Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1165
Chương 1165: Cảnh cáo
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Từng Thiên Tôn đứng ra thử đánh nát hạt cát, nhưng dưới đủ các phương pháp và luật nhân quả, hạt cát kia vẫn cứ là hạt cát.
Trong Tiên Phủ, La Chinh và Huân cũng kinh ngạc chẳng khác gì các Thiên Tôn.
Cho đến tận lúc này, La Chinh đã hoàn toàn xem Tiên Phủ là chỗ dựa lớn nhất của hắn, trốn vào Tiên Phủ là đường lui cuối cùng.
Nhưng La Chinh chưa từng nghĩ rằng Tiên Phủ có thể ngăn được công kích của Thiên Tôn.
Kiến thức của nàng uyên bác hơn La Chinh, nàng cũng biết Tiên Phủ là vật bất phàm, nhưng nàng không phải là chủ nhân Tiên Phủ, hoàn toàn không thể phán đoán chính xác sự cường đại của nó. Trước mắt3xem ra, sự cường đại của Tiên Phủ đã vượt ra khỏi dự tính của nàng.
Hai mươi vị Thiên Tôn bên ngoài Tiên Phủ vận dụng đủ loại phương pháp nhưng vẫn không thể nào rung chuyển được một hạt cát nho nhỏ.
Bây giờ bọn họ mới hiểu, những uy hiếp trước đó buồn cười đến cỡ nào.
La Chinh cứ trốn bên trong thì bọn họ hoàn toàn không thể làm gì được.
Dao im lặng, chăm chú nhìn hạt cát, bàn tay cầm Thánh Lôi Liên Chùy hơi rung nhẹ, nhưng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Đối diện với từng công kích, ban đầu La Chinh còn khá căng thẳng. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy các Thiên Tôn thi triển ra đủ loại năng lực cường đại mà hắn không2thể tưởng tượng ra, nhưng Tiên Phủ vẫn không xi nhê gì, hắn mới thật sự hiểu.
Hắn đã quá coi thường sư phụ, quá coi thường lai lịch của tòa Tiên Phủ này.
Tuy biết sư phụ là nhân vật vượt trên Thiên Đạo, Tiên Phủ chắc chắn không phải là vật tầm thường, nhưng La Chinh hoàn toàn không ngờ Tiên Phủ sẽ kiên cố đến vậy.
Như vậy, trên Thiên Đạo sẽ là một thế giới kinh khủng đến cỡ nào? Tu vi của sư phụ cường đại ra sao...
Không thể nào tưởng tượng được...
La Chinh lại bắt đầu suy nghĩ, nhớ đến người thanh niên lúc trước đã mang La Yên đi.
Cho dù là Huân, nàng cũng đã là người mà hắn phải ngước nhìn rồi. Thực lực của2Huân có thể so với Thiên Tôn, vậy thực lực của người thanh niên kia còn cao hơn cả Thiên Tôn.
Vượt trên Thiên Đạo, chính là Thần.
Trong lòng La Chinh đột nhiên cho ra một kết luận như vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ. Muốn gặp được La Yên, đoạn đường này quả thật rất khó đi.
Huân lẳng lặng bay đến bên cạnh La Chinh, con ngươi linh động lấp lánh ánh sáng, trong lòng ngoại trừ rung động ra thì đều là hưng phấn.
Hai mươi vị Thiên Tôn bên ngoài Tiên Phủ vận dụng đủ loại phương pháp nhưng vẫn không thể nào rung chuyển được một hạt cát nho nhỏ.
Bây giờ bọn họ mới hiểu, những uy hiếp trước đó buồn cười đến cỡ nào.
La Chinh cứ9trốn bên trong thì bọn họ hoàn toàn không thể làm gì được.
Dao im lặng, chăm chú nhìn hạt cát, bàn tay cầm Thánh Lôi Liên Chùy hơi rung nhẹ, nhưng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Nhiều Thiên Tôn đã thử như thế, uy lực bạo phát nhờ lực tín ngưỡng của nàng có thể mạnh hơn các vị Thiên Tôn một bậc, nhưng muốn rung chuyển hạt cát này là không có khả năng.
Dao không cam tâm. Trong lúc vô tình, Huân đã để lộ phương hướng của nàng, tương đương với việc trò chơi mèo vờn chuột này sẽ kết thúc sớm. Đối với Dao mà nói, đây là một cơ hội rất tốt, suýt chút nữa đã thật sự giết chết được Huân rồi. Như vậy nàng ta cũng4không cần lo lắng cho dã tâm nhất thống Yêu Dạ tộc của mình sau này nữa.
Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ, bởi vì tòa Tiên Phủ, vì hạt cát nhỏ này...
“Nếu buông tha cho La Chinh, ngày sau Huân và La Chinh sẽ dựa vào tòa Tiên Phủ này...” Trong lúc đang suy nghĩ thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Dao không biết về bối cảnh của Tiên Phủ, nhưng biểu hiện của nó đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng ta. Nếu La Chinh dựa vào tài nguyên của Tiên Phủ, thực lực chắc chắn sẽ tăng lên rất nhanh.
Nếu La Chinh đột phá tu vi Giới Chủ, có được thiên mệnh, Huân cũng khôi phục được thực lực thì nghĩ cũng biết kết quả của nàng ta.
“Không được, hôm nay nhất định phải đánh nát pháp bảo không gian này.” Bị cảm giác nguy cơ thôi thúc, nàng ta giơ Thánh Lôi Liên Chùy lên, đánh xuống hạt cát kia.
Một ngày sau, rất nhiều Thiên Tôn vẫn đứng im, nhìn chăm chú hạt cát đang xoay chầm chậm.
Bây giờ, thứ thu hút bọn họ nhất không phải là mũ Thiên Mệnh nữa, mà là tòa Tiên Phủ, pháp bảo không gian vô cùng quỷ dị này.
Ngoại trừ việc vận dụng thủ đoạn mà mình am hiểu nhất, một số Thiên Tôn còn sử dụng những thủ đoạn khác, ví dụ như những ý nghĩa thâm sâu của quy tắc căn bản và các loại luật nhân quả vô cùng đặc biệt. Tóm lại, thủ đoạn quỷ dị gì cũng đều dùng qua. Kỳ lạ nhất còn có cả thủ đoạn hạ độc của một vị Thiên Tôn.
Hành động hạ độc một hạt cát khiến La Chinh sợ ngây người. Mặc dù phương pháp hạ độc của Thiên Tôn lợi hại hơn Giới Chủ, nhưng độc dược có thể ngấm vào trong Tiên Phủ không? Chỉ là một hạt cát mà lại có thể ép đám Thiên Tôn đến tận mức này.
Lại một ngày nữa trôi qua, số lượng Thiên Tôn ở đây đã lên đến ba mươi người.
Các Thiên Tôn đến từ những chủng tộc khác nhau trong vũ trụ, đại diện cho thế lực của riêng mình.
“Ong ong ong...”
Một tia sáng chậm rãi ngưng tụ lại, thêm một vị Thiên Tôn nữa xuất hiện.
Trong nháy mắt vị Thiên Tôn này xuất hiện, mặt các vị Thiên Tôn khác đều biến sắc.
Vị Thiên Tôn vừa mới xuất hiện có vẻ ngoài giống như đàn ông Nhân tộc, nhưng bọn họ biết, người này không xuất thân từ ba thế lực lớn của Nhân tộc mà là đến từ Thiên Vị tộc.
Chủng tộc này hợp lại từ rất nhiều chủng tộc khác nhau, nhưng cho dù là Nhân tộc hay chủng tộc nào khác muốn gia nhập Thiên Vị tộc thì nhất định phải thay máu. Chỉ khi đó mới được xem là tộc nhân chân chính của Thiên Vị tộc. Mặc dù số lượng người của Thiên Vị tộc không nhiều, nhưng thực lực ai nấy đều không thấp. Cho dù là Thiên Tôn thì trong Thiên Vị tộc cũng có đến mấy người, vô cùng cường đại.
Quan trọng là, việc gì mà có Thiên Vị tộc tham gia vào thì sẽ càng trở nên phiền phức. Sau khi chủng tộc này trở nên cường đại, bọn họ đã trở thành một chủng tộc chẳng thèm nói lý.
“Thanh Linh Thiên Tôn, chẳng lẽ Thiên Vị tộc các ngươi cũng muốn tham gia, kiếm một chén canh sao?” Huyền Ma Thiên Tôn nhìn thấy Thanh Linh Thiên Tôn thì cười lạnh hỏi.
Thiên Vị tộc rất rộng lượng, quan hệ tốt với nhiều tộc trong vũ trụ, nhưng quan hệ với Ma tộc lại không tốt.
Thanh Linh Thiên Tôn liếc nhìn Huyền Ma Thiên Tôn rồi nói: “Tham dự vào? Kiếm một chén canh?” Ông ta lắc đầu, “Sai. Thiên Vị tộc dĩ nhiên là muốn tham gia vào, nhưng không thể nói là kiếm một chén canh được.”
“Có ý gì?” Huyền Ma Thiên Tôn hỏi.
Các Thiên Tôn khác nghe xong cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Thanh Linh Thiên Tôn chỉ vào hạt cát bên kia, nói: “Người thanh niên trong không gian pháp bảo đó vốn là người của Thiên Vị tộc ta.”
Nghe xong, tất cả các Thiên Tôn có mặt ở đây đều nhíu mày.
“Ngươi nói là người của tộc ngươi thì là thế chắc? Ha ha, vậy ta nói tên nhóc Nhân tộc này xuất thân từ Ma tộc ta đấy.” Huyền Ma Thiên Tôn cười lạnh.
Mấy vị Thiên Tôn khác cũng lập tức phụ họa theo. Mặc kệ La Chinh có phải người Thiên Vị tộc hay không, các vị Thiên Tôn khác cũng sẽ không tin Thanh Linh Thiên Tôn.
Thanh Linh Thiên Tôn vẫn rất bình thản, gương mặt hoàn toàn chẳng có biểu hiện gì khác lạ: “La Chinh đã thông qua khảo sát của Thiên Vị tộc, hắn đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng tối cao. Điều này có ý nghĩa rất lớn đối với Thiên Vị tộc ta...”
Nghe thấy là danh hiệu Thiên Vị màu vàng, các vị Thiên Tôn khác đều kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc này biến mất rất nhanh. Tất nhiên, danh hiệu Thiên Vị màu vàng rất hiếm thấy, trong một diễn kỷ cũng chỉ xuất hiện mấy lần mà thôi. Nhưng với kiến thức của các Thiên Tôn, điều này cũng chẳng đủ để bọn họ phải kinh hãi.
Huống chi, có trời mới biết Thanh Linh Thiên Tôn có phải đang bịa ra một lý do nào đó để dẫn tên nhóc Nhân tộc trong Tiên Phủ đi, tiện đó mang luôn mũ Thiên Mệnh và pháp bảo không gian này đi hay không. Nằm mơ đi!
“Cho dù là danh hiệu Thiên Vị màu vàng thì đã sao?” Một Thiên Tôn trong đó hỏi lại.
Ý thức được địch ý của những vị Thiên Tôn này đối với mình, Thanh Linh Thiên Tôn cười nhạt: “Các người không cần căng thẳng, ta đến đây cũng chẳng phải vì tranh đoạt mũ Thiên Mệnh với các người. Mũ Thiên Mệnh quan trọng, nhưng chẳng đáng để lọt vào mắt Thiên Vị tộc ta.”
Một vị Thiên Tôn nghe xong thì hừ lạnh một tiếng: “Làm ra vẻ thanh cao lắm đấy, vậy ngươi đến đây làm gì?”
Trong vũ trụ, Thiên Vị tộc hành xử rất kỳ lạ. Những chủng tộc khác vì muốn kéo dài sự tồn tại, khuếch trương chủng tộc mình mà cố gắng, nhưng Thiên Vị tộc lại không hề quan tâm, thường xuyên làm ra những chuyện mà chủng tộc khác không thể nghĩ đến.
Không những có những hành động điên cuồng, mà thi thoảng bọn họ phân một số Đại Giới cho các chủng tộc khác.
Thanh Linh Thiên Tôn thản nhiên nói: “Ta đến là để nói với các vị một câu.”
“Câu gì?” Ám Ma lão quái hỏi.
“Ai dám giết La Chinh, Thiên Vị tộc ta nhất định sẽ truy sát người đó. Cho dù là Thiên Tôn cũng không ngoại lệ.” Thanh Linh Thiên Tôn nói.
Hơn ba mươi vị Thiên Tôn lập tức sững sờ, sau đó là tức giận.
“Thanh Linh Thiên Tôn, ngươi lấy đâu ra thực lực này?” Một vị Thiên Tôn cười lạnh nói.
“Ngươi cho rằng vũ trụ này thuộc về Thiên Vị tộc chắc? Có thể khống chế việc sống chết của chúng ta?” Lại thêm một vị Thiên Tôn khác lạnh giọng nói.
Giết chết một Thiên Tôn khác chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ một cuộc chiến sơ sơ giữa Thiên Tôn với Thiên Tôn, nhưng lại là đại nạn đối với một trăm nghìn Đại Giới. Dưới đấu pháp của hai vị Thiên Tôn, thường sẽ có vô số sinh linh chôn cùng.
Thanh Linh Thiên Tôn nhún vai: “Lão tộc trưởng bảo ta nói như vậy.”
Lão tộc trưởng...
Nghe xong, các Thiên Tôn đều im lặng.
Tộc trưởng Thiên Vị tộc tương đương với Thần Dụ Thiên Tôn, Nguyên Tội Thiên Tôn, Lôi Pháp Thiên Tôn - ba người đứng đầu ba thế lực lớn của Nhân tộc, Vô Niệm Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc và Ma Thủy Thiên Tôn của Ma tộc.
Trong vũ trụ, cũng chỉ có mấy vị Thiên Tôn thượng cấp như vậy mà thôi.
Thanh Linh Thiên Tôn cũng chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của những Thiên Tôn này, tiếp tục nói: “Lời thứ hai là nói với La Chinh.” Nói xong, ông ta quay về phía hạt cát, thản nhiên nói: “Lão tộc trưởng nói, nếu ngươi có thời gian thì đến bản tộc một chuyến. Tốt nhất là trước khi chiến trường mộng ảo diễn ra. Lão tộc trưởng có chuyện quan trọng tìm ngươi.”
Nói xong, Thanh Linh Thiên Tôn lại quay sang nhìn các vị Thiên Tôn còn lại, sau đó hóa thành một tia sáng, biến mất ngay trước mặt mọi người. Người này nói đi là đi thật.
Nhưng tính tình người Thiên Vị tộc trước giờ là vậy, các vị Thiên Tôn có mặt ở đây cũng quen rồi.
Lão tộc trưởng nói không được giết La Chinh. Không giết thì không giết, chẳng có gì lớn lao. Lai lịch của lão tộc trưởng Thiên Vị tộc quá thần bí. Vì giết La Chinh mà chọc phải Thiên Vị tộc thì cũng chẳng phải quyết định sáng suốt, nhưng cũng không có nghĩa là các vị Thiên Tôn sẽ sợ.
Chỉ là, mục tiêu chính của các vị Thiên Tôn là mũ Thiên Mệnh và Tiên Phủ. Về phần tính mạng của La Chinh, bọn họ không có hứng thú.
Nhưng lúc này, sắc mặt Dao lại càng khó coi.
Không giết La Chinh, vậy làm sao mà giết được Huân?
Mặc dù quan hệ giữa Yêu Dạ tộc và Thiên Vị tộc trước giờ không tệ, gần một phần ba thiên tài của Yêu Dạ tộc trước khi công thành danh toại đều tiếp nhận khảo sát và thử luyện của Thiên Vị tộc. Sau đó một phần trở về Yêu Dạ tộc, một phần ở lại Thiên Vị tộc.
Nếu nàng ta giết La Chinh, vấn đề này sẽ càng trở nên rắc rối. Nhất thời, Dao lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
“Này, tên nhóc Nhân tộc kia, ngươi có nghe thấy không? Thiên Vị tộc bảo đảm cho ngươi một mạng, ngươi hãy nên ngoan ngoãn bò ra khỏi Tiên Phủ đi, chúng ta sẽ tha cho ngươi. Nếu ngươi không ra, ta sẽ cắt đứt nguyên khí trời đất, giam ngươi trong đó một trăm nghìn năm. Một võ giả Thần Hải Cảnh như ngươi, tuổi thọ cũng không quá một trăm nghìn năm. Để ta xem ngươi ứng đối ra sao?” Một vị Thiên Tôn uy hiếp. Mặc dù đã bị Thiên Vị tộc cảnh cáo, nhưng bảo các vị Thiên Tôn này từ bỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bọn họ có đủ thời gian để ở đây chơi với La Chinh.
“Ha ha, ngươi cho rằng một câu của Thiên Vị tộc sẽ làm chúng ta sợ sao?” Huyền Ma Thiên Tôn khinh thường ra mặt, “Nhóc con Nhân tộc kia, để ta xem ngươi có thể ở trong đó đến khi nào.”
Nhưng, sau khi hai vị Thiên Tôn dứt lời, gương mặt La Chinh trong Tiên Phủ lại hiện vẻ lạnh lùng, nói với A Phúc bên cạnh: “Lúc trước ta còn hơi do dự, nhưng đám lão già này chết cũng không hối cải, vậy thì cứ làm theo lời ngươi đi.”
A Phúc cười khẩy: “Chủ nhân quá từ bi rồi. Cũng chỉ mấy vị Thiên Tôn chết thôi mà, chẳng đáng nhắc tới. Huống chi làm vậy chúng ta còn có thêm mấy cái mũ Thiên Mệnh. Chuyện tiếp theo, chắc hẳn sẽ càng đặc sắc hơn.”
Lão vừa dứt lời, một luồng ánh sáng từ trong hạt cát bắn ra với tốc độ cực nhanh, cho dù là Thiên Tôn cũng không kịp phản ứng.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong Tiên Phủ, La Chinh và Huân cũng kinh ngạc chẳng khác gì các Thiên Tôn.
Cho đến tận lúc này, La Chinh đã hoàn toàn xem Tiên Phủ là chỗ dựa lớn nhất của hắn, trốn vào Tiên Phủ là đường lui cuối cùng.
Nhưng La Chinh chưa từng nghĩ rằng Tiên Phủ có thể ngăn được công kích của Thiên Tôn.
Kiến thức của nàng uyên bác hơn La Chinh, nàng cũng biết Tiên Phủ là vật bất phàm, nhưng nàng không phải là chủ nhân Tiên Phủ, hoàn toàn không thể phán đoán chính xác sự cường đại của nó. Trước mắt3xem ra, sự cường đại của Tiên Phủ đã vượt ra khỏi dự tính của nàng.
Hai mươi vị Thiên Tôn bên ngoài Tiên Phủ vận dụng đủ loại phương pháp nhưng vẫn không thể nào rung chuyển được một hạt cát nho nhỏ.
Bây giờ bọn họ mới hiểu, những uy hiếp trước đó buồn cười đến cỡ nào.
La Chinh cứ trốn bên trong thì bọn họ hoàn toàn không thể làm gì được.
Dao im lặng, chăm chú nhìn hạt cát, bàn tay cầm Thánh Lôi Liên Chùy hơi rung nhẹ, nhưng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Đối diện với từng công kích, ban đầu La Chinh còn khá căng thẳng. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy các Thiên Tôn thi triển ra đủ loại năng lực cường đại mà hắn không2thể tưởng tượng ra, nhưng Tiên Phủ vẫn không xi nhê gì, hắn mới thật sự hiểu.
Hắn đã quá coi thường sư phụ, quá coi thường lai lịch của tòa Tiên Phủ này.
Tuy biết sư phụ là nhân vật vượt trên Thiên Đạo, Tiên Phủ chắc chắn không phải là vật tầm thường, nhưng La Chinh hoàn toàn không ngờ Tiên Phủ sẽ kiên cố đến vậy.
Như vậy, trên Thiên Đạo sẽ là một thế giới kinh khủng đến cỡ nào? Tu vi của sư phụ cường đại ra sao...
Không thể nào tưởng tượng được...
La Chinh lại bắt đầu suy nghĩ, nhớ đến người thanh niên lúc trước đã mang La Yên đi.
Cho dù là Huân, nàng cũng đã là người mà hắn phải ngước nhìn rồi. Thực lực của2Huân có thể so với Thiên Tôn, vậy thực lực của người thanh niên kia còn cao hơn cả Thiên Tôn.
Vượt trên Thiên Đạo, chính là Thần.
Trong lòng La Chinh đột nhiên cho ra một kết luận như vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ. Muốn gặp được La Yên, đoạn đường này quả thật rất khó đi.
Huân lẳng lặng bay đến bên cạnh La Chinh, con ngươi linh động lấp lánh ánh sáng, trong lòng ngoại trừ rung động ra thì đều là hưng phấn.
Hai mươi vị Thiên Tôn bên ngoài Tiên Phủ vận dụng đủ loại phương pháp nhưng vẫn không thể nào rung chuyển được một hạt cát nho nhỏ.
Bây giờ bọn họ mới hiểu, những uy hiếp trước đó buồn cười đến cỡ nào.
La Chinh cứ9trốn bên trong thì bọn họ hoàn toàn không thể làm gì được.
Dao im lặng, chăm chú nhìn hạt cát, bàn tay cầm Thánh Lôi Liên Chùy hơi rung nhẹ, nhưng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Nhiều Thiên Tôn đã thử như thế, uy lực bạo phát nhờ lực tín ngưỡng của nàng có thể mạnh hơn các vị Thiên Tôn một bậc, nhưng muốn rung chuyển hạt cát này là không có khả năng.
Dao không cam tâm. Trong lúc vô tình, Huân đã để lộ phương hướng của nàng, tương đương với việc trò chơi mèo vờn chuột này sẽ kết thúc sớm. Đối với Dao mà nói, đây là một cơ hội rất tốt, suýt chút nữa đã thật sự giết chết được Huân rồi. Như vậy nàng ta cũng4không cần lo lắng cho dã tâm nhất thống Yêu Dạ tộc của mình sau này nữa.
Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ, bởi vì tòa Tiên Phủ, vì hạt cát nhỏ này...
“Nếu buông tha cho La Chinh, ngày sau Huân và La Chinh sẽ dựa vào tòa Tiên Phủ này...” Trong lúc đang suy nghĩ thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Dao không biết về bối cảnh của Tiên Phủ, nhưng biểu hiện của nó đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng ta. Nếu La Chinh dựa vào tài nguyên của Tiên Phủ, thực lực chắc chắn sẽ tăng lên rất nhanh.
Nếu La Chinh đột phá tu vi Giới Chủ, có được thiên mệnh, Huân cũng khôi phục được thực lực thì nghĩ cũng biết kết quả của nàng ta.
“Không được, hôm nay nhất định phải đánh nát pháp bảo không gian này.” Bị cảm giác nguy cơ thôi thúc, nàng ta giơ Thánh Lôi Liên Chùy lên, đánh xuống hạt cát kia.
Một ngày sau, rất nhiều Thiên Tôn vẫn đứng im, nhìn chăm chú hạt cát đang xoay chầm chậm.
Bây giờ, thứ thu hút bọn họ nhất không phải là mũ Thiên Mệnh nữa, mà là tòa Tiên Phủ, pháp bảo không gian vô cùng quỷ dị này.
Ngoại trừ việc vận dụng thủ đoạn mà mình am hiểu nhất, một số Thiên Tôn còn sử dụng những thủ đoạn khác, ví dụ như những ý nghĩa thâm sâu của quy tắc căn bản và các loại luật nhân quả vô cùng đặc biệt. Tóm lại, thủ đoạn quỷ dị gì cũng đều dùng qua. Kỳ lạ nhất còn có cả thủ đoạn hạ độc của một vị Thiên Tôn.
Hành động hạ độc một hạt cát khiến La Chinh sợ ngây người. Mặc dù phương pháp hạ độc của Thiên Tôn lợi hại hơn Giới Chủ, nhưng độc dược có thể ngấm vào trong Tiên Phủ không? Chỉ là một hạt cát mà lại có thể ép đám Thiên Tôn đến tận mức này.
Lại một ngày nữa trôi qua, số lượng Thiên Tôn ở đây đã lên đến ba mươi người.
Các Thiên Tôn đến từ những chủng tộc khác nhau trong vũ trụ, đại diện cho thế lực của riêng mình.
“Ong ong ong...”
Một tia sáng chậm rãi ngưng tụ lại, thêm một vị Thiên Tôn nữa xuất hiện.
Trong nháy mắt vị Thiên Tôn này xuất hiện, mặt các vị Thiên Tôn khác đều biến sắc.
Vị Thiên Tôn vừa mới xuất hiện có vẻ ngoài giống như đàn ông Nhân tộc, nhưng bọn họ biết, người này không xuất thân từ ba thế lực lớn của Nhân tộc mà là đến từ Thiên Vị tộc.
Chủng tộc này hợp lại từ rất nhiều chủng tộc khác nhau, nhưng cho dù là Nhân tộc hay chủng tộc nào khác muốn gia nhập Thiên Vị tộc thì nhất định phải thay máu. Chỉ khi đó mới được xem là tộc nhân chân chính của Thiên Vị tộc. Mặc dù số lượng người của Thiên Vị tộc không nhiều, nhưng thực lực ai nấy đều không thấp. Cho dù là Thiên Tôn thì trong Thiên Vị tộc cũng có đến mấy người, vô cùng cường đại.
Quan trọng là, việc gì mà có Thiên Vị tộc tham gia vào thì sẽ càng trở nên phiền phức. Sau khi chủng tộc này trở nên cường đại, bọn họ đã trở thành một chủng tộc chẳng thèm nói lý.
“Thanh Linh Thiên Tôn, chẳng lẽ Thiên Vị tộc các ngươi cũng muốn tham gia, kiếm một chén canh sao?” Huyền Ma Thiên Tôn nhìn thấy Thanh Linh Thiên Tôn thì cười lạnh hỏi.
Thiên Vị tộc rất rộng lượng, quan hệ tốt với nhiều tộc trong vũ trụ, nhưng quan hệ với Ma tộc lại không tốt.
Thanh Linh Thiên Tôn liếc nhìn Huyền Ma Thiên Tôn rồi nói: “Tham dự vào? Kiếm một chén canh?” Ông ta lắc đầu, “Sai. Thiên Vị tộc dĩ nhiên là muốn tham gia vào, nhưng không thể nói là kiếm một chén canh được.”
“Có ý gì?” Huyền Ma Thiên Tôn hỏi.
Các Thiên Tôn khác nghe xong cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Thanh Linh Thiên Tôn chỉ vào hạt cát bên kia, nói: “Người thanh niên trong không gian pháp bảo đó vốn là người của Thiên Vị tộc ta.”
Nghe xong, tất cả các Thiên Tôn có mặt ở đây đều nhíu mày.
“Ngươi nói là người của tộc ngươi thì là thế chắc? Ha ha, vậy ta nói tên nhóc Nhân tộc này xuất thân từ Ma tộc ta đấy.” Huyền Ma Thiên Tôn cười lạnh.
Mấy vị Thiên Tôn khác cũng lập tức phụ họa theo. Mặc kệ La Chinh có phải người Thiên Vị tộc hay không, các vị Thiên Tôn khác cũng sẽ không tin Thanh Linh Thiên Tôn.
Thanh Linh Thiên Tôn vẫn rất bình thản, gương mặt hoàn toàn chẳng có biểu hiện gì khác lạ: “La Chinh đã thông qua khảo sát của Thiên Vị tộc, hắn đạt được danh hiệu Thiên Vị màu vàng tối cao. Điều này có ý nghĩa rất lớn đối với Thiên Vị tộc ta...”
Nghe thấy là danh hiệu Thiên Vị màu vàng, các vị Thiên Tôn khác đều kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc này biến mất rất nhanh. Tất nhiên, danh hiệu Thiên Vị màu vàng rất hiếm thấy, trong một diễn kỷ cũng chỉ xuất hiện mấy lần mà thôi. Nhưng với kiến thức của các Thiên Tôn, điều này cũng chẳng đủ để bọn họ phải kinh hãi.
Huống chi, có trời mới biết Thanh Linh Thiên Tôn có phải đang bịa ra một lý do nào đó để dẫn tên nhóc Nhân tộc trong Tiên Phủ đi, tiện đó mang luôn mũ Thiên Mệnh và pháp bảo không gian này đi hay không. Nằm mơ đi!
“Cho dù là danh hiệu Thiên Vị màu vàng thì đã sao?” Một Thiên Tôn trong đó hỏi lại.
Ý thức được địch ý của những vị Thiên Tôn này đối với mình, Thanh Linh Thiên Tôn cười nhạt: “Các người không cần căng thẳng, ta đến đây cũng chẳng phải vì tranh đoạt mũ Thiên Mệnh với các người. Mũ Thiên Mệnh quan trọng, nhưng chẳng đáng để lọt vào mắt Thiên Vị tộc ta.”
Một vị Thiên Tôn nghe xong thì hừ lạnh một tiếng: “Làm ra vẻ thanh cao lắm đấy, vậy ngươi đến đây làm gì?”
Trong vũ trụ, Thiên Vị tộc hành xử rất kỳ lạ. Những chủng tộc khác vì muốn kéo dài sự tồn tại, khuếch trương chủng tộc mình mà cố gắng, nhưng Thiên Vị tộc lại không hề quan tâm, thường xuyên làm ra những chuyện mà chủng tộc khác không thể nghĩ đến.
Không những có những hành động điên cuồng, mà thi thoảng bọn họ phân một số Đại Giới cho các chủng tộc khác.
Thanh Linh Thiên Tôn thản nhiên nói: “Ta đến là để nói với các vị một câu.”
“Câu gì?” Ám Ma lão quái hỏi.
“Ai dám giết La Chinh, Thiên Vị tộc ta nhất định sẽ truy sát người đó. Cho dù là Thiên Tôn cũng không ngoại lệ.” Thanh Linh Thiên Tôn nói.
Hơn ba mươi vị Thiên Tôn lập tức sững sờ, sau đó là tức giận.
“Thanh Linh Thiên Tôn, ngươi lấy đâu ra thực lực này?” Một vị Thiên Tôn cười lạnh nói.
“Ngươi cho rằng vũ trụ này thuộc về Thiên Vị tộc chắc? Có thể khống chế việc sống chết của chúng ta?” Lại thêm một vị Thiên Tôn khác lạnh giọng nói.
Giết chết một Thiên Tôn khác chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ một cuộc chiến sơ sơ giữa Thiên Tôn với Thiên Tôn, nhưng lại là đại nạn đối với một trăm nghìn Đại Giới. Dưới đấu pháp của hai vị Thiên Tôn, thường sẽ có vô số sinh linh chôn cùng.
Thanh Linh Thiên Tôn nhún vai: “Lão tộc trưởng bảo ta nói như vậy.”
Lão tộc trưởng...
Nghe xong, các Thiên Tôn đều im lặng.
Tộc trưởng Thiên Vị tộc tương đương với Thần Dụ Thiên Tôn, Nguyên Tội Thiên Tôn, Lôi Pháp Thiên Tôn - ba người đứng đầu ba thế lực lớn của Nhân tộc, Vô Niệm Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc và Ma Thủy Thiên Tôn của Ma tộc.
Trong vũ trụ, cũng chỉ có mấy vị Thiên Tôn thượng cấp như vậy mà thôi.
Thanh Linh Thiên Tôn cũng chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của những Thiên Tôn này, tiếp tục nói: “Lời thứ hai là nói với La Chinh.” Nói xong, ông ta quay về phía hạt cát, thản nhiên nói: “Lão tộc trưởng nói, nếu ngươi có thời gian thì đến bản tộc một chuyến. Tốt nhất là trước khi chiến trường mộng ảo diễn ra. Lão tộc trưởng có chuyện quan trọng tìm ngươi.”
Nói xong, Thanh Linh Thiên Tôn lại quay sang nhìn các vị Thiên Tôn còn lại, sau đó hóa thành một tia sáng, biến mất ngay trước mặt mọi người. Người này nói đi là đi thật.
Nhưng tính tình người Thiên Vị tộc trước giờ là vậy, các vị Thiên Tôn có mặt ở đây cũng quen rồi.
Lão tộc trưởng nói không được giết La Chinh. Không giết thì không giết, chẳng có gì lớn lao. Lai lịch của lão tộc trưởng Thiên Vị tộc quá thần bí. Vì giết La Chinh mà chọc phải Thiên Vị tộc thì cũng chẳng phải quyết định sáng suốt, nhưng cũng không có nghĩa là các vị Thiên Tôn sẽ sợ.
Chỉ là, mục tiêu chính của các vị Thiên Tôn là mũ Thiên Mệnh và Tiên Phủ. Về phần tính mạng của La Chinh, bọn họ không có hứng thú.
Nhưng lúc này, sắc mặt Dao lại càng khó coi.
Không giết La Chinh, vậy làm sao mà giết được Huân?
Mặc dù quan hệ giữa Yêu Dạ tộc và Thiên Vị tộc trước giờ không tệ, gần một phần ba thiên tài của Yêu Dạ tộc trước khi công thành danh toại đều tiếp nhận khảo sát và thử luyện của Thiên Vị tộc. Sau đó một phần trở về Yêu Dạ tộc, một phần ở lại Thiên Vị tộc.
Nếu nàng ta giết La Chinh, vấn đề này sẽ càng trở nên rắc rối. Nhất thời, Dao lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
“Này, tên nhóc Nhân tộc kia, ngươi có nghe thấy không? Thiên Vị tộc bảo đảm cho ngươi một mạng, ngươi hãy nên ngoan ngoãn bò ra khỏi Tiên Phủ đi, chúng ta sẽ tha cho ngươi. Nếu ngươi không ra, ta sẽ cắt đứt nguyên khí trời đất, giam ngươi trong đó một trăm nghìn năm. Một võ giả Thần Hải Cảnh như ngươi, tuổi thọ cũng không quá một trăm nghìn năm. Để ta xem ngươi ứng đối ra sao?” Một vị Thiên Tôn uy hiếp. Mặc dù đã bị Thiên Vị tộc cảnh cáo, nhưng bảo các vị Thiên Tôn này từ bỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bọn họ có đủ thời gian để ở đây chơi với La Chinh.
“Ha ha, ngươi cho rằng một câu của Thiên Vị tộc sẽ làm chúng ta sợ sao?” Huyền Ma Thiên Tôn khinh thường ra mặt, “Nhóc con Nhân tộc kia, để ta xem ngươi có thể ở trong đó đến khi nào.”
Nhưng, sau khi hai vị Thiên Tôn dứt lời, gương mặt La Chinh trong Tiên Phủ lại hiện vẻ lạnh lùng, nói với A Phúc bên cạnh: “Lúc trước ta còn hơi do dự, nhưng đám lão già này chết cũng không hối cải, vậy thì cứ làm theo lời ngươi đi.”
A Phúc cười khẩy: “Chủ nhân quá từ bi rồi. Cũng chỉ mấy vị Thiên Tôn chết thôi mà, chẳng đáng nhắc tới. Huống chi làm vậy chúng ta còn có thêm mấy cái mũ Thiên Mệnh. Chuyện tiếp theo, chắc hẳn sẽ càng đặc sắc hơn.”
Lão vừa dứt lời, một luồng ánh sáng từ trong hạt cát bắn ra với tốc độ cực nhanh, cho dù là Thiên Tôn cũng không kịp phản ứng.
Bình luận facebook