Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1205
Chương 1205: Dịch chuyển không gian
Thành chính đó chắc hẳn là thành chính mà La Chinh rơi xuống sau khi tiến vào không gian mộng ảo. Hắn không ngờ lại được phân đến một vùng biên của Đại Giới như vậy.
Theo những gì thể hiện trên bản đồ, thành chính cách hắn cũng không xa lắm.
Ngoài thành chính này, các thành chính khác cách hắn một khoảng cách không ngắn.
La Chinh tùy ý tính toán một chút, nếu dựa theo tốc độ phi hành của hắn mà tiến lên thì phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể đến một thành chính khác.
“Na Di Lệnh không chỉ có tác dụng như một tấm bản đồ đâu nhỉ?”
Nếu chỉ biểu hiện vị trí thành chính mà lại không đưa La Chinh đi được, vậy thì nó chẳng khác nào một tấm bản đồ bình thường. Tốn rất nhiều công sức và3thời gian chỉ để lấy một tấm bản đồ, thế thì đầu tư chẳng có lời rồi.
Nghĩ đến đây, La Chinh cẩn thận tìm kiếm lại.
Bay trong không gian này một chút, La Chinh đi thẳng đến một điểm đỏ.
Nhưng khi La Chinh vừa mới bay đến bên trên, điểm đỏ bên dưới đột nhiên xoay tròn. Một luồng ánh sáng trắng phát ra từ chính giữa điểm đỏ đó, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, đồng thời còn phóng ra lực quy tắc không gian mãnh liệt.
“Đây là con đường truyền tống. Hơn nữa, con đường truyền tống này trực tiếp nối đến điểm đỏ đại diện cho thành chính.”
“Thật thú vị...”
“Cứ như vậy, chẳng phải mình có thể tùy ý lựa chọn các thành chính lớn sao?”
Tim La Chinh đập thình thịch. Nếu là như vậy, hắn có thể dễ dàng cướp sạch2các thành chính trong Đại Giới này.
Không gian này cũng không quá lớn, có lẽ chỉ rộng mười mấy dặm. La Chinh đi quanh không gian trong này một phen. Mỗi khi hắn lướt qua điểm đỏ nào đó, điểm đỏ đó liền phóng ra một con đường truyền tống, chờ La Chinh rơi xuống. Khi La Chinh rời đi, con đường truyền tống sẽ biến mất.
Một Đại Giới có tới mấy chục nghìn thành chính, vậy nên lựa chọn của La Chinh lại bắt đầu nhiều hơn.
“A, những điểm sáng này là gì?”
Trong lúc La Chinh đang dò xét tấm “bản đồ”, hắn phát hiện chính giữa tấm bản đồ có ba điểm sáng, khoảng cách giữa ba điểm sáng không xa lắm.
Nhưng màu sắc của ba điểm sáng này lại hơi khác lạ, là màu xanh nâu.
Khi La Chinh bay đến phía trên, ba điểm1sáng màu xanh nâu không ta ra con đường truyền tống, cũng không có bất cứ phản ứng gì.
“Ba điểm sáng này cũng là ba thành chính? Chỉ là bây giờ ta không thể tiến vào?” La Chinh suy đoán.
Sau khi lưu ý, hắn không dừng lại phía trên điểm sáng đó quá lâu. Hắn lựa chọn một điểm sáng màu đỏ nằm ở chính giữa bản đồ.
Các thành chính ở khu vực biên cách nhau rất xa, nhưng những thành chính ở chính giữa Đại Giới lại khá gần nhau. Nơi đó, võ giả chiến đấu với nhau cũng dữ dội hơn. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao La Chinh chọn điểm sáng màu đỏ này.
Sau khi lựa chọn mục tiêu xong, La Chinh không hề do dự mà chui vào điểm sáng màu đỏ.
Trong nháy mắt khi hắn chui qua, trên điểm sáng1màu đỏ phóng ra một con đường truyền tống, bao trùm lấy La Chinh.
“Vù...”
Khi xuyên qua con đường truyền tống, màng nhĩ của hắn chợt có những tiếng vù vù, đồng thời cảm nhận được một cảm giác hơi khó chịu.
Dù sao, con đường truyền tống này cũng không giống với con đường truyền tống bình thường. Con đường truyền tống bình thường chỉ nối hai địa phương lại với nhau, giúp cho lộ trình được rút ngắn gấp trăm lần. Nhưng diện tích của một Đại Giới quá mức khổng lồ, cho dù rút ngắn khoảng cách xuống trăm lần thì con đường truyền tống vẫn khá dài.
Nhưng trên thực tế, Na Di Lệnh đã trực tiếp truyền La Chinh đi chỗ khác. Cho dù mục tiêu có xa đến đâu thì cũng có thể đến nơi chỉ trong nháy mắt. Thần thông như vậy chỉ1có cường giả Giới Chủ mới có thể thi triển. Trong chiến trường mộng ảo này, nhờ có Na Di Lệnh nên hắn mới có thể đến chỗ hắn muốn đến. Dưới sự đè ép của lực quy tắc không gian, La Chinh không thích ứng được cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc âm thanh chấn động màng nhĩ càng lúc càng mãnh liệt, La Chinh đột nhiên rơi xuống dưới.
Chính giữa thành chính đang có hơn mười võ giả khoanh chân ngồi tĩnh tọa ngay tại chỗ.
Các võ giả tham gia chiến trường mộng ảo đều đã chuẩn bị rất chu đáo. Trong tộc cũng cung cấp rất nhiều đá chân nguyên và ngọc chân nguyên. Dù sao chiến trường mộng ảo cũng chỉ là hình chiếu. Tiêu hao ngọc chân nguyên trong này thì ngọc chân nguyên bên ngoài cũng không bị biến mất.
Khi võ giả chiến đấu, ngọc chân nguyên là vật rất cần thiết, nhưng bọn họ cũng không dám dùng quá nhiều. Dù sao trong chiến trường mộng ảo cũng không phải chỉ chiến một hai trận. Ngọc chân nguyên trong tay chỉ sử dụng trong những tình huống nguy cấp, còn lại, bọn họ đều thừa dịp quay về thành chính nghỉ ngơi rồi tranh thủ hấp thu nguyên khí trời đất.
“Vù!”
Một âm thanh bén nhọn vang lên. Bên trên thành chính xuất hiện một chùm sáng màu trắng. Một vật nặng từ bên trong chùm sáng rơi thẳng xuống đất.
Người rơi xuống dĩ nhiên là La Chinh.
Đây là lần đầu tiên sử dụng Na Di Lệnh, cho nên hắn không rõ Na Di Lệnh sẽ đưa hắn đến chỗ nào. Sau khi rơi xuống đến một khoảng cách nhất định, hắn liền ý thức được xu thế sẽ hạ xuống của mình, kết quả lại có một luồng sức mạnh vô hình trói hắn lại, kéo hắn xuống dưới.
Đợi sau khi chùm sáng màu trắng đó tan đi, hắn phát hiện hắn đã rơi xuống vị trí trung tâm thành chính. Hắn cũng lập tức hiểu ra vì sao mình không thể bay. Thành chính đều có cấm chế cấm bay, với thực lực của hắn, tất nhiên là không thể thoát khỏi.
“Bịch bịch...”
Lần này hắn rơi rất mạnh. Rơi xuống đất rồi còn phát ra một tiếng vang rất lớn.
Đợi sau khi hắn bò dậy khỏi mặt đất, thì thấy xung quanh đang có không ít võ giả mở to mắt, biểu hiện quái dị nhìn hắn, đồng thời còn có tiếng bàn tán vang lên.
“Tên nhóc này... hình như từ trên trời rơi xuống.”
“Làm sao có thể? Thành chính có cấm chế cấm bay mà. Sau khi bay qua tường thành thì không ai có thể bay được. Tại sao hắn có thể rơi xuống từ phía trên thành chính chứ?”
“Thế tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện như vậy?”
Đám võ giả khe khẽ bàn luận, gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
La Chinh hoàn toàn chẳng để ý đến mấy lời bàn tán này.
Hắn cũng không rõ hắn có thể mang Na Di Lệnh ra khỏi chiến trường mộng ảo, sử dụng ở bên ngoài được hay không. Nhưng trước mắt, hắn cũng không tùy tiện nói với người khác. Về phần tại sao hắn lại xuất hiện ở thành chính này, cứ để bọn họ tự đoán.
“Nơi này dường như là thành chính tập trung võ giả Nhân tộc...”
La Chinh đánh giá một chút, sau đó đưa ra một kết luận. Dù sao thì kiến trúc của thành chính này khá giống với kiến trúc của Nhân tộc, còn võ giả xung quanh La Chinh cũng đều là Nhân tộc.
Chủng tộc gì không quan trọng. Hắn đã chọn rơi xuống thành chính này thì tất nhiên là muốn khiêu chiến với mấy con sói mập, thu điểm mộng ảo mà thôi.
Nghĩ đến đây, La Chinh định rời khỏi nơi này, ra ngoài thành “thử vận may”.
Nhưng khi hắn đang chuẩn bị rời đi, một vị võ giả bước ra: “Ngươi là võ giả vừa đến thành chính này?”
Nghe xong, La Chinh dừng chân, quay đầu lại nhìn vị võ giả đó, thản nhiên nói: “Đúng, vậy thì sao?”
“Thành chính này có quy tắc. Người đến phải ghi danh trước, sau đó giao cho Thành chủ một nửa số điểm mộng ảo của mình, khi đó mới có thể bình yên rời đi.” Vị võ giả kia nói.
“Thành chủ? Thành chính không phải chỉ là một thành trong chiến trường mộng ảo thôi sao? Tại sao lại có Thành chủ? Mà điểm mộng ảo của ta cũng không thể chia ra được, làm sao giao cho Thành chủ?” La Chinh hơi ngạc nhiên.
Vị võ giả kia đáp: “Thành chính khác có Thành chủ hay không thì ta không biết, nhưng thành chính của chúng ta thì lại có. Về phần giao điểm mộng ảo, cái này đơn giản thôi. Ngươi để cho Thành chủ giết chết một lần là có thể nộp ra được một nửa số điểm.”
Nghe xong, La Chinh bừng tỉnh, không biết nên khóc hay nên cười. Hắn đã bị hai chữ Thành chủ hù dọa. Chắc hẳn Thành chủ này cũng giống như Hào thiếu chủ kia của Ma tộc, dựa vào thế lực của mình để cướp điểm mộng ảo từ những võ giả khác.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Theo những gì thể hiện trên bản đồ, thành chính cách hắn cũng không xa lắm.
Ngoài thành chính này, các thành chính khác cách hắn một khoảng cách không ngắn.
La Chinh tùy ý tính toán một chút, nếu dựa theo tốc độ phi hành của hắn mà tiến lên thì phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể đến một thành chính khác.
“Na Di Lệnh không chỉ có tác dụng như một tấm bản đồ đâu nhỉ?”
Nếu chỉ biểu hiện vị trí thành chính mà lại không đưa La Chinh đi được, vậy thì nó chẳng khác nào một tấm bản đồ bình thường. Tốn rất nhiều công sức và3thời gian chỉ để lấy một tấm bản đồ, thế thì đầu tư chẳng có lời rồi.
Nghĩ đến đây, La Chinh cẩn thận tìm kiếm lại.
Bay trong không gian này một chút, La Chinh đi thẳng đến một điểm đỏ.
Nhưng khi La Chinh vừa mới bay đến bên trên, điểm đỏ bên dưới đột nhiên xoay tròn. Một luồng ánh sáng trắng phát ra từ chính giữa điểm đỏ đó, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, đồng thời còn phóng ra lực quy tắc không gian mãnh liệt.
“Đây là con đường truyền tống. Hơn nữa, con đường truyền tống này trực tiếp nối đến điểm đỏ đại diện cho thành chính.”
“Thật thú vị...”
“Cứ như vậy, chẳng phải mình có thể tùy ý lựa chọn các thành chính lớn sao?”
Tim La Chinh đập thình thịch. Nếu là như vậy, hắn có thể dễ dàng cướp sạch2các thành chính trong Đại Giới này.
Không gian này cũng không quá lớn, có lẽ chỉ rộng mười mấy dặm. La Chinh đi quanh không gian trong này một phen. Mỗi khi hắn lướt qua điểm đỏ nào đó, điểm đỏ đó liền phóng ra một con đường truyền tống, chờ La Chinh rơi xuống. Khi La Chinh rời đi, con đường truyền tống sẽ biến mất.
Một Đại Giới có tới mấy chục nghìn thành chính, vậy nên lựa chọn của La Chinh lại bắt đầu nhiều hơn.
“A, những điểm sáng này là gì?”
Trong lúc La Chinh đang dò xét tấm “bản đồ”, hắn phát hiện chính giữa tấm bản đồ có ba điểm sáng, khoảng cách giữa ba điểm sáng không xa lắm.
Nhưng màu sắc của ba điểm sáng này lại hơi khác lạ, là màu xanh nâu.
Khi La Chinh bay đến phía trên, ba điểm1sáng màu xanh nâu không ta ra con đường truyền tống, cũng không có bất cứ phản ứng gì.
“Ba điểm sáng này cũng là ba thành chính? Chỉ là bây giờ ta không thể tiến vào?” La Chinh suy đoán.
Sau khi lưu ý, hắn không dừng lại phía trên điểm sáng đó quá lâu. Hắn lựa chọn một điểm sáng màu đỏ nằm ở chính giữa bản đồ.
Các thành chính ở khu vực biên cách nhau rất xa, nhưng những thành chính ở chính giữa Đại Giới lại khá gần nhau. Nơi đó, võ giả chiến đấu với nhau cũng dữ dội hơn. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao La Chinh chọn điểm sáng màu đỏ này.
Sau khi lựa chọn mục tiêu xong, La Chinh không hề do dự mà chui vào điểm sáng màu đỏ.
Trong nháy mắt khi hắn chui qua, trên điểm sáng1màu đỏ phóng ra một con đường truyền tống, bao trùm lấy La Chinh.
“Vù...”
Khi xuyên qua con đường truyền tống, màng nhĩ của hắn chợt có những tiếng vù vù, đồng thời cảm nhận được một cảm giác hơi khó chịu.
Dù sao, con đường truyền tống này cũng không giống với con đường truyền tống bình thường. Con đường truyền tống bình thường chỉ nối hai địa phương lại với nhau, giúp cho lộ trình được rút ngắn gấp trăm lần. Nhưng diện tích của một Đại Giới quá mức khổng lồ, cho dù rút ngắn khoảng cách xuống trăm lần thì con đường truyền tống vẫn khá dài.
Nhưng trên thực tế, Na Di Lệnh đã trực tiếp truyền La Chinh đi chỗ khác. Cho dù mục tiêu có xa đến đâu thì cũng có thể đến nơi chỉ trong nháy mắt. Thần thông như vậy chỉ1có cường giả Giới Chủ mới có thể thi triển. Trong chiến trường mộng ảo này, nhờ có Na Di Lệnh nên hắn mới có thể đến chỗ hắn muốn đến. Dưới sự đè ép của lực quy tắc không gian, La Chinh không thích ứng được cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc âm thanh chấn động màng nhĩ càng lúc càng mãnh liệt, La Chinh đột nhiên rơi xuống dưới.
Chính giữa thành chính đang có hơn mười võ giả khoanh chân ngồi tĩnh tọa ngay tại chỗ.
Các võ giả tham gia chiến trường mộng ảo đều đã chuẩn bị rất chu đáo. Trong tộc cũng cung cấp rất nhiều đá chân nguyên và ngọc chân nguyên. Dù sao chiến trường mộng ảo cũng chỉ là hình chiếu. Tiêu hao ngọc chân nguyên trong này thì ngọc chân nguyên bên ngoài cũng không bị biến mất.
Khi võ giả chiến đấu, ngọc chân nguyên là vật rất cần thiết, nhưng bọn họ cũng không dám dùng quá nhiều. Dù sao trong chiến trường mộng ảo cũng không phải chỉ chiến một hai trận. Ngọc chân nguyên trong tay chỉ sử dụng trong những tình huống nguy cấp, còn lại, bọn họ đều thừa dịp quay về thành chính nghỉ ngơi rồi tranh thủ hấp thu nguyên khí trời đất.
“Vù!”
Một âm thanh bén nhọn vang lên. Bên trên thành chính xuất hiện một chùm sáng màu trắng. Một vật nặng từ bên trong chùm sáng rơi thẳng xuống đất.
Người rơi xuống dĩ nhiên là La Chinh.
Đây là lần đầu tiên sử dụng Na Di Lệnh, cho nên hắn không rõ Na Di Lệnh sẽ đưa hắn đến chỗ nào. Sau khi rơi xuống đến một khoảng cách nhất định, hắn liền ý thức được xu thế sẽ hạ xuống của mình, kết quả lại có một luồng sức mạnh vô hình trói hắn lại, kéo hắn xuống dưới.
Đợi sau khi chùm sáng màu trắng đó tan đi, hắn phát hiện hắn đã rơi xuống vị trí trung tâm thành chính. Hắn cũng lập tức hiểu ra vì sao mình không thể bay. Thành chính đều có cấm chế cấm bay, với thực lực của hắn, tất nhiên là không thể thoát khỏi.
“Bịch bịch...”
Lần này hắn rơi rất mạnh. Rơi xuống đất rồi còn phát ra một tiếng vang rất lớn.
Đợi sau khi hắn bò dậy khỏi mặt đất, thì thấy xung quanh đang có không ít võ giả mở to mắt, biểu hiện quái dị nhìn hắn, đồng thời còn có tiếng bàn tán vang lên.
“Tên nhóc này... hình như từ trên trời rơi xuống.”
“Làm sao có thể? Thành chính có cấm chế cấm bay mà. Sau khi bay qua tường thành thì không ai có thể bay được. Tại sao hắn có thể rơi xuống từ phía trên thành chính chứ?”
“Thế tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện như vậy?”
Đám võ giả khe khẽ bàn luận, gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
La Chinh hoàn toàn chẳng để ý đến mấy lời bàn tán này.
Hắn cũng không rõ hắn có thể mang Na Di Lệnh ra khỏi chiến trường mộng ảo, sử dụng ở bên ngoài được hay không. Nhưng trước mắt, hắn cũng không tùy tiện nói với người khác. Về phần tại sao hắn lại xuất hiện ở thành chính này, cứ để bọn họ tự đoán.
“Nơi này dường như là thành chính tập trung võ giả Nhân tộc...”
La Chinh đánh giá một chút, sau đó đưa ra một kết luận. Dù sao thì kiến trúc của thành chính này khá giống với kiến trúc của Nhân tộc, còn võ giả xung quanh La Chinh cũng đều là Nhân tộc.
Chủng tộc gì không quan trọng. Hắn đã chọn rơi xuống thành chính này thì tất nhiên là muốn khiêu chiến với mấy con sói mập, thu điểm mộng ảo mà thôi.
Nghĩ đến đây, La Chinh định rời khỏi nơi này, ra ngoài thành “thử vận may”.
Nhưng khi hắn đang chuẩn bị rời đi, một vị võ giả bước ra: “Ngươi là võ giả vừa đến thành chính này?”
Nghe xong, La Chinh dừng chân, quay đầu lại nhìn vị võ giả đó, thản nhiên nói: “Đúng, vậy thì sao?”
“Thành chính này có quy tắc. Người đến phải ghi danh trước, sau đó giao cho Thành chủ một nửa số điểm mộng ảo của mình, khi đó mới có thể bình yên rời đi.” Vị võ giả kia nói.
“Thành chủ? Thành chính không phải chỉ là một thành trong chiến trường mộng ảo thôi sao? Tại sao lại có Thành chủ? Mà điểm mộng ảo của ta cũng không thể chia ra được, làm sao giao cho Thành chủ?” La Chinh hơi ngạc nhiên.
Vị võ giả kia đáp: “Thành chính khác có Thành chủ hay không thì ta không biết, nhưng thành chính của chúng ta thì lại có. Về phần giao điểm mộng ảo, cái này đơn giản thôi. Ngươi để cho Thành chủ giết chết một lần là có thể nộp ra được một nửa số điểm.”
Nghe xong, La Chinh bừng tỉnh, không biết nên khóc hay nên cười. Hắn đã bị hai chữ Thành chủ hù dọa. Chắc hẳn Thành chủ này cũng giống như Hào thiếu chủ kia của Ma tộc, dựa vào thế lực của mình để cướp điểm mộng ảo từ những võ giả khác.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook