa đến mức hấp thu tinh huyết của chính thúc thúc mình. Nàng lật tay, cất tinh phách tinh huyết mới nhận kia vào nhẫn tu di.
Thân điện chủ cười nói: “Nếu thiếu hiệp La Chinh đã đến thánh địa Linh Vũ của chúng ta, sao không đến điện của ta nhỉ?”
Sau khi võ giả của mười ba cung tu luyện thành công, họ nhất định sẽ phải gánh trên lưng trách nhiệm nặng nề trong liên minh. Mặc dù đây có thể là chuyện rất lâu về sau, nhưng Thân điện chủ cũng rất rõ, cơ hội này không phải ai cũng có.
Đối với lời mời thân tình của Thân điện chủ, La Chinh cũng không từ chối. Lần này đi tới Âm La giới, thời gian của hắn tương đối dư dả.
Vì vậy, La Chinh và Thân điện chủ cùng nhau rời khỏi thành Hoa Thiên. Mộ Minh Tuyết thì ngơ ngác ngồi trên ngựa Thiên Loan, con ngươi trong mắt không ngừng di chuyển, nàng vẫn chưa thể bình tĩnh lại nổi.
Thân điện chủ quản lý điện Hư Hoa trong thánh địa Linh Vũ, mà điện Hư Hoa này được xây trong một tòa thành lớn khác. Tất nhiên tòa thành lớn này không thể so được với Thánh thành ở trung tâm thánh địa Linh Vũ, nhưng cũng không hề nhỏ.
Sau khi vào điện, Thân điện chủ liền dùng phương thức tiếp đón nồng hậu nhất để chiêu đãi La Chinh. Mộ Minh Tuyết đứng bên cạnh từ đầu đến cuối, cứ ngỡ mình đang trong mơ.
Ở Hạ Giới, nàng cũng đã gặp qua không ít “đại năng Thần Hải Cảnh”, thế nhưng khi đến Thượng Giới mới lại lần nữa nhận ra sự nhỏ bé của bản thân. Thành chủ của một thành là sự tồn tại cực kỳ lớn trong lòng Mộ Minh Tuyết. Mà Thân điện chủ này lại nắm trong tay một nghìn thành, chính là sự tồn tại cao nhất trong lòng nàng.
Về phần Thánh chủ, Giới chủ của thánh địa, thậm chí ngay cả Thiên Tôn… những người đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Đối với Mộ Minh Tuyết mà nói, cứ giống như thường dân trong thôn núi bàn luận về Hoàng đế vậy. Chênh lệch về mặt nhận thức này không có cách gì bù lại được. Nhưng nàng sẽ không cần suy nghĩ tới nó. Nói cách khác, bây giờ cho dù có một vị Thiên Tôn nhảy ra trước mặt Mộ Minh Tuyết thì chắc nàng cũng sẽ phản ứng không khác Thân điện chủ là bao!
Lúc này Thân điện chủ đích thân chiêu đãi nhiệt tình, các món ăn tinh xảo bày la liệt trước mặt nàng. Gần như mỗi loại đều là thiên tài địa bảo, ví dụ như “quả Hồng La”, “rượu Bích Hải”, còn có sữa “cao Hoàng Thể” màu vàng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Đặt ở trong Hạ Giới, chúng đều là vật cấp cao hiếm thấy nhất, nhất định phải dùng để luyện chế thành đan dược, nhằm phát huy dược hiệu cao nhất!
Nhưng ở chỗ này, chẳng qua nó chỉ là một món ăn trên đĩa mà thôi.
Quá lãng phí…
Vì không muốn lãng phí nên Mộ Minh Tuyết hồn nhiên không thèm để ý đến tướng ăn của mình mà cứ thế ngấu nghiến. Nói khó nghe một chút có thể gọi là ăn như hổ đói.
Nhưng không ai trong đám Thần Hải Cảnh mặc trang phục của cung nữ ở đại điện dám cười nhạo Mộ Minh Tuyết, thậm chí ngay cả một chút xíu ánh mắt khinh thường cũng không có!
Tu vi của La Chinh và Mộ Minh Tuyết đều là Thần Hải Cảnh sơ kỳ, thậm chí còn không bằng một số cung nữ đang múa hát kia, nhưng bọn họ lại là người được Điện chủ đưa tới. Người như thế có thể là nhân vật bình thường được sao? Dưới tình huống này, ai dám có thái độ khinh thường?
Về phần La Chinh, hắn không ăn như hổ đói giống Mộ Minh Tuyết. Sau khi đã vào mười ba cung, bây giờ La Chinh cũng hiểu, bắt đầu từ võ giả Thần Hải Cảnh, mỗi khi tu vi của hắn tăng lên không chỉ cần dựa vào thiên phú của bản thân nữa, mà còn phải tốn rất nhiều tài nguyên.
Mà tài nguyên cũng không phải là những thứ trước mặt, rất có thể dù đào sạch cả mấy thánh địa thập phẩm cũng không thể tìm đủ tài nguyên hắn cần.
“Thiếu hiệp La Chinh vốn đã đi mười ba cung, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện ở thánh địa Linh Vũ chúng ta?” Lúc này mới là thời điểm Thân điện chủ hỏi ra nghi hoặc của mình: “Nếu ta nhớ không nhầm, thiên cung Vân Miểu cách Thông Linh giới chúng ta khoảng một nghìn ba trăm hai mươi Đại Giới…”
La Chinh sớm biết Thân điện chủ sẽ có câu hỏi như thế, hắn chỉ cười nói: “Đi thiên cung Vân Miểu thì cũng không thể tu luyện suốt trong đó được. Cho dù là võ giả trong thiên cung cũng phải ra ngoài rèn luyện, ta cũng vừa lúc hẹn người khác đi Âm La giới.”
Hắn không cần che giấu hành tung của mình, cho nên cũng không giấu giếm gì.
Lông mi của Mộ Minh Tuyết ngồi bên cạnh khẽ run, hơn một nghìn Đại Giới là khái niệm gì?
Vậy mà không ngờ lúc này La Chinh lại trở về thánh địa Linh Vũ!
Chặng đường này phải vượt qua hơn một nghìn Đại Giới. Cho dù là Thân điện chủ hắn muốn vượt qua hơn một nghìn Đại Giới thì cũng là một chuyện hết sức khó khăn, có lẽ phải dốc hết tất cả gia sản, tốn rất nhiều thời gian.
La Chinh vượt qua hơn một nghìn Đại Giới để rời đi, sau đó lại vượt qua hơn một nghìn Đại Giới để quay trở về…
Dù La Chinh không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, nhưng trong3đám võ giả, đây tuyệt đối là một hành động vĩ đại! Ít nhất thì ở tu vi Thần Hải Cảnh, không nhiều võ giả có thể vượt qua được nhiều Đại Giới như vậy. Cũng chỉ có các thiên tài cấp cao của Đại Giới mới có được của cải và bản lĩnh này.
Thân điện chủ chỉ cần đảo mắt qua liền nhận ra con ngựa Thiên Loan ở sau lưng La Chinh. Mà thanh trường kiếm trong tay La Chinh, tuy hắn không thể nói được nguồn gốc, nhưng với kiến thức của hắn thì việc phân biệt được thần khí nhất phẩm cũng không khó khăn gì. Hơn nữa, từ khí tức quy tắc mơ hồ mà thanh kiếm kia truyền tới thì hẳn cũng có thể nhận định, đó là thần khí hàng đầu trong đám thần khí1nhất phẩm.
Nếu là người bình thường, một tay dắt ngựa Thiên Loan, một tay cầm một thần khí nhất phẩm như thế, có lẽ Thân điện chủ còn định giết người đoạt bảo. Dù sao thì đồ vật cấp bậc này, chỉ sợ Thân điện chủ hắn có phấn đấu cả đời cũng khó có được một trong số đó. Nhưng đây lại là La Chinh… nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không những không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại còn giơ tay lên giết chết tinh huyết của Mộ Kinh Luân, luyện hóa thành một khối tinh phách tinh huyết.
Sau đó hắn mới ra vẻ xin lỗi, dâng tinh phách tinh huyết kia cho La Chinh: “Người này tu luyện Huyết Công Hắc Ám, chính là rút toàn bộ tinh huyết của bản thân mình ra,8tái tạo một thân xác khác. Nhưng có lẽ hắn đã không thể tạo ra được thân xác thứ hai nữa. Tinh phách tinh huyết này lại là vật đại bổ, xin thiếu hiệp La Chinh nhận lấy.”
La Chinh lạnh nhạt liếc tinh phách tinh huyết kia một cái, giá trị của vật này đối với La Chinh không lớn, nhưng hắn cũng không từ chối. Sau khi nhận từ tay Thân điện chủ, hắn lại đưa cho Mộ Minh Tuyết bên cạnh: “Dù sao thì người thúc thúc ruột này cũng là người thân nhất của ngươi. Người nên nhận tinh phách tinh huyết này là ngươi mới phải.”
Nghe thấy lời này của La Chinh, cơ thể Mộ Minh Tuyết khẽ run lên. Khi thúc thúc muốn đưa nàng tới cho vị Thân điện chủ này, nàng liền cảm thấy tuyệt9vọng lần nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, nàng bắt đầu từ tuyệt vọng mà nhìn thấy hy vọng, sau đó lại lần nữa rơi vào tuyệt vọng, rồi lại thấy hy vọng… Cảm xúc trong lòng đúng là đã thay đổi nhanh như chong chóng.
Mà càng khiến nàng bất ngờ hơn là, sau khi Thân điện chủ đến đây lại khách sáo với La Chinh như vậy. Thậm chí có thể thấy được vẻ ân cần từ trong ánh mắt của hắn. Sau đó, hắn giơ tay lên, trực tiếp tiêu diệt thân thể tinh huyết của thúc thúc nàng, mục đích chẳng phải vì muốn bồi thường cho La Chinh sao?
Rốt cuộc La Chinh là nhân vật nào?
Thời gian một năm đối với võ giả mà nói cũng không quá dài, đối với Mộ Minh Tuyết thì7gần như là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Khi ở trong giếng phi thăng, Mộ Minh Tuyết nhàn nhã nói chuyện, mà La Chinh lại mang vẻ mặt lạnh nhạt chìm mình trong nước ở một bên, không nói một từ. Về sau, hắn gần như chẳng mất bao nhiêu thời gian đã thích ứng được với nguyên khí trời đất của Thượng Giới…
Người dùng con đường phi thăng thì chắc chắn là người phi thăng. Nhưng những người phi thăng cùng kỳ với La Chinh, phần lớn vẫn còn bị mắc kẹt trong mỏ để đào quặng. Mộ Minh Tuyết nàng có thể rời đi sớm, cũng coi như là một người phi thăng khá may mắn. Có điều, lúc này La Chinh lại đã có được địa vị như thế!
Cho dù Mộ Minh Tuyết nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra, trong một năm ngắn ngủi này, La Chinh đã trải qua những chuyện gì?
Sau khi nhận lấy tinh phách tinh huyết từ trong tay La Chinh, Mộ Minh Tuyết cũng không hấp thu. Mộ Kinh Luân chính là thúc thúc ruột của nàng. Tinh phách tinh huyết này rất có lợi cho khí huyết của võ giả, nhưng nàng còn chưa đến mức hấp thu tinh huyết của chính thúc thúc mình. Nàng lật tay, cất tinh phách tinh huyết mới nhận kia vào nhẫn tu di.
Thân điện chủ cười nói: “Nếu thiếu hiệp La Chinh đã đến thánh địa Linh Vũ của chúng ta, sao không đến điện của ta nhỉ?”
Sau khi võ giả của mười ba cung tu luyện thành công, họ nhất định sẽ phải gánh trên lưng trách nhiệm nặng nề trong liên minh. Mặc dù đây có thể là chuyện rất lâu về sau, nhưng Thân điện chủ cũng rất rõ, cơ hội này không phải ai cũng có.
Đối với lời mời thân tình của Thân điện chủ, La Chinh cũng không từ chối. Lần này đi tới Âm La giới, thời gian của hắn tương đối dư dả.
Vì vậy, La Chinh và Thân điện chủ cùng nhau rời khỏi thành Hoa Thiên. Mộ Minh Tuyết thì ngơ ngác ngồi trên ngựa Thiên Loan, con ngươi trong mắt không ngừng di chuyển, nàng vẫn chưa thể bình tĩnh lại nổi.
Thân điện chủ quản lý điện Hư Hoa trong thánh địa Linh Vũ, mà điện Hư Hoa này được xây trong một tòa thành lớn khác. Tất nhiên tòa thành lớn này không thể so được với Thánh thành ở trung tâm thánh địa Linh Vũ, nhưng cũng không hề nhỏ.
Sau khi vào điện, Thân điện chủ liền dùng phương thức tiếp đón nồng hậu nhất để chiêu đãi La Chinh. Mộ Minh Tuyết đứng bên cạnh từ đầu đến cuối, cứ ngỡ mình đang trong mơ.
Ở Hạ Giới, nàng cũng đã gặp qua không ít “đại năng Thần Hải Cảnh”, thế nhưng khi đến Thượng Giới mới lại lần nữa nhận ra sự nhỏ bé của bản thân. Thành chủ của một thành là sự tồn tại cực kỳ lớn trong lòng Mộ Minh Tuyết. Mà Thân điện chủ này lại nắm trong tay một nghìn thành, chính là sự tồn tại cao nhất trong lòng nàng.
Về phần Thánh chủ, Giới chủ của thánh địa, thậm chí ngay cả Thiên Tôn… những người đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Đối với Mộ Minh Tuyết mà nói, cứ giống như thường dân trong thôn núi bàn luận về Hoàng đế vậy. Chênh lệch về mặt nhận thức này không có cách gì bù lại được. Nhưng nàng sẽ không cần suy nghĩ tới nó. Nói cách khác, bây giờ cho dù có một vị Thiên Tôn nhảy ra trước mặt Mộ Minh Tuyết thì chắc nàng cũng sẽ phản ứng không khác Thân điện chủ là bao!
Lúc này Thân điện chủ đích thân chiêu đãi nhiệt tình, các món ăn tinh xảo bày la liệt trước mặt nàng. Gần như mỗi loại đều là thiên tài địa bảo, ví dụ như “quả Hồng La”, “rượu Bích Hải”, còn có sữa “cao Hoàng Thể” màu vàng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Đặt ở trong Hạ Giới, chúng đều là vật cấp cao hiếm thấy nhất, nhất định phải dùng để luyện chế thành đan dược, nhằm phát huy dược hiệu cao nhất!
Nhưng ở chỗ này, chẳng qua nó chỉ là một món ăn trên đĩa mà thôi.
Quá lãng phí…
Vì không muốn lãng phí nên Mộ Minh Tuyết hồn nhiên không thèm để ý đến tướng ăn của mình mà cứ thế ngấu nghiến. Nói khó nghe một chút có thể gọi là ăn như hổ đói.
Nhưng không ai trong đám Thần Hải Cảnh mặc trang phục của cung nữ ở đại điện dám cười nhạo Mộ Minh Tuyết, thậm chí ngay cả một chút xíu ánh mắt khinh thường cũng không có!
Tu vi của La Chinh và Mộ Minh Tuyết đều là Thần Hải Cảnh sơ kỳ, thậm chí còn không bằng một số cung nữ đang múa hát kia, nhưng bọn họ lại là người được Điện chủ đưa tới. Người như thế có thể là nhân vật bình thường được sao? Dưới tình huống này, ai dám có thái độ khinh thường?
Về phần La Chinh, hắn không ăn như hổ đói giống Mộ Minh Tuyết. Sau khi đã vào mười ba cung, bây giờ La Chinh cũng hiểu, bắt đầu từ võ giả Thần Hải Cảnh, mỗi khi tu vi của hắn tăng lên không chỉ cần dựa vào thiên phú của bản thân nữa, mà còn phải tốn rất nhiều tài nguyên.
Mà tài nguyên cũng không phải là những thứ trước mặt, rất có thể dù đào sạch cả mấy thánh địa thập phẩm cũng không thể tìm đủ tài nguyên hắn cần.
“Thiếu hiệp La Chinh vốn đã đi mười ba cung, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện ở thánh địa Linh Vũ chúng ta?” Lúc này mới là thời điểm Thân điện chủ hỏi ra nghi hoặc của mình: “Nếu ta nhớ không nhầm, thiên cung Vân Miểu cách Thông Linh giới chúng ta khoảng một nghìn ba trăm hai mươi Đại Giới…”
La Chinh sớm biết Thân điện chủ sẽ có câu hỏi như thế, hắn chỉ cười nói: “Đi thiên cung Vân Miểu thì cũng không thể tu luyện suốt trong đó được. Cho dù là võ giả trong thiên cung cũng phải ra ngoài rèn luyện, ta cũng vừa lúc hẹn người khác đi Âm La giới.”
Hắn không cần che giấu hành tung của mình, cho nên cũng không giấu giếm gì.
Lông mi của Mộ Minh Tuyết ngồi bên cạnh khẽ run, hơn một nghìn Đại Giới là khái niệm gì?
Bình luận facebook