Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1174
Chương 1174: Bị trêu đùa
Nhìn bóng lưng La Chinh đi xa, Hàm An mở trừng hai mắt, sau đó di chuyển hai chân, đuổi theo La Chinh.
Từ sau khi bái nhập môn hạ của sư phụ, Hàm An vẫn luôn bị đại sư huynh lấn áp.
Không giống với La Chinh, năm đó sư phụ đang lúc tráng niên, muốn tìm tới truyền nhân vì hai đại tuyệt học của mình.
Đại sư huynh bái nhập môn hạ của sư phụ cũng chỉ sớm hơn trăm năm so với Hàm An mà thôi, mà cũng bởi vì chênh lệch trăm năm này, y bị đại sư huynh lấn áp vô số năm, đến bây giờ vẫn chưa thể trở mình được!
Cứ theo đà này, sau này khả năng trở mình cũng là cực nhỏ!
Bây giờ thật vất vả mới3phát hiện một tiểu sư đệ, làm sao y có thể bỏ qua đây?
Nếu bản thể đích thân tới, tất nhiên sẽ dẫn đến hiềm nghi ỷ lớn hiếp nhỏ, với thực lực thực sự của Hàm An mà nói, e là một ánh mắt cũng đủ để giết chết La Chinh trong tích tắc.
Có điều thân thể do khí âm dương biến thành này có tu vi Thần Hải Cảnh lại rất vừa vặn.
“Đừng chạy! Tiểu sư đệ!” Hàm An bỗng nhiên nhảy lên một cái, bóng người quỷ dị liên tiếp lóe lên trong không trung, dễ dàng vượt qua La Chinh, đi tới phía trước hắn.
“Tránh ra!”
La Chinh cũng nhảy lên một cái, khuỷu tay xoay một bên, trường kiếm hơi hạ xuống, ngay sau đó chợt hất lên.
Qua một2kiếm này, sức mạnh của La Chinh cũng đã hoàn toàn bùng nổ.
Hoàn cảnh của hắn và Hàm An này không giống nhau, mục đích duy nhất của hắn chính là thông qua Chân Tuyệt Lộ. Hàm An nhất định phải tìm hắn để gây sự, cũng không thể trách hắn ra tay tàn nhẫn!
Hàm An nhìn một kiếm này của La Chinh, trên mặt lại treo nụ cười ung dung, mặc dù y chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ, tương đương với tu vi của La Chinh, nhưng kinh nghiệm, kiến thức của hai người lại chênh lệch quá nhiều.
“Một kiếm này, không tồi! Sư phụ không dùng kiếm, đây hẳn là ngươi tự lĩnh ngộ đúng không? Ở trong Thiên Đạo cũng thuộc về thiên tài đỉnh cấp đấy, ha1ha!”
Mắt thấy một kiếm này chém xuống ngay đầu, Hàm An vẫn không tránh né, hai tay y hơi xê dịch, chính là một chiêu thường gặp nhất, tay không đón kiếm!
Võ giả bình thường, trong tình huống nắm chắc cũng có thể thi triển chiêu này. Nhưng chiêu này yêu cầu phải nắm chắc sức mạnh, phương hướng đón kiếm cũng phải chắc chắn, tinh chuẩn đến mức tận cùng! Chỉ cần hơi có bất kỳ sai lệch nào, e là hai tay đều phải phế bỏ.
Huống chi La Chinh đã là võ giả Thần Hải Cảnh, mà Hàm An đã biết được sức mạnh La Chinh bộc phát ra kinh khủng đến thế nào, nhưng y vẫn dám tay không đón kiếm. Y cũng rất tự tin với thực lực của1mình!
Mũi kiếm dài năm thước cứ như vậy đâm vào giữa hai tay Hàm An, trường kiếm đâm thẳng vào, nhưng trong nháy mắt, tốc độ đã chậm lại.
Một tấc, năm tấc, chín tấc, mười hai tấc.
Đúng lúc trường kiếm đâm vào mười hai tấc, liền bị kẹt giữa hai bàn tay của Hàm An, mà mũi kiếm cũng dừng lại ngay trước ngực Hàm An.
“Ha ha!” Hàm An khẽ mỉm cười: “Với tu vi Thần Hải Cảnh sơ kỳ mà sức mạnh bộc phát ra đủ để sánh bằng cường giả Thần Cực Cảnh, cũng coi là ưu tú, nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều!”
Ánh mắt La Chinh hơi đông lại, nếu không tính Thiên Tôn Giới Chủ và những cường giả Thần Cực Cảnh kia, vậy thì Hàm An này1thực sự là đối thủ đồng cấp mạnh nhất mà hắn từng gặp!
Trong liên minh Nhân Đạo, ngoài những Thiên Tôn lánh đời kia ra, Ngải An Tâm xem như là đối thủ mạnh nhất của La Chinh, nhưng La Chinh vẫn bỏ nàng xa như thường. Nhưng bây giờ tu vi của Hàm An này cũng là Thần Hải Cảnh sơ kỳ, lại có thể tay không cướp đi kiếm của hắn!
Thật ra ngay từ đầu cuộc chiến đấu này đã không công bằng rồi, thực lực của Hàm An đã sớm mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là Thiên Tôn cũng không thể nào so sánh với y. Y chiến đấu như thế với La Chinh, chẳng khác gì một vị cường giả tuyệt thế giảm thực lực của mình cho ngang hàng cảnh giới để khiêu chiến với La Chinh. Nhưng bất kể là kinh nghiệm chiến đấu, hay là sức mạnh và quy tắc đều chênh lệch quá lớn.
“Nói nhảm!”
La Chinh chợt rút ra trường kiếm, sau khi xoay một cái, lại đâm về phía Hàm An lần nữa!
Hàm An cười khà khà, lại làm lại như lần trước, dùng tay không đón kiếm. Hai tay của y kẹp lấy Lôi Phong U Thần Kiếm của La Chinh, nhẹ nhàng xoa một cái, chuôi kiếm liền xoay vòng ngay trong bàn tay La Chinh!
Nhân cơ hội này, bóng người lanh lẹ kia liền tiến sát về phía La Chinh, đầu vai đột nhiên đụng một cái.
“Ầm!”
Một cái đụng này tất nhiên đã đánh bay La Chinh, mà Hàm An cũng lùi lại mấy bước, vẻ mặt lại lần nữa kinh ngạc: “Thân thể cứng thật đấy!” Y bóp bả vai chính mình, xuýt xoa kêu một tiếng, tay nhẹ nhàng bóp một cái. Sau khi âm thanh răng rắc truyền tới, đã nối xong đoạn xương vừa gãy.
Sau đó y tiện tay bắn trường kiếm qua, cắm ở bên cạnh La Chinh, thân kiếm lay động không dứt, đồng thời cười nói: “Đúng là gặp quỷ mà, thân thể ngươi rốt cuộc chế tạo từ cái gì, sao lại cứng rắn đến như vậy!”
La Chinh nào chịu để ý tới người này?
Từ trước đến nay, khi dùng thân thể đối kháng với người khác, La Chinh chưa bao giờ chịu thiệt, nhưng mới vừa rồi hắn lại bị người này đánh bay!
Quả nhiên Thánh tộc không phải chuyện đùa, vốn tự cho là bản thân không có địch thủ trong đám đồng cấp, bây giờ tu vi của Hàm An này nhiều nhất cũng chỉ Thần Hải Cảnh, nhưng lại có thể áp chế hắn trên phương diện mà hắn am hiểu nhất.
Trong lòng La Chinh cũng cho ra một kết luận giống như Hàm An, quả nhiên đồ đệ mà sư phụ thu nhận đều không tầm thường!
Tất nhiên La Chinh không biết, bây giờ Hàm An đã sớm vượt qua Thiên Đạo, là nhân vật oai phong một cõi! Tuy trong lòng hắn thán phục, nhưng cũng sẽ không bỏ cuộc, ở trong đầu La Chinh cũng chưa từng có hai chữ “bỏ cuộc”.
Hắn xoay người bật dậy, rút Lôi Phong U Thần Kiếm lên, lại một lần nữa đánh về phía Hàm An!
“Ầm!”
Chiêu thức giống nhau, phương pháp giống nhau, kết quả cũng giống nhau!
La Chinh lại nặng nề ngã xuống đất lần nữa, mà Lôi Phong U Thần kiếm cũng lại cắm bên cạnh hắn.
Chờ đến sau khi La Chinh bò dậy, Hàm An mới cười hì hì nói: “Tiểu sư đệ, hay là chịu thua đi, cốt linh của ngươi chưa tới ba mươi tuổi, còn sư huynh ta đây là người đã sống mấy diễn kỷ rồi. Nếu thật sự bị ngươi đánh bại, đó mới là chuyện lạ, sống nhiều năm như vậy cũng sống như con chó rồi, không, cho dù là chó, sống nhiều năm như vậy cũng có thể thành tinh rồi.”
Y nói được nửa câu thì hơi ngừng lại.
Giờ phút này, trong mắt La Chinh chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo, một luồng kiếm ý mơ hồ đang không ngừng bám vào bên trên Lôi Phong U Thần Kiếm.
Chỗ đáng sợ của Dịch Thần Nhất Kiếm, một mặt là uy lực cực lớn, sau khi thành Thiên Tôn thậm chí có thể khiến cho Thần bị thương!
Nhưng đó cũng không phải là đặc điểm kinh khủng nhất của Dịch Thần Nhất Kiếm. Trong một tỉ năm, vô số thiên tài trong vũ trụ đã nghĩ ra vô số võ kỹ kỳ diệu, trong đó không thiếu một vài võ kỹ vô cùng xuất sắc, phối hợp với một vài số trời của Thiên Tôn để thi triển ra, chưa chắc đã yếu hơn Dịch Thần Nhất Kiếm.
Nhưng để thi triển được những võ kỹ nghịch thiên này, hoặc là phải trả giá cực lớn, hoặc là thời gian chuẩn bị phải thật dài!
Võ giả khi đối địch, đi một bước, ngừng ba bước, phải chuẩn bị một thời gian dài cũng là một khuyết điểm lớn.
Nhưng Dịch Thần Nhất Kiếm lại hết sức đặc biệt, không cần chuẩn bị, hơn nữa tùy tính chất mà thi triển.
Sau khi La Chinh tiến vào trạng thái chặt đứt tình cảm liền đột nhiên chém ra một kiếm này!
“Ngươi còn dám đỡ sao?”
Vừa dứt lời, La Chinh đã chém một kiếm này tới trước mặt Hàm An.
Hàm An đã nhìn ra một kiếm này của La Chinh không tầm thường, nhưng y thân là nhị sư huynh làm sao chịu lộ vẻ sợ hãi? Y vẫn đưa hai tay ra, dự định đón lấy một kiếm này của La Chinh!
Kiếm vẫn bị Hàm An đỡ được!
Nhưng cùng lúc khi Hàm An đỡ lấy một kiếm này của La Chinh, một luồng kiếm ý cũng thoát khỏi thân kiếm, chạy thẳng về phía y!
“Dịch Thần Nhất Kiếm!”
Một kiếm này bắn ra có thể chém Thương Thiên, phá vạn đạo, diệt cả Thần!
La Chinh đã phát huy ra uy lực kinh khủng như vậy, một kiếm này hắn đã lĩnh ngộ chín mươi chín phần trăm, trong số những người cùng cấp bậc, bao nhiêu người có thể địch lại hắn?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Từ sau khi bái nhập môn hạ của sư phụ, Hàm An vẫn luôn bị đại sư huynh lấn áp.
Không giống với La Chinh, năm đó sư phụ đang lúc tráng niên, muốn tìm tới truyền nhân vì hai đại tuyệt học của mình.
Đại sư huynh bái nhập môn hạ của sư phụ cũng chỉ sớm hơn trăm năm so với Hàm An mà thôi, mà cũng bởi vì chênh lệch trăm năm này, y bị đại sư huynh lấn áp vô số năm, đến bây giờ vẫn chưa thể trở mình được!
Cứ theo đà này, sau này khả năng trở mình cũng là cực nhỏ!
Bây giờ thật vất vả mới3phát hiện một tiểu sư đệ, làm sao y có thể bỏ qua đây?
Nếu bản thể đích thân tới, tất nhiên sẽ dẫn đến hiềm nghi ỷ lớn hiếp nhỏ, với thực lực thực sự của Hàm An mà nói, e là một ánh mắt cũng đủ để giết chết La Chinh trong tích tắc.
Có điều thân thể do khí âm dương biến thành này có tu vi Thần Hải Cảnh lại rất vừa vặn.
“Đừng chạy! Tiểu sư đệ!” Hàm An bỗng nhiên nhảy lên một cái, bóng người quỷ dị liên tiếp lóe lên trong không trung, dễ dàng vượt qua La Chinh, đi tới phía trước hắn.
“Tránh ra!”
La Chinh cũng nhảy lên một cái, khuỷu tay xoay một bên, trường kiếm hơi hạ xuống, ngay sau đó chợt hất lên.
Qua một2kiếm này, sức mạnh của La Chinh cũng đã hoàn toàn bùng nổ.
Hoàn cảnh của hắn và Hàm An này không giống nhau, mục đích duy nhất của hắn chính là thông qua Chân Tuyệt Lộ. Hàm An nhất định phải tìm hắn để gây sự, cũng không thể trách hắn ra tay tàn nhẫn!
Hàm An nhìn một kiếm này của La Chinh, trên mặt lại treo nụ cười ung dung, mặc dù y chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ, tương đương với tu vi của La Chinh, nhưng kinh nghiệm, kiến thức của hai người lại chênh lệch quá nhiều.
“Một kiếm này, không tồi! Sư phụ không dùng kiếm, đây hẳn là ngươi tự lĩnh ngộ đúng không? Ở trong Thiên Đạo cũng thuộc về thiên tài đỉnh cấp đấy, ha1ha!”
Mắt thấy một kiếm này chém xuống ngay đầu, Hàm An vẫn không tránh né, hai tay y hơi xê dịch, chính là một chiêu thường gặp nhất, tay không đón kiếm!
Võ giả bình thường, trong tình huống nắm chắc cũng có thể thi triển chiêu này. Nhưng chiêu này yêu cầu phải nắm chắc sức mạnh, phương hướng đón kiếm cũng phải chắc chắn, tinh chuẩn đến mức tận cùng! Chỉ cần hơi có bất kỳ sai lệch nào, e là hai tay đều phải phế bỏ.
Huống chi La Chinh đã là võ giả Thần Hải Cảnh, mà Hàm An đã biết được sức mạnh La Chinh bộc phát ra kinh khủng đến thế nào, nhưng y vẫn dám tay không đón kiếm. Y cũng rất tự tin với thực lực của1mình!
Mũi kiếm dài năm thước cứ như vậy đâm vào giữa hai tay Hàm An, trường kiếm đâm thẳng vào, nhưng trong nháy mắt, tốc độ đã chậm lại.
Một tấc, năm tấc, chín tấc, mười hai tấc.
Đúng lúc trường kiếm đâm vào mười hai tấc, liền bị kẹt giữa hai bàn tay của Hàm An, mà mũi kiếm cũng dừng lại ngay trước ngực Hàm An.
“Ha ha!” Hàm An khẽ mỉm cười: “Với tu vi Thần Hải Cảnh sơ kỳ mà sức mạnh bộc phát ra đủ để sánh bằng cường giả Thần Cực Cảnh, cũng coi là ưu tú, nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều!”
Ánh mắt La Chinh hơi đông lại, nếu không tính Thiên Tôn Giới Chủ và những cường giả Thần Cực Cảnh kia, vậy thì Hàm An này1thực sự là đối thủ đồng cấp mạnh nhất mà hắn từng gặp!
Trong liên minh Nhân Đạo, ngoài những Thiên Tôn lánh đời kia ra, Ngải An Tâm xem như là đối thủ mạnh nhất của La Chinh, nhưng La Chinh vẫn bỏ nàng xa như thường. Nhưng bây giờ tu vi của Hàm An này cũng là Thần Hải Cảnh sơ kỳ, lại có thể tay không cướp đi kiếm của hắn!
Thật ra ngay từ đầu cuộc chiến đấu này đã không công bằng rồi, thực lực của Hàm An đã sớm mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là Thiên Tôn cũng không thể nào so sánh với y. Y chiến đấu như thế với La Chinh, chẳng khác gì một vị cường giả tuyệt thế giảm thực lực của mình cho ngang hàng cảnh giới để khiêu chiến với La Chinh. Nhưng bất kể là kinh nghiệm chiến đấu, hay là sức mạnh và quy tắc đều chênh lệch quá lớn.
“Nói nhảm!”
La Chinh chợt rút ra trường kiếm, sau khi xoay một cái, lại đâm về phía Hàm An lần nữa!
Hàm An cười khà khà, lại làm lại như lần trước, dùng tay không đón kiếm. Hai tay của y kẹp lấy Lôi Phong U Thần Kiếm của La Chinh, nhẹ nhàng xoa một cái, chuôi kiếm liền xoay vòng ngay trong bàn tay La Chinh!
Nhân cơ hội này, bóng người lanh lẹ kia liền tiến sát về phía La Chinh, đầu vai đột nhiên đụng một cái.
“Ầm!”
Một cái đụng này tất nhiên đã đánh bay La Chinh, mà Hàm An cũng lùi lại mấy bước, vẻ mặt lại lần nữa kinh ngạc: “Thân thể cứng thật đấy!” Y bóp bả vai chính mình, xuýt xoa kêu một tiếng, tay nhẹ nhàng bóp một cái. Sau khi âm thanh răng rắc truyền tới, đã nối xong đoạn xương vừa gãy.
Sau đó y tiện tay bắn trường kiếm qua, cắm ở bên cạnh La Chinh, thân kiếm lay động không dứt, đồng thời cười nói: “Đúng là gặp quỷ mà, thân thể ngươi rốt cuộc chế tạo từ cái gì, sao lại cứng rắn đến như vậy!”
La Chinh nào chịu để ý tới người này?
Từ trước đến nay, khi dùng thân thể đối kháng với người khác, La Chinh chưa bao giờ chịu thiệt, nhưng mới vừa rồi hắn lại bị người này đánh bay!
Quả nhiên Thánh tộc không phải chuyện đùa, vốn tự cho là bản thân không có địch thủ trong đám đồng cấp, bây giờ tu vi của Hàm An này nhiều nhất cũng chỉ Thần Hải Cảnh, nhưng lại có thể áp chế hắn trên phương diện mà hắn am hiểu nhất.
Trong lòng La Chinh cũng cho ra một kết luận giống như Hàm An, quả nhiên đồ đệ mà sư phụ thu nhận đều không tầm thường!
Tất nhiên La Chinh không biết, bây giờ Hàm An đã sớm vượt qua Thiên Đạo, là nhân vật oai phong một cõi! Tuy trong lòng hắn thán phục, nhưng cũng sẽ không bỏ cuộc, ở trong đầu La Chinh cũng chưa từng có hai chữ “bỏ cuộc”.
Hắn xoay người bật dậy, rút Lôi Phong U Thần Kiếm lên, lại một lần nữa đánh về phía Hàm An!
“Ầm!”
Chiêu thức giống nhau, phương pháp giống nhau, kết quả cũng giống nhau!
La Chinh lại nặng nề ngã xuống đất lần nữa, mà Lôi Phong U Thần kiếm cũng lại cắm bên cạnh hắn.
Chờ đến sau khi La Chinh bò dậy, Hàm An mới cười hì hì nói: “Tiểu sư đệ, hay là chịu thua đi, cốt linh của ngươi chưa tới ba mươi tuổi, còn sư huynh ta đây là người đã sống mấy diễn kỷ rồi. Nếu thật sự bị ngươi đánh bại, đó mới là chuyện lạ, sống nhiều năm như vậy cũng sống như con chó rồi, không, cho dù là chó, sống nhiều năm như vậy cũng có thể thành tinh rồi.”
Y nói được nửa câu thì hơi ngừng lại.
Giờ phút này, trong mắt La Chinh chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo, một luồng kiếm ý mơ hồ đang không ngừng bám vào bên trên Lôi Phong U Thần Kiếm.
Chỗ đáng sợ của Dịch Thần Nhất Kiếm, một mặt là uy lực cực lớn, sau khi thành Thiên Tôn thậm chí có thể khiến cho Thần bị thương!
Nhưng đó cũng không phải là đặc điểm kinh khủng nhất của Dịch Thần Nhất Kiếm. Trong một tỉ năm, vô số thiên tài trong vũ trụ đã nghĩ ra vô số võ kỹ kỳ diệu, trong đó không thiếu một vài võ kỹ vô cùng xuất sắc, phối hợp với một vài số trời của Thiên Tôn để thi triển ra, chưa chắc đã yếu hơn Dịch Thần Nhất Kiếm.
Nhưng để thi triển được những võ kỹ nghịch thiên này, hoặc là phải trả giá cực lớn, hoặc là thời gian chuẩn bị phải thật dài!
Võ giả khi đối địch, đi một bước, ngừng ba bước, phải chuẩn bị một thời gian dài cũng là một khuyết điểm lớn.
Nhưng Dịch Thần Nhất Kiếm lại hết sức đặc biệt, không cần chuẩn bị, hơn nữa tùy tính chất mà thi triển.
Sau khi La Chinh tiến vào trạng thái chặt đứt tình cảm liền đột nhiên chém ra một kiếm này!
“Ngươi còn dám đỡ sao?”
Vừa dứt lời, La Chinh đã chém một kiếm này tới trước mặt Hàm An.
Hàm An đã nhìn ra một kiếm này của La Chinh không tầm thường, nhưng y thân là nhị sư huynh làm sao chịu lộ vẻ sợ hãi? Y vẫn đưa hai tay ra, dự định đón lấy một kiếm này của La Chinh!
Kiếm vẫn bị Hàm An đỡ được!
Nhưng cùng lúc khi Hàm An đỡ lấy một kiếm này của La Chinh, một luồng kiếm ý cũng thoát khỏi thân kiếm, chạy thẳng về phía y!
“Dịch Thần Nhất Kiếm!”
Một kiếm này bắn ra có thể chém Thương Thiên, phá vạn đạo, diệt cả Thần!
La Chinh đã phát huy ra uy lực kinh khủng như vậy, một kiếm này hắn đã lĩnh ngộ chín mươi chín phần trăm, trong số những người cùng cấp bậc, bao nhiêu người có thể địch lại hắn?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com