Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1118
Chương 1118: Vực sâu luân hồi
La Chinh giống như một con bò sát nhỏ, nhưng luồng sức mạnh khổng lồ kia lại chẳng cách nào ấn xuống hắn được. Hắn vẫn cố gắng bước về phía địa cung.
Không chỉ Thánh chủ Ma tộc, ngay cả Thánh chủ Yêu Dạ tộc, Thánh chủ Nhân tộc cũng cảm thấy kinh ngạc. Dĩ nhiên, tình huống này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
“Thú vị thật...” Thánh chủ Ma tộc cười khẩy. Xem như cùng so tài với La Chinh, ông ta lại nhấn một ngón tay to lớn nữa xuống La Chinh.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh trói buộc mạnh hơn bao phủ toàn thân La Chinh. Luồng sức mạnh này là do Thánh chủ Ma tộc cố3ý thi triển, chỉ nhằm vào một mình La Chinh mà thôi. Cường độ của luồng sức mạnh lần này đương nhiên mạnh hơn luồng sức mạnh lần trước.
Mắt La Chinh đột nhiên chăm chú hơn, lực vảy rồng trong cơ thể phóng ra toàn bộ. Hơn mười nghìn tấm vảy rồng được mở ra hoàn toàn.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, thân hình La Chinh hơi dừng lại, tiếng nổ lốp bốp vang lên trong cơ thể hắn. Thân hình hắn tăng vọt lên mấy phần, sau đó lại bước về phía trước.
“Ồ?” Lúc này Thánh chủ Ma tộc còn hăng hái với việc so đấu này hơn La Chinh. Ông ta không tin, một tên nhóc Thần Hải1Cảnh lại có thể thoát khỏi ngón tay của mình. Ông ta bắt đầu phủ cả bàn tay xuống đầu La Chinh.
“Dạ Kiêu, đường đường là Thánh chủ, phân cao thấp với một tiểu bối, chẳng phải ảnh hưởng đến phong độ sao.”
Lúc này, Thánh chủ Nhân tộc không nhìn nổi nữa, nhẹ nhàng phất tay, loại bỏ toàn bộ sức mạnh của Thánh chủ Ma tộc.
Trong nháy mắt luồng sức mạnh khổng lồ được loại bỏ, La Chinh lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng. Đồng thời, Thánh chủ Nhân tộc cũng nhanh chóng hóa giải lực áp chế trên người Mộ Minh Tuyết và Ngải Hổ.
Nghe xong, Thánh chủ Ma tộc cười nói: “Chưa đến mức gọi là phân8cao thấp, chẳng qua ta chỉ cảm thấy tên nhóc này hơi thú vị thôi.”
Thánh chủ Nhân tộc mỉm cười. Ông ra tay là vì cảm thấy La Chinh chính là một hạt giống tốt. Chờ thăm dò địa cung xong, ông sẽ nhận hắn vào Thánh địa Ngọc Lan.
Không còn ai ngăn cản, ba người La Chinh nhanh chóng bước qua cánh cửa để vào địa cung. Nhiêu An đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lóe lên, gương mặt tươi cười, lớn tiếng nói: “Ngải Hổ huynh, chờ ta một chút.”
Nhiêu An biết, nếu lúc này mà còn không vào thì lát nữa sẽ không có cơ hội tranh với đám Thánh chủ. Hắn gọi thân mật như thế,9chắc người ngoài sẽ không ngăn cản.
Về phần Hầu Đại, vừa nãy suýt chút nữa sợ vỡ mật, nhưng thấy Nhiêu An đã đi, tất nhiên hắn ta cũng không chịu thua kém, theo sát phái sau Nhiêu An.
Địa cung Âm La giới đã mở ra, bốn người bọn họ chính là nhóm đầu tiên tiến vào.
Ngay sau đó là võ giả Ma tộc, Yêu Dạ tộc và Nhân tộc, tất cả đều vội vàng đi đằng sau, tiến vào địa cung.
Trước cửa địa cung có một kết giới màu vàng sẫm. Kết giới này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng nó vẫn có thể phát huy ra hiệu quả như trước.
Kết giới này không ngăn cản được7La Chinh. Khi hắn bước về phía kết giới, cả người liền dễ dàng xuyên qua. Ngay sau đó là Ngải Hổ, Mộ Minh Tuyết, Nhiêu An, Hầu Đại...
Nhưng trong nháy mắt La Chinh xuyên qua kết giới, chân hắn lại đạp vào khoảng không, rơi thẳng xuống dưới.
Trước mắt là một vực sâu không thấy đáy.
Không chỉ La Chinh, ngay cả Ngải Hổ, Mộ Minh Tuyết, Hầu Đại và Nhiêu An cũng tương tự như vậy.
Khi võ giả gặp phải tình huống nguy hiểm, thường sẽ theo thói quen vận dụng chân nguyên để ổn định thân hình của mình trên không trung, ngăn cản tình huống rơi xuống nhanh hơn.
Nhưng khi đám người Mộ Minh Tuyết, Ngải Hổ định làm như thế để cho cơ thể mình nổi giữa không trung thì lại phát hiện ra không thể vận chuyển chân nguyên.
Hầu Đại lợi dụng quy tắc hệ Phong, tạo ra một luồng gió lốc thật mạnh bên dưới. Hắn ta muốn dựa vào sự hiểu biết của mình về quy tắc hệ Phong, lợi dụng gió lớn để nâng mình lên, nhưng vẫn không có tác dụng.
Về phần La Chinh, thân hình hắn nhẹ nhàng lóe lên, túm lấy Mộ Minh Tuyết, sau đó bước lên, muốn xuyên qua không gian phía trên. Nhưng thật kỳ lạ, rõ ràng hắn đã thi triển quy tắc không gian cũng đã xuyên qua được một khoảng cách, nhưng khi hắn chui ra khỏi không gian thì vị trí của hắn và Mộ Minh Tuyết cũng không tăng lên, ngược lại còn hạ thấp xuống.
“Tại sao lại kỳ quái như thế?” Ngải Hổ nói. Mọi người đã thử nhiều phương pháp, nhưng không ai thành công. Tất cả đều đang không ngừng rơi xuống.
“A...”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cùng lúc đó, La Chinh nghe được tiếng kêu từ phía trên. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy đám võ giả mà ba vị Thánh chủ phái đi cũng đang không ngừng rơi xuống.
Thấy thế, tâm trạng La Chinh lại bình tĩnh hơn: “Huân, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ha ha!” Huân nghịch ngợm bật cười: “Chỉ cho ngươi một bất ngờ mà thôi. Hoan nghênh ngươi tiến vào vực sâu luân hồi.”
“Vực sâu luân hồi?”
“Đúng, đây chính là vực sâu luân hồi, do một Thiên Tôn thời viễn cổ tạo nên. Trong vực sâu này, ngươi sẽ không thể bay được, chỉ có thể rơi tự do xuống dưới.” Huân chỉ thoáng cười, sau đó thái độ lại thản nhiên như trước.
“Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ thế rơi xuống?” La Chinh hỏi.
“Đại khái là thế. Dù sao cũng đâu rơi chết ngươi được.” Huân đáp.
Khi bọn họ vừa mới rơi xuống, tốc độ rơi rất nhanh, nhưng khi đạt đến một tốc độ nhất định, nó liền ổn định lại.
Lúc mới rơi xuống, người nào cũng tay chân luống cuống, không ngừng hoảng hốt. Sau một lúc, tất cả đều đã thích ứng với trạng thái rơi xuống. Nhưng nhìn vực sâu đen ngòm như thế, không ai có cảm giác chắc chắn được. Có khi nào lại là đầu đáp xuống trước hay không?
Nhưng võ giả tiến vào địa cung lần này, thực lực kém nhất cũng là Thần Hải Cảnh. Đại đa số đều là võ giả Thần Cực Cảnh, làm gì sợ bị ngã chết. Tuy nhiên, đối mặt với nỗi sợ hãi về việc không biết, sắc mặt ai nấy đều hoảng hốt. Ai mà biết được bọn họ sẽ gặp phải thứ gì bên dưới vực sâu này.
Trong cơn hoảng loạn, mọi người vẫn tiếp tục rơi xuống.
Tiếng gió vù vù quét qua bên tai. Thời gian rơi xuống tốn mất một nén nhang.
La Chinh vừa rơi xuống vừa đánh giá hoàn cảnh vực sâu. Không biết vị Thiên Tôn viễn cổ đó thi triển loại thần thông nào mà lại có thể tạo ra một vực sâu quỷ dị như vậy.
Để tạo ra một vực sâu luân hồi như thế này, cho dù là Thiên Tôn thì có lẽ cũng phải tốn rất nhiều tâm tư.
Nghĩ không ra đáp án, nên hắn đành phải hỏi Huân.
“Không biết!” Huân dứt khoát trả lời, “Mười vạn năm trước, khi ta thăm dò vực sâu này, tu vi cũng chỉ vừa bước vào Thần Cực Cảnh mà thôi. Cho dù tiến vào trong địa cung rồi thì cũng không thể biết được hết toàn bộ bí mật. Lai lịch của vị Thiên Tôn viễn cổ này rất thần bí. Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đoán ra được thân phận của ông ta. Nhưng vị Thiên Tôn viễn cổ đó đã tốn rất nhiều tâm tư, bố trí một chỗ như thế này thì khả năng duy nhất chính là muốn chọn cho mình một truyền nhân. Chẳng qua đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.”
Dù sao cũng đã cách xa quá nhiều năm, chẳng ai biết năm đó vị Thiên Tôn này đã trải qua đại kiếp gì mà phải bố trí địa cung như thế này.
“Cẩn thận, nếu như ta nhớ không lầm thì phiền phức đầu tiên sẽ xuất hiện tại vực sâu luân hồi.” Huân lên tiếng nhắc nhở La Chinh.
La Chinh chăm chú nhìn xuống phía dưới. Hắn phát hiện bên dưới vực sâu xuất hiện rất nhiều dây leo màu xanh thẫm, hình dáng như cánh tay, được phân bố chằng chịt.
Khi được Huân nhắc nhở, hắn chỉ còn cách đám dây leo này khoảng mấy trăm trượng. Với tốc độ rơi của bọn họ, khoảng cách mấy trăm trượng chỉ là vài giây mà thôi.
Không chỉ Thánh chủ Ma tộc, ngay cả Thánh chủ Yêu Dạ tộc, Thánh chủ Nhân tộc cũng cảm thấy kinh ngạc. Dĩ nhiên, tình huống này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
“Thú vị thật...” Thánh chủ Ma tộc cười khẩy. Xem như cùng so tài với La Chinh, ông ta lại nhấn một ngón tay to lớn nữa xuống La Chinh.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh trói buộc mạnh hơn bao phủ toàn thân La Chinh. Luồng sức mạnh này là do Thánh chủ Ma tộc cố3ý thi triển, chỉ nhằm vào một mình La Chinh mà thôi. Cường độ của luồng sức mạnh lần này đương nhiên mạnh hơn luồng sức mạnh lần trước.
Mắt La Chinh đột nhiên chăm chú hơn, lực vảy rồng trong cơ thể phóng ra toàn bộ. Hơn mười nghìn tấm vảy rồng được mở ra hoàn toàn.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, thân hình La Chinh hơi dừng lại, tiếng nổ lốp bốp vang lên trong cơ thể hắn. Thân hình hắn tăng vọt lên mấy phần, sau đó lại bước về phía trước.
“Ồ?” Lúc này Thánh chủ Ma tộc còn hăng hái với việc so đấu này hơn La Chinh. Ông ta không tin, một tên nhóc Thần Hải1Cảnh lại có thể thoát khỏi ngón tay của mình. Ông ta bắt đầu phủ cả bàn tay xuống đầu La Chinh.
“Dạ Kiêu, đường đường là Thánh chủ, phân cao thấp với một tiểu bối, chẳng phải ảnh hưởng đến phong độ sao.”
Lúc này, Thánh chủ Nhân tộc không nhìn nổi nữa, nhẹ nhàng phất tay, loại bỏ toàn bộ sức mạnh của Thánh chủ Ma tộc.
Trong nháy mắt luồng sức mạnh khổng lồ được loại bỏ, La Chinh lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng. Đồng thời, Thánh chủ Nhân tộc cũng nhanh chóng hóa giải lực áp chế trên người Mộ Minh Tuyết và Ngải Hổ.
Nghe xong, Thánh chủ Ma tộc cười nói: “Chưa đến mức gọi là phân8cao thấp, chẳng qua ta chỉ cảm thấy tên nhóc này hơi thú vị thôi.”
Thánh chủ Nhân tộc mỉm cười. Ông ra tay là vì cảm thấy La Chinh chính là một hạt giống tốt. Chờ thăm dò địa cung xong, ông sẽ nhận hắn vào Thánh địa Ngọc Lan.
Không còn ai ngăn cản, ba người La Chinh nhanh chóng bước qua cánh cửa để vào địa cung. Nhiêu An đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lóe lên, gương mặt tươi cười, lớn tiếng nói: “Ngải Hổ huynh, chờ ta một chút.”
Nhiêu An biết, nếu lúc này mà còn không vào thì lát nữa sẽ không có cơ hội tranh với đám Thánh chủ. Hắn gọi thân mật như thế,9chắc người ngoài sẽ không ngăn cản.
Về phần Hầu Đại, vừa nãy suýt chút nữa sợ vỡ mật, nhưng thấy Nhiêu An đã đi, tất nhiên hắn ta cũng không chịu thua kém, theo sát phái sau Nhiêu An.
Địa cung Âm La giới đã mở ra, bốn người bọn họ chính là nhóm đầu tiên tiến vào.
Ngay sau đó là võ giả Ma tộc, Yêu Dạ tộc và Nhân tộc, tất cả đều vội vàng đi đằng sau, tiến vào địa cung.
Trước cửa địa cung có một kết giới màu vàng sẫm. Kết giới này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng nó vẫn có thể phát huy ra hiệu quả như trước.
Kết giới này không ngăn cản được7La Chinh. Khi hắn bước về phía kết giới, cả người liền dễ dàng xuyên qua. Ngay sau đó là Ngải Hổ, Mộ Minh Tuyết, Nhiêu An, Hầu Đại...
Nhưng trong nháy mắt La Chinh xuyên qua kết giới, chân hắn lại đạp vào khoảng không, rơi thẳng xuống dưới.
Trước mắt là một vực sâu không thấy đáy.
Không chỉ La Chinh, ngay cả Ngải Hổ, Mộ Minh Tuyết, Hầu Đại và Nhiêu An cũng tương tự như vậy.
Khi võ giả gặp phải tình huống nguy hiểm, thường sẽ theo thói quen vận dụng chân nguyên để ổn định thân hình của mình trên không trung, ngăn cản tình huống rơi xuống nhanh hơn.
Nhưng khi đám người Mộ Minh Tuyết, Ngải Hổ định làm như thế để cho cơ thể mình nổi giữa không trung thì lại phát hiện ra không thể vận chuyển chân nguyên.
Hầu Đại lợi dụng quy tắc hệ Phong, tạo ra một luồng gió lốc thật mạnh bên dưới. Hắn ta muốn dựa vào sự hiểu biết của mình về quy tắc hệ Phong, lợi dụng gió lớn để nâng mình lên, nhưng vẫn không có tác dụng.
Về phần La Chinh, thân hình hắn nhẹ nhàng lóe lên, túm lấy Mộ Minh Tuyết, sau đó bước lên, muốn xuyên qua không gian phía trên. Nhưng thật kỳ lạ, rõ ràng hắn đã thi triển quy tắc không gian cũng đã xuyên qua được một khoảng cách, nhưng khi hắn chui ra khỏi không gian thì vị trí của hắn và Mộ Minh Tuyết cũng không tăng lên, ngược lại còn hạ thấp xuống.
“Tại sao lại kỳ quái như thế?” Ngải Hổ nói. Mọi người đã thử nhiều phương pháp, nhưng không ai thành công. Tất cả đều đang không ngừng rơi xuống.
“A...”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cùng lúc đó, La Chinh nghe được tiếng kêu từ phía trên. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy đám võ giả mà ba vị Thánh chủ phái đi cũng đang không ngừng rơi xuống.
Thấy thế, tâm trạng La Chinh lại bình tĩnh hơn: “Huân, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ha ha!” Huân nghịch ngợm bật cười: “Chỉ cho ngươi một bất ngờ mà thôi. Hoan nghênh ngươi tiến vào vực sâu luân hồi.”
“Vực sâu luân hồi?”
“Đúng, đây chính là vực sâu luân hồi, do một Thiên Tôn thời viễn cổ tạo nên. Trong vực sâu này, ngươi sẽ không thể bay được, chỉ có thể rơi tự do xuống dưới.” Huân chỉ thoáng cười, sau đó thái độ lại thản nhiên như trước.
“Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ thế rơi xuống?” La Chinh hỏi.
“Đại khái là thế. Dù sao cũng đâu rơi chết ngươi được.” Huân đáp.
Khi bọn họ vừa mới rơi xuống, tốc độ rơi rất nhanh, nhưng khi đạt đến một tốc độ nhất định, nó liền ổn định lại.
Lúc mới rơi xuống, người nào cũng tay chân luống cuống, không ngừng hoảng hốt. Sau một lúc, tất cả đều đã thích ứng với trạng thái rơi xuống. Nhưng nhìn vực sâu đen ngòm như thế, không ai có cảm giác chắc chắn được. Có khi nào lại là đầu đáp xuống trước hay không?
Nhưng võ giả tiến vào địa cung lần này, thực lực kém nhất cũng là Thần Hải Cảnh. Đại đa số đều là võ giả Thần Cực Cảnh, làm gì sợ bị ngã chết. Tuy nhiên, đối mặt với nỗi sợ hãi về việc không biết, sắc mặt ai nấy đều hoảng hốt. Ai mà biết được bọn họ sẽ gặp phải thứ gì bên dưới vực sâu này.
Trong cơn hoảng loạn, mọi người vẫn tiếp tục rơi xuống.
Tiếng gió vù vù quét qua bên tai. Thời gian rơi xuống tốn mất một nén nhang.
La Chinh vừa rơi xuống vừa đánh giá hoàn cảnh vực sâu. Không biết vị Thiên Tôn viễn cổ đó thi triển loại thần thông nào mà lại có thể tạo ra một vực sâu quỷ dị như vậy.
Để tạo ra một vực sâu luân hồi như thế này, cho dù là Thiên Tôn thì có lẽ cũng phải tốn rất nhiều tâm tư.
Nghĩ không ra đáp án, nên hắn đành phải hỏi Huân.
“Không biết!” Huân dứt khoát trả lời, “Mười vạn năm trước, khi ta thăm dò vực sâu này, tu vi cũng chỉ vừa bước vào Thần Cực Cảnh mà thôi. Cho dù tiến vào trong địa cung rồi thì cũng không thể biết được hết toàn bộ bí mật. Lai lịch của vị Thiên Tôn viễn cổ này rất thần bí. Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đoán ra được thân phận của ông ta. Nhưng vị Thiên Tôn viễn cổ đó đã tốn rất nhiều tâm tư, bố trí một chỗ như thế này thì khả năng duy nhất chính là muốn chọn cho mình một truyền nhân. Chẳng qua đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.”
Dù sao cũng đã cách xa quá nhiều năm, chẳng ai biết năm đó vị Thiên Tôn này đã trải qua đại kiếp gì mà phải bố trí địa cung như thế này.
“Cẩn thận, nếu như ta nhớ không lầm thì phiền phức đầu tiên sẽ xuất hiện tại vực sâu luân hồi.” Huân lên tiếng nhắc nhở La Chinh.
La Chinh chăm chú nhìn xuống phía dưới. Hắn phát hiện bên dưới vực sâu xuất hiện rất nhiều dây leo màu xanh thẫm, hình dáng như cánh tay, được phân bố chằng chịt.
Khi được Huân nhắc nhở, hắn chỉ còn cách đám dây leo này khoảng mấy trăm trượng. Với tốc độ rơi của bọn họ, khoảng cách mấy trăm trượng chỉ là vài giây mà thôi.