Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1176
Chương 1176: Thần vực vô tận
Y bị đại sư huynh ức hiếp vô số năm, bây giờ mới có một tiểu sư đệ. Vốn tưởng đã tới lúc mình được vùng lên rồi, ai ngờ vừa gặp đã bị đối xử như vậy, bảo làm sao y không chán nản cho được?
La Chinh cười thản nhiên nói: “Ngươi định nói về chuyện này à?” Vừa nói, La Chinh vừa giơ thanh Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay lên, như kiểu có thể chém xuống bất kỳ lúc nào vậy.
“Không, không phải…” Lúc này Hàm An thực sự sầu não.
La Chinh từ tốn hỏi: “Rốt cuộc là muốn nói gì?”
“Haizz, sư huynh muốn tốt cho ngươi thôi! Ai bảo ngươi là sư đệ của ta cơ chứ!”3Hàm An vẫn buồn rầu nói, “Nếu đại sư huynh biết chuyện này, e rằng lại phạt ta mất.”
La Chinh vẫn lẳng lặng nhìn Hàm An không nói gì.
“Ta thấy dường như ngươi vào Tiên Phủ thì chỉ tu luyện bí thuật Hỗn Độn, những công pháp khác không lấy từ Tàng Thư Các đúng không?” Hàm An hỏi.
La Chinh khẽ gật đầu, mặc dù hắn không rõ vì sao mà Hàm An nhìn ra được, nhưng quả thực La Chinh không hề lựa chọn công pháp tu luyện trong Tàng Thư Các.
Võ học trong Tàng Thư Các rất phong phú, thậm chí có không ít những bộ thần võ tối cao, nhưng La Chinh cho rằng công pháp phù hợp với2bản thân mới là tốt nhất. Vào Tàng Thư Các, ngoại trừ bí thuật Hỗn Độn ra thì hắn cũng chỉ tìm hiểu về quy tắc căn bản mà thôi.
“Ây da, thật là lãng phí! Thế chả phải là uổng công trông giữ một núi bảo vật à…” Hàm An bĩu môi.
“Cơ thể của ngươi đang biến mất kìa, nói nhanh lên được không?” La Chinh nhắc.
Cơ thể của Hàm An do hai khí âm dương hóa thành, vì chịu vết thương nghiêm trọng, thế nên nửa phần trên của cơ thể y đang từ từ biến thành hai khí âm dương không ngừng tiêu tán.
Nhưng chính bản thân y lại không thèm để ý chút nào, chỉ nói: “Một phân hồn1này của ta không tính ra vận mệnh của ngươi! Nhưng nếu là đồ đệ của sư phụ mà không vượt qua được cả Thiên Đạo thì đúng là nực cười! Có điều nói thật nhé… nếu chỉ dựa vào việc chặt đứt tình cảm trong thần đạo này của ngươi thì khó lắm đấy! Sư phụ không ở đây, sư huynh ta sẽ chỉ bảo cho ngươi giúp người vậy.
“Cổ cũng sắp biến mất rồi kìa.” La Chinh vẫn giữ mặt vô cảm nói.
Lúc này gần nửa phần cơ thể của Hàm An đã tiêu tan kha khá rồi, đến cả cái cổ cũng đang từ từ biến mất, hóa thành hai khí âm dương.
“Ta biết rồi!” Hàm An nửa cười1nửa mếu hét lên: “Không cần ngươi nhắc!”
“Vậy ngươi còn nói nhiều lời vô ích thế làm gì?” La Chinh nói.
“…” Hàm An trừng mắt với La Chinh, khuôn mặt tức giận cực kỳ, rồi mới lên tiếng: “Trước đây rất lâu ta từng nghe sư phụ nói qua rằng sau khi phối hợp bí thuật Hỗn Độn, có một vài công pháp có thể tạo ra sự thay đổi về chất. Giờ sư phụ không ở đây, ta có thể đề cử vài bộ công pháp cho ngươi. Ngươi có thể tự mình vào Tiên Phủ lựa chọn tu luyện. Những công pháp cơ bản này là Vạn Pháp Địch Thư, Lôi Kiếp Sát và Bát Khúc Phi Yên.”
“Ba công pháp1này đều là thần võ tối cao à?”
Hàm An tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Thần võ tối cao? Chỉ có đám nhóc trong vũ trụ mới dám tự phong hai chữ ‘tối cao’ này thôi! Hừ hừ… Nó không tính là thần võ tối cao, nhưng ta cũng không nói là không tốt, chỉ là muốn nói cho ngươi biết năm đó sư huynh ta đây cũng nhờ ba bộ công pháp này mới tung hoành trong vũ trụ, vượt qua cả Thiên Đạo, ngươi ấy à… dù kém hơn một chút nhưng chắc cũng không đến nỗi quá kém đâu.”
Nói tới đây, cả đầu y cũng đã bắt đầu biến mất, hóa thành hai khí âm dương hoàn toàn tiêu tán.
Có điều sau khi biến mất, một điểm sáng bỗng nhiên xuất hiện giữa hai khí âm dương đó, xoay quanh người La Chinh một vòng rồi chui vào trong đầu hắn: “Cố gắng bò lên trên đi nhé, sư huynh chờ ngươi, chờ ngươi bò lên trên được rồi ta sẽ tìm hiểu ngươi! Ha ha ha…”
Sau đó, điểm sáng bắt đầu mau chóng leo lên, không ngừng lên cao, cao hơn nữa, xông thẳng tới bên ngoài một kết giới màu hồng nhạt trên đỉnh Tiên Phủ, cuối cùng hoàn toàn biến mất…
***
Trên Thiên Đạo, trong thần vực vô tận.
Một làn sương dày đặc ôm lấy lầu quỳnh gác ngọc sáng lấp lánh.
Trên đỉnh một tòa lầu quỳnh có một con trâu xanh đang quỳ, cưỡi trên lưng nó là một mục đồng.
Tay mục đồng đó cầm một cây sáo đặt ngang môi, đang khe khẽ thổi…
Chỉ chốc lát sau, một bóng người từ phía xa nhanh như gió nhảy lên đỉnh lầu quỳnh, vừa nhảy còn vẫy tay với mục đồng kia…
“Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Người kia vừa nhảy lên liền tới chỗ lầu quỳnh mục đồng kia đang đứng.
“Rầm!” một tiếng động lớn vang lên, mấy viên ngói trên đỉnh lầu cũng vỡ thành vài miếng.
“Ùm bò…”
Có lẽ là dọa tới con trâu xanh này nên nó mới rống lên tỏ vẻ bất mãn thế.
Mục đồng cũng buông cây sáo trong tay xuống, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm người kia nói: “Sư đệ! Có chuyện gì mà hốt hoảng thế hả?”
“Há há, đại sư huynh, ta có tiểu sư đệ rồi!” Người đó cười hớn hở khoe.
Nghe thấy thế, mục đồng cũng lộ vẻ ngạc nhiên: “Tiểu sư đệ? Ý ngươi là… sư phụ tìm được người phù hợp để tu luyện bí thuật Hỗn Độn rồi à?”
“Đúng thế! Có điều… tên kia mới chỉ là Thần Hải Cảnh thôi, còn đang giãy giụa trong Thiên Đạo kia kìa.”
Người đang nói chính là Hàm An!
Chẳng qua Hàm An chỉ là nhũ danh của y thôi, tên thật của y là Ngự Thần Phong! Cho dù ở trong thần vực vô tận, y cũng là một người có tiếng tăm rất lớn.
“Thần Hải Cảnh…” Mục đồng hơi suy tư, y cài cây sáo vào hông rồi vươn ngón tay ra bấm, một quầng sáng ảo diệu bỗng lan ra từ trong tay y.
Cho dù là Thiên Tôn cũng không thể tính ra vận mệnh của ai đó trong vũ trụ… trừ khi người bị đoán mệnh đứng trước mặt thì mới có thể hoàn thành một lượt tính đó. Ban đầu suy đoán về mũ Thiên Mệnh là vì số lượng mũ Thiên Mệnh rất ít, biến số nhỏ mới có thể tính ra phương hướng cụ thể được.
Mà mục đồng này đang thử suy đoán số mệnh của La Chinh.
Sau khi quầng sáng mờ nhạt hiện ra thì từ từ bay lên, mục đồng không ngừng bấm đốt ngón tay, nhưng vẻ mặt lại lộ ra nét khó hiểu. Không ngờ y lại không tính ra được!
Đến khi quầng sáng biến mất hoàn toàn, mục đồng lại phất tay lần nữa, lại có một quầng sáng khác tỏa ra, tiếp tục suy đoán!
“Ồ…”
Y không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Dường như người này là vô mệnh? Ta không tính ra được vận mệnh của hắn!”
“Vô mệnh?” Biểu cảm trên khuôn mặt Hàm An cũng chợt thay đổi.
“Dưới Thiên Đạo, không có thứ gì là ta không tính ra được, ngoại trừ người vô mệnh… Giờ cũng chỉ có cách giải thích này thôi.” Mục đồng chăm chú nhìn ngón tay của mình, cau mày nói. Sau đó y lại lập tức trừng Hàm An rồi bảo: “Ngươi có thần thông Thiên Nhãn, một luồng phân hồn cũng có thể xem xét mệnh cách. Nếu đã gặp tiểu sư đệ này ở Tiên Phủ thì sao không thăm dò thử hả?”
“Cái đó…” Hàm An tỏ vẻ vô tội nói: “Đại sư huynh! Ta lỡ chỉ dẫn tiểu sư đệ lựa chọn công pháp mất rồi!
“Đồ vô dụng!” Mục đồng vỗ vỗ con trâu xanh nhưng nó ngọ nguậy vài cái mới chịu đứng dậy, “Ta đến Vong Tình Các một chuyến…”
Nói rồi, trâu xanh duỗi bốn vó ra cưỡi mây đạp gió, bay vút lên trời cao.
Bấy giờ Hàm An mới vỗ đầu nói: “Đại sư huynh, còn nữa, tên kia hình như là đi theo con đường thần đạo chặt đứt tình cảm đó.”
“Theo thần đạo chặt đứt tình cảm?” Mục đồng quay đầu lại, nét mặt lại tiếp tục lộ vẻ suy tư, “Chẳng phải hắn mới chỉ là Thần Hải Cảnh thôi ư?”
Hàm An khẽ nhún vai đáp: “Ta cũng thấy lạ, hắn cũng lĩnh ngộ không ít về chặt đứt tình cảm trong thần đạo rồi, phân thần của ta ngưng tụ thành tu vi Thần Hải Cảnh mà bị kiếm ý của hắn tiêu diệt luôn.”
“Đúng là vô dụng…” Nói xong, trâu xanh chở mục đồng kia mau chóng rời đi.
Thấy bóng lưng đại sư huynh đi mất, Hàm An vô cùng rầu rĩ, y đặt mông ngồi trên đỉnh lầu quỳnh, nét mặt hậm hực thấy rõ.
Bao nhiêu năm qua y luôn bị đại sư huynh coi thường cũng đã thành quen.
Nhưng chỉ một chốc sau, y lại tươi cười, xem chừng nếu sau này tên tiểu sư đệ kia mà vượt qua được Thiên Đạo thì y cũng sẽ có một tên làm đá kê chân rồi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
La Chinh cười thản nhiên nói: “Ngươi định nói về chuyện này à?” Vừa nói, La Chinh vừa giơ thanh Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay lên, như kiểu có thể chém xuống bất kỳ lúc nào vậy.
“Không, không phải…” Lúc này Hàm An thực sự sầu não.
La Chinh từ tốn hỏi: “Rốt cuộc là muốn nói gì?”
“Haizz, sư huynh muốn tốt cho ngươi thôi! Ai bảo ngươi là sư đệ của ta cơ chứ!”3Hàm An vẫn buồn rầu nói, “Nếu đại sư huynh biết chuyện này, e rằng lại phạt ta mất.”
La Chinh vẫn lẳng lặng nhìn Hàm An không nói gì.
“Ta thấy dường như ngươi vào Tiên Phủ thì chỉ tu luyện bí thuật Hỗn Độn, những công pháp khác không lấy từ Tàng Thư Các đúng không?” Hàm An hỏi.
La Chinh khẽ gật đầu, mặc dù hắn không rõ vì sao mà Hàm An nhìn ra được, nhưng quả thực La Chinh không hề lựa chọn công pháp tu luyện trong Tàng Thư Các.
Võ học trong Tàng Thư Các rất phong phú, thậm chí có không ít những bộ thần võ tối cao, nhưng La Chinh cho rằng công pháp phù hợp với2bản thân mới là tốt nhất. Vào Tàng Thư Các, ngoại trừ bí thuật Hỗn Độn ra thì hắn cũng chỉ tìm hiểu về quy tắc căn bản mà thôi.
“Ây da, thật là lãng phí! Thế chả phải là uổng công trông giữ một núi bảo vật à…” Hàm An bĩu môi.
“Cơ thể của ngươi đang biến mất kìa, nói nhanh lên được không?” La Chinh nhắc.
Cơ thể của Hàm An do hai khí âm dương hóa thành, vì chịu vết thương nghiêm trọng, thế nên nửa phần trên của cơ thể y đang từ từ biến thành hai khí âm dương không ngừng tiêu tán.
Nhưng chính bản thân y lại không thèm để ý chút nào, chỉ nói: “Một phân hồn1này của ta không tính ra vận mệnh của ngươi! Nhưng nếu là đồ đệ của sư phụ mà không vượt qua được cả Thiên Đạo thì đúng là nực cười! Có điều nói thật nhé… nếu chỉ dựa vào việc chặt đứt tình cảm trong thần đạo này của ngươi thì khó lắm đấy! Sư phụ không ở đây, sư huynh ta sẽ chỉ bảo cho ngươi giúp người vậy.
“Cổ cũng sắp biến mất rồi kìa.” La Chinh vẫn giữ mặt vô cảm nói.
Lúc này gần nửa phần cơ thể của Hàm An đã tiêu tan kha khá rồi, đến cả cái cổ cũng đang từ từ biến mất, hóa thành hai khí âm dương.
“Ta biết rồi!” Hàm An nửa cười1nửa mếu hét lên: “Không cần ngươi nhắc!”
“Vậy ngươi còn nói nhiều lời vô ích thế làm gì?” La Chinh nói.
“…” Hàm An trừng mắt với La Chinh, khuôn mặt tức giận cực kỳ, rồi mới lên tiếng: “Trước đây rất lâu ta từng nghe sư phụ nói qua rằng sau khi phối hợp bí thuật Hỗn Độn, có một vài công pháp có thể tạo ra sự thay đổi về chất. Giờ sư phụ không ở đây, ta có thể đề cử vài bộ công pháp cho ngươi. Ngươi có thể tự mình vào Tiên Phủ lựa chọn tu luyện. Những công pháp cơ bản này là Vạn Pháp Địch Thư, Lôi Kiếp Sát và Bát Khúc Phi Yên.”
“Ba công pháp1này đều là thần võ tối cao à?”
Hàm An tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Thần võ tối cao? Chỉ có đám nhóc trong vũ trụ mới dám tự phong hai chữ ‘tối cao’ này thôi! Hừ hừ… Nó không tính là thần võ tối cao, nhưng ta cũng không nói là không tốt, chỉ là muốn nói cho ngươi biết năm đó sư huynh ta đây cũng nhờ ba bộ công pháp này mới tung hoành trong vũ trụ, vượt qua cả Thiên Đạo, ngươi ấy à… dù kém hơn một chút nhưng chắc cũng không đến nỗi quá kém đâu.”
Nói tới đây, cả đầu y cũng đã bắt đầu biến mất, hóa thành hai khí âm dương hoàn toàn tiêu tán.
Có điều sau khi biến mất, một điểm sáng bỗng nhiên xuất hiện giữa hai khí âm dương đó, xoay quanh người La Chinh một vòng rồi chui vào trong đầu hắn: “Cố gắng bò lên trên đi nhé, sư huynh chờ ngươi, chờ ngươi bò lên trên được rồi ta sẽ tìm hiểu ngươi! Ha ha ha…”
Sau đó, điểm sáng bắt đầu mau chóng leo lên, không ngừng lên cao, cao hơn nữa, xông thẳng tới bên ngoài một kết giới màu hồng nhạt trên đỉnh Tiên Phủ, cuối cùng hoàn toàn biến mất…
***
Trên Thiên Đạo, trong thần vực vô tận.
Một làn sương dày đặc ôm lấy lầu quỳnh gác ngọc sáng lấp lánh.
Trên đỉnh một tòa lầu quỳnh có một con trâu xanh đang quỳ, cưỡi trên lưng nó là một mục đồng.
Tay mục đồng đó cầm một cây sáo đặt ngang môi, đang khe khẽ thổi…
Chỉ chốc lát sau, một bóng người từ phía xa nhanh như gió nhảy lên đỉnh lầu quỳnh, vừa nhảy còn vẫy tay với mục đồng kia…
“Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Người kia vừa nhảy lên liền tới chỗ lầu quỳnh mục đồng kia đang đứng.
“Rầm!” một tiếng động lớn vang lên, mấy viên ngói trên đỉnh lầu cũng vỡ thành vài miếng.
“Ùm bò…”
Có lẽ là dọa tới con trâu xanh này nên nó mới rống lên tỏ vẻ bất mãn thế.
Mục đồng cũng buông cây sáo trong tay xuống, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm người kia nói: “Sư đệ! Có chuyện gì mà hốt hoảng thế hả?”
“Há há, đại sư huynh, ta có tiểu sư đệ rồi!” Người đó cười hớn hở khoe.
Nghe thấy thế, mục đồng cũng lộ vẻ ngạc nhiên: “Tiểu sư đệ? Ý ngươi là… sư phụ tìm được người phù hợp để tu luyện bí thuật Hỗn Độn rồi à?”
“Đúng thế! Có điều… tên kia mới chỉ là Thần Hải Cảnh thôi, còn đang giãy giụa trong Thiên Đạo kia kìa.”
Người đang nói chính là Hàm An!
Chẳng qua Hàm An chỉ là nhũ danh của y thôi, tên thật của y là Ngự Thần Phong! Cho dù ở trong thần vực vô tận, y cũng là một người có tiếng tăm rất lớn.
“Thần Hải Cảnh…” Mục đồng hơi suy tư, y cài cây sáo vào hông rồi vươn ngón tay ra bấm, một quầng sáng ảo diệu bỗng lan ra từ trong tay y.
Cho dù là Thiên Tôn cũng không thể tính ra vận mệnh của ai đó trong vũ trụ… trừ khi người bị đoán mệnh đứng trước mặt thì mới có thể hoàn thành một lượt tính đó. Ban đầu suy đoán về mũ Thiên Mệnh là vì số lượng mũ Thiên Mệnh rất ít, biến số nhỏ mới có thể tính ra phương hướng cụ thể được.
Mà mục đồng này đang thử suy đoán số mệnh của La Chinh.
Sau khi quầng sáng mờ nhạt hiện ra thì từ từ bay lên, mục đồng không ngừng bấm đốt ngón tay, nhưng vẻ mặt lại lộ ra nét khó hiểu. Không ngờ y lại không tính ra được!
Đến khi quầng sáng biến mất hoàn toàn, mục đồng lại phất tay lần nữa, lại có một quầng sáng khác tỏa ra, tiếp tục suy đoán!
“Ồ…”
Y không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Dường như người này là vô mệnh? Ta không tính ra được vận mệnh của hắn!”
“Vô mệnh?” Biểu cảm trên khuôn mặt Hàm An cũng chợt thay đổi.
“Dưới Thiên Đạo, không có thứ gì là ta không tính ra được, ngoại trừ người vô mệnh… Giờ cũng chỉ có cách giải thích này thôi.” Mục đồng chăm chú nhìn ngón tay của mình, cau mày nói. Sau đó y lại lập tức trừng Hàm An rồi bảo: “Ngươi có thần thông Thiên Nhãn, một luồng phân hồn cũng có thể xem xét mệnh cách. Nếu đã gặp tiểu sư đệ này ở Tiên Phủ thì sao không thăm dò thử hả?”
“Cái đó…” Hàm An tỏ vẻ vô tội nói: “Đại sư huynh! Ta lỡ chỉ dẫn tiểu sư đệ lựa chọn công pháp mất rồi!
“Đồ vô dụng!” Mục đồng vỗ vỗ con trâu xanh nhưng nó ngọ nguậy vài cái mới chịu đứng dậy, “Ta đến Vong Tình Các một chuyến…”
Nói rồi, trâu xanh duỗi bốn vó ra cưỡi mây đạp gió, bay vút lên trời cao.
Bấy giờ Hàm An mới vỗ đầu nói: “Đại sư huynh, còn nữa, tên kia hình như là đi theo con đường thần đạo chặt đứt tình cảm đó.”
“Theo thần đạo chặt đứt tình cảm?” Mục đồng quay đầu lại, nét mặt lại tiếp tục lộ vẻ suy tư, “Chẳng phải hắn mới chỉ là Thần Hải Cảnh thôi ư?”
Hàm An khẽ nhún vai đáp: “Ta cũng thấy lạ, hắn cũng lĩnh ngộ không ít về chặt đứt tình cảm trong thần đạo rồi, phân thần của ta ngưng tụ thành tu vi Thần Hải Cảnh mà bị kiếm ý của hắn tiêu diệt luôn.”
“Đúng là vô dụng…” Nói xong, trâu xanh chở mục đồng kia mau chóng rời đi.
Thấy bóng lưng đại sư huynh đi mất, Hàm An vô cùng rầu rĩ, y đặt mông ngồi trên đỉnh lầu quỳnh, nét mặt hậm hực thấy rõ.
Bao nhiêu năm qua y luôn bị đại sư huynh coi thường cũng đã thành quen.
Nhưng chỉ một chốc sau, y lại tươi cười, xem chừng nếu sau này tên tiểu sư đệ kia mà vượt qua được Thiên Đạo thì y cũng sẽ có một tên làm đá kê chân rồi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com