Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1190
Chương 1190: Sức mạnh
Mỗi búa vung ra đều mang theo khí thế mạnh mẽ!
Thế tấn công do máu thanh đồng thôi thúc mà thành nên không có chiêu thức nào đáng nói, cũng không cần vận dụng chiêu thức!
Sức mạnh thô bạo như vậy chặt chém xuống, giống như trời long đất lở, tất cả những gì có trong phạm vi bao phủ đều bị hủy diệt, không hề băn khoăn, cũng không hề cân nhắc!
Bình thường, đối mặt với thế tấn công như vậy, hầu hết các võ giả đều rút lui trước, sau đó lại tìm cơ hội.
Đấu trực diện với võ giả Ma tộc, đặc biệt là võ giả Ma tộc đã kích hoạt máu thanh đồng thì chắc chắn không phải lựa chọn sáng suốt!
Vậy mà La Chinh vẫn chưa lui về3phía sau.
Dù đôi búa kia vung lên nhanh bao nhiêu thì bóng dáng La Chinh vẫn cách nó đúng ba tấc.
Hắn giống như một con bướm vỗ cánh bay trong giông tố. Gió bão kia có thể phá hủy phòng ốc, cây cối, nhưng con bướm nhỏ bé này lại cứ phất phới bay theo, không bao giờ rơi xuống!
Cảnh này lập tức khiến các võ giả trốn trong ở thành chính chết lặng!
La Chinh còn cách thành chính một khoảng nữa. Từ góc nhìn của bọn họ, dường như cả người La Chinh cứ dính trên đôi búa kia.
Bởi vậy, mọi người dường như đang thấy ảo giác. Bọn họ cảm thấy hình như Hào thiếu chủ không muốn cầm búa chém La Chinh, mà là muốn quăng La Chinh ra. Thế2nhưng dù gã vung thế nào thì cũng không ném đi được...
“Rốt cuộc tên nhóc này làm thế nào vậy?”
“Ta đoán chắc là hắn tu luyện một loại công pháp nào đó rất quỷ dị, có thể dính mình lên đôi búa!”
“Không đúng. Nếu dính ở bên trên, chẳng phải Hào Thiếu chủ chỉ cần nện xuống đất thì tên nhóc này sẽ tiêu đời rồi sao?”
Trên tường thành, rất nhiều võ giả Ma tộc đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng không ngừng thảo luận.
Nhưng bọn họ vừa dứt lời, Hào thiếu chủ liền làm như bọn họ nghĩ. Không phải chỉ riêng các võ giả thấy ảo giác như vậy, mà trong lòng Hào thiếu chủ cũng có cảm giác kỳ lạ. Gã cảm thấy dường như tên nhóc1này đang dán ngay trên lưỡi búa của mình.
Thế là gã giơ cao đôi búa lên, liên tiếp đập xuống!
Nhưng mà còn chưa kịp đập xuống, khi cơ thể La Chinh còn cách mặt đất khoảng ba tấc, cả người hắn liền lách sang một bên.
“Ầm ầm!”
Đôi búa lớn cắm xuống mặt đất, bổ ra một khe nứt khổng lồ!
Khe nứt này lan về phía trước, dọc một đường hơn mười dặm, có thể coi như là một hẻm núi cỡ nhỏ!
“Cái này…”
“Võ giả Nhân tộc này thật kỳ dị, cứ như một con cá trạch trơn trượt vậy!”
Võ giả trên tường thành lại lần nữa ngây người!
Giờ này khắc này, thân hình La Chinh đang bồng bềnh, đứng thẳng trên phần đuôi của cái búa. Hai chân hắn hắn vẫn cách đôi1búa này ba tấc như lúc trước.
Cho dù đã có máu thanh đồng thôi thúc, nhưng Hào thiếu chủ cũng tạm dừng công kích, không kìm được mà dò xét người trước mắt!
“Là ngươi!”
Đến giờ phút này, rốt cuộc Hào Thiếu chủ cũng đã nhận ra La Chinh.
Chính là một trong hai võ giả Nhân tộc trước khi chiến trường mộng ảo mở ra kia.
Lúc ấy coi như Hào thiếu chủ đã nhìn lầm, không ngờ thực lực hai võ giả Nhân tộc này lại siêu phàm như thế, chỉ trong khoảnh khắc đã có thể giết hết mười một vị võ giả Ma tộc.
Nhưng dù thế, Hào Thiếu chủ cũng không để ý đến họ.
Với Hào thiếu chủ, cường giả thực sự hầu như đều chọn cách chặn cửa thành, ầm ầm1lấy điểm mộng ảo. Thế nên hai tên võ giả Nhân tộc này rời đi, có lẽ cũng là bởi tự tin mà thôi.
Nhưng gã không ngờ, hiệu suất của việc chặn cửa thành khá kém, nào có ai lại cam tâm tình nguyện ra khỏi thành để chịu chết?
Trong mắt La Chinh, cách “chặn cửa” để lấy điểm mộng ảo của Hào thiếu chủ chỉ là dê ăn cỏ mà thôi. Bây giờ hắn đã trở về, tất nhiên sẽ chọn giết con dê này...
“Là ta.” La Chinh thản nhiên cười.
“Ha ha. Đến đúng lúc lắm. Để ta xem ngươi có thể trốn đến lúc nào!” Hào Thiếu chủ thoải mái cười một tiếng. Mặc dù gã e dè thân pháp kỳ dị của La Chinh, nhưng do tác dụng của máu thanh đồng nên gã không hề sợ hãi. Gã kéo đôi búa, bên lên, bên xuống rồi đánh tới từ hai bên phải trái.
Nếu bị hai cái búa này chém trúng, La Chinh sẽ bị chém thành ba khúc ngay!
Nhưng lúc này, La Chinh lại không hề né tránh!
Sau khi đám sương mù màu trắng trên người tan đi hết, La Chinh liền mở rộng hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hào thiếu chủ, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.
“Soàn soạt!”
Hai tay La Chinh như con rắn trườn ra khỏi hang, lập tức tóm lấy đôi búa.
Hai đòn chém của Hào thiếu chủ đủ để khiến trời long đất lở!
Dường như tất cả các võ giả đều cho rằng La Chinh sẽ thi triển thân pháp vô cùng kỳ dị của mình lần nữa để né tránh.
Nhưng lần này, không chỉ không né tránh, hắn còn trực tiếp đưa tay ra, dùng tay không để bắt lấy lưỡi búa của võ giả Ma tộc! Mười ngón tay La Chinh bấu thật chặt ở mặt ngoài đôi búa. Vậy mà món thần khí tòng nhất phẩm này lại bị ngón tay hắn trực tiếp chọc thủng mười lỗ thật sâu.
Trong lúc đó, phía thành chính bỗng yên tĩnh trở lại.
Tính cách của những võ giả Ma tộc này trời sinh đã ngang ngược, thêm nữa thể hình lại to lớn, cho nên nên nơi bọn họ tập trung đều rất ồn ào. Bọn họ chỉ hơi mở miệng thì âm thanh đã vang vọng khắp trời, thế nên những việc có thể khiến bọn họ yên lặng như vậy cũng không nhiều!
Sự việc đang xảy ra trước mắt này không hề bình thường.
Võ giả Nhân tộc mà lại dùng tay không để đỡ đôi búa của Hào thiếu chủ!
Trong vũ trụ, mỗi chủng tộc đều có điểm mạnh riêng. Có thể nói, mỗi chủng tộc đều phát huy sở trường của mình đến mức cao nhất.
Nhân tộc hợp tu chân*, Ma tộc hợp luyện thể, còn Yêu Dạ tộc thì trời sinh đã mạnh mẽ, chủng tộc nào cũng giỏi...
* Tu chân: Tu luyện chân nguyên.
Phải có tới chín mươi chín phần trăm võ giả Ma tộc sẽ chọn luyện thể. Trong đó, Hào Thiếu chủ là người luyện thể nổi bật của Ma tộc. Còn tên nhóc Nhân tộc này, nhìn thế nào cũng giống như võ giả tu luyện chân nguyên.
Thế mà chưa kịp cảm nhận được bất kỳ sóng chân nguyên nào từ trên người hắn, hắn đã dùng tay không để đỡ cây búa của Hào Thiếu chủ!
Trong mắt những người Ma tộc, chuyện này quả thực chẳng khác gì gặp quỷ!
Bị người ta đánh bại một cách dễ dàng ngay trong đúng lĩnh vực mình am hiểu thì thực sự rất khó chịu, cũng rất đả kích.
Càng nguy hiểm hơn là mười ngón tay La Chinh lại cứ thế đâm thủng món thần khí tòng nhất phẩm này!
Đây chính là thần khí tòng nhất phẩm... Mà cái đầu búa khổng lồ này dày và nặng, cứng rắn hơn nhiều kiếm, thương hoặc đao. So với các loại búa cùng phẩm cấp, hay các loại chùy thì chiếc búa này cũng dùng nhiều vật liệu hơn gấp mấy lần, nên bản thân nó cũng khá kiên cố.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, rất nhiều võ giả Ma tộc đều vô thức lắc đầu, dường như không muốn tin. Chỉ có điều, mắt thấy sẽ không lừa người.
“Sao hắn có thể làm được...?”
“Không hề có dao động chân nguyên, hình như tên nhóc Nhân tộc này cũng không tu luyện hệ thống chân nguyên!”
“Không đúng, hắn không phải người luyện thể, ta không cảm nhận được cương nguyên bộc phát ra từ người hắn!”
Rất nhiều võ giả Ma tộc lặng lẽ quan sát La Chinh một lúc lâu, sau đó bắt đầu sôi nổi thảo luận, giọng nói còn đặc biệt lớn...
Trong lúc thảo luận, bọn họ đã rút ra được một kết luận càng đáng sợ hơn.
Vừa rồi La Chinh không dựa vào chân nguyên hay cương nguyên, hắn chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể mình để chặn hai cây búa này!
“Rốt cuộc tên quái thai này từ đâu chui ra vậy?” Một vị võ giả Ma tộc bỗng nhiên thốt lên.
So với người ngoài cuộc, trong lòng Hào thiếu chủ còn sợ hãi hơn gấp bội...
Ẩn giấu trong cơ thể gã là máu thanh đồng, là truyền nhân dòng chính của gia tộc Hoàng Kim trong Ma tộc. Mặc dù kém các Giới Chủ, truyền nhân của Thiên Tôn, nhưng như vậy cũng đủ để gã trở thành đệ tử nòng cốt của thánh địa thập phẩm! Dù là thiên phú hay huyết mạch thì đều là ưu tú trong ưu tú.
Sau khi bộc phát máu thanh đồng, sức mạnh của gã có thể tăng gấp ba lần. Nếu bạo phát cùng với cương nguyên luyện máu mà gã tu luyện thì dù là cường giả Thần Cực Cảnh cũng không chịu được uy lực trong một búa của gã!
Thế nhưng tên nhóc Nhân tộc chẳng mấy cao to lực lưỡng trước mắt này lại dùng tay không để nắm lấy lưỡi búa của gã?
Gã nhìn ý cười thản nhiên trên mặt La Chinh, nỗi khuất nhục sâu sắc từ đáy lòng dâng lên. Nhưng lại nguy hiểm ở chỗ, dường như gã không thể rút được cặp búa của mình ra!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Thế tấn công do máu thanh đồng thôi thúc mà thành nên không có chiêu thức nào đáng nói, cũng không cần vận dụng chiêu thức!
Sức mạnh thô bạo như vậy chặt chém xuống, giống như trời long đất lở, tất cả những gì có trong phạm vi bao phủ đều bị hủy diệt, không hề băn khoăn, cũng không hề cân nhắc!
Bình thường, đối mặt với thế tấn công như vậy, hầu hết các võ giả đều rút lui trước, sau đó lại tìm cơ hội.
Đấu trực diện với võ giả Ma tộc, đặc biệt là võ giả Ma tộc đã kích hoạt máu thanh đồng thì chắc chắn không phải lựa chọn sáng suốt!
Vậy mà La Chinh vẫn chưa lui về3phía sau.
Dù đôi búa kia vung lên nhanh bao nhiêu thì bóng dáng La Chinh vẫn cách nó đúng ba tấc.
Hắn giống như một con bướm vỗ cánh bay trong giông tố. Gió bão kia có thể phá hủy phòng ốc, cây cối, nhưng con bướm nhỏ bé này lại cứ phất phới bay theo, không bao giờ rơi xuống!
Cảnh này lập tức khiến các võ giả trốn trong ở thành chính chết lặng!
La Chinh còn cách thành chính một khoảng nữa. Từ góc nhìn của bọn họ, dường như cả người La Chinh cứ dính trên đôi búa kia.
Bởi vậy, mọi người dường như đang thấy ảo giác. Bọn họ cảm thấy hình như Hào thiếu chủ không muốn cầm búa chém La Chinh, mà là muốn quăng La Chinh ra. Thế2nhưng dù gã vung thế nào thì cũng không ném đi được...
“Rốt cuộc tên nhóc này làm thế nào vậy?”
“Ta đoán chắc là hắn tu luyện một loại công pháp nào đó rất quỷ dị, có thể dính mình lên đôi búa!”
“Không đúng. Nếu dính ở bên trên, chẳng phải Hào Thiếu chủ chỉ cần nện xuống đất thì tên nhóc này sẽ tiêu đời rồi sao?”
Trên tường thành, rất nhiều võ giả Ma tộc đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng không ngừng thảo luận.
Nhưng bọn họ vừa dứt lời, Hào thiếu chủ liền làm như bọn họ nghĩ. Không phải chỉ riêng các võ giả thấy ảo giác như vậy, mà trong lòng Hào thiếu chủ cũng có cảm giác kỳ lạ. Gã cảm thấy dường như tên nhóc1này đang dán ngay trên lưỡi búa của mình.
Thế là gã giơ cao đôi búa lên, liên tiếp đập xuống!
Nhưng mà còn chưa kịp đập xuống, khi cơ thể La Chinh còn cách mặt đất khoảng ba tấc, cả người hắn liền lách sang một bên.
“Ầm ầm!”
Đôi búa lớn cắm xuống mặt đất, bổ ra một khe nứt khổng lồ!
Khe nứt này lan về phía trước, dọc một đường hơn mười dặm, có thể coi như là một hẻm núi cỡ nhỏ!
“Cái này…”
“Võ giả Nhân tộc này thật kỳ dị, cứ như một con cá trạch trơn trượt vậy!”
Võ giả trên tường thành lại lần nữa ngây người!
Giờ này khắc này, thân hình La Chinh đang bồng bềnh, đứng thẳng trên phần đuôi của cái búa. Hai chân hắn hắn vẫn cách đôi1búa này ba tấc như lúc trước.
Cho dù đã có máu thanh đồng thôi thúc, nhưng Hào thiếu chủ cũng tạm dừng công kích, không kìm được mà dò xét người trước mắt!
“Là ngươi!”
Đến giờ phút này, rốt cuộc Hào Thiếu chủ cũng đã nhận ra La Chinh.
Chính là một trong hai võ giả Nhân tộc trước khi chiến trường mộng ảo mở ra kia.
Lúc ấy coi như Hào thiếu chủ đã nhìn lầm, không ngờ thực lực hai võ giả Nhân tộc này lại siêu phàm như thế, chỉ trong khoảnh khắc đã có thể giết hết mười một vị võ giả Ma tộc.
Nhưng dù thế, Hào Thiếu chủ cũng không để ý đến họ.
Với Hào thiếu chủ, cường giả thực sự hầu như đều chọn cách chặn cửa thành, ầm ầm1lấy điểm mộng ảo. Thế nên hai tên võ giả Nhân tộc này rời đi, có lẽ cũng là bởi tự tin mà thôi.
Nhưng gã không ngờ, hiệu suất của việc chặn cửa thành khá kém, nào có ai lại cam tâm tình nguyện ra khỏi thành để chịu chết?
Trong mắt La Chinh, cách “chặn cửa” để lấy điểm mộng ảo của Hào thiếu chủ chỉ là dê ăn cỏ mà thôi. Bây giờ hắn đã trở về, tất nhiên sẽ chọn giết con dê này...
“Là ta.” La Chinh thản nhiên cười.
“Ha ha. Đến đúng lúc lắm. Để ta xem ngươi có thể trốn đến lúc nào!” Hào Thiếu chủ thoải mái cười một tiếng. Mặc dù gã e dè thân pháp kỳ dị của La Chinh, nhưng do tác dụng của máu thanh đồng nên gã không hề sợ hãi. Gã kéo đôi búa, bên lên, bên xuống rồi đánh tới từ hai bên phải trái.
Nếu bị hai cái búa này chém trúng, La Chinh sẽ bị chém thành ba khúc ngay!
Nhưng lúc này, La Chinh lại không hề né tránh!
Sau khi đám sương mù màu trắng trên người tan đi hết, La Chinh liền mở rộng hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hào thiếu chủ, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.
“Soàn soạt!”
Hai tay La Chinh như con rắn trườn ra khỏi hang, lập tức tóm lấy đôi búa.
Hai đòn chém của Hào thiếu chủ đủ để khiến trời long đất lở!
Dường như tất cả các võ giả đều cho rằng La Chinh sẽ thi triển thân pháp vô cùng kỳ dị của mình lần nữa để né tránh.
Nhưng lần này, không chỉ không né tránh, hắn còn trực tiếp đưa tay ra, dùng tay không để bắt lấy lưỡi búa của võ giả Ma tộc! Mười ngón tay La Chinh bấu thật chặt ở mặt ngoài đôi búa. Vậy mà món thần khí tòng nhất phẩm này lại bị ngón tay hắn trực tiếp chọc thủng mười lỗ thật sâu.
Trong lúc đó, phía thành chính bỗng yên tĩnh trở lại.
Tính cách của những võ giả Ma tộc này trời sinh đã ngang ngược, thêm nữa thể hình lại to lớn, cho nên nên nơi bọn họ tập trung đều rất ồn ào. Bọn họ chỉ hơi mở miệng thì âm thanh đã vang vọng khắp trời, thế nên những việc có thể khiến bọn họ yên lặng như vậy cũng không nhiều!
Sự việc đang xảy ra trước mắt này không hề bình thường.
Võ giả Nhân tộc mà lại dùng tay không để đỡ đôi búa của Hào thiếu chủ!
Trong vũ trụ, mỗi chủng tộc đều có điểm mạnh riêng. Có thể nói, mỗi chủng tộc đều phát huy sở trường của mình đến mức cao nhất.
Nhân tộc hợp tu chân*, Ma tộc hợp luyện thể, còn Yêu Dạ tộc thì trời sinh đã mạnh mẽ, chủng tộc nào cũng giỏi...
* Tu chân: Tu luyện chân nguyên.
Phải có tới chín mươi chín phần trăm võ giả Ma tộc sẽ chọn luyện thể. Trong đó, Hào Thiếu chủ là người luyện thể nổi bật của Ma tộc. Còn tên nhóc Nhân tộc này, nhìn thế nào cũng giống như võ giả tu luyện chân nguyên.
Thế mà chưa kịp cảm nhận được bất kỳ sóng chân nguyên nào từ trên người hắn, hắn đã dùng tay không để đỡ cây búa của Hào Thiếu chủ!
Trong mắt những người Ma tộc, chuyện này quả thực chẳng khác gì gặp quỷ!
Bị người ta đánh bại một cách dễ dàng ngay trong đúng lĩnh vực mình am hiểu thì thực sự rất khó chịu, cũng rất đả kích.
Càng nguy hiểm hơn là mười ngón tay La Chinh lại cứ thế đâm thủng món thần khí tòng nhất phẩm này!
Đây chính là thần khí tòng nhất phẩm... Mà cái đầu búa khổng lồ này dày và nặng, cứng rắn hơn nhiều kiếm, thương hoặc đao. So với các loại búa cùng phẩm cấp, hay các loại chùy thì chiếc búa này cũng dùng nhiều vật liệu hơn gấp mấy lần, nên bản thân nó cũng khá kiên cố.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, rất nhiều võ giả Ma tộc đều vô thức lắc đầu, dường như không muốn tin. Chỉ có điều, mắt thấy sẽ không lừa người.
“Sao hắn có thể làm được...?”
“Không hề có dao động chân nguyên, hình như tên nhóc Nhân tộc này cũng không tu luyện hệ thống chân nguyên!”
“Không đúng, hắn không phải người luyện thể, ta không cảm nhận được cương nguyên bộc phát ra từ người hắn!”
Rất nhiều võ giả Ma tộc lặng lẽ quan sát La Chinh một lúc lâu, sau đó bắt đầu sôi nổi thảo luận, giọng nói còn đặc biệt lớn...
Trong lúc thảo luận, bọn họ đã rút ra được một kết luận càng đáng sợ hơn.
Vừa rồi La Chinh không dựa vào chân nguyên hay cương nguyên, hắn chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể mình để chặn hai cây búa này!
“Rốt cuộc tên quái thai này từ đâu chui ra vậy?” Một vị võ giả Ma tộc bỗng nhiên thốt lên.
So với người ngoài cuộc, trong lòng Hào thiếu chủ còn sợ hãi hơn gấp bội...
Ẩn giấu trong cơ thể gã là máu thanh đồng, là truyền nhân dòng chính của gia tộc Hoàng Kim trong Ma tộc. Mặc dù kém các Giới Chủ, truyền nhân của Thiên Tôn, nhưng như vậy cũng đủ để gã trở thành đệ tử nòng cốt của thánh địa thập phẩm! Dù là thiên phú hay huyết mạch thì đều là ưu tú trong ưu tú.
Sau khi bộc phát máu thanh đồng, sức mạnh của gã có thể tăng gấp ba lần. Nếu bạo phát cùng với cương nguyên luyện máu mà gã tu luyện thì dù là cường giả Thần Cực Cảnh cũng không chịu được uy lực trong một búa của gã!
Thế nhưng tên nhóc Nhân tộc chẳng mấy cao to lực lưỡng trước mắt này lại dùng tay không để nắm lấy lưỡi búa của gã?
Gã nhìn ý cười thản nhiên trên mặt La Chinh, nỗi khuất nhục sâu sắc từ đáy lòng dâng lên. Nhưng lại nguy hiểm ở chỗ, dường như gã không thể rút được cặp búa của mình ra!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook