Đối với Vị Thủy - Bùi gia, Nhạn Cửu cũng chỉ là một tên nô bộc nho nhỏ mà thôi.
Trong mắt đám đệ tử sĩ tộc, thực lực của Nhạn Cửu có lẽ cũng chỉ đáng lót dép, nhưng không ngờ tên nhóc này lại có thể giết chết Nhạn Cửu dễ dàng thế, đã vậy còn dám lớn lối.
Mọi người đều cười vang, sau đó người phụ nữ tóc dài vừa rồi nói: “Diệp Sầu, ngươi đi giết tên nhóc kia đi. Đừng làm ta thất vọng. Nhạn Cửu đã bị hắn giết chết, chứng tỏ hắn cũng khá kỳ lạ, ngươi phải chú ý một chút.”
Nhạn Cửu mới chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên Lục Trọng, còn Diệp Sầu đã là Tiên Thiên Bát Trọng, thực lực chênh nhau hẳn một bậc.
La Chinh giết chết một Nhạn Cửu cũng mới chỉ khiến những đệ tử sĩ tộc kia thôi không khinh thường nữa, thế nhưng muốn khiến bọn họ coi trọng thì vẫn còn kém xa! Bọn họ thấy, Nhạn Cửu chết trong tay tên nhóc này, chẳng qua là do vận khí của hắn không tốt mà thôi.
Còn thực lực của Diệp Sầu mạnh hơn Nhạn Cửu nhiều…
Mà vận khí của một tên Nửa Bước Tiên Thiên thì không thể bù đắp cho sự cách biệt về thực lực với Diệp Sầu được. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn chắc chắn chỉ có con đường chết.
Có điều, dù đã phái Diệp Sầu ra nhưng một số đệ tử sĩ tộc vẫn dán mắt vào La Chinh. Bọn họ tò mò, không biết rốt cuộc tên nhóc đeo mặt nạ này dựa vào thủ đoạn gì mà có thể giết chết Nhạn Cửu?
Sau khi bị phái ra, Diệp Sầu dùng thân thủ vô cùng quỷ dị, nhanh chóng lao về phía La Chinh.
Tính cách của Diệp Sầu hoàn toàn không giống Nhạn Cửu. Nhạn Cửu vốn là một thích khách nhưng lại nói nhiều, đây là điều cấm kị rất lớn.
Trái lại, Diệp Sầu là một người trầm ổn, lại không hề coi thường bất kì đối thủ nào, cho dù tên nhóc đeo mặt nạ kia chỉ có thực lực Nửa Bước Tiên Thiên thì Diệp Sầu cũng sẽ dùng toàn lực đối phó, không cho đối phương cơ hội trở mình.
“Ài! Quả nhiên là như vậy…” La Chinh cảm thấy vô cùng đau đầu. Đám sĩ tộc này căn bản sẽ không nghe lời hắn nói, dù là đe dọa, van xin hay có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng.
Chỉ còn một cách duy nhất chính là biến chúng thành xác chết. Chỉ có giết chết bọn chúng thì may ra lúc đó, chúng mới hiểu rằng không phải hắn chỉ đang đe dọa!
Diệp Sầu dùng bộ pháp quỷ dị tiếp cận La Chinh, chân nguyên giữa hai tay nhanh chóng ngưng kết thành hai thanh trường kiếm màu xanh biếc. Khi còn cách La Chinh một trượng, thân pháp của Diệp Sầu lại càng trở nên quỷ dị. Rõ ràng thoạt nhìn thì tưởng như đang muốn đâm hai thanh kiếm vào lồng ngực La Chinh, nhưng cùng lúc đó cả người lại di chuyển về phía sau hắn.
Đến khi La Chinh vừa xoay người thì Diệp Sầu lập tức nhảy lên đỉnh đầu hắn, múa may hai thanh trường kiếm, tạo thành thế gọng kìm.
“Thập Phương Tàn Sát!”
Hai thanh trường kiếm màu xanh biếc của Diệp Sầu trông có vẻ lộn xộn nhưng thực ra lại phong tỏa tất cả đường lui của La Chinh.
Tính cách của Diệp Sầu trước nay chưa từng lơ là, thiếu cảnh giác, nhưng vào lúc này, chính Diệp Sầu cũng nghĩ rằng La Chinh chết chắc rồi. Từ trước tới nay, chưa từng có đối thủ nào bị Thập Phương Tàn Sát của hắn bao trùm mà vẫn còn sống.
Nhưng thời điểm Diệp Sầu lao xuống, nhìn thấy ánh mắt của La Chinh, không hiểu sao hắn lại có chút hoảng loạn.
Trước kia, đối thủ của hắn khi đối diện với Thập Phương Tàn Sát, trong mắt đều lộ ra một tia hoảng sợ, đều là tuyệt vọng, đều là cam chịu...
Nhưng trong đôi mắt của vị thiếu niên này lại là vẻ dửng dưng, giống như thờ ơ với chuyện sống chết ở đời. Trong lúc nhất thời Diệp Sầu nảy sinh chút ảo giác, hắn cảm thấy vị thiếu niên đeo mặt nạ này có vẻ sẽ không phản kích, dường như muốn hy sinh một cách khảng khái!
“Khỏi cần đoán mò, giết chết hắn là xong. Chắc là bởi tên nhóc này cố tỏ ra bình tĩnh mà thôi, dù hắn có phản kích hay không, nếu đã bị Thập Phương Tàn Sát bao phủ thì chỉ có một con đường chết!” Diệp Sầu tự nhắc nhở bản thân.
Thế nhưng ngay khi hắn tiếp cận La Chinh, La Chinh đột nhiên mỉm cười, một hồn châm sắc nhọn màu vàng nhạt bắn ra từ giữa mi tâm.
“Kinh Thần Thứ!”
Từ sâu trong linh hồn Diệp Sầu bỗng truyền tới một cơn đau kịch liệt. Cơn đau này vô cùng mãnh liệt và đột ngột.
Bị đau nên Diệp Sầu không thể tập trung tinh thần, hai thanh trường kiếm màu xanh biếc do chân nguyên biến thành trên tay tự nhiên biến mất giữa đất trời.
Trong lúc Diệp Sầu vẫn chưa kịp phản ứng, phi đao nát nhanh như gió, mạnh mẽ đâm vào đầu, xuyên qua cả người hắn.
Trận chiến giữa những võ giả thường chỉ có cơ hội một lần, đương nhiên La Chinh sẽ không bỏ qua cơ hội, cho nên mới sử dụng thủ đoạn dữ dội để giết tên này.
“Bịch!”
Diệp Sầu bị phi đao đâm xuyên qua người, ngã xuống đất, biến thành một cái xác không hồn.
“A! Không phải chứ? Diệp Sầu cũng bị giết rồi?”
“Tên nhóc kia quả thực không phải là đèn cạn dầu!”
Vốn cũng có vài tên đệ tử sĩ tộc tập trung quan sát bên này, bọn họ tận mắt thấy Diệp Sầu sử dụng sát chiêu Thập Phương Tàn Sát của mình, cũng tận mắt thấy Diệp Sầu bỗng nhiên thu hồi chiêu thức một cách khó hiểu, sau đó cứ như thế bị phi đao của tên nhóc đeo mặt nạ kia xuyên qua…
Thoạt nhìn cảnh này quả thực vô cùng kỳ lạ.
Phải nói Diệp Sầu cũng được coi là một cao thủ thành danh đã lâu, hơn nữa tên nhóc đeo mặt nạ kia cũng chẳng thi triển thủ pháp phi đao nào quá đặc biệt.
Nhưng tại sao Diệp Sầu lại không tránh? Cứ ngây ngốc để phi đao đâm trúng?
Lúc này, mấy chục người của sĩ tộc kia mới hiểu ra, La Chinh tuyệt đối không phải cây đèn cạn dầu.
Thực lực Nửa Bước Tiên Thiên chẳng qua chỉ là biểu hiện giả tạo bên ngoài, còn Vị Thủy - Bùi gia đã phải trả cái giá đắt bằng hai tên gia nô.
Người phụ nữ tóc dài nhíu mày thật sâu: “Bùi gia ta lười phái thêm người, giờ ai đi?”
“Khà khà, một tên nhóc ngoan cố như vậy đúng là hiếm gặp, để lão đây lên!” Người lên tiếng là một ông lão cầm gậy hình rồng. Nói xong, ông ta gõ gõ cây gậy xuống nền đất, từng sợi chân nguyên bay ra từ đầu rồng trên cây gậy, mãnh liệt bốc cháy.
Ông lão này lại là một cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Người phụ nữ tóc dài nghe thấy ông lão muốn đích thân ra tay, vẻ mặt vốn tối sầm bỗng như xán lạn hẳn lên: “Giải quyết một con kiến nhỏ mới chỉ Nửa Bước Tiên Thiên mà cần tới Hoàng lão – cường giả Chiến Thần Cảnh phải đích thân ra tay, thật ngại quá!”
“Vậy thì có sao? Hoàng Vân Hiền ta trước nay không phải chỉ biết nhìn người khác qua khe cửa, sức mạnh của tên nhóc đeo mặt nạ này quái dị khác thường, có thể giết được nô bộc gắn bó lâu năm với Bùi gia, chứng tỏ thực lực của hắn rất kinh người, lão phu sẽ tự tay thu phục hắn!” Hoàng Vân Hiền cầm cây gậy, muốn tự mình ra tay.
La Chinh chú ý tới ông lão cầm gậy đó, sắc mặt lại càng thêm thận trọng. Hắn biết, cường giả Chiếu Thần Cảnh, thực lực mạnh hơn mình rất nhiều.
Mặc dù lần trước dựa vào Thiên Ma Thần Quyền nên suýt chút nữa là giết được Hứa Hưu, nhưng đó là vì Hứa Hưu tự nhiên ngây người nên hắn mới có thể thừa cơ.
Nếu chính thức đối phó với một cường giả Chiếu Thần Cảnh, La Chinh không hề có cơ hội!
Đối mặt với cường giả Chiếu Thần Cảnh, lúc này La Chinh chỉ còn đúng một chữ: Chạy.
Có điều hắn còn chưa kịp dùng chữ “chạy” này thì trong Tiên Phủ bỗng nhiên truyền tới một hồi chấn động.
Sắc mặt người phụ nữ kia lập tức thay đổi: “Hoàng lão, tên nhóc đó để chốc nữa giải quyết, chúng ta vẫn nên xử lý việc chính thì hơn!”
Hoàng Vân Hiền cũng thận trọng gật đầu nói: “Được rồi, chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất, còn mạng của tên nhóc đeo mặt nạ kia… chỉ cần hắn còn ở trong Tiên Phủ, muốn mạng của hắn dễ như trở bàn tay!”
Cảm giác rung lắc dưới chân mọi người ngày càng mãnh liệt, tựa như nơi này đang xảy ra động đất.
Một lát sau, trên quảng trường lớn phía trước Tiên Phủ có một con báo Bôn Lôi đang lao ra như điên!
Tốc độ của con báo Bôn Lôi này giống như hai chữ “Bôn Lôi” trong tên của nó vậy. Nó là loài yêu thú có tốc độ chạy nhanh nhất Đông vực.
Rất nhiều người hứng thú với tốc độ cực nhanh của báo Bôn Lôi, đồng ý bỏ ra một giá tiền lớn để bắt về làm linh thú nuôi trong nhà.
Xem ra con báo Bôn Lôi này là của đệ tử sĩ tộc nhà nào đó có mặt ở đây, nhưng mặt đất rung lắc dữ dội như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì? Nhìn cánh cửa lớn phía cuối quảng trường Tiên Phủ, vẻ mặt La Chinh cũng thận trọng hơn.
Sau khi con báo Bôn Lôi xông ra khỏi cửa lớn thì có hai người khổng lồ tay cầm Lang Nha Bổng cũng chạy ra, bạt mạng đuổi theo nó!
Hai người khổng lồ này không phải là người sống, mà là một loại hình nhân, nên không hề cảm nhận được chút sinh khí nào trên người chúng.
Ở Đông Vực không thiếu những dị sĩ tài năng hay nghệ nhân khéo léo có thể tạo ra những hình nhân vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng chưa một ai có thể làm ra hình nhân sống động giống người thật như vậy. Huống hồ, những hình nhân này còn cao tới trăm trượng, giống như một ngọn núi nhỏ, chạy tới nỗi mặt đất chấn động rất dữ dội.
Mỗi lần chấn động, La Chinh đều nảy lên khỏi mặt đất, mấy chục thành viên sĩ tộc kia cũng vậy, mọi người đều nhảy lên rồi rơi xuống theo từng đợt chấn động.
Cũng may cho những người bước vào đây, ngoại trừ La Chinh thì ít nhất cũng là cao thủ Tiên Thiên, nếu như là người bình thường thì có thể trận chấn động lần này đã lấy mạng họ.
Đối với hai hình nhân to lớn như hai ngọn núi nhỏ, con báo Bôn Lôi đang chạy trước mặt họ cũng chỉ là một con côn trùng nhỏ bò trên mặt đất.
“Bang!”
Một trong hai người khổng lồ vung Lang Nha Bổng, hung hăng ném về phía con báo Bôn Lôi.
Con báo Bôn Lôi kia cũng cực kì linh hoạt, đối diện với Lang Nha Bổng to lớn từ trên trời rơi xuống, dưới chân nó bỗng đột ngột phát ra một dòng điện, lập tức hóa thành tia chớp vọt mạnh về phía trước, tránh được một cú đập động trời của Lang Nha Bổng.
Vóc dáng hình nhân to lớn kia đã giống như ngọn núi nhỏ nên đầu của Lang Nha Bổng cũng không hề nhỏ chút nào, nó gần như tương đương với nửa ngọn núi.
Nửa ngọn núi mà đập xuống mặt đất thì có cảm giác thế nào?
Lấy Lang Nha Bổng làm tâm, một đợt sóng chấn động mà mắt thường có thể nhìn thấy, khuếch tán về bốn phía!
Sức mạnh kinh khủng này giống như một cơn sóng thần tràn qua quảng trường rộng lớn.
“Tiêu rồi, báo Bôn Lôi của ta! Nếu nó bị sóng chấn động cuốn vào, e là chúng ta không vào trong Tiên Phủ được!” Một tên sĩ tộc lớn giọng hét, hiển nhiên là lo lắng cho con báo Bôn Lôi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook