Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1117
Chương 1117: Quá nhiều người
Đối phương là người Ma tộc, trong mắt bọn họ, nhân vật như hắn chẳng khác nào cỏ rác, muốn giết thì giết.
Mắt thấy luồng ánh sáng màu đỏ kia bắn ra, Hầu nga Hầu thậm chí chẳng có dũng khí né tránh. Dù sao nhân vật cấp bậc Giới Chủ như thế này đã cách hắn đến hai cảnh giới lớn, làm sao hắn có thể phản kháng?
Nhưng lúc này, Thánh chủ thánh địa Ngọc Lan của Nhân tộc lại nhẹ nhàng phất tay. Một màn ánh sáng màu lam nhạt ngăn trước mặt Hầu Đại. Thánh chủ Nhân tộc nói: “Dạ Kiêu, chẳng phải ba thánh địa chúng ta đã thương lượng rồi sao? Dù là người của tộc nào mở ra được địa cung thì cũng không được giết chết.”
Nghe xong, luồng ánh sáng màu đỏ trong tay Thánh chủ Ma tộc dần dần yếu đi. Giết chết3một con kiến hay không cũng chẳng quan trọng. Ông ta hừ một tiếng, không để ý đến Hầu Đại nữa.
Bên này, Thánh chủ Nhân tộc thản nhiên nhìn Hầu Đại. Dù sao Hầu Đại cũng xuất thân từ Nhân tộc, nên ông ta nói: “Đã lựa chọn đi vào địa cung thì ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng việc phải đánh đổi cả mạng sống. Võ giả chúng ta sống trên đời này, bất cứ lúc nào cũng phải trải qua thử thách. Ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi.”
Ý của Thánh chủ Nhân tộc rất đơn giản. Ngươi đã mang theo huynh đệ của mình đến thăm dò địa cung, như vậy ngươi cũng đã sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình. Thực lực không tốt lại còn trách người khác không ra tay cứu giúp kịp thời? Đây chẳng phải quá ngây thơ sao…
Đạo lý này,1làm sao Hầu Đại không hiểu chứ? Chỉ là hắn không cam tâm mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy Ngải Hổ, La Chinh và Mộ Minh Tuyết nhảy xuống từ trên pho tượng rắn chín đầu, trong lòng hắn một lần nữa lại mất thăng bằng.
Ngải Hổ thì thôi không nói, nhưng dựa vào cái gì mà đôi nam nữ này cũng không bị tổn hại gì? Vừa nãy hai người cũng bị bướm Hắc Thực bao vây, vì sao bọn họ lại có thể thoát khỏi hiểm cảnh? Hầu Đại nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi.
Khi La Chinh nhảy xuống, ánh mắt của Thánh chủ Nhân tộc rơi vào người La Chinh, vẻ mặt vốn lạnh nhạt lập tức lộ ra vẻ tiếc thương người tài. Thánh chủ Nhân tộc nhìn thấy rõ, tên nhóc trước mắt dường như có được thần thông nào đó có thể8nhìn ra quy tắc hắc ám, vậy nên dưới sự vây công của bướm Hắc Thực mà hắn vẫn có thể ung dung tránh né, kiên trì đến phút cuối cùng.
Ánh mắt của La Chinh và Thánh chủ giao nhau. Hắn chỉ gật đầu nhẹ một cái. Mặc dù thời gian phi thăng không dài, nhưng hắn cũng đã gặp nhân vật nửa Giới Chủ và chuẩn Giới Chủ, ngay cả Giới chủ hắn cũng đã gặp rồi. Vì thế, người trước mặt cũng chẳng phải là nhân vật đáng ngạc nhiên gì.
Ngược lại, khi Mộ Minh Tuyết cảm nhận được tu vi của Thánh chủ Nhân tộc, nàng không khỏi sợ hãi, núp sau lưng La Chinh. Trước đây, khi còn ở Thông Linh giới, Thân điện chủ đã là nhân vật mà Mộ Minh Tuyết ngưỡng vọng rồi, vậy nên người có tu vi Giới Chủ trước mắt gần9như là nhân vật mà Mộ Minh Tuyết khó có thể tưởng tượng ra được.
Trong lòng Thánh chủ Nhân tộc thoáng có chút kinh ngạc bởi khi La Chinh đối mặt với ông ta lại vẫn có thể bình tĩnh như thế. Vốn dĩ ông ta còn định hỏi thăm, nếu tên nhóc này là võ giả độc lập thì có thể thu nhận vào thánh địa Ngọc Lan để bồi dưỡng, tương lai sẽ trở thành một nhân vật lớn.
“Sư tôn, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.” Lúc này, một võ giả Thần Cực Cảnh bước đến trước mặt Thánh chủ Nhân tộc, cắt đứt mạch suy nghĩ của ông ta.
Các vị Thánh chủ cũng chỉ đến được cửa cung. Mặc dù bọn họ có thể cưỡng ép để đi vào địa cung, hoặc trực tiếp phá hủy kết giới trong địa cung, nhưng một khi kết7giới bị phá hủy, tất cả bảo vật bên trong cũng sẽ bị hủy theo. Nếu tu vi quá mạnh, chúng cũng sẽ tự khởi động chức năng hủy diệt này.
Cũng chính vì vậy nên trong nhiều năm qua, không một vị Giới Chủ nào có can đảm xông vào địa cung.
Thánh chủ Nhân tộc gật đầu: “Đối với các ngươi mà nói, đây chính là cơ hội nghìn năm có một. Lần trước địa cung được mở ra là vào một trăm nghìn năm trước, thế nên các ngươi phải nắm chắc cơ hội lần này.”
“Vâng!”
Mặc dù thánh địa Ngọc Lan là thánh địa thập phẩm, nhưng so với các Đại Giới khác, Âm La giới cũng chẳng có ưu thế gì, thậm chí còn kém xa tít tắp Đại Giới ở vùng biên là Thông Linh giới kia. Cho nên, trong rất nhiều thánh địa thập phẩm của liên minh, danh tiếng của thánh địa Ngọc Lan không quá hiển hách. Cho đến tận bây giờ, thậm chí chẳng có võ giả nào có tư cách tiến vào mười ba thiên cung.
Cơ hội cho thiên tài của thánh địa Ngọc Lan không nhiều. Lần này địa cung mở ra, đối với bọn họ chính là một cơ hội cực tốt.
Ngoại trừ Nhân tộc, đám thiên tài Ma tộc, Yêu Dạ tộc cũng bắt đầu xuất phát đi vào địa cung.
Về phần Ngải Hổ, lúc này vẻ mặt hắn cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Hắn vất vả lắm mới có được cơ duyên như vậy, cũng khó khăn lắm mới đến được đây. Không ngờ vừa mới mở địa cung ra thì lại thu hút nhiều người đến như thế. Hóa ra, bí bảo ở Âm La giới là một bí mật công khai. Hẳn là đám người này đã theo dõi hắn rồi đến đây?
Lúc trước, hắn nghĩ quá ngây thơ, định phân ba phần bảo vật trong địa cung cho Nhiêu An, ba phần cho La Chinh, còn hắn độc hưởng bốn phần. Bây giờ xem ra, hắn đã nằm mơ giữa ban ngày rồi. Nhiều người đi vào như vậy, không biết có thể lấy được bao nhiêu nữa.
Ngải Hổ hắn dù sao cũng không quyền không thế. Bây giờ cửa địa cung mở ra rồi, hắn cũng không thể dùng sức mạnh của một mình hắn mà đuổi ba vị Thánh chủ đi được. Nếu hắn có thực lực làm chuyện như thế, cũng chẳng cần phải tiến vào địa cung này.
Thấy dáng vẻ buồn bực của Ngải Hổ, La Chinh nhẹ nhàng vỗ vai của hắn: “Vẫn còn cơ hội mà.”
Dù sao, nhân vật cấp bậc Giới Chủ đều không vào được. Đám thiên tài Âm La giới làm sao có thể cạnh tranh với nhân vật có thiên phú như La Chinh và Ngải Hổ?
Cơ hội tất nhiên là sẽ có, nhưng nghĩ đến chuyện cơ duyên vốn thuộc về mình lại bị đám người này chạy vào chiếm đoạt, trong lòng Ngải Hổ vẫn khá khó chịu. Nhưng hắn là người cầm được thì buông được, chuẩn bị cùng với La Chinh và Mộ Minh Tuyết đi vào địa cung.
Không ngờ khi bọn họ vừa mới tiến vào địa cung, Thánh chủ Ma tộc đã hừ lạnh, bàn tay thô ráp vung lên, một luồng sức mạnh vô hình trói La Chinh, Ngải Hổ và Mộ Minh Tuyết lại: “Cái thứ tôm tép nhãi nhép chẳng biết xuất hiện từ cái nơi hẻo lánh nào mà lại dám đoạt trước Ma tộc ta?”
Bị một luồng sức mạnh vô hình trói lại, ba người không thể cử động được.
Sắc mặt Ngải Hổ bắt đầu đỏ lên như máu. Một luồng khí huyết xông lên gương mặt hắn. Cửa này là do hắn mở, lại còn bắt hắn xếp phía sau. Đúng là khinh người quá đáng.
Nhưng bọn họ căn bản không thể phản kháng lại luồng sức mạnh vô hình này. Mặc cho Ngải Hổ giãy giụa như thế nào, hắn vẫn không thể nhúc nhích.
Thấy Ngải Hổ giãy giụa như vậy, Thánh chủ Ma tộc mỉm cười thản nhiên. Nếu không phải đã giao ước với hai thánh địa thập phẩm kia thì ông ta đã sớm ra tay giết bọn họ rồi. Trong mắt Thánh chủ Ma tộc, đám người La Chinh và Ngải Hổ chỉ đảm nhận nhiệm vụ làm chìa khóa mở cửa địa cung, việc phía sau không liên quan đến bọn họ.
Thánh chủ Nhân tộc nhìn thấy vậy cũng không lên tiếng khuyên can. Chỉ cần Thánh chủ Ma tộc không ra tay giết người thì không được coi là phá quy tắc.
Bị sức mạnh vô hình của vị Thánh chủ Ma tộc ngăn lại, La Chinh nhíu mày, lực vảy rồng trong cơ thể bộc phát. Hắn nhìn chằm chằm vào luồng sức mạnh vô hình đó, bước chân đột nhiên giơ lên.
Thánh chủ Ma tộc có tu vi Giới Chủ, nhưng trong lịch sử Âm La giới chưa từng có Giới Chủ, cho nên Thánh chủ Ma tộc được coi là chuẩn Giới Chủ, là người có được tu vi Giới Chủ nhưng lại không có năng lực đầy đủ của Giới Chủ. Cũng giống như Thánh chủ thánh địa Linh Vũ, nghiêm túc mà nói thì thân phận cũng thuộc hàng chuẩn Giới Chủ.
Mặc dù luồng sức mạnh vô hình trói buộc đám người La Chinh chỉ là tiện tay mà thi triển ra, nhưng dù sao Thánh chủ Ma tộc cũng có tu vi Giới Chủ, là một trong ba nhân vật đứng đầu một giới, sức mạnh vô hình này của ông ta cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Ngải Hổ bên cạnh điên cuồng giãy giụa nhưng khó mà thoát khỏi lực vô hình đang trói chặt này.
La Chinh kích hoạt từng tấm vảy rồng, sức mạnh ào ào rót vào cơ thể của hắn. Hắn đang kháng cự với sức mạnh vô hình của Thánh chủ Ma tộc, nâng bước chân tiến về phía cửa địa cung.
Cùng lúc đó, Thánh chủ Ma tộc không nhịn được mà kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn La Chinh mang theo vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.
Mắt thấy luồng ánh sáng màu đỏ kia bắn ra, Hầu nga Hầu thậm chí chẳng có dũng khí né tránh. Dù sao nhân vật cấp bậc Giới Chủ như thế này đã cách hắn đến hai cảnh giới lớn, làm sao hắn có thể phản kháng?
Nhưng lúc này, Thánh chủ thánh địa Ngọc Lan của Nhân tộc lại nhẹ nhàng phất tay. Một màn ánh sáng màu lam nhạt ngăn trước mặt Hầu Đại. Thánh chủ Nhân tộc nói: “Dạ Kiêu, chẳng phải ba thánh địa chúng ta đã thương lượng rồi sao? Dù là người của tộc nào mở ra được địa cung thì cũng không được giết chết.”
Nghe xong, luồng ánh sáng màu đỏ trong tay Thánh chủ Ma tộc dần dần yếu đi. Giết chết3một con kiến hay không cũng chẳng quan trọng. Ông ta hừ một tiếng, không để ý đến Hầu Đại nữa.
Bên này, Thánh chủ Nhân tộc thản nhiên nhìn Hầu Đại. Dù sao Hầu Đại cũng xuất thân từ Nhân tộc, nên ông ta nói: “Đã lựa chọn đi vào địa cung thì ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng việc phải đánh đổi cả mạng sống. Võ giả chúng ta sống trên đời này, bất cứ lúc nào cũng phải trải qua thử thách. Ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi.”
Ý của Thánh chủ Nhân tộc rất đơn giản. Ngươi đã mang theo huynh đệ của mình đến thăm dò địa cung, như vậy ngươi cũng đã sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình. Thực lực không tốt lại còn trách người khác không ra tay cứu giúp kịp thời? Đây chẳng phải quá ngây thơ sao…
Đạo lý này,1làm sao Hầu Đại không hiểu chứ? Chỉ là hắn không cam tâm mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy Ngải Hổ, La Chinh và Mộ Minh Tuyết nhảy xuống từ trên pho tượng rắn chín đầu, trong lòng hắn một lần nữa lại mất thăng bằng.
Ngải Hổ thì thôi không nói, nhưng dựa vào cái gì mà đôi nam nữ này cũng không bị tổn hại gì? Vừa nãy hai người cũng bị bướm Hắc Thực bao vây, vì sao bọn họ lại có thể thoát khỏi hiểm cảnh? Hầu Đại nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi.
Khi La Chinh nhảy xuống, ánh mắt của Thánh chủ Nhân tộc rơi vào người La Chinh, vẻ mặt vốn lạnh nhạt lập tức lộ ra vẻ tiếc thương người tài. Thánh chủ Nhân tộc nhìn thấy rõ, tên nhóc trước mắt dường như có được thần thông nào đó có thể8nhìn ra quy tắc hắc ám, vậy nên dưới sự vây công của bướm Hắc Thực mà hắn vẫn có thể ung dung tránh né, kiên trì đến phút cuối cùng.
Ánh mắt của La Chinh và Thánh chủ giao nhau. Hắn chỉ gật đầu nhẹ một cái. Mặc dù thời gian phi thăng không dài, nhưng hắn cũng đã gặp nhân vật nửa Giới Chủ và chuẩn Giới Chủ, ngay cả Giới chủ hắn cũng đã gặp rồi. Vì thế, người trước mặt cũng chẳng phải là nhân vật đáng ngạc nhiên gì.
Ngược lại, khi Mộ Minh Tuyết cảm nhận được tu vi của Thánh chủ Nhân tộc, nàng không khỏi sợ hãi, núp sau lưng La Chinh. Trước đây, khi còn ở Thông Linh giới, Thân điện chủ đã là nhân vật mà Mộ Minh Tuyết ngưỡng vọng rồi, vậy nên người có tu vi Giới Chủ trước mắt gần9như là nhân vật mà Mộ Minh Tuyết khó có thể tưởng tượng ra được.
Trong lòng Thánh chủ Nhân tộc thoáng có chút kinh ngạc bởi khi La Chinh đối mặt với ông ta lại vẫn có thể bình tĩnh như thế. Vốn dĩ ông ta còn định hỏi thăm, nếu tên nhóc này là võ giả độc lập thì có thể thu nhận vào thánh địa Ngọc Lan để bồi dưỡng, tương lai sẽ trở thành một nhân vật lớn.
“Sư tôn, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.” Lúc này, một võ giả Thần Cực Cảnh bước đến trước mặt Thánh chủ Nhân tộc, cắt đứt mạch suy nghĩ của ông ta.
Các vị Thánh chủ cũng chỉ đến được cửa cung. Mặc dù bọn họ có thể cưỡng ép để đi vào địa cung, hoặc trực tiếp phá hủy kết giới trong địa cung, nhưng một khi kết7giới bị phá hủy, tất cả bảo vật bên trong cũng sẽ bị hủy theo. Nếu tu vi quá mạnh, chúng cũng sẽ tự khởi động chức năng hủy diệt này.
Cũng chính vì vậy nên trong nhiều năm qua, không một vị Giới Chủ nào có can đảm xông vào địa cung.
Thánh chủ Nhân tộc gật đầu: “Đối với các ngươi mà nói, đây chính là cơ hội nghìn năm có một. Lần trước địa cung được mở ra là vào một trăm nghìn năm trước, thế nên các ngươi phải nắm chắc cơ hội lần này.”
“Vâng!”
Mặc dù thánh địa Ngọc Lan là thánh địa thập phẩm, nhưng so với các Đại Giới khác, Âm La giới cũng chẳng có ưu thế gì, thậm chí còn kém xa tít tắp Đại Giới ở vùng biên là Thông Linh giới kia. Cho nên, trong rất nhiều thánh địa thập phẩm của liên minh, danh tiếng của thánh địa Ngọc Lan không quá hiển hách. Cho đến tận bây giờ, thậm chí chẳng có võ giả nào có tư cách tiến vào mười ba thiên cung.
Cơ hội cho thiên tài của thánh địa Ngọc Lan không nhiều. Lần này địa cung mở ra, đối với bọn họ chính là một cơ hội cực tốt.
Ngoại trừ Nhân tộc, đám thiên tài Ma tộc, Yêu Dạ tộc cũng bắt đầu xuất phát đi vào địa cung.
Về phần Ngải Hổ, lúc này vẻ mặt hắn cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Hắn vất vả lắm mới có được cơ duyên như vậy, cũng khó khăn lắm mới đến được đây. Không ngờ vừa mới mở địa cung ra thì lại thu hút nhiều người đến như thế. Hóa ra, bí bảo ở Âm La giới là một bí mật công khai. Hẳn là đám người này đã theo dõi hắn rồi đến đây?
Lúc trước, hắn nghĩ quá ngây thơ, định phân ba phần bảo vật trong địa cung cho Nhiêu An, ba phần cho La Chinh, còn hắn độc hưởng bốn phần. Bây giờ xem ra, hắn đã nằm mơ giữa ban ngày rồi. Nhiều người đi vào như vậy, không biết có thể lấy được bao nhiêu nữa.
Ngải Hổ hắn dù sao cũng không quyền không thế. Bây giờ cửa địa cung mở ra rồi, hắn cũng không thể dùng sức mạnh của một mình hắn mà đuổi ba vị Thánh chủ đi được. Nếu hắn có thực lực làm chuyện như thế, cũng chẳng cần phải tiến vào địa cung này.
Thấy dáng vẻ buồn bực của Ngải Hổ, La Chinh nhẹ nhàng vỗ vai của hắn: “Vẫn còn cơ hội mà.”
Dù sao, nhân vật cấp bậc Giới Chủ đều không vào được. Đám thiên tài Âm La giới làm sao có thể cạnh tranh với nhân vật có thiên phú như La Chinh và Ngải Hổ?
Cơ hội tất nhiên là sẽ có, nhưng nghĩ đến chuyện cơ duyên vốn thuộc về mình lại bị đám người này chạy vào chiếm đoạt, trong lòng Ngải Hổ vẫn khá khó chịu. Nhưng hắn là người cầm được thì buông được, chuẩn bị cùng với La Chinh và Mộ Minh Tuyết đi vào địa cung.
Không ngờ khi bọn họ vừa mới tiến vào địa cung, Thánh chủ Ma tộc đã hừ lạnh, bàn tay thô ráp vung lên, một luồng sức mạnh vô hình trói La Chinh, Ngải Hổ và Mộ Minh Tuyết lại: “Cái thứ tôm tép nhãi nhép chẳng biết xuất hiện từ cái nơi hẻo lánh nào mà lại dám đoạt trước Ma tộc ta?”
Bị một luồng sức mạnh vô hình trói lại, ba người không thể cử động được.
Sắc mặt Ngải Hổ bắt đầu đỏ lên như máu. Một luồng khí huyết xông lên gương mặt hắn. Cửa này là do hắn mở, lại còn bắt hắn xếp phía sau. Đúng là khinh người quá đáng.
Nhưng bọn họ căn bản không thể phản kháng lại luồng sức mạnh vô hình này. Mặc cho Ngải Hổ giãy giụa như thế nào, hắn vẫn không thể nhúc nhích.
Thấy Ngải Hổ giãy giụa như vậy, Thánh chủ Ma tộc mỉm cười thản nhiên. Nếu không phải đã giao ước với hai thánh địa thập phẩm kia thì ông ta đã sớm ra tay giết bọn họ rồi. Trong mắt Thánh chủ Ma tộc, đám người La Chinh và Ngải Hổ chỉ đảm nhận nhiệm vụ làm chìa khóa mở cửa địa cung, việc phía sau không liên quan đến bọn họ.
Thánh chủ Nhân tộc nhìn thấy vậy cũng không lên tiếng khuyên can. Chỉ cần Thánh chủ Ma tộc không ra tay giết người thì không được coi là phá quy tắc.
Bị sức mạnh vô hình của vị Thánh chủ Ma tộc ngăn lại, La Chinh nhíu mày, lực vảy rồng trong cơ thể bộc phát. Hắn nhìn chằm chằm vào luồng sức mạnh vô hình đó, bước chân đột nhiên giơ lên.
Thánh chủ Ma tộc có tu vi Giới Chủ, nhưng trong lịch sử Âm La giới chưa từng có Giới Chủ, cho nên Thánh chủ Ma tộc được coi là chuẩn Giới Chủ, là người có được tu vi Giới Chủ nhưng lại không có năng lực đầy đủ của Giới Chủ. Cũng giống như Thánh chủ thánh địa Linh Vũ, nghiêm túc mà nói thì thân phận cũng thuộc hàng chuẩn Giới Chủ.
Mặc dù luồng sức mạnh vô hình trói buộc đám người La Chinh chỉ là tiện tay mà thi triển ra, nhưng dù sao Thánh chủ Ma tộc cũng có tu vi Giới Chủ, là một trong ba nhân vật đứng đầu một giới, sức mạnh vô hình này của ông ta cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Ngải Hổ bên cạnh điên cuồng giãy giụa nhưng khó mà thoát khỏi lực vô hình đang trói chặt này.
La Chinh kích hoạt từng tấm vảy rồng, sức mạnh ào ào rót vào cơ thể của hắn. Hắn đang kháng cự với sức mạnh vô hình của Thánh chủ Ma tộc, nâng bước chân tiến về phía cửa địa cung.
Cùng lúc đó, Thánh chủ Ma tộc không nhịn được mà kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn La Chinh mang theo vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.
Bình luận facebook