Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1173
Chương 1173: Nhị sư huynh
Huân gật đầu một cái: “Thực sự không chậm, nhưng còn chưa đủ, chiến trường Mộng Ảo không dễ mở ra, trước khi tiến vào chiến trường Mộng Ảo, thực lực của La Chinh còn cần phải tăng thêm!”
Còn Luyện Thần Tử thì nhìn La Chinh chăm chú không nhúc nhích. Lão mặc kệ La Chinh có tiến bộ hay không, tiến bộ bao nhiêu. Lão chỉ quan tâm phường luyện khí khiến lão thương nhớ kia mà thôi!
Không bao lâu sau, tất cả tinh anh Thánh tộc đã bị La Chinh quét dọn không còn một mống.
Kỳ lạ là khí âm dương hai bên Chân Tuyệt Lộ cũng không tiếp tục ngưng kết nữa, chỉ có một mình La Chinh chạy như điên trên Chân Tuyệt Lộ.
“Độ khó của đoạn thứ ba lại thấp3như vậy?” La Chinh nghi hoặc.
Đương nhiên, nếu có cơ hội dễ dàng thông qua Chân Tuyệt Lộ, La Chinh sẽ không bỏ qua. Không có gì cản trở, tốc độ của La Chinh cũng tăng thêm mấy phần.
Nhưng trạng thái này không kéo dài bao lâu, chỉ chốc lát sau, khí âm dương bắt đầu chậm rãi chuyển động, tập hợp lại lần nữa. Lần này toàn bộ khí âm dương tập hợp vào một điểm, cuối cùng nhanh chóng biến thành một bóng người!
“Đến rồi?” Nhìn bóng người kia, La Chinh tỏ ra thận trọng, Chân Tuyệt Lộ này bố trí như thật như ảo, không thể nào xuất hiện sơ suất như thế, tất nhiên thực lực của người này sẽ cực mạnh.
Không bao lâu sau, bóng người kia càng lúc càng2rõ ràng, là một chàng thanh niên mặc áo vải, trong tay không có bất kỳ vũ khí nào.
“Thần Hải Cảnh? Sơ kỳ?”
La Chinh quan sát, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, tu vi của người này không chênh lệch với hắn là bao. Trước đây, những tinh anh Thánh tộc đó đều là Thần Hải Cảnh, thậm chí có một bộ phận tương đối là võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ. Hiện tại lại xuất hiện một vị võ giả Thần Hải Cảnh sơ kỳ, khiến cho La Chinh không hiểu nổi.
Sau khi xuất hiện hiện hình dáng hoàn chỉnh, bỗng nhiên trên mặt người thanh niên lộ ra một nụ cười quỷ quái rồi sau đó lập tức chạy như điên đến!
“Vèo!”
Y chạy băng băng ở một bên Chân Tuyệt1Lộ, vừa vọt về phía trước, vừa đến gần La Chinh, tốc độ còn nhanh hơn La Chinh.
“Tốc độ nhanh vậy sao?” La Chinh hơi hoảng, tay cũng nắm chặt Lôi Phong U Thần Kiếm hơn, chỉ cần thanh niên này dám đến gần, hắn sẽ lập tức ra tay chém chết!
Mười trượng…
Năm trượng…
Ba trượng…
“U Thần Ảnh!”
Khi chàng thanh niên kia vượt qua khoảng cách ba trượng, Lôi Phong U Thần Kiếm của La Chinh nhẹ nhàng rung lên, trong nháy mắt xuất hiện bảy U Thần Ảnh, bắn về phía chàng thanh niên kia.
“Ha ha!”
Sau lưng lại truyền tới một tiếng cười khẽ, chỉ thấy chàng thanh niên kia nhảy lên, thân thể nhẹ nhàng uốn một cái.
Không biết chuyện gì xảy ra, La Chinh chỉ cảm thấy đôi mắt hoa lên, sau đó1chàng thanh niên này đã ung dung tránh khỏi bảy U Thần Ảnh.
“Đây là thân pháp gì, thật kỳ lạ!” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, bỗng Lôi Phong U Thần Kiếm chém ngay xuống đầu người thanh niên kia.
Đúng vào lúc này, thanh niên kia lại nói: “Chờ một chút, đừng vội!”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng gảy một cái lên kiếm của La Chinh!
“Keng!”
Chỉ gảy nhẹ một cái, nhìn lực cũng không đáng là bao, nhưng kiếm trong tay La Chinh lại bắt đầu cấp tốc rung lên, gần như khiến hắn không nắm vững!
Lực vảy rồng ùn ùn kéo tới, gắng gượng ngăn chặn Lôi Phong U Thần Kiếm đang chấn động, La Chinh lui về phía sau mấy bước, cắm mũi kiếm xuống phía dưới, cảnh giác đối diện với chàng1thanh niên kia.
Chàng thanh niên này thấy nhanh như vậy mà La Chinh đã ngăn cản được “lực một bắn” do y bắn ra thì cũng có chút bất ngờ, sau đó y mỉm cười, nói với La Chinh: “Ngươi là chủ nhân mới của Tiên Phủ này?”
“Ngươi là ai?” La Chinh cau mày hỏi, người trước mắt này cũng là do khí âm dương biến ảo mà thành, nhưng dường như rất đặc biệt, không chỉ có thực lực phi phàm, hơn nữa lại còn tìm hắn nói chuyện?
“Ta? Ha ha!” Chàng thanh niên cười cười.
Nhưng vào lúc này, tiếng nói của A Phúc lại bay vào Chân Tuyệt Lộ: “Hàm An, hắn là tiểu sư đệ của ngươi.”
Tiểu sư đệ…
Nghe thấy lời nói của A Phúc, La Chinh cũng hơi bất ngờ, sư phụ không chỉ thu nhận một người học trò là hắn, mà thanh niên trước mắt này chính là một người học trò khác của sư phụ? Cũng chính là sư huynh của hắn?
Nụ cười trên mặt chàng thanh niên tên Hàm An này càng trở nên sâu hơn, y càng tỉ mỉ đánh giá La Chinh: “Ha ha, năm đó ta để lại một luồng phân hồn ở đây, xem ra là đúng rồi, không ngờ cuối cùng sư phụ vẫn thu một tên đồ đệ.”
Hàm An đang nói, rồi giống như nhớ tới chuyện gì, y chợt nói: “Chờ một chút! Nếu sư phụ chịu thu ngươi làm đồ đệ, chẳng lẽ ngươi đã luyện thành bí thuật Hỗn Độn?” Hắn đánh giá La Chinh từ trên xuống dưới, trong con mắt lộ ra vẻ khó tin.
Bao nhiêu năm trôi qua, chủ nhân của Tiên Phủ này cũng chỉ thu hai ngươi đồ đệ, ông chia tuyệt học trọn đời của chính mình làm hai phần, truyền thụ cho hai người. Hàm An này nên tính là nhị sư huynh của La Chinh.
Hàm An nhớ sư phụ đã từng nói, sau khi hai đại tuyệt học của ông ấy tìm được truyền nhân, sẽ không thu học trò nữa, trừ khi có người có thể chất thích hợp luyện thành bí thuật Hỗn Độn. Sư phụ luôn nói là làm, nếu La Chinh trở thành là học trò thứ ba của sư phụ, như vậy người trước mặt y đây chắc chắn đã tu luyện thành công bí thuật Hỗn Độn rồi!
La Chinh lạnh nhạt nhìn chằm chằm vị “nhị sư huynh” này, tuy hắn tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì đang cân nhắc thực lực giữa hai người.
Với thực lực thật sự của La Chinh bây giờ, rất khó tìm được đối thủ trong số võ giả Thần Hải Cảnh, nhưng người trước mắt này lại khiến cho La Chinh mơ hồ có cảm giác nguy hiểm.
“Trả lời ta đi, tiểu sư đệ! Ngươi thực sự tu luyện bí thuật Hỗn Độn sao?” Hàm An nhìn chằm chằm vào La Chinh, trên mặt vẫn treo nụ cười nhạt như cũ.
“Không cần phải nói cho ngươi biết.” La Chinh hờ hững nói.
Hàm An khẽ mỉm cười, bẻ khớp tay, y cười khà khà, chậm rãi đi về phía La Chinh: “Thú vị, thú vị lắm, tiểu sư đệ sư phụ mới thu nhận này có vẻ rất kiêu ngạo đây. Mặc dù thân thể này của ta chẳng qua chỉ là khí âm dương biến thành, chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng ta nghĩ, tiểu sư đệ ngươi không qua được cửa ải của ta đâu! Nếu tiểu sư đệ cung kính hành lễ với nhị sư huynh ta, hóa giải nghi ngờ trong lòng ta, ta sẽ thả cho ngươi qua, thế nào?”
Y vừa nói, khoảng cách cũng càng lúc càng gần, chỉ cách La Chinh có mấy thước.
“Đề nghị này, nghe không tệ...” La Chinh khẽ mỉm cười, “Nhưng vì sao cần phải như vậy!”
Sau khi nói xong, kiếm quang của La Chinh chợt lóe lên, một luồng sáng lạnh màu lam từ Lôi Phong U Thần Kiếm chém thẳng xuống đầu Hàm An!
“Vèo!”
“Keng!”
Hai chân Hàm An ghim xuống đất, thân hình không di động nửa bước. Cơ thể y chỉ hơi nghiêng về một bên, ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái, Lôi Phong U Thần Kiếm lại rung lên dữ dội, rời khỏi tay La Chinh!
Dường như La Chinh đã dự đoán được sẽ có một chiêu này, nên hắn cũng không đuổi theo kiếm của chính mình. Hắn chuyển động hai tay, sức mạnh của một chục nghìn tấm vảy rồng đã rót vào quả đấm, tung một quyền không hề nương tay hướng thẳng về phía Hàm An!
“Ha ha, tiểu sư đệ, ta chính là Thánh tộc, chênh lệch về sức mạnh so với các ngươi, khoảng chừng...”
“Ầm!”
Hàm An không hề xem sức mạnh của La Chinh ra gì, y vừa cười đùa, vừa muốn tiếp hai quả đấm của La Chinh, hơn nữa còn là đỡ bằng một tay.
Chuyện này không thể trách Hàm An chủ quan, Thánh tộc vốn chính là một chủng tộc hoàn mỹ, là khởi nguồn của tất cả các loài linh trưởng. Mà nhân loại cũng chỉ là một loài đi ra từ Thánh tộc, thừa kế một số ưu điểm của Thánh tộc mà thôi.
Nhưng Hàm An tuyệt đối không ngờ rằng, hai nắm đấm này của La Chinh lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy. Nhưng dù sao y cũng chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, quyền này đánh ra đã trực tiếp đánh y bay ra ngoài, lộn nhào giữa không trung mấy trăm trượng rồi mới nặng nề ngã xuống.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Còn Luyện Thần Tử thì nhìn La Chinh chăm chú không nhúc nhích. Lão mặc kệ La Chinh có tiến bộ hay không, tiến bộ bao nhiêu. Lão chỉ quan tâm phường luyện khí khiến lão thương nhớ kia mà thôi!
Không bao lâu sau, tất cả tinh anh Thánh tộc đã bị La Chinh quét dọn không còn một mống.
Kỳ lạ là khí âm dương hai bên Chân Tuyệt Lộ cũng không tiếp tục ngưng kết nữa, chỉ có một mình La Chinh chạy như điên trên Chân Tuyệt Lộ.
“Độ khó của đoạn thứ ba lại thấp3như vậy?” La Chinh nghi hoặc.
Đương nhiên, nếu có cơ hội dễ dàng thông qua Chân Tuyệt Lộ, La Chinh sẽ không bỏ qua. Không có gì cản trở, tốc độ của La Chinh cũng tăng thêm mấy phần.
Nhưng trạng thái này không kéo dài bao lâu, chỉ chốc lát sau, khí âm dương bắt đầu chậm rãi chuyển động, tập hợp lại lần nữa. Lần này toàn bộ khí âm dương tập hợp vào một điểm, cuối cùng nhanh chóng biến thành một bóng người!
“Đến rồi?” Nhìn bóng người kia, La Chinh tỏ ra thận trọng, Chân Tuyệt Lộ này bố trí như thật như ảo, không thể nào xuất hiện sơ suất như thế, tất nhiên thực lực của người này sẽ cực mạnh.
Không bao lâu sau, bóng người kia càng lúc càng2rõ ràng, là một chàng thanh niên mặc áo vải, trong tay không có bất kỳ vũ khí nào.
“Thần Hải Cảnh? Sơ kỳ?”
La Chinh quan sát, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, tu vi của người này không chênh lệch với hắn là bao. Trước đây, những tinh anh Thánh tộc đó đều là Thần Hải Cảnh, thậm chí có một bộ phận tương đối là võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ. Hiện tại lại xuất hiện một vị võ giả Thần Hải Cảnh sơ kỳ, khiến cho La Chinh không hiểu nổi.
Sau khi xuất hiện hiện hình dáng hoàn chỉnh, bỗng nhiên trên mặt người thanh niên lộ ra một nụ cười quỷ quái rồi sau đó lập tức chạy như điên đến!
“Vèo!”
Y chạy băng băng ở một bên Chân Tuyệt1Lộ, vừa vọt về phía trước, vừa đến gần La Chinh, tốc độ còn nhanh hơn La Chinh.
“Tốc độ nhanh vậy sao?” La Chinh hơi hoảng, tay cũng nắm chặt Lôi Phong U Thần Kiếm hơn, chỉ cần thanh niên này dám đến gần, hắn sẽ lập tức ra tay chém chết!
Mười trượng…
Năm trượng…
Ba trượng…
“U Thần Ảnh!”
Khi chàng thanh niên kia vượt qua khoảng cách ba trượng, Lôi Phong U Thần Kiếm của La Chinh nhẹ nhàng rung lên, trong nháy mắt xuất hiện bảy U Thần Ảnh, bắn về phía chàng thanh niên kia.
“Ha ha!”
Sau lưng lại truyền tới một tiếng cười khẽ, chỉ thấy chàng thanh niên kia nhảy lên, thân thể nhẹ nhàng uốn một cái.
Không biết chuyện gì xảy ra, La Chinh chỉ cảm thấy đôi mắt hoa lên, sau đó1chàng thanh niên này đã ung dung tránh khỏi bảy U Thần Ảnh.
“Đây là thân pháp gì, thật kỳ lạ!” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, bỗng Lôi Phong U Thần Kiếm chém ngay xuống đầu người thanh niên kia.
Đúng vào lúc này, thanh niên kia lại nói: “Chờ một chút, đừng vội!”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng gảy một cái lên kiếm của La Chinh!
“Keng!”
Chỉ gảy nhẹ một cái, nhìn lực cũng không đáng là bao, nhưng kiếm trong tay La Chinh lại bắt đầu cấp tốc rung lên, gần như khiến hắn không nắm vững!
Lực vảy rồng ùn ùn kéo tới, gắng gượng ngăn chặn Lôi Phong U Thần Kiếm đang chấn động, La Chinh lui về phía sau mấy bước, cắm mũi kiếm xuống phía dưới, cảnh giác đối diện với chàng1thanh niên kia.
Chàng thanh niên này thấy nhanh như vậy mà La Chinh đã ngăn cản được “lực một bắn” do y bắn ra thì cũng có chút bất ngờ, sau đó y mỉm cười, nói với La Chinh: “Ngươi là chủ nhân mới của Tiên Phủ này?”
“Ngươi là ai?” La Chinh cau mày hỏi, người trước mắt này cũng là do khí âm dương biến ảo mà thành, nhưng dường như rất đặc biệt, không chỉ có thực lực phi phàm, hơn nữa lại còn tìm hắn nói chuyện?
“Ta? Ha ha!” Chàng thanh niên cười cười.
Nhưng vào lúc này, tiếng nói của A Phúc lại bay vào Chân Tuyệt Lộ: “Hàm An, hắn là tiểu sư đệ của ngươi.”
Tiểu sư đệ…
Nghe thấy lời nói của A Phúc, La Chinh cũng hơi bất ngờ, sư phụ không chỉ thu nhận một người học trò là hắn, mà thanh niên trước mắt này chính là một người học trò khác của sư phụ? Cũng chính là sư huynh của hắn?
Nụ cười trên mặt chàng thanh niên tên Hàm An này càng trở nên sâu hơn, y càng tỉ mỉ đánh giá La Chinh: “Ha ha, năm đó ta để lại một luồng phân hồn ở đây, xem ra là đúng rồi, không ngờ cuối cùng sư phụ vẫn thu một tên đồ đệ.”
Hàm An đang nói, rồi giống như nhớ tới chuyện gì, y chợt nói: “Chờ một chút! Nếu sư phụ chịu thu ngươi làm đồ đệ, chẳng lẽ ngươi đã luyện thành bí thuật Hỗn Độn?” Hắn đánh giá La Chinh từ trên xuống dưới, trong con mắt lộ ra vẻ khó tin.
Bao nhiêu năm trôi qua, chủ nhân của Tiên Phủ này cũng chỉ thu hai ngươi đồ đệ, ông chia tuyệt học trọn đời của chính mình làm hai phần, truyền thụ cho hai người. Hàm An này nên tính là nhị sư huynh của La Chinh.
Hàm An nhớ sư phụ đã từng nói, sau khi hai đại tuyệt học của ông ấy tìm được truyền nhân, sẽ không thu học trò nữa, trừ khi có người có thể chất thích hợp luyện thành bí thuật Hỗn Độn. Sư phụ luôn nói là làm, nếu La Chinh trở thành là học trò thứ ba của sư phụ, như vậy người trước mặt y đây chắc chắn đã tu luyện thành công bí thuật Hỗn Độn rồi!
La Chinh lạnh nhạt nhìn chằm chằm vị “nhị sư huynh” này, tuy hắn tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì đang cân nhắc thực lực giữa hai người.
Với thực lực thật sự của La Chinh bây giờ, rất khó tìm được đối thủ trong số võ giả Thần Hải Cảnh, nhưng người trước mắt này lại khiến cho La Chinh mơ hồ có cảm giác nguy hiểm.
“Trả lời ta đi, tiểu sư đệ! Ngươi thực sự tu luyện bí thuật Hỗn Độn sao?” Hàm An nhìn chằm chằm vào La Chinh, trên mặt vẫn treo nụ cười nhạt như cũ.
“Không cần phải nói cho ngươi biết.” La Chinh hờ hững nói.
Hàm An khẽ mỉm cười, bẻ khớp tay, y cười khà khà, chậm rãi đi về phía La Chinh: “Thú vị, thú vị lắm, tiểu sư đệ sư phụ mới thu nhận này có vẻ rất kiêu ngạo đây. Mặc dù thân thể này của ta chẳng qua chỉ là khí âm dương biến thành, chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng ta nghĩ, tiểu sư đệ ngươi không qua được cửa ải của ta đâu! Nếu tiểu sư đệ cung kính hành lễ với nhị sư huynh ta, hóa giải nghi ngờ trong lòng ta, ta sẽ thả cho ngươi qua, thế nào?”
Y vừa nói, khoảng cách cũng càng lúc càng gần, chỉ cách La Chinh có mấy thước.
“Đề nghị này, nghe không tệ...” La Chinh khẽ mỉm cười, “Nhưng vì sao cần phải như vậy!”
Sau khi nói xong, kiếm quang của La Chinh chợt lóe lên, một luồng sáng lạnh màu lam từ Lôi Phong U Thần Kiếm chém thẳng xuống đầu Hàm An!
“Vèo!”
“Keng!”
Hai chân Hàm An ghim xuống đất, thân hình không di động nửa bước. Cơ thể y chỉ hơi nghiêng về một bên, ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái, Lôi Phong U Thần Kiếm lại rung lên dữ dội, rời khỏi tay La Chinh!
Dường như La Chinh đã dự đoán được sẽ có một chiêu này, nên hắn cũng không đuổi theo kiếm của chính mình. Hắn chuyển động hai tay, sức mạnh của một chục nghìn tấm vảy rồng đã rót vào quả đấm, tung một quyền không hề nương tay hướng thẳng về phía Hàm An!
“Ha ha, tiểu sư đệ, ta chính là Thánh tộc, chênh lệch về sức mạnh so với các ngươi, khoảng chừng...”
“Ầm!”
Hàm An không hề xem sức mạnh của La Chinh ra gì, y vừa cười đùa, vừa muốn tiếp hai quả đấm của La Chinh, hơn nữa còn là đỡ bằng một tay.
Chuyện này không thể trách Hàm An chủ quan, Thánh tộc vốn chính là một chủng tộc hoàn mỹ, là khởi nguồn của tất cả các loài linh trưởng. Mà nhân loại cũng chỉ là một loài đi ra từ Thánh tộc, thừa kế một số ưu điểm của Thánh tộc mà thôi.
Nhưng Hàm An tuyệt đối không ngờ rằng, hai nắm đấm này của La Chinh lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy. Nhưng dù sao y cũng chỉ có tu vi Thần Hải Cảnh, quyền này đánh ra đã trực tiếp đánh y bay ra ngoài, lộn nhào giữa không trung mấy trăm trượng rồi mới nặng nề ngã xuống.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook