Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1178
Chương 1178: Tinh thiết tinh tuyền
Thế nhưng loại vật chất trên ngôi sao Ám Tinh này lại nặng đến khó tin.
Chỉ một khối vật chất nhỏ bằng đầu ngón tay thôi mà lại nặng bằng cả một trăm nghìn ngọn núi.
Một loại vật chất cô đọng như thế gần như chẳng có gì có thể phá hủy được…
Nếu có được một khối tinh thiết Tinh Tuyền trong tay thì chỉ riêng chuyện cất giữ thôi đã khó rồi bởi vì nó quá nặng.
Từng có một vị cường giả tuyệt thế lấy được một khối tinh thiết Tinh Tuyền trên Ám Tinh trơ trọi kia, nhưng không tìm ra cách nào cất nó đi được. Khối tinh thiết Tinh Tuyền đó vừa rơi xuống liền xuyên thủng mặt đất tạo thành một cái hố nhỏ không biết sâu bao nhiêu mét!
Làm sao để3cất chứa tinh thiết Tinh Tuyền là một vấn đề vô cùng phiền phức! Có người từng cố gắng đưa tinh thiết Tinh Tuyền này vào không gian tu di nhưng sức nặng kinh khủng kia chớp mắt đã khiến không gian tu di vỡ nát.
Có điều mọi phương pháp đều là do con người nghĩ ra mà, các võ giả trên thế gian này vẫn luôn tìm cách khắc phục từng vấn đề khó khăn một.
Có người dùng một loại vật liệu sức chịu tải hơi yếu để tạo ra một chiếc giá đỡ rồi đặt tinh thiết Tinh Tuyền lên trên, sau đó lại dùng ba trăm nghìn cây gỗ lớn để tạo ra một cái bệ lớn, trên đó cô đọng tám triệu bức thần văn…
Trọng lượng của khối tinh thiết Tinh Tuyền được2chiếc giá đỡ lấy rồi chuyển tới chỗ cái bệ kia, đồng thời lại kích hoạt tám triệu bức thần văn, những bức thần văn đó đều dùng để giảm bớt sức ép từ phía trên truyền xuống.
Dù là như thế, khi một khối tinh thiết Tinh Tuyền vừa mới được đặt lên chiếc giá đỡ kia là cả cái bệ đều bị lún xuống mấy trăm trượng rồi tạo thành một cái hố lớn.
Chỉ đến khi tám triệu bức thần văn được kích hoạt, tạo ra một lực nâng cực mạnh thì nó mới ngừng lún xuống, nâng khối tinh thiết Tinh Tuyền lên.
Nhưng mỗi giây mỗi phút, tám triệu bức thần văn đều đang tiêu hao ngọc chân nguyên. Để lưu giữ khối tinh thiết Tinh Tuyền ở Đại Giới, mỗi một ngày phải tiêu1tốn cả vạn miếng ngọc chân nguyên, qua một năm, số lượng này cũng trở thành một con số khổng lồ.
Thế mà khối tinh thiết Tinh Tuyền trước mắt họ lại cứ thế nằm chỏng chơ giữa lò luyện khí này…
Trọng lượng của tinh thiết chắc chắn là sẽ dồn xuống lò luyện khí, mà sức nặng của lò lại dồn xuống mặt đất của phường luyện khí, vậy không biết rốt cuộc trọng lượng mà nó phải chịu tải nặng đến mức nào?
Luyện Thần Tử đi xung quanh lò luyện khí vài vòng, cũng giảng giải lai lịch của khối tinh thiết Tinh Tuyền này một lượt!
Đến cả La Chinh, Mộ Minh Tuyết và cả Huân cũng khá ngạc nhiên, chỉ có A Phúc là vẫn bình thản. A Phúc đã gặp nhiều chuyện thế này1rồi nên cũng không thấy tò mò lắm.
Hiện giờ La Chinh cũng là chủ nhân của Tiên Phủ, lời lẽ cũng cẩn trọng hơn.
“Thảo nào…” La Chinh bừng tỉnh ra.
Khối tinh thiết Tinh Tuyền đặt ở đây như một món đồ bình thường chứng tỏ rằng kết cấu của cả tòa Tiên Phủ vững chắc đến mức La Chinh không tưởng tượng được, chẳng trách mà một đám Thiên Tôn ở bên ngoài công kích nửa ngày trời nhưng Tiên Phủ vẫn chẳng bị mẻ góc nào.
Sau khi Luyện Thần Tử nói xong, khuôn mặt lão lại hiện lên nét u sầu: “Ta thấy phôi kiếm này đặt ở đây khoảng chừng đã vô số năm, nó nặng như vậy, với năng lực của ta thì còn chẳng thể gia công được chứ đừng nói đến việc1rèn kiếm. Ta căn bản là không di chuyển được nó…”
Chỉ là một khối tinh thiết Tinh Tuyền nho nhỏ thôi mà sức nặng đã kinh khủng vô cùng rồi, đây còn là một đoạn phôi kiếm dài đến bốn tấc, sức nặng của nó… e rằng cả một Đại Giới cũng khó mà chịu được…
Nghe Luyện Thần Tử nói vậy, La Chinh cũng đồng tình, khẽ cười nói: “Cho dù có thể gia công, chắc ta cũng chẳng có cách nào nhấc nổi thanh kiếm này lên…”
A Phúc nghe hai người nói liền đi thẳng đến trong góc của phường luyện khí, lấy ra một cái kẹp màu đồng.
Đó là một cái kẹp rất bình thường, có điều nếu nó xuất hiện trong phường luyện khí thì chắc chắn là có điều đặc biệt…
Cũng giống như ngọn lửa cháy rực trong chiếc lò này, nếu là chiếc kẹp bình thường do kim loại tạo thành thì chỉ cần hơi đến gần một chút thôi là sẽ trực tiếp tan chảy ngay, nhưng khi A Phúc đưa cây kẹp màu đồng này vào trong lò rồi kẹp lấy phôi kiếm lại khẽ nở nụ cười nói: “Các ngươi có thể thử xem.”
Luyện Thần Tử thấy thế bèn vươn móng vuốt sắc nhọn của mình ra. Lão tự chế tạo ra thân thể này chính là vì luyện khí, mấy chiếc móng vuốt này vừa hay có thể nắm lấy chiếc kẹp kia. Ngay sau đó Luyện Thần Tử liền dùng sức nâng chiếc kẹp này lên…
Hiển nhiên kết quả là phôi kiếm không hề dịch chuyển chút nào!
Cứ như thể nó đã bị khảm chặt vào lò luyện khí này rồi vậy, không hề nhúc nhích một li nào.
Tất nhiên, đó chỉ là giả tưởng mà thôi, chứ đúng ra thì là do phôi kiếm này quá nặng, nặng đến mức không tưởng.
Nếu nhất định phải đoán trọng lượng của nó thì cứ theo lời Luyện Thần Tử nói, một miếng tinh thiết Tinh Tuyền nhỏ bằng đầu ngón tay nặng bằng một trăm nghìn ngọn núi lớn, vậy thì phôi kiếm trước mắt họ e rằng phải bằng mười triệu, thậm chí có khi nặng bằng cả mấy chục triệu ngọn núi cũng nên!
Nếu có ai đó muốn nhấc phôi kiếm này lên thì chắc phải có sức mạnh nhấc cả một Đại Thế Giới mới được!
Luyện Thần Tử buông tay ra, tránh sang một bên.
La Chinh lập tức cầm lấy chiếc kẹp trong tay Luyện Thần Tử rồi nhìn đoạn phôi kiếm dài bốn thước này. La Chinh cũng dùng kẹp kẹp lấy phôi kiếm, khẽ híp mắt lại, kích hoạt toàn bộ vảy rồng trong cơ thể rồi để nó tràn vào giữa hai cánh tay của hắn!
Lúc này đây, La Chinh sử dụng hết toàn bộ sức mạnh trong người, cả cơ thể như bị thổi phồng lên, nở ra, tiếng xương cốt cũng khẽ vang lên lách cách…
“Vẫn không xê dịch…” Mộ Minh Tuyết cách đó không xa nhìn chằm chằm vào phôi kiếm này khẽ lắc đầu nói. Cho dù sức mạnh của La Chinh có lớn hơn nữa thì cũng không thể nâng cả một Đại Thế Giới lên được, vậy thì sao có thể nâng được phôi kiếm này cơ chứ?
Cuối cùng, La Chinh đành buông tay, khuôn mặt lộ nụ cười bất đắc dĩ rồi trả lại cây kẹp cho A Phúc.
A Phúc cầm cây kẹp để lại chỗ cũ, nhưng khi quay lại thì trong tay lại có một cây kẹp khác…
Đó là một cây kẹp đen sì, dường như bên ngoài còn có một đường vân.
“Cây kẹp này làm bằng gỗ ư?” La Chinh tò mò hỏi.
Mọi người đều biết rằng hỏa và mộc khắc nhau, cho dù là kẹp rèn từ kim loại e rằng vừa tiếp xúc với ngọn lửa bảy màu này cũng sẽ tan chảy chứ huống chi là một cây kẹp làm từ gỗ, vậy chẳng phải là sẽ bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt hay sao?
“Chủ nhân, ngài có thể thử xem.” A Phúc cười nói.
La Chinh gật đầu, vươn tay ra nhận lấy chiếc kẹp đó. Bỗng nhiên, hắn biến sắc: “Ồ, cây kẹp này không có một tí trọng lượng nào cả!”
Muôn vật muôn loài trên thế gian này đều có trọng lượng…
Cho dù là không khí thì nó cũng có trọng lượng. Nếu những đám mây trên trời tụ lại với nhau sẽ biến thành nước, mà sức nặng của nước cũng bằng sức nặng của đám mây đó. Một tờ giấy, cọng lông tơ dù đều rất nhẹ nhưng cũng vẫn có trọng lượng!
Thế nhưng cây kẹp trong tay La Chinh lại nhẹ đến mức không tưởng tượng được, hắn cầm nó trong tay nhưng không hề cảm thấy “nhẹ như bông” mà căn bản là không nhận thấy được trọng lượng của cây kẹp này.
A Phúc tiếp tục cười nói: “Chủ nhân, có thể dùng cây kẹp này gắp thử xem.”
La Chinh nhìn chiếc kẹp trong tay, lòng thầm cảm thấy tò mò, nhưng nếu A Phúc đã nói vậy, hắn cũng chỉ liếc mắt vài lần rồi đưa chiếc kẹp này vào trong lò, lại kẹp lấy đoạn phôi kiếm kia lần nữa.
Khi chiếc kẹp vừa mới chạm đến đoạn phôi kiếm, một cảm giác kỳ lạ bỗng nhiên truyền tới hai tay La Chinh…
Dường như chỉ trong chớp mắt phôi kiếm cũng mất đi trọng lượng! Hắn dùng chiếc kẹp khẽ nhấc lên, phôi kiếm đã bị nhấc lên dễ như không, đồng thời bị kéo ra khỏi lò!
Trên đoạn phôi kiếm vẫn đang lóe lên ánh sáng ngọn lửa bảy màu. Đoạn phôi kiếm này chỉ là một phôi thô, bên ngoài gồ ghề, trông khá xấu xí nhưng tất cả đều tin rằng sau khi gia công xong nó nhất định sẽ trở thành một thanh thần binh tuyệt thế.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chỉ một khối vật chất nhỏ bằng đầu ngón tay thôi mà lại nặng bằng cả một trăm nghìn ngọn núi.
Một loại vật chất cô đọng như thế gần như chẳng có gì có thể phá hủy được…
Nếu có được một khối tinh thiết Tinh Tuyền trong tay thì chỉ riêng chuyện cất giữ thôi đã khó rồi bởi vì nó quá nặng.
Từng có một vị cường giả tuyệt thế lấy được một khối tinh thiết Tinh Tuyền trên Ám Tinh trơ trọi kia, nhưng không tìm ra cách nào cất nó đi được. Khối tinh thiết Tinh Tuyền đó vừa rơi xuống liền xuyên thủng mặt đất tạo thành một cái hố nhỏ không biết sâu bao nhiêu mét!
Làm sao để3cất chứa tinh thiết Tinh Tuyền là một vấn đề vô cùng phiền phức! Có người từng cố gắng đưa tinh thiết Tinh Tuyền này vào không gian tu di nhưng sức nặng kinh khủng kia chớp mắt đã khiến không gian tu di vỡ nát.
Có điều mọi phương pháp đều là do con người nghĩ ra mà, các võ giả trên thế gian này vẫn luôn tìm cách khắc phục từng vấn đề khó khăn một.
Có người dùng một loại vật liệu sức chịu tải hơi yếu để tạo ra một chiếc giá đỡ rồi đặt tinh thiết Tinh Tuyền lên trên, sau đó lại dùng ba trăm nghìn cây gỗ lớn để tạo ra một cái bệ lớn, trên đó cô đọng tám triệu bức thần văn…
Trọng lượng của khối tinh thiết Tinh Tuyền được2chiếc giá đỡ lấy rồi chuyển tới chỗ cái bệ kia, đồng thời lại kích hoạt tám triệu bức thần văn, những bức thần văn đó đều dùng để giảm bớt sức ép từ phía trên truyền xuống.
Dù là như thế, khi một khối tinh thiết Tinh Tuyền vừa mới được đặt lên chiếc giá đỡ kia là cả cái bệ đều bị lún xuống mấy trăm trượng rồi tạo thành một cái hố lớn.
Chỉ đến khi tám triệu bức thần văn được kích hoạt, tạo ra một lực nâng cực mạnh thì nó mới ngừng lún xuống, nâng khối tinh thiết Tinh Tuyền lên.
Nhưng mỗi giây mỗi phút, tám triệu bức thần văn đều đang tiêu hao ngọc chân nguyên. Để lưu giữ khối tinh thiết Tinh Tuyền ở Đại Giới, mỗi một ngày phải tiêu1tốn cả vạn miếng ngọc chân nguyên, qua một năm, số lượng này cũng trở thành một con số khổng lồ.
Thế mà khối tinh thiết Tinh Tuyền trước mắt họ lại cứ thế nằm chỏng chơ giữa lò luyện khí này…
Trọng lượng của tinh thiết chắc chắn là sẽ dồn xuống lò luyện khí, mà sức nặng của lò lại dồn xuống mặt đất của phường luyện khí, vậy không biết rốt cuộc trọng lượng mà nó phải chịu tải nặng đến mức nào?
Luyện Thần Tử đi xung quanh lò luyện khí vài vòng, cũng giảng giải lai lịch của khối tinh thiết Tinh Tuyền này một lượt!
Đến cả La Chinh, Mộ Minh Tuyết và cả Huân cũng khá ngạc nhiên, chỉ có A Phúc là vẫn bình thản. A Phúc đã gặp nhiều chuyện thế này1rồi nên cũng không thấy tò mò lắm.
Hiện giờ La Chinh cũng là chủ nhân của Tiên Phủ, lời lẽ cũng cẩn trọng hơn.
“Thảo nào…” La Chinh bừng tỉnh ra.
Khối tinh thiết Tinh Tuyền đặt ở đây như một món đồ bình thường chứng tỏ rằng kết cấu của cả tòa Tiên Phủ vững chắc đến mức La Chinh không tưởng tượng được, chẳng trách mà một đám Thiên Tôn ở bên ngoài công kích nửa ngày trời nhưng Tiên Phủ vẫn chẳng bị mẻ góc nào.
Sau khi Luyện Thần Tử nói xong, khuôn mặt lão lại hiện lên nét u sầu: “Ta thấy phôi kiếm này đặt ở đây khoảng chừng đã vô số năm, nó nặng như vậy, với năng lực của ta thì còn chẳng thể gia công được chứ đừng nói đến việc1rèn kiếm. Ta căn bản là không di chuyển được nó…”
Chỉ là một khối tinh thiết Tinh Tuyền nho nhỏ thôi mà sức nặng đã kinh khủng vô cùng rồi, đây còn là một đoạn phôi kiếm dài đến bốn tấc, sức nặng của nó… e rằng cả một Đại Giới cũng khó mà chịu được…
Nghe Luyện Thần Tử nói vậy, La Chinh cũng đồng tình, khẽ cười nói: “Cho dù có thể gia công, chắc ta cũng chẳng có cách nào nhấc nổi thanh kiếm này lên…”
A Phúc nghe hai người nói liền đi thẳng đến trong góc của phường luyện khí, lấy ra một cái kẹp màu đồng.
Đó là một cái kẹp rất bình thường, có điều nếu nó xuất hiện trong phường luyện khí thì chắc chắn là có điều đặc biệt…
Cũng giống như ngọn lửa cháy rực trong chiếc lò này, nếu là chiếc kẹp bình thường do kim loại tạo thành thì chỉ cần hơi đến gần một chút thôi là sẽ trực tiếp tan chảy ngay, nhưng khi A Phúc đưa cây kẹp màu đồng này vào trong lò rồi kẹp lấy phôi kiếm lại khẽ nở nụ cười nói: “Các ngươi có thể thử xem.”
Luyện Thần Tử thấy thế bèn vươn móng vuốt sắc nhọn của mình ra. Lão tự chế tạo ra thân thể này chính là vì luyện khí, mấy chiếc móng vuốt này vừa hay có thể nắm lấy chiếc kẹp kia. Ngay sau đó Luyện Thần Tử liền dùng sức nâng chiếc kẹp này lên…
Hiển nhiên kết quả là phôi kiếm không hề dịch chuyển chút nào!
Cứ như thể nó đã bị khảm chặt vào lò luyện khí này rồi vậy, không hề nhúc nhích một li nào.
Tất nhiên, đó chỉ là giả tưởng mà thôi, chứ đúng ra thì là do phôi kiếm này quá nặng, nặng đến mức không tưởng.
Nếu nhất định phải đoán trọng lượng của nó thì cứ theo lời Luyện Thần Tử nói, một miếng tinh thiết Tinh Tuyền nhỏ bằng đầu ngón tay nặng bằng một trăm nghìn ngọn núi lớn, vậy thì phôi kiếm trước mắt họ e rằng phải bằng mười triệu, thậm chí có khi nặng bằng cả mấy chục triệu ngọn núi cũng nên!
Nếu có ai đó muốn nhấc phôi kiếm này lên thì chắc phải có sức mạnh nhấc cả một Đại Thế Giới mới được!
Luyện Thần Tử buông tay ra, tránh sang một bên.
La Chinh lập tức cầm lấy chiếc kẹp trong tay Luyện Thần Tử rồi nhìn đoạn phôi kiếm dài bốn thước này. La Chinh cũng dùng kẹp kẹp lấy phôi kiếm, khẽ híp mắt lại, kích hoạt toàn bộ vảy rồng trong cơ thể rồi để nó tràn vào giữa hai cánh tay của hắn!
Lúc này đây, La Chinh sử dụng hết toàn bộ sức mạnh trong người, cả cơ thể như bị thổi phồng lên, nở ra, tiếng xương cốt cũng khẽ vang lên lách cách…
“Vẫn không xê dịch…” Mộ Minh Tuyết cách đó không xa nhìn chằm chằm vào phôi kiếm này khẽ lắc đầu nói. Cho dù sức mạnh của La Chinh có lớn hơn nữa thì cũng không thể nâng cả một Đại Thế Giới lên được, vậy thì sao có thể nâng được phôi kiếm này cơ chứ?
Cuối cùng, La Chinh đành buông tay, khuôn mặt lộ nụ cười bất đắc dĩ rồi trả lại cây kẹp cho A Phúc.
A Phúc cầm cây kẹp để lại chỗ cũ, nhưng khi quay lại thì trong tay lại có một cây kẹp khác…
Đó là một cây kẹp đen sì, dường như bên ngoài còn có một đường vân.
“Cây kẹp này làm bằng gỗ ư?” La Chinh tò mò hỏi.
Mọi người đều biết rằng hỏa và mộc khắc nhau, cho dù là kẹp rèn từ kim loại e rằng vừa tiếp xúc với ngọn lửa bảy màu này cũng sẽ tan chảy chứ huống chi là một cây kẹp làm từ gỗ, vậy chẳng phải là sẽ bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt hay sao?
“Chủ nhân, ngài có thể thử xem.” A Phúc cười nói.
La Chinh gật đầu, vươn tay ra nhận lấy chiếc kẹp đó. Bỗng nhiên, hắn biến sắc: “Ồ, cây kẹp này không có một tí trọng lượng nào cả!”
Muôn vật muôn loài trên thế gian này đều có trọng lượng…
Cho dù là không khí thì nó cũng có trọng lượng. Nếu những đám mây trên trời tụ lại với nhau sẽ biến thành nước, mà sức nặng của nước cũng bằng sức nặng của đám mây đó. Một tờ giấy, cọng lông tơ dù đều rất nhẹ nhưng cũng vẫn có trọng lượng!
Thế nhưng cây kẹp trong tay La Chinh lại nhẹ đến mức không tưởng tượng được, hắn cầm nó trong tay nhưng không hề cảm thấy “nhẹ như bông” mà căn bản là không nhận thấy được trọng lượng của cây kẹp này.
A Phúc tiếp tục cười nói: “Chủ nhân, có thể dùng cây kẹp này gắp thử xem.”
La Chinh nhìn chiếc kẹp trong tay, lòng thầm cảm thấy tò mò, nhưng nếu A Phúc đã nói vậy, hắn cũng chỉ liếc mắt vài lần rồi đưa chiếc kẹp này vào trong lò, lại kẹp lấy đoạn phôi kiếm kia lần nữa.
Khi chiếc kẹp vừa mới chạm đến đoạn phôi kiếm, một cảm giác kỳ lạ bỗng nhiên truyền tới hai tay La Chinh…
Dường như chỉ trong chớp mắt phôi kiếm cũng mất đi trọng lượng! Hắn dùng chiếc kẹp khẽ nhấc lên, phôi kiếm đã bị nhấc lên dễ như không, đồng thời bị kéo ra khỏi lò!
Trên đoạn phôi kiếm vẫn đang lóe lên ánh sáng ngọn lửa bảy màu. Đoạn phôi kiếm này chỉ là một phôi thô, bên ngoài gồ ghề, trông khá xấu xí nhưng tất cả đều tin rằng sau khi gia công xong nó nhất định sẽ trở thành một thanh thần binh tuyệt thế.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook